Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 85
Băng đứng một mình trong góc khuất, cảm giác cô đơn càng khiến cho tâm trạng cô chạm tới tận cùng của sự tuyệt vọng.
Những tưởng khi rời xa Khải, cô sẽ không còn thích hắn nữa, sẽ có thể buông mối tình cay đắng này... nhưng biết sao được khi càng ngày cô càng đau khổ... mỗi ngày đều bị nỗi nhớ giày vò đến chết đi sống lại.
Lần này về nước là do dự sinh nhật của chị Như... cô cũng biết khả năng mình gặp lại Khải và Hạ là rất lớn, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Nhưng không ngờ nó lại đau đớn đến vậy, cứ tưởng như... trái tim cô đang vỡ nát. Cô thậm chí còn không đủ can đảm để nhìn hai người họ thêm một giây phút nào.
Băng khẽ thở dài, bước thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn khuôn mặt đẫm nước của mình trong gương, Băng làm một động tác tự trấn an mình, khẽ cười, tự nhủ: “Phải mạnh mẽ lên. Nếu không thể đối mặt thì mãi mãi không thể vượt qua được.”
Lúc ra ngoài, vì đang chú ý đến cái điện thoại trong túi xách hình như vừa sáng đèn, Băng vô tình va vào một người con gái đi theo hướng ngược lại, cô ấy đang vừa đi vừa son môi... bị chạm vào khuỷu tay, đường son môi đỏ chót lệch ra khỏi môi một đoạn.
Cô ta gào lên: “Mày nhìn xem mày đã làm gì!!”
“Tôi xin lỗi.” Băng lắp bắp... trước những tình huống như thế này, cô rất không biết phải làm sao. Cô lục trong túi xách bịch khăn giấy đưa về phía cô gái kia “Cô lau đi.”
Cô gái đó không biết lịch sự là gì, thẳng tay ném bịch khăn giấy của Băng xuống đất gào lên: “Mày làm hỏng lớp trang điểm của tao rồi! Chỉ đưa một miếng khăn giấy là xong hả?”
Càng nói, cô ta càng sấn tới chỗ của Băng gào thét lớn hơn. Phía sau còn có bạn bè bảo hộ, nên cô ta chẳng sợ gì... chỉ tội cho Băng đáng thương chỉ có thể sợ hãi lùi lại phía sau.
Đang lúc hoảng sợ nhất, thì Băng lại nghe thấy chất giọng quen thuộc của người con trai cô vẫn ngày ngày nhớ mong:
“Bây giờ cô có cố tình làm khó cô ấy, cũng chẳng giúp cô sửa lại được lớp trang điểm của mình?” Khải chầm chậm nói, từ xa hắn đang tiến lại gần. Dáng đi bình thản hai tay cho vào túi quần vẫn như trước kia.
Băng từng nhiều lần cảm thấy rung động trước dáng vẻ này của Khải.
Đã lâu rồi mới được gặp lại người cô yêu đơn phương... nhưng tại sao lại là trong tình trạng đáng xấu hổ như thế này...
“Sao anh lại bênh vực cho cô ta, rõ ràng trong chuyện này, cô ta có lỗi, là cô ta vô ý đâm vào em.” Cô gái kia nhìn thấy trai đẹp, rõ ràng thái độ đã tốt hơn một chút.
“Anh em gì chứ, nhìn vào liền thấy cô lớn tuổi hơn tôi.” Khải nhíu mày đứng chắn giữa cô ta và Băng.
“Anh...”
“Bạn tôi có lỗi... thì cô ấy cũng đã thừa nhận và xin lỗi rồi. Cô còn làm căng cái gì?”
Phía sau, tụi bạn cô nàng thấy tình hình có vẻ trở nên căng thẳng quá liền áp sát thủ thỉ vào tai cô gái kia: “Thôi bỏ đi mày, để đó tao trang điểm lại cho. Mình đi đi.”Cô gái hộc hằn hừ giọng: “Đồ khùng.”
Sau đó cả đám bạn cùng cô ta bỏ đi, để lại Băng vẫn còn đang ngạc nhiên nhìn Khải.
Hắn lại xuất hiện để cứu cô.
Sau bao cố gắng để cắt hoàn toàn tình cảm của mình dành cho Khải, hắn lại vô tư kéo cô lại gần mình.
Cô và hắn rơi vào im lặng, một tiếng thở dài nhẹ nhàng phủ lên bầu không khí quái dị.
Khải khẽ cười nhìn Băng, vẫn giữ một khoảng cách vừa phải: “Dạo này bà sống có tốt không?”
“Ừm... bên đó vui lắm.” Tốt được sao? Không được ở cạnh bên người mình thích, ngày ngày nhớ mong, đêm đêm nhớ mong, ở nơi xa xôi kia, chỉ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của người mình thích... nhưng mỗi lần tưởng tượng ra, thì khuôn mặt của cô gái đó cũng xuất hiện kèm theo... thì có thể vui sao?
