Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 77
Minh cõng Lâm đi trên con đường vắng, dưới lòng đường, những chiếc xe qua lại thưa thớt.
Cô ở trên lưng cậu cảm thấy vô cùng bứt rứt khó chịu khi bắt người ta phải cõng mình đi như thế, đã vậy, Minh lại còn bày trò...
“Tui không nặng hay sao mà còn cõng tui đi lòng vòng như vậy, không phải bãi giữ xe ở phía bên kia hay sao??” Lâm vừa nói vừa hất hàm về phía tòa nhà giữ xe ở bên kia đường.
“Gez, nếu bà nặng tui đã không làm trò này. Chẳng có tế bào lãng mạn gì cả!!” Minh làu bàu, xốc người Lâm lên một cái, cô giật mình ôm chặt cổ người ta.
“...”
Minh ngẫm nghĩ gì đó lại phì cười: “Chẳng hiểu sao bà có thể vấp ngã được... còn ngã từ trên cầu thang xuống nha.”
“Tại cái cầu thang chỗ đó tối quá, đèn còn xẹt qua xẹt lại nhức hết cả đầu.”
“May là cầu thang ngắn chỉ để tượng trưng, bà mà ngã cầu thang thật... tui chẳng biết phải làm sao...”
“Tui ngã thì liên quan gì tới ông??” câu này là Lâm cố tình hỏi, cô muốn nghe mấy lời ngọt ngào từ Minh, vậy mà cậu ta bình tĩnh đáp lời.
“Bà ngã gãy chân thì tốn công tui phải đưa bà vào viện, còn phải đi nói chuyện với gia đình của bà... vì đã không trông con gái họ cho thật tốt!”
“Ừ... tui có gãy tay gãy chân cũng chẳng liên quan tới ông...” cô bĩu môi buông tay ra khỏi cổ Minh, hơi ngồi thẳng người dậy chứ không tựa vào lưng anh như ban nãy nữa.
Minh lại phì cười, xốc người Lâm lên một cái nữa, cô nàng ngã hẳn vào lưng anh.
Minh dừng bước, xoay mặt sang, khiến cho khuôn mặt của cả hai áp sát, làm cả người Lâm nóng lên. Anh khẽ cười: “Đừng dỗi.”
“Ai thèm dỗi...” Lâm lại bĩu môi.
Minh khẽ cười: “Được rồi, không trêu bà nữa... tụi mình về ha.”
“Ừ, về nhà đi tui nấu cho ăn.” Lâm gật đầu, khẽ siết lấy Minh.
Ban nãy lí ra thì chơi xong còn có tăng đi ăn uống, nhưng Minh lại từ chối vì sợ là chân Lâm sẽ đau thêm. Còn bảo mấy người bọn họ cứ đi chung với nhau, để Minh và Lâm về trước cũng được.
Lâm cảm thấy có lỗi khi vì sự hậu đậu của mình mà phá hỏng cuộc vui của họ... nên là... cô muốn chuộc lỗi.
Được Minh cõng trên lưng, Lâm mới cảm nhận được sự khác biệt của con trai và con gái. Minh có một cái lưng rất rộng... khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm... giống như anh có thể lúc nào cũng che chở cho cô vậy. Thấy mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt điển trai kia... Lâm lấy trong ba lô tờ khăn giấy ướt, thò tay ra phía trước, nhẹ nhàng lau mặt cho Minh. May là trời không nắng mấy, nếu không chắc Lâm sẽ bứt rứt về chuyện này đến tận cả tháng sau mất.
Lúc Minh đưa Lâm về đến nhà đã là buổi chiều. Cô khập khiễng vào trong nhà, đi thẳng xuống bếp nấu ăn... để Minh dắt xe vào nhà.
Ở một nơi nào đó, Anh Nhây với thầy Anh, hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường, ăn kem, nói chuyện...
Lại ở cách đó không xa, Uyên và Chí Phèo cùng nhau đi mua đồ tặng cho bố mẹ hai bên.Mấy đứa còn lại rải rác khắp thành phố, nằm ở nhà ăn hại gia đình...
Mùng bốn của tụi nó trôi qua êm ả... như một cơn gió nhẹ... lay động nhánh cây dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp.
Hai tuần nghỉ tết nhanh chóng trôi qua... tụi nó lại cắp sách đến trường.
Ngày đi học đầu tiên... Hạ đã bị sốc... khi trường năm nay tổ chức một lễ hội mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có...
...
Nhìn dòng chữ 'Lễ ăn mừng năm nhuận.' to lớn trên tấm bảng tin cuối lớp, hắc tuyến tôi nổi đầy đầu.
Hình như trường tôi hết chuyện để làm rồi hay sao ấy.
