Bố Y Thiên Kim
Chương 25: Yến tiệc
Tuy rằng một trăm lần không muốn, nhưng niệm tình mặt mũi của Trương viên ngoại, hơn nữa còn Tần Châu Ngọc nhõng nhẽo cố chấp đòi đi, Đông Sinh rốt cuộc đáp ứng đi Trương phủ dự tiệc.
Trương viên ngoại là nhà giàu mới nổi. Khi trước vận chuyển tơ lụa, sau đó cùng người Hồ mua bán lá trà, đồ sứ, từng chút từng chút tích lũy. Về sau đường buôn bán ngày càng thịnh vượng, cửa hàng nối tiếp nhau mở ra, trải rộng các nơi, mà cho tới bây giờ đã là giàu có một phương. Nhưng lúc còn trẻ, Trương viên ngoại không được học hành, lại luôn tâm niệm: “Tất cả giai hạ phẩm, duy có đọc sách cao” (Trong tất cả các loại cấp bậc, chỉ có đọc sách có phẩm giá cao nhất). Vì vậy Trương viên ngoại có sự hâm mộ sâu sắc với người đọc sách. Đông Sinh lại là người có danh tú tài, tất nhiên Trương viên ngoại có vài phần tôn kính, mở tiệc chiêu đãi khách quý cũng không quên mời hắn, thực ra cũng vì tô điểm thêm cho mặt mũi của vị nhà giàu mới nổi này.
Đương nhiên yến hội còn mời vài người khác có mặt mũi trong thành. Nhưng mà, cho tới khi phu canh báo tới giờ Tuất, chẳng qua, vị Cố tướng quân đại danh đỉnh đỉnh kia còn chưa xuất hiện.
Huyện lệnh cùng Trương viên ngoại đối với mười vị khách dự tiệc trong phòng có chút xấu hổ, đành phải phân phó hạ nhân châm trà thêm nước liên tục. Kết quả trực tiếp là, chưa tới lúc ăn món chính, Tần Châu Ngọc vi uống quá nhiều trà, bụng dạ bắt đầu không ổn.
Sau khi giải quyết xong, nàng theo nhà xí đi ra, đang muốn chạy tới nơi thiết yến, Trương Cẩn không biết từ nơi nào nhảy ra, đứng trước mặt nàng, vẻ mặt cười sáng lạn: “Dù sao Cố tướng quân vẫn chưa đến, không bằng tại hạ đưa tiểu cô nương đi dạo qua một vòng ở Trương phủ chúng ta.”
Tần Châu Ngọc ngẫm lại, hỏi: “Có thể đi dạo phòng bếp nhà các người không?”
Trương Cẩn sửng sốt, hiển nhiên không phản ứng kịp.
Tần Châu Ngọc ghét bỏ liếc mắt công tử nhà giàu ngu ngốc: “Không biết vị Cố tướng quân kia khi nào thì đến, ta đói bụng, trước ăn một chút đã.”
Trương Cẩn vỗ vỗ đầu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “ Thì ra là vậy. Đương nhiên có thể, ta đưa nàng đi.”
Đến phòng bếp của Trương phủ, vài hạ nhân đang chuẩn bị nhìn thấy Trương công tử, lập tức cung kính nói: “Thiếu gia, có gì phân phó ạ?”
Trương Cẩn vung tay lên: “Có gì ăn ngon, lấy mỗi thứ một phần ra đây.”
Hạ nhân đáp một tiếng, đem rất nhiều món nhất nhất mang đến.
Tần Châu Ngọc hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm đồ ăn, không khỏi cực kỳ hâm mộ: “Có tiền thật tốt.”
Trương Cẩn dương dương tự đắc: “Tiểu Ngọc cô nương nếu thích, có thể thường xuyên đến phủ chúng ta.”
”Thật sự?” Tần Châu Ngọc cầm lấy một cái cánh gà nhét vào trong miệng, bỗng nhiên nghĩ đến Đông Sinh, lại hỏi, “ Người đối xử với ta hào phóng như vậy, có phải có ý xấu không?”