Nếu định nghĩa từ vui là tột cùng của tuyệt vọng thì ừ... ngày nào cô cũng rất vui... vui đến mức đêm nào cũng lặng lẽ khóc thầm.
“Ừ... Vậy...”
“Tui vào trong trước.”
Khải định nói gì đó, nhưng Băng vội vã cáo từ rồi đi lướt qua hắn chạy vội vào trong.
Tức cười, vừa rồi là ai tự trấn an mình phải biết đối mặt, bây giờ lại chạy trốn một cách hèn nhát thế này...
Khải đứng nhìn theo bóng dáng Băng chạy vội đi, trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu... một cảm giác không hề dễ dàng.
Hắn có cảm giác mình chính là người tổn thương Băng. Hắn có cảm giác tội lỗi. Càng cảm thấy như vậy, hắn càng muốn lại gần Băng, để ít ra hai đứa còn có thể như ngày trước. Hắn chân thành muốn tạ lỗi với Băng.
Hắn tự nhủ mình đã diễn rất đạt rồi... nhưng có vẻ như Băng không thích điều này.
Khải thở dài, rồi quay người đi về phía nhà vệ sinh.
...
“Em uống đi.” Chị Như đưa cho tôi ly rượu khi thấy tôi chỉ đứng có một mình. Bên trong chiếc ly trong suốt là một thứ dung dịch màu đỏ sóng sánh vô cùng quyến rũ.
“Dạ? Em không uống được rượu.” Tôi đưa tay từ chối, mỉm cười lịch sự “Em uống nước cam được rồi ạ.”
“Không sao đâu, đây chỉ là nước trái cây thôi. Em thử đi.”
Tôi nhìn ly rượu, nuốt nước bọt... thật ra nhìn rất ngon, tôi cũng muốn uống thử.
Tôi ngẫm nghĩ cuối cùng cũng quyết định uống luôn.
Cái cảm giác say mê khiến người ta run rẩy. Tôi vui vẻ nhận thêm vài li uống tiếp.
...
Một lúc sau đó...
Khải trở về sau khi đi vệ sinh, thấy chị Như đưa cho Hạ ly rượu vang đỏ... Khi chị ấy nhìn thấy hắn thì vội vã chuồn mất, rõ ràng là đang làm chuyện mờ ám.
Cảm thấy vô cùng không ổn, Khải lập tức đi vội đến, kéo Hạ nhìn vào mình: “Chị Như đưa bà uống cái gì vậy?”
“Hức... Haha... hảo hảo... huynh đệ tốt... Lâm ơi tao thấy có tới ba Khải... Mày nói coi... hức, tao chọn Khải nào bây giờ? Haha! Khải nào cũng thật là đẹp trai.” Hạ bị chuốc cho say mèm... chắc là chẳng còn phân biệt nổi mặt trăng mặt trời.“...” Hắn chửi thề trong miệng, rít khẽ “Chị Như!!”
Nhìn Hạ mềm nhũn trong vòng tay mình, Khải khó chịu vô cùng, nhíu mày nhắn cho chị ấy một tin 'Em về trước, chị cứ chờ đó. Nhân tiện, cho người đem xe về nhà cho em.'
Sau khi cất điện thoại, Khải không mấy khó khăn bế bổng Hạ lên, đem cô nàng ra ngoài. Cái hành động gây chú ý này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hướng mắt thẳng về phía hai người bọn họ.
Khải nhà ta từ trước đến giờ rất ghét khi mình là tâm điểm của sự chú ý nên vô cùng khó chịu, nhíu mày đi thẳng một mạch ra ngoài, không thèm nhìn xung quanh dù lấy một lần...
Cũng vì vậy, mà hắn không thể thấy được giọt nước mắt trong suốt xuất hiện trên mi mắt cô gái đó.
Ra tới bên ngoài... hắn đưa nó lên taxi rồi lên ngồi bên cạnh. Hạ từ nãy đến giờ vẫn ngớ ngẩn ngân nga mấy bài hát trẻ con gì đó, còn không thì lại luôn miệng khen Khải đẹp trai, khen Khải tài giỏi... khiến cho hắn trong phút chốc có cái loại suy nghĩ khốn nạn sau này thỉnh thoảng sẽ chuốc rượu Hạ để mua vui.
Sau khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, hắn ngay lập tức dìm nó xuống tận cùng bằng một cái nghiến răng.
Khải đưa Hạ về nhà mình... đơn giản là vì nhà hắn ở gần hơn.
Lúc chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Khải thì nó đã ngủ say trong vòng tay hắn.
Đưa Hạ vào phòng khách, ngẫm nghĩ gì đó... hắn lại đem cô nàng lên phòng mình. Vốn hắn định để nó nghỉ ngơi ở sô pha, nhưng lại sợ nó khi tỉnh dậy sẽ bị ê ẩm người, nên mới đem nó lên nằm trên giường cho thoải mái.
Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8 giờ tối.