Lâm đứng bên cạnh chép miệng: “Đúng là rỗi hơi.”
Tôi liếc thấy lễ hội này có rất nhiều hoạt động nha.
Từ bây giờ đến ngày hội, chúng tôi sẽ có một cuộc thi bình chọn ra gương mặt xuất sắc của trường... cứ nói trắng ra là tìm hot boy hot girl vậy, tuần cuối cùng còn có phần thi tài năng. Phần thưởng dành cho hai người cuối cùng sẽ được trao giải vào ngày diễn ra lễ hội.
Bên cạnh đó, lễ hội còn có mấy tiết mục âm nhạc,...
Tôi với tụi nó đứng bên cạnh tấm poster trao đổi sôi nổi.
“Lớp mình đăng kí thi hết cả lớp đi.” Con Jen ham vui nói.
“Mày khùng hả?” Bảo Đô cốc đầu Jen một cái.
“Vui mà, dù gì thì lớp mình cũng toàn mĩ nam mĩ nữ ấy!” nó cười lớn... có vẻ vô cùng tự hào.
“Mĩ nam thì có, nhưng mĩ nữ thì không.” Khang Ảo nhếch mép, bị cả đám con gái xúm vào hội đồng.
Sau đó, tôi bỏ về chỗ ngồi, bên cạnh cái cặp đôi tình như cái bình kia... trong lòng chỉ mong mình được chuyển sang chỗ khác.
Điện thoại tôi run nhẹ.
Là tin nhắn từ Khải, chỉ có ba chữ gọn gàng 'Ăn sáng chưa?'
Tôi ngay lập tức nhắn lại, không để hắn chờ lấy một phút giây nào 'Chưa. Có chuyện gì không?'
Vậy mà hắn chẳng thèm trả lời, để tôi chờ trong mòn mỏi, nằm dài ra bàn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại... cho đến khi nó tự tắt vào 2 phút sau đó.
Đang lúc rầu rĩ, trong đầu tôi tự vẽ ra một đống những việc hắn có thể đang làm vào lúc này, một cảm giác lành lạnh rơi lên má tôi.
Tôi giật mình bật người dậy, thì thấy Khải đang đứng trước mặt mình mỉm cười dịu dàng, đưa cho tôi hộp sữa lạnh.
“Uống đi.” Hắn đặt vào tay tôi hộp sữa.
“Nãy giờ ông đi mua cho tui đó hả?” tôi cầm hộp sữa trong tay. Hộp sữa thì lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Đ... đâu có, tui đâu có rảnh. Nó nằm trong cặp tui, tui đem qua cho bà, tại vì nghe là bà chưa ăn sáng. E hèm...”
“...” tôi im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Khải, xong lại nhìn hộp sữa.Hộp sữa lạnh ngắt, đến mức bên ngoài vỏ hộp còn có li ti lấm tấm vài giọt nước... không thể nào là đem từ ở nhà lên trường được.
Bằng chứng rõ ràng thế này mà hắn còn định gạt tôi??
Lần đầu tiên tôi hiểu được cái cảm giác khi bị gạt mà vẫn hạnh phúc như thế này.
Khải tằng hắng thêm một cái, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi: “Tui về lớp đây, sắp vào tiết rồi.” im lặng một lát, lại tiếp “Sữa còn mát uống liền đi nha.”
Xoa xong, nói xong, hắn không để tôi kịp phản ứng, quay lưng một bước đi thẳng không thèm ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
Tôi cầm hộp sữa trong tay chỉ hận không thể ôm nó vào lòng.
Từ dãy phòng học của hắn sang căn tin thì đúng thật là gần. Nhưng từ căn tin qua dãy phòng học của tôi lại rất xa. Hắn có thể đến với tốc độ như thế này, rõ ràng đã đi rất khẩn trương.
Chắc tôi chết vì quắn quéo vì độ dễ thương của Khải mất thôi!!
Như mọi khi, nhân vật tầm cỡ kia vừa khuất dạng, cả lớp tôi lại hét lên, làm loạn một lát mới vào chỗ ngồi chờ giáo viên vào lớp.
Lâm ngồi bên cạnh từ nãy giờ im lặng, cho mấy đứa kia hoành hành, bây giờ nó mới chính thức nhảy vào hành tôi.
“Lãng mạn quá ha, không phải mày đã từng muốn có người đến tận lớp dâng đồ ăn cho mày sao?”
Quay lại hồi lớp 6...
Tôi ngồi trên bàn, ngẩng đầu nhìn trời, nói với con Lâm ngồi trước mặt mình: “Mày nghĩ xem, tới khi nào mới có một người con trai đem thức ăn đến lớp cho tao ăn lúc tao đói?”
”Mày đang mơ à?”