Có rõ ràng như vậy sao?
Được rồi, là rất rõ ràng. Trương Cẩn chột dạ sờ sờ cái mũi: “Kỳ thật ta muốn cùng tiểu Ngọc cô nương làm bằng hữu mà thôi. Là bằng hữu tự nhiên là phải hào phóng.”
Tần Châu Ngọc vừa hết món này tới món khác vừa bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn: “Ai tin ngươi? Khẳng định là ngươi nhìn trúng sắc đẹp của ta. Bất quá ta phải nói trước, cho dù ta ăn gì của ngươi, cũng sẽ không bán đứng sắc đẹp của ta đâu.”
Trương Cẩn ngượng ngùng cười hai tiếng, trong lúc nhất thời không biết ứng đối với cái kiểu nói trắng ra thế này như thế nào, hắn cảm thấy Tần Châu Ngọc càng thêm thú vị.
Trong lúc hai người ở phòng bếp ăn mỹ thực thảo luận sắc đẹp, tại đại sảnh thiết yến, Cố tướng quân khoan thai đến muộn rốt cục ngồi vào chỗ.
Nếu có chút hiểu về vị Cố Khinh Chu Cố tướng quân này, liền sẽ biết Cố tướng quân có hai đặc điểm, thứ nhất là cao ngạo bất tuân, thứ hai là tự phụ ngạo mạn. Đương nhiên, trên thực tế là một chuyện, cũng chính là —— rất khó muốn làm, phi thường khó khăn muốn làm.
Hắn có thể đáp ứng tham gia yến hội ở một thành nhỏ, cũng đã là kỳ tích, đừng nói là muộn, cho dù là tới lúc chót lỡ hẹn, đều hợp tình hợp lý.
Đương nhiên đối với Cố Khinh Chu mà nói, hắn đáp ứng lời mời này, đơn giản là vì Tần Châu Ngọc gặp chuyện không may ở gần đây. Huyện lệnh đại nhân khi viết thư thông tri hắn, còn rất nhiều ẩn khuất ở bên trong. Còn nữa, mấy ngày gần đây thương tâm quá độ, lại đi mệt nhọc nhiều ngày, khi đến chỗ này, thể xác và tinh thần đều rã rời, nghỉ ngơi một chút cũng không có gì đáng trách.
Thế tử từ Kinh thành, tự nhiên không coi trọng huyện lệnh lẫn những người khác bên cạnh, trong mắt cũng chỉ là một tên nhà quê. Kể cả người trông có vẻ thư sinh văn nhã tuấn lãng, ở trong mắt Cố Khinh Chu vẫn là tên nhà quê* không hơn không kém. Duy chỉ có ca kỹ đang đàn hát mua vui kia, là coi như tạm được. Nhưng mà khúc nhạc nàng đang xướng, không phải là chỉ hắn sao?
*thổ bao tử
Vì thế, khi Ngọc Nương ca tới khúc giữa, Cố tướng quân nổi lên tâm thương cảm, hắn một ly lại tiếp một ly, mượn rượu giải sầu.
Không khí yến hội rất nhanh trở nên quỷ dị, Huyện lệnh đại nhân cùng Trương viên ngoại vài lần muốn cùng Cố tướng quân bắt chuyện, nhưng Cố tướng quân cực kỳ lãnh đạm, chỉ có hai phó tướng của hắn thay chủ tử ứng phó.
Về phần Đông Sinh, Tần Châu Ngọc đi một lúc lâu vẫn chưa quay lại, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng ngại không tiện đứng dậy, chỉ đành thường xuyên liếc ra cửa, không yên lòng nhìn những người khác giả tạo.
Ở phòng bếp, Tần Châu Ngọc ăn uống no đủ, rốt cục nhớ tới nên trở về. Nàng cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng chính mình, cũng bắt đầu cảm thấy Trương Cẩn bên cạnh trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, liền xuất ra khẩu khí bố thí: “Ở nhà các ngươi này đồ ăn rất ngon, ta đành cố đáp ứng làm bằng hữu của ngươi vậy.” Nghĩ nghĩ, lại trịnh trọng bỏ thêm một câu bất thường, “Bất quá về sau ngươi không thể mơ ước sắc đẹp của ta.”