Hắn ngẫm nghĩ nếu nó thật sự ngủ ở đây đêm nay, thì hắn có cần gọi sang báo cho ba mẹ nó một tiếng là nó ngủ ở nhà mình?
Mặc dù Hạ sống một mình, nhưng hôm nay hắn bắt cóc nó về nhà mình... vẫn thấy có chút gì đó tội lỗi, không thể nói với ai, đành phải đi thủ thỉ với đấng phụ mẫu nhà vợ.
Hắn cười khẽ... tại sao lại có mấy suy nghĩ kì quặc đến như vậy chứ. Từ khi nào hắn lại trở nên ngớ ngẩn rồi...
Khải xoay người chỉnh lại cho nó nằm với tư thế thoải mái nhất, gỡ giúp nó mái tóc với mấy thứ phụ kiện trang sức lủng lẳng... tuyệt nhiên không động chạm gì đến quần áo trên người nó. Dù cho hắn đang rất ngứa mắt cái áo denim ở ngoài chắc là nằm sẽ cấn lắm.Nhưng hắn sợ...
Khải lắc nhẹ đầu, kéo chăn cao lên, chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh rồi quay người đi xuống bếp.
Cá chắc là cô nàng kia chưa ăn uống được gì nhiều đã bị chuốc cho say mèm, khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy rất đói.
Hắn chuẩn bị sẵn thức ăn để khi nó tỉnh dậy chỉ cần hâm nóng là có thể dùng.
Khải cởi bỏ vest ngoài, bỏ áo ra khỏi quần, tháo mất cái nút đầu cho dễ thở, rồi xắn tay áo bước vào bếp.
Đang loay hoay với đống thức ăn chưa chế biến thì hắn nghe có tiếng lạch cạch từ phía sau lưng.
Hạ mơ mơ màng màng dụi mắt nhìn hắn: “Ai đây?””Bà tỉnh rồi hả?”
“Ừm...” nó dụi dụi mặt vào người hắn.
“...” Khải đứng hình.
Hình như Hạ chỉ mới tỉnh ngủ chứ chưa tỉnh rượu.
Khải đưa tay đẩy nhẹ Hạ ra khỏi người mình.
Cô nàng cười ngây ngô mở tủ lạnh ra uống nước, lúc này hoàn toàn xem Khải là không khí.
Nó vừa đưa tay lấy chai nước vừa nhíu mày lèm bèm: “Hơ... tủ lạnh nhà mình tại sao lại thành tủ hai cửa vậy?”
Khải há hốc mồm đứng một bên.
Từ trước đến giờ, người say hắn thấy rất nhiều rồi... mà chưa thấy ai say theo kiểu như nó.
Những người khác không nôn cũng làm càn, không làm càn cũng quậy tưng cả lên, trong khi Hạ cứ như một đứa con nít, ngây ngây ngô ngô.
Nó uống nước xong thì tỉnh bơ kéo Khải ra phòng khách.
Hắn không phản ứng gì lại, chỉ lặng thầm hợp tác với Hạ. Hắn đang chờ đợi xem rốt cuộc nó muốn làm cái gì... thật sự Khải đang rất trông chờ.
Mà điều tiếp theo nó làm quả là ngoài sức tưởng tượng.
Hạ đẩy Khải ngồi xuống ghế sô pha rồi thản nhiên nằm lên đùi người ta. Nằm lên đã đành, nó còn đưa tay sờ sờ, sờ xong lại làu bàu: “Sao hôm nay mày cao vậy Lâm? Nằm mỏi cổ quá... ừm...”
Nó vừa nói vừa nhắm mắt.
Rõ ràng là vẫn chưa có tỉnh.
Khải bị nó dúi xuống ghế, từ lúc đó trở đi thì không dám nhúc nhích dù chỉ một mm.
Hắn cười khổ trong lòng. Bình thường vẫn là nó cùng với Lâm có những hành động thân thiết như thế này sao?
Tự nhiên hắn lại cảm thấy ghen tị với Lâm... Cơ mà... không chỉ là với Lâm, hắn còn bắt đầu tưởng tượng ra những viễn cảnh khác.
Không lẽ lúc say thì nó xem ai cũng thành ra Lâm hết? Vậy thì nó đã làm loại hành động này với bao nhiêu người rồi? Cái cô nàng này làm hắn lo chết mất. Sau này tuyệt đối không để nó uống rượu tới mức say khướt như thế này được! Tuyệt đối không!
Làm với người khác đã nguy hiểm rồi, với hắn... hình như còn nguy hiểm hơn.
Lúc này, khi cô gái bé nhỏ nằm gối đầu trên đùi hắn, trong người Khải hừng hực lên một ngọn lửa, trong đôi mắt của hắn dường như cũng có một tia sáng lóe lên.
Khải thở dài... sợ nhất là ở cạnh mấy cô nàng ngây thơ... nhất là ngây thơ tới mức chả phân biệt được ngày đêm như Hạ lúc này càng làm hắn chết khiếp.