”Tới lúc đó... tao chắc chắn sẽ cưới cho được người con trai đó về làm chồng.”
”Hay đem về làm hầu gái cho mày?”
“...”
Quay lại hiện tại... tôi nhớ tới khoảng khắc ngây ngô thời xưa đó, khẽ mỉm cười... thật ra cưới Khải cũng không phải không được nha.
Thấy cái nụ cười kinh khủng của tôi, con Lâm nó rùng mình chép miệng: “Mày thôi cái giọng cười đó giùm tao một cái, thật là kinh dị! Tao khuyên mày sau này đừng bao giờ cười như thế trước mặt Khải, nếu không sẽ dọa người ta sợ mà chạy mất giày!”
Tôi bĩu môi đẩy nó một cái.
Nó cười phì.
Tôi hỏi: “Mày có định tham gia cái gì đó không?”
“Tham gia??”
“Cuộc thi hot girl hot boy gì gì đó...” tôi hất hàm về phía bảng thông báo ở sau lớp.
“Trò vớ vẩn, tao không ham.” Nó lắc đầu nguầy nguậy, tôi nhìn nhìn một hồi lại cảm thấy nó nên đi thi, ấy vậy nhưng vẫn nói...
“Ừ, tao không ép mày.”
“Tao cho mày hai sự chọn lựa, muốn nghe cái nào trước, tin tốt hay tin xấu?””Tin xấu đi.” Tôi chống cằm, cắm ống hút vào hộp sữa ngồi hút.
“Ok, tin xấu là tuy mày không ép tao đi thi, nhưng tao lại muốn mày đi.” Nó nhếch mép, nhìn khuôn mặt lưu manh kinh khủng.
“Ok, có thể bỏ qua loại tin tức này. Tiếp.” Tôi chép miệng làm lơ trước cớ sự.
“Tin tốt thì, tao có quà cho mày.”
“Quà gì?” tin tốt của nó làm tôi cảm thấy rất không an lòng... tại sao là quà cho tôi mà tôi lại có cái cảm giác như là nguy hiểm sẽ ập lên đầu mình bất cứ lúc nào ấy.
“Cái này.” Nó quăng qua cho tôi cái điện thoại của mình.
Trên màn hình chình ình tấm hình tôi với Khải nằm cạnh nhau ngủ ngon lành.
Trong vài giây đầu tiên, việc tôi làm là ngạc nhiên cộng hoảng loạn, vì nhất thời chưa biết cái tấm hình này ở đâu chui ra... thậm chí khi vừa nhìn vào tôi chỉ để ý thấy Khải nằm cạnh con nhỏ nào đó... còn đang định rủ Lâm đi đánh ghen, thì phát hiện ra kế bên chính là mình.
“Làm sao mà mày...” trong đầu tôi hiện lên hình ảnh sáng mùng hai ở nhà ngoại... tôi.
“Thế bây giờ mày muốn sao?” nó hất hàm.
“Mày... mày đe dọa tao!” tôi nổi cáu... tay vô thức bóp nát hộp sữa đã cạn sạch sẽ, tay còn lại nhanh chóng xóa nó đi.
“Không phải là đe dọa, hình ảnh dễ thương như vậy mà.” Nó nhận lại cái điện thoại, trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt khi nhìn thấy tấm hình đã biến mất.
“Mày mau xóa hết hình cho tao!!!” tôi cười khổ.
“Không phải mày đã xóa rồi sao?” Nó còn vờ như không biết, quơ qua quơ lại cái điện thoại trước mặt tôi.
“Mày đừng có giả ngu, tao còn không biết mày sao?? Mấy bản sao đâu hết rồi?” tôi liếc nó.
Nó tỏ ra ngạc nhiên... “Mày thật là thông minh.”
“Sao mày cứ muốn ép tao vào đường cùng?” tôi khóc ròng...
“Vì mày là trò tiêu khiển của tao... A... cô vào lớp rồi, mau đứng lên chào cô đi.”
“...”
Thế thì mấy tấm hình làm sao...??
Hình như tôi vừa bị đánh trống lãng...
...
Rốt cuộc thì lớp tôi có mỗi mình tôi và Huy Gay đi thi... nhìn cái tên mình trên danh sách thí sinh mà tôi trợn mắt hoảng loạn, bởi cơ bản là trong tiềm thức của tôi, không hề có bất cứ khoảnh khắc nào là Hạ này tự mình đi đăng kí...
Cái này bảo đảm, con Lâm cùng đồng bọn hợp tác troll tôi!! Ngặt nỗi bây giờ tôi có muốn đi xin rút lui cũng không được, bởi cơ bản là con Lâm nó đang nắm trong tay điểm yếu của tôi.