Trương Cẩn cười hắc hắc: “Đó là đương nhiên, tiểu Ngọc cô nương có thể đáp ứng làm bằng hữu của ta, ta rất vui vẻ.”
Tần Châu Ngọc tà tà liếc mắt một cái, vừa lòng dương dương tự đắc đầu: “Chúng ta bây giờ mau trở lại yến tiệc thôi.”
Trương Cẩn cũng mới nhớ tới chính sự, vỗ vỗ ót: “Thiếu chút nữa đã quên việc này, cha ta nhất định sẽ quở trách ta.”
Nhưng mà, không nghĩ tới chuyện hai người mới đi đến cửa phòng bếp, liền gặp ba nữ tử xinh đẹp đang đi tới.
Người ở giữa vừa nhìn thấy Trương Cẩn cùng Tần Châu Ngọc, sắc mặt nhất thời suy sụp: “Tướng công, hôm nay phụ thân thiết yến mời đại nhân vật từ kinh thành tới, ngươi tại sao lại trốn ở phòng bếp?”
Trương Cẩn nhìn thấy người tới, sắc mặt cũng trở nên không tốt: “Cái gì gọi là trốn? Ta chỉ là tới phòng bếp ăn một chút thôi.”
”Ăn cái gì? Yến tiệc ở đại sảnh không có đồ ăn sao?” Nữ tử hùng hổ tới gần, nhìn đến Tần Châu Ngọc, càng thêm phẫn nộ, “Đã thế còn mang theo hồ ly tinh này vào nhà? Ngươi muốn phong lưu cũng phải chọn thời điểm chứ?”
”Ai là hồ ly tinh, ngươi mới là hồ ly tinh!” Tần Châu Ngọc không hiểu bị mắng một câu, tự nhiên không cam lòng, theo bản năng liền phản bác lại.
”Ngươi đồ hồ ly tinh này, còn dám can đảm làm càn ở Trương phủ chúng ta, hôm nay ta không hủy dung ngươi thì không phải là Trương gia thiếu phu nhân!”
Nói thì là một người, cơ mà hành động thì là ba người.
Trương Cẩn có ba người con dâu, cả ba đều có tiếng đanh đá. Tần Châu Ngọc còn chưa phản ứng lại đây, ba người đã vây nàng lại giật tóc, cào mặt.
Tần Châu Ngọc tuy rằng xúc động, nhưng ngay từ đầu vẫn nhớ không được gây chuyện phiền phức cho Đông Sinh, thế nên cản được trước mặt chứ không phòng được bên dưới. Trương Cẩn có chút sợ ba vị nương tử của mình, không dám tùy tiện cản lại, chỉ dám đứng ở một bên kêu la dừng tay, lo lắng suông.
Đến cuối cùng, Tần Châu Ngọc thật sự chịu không nổi công kích của ba người, liều mạng thét chói tai ra tiếng: “Các ngươi dừng tay cho ta.” Sau đó không khách khí, xuất công phu quyền cước, đem ba vị phu nhân hào môn phú gia chanh chua đạp ra ngoài.
Nháy mắt, năm người im lặng. Ba người phía trước chớp mắt, không thể tin thở hổn hển, trợn mắt nhìn Tần Châu Ngọc.
Có lẽ là vài tiếng kia của Tần Châu Ngọc kia gào quá mức dùng sức, đã truyền vào đại sảnh thiết yến.
Đông Sinh sợ run một lát, ngay lập tức phản ứng lại, không quản trong phòng như thế nào, trực tiếp chạy ra ngoài.
Mà cùng lúc đó, ngồi ở chủ vị, Cố Khinh Chu đã có phần lâng lâng cũng giật mình hồi tỉnh, trong miệng thì thào kêu một tiếng “Ngọc Nhi”, chén rượu trong tay rơi xuống, cả người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra phía ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rất khổ cực, nhưng mà chỉ có ở trên giường mới có không có đổi mới gì cả thôi.