Ngồi đó với Hạ một lúc, nhận thấy nó đã thở đều đều, lại chìm vào giấc ngủ rồi, hắn mới lặng lẽ luồn tay xuống đỡ đầu của nó lên, sau khi mình rời khỏi chỗ ngồi thì kê thêm cái gối cho nó.
Trong lúc khuôn mặt say ngủ của ai kia vô tình lọt vào tầm nhìn của Khải... hắn cứ như không thể dứt ra được, cứ mãi nhìn nó, trong lòng thầm than một câu tiêu rồi.
Hạ có một khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu, nhất là mỗi khi nó ngủ, cái môi thỉnh thoảng hay mím lại. Ok, môi nó không có màu anh đào hay căng mọng như những từ hoa mĩ dùng trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng lắm khi chúm chúm lại càng làm mặt nó trẻ con hơn.
Lúc đó gò má càng phúng phính làm Khải phải kiềm chế lắm mới không cắn vào một cái.
Hắn thở dài, cúi xuống, một tay chống lên lưng ghế, một tay vuốt vuốt mái tóc lòa xòa trước trán nó, vén qua một khoảng trống. Hắn hôn nhẹ lên đó, trên môi hắn khẽ vẽ ra thành một nụ cười.
Hắn yêu chết mất cô gái của hắn.
Chỉ có hắn mới có thể hiểu được cái cảm giác hạnh phúc lâng lâng trong lòng hắn vào ngay lúc này.
Khải có cảm giác như thể cả thế giới cùng đaang mỉm cười với hắn.
Hắn tự hỏi trong lòng tại sao mình không yêu sớm hơn.
Khải bẹo má nó một cái rồi đứng dậy, đi thẳng lên tầng lấy xuống cái chăn, choàng ngang người nó.
Nhìn Hạ co người trong cái chăn dày, nhìn như một con sóc nhỏ rúc mình lại. Hắn lại cười, rồi xuống bếp tiếp tục nấu ăn.
Sau khi chuẩn bị xong thức ăn, cũng đã hơn chín giờ rưỡi. Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi đi lên phòng khách, thấy nó vẫn còn ngủ rất say, hơi thở nhè nhẹ nhìn vô cùng bình yên.
Khải lên phòng mình xả nước tắm. Hắn đang tắm thì điện thoại nó reng. Khải lật đật tắt nước, quấn cái khăn ngang hông đi ra ngoài. Cái túi xách của nó hắn để ở trên đầu giường, bảo đảm là nó không thể nghe thấy khi nằm ngủ dưới nhà.
Hắn định đem điện thoại xuống nhà cho nó nghe máy thì tiếng chuông dứt.
Khải thề là hắn chỉ vô tình nhìn qua cái màn hình điện thoại chứ không phải hắn tò mò chuyện đời tư của nó hay gì đó.
Một chữ 'Con chó giữ nhà.'
Hắn trầm ngâm... cứ có cảm giác đây là Lâm chứ không còn ai vào đây.
Hắn lấy điện thoại mình so số điện thoại thì quả đúng là Lâm. Hắn liền gọi lại cho cô nàng.
Bên đầu dây bên kia, Lâm bắt máy gần như lập tức: “Có chuyện gì vậy? Sao tao gọi mày không bắt máy.”
Khải hơi giật mình trước kiểu nói chuyện sừng sộ của cô nàng, tằng hắng một tiếng mới lạnh nhạt nói: “Tui là Khải, bà tìm Hạ có gì không? Khi nào bả ngủ dậy thì tui báo.”
“...” bên kia im lặng một hồi lâu... mới khe khẽ giọng “A lô?”
Khải lạnh nhạt nhắc lại một lần nữa những gì ban nãy hắn đã nói. Hơi lạnh từ máy điều hòa làm hắn có chút mất kiên nhẫn... bởi những giọt nước còn đọng lại trên da hắn lúc này làm hắn thấy hơi lạnh.
“Ồ... vậy khi nào nó ngủ dậy bảo nó gọi cho tui.”
Nói xong, Lâm vội vàng tắt máy, không dám để hắn nói thêm câu nào.
Khải lơ đễnh nhìn vào màn hình điện thoại rồi quăng cái điện thoại trên bàn, quay người lại bước vào phòng tắm.
Khải tắm xong, mà Hạ vẫn chưa tỉnh dậy.
Hắn đứng nhìn nó một hồi rồi lại nâng đầu nó lên, quẳng cái gối ra, bản thân mình ngồi vào đó, để nó trở lại tư thế cũ, kê đầu lên đùi hắn. Bản thân mình thì rỗi rãi ngồi xem ti vi, hai tay cũng rảnh rỗi nốt, trong vô thức dịu dàng vuốt tóc Hạ... một hành động vô thức thể hiện sự quan tâm chiều chuộng của hắn dành cho nó.