Trương viên ngoại là nhà giàu mới nổi. Khi trước vận chuyển tơ lụa, sau đó cùng người Hồ mua bán lá trà, đồ sứ, từng chút từng chút tích lũy. Về sau đường buôn bán ngày càng thịnh vượng, cửa hàng nối tiếp nhau mở ra, trải rộng các nơi, mà cho tới bây giờ đã là giàu có một phương. Nhưng lúc còn trẻ, Trương viên ngoại không được học hành, lại luôn tâm niệm: “Tất cả giai hạ phẩm, duy có đọc sách cao” (Trong tất cả các loại cấp bậc, chỉ có đọc sách có phẩm giá cao nhất). Vì vậy Trương viên ngoại có sự hâm mộ sâu sắc với người đọc sách. Đông Sinh lại là người có danh tú tài, tất nhiên Trương viên ngoại có vài phần tôn kính, mở tiệc chiêu đãi khách quý cũng không quên mời hắn, thực ra cũng vì tô điểm thêm cho mặt mũi của vị nhà giàu mới nổi này.
Đương nhiên yến hội còn mời vài người khác có mặt mũi trong thành. Nhưng mà, cho tới khi phu canh báo tới giờ Tuất, chẳng qua, vị Cố tướng quân đại danh đỉnh đỉnh kia còn chưa xuất hiện.
Huyện lệnh cùng Trương viên ngoại đối với mười vị khách dự tiệc trong phòng có chút xấu hổ, đành phải phân phó hạ nhân châm trà thêm nước liên tục. Kết quả trực tiếp là, chưa tới lúc ăn món chính, Tần Châu Ngọc vi uống quá nhiều trà, bụng dạ bắt đầu không ổn.
Sau khi giải quyết xong, nàng theo nhà xí đi ra, đang muốn chạy tới nơi thiết yến, Trương Cẩn không biết từ nơi nào nhảy ra, đứng trước mặt nàng, vẻ mặt cười sáng lạn: “Dù sao Cố tướng quân vẫn chưa đến, không bằng tại hạ đưa tiểu cô nương đi dạo qua một vòng ở Trương phủ chúng ta.”
Tần Châu Ngọc ngẫm lại, hỏi: “Có thể đi dạo phòng bếp nhà các người không?”
Trương Cẩn sửng sốt, hiển nhiên không phản ứng kịp.
Tần Châu Ngọc ghét bỏ liếc mắt công tử nhà giàu ngu ngốc: “Không biết vị Cố tướng quân kia khi nào thì đến, ta đói bụng, trước ăn một chút đã.”
Trương Cẩn vỗ vỗ đầu bỗng nhiên tỉnh ngộ: “ Thì ra là vậy. Đương nhiên có thể, ta đưa nàng đi.”
Đến phòng bếp của Trương phủ, vài hạ nhân đang chuẩn bị nhìn thấy Trương công tử, lập tức cung kính nói: “Thiếu gia, có gì phân phó ạ?”
Trương Cẩn vung tay lên: “Có gì ăn ngon, lấy mỗi thứ một phần ra đây.”
Hạ nhân đáp một tiếng, đem rất nhiều món nhất nhất mang đến.
Tần Châu Ngọc hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm đồ ăn, không khỏi cực kỳ hâm mộ: “Có tiền thật tốt.”
Trương Cẩn dương dương tự đắc: “Tiểu Ngọc cô nương nếu thích, có thể thường xuyên đến phủ chúng ta.”
”Thật sự?” Tần Châu Ngọc cầm lấy một cái cánh gà nhét vào trong miệng, bỗng nhiên nghĩ đến Đông Sinh, lại hỏi, “ Người đối xử với ta hào phóng như vậy, có phải có ý xấu không?”
Có rõ ràng như vậy sao?
Được rồi, là rất rõ ràng. Trương Cẩn chột dạ sờ sờ cái mũi: “Kỳ thật ta muốn cùng tiểu Ngọc cô nương làm bằng hữu mà thôi. Là bằng hữu tự nhiên là phải hào phóng.”
Tần Châu Ngọc vừa hết món này tới món khác vừa bĩu môi, liếc mắt nhìn hắn: “Ai tin ngươi? Khẳng định là ngươi nhìn trúng sắc đẹp của ta. Bất quá ta phải nói trước, cho dù ta ăn gì của ngươi, cũng sẽ không bán đứng sắc đẹp của ta đâu.”
Trương Cẩn ngượng ngùng cười hai tiếng, trong lúc nhất thời không biết ứng đối với cái kiểu nói trắng ra thế này như thế nào, hắn cảm thấy Tần Châu Ngọc càng thêm thú vị.
Trong lúc hai người ở phòng bếp ăn mỹ thực thảo luận sắc đẹp, tại đại sảnh thiết yến, Cố tướng quân khoan thai đến muộn rốt cục ngồi vào chỗ.
Nếu có chút hiểu về vị Cố Khinh Chu Cố tướng quân này, liền sẽ biết Cố tướng quân có hai đặc điểm, thứ nhất là cao ngạo bất tuân, thứ hai là tự phụ ngạo mạn. Đương nhiên, trên thực tế là một chuyện, cũng chính là —— rất khó muốn làm, phi thường khó khăn muốn làm.
Hắn có thể đáp ứng tham gia yến hội ở một thành nhỏ, cũng đã là kỳ tích, đừng nói là muộn, cho dù là tới lúc chót lỡ hẹn, đều hợp tình hợp lý.
Đương nhiên đối với Cố Khinh Chu mà nói, hắn đáp ứng lời mời này, đơn giản là vì Tần Châu Ngọc gặp chuyện không may ở gần đây. Huyện lệnh đại nhân khi viết thư thông tri hắn, còn rất nhiều ẩn khuất ở bên trong. Còn nữa, mấy ngày gần đây thương tâm quá độ, lại đi mệt nhọc nhiều ngày, khi đến chỗ này, thể xác và tinh thần đều rã rời, nghỉ ngơi một chút cũng không có gì đáng trách.
Thế tử từ Kinh thành, tự nhiên không coi trọng huyện lệnh lẫn những người khác bên cạnh, trong mắt cũng chỉ là một tên nhà quê. Kể cả người trông có vẻ thư sinh văn nhã tuấn lãng, ở trong mắt Cố Khinh Chu vẫn là tên nhà quê* không hơn không kém. Duy chỉ có ca kỹ đang đàn hát mua vui kia, là coi như tạm được. Nhưng mà khúc nhạc nàng đang xướng, không phải là chỉ hắn sao?
*thổ bao tử
Vì thế, khi Ngọc Nương ca tới khúc giữa, Cố tướng quân nổi lên tâm thương cảm, hắn một ly lại tiếp một ly, mượn rượu giải sầu.
Không khí yến hội rất nhanh trở nên quỷ dị, Huyện lệnh đại nhân cùng Trương viên ngoại vài lần muốn cùng Cố tướng quân bắt chuyện, nhưng Cố tướng quân cực kỳ lãnh đạm, chỉ có hai phó tướng của hắn thay chủ tử ứng phó.
Về phần Đông Sinh, Tần Châu Ngọc đi một lúc lâu vẫn chưa quay lại, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng ngại không tiện đứng dậy, chỉ đành thường xuyên liếc ra cửa, không yên lòng nhìn những người khác giả tạo.
Ở phòng bếp, Tần Châu Ngọc ăn uống no đủ, rốt cục nhớ tới nên trở về. Nàng cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ bụng chính mình, cũng bắt đầu cảm thấy Trương Cẩn bên cạnh trở nên thuận mắt hơn rất nhiều, liền xuất ra khẩu khí bố thí: “Ở nhà các ngươi này đồ ăn rất ngon, ta đành cố đáp ứng làm bằng hữu của ngươi vậy.” Nghĩ nghĩ, lại trịnh trọng bỏ thêm một câu bất thường, “Bất quá về sau ngươi không thể mơ ước sắc đẹp của ta.”