Những tưởng khi rời xa Khải, cô sẽ không còn thích hắn nữa, sẽ có thể buông mối tình cay đắng này... nhưng biết sao được khi càng ngày cô càng đau khổ... mỗi ngày đều bị nỗi nhớ giày vò đến chết đi sống lại.
Lần này về nước là do dự sinh nhật của chị Như... cô cũng biết khả năng mình gặp lại Khải và Hạ là rất lớn, cô cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Nhưng không ngờ nó lại đau đớn đến vậy, cứ tưởng như... trái tim cô đang vỡ nát. Cô thậm chí còn không đủ can đảm để nhìn hai người họ thêm một giây phút nào.
Băng khẽ thở dài, bước thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn khuôn mặt đẫm nước của mình trong gương, Băng làm một động tác tự trấn an mình, khẽ cười, tự nhủ: “Phải mạnh mẽ lên. Nếu không thể đối mặt thì mãi mãi không thể vượt qua được.”
Lúc ra ngoài, vì đang chú ý đến cái điện thoại trong túi xách hình như vừa sáng đèn, Băng vô tình va vào một người con gái đi theo hướng ngược lại, cô ấy đang vừa đi vừa son môi... bị chạm vào khuỷu tay, đường son môi đỏ chót lệch ra khỏi môi một đoạn.
Cô ta gào lên: “Mày nhìn xem mày đã làm gì!!”
“Tôi xin lỗi.” Băng lắp bắp... trước những tình huống như thế này, cô rất không biết phải làm sao. Cô lục trong túi xách bịch khăn giấy đưa về phía cô gái kia “Cô lau đi.”
Cô gái đó không biết lịch sự là gì, thẳng tay ném bịch khăn giấy của Băng xuống đất gào lên: “Mày làm hỏng lớp trang điểm của tao rồi! Chỉ đưa một miếng khăn giấy là xong hả?”
Càng nói, cô ta càng sấn tới chỗ của Băng gào thét lớn hơn. Phía sau còn có bạn bè bảo hộ, nên cô ta chẳng sợ gì... chỉ tội cho Băng đáng thương chỉ có thể sợ hãi lùi lại phía sau.
Đang lúc hoảng sợ nhất, thì Băng lại nghe thấy chất giọng quen thuộc của người con trai cô vẫn ngày ngày nhớ mong:
“Bây giờ cô có cố tình làm khó cô ấy, cũng chẳng giúp cô sửa lại được lớp trang điểm của mình?” Khải chầm chậm nói, từ xa hắn đang tiến lại gần. Dáng đi bình thản hai tay cho vào túi quần vẫn như trước kia.
Băng từng nhiều lần cảm thấy rung động trước dáng vẻ này của Khải.
Đã lâu rồi mới được gặp lại người cô yêu đơn phương... nhưng tại sao lại là trong tình trạng đáng xấu hổ như thế này...
“Sao anh lại bênh vực cho cô ta, rõ ràng trong chuyện này, cô ta có lỗi, là cô ta vô ý đâm vào em.” Cô gái kia nhìn thấy trai đẹp, rõ ràng thái độ đã tốt hơn một chút.
“Anh em gì chứ, nhìn vào liền thấy cô lớn tuổi hơn tôi.” Khải nhíu mày đứng chắn giữa cô ta và Băng.
“Anh...”
“Bạn tôi có lỗi... thì cô ấy cũng đã thừa nhận và xin lỗi rồi. Cô còn làm căng cái gì?”
Phía sau, tụi bạn cô nàng thấy tình hình có vẻ trở nên căng thẳng quá liền áp sát thủ thỉ vào tai cô gái kia: “Thôi bỏ đi mày, để đó tao trang điểm lại cho. Mình đi đi.”Cô gái hộc hằn hừ giọng: “Đồ khùng.”
Sau đó cả đám bạn cùng cô ta bỏ đi, để lại Băng vẫn còn đang ngạc nhiên nhìn Khải.
Hắn lại xuất hiện để cứu cô.
Sau bao cố gắng để cắt hoàn toàn tình cảm của mình dành cho Khải, hắn lại vô tư kéo cô lại gần mình.
Cô và hắn rơi vào im lặng, một tiếng thở dài nhẹ nhàng phủ lên bầu không khí quái dị.
Khải khẽ cười nhìn Băng, vẫn giữ một khoảng cách vừa phải: “Dạo này bà sống có tốt không?”
“Ừm... bên đó vui lắm.” Tốt được sao? Không được ở cạnh bên người mình thích, ngày ngày nhớ mong, đêm đêm nhớ mong, ở nơi xa xôi kia, chỉ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của người mình thích... nhưng mỗi lần tưởng tượng ra, thì khuôn mặt của cô gái đó cũng xuất hiện kèm theo... thì có thể vui sao?
Nếu định nghĩa từ vui là tột cùng của tuyệt vọng thì ừ... ngày nào cô cũng rất vui... vui đến mức đêm nào cũng lặng lẽ khóc thầm.
“Ừ... Vậy...”