Trương Cẩn cười hắc hắc: “Đó là đương nhiên, tiểu Ngọc cô nương có thể đáp ứng làm bằng hữu của ta, ta rất vui vẻ.”
Tần Châu Ngọc tà tà liếc mắt một cái, vừa lòng dương dương tự đắc đầu: “Chúng ta bây giờ mau trở lại yến tiệc thôi.”
Trương Cẩn cũng mới nhớ tới chính sự, vỗ vỗ ót: “Thiếu chút nữa đã quên việc này, cha ta nhất định sẽ quở trách ta.”
Nhưng mà, không nghĩ tới chuyện hai người mới đi đến cửa phòng bếp, liền gặp ba nữ tử xinh đẹp đang đi tới.
Người ở giữa vừa nhìn thấy Trương Cẩn cùng Tần Châu Ngọc, sắc mặt nhất thời suy sụp: “Tướng công, hôm nay phụ thân thiết yến mời đại nhân vật từ kinh thành tới, ngươi tại sao lại trốn ở phòng bếp?”
Trương Cẩn nhìn thấy người tới, sắc mặt cũng trở nên không tốt: “Cái gì gọi là trốn? Ta chỉ là tới phòng bếp ăn một chút thôi.”
”Ăn cái gì? Yến tiệc ở đại sảnh không có đồ ăn sao?” Nữ tử hùng hổ tới gần, nhìn đến Tần Châu Ngọc, càng thêm phẫn nộ, “Đã thế còn mang theo hồ ly tinh này vào nhà? Ngươi muốn phong lưu cũng phải chọn thời điểm chứ?”
”Ai là hồ ly tinh, ngươi mới là hồ ly tinh!” Tần Châu Ngọc không hiểu bị mắng một câu, tự nhiên không cam lòng, theo bản năng liền phản bác lại.
”Ngươi đồ hồ ly tinh này, còn dám can đảm làm càn ở Trương phủ chúng ta, hôm nay ta không hủy dung ngươi thì không phải là Trương gia thiếu phu nhân!”
Nói thì là một người, cơ mà hành động thì là ba người.
Trương Cẩn có ba người con dâu, cả ba đều có tiếng đanh đá. Tần Châu Ngọc còn chưa phản ứng lại đây, ba người đã vây nàng lại giật tóc, cào mặt.
Tần Châu Ngọc tuy rằng xúc động, nhưng ngay từ đầu vẫn nhớ không được gây chuyện phiền phức cho Đông Sinh, thế nên cản được trước mặt chứ không phòng được bên dưới. Trương Cẩn có chút sợ ba vị nương tử của mình, không dám tùy tiện cản lại, chỉ dám đứng ở một bên kêu la dừng tay, lo lắng suông.
Đến cuối cùng, Tần Châu Ngọc thật sự chịu không nổi công kích của ba người, liều mạng thét chói tai ra tiếng: “Các ngươi dừng tay cho ta.” Sau đó không khách khí, xuất công phu quyền cước, đem ba vị phu nhân hào môn phú gia chanh chua đạp ra ngoài.
Nháy mắt, năm người im lặng. Ba người phía trước chớp mắt, không thể tin thở hổn hển, trợn mắt nhìn Tần Châu Ngọc.
Có lẽ là vài tiếng kia của Tần Châu Ngọc kia gào quá mức dùng sức, đã truyền vào đại sảnh thiết yến.
Đông Sinh sợ run một lát, ngay lập tức phản ứng lại, không quản trong phòng như thế nào, trực tiếp chạy ra ngoài.
Mà cùng lúc đó, ngồi ở chủ vị, Cố Khinh Chu đã có phần lâng lâng cũng giật mình hồi tỉnh, trong miệng thì thào kêu một tiếng “Ngọc Nhi”, chén rượu trong tay rơi xuống, cả người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra phía ngoài.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rất khổ cực, nhưng mà chỉ có ở trên giường mới có không có đổi mới gì cả thôi.
Tác giả :
Úy Không