“Tui vào trong trước.”
Khải định nói gì đó, nhưng Băng vội vã cáo từ rồi đi lướt qua hắn chạy vội vào trong.
Tức cười, vừa rồi là ai tự trấn an mình phải biết đối mặt, bây giờ lại chạy trốn một cách hèn nhát thế này...
Khải đứng nhìn theo bóng dáng Băng chạy vội đi, trong lòng hắn ngứa ngáy khó chịu... một cảm giác không hề dễ dàng.
Hắn có cảm giác mình chính là người tổn thương Băng. Hắn có cảm giác tội lỗi. Càng cảm thấy như vậy, hắn càng muốn lại gần Băng, để ít ra hai đứa còn có thể như ngày trước. Hắn chân thành muốn tạ lỗi với Băng.
Hắn tự nhủ mình đã diễn rất đạt rồi... nhưng có vẻ như Băng không thích điều này.
Khải thở dài, rồi quay người đi về phía nhà vệ sinh.
...
“Em uống đi.” Chị Như đưa cho tôi ly rượu khi thấy tôi chỉ đứng có một mình. Bên trong chiếc ly trong suốt là một thứ dung dịch màu đỏ sóng sánh vô cùng quyến rũ.
“Dạ? Em không uống được rượu.” Tôi đưa tay từ chối, mỉm cười lịch sự “Em uống nước cam được rồi ạ.”
“Không sao đâu, đây chỉ là nước trái cây thôi. Em thử đi.”
Tôi nhìn ly rượu, nuốt nước bọt... thật ra nhìn rất ngon, tôi cũng muốn uống thử.
Tôi ngẫm nghĩ cuối cùng cũng quyết định uống luôn.
Cái cảm giác say mê khiến người ta run rẩy. Tôi vui vẻ nhận thêm vài li uống tiếp.
...
Một lúc sau đó...
Khải trở về sau khi đi vệ sinh, thấy chị Như đưa cho Hạ ly rượu vang đỏ... Khi chị ấy nhìn thấy hắn thì vội vã chuồn mất, rõ ràng là đang làm chuyện mờ ám.
Cảm thấy vô cùng không ổn, Khải lập tức đi vội đến, kéo Hạ nhìn vào mình: “Chị Như đưa bà uống cái gì vậy?”
“Hức... Haha... hảo hảo... huynh đệ tốt... Lâm ơi tao thấy có tới ba Khải... Mày nói coi... hức, tao chọn Khải nào bây giờ? Haha! Khải nào cũng thật là đẹp trai.” Hạ bị chuốc cho say mèm... chắc là chẳng còn phân biệt nổi mặt trăng mặt trời.“...” Hắn chửi thề trong miệng, rít khẽ “Chị Như!!”
Nhìn Hạ mềm nhũn trong vòng tay mình, Khải khó chịu vô cùng, nhíu mày nhắn cho chị ấy một tin 'Em về trước, chị cứ chờ đó. Nhân tiện, cho người đem xe về nhà cho em.'
Sau khi cất điện thoại, Khải không mấy khó khăn bế bổng Hạ lên, đem cô nàng ra ngoài. Cái hành động gây chú ý này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hướng mắt thẳng về phía hai người bọn họ.
Khải nhà ta từ trước đến giờ rất ghét khi mình là tâm điểm của sự chú ý nên vô cùng khó chịu, nhíu mày đi thẳng một mạch ra ngoài, không thèm nhìn xung quanh dù lấy một lần...
Cũng vì vậy, mà hắn không thể thấy được giọt nước mắt trong suốt xuất hiện trên mi mắt cô gái đó.
Ra tới bên ngoài... hắn đưa nó lên taxi rồi lên ngồi bên cạnh. Hạ từ nãy đến giờ vẫn ngớ ngẩn ngân nga mấy bài hát trẻ con gì đó, còn không thì lại luôn miệng khen Khải đẹp trai, khen Khải tài giỏi... khiến cho hắn trong phút chốc có cái loại suy nghĩ khốn nạn sau này thỉnh thoảng sẽ chuốc rượu Hạ để mua vui.
Sau khi ý nghĩ đó vừa lóe lên, hắn ngay lập tức dìm nó xuống tận cùng bằng một cái nghiến răng.
Khải đưa Hạ về nhà mình... đơn giản là vì nhà hắn ở gần hơn.
Lúc chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Khải thì nó đã ngủ say trong vòng tay hắn.
Đưa Hạ vào phòng khách, ngẫm nghĩ gì đó... hắn lại đem cô nàng lên phòng mình. Vốn hắn định để nó nghỉ ngơi ở sô pha, nhưng lại sợ nó khi tỉnh dậy sẽ bị ê ẩm người, nên mới đem nó lên nằm trên giường cho thoải mái.
Nhìn đồng hồ thấy đã hơn 8 giờ tối.
Hắn ngẫm nghĩ nếu nó thật sự ngủ ở đây đêm nay, thì hắn có cần gọi sang báo cho ba mẹ nó một tiếng là nó ngủ ở nhà mình?
Mặc dù Hạ sống một mình, nhưng hôm nay hắn bắt cóc nó về nhà mình... vẫn thấy có chút gì đó tội lỗi, không thể nói với ai, đành phải đi thủ thỉ với đấng phụ mẫu nhà vợ.
Hắn cười khẽ... tại sao lại có mấy suy nghĩ kì quặc đến như vậy chứ. Từ khi nào hắn lại trở nên ngớ ngẩn rồi...
Khải xoay người chỉnh lại cho nó nằm với tư thế thoải mái nhất, gỡ giúp nó mái tóc với mấy thứ phụ kiện trang sức lủng lẳng... tuyệt nhiên không động chạm gì đến quần áo trên người nó. Dù cho hắn đang rất ngứa mắt cái áo denim ở ngoài chắc là nằm sẽ cấn lắm.Nhưng hắn sợ...
Khải lắc nhẹ đầu, kéo chăn cao lên, chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh rồi quay người đi xuống bếp.
Cá chắc là cô nàng kia chưa ăn uống được gì nhiều đã bị chuốc cho say mèm, khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy rất đói.
Hắn chuẩn bị sẵn thức ăn để khi nó tỉnh dậy chỉ cần hâm nóng là có thể dùng.
Khải cởi bỏ vest ngoài, bỏ áo ra khỏi quần, tháo mất cái nút đầu cho dễ thở, rồi xắn tay áo bước vào bếp.
Đang loay hoay với đống thức ăn chưa chế biến thì hắn nghe có tiếng lạch cạch từ phía sau lưng.
Hạ mơ mơ màng màng dụi mắt nhìn hắn: “Ai đây?””Bà tỉnh rồi hả?”
“Ừm...” nó dụi dụi mặt vào người hắn.
“...” Khải đứng hình.
Hình như Hạ chỉ mới tỉnh ngủ chứ chưa tỉnh rượu.
Khải đưa tay đẩy nhẹ Hạ ra khỏi người mình.
Cô nàng cười ngây ngô mở tủ lạnh ra uống nước, lúc này hoàn toàn xem Khải là không khí.
Nó vừa đưa tay lấy chai nước vừa nhíu mày lèm bèm: “Hơ... tủ lạnh nhà mình tại sao lại thành tủ hai cửa vậy?”
Khải há hốc mồm đứng một bên.
Từ trước đến giờ, người say hắn thấy rất nhiều rồi... mà chưa thấy ai say theo kiểu như nó.
Những người khác không nôn cũng làm càn, không làm càn cũng quậy tưng cả lên, trong khi Hạ cứ như một đứa con nít, ngây ngây ngô ngô.
Nó uống nước xong thì tỉnh bơ kéo Khải ra phòng khách.
Hắn không phản ứng gì lại, chỉ lặng thầm hợp tác với Hạ. Hắn đang chờ đợi xem rốt cuộc nó muốn làm cái gì... thật sự Khải đang rất trông chờ.
Mà điều tiếp theo nó làm quả là ngoài sức tưởng tượng.
Hạ đẩy Khải ngồi xuống ghế sô pha rồi thản nhiên nằm lên đùi người ta. Nằm lên đã đành, nó còn đưa tay sờ sờ, sờ xong lại làu bàu: “Sao hôm nay mày cao vậy Lâm? Nằm mỏi cổ quá... ừm...”
Nó vừa nói vừa nhắm mắt.
Rõ ràng là vẫn chưa có tỉnh.
Khải bị nó dúi xuống ghế, từ lúc đó trở đi thì không dám nhúc nhích dù chỉ một mm.
Hắn cười khổ trong lòng. Bình thường vẫn là nó cùng với Lâm có những hành động thân thiết như thế này sao?
Tự nhiên hắn lại cảm thấy ghen tị với Lâm... Cơ mà... không chỉ là với Lâm, hắn còn bắt đầu tưởng tượng ra những viễn cảnh khác.
Không lẽ lúc say thì nó xem ai cũng thành ra Lâm hết? Vậy thì nó đã làm loại hành động này với bao nhiêu người rồi? Cái cô nàng này làm hắn lo chết mất. Sau này tuyệt đối không để nó uống rượu tới mức say khướt như thế này được! Tuyệt đối không!
Làm với người khác đã nguy hiểm rồi, với hắn... hình như còn nguy hiểm hơn.
Lúc này, khi cô gái bé nhỏ nằm gối đầu trên đùi hắn, trong người Khải hừng hực lên một ngọn lửa, trong đôi mắt của hắn dường như cũng có một tia sáng lóe lên.
Khải thở dài... sợ nhất là ở cạnh mấy cô nàng ngây thơ... nhất là ngây thơ tới mức chả phân biệt được ngày đêm như Hạ lúc này càng làm hắn chết khiếp.
Ngồi đó với Hạ một lúc, nhận thấy nó đã thở đều đều, lại chìm vào giấc ngủ rồi, hắn mới lặng lẽ luồn tay xuống đỡ đầu của nó lên, sau khi mình rời khỏi chỗ ngồi thì kê thêm cái gối cho nó.
Trong lúc khuôn mặt say ngủ của ai kia vô tình lọt vào tầm nhìn của Khải... hắn cứ như không thể dứt ra được, cứ mãi nhìn nó, trong lòng thầm than một câu tiêu rồi.
Hạ có một khuôn mặt bầu bĩnh rất đáng yêu, nhất là mỗi khi nó ngủ, cái môi thỉnh thoảng hay mím lại. Ok, môi nó không có màu anh đào hay căng mọng như những từ hoa mĩ dùng trong tiểu thuyết ngôn tình, nhưng lắm khi chúm chúm lại càng làm mặt nó trẻ con hơn.
Lúc đó gò má càng phúng phính làm Khải phải kiềm chế lắm mới không cắn vào một cái.
Hắn thở dài, cúi xuống, một tay chống lên lưng ghế, một tay vuốt vuốt mái tóc lòa xòa trước trán nó, vén qua một khoảng trống. Hắn hôn nhẹ lên đó, trên môi hắn khẽ vẽ ra thành một nụ cười.
Hắn yêu chết mất cô gái của hắn.
Chỉ có hắn mới có thể hiểu được cái cảm giác hạnh phúc lâng lâng trong lòng hắn vào ngay lúc này.
Khải có cảm giác như thể cả thế giới cùng đaang mỉm cười với hắn.
Hắn tự hỏi trong lòng tại sao mình không yêu sớm hơn.
Khải bẹo má nó một cái rồi đứng dậy, đi thẳng lên tầng lấy xuống cái chăn, choàng ngang người nó.
Nhìn Hạ co người trong cái chăn dày, nhìn như một con sóc nhỏ rúc mình lại. Hắn lại cười, rồi xuống bếp tiếp tục nấu ăn.
Sau khi chuẩn bị xong thức ăn, cũng đã hơn chín giờ rưỡi. Hắn liếc nhìn đồng hồ rồi đi lên phòng khách, thấy nó vẫn còn ngủ rất say, hơi thở nhè nhẹ nhìn vô cùng bình yên.
Khải lên phòng mình xả nước tắm. Hắn đang tắm thì điện thoại nó reng. Khải lật đật tắt nước, quấn cái khăn ngang hông đi ra ngoài. Cái túi xách của nó hắn để ở trên đầu giường, bảo đảm là nó không thể nghe thấy khi nằm ngủ dưới nhà.
Hắn định đem điện thoại xuống nhà cho nó nghe máy thì tiếng chuông dứt.
Khải thề là hắn chỉ vô tình nhìn qua cái màn hình điện thoại chứ không phải hắn tò mò chuyện đời tư của nó hay gì đó.
Một chữ 'Con chó giữ nhà.'
Hắn trầm ngâm... cứ có cảm giác đây là Lâm chứ không còn ai vào đây.
Hắn lấy điện thoại mình so số điện thoại thì quả đúng là Lâm. Hắn liền gọi lại cho cô nàng.
Bên đầu dây bên kia, Lâm bắt máy gần như lập tức: “Có chuyện gì vậy? Sao tao gọi mày không bắt máy.”
Khải hơi giật mình trước kiểu nói chuyện sừng sộ của cô nàng, tằng hắng một tiếng mới lạnh nhạt nói: “Tui là Khải, bà tìm Hạ có gì không? Khi nào bả ngủ dậy thì tui báo.”
“...” bên kia im lặng một hồi lâu... mới khe khẽ giọng “A lô?”
Khải lạnh nhạt nhắc lại một lần nữa những gì ban nãy hắn đã nói. Hơi lạnh từ máy điều hòa làm hắn có chút mất kiên nhẫn... bởi những giọt nước còn đọng lại trên da hắn lúc này làm hắn thấy hơi lạnh.
“Ồ... vậy khi nào nó ngủ dậy bảo nó gọi cho tui.”
Nói xong, Lâm vội vàng tắt máy, không dám để hắn nói thêm câu nào.
Khải lơ đễnh nhìn vào màn hình điện thoại rồi quăng cái điện thoại trên bàn, quay người lại bước vào phòng tắm.
Khải tắm xong, mà Hạ vẫn chưa tỉnh dậy.
Hắn đứng nhìn nó một hồi rồi lại nâng đầu nó lên, quẳng cái gối ra, bản thân mình ngồi vào đó, để nó trở lại tư thế cũ, kê đầu lên đùi hắn. Bản thân mình thì rỗi rãi ngồi xem ti vi, hai tay cũng rảnh rỗi nốt, trong vô thức dịu dàng vuốt tóc Hạ... một hành động vô thức thể hiện sự quan tâm chiều chuộng của hắn dành cho nó.
Tác giả :
Han