Tấm hình đó nó mà tung ra cho quần chúng nhân dân cùng xem thì tôi chỉ có từ chết đến cắm đầu xuống đất mà đi thôi.
Sao cái số tôi nó khổ thế này...
Tôi lừ mắt một lượt mấy đứa tụi nó, đáp lại chỉ có cái thái độ giả lơ.Trưa hôm đó, Khải đưa tôi về nhà.
Thấy trời nắng quá, nên tôi xót xa: “Ê, vô nhà đi, tui với ông cùng ăn trưa rồi về cũng được, giờ này về nhà thì nắng lắm.”
“Thôi khỏi.” Hắn phẩy tay, xoay người đẩy xe đi, tỏ vẻ không cần, tỏ vẻ như hắn thật sự không cần!
“Vào đi mà.” Tôi nắm nắm tay áo hắn.
“Không biết tui đã chờ câu này bao nhiêu lâu rồi...” hắn tỉnh bơ xuống xe, đẩy xe vào nhà, thậm chí quay lại nhìn tôi như thể sao tôi không vào nhà?
“...”
Tôi thở dài, đóng cửa rồi quay người vào trong.
Khải thấy tôi vừa vào nhà đã chạy thẳng xuống bếp: “Cùng nấu đi.”
Tôi gật đầu, tiến đến gần hắn, thú thật: “Thật ra tui cũng không biết nấu nhiều thứ đâu. Nếu ông thật sự giao bữa trưa cho tui, tụi mình sẽ cùng ăn mì gói.”
“...”
Tôi cười toe toét, cảm giác troll người khác thật là không tệ tí nào. Thật ra tôi cũng không có biết nấu gì nhiều, chỉ đơn giản là biết làm mấy món.
“Vậy tui làm bếp chính, bà làm bếp phụ, cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn. Hắn đi lại bồn rửa tay, nhìn sang tôi, khẽ giọng vô cùng nhẹ nhàng: “Qua đây.”
Tôi đi về phía Khải, hắn khẽ nhích qua một bên cho tôi đứng vào: “Rửa tay đi.”
Chỉ có mấy từ đơn giản cũng khiến tim tôi đập nhanh... chắc là tại trong nhà chỉ có hai đứa... chắc là vì tôi đang đứng ngay cạnh hắn.
Dưới sự chỉ đạo của hắn, tôi chạy qua chạy lại như mấy con tì... sau nửa tiếng thì món ăn đã được dọn ra bàn.
Dù gì tôi cũng phải ngưỡng mộ hắn, khả năng nấu ăn của Khải thật là không có tầm thường. Tôi ăn thử một miếng, liền nước mắt chảy ròng ròng...
Không lẽ thật sự như con Lâm nói, không phải là tôi cưới chồng về nữa, mà là đem nô tì về nhà chăm sóc cho tôi thì đúng hơn!!!
Không thể để cho tình huống oái oăm này xảy ra chứ...
Tôi nhìn hắn sầu não: “Này này, dạy tui nấu ăn đi.”
“Được. Nhưng như vậy là trưa nào cũng có thể ở đây ăn trực nhỉ?” Khải nhếch mép cười, đưa tay cầm cái muỗng trong ly nước chanh.
“Ông... bắt đầu trở thành lưu manh từ khi nào vậy?” tôi liếc hắn một cái.
Hắn không nói chỉ khẽ cười, ánh mắt đáp lên ly nước, tay khuấy đều. Đá trong ly xoay vòng xoay vòng theo từng nhịp hắn khuấy. Một giọt nước đọng lại bên ngoài thành ly chậm rãi trượt xuống.
Sao tôi có cảm giác, sau này tôi cũng bị hắn xoay vòng vòng như vậy... một cảm giác hoang mang và bối rối.
“Nhắc tới tập luyện, có muốn tui tập cho bà lái xe không? Lần trước thấy bà lái, tui cảm thấy bà có thể gây tai nạn...!” Khải nói đều đều, cho một con tôm vào miệng.
“Ừ.” Tôi gật đầu... được người ta quan tâm như thế này không nằm vật ra cười toe toét đã là giữ hình tượng lắm rồi.
...
'Hôm nay tui qua nhà anh Uy có việc, ông không cần đưa tui về đâu.' Tôi nhắn tin cho Khải, sau khi nhận được tin nhắn của anh Uy... trong giờ học.
'Tại sao?' Khải ngay lập tức trả lời.
'Phiền lắm. Ông bị ngược đường mà phải không? Tui đi xe bus được rồi... ;)))' tôi trả lời... trong giờ học.
'Ừ, vậy tui không ép bà.' Khải.
'Ừ. Chạy xe cẩn thận.' Tôi... trong giờ học.
'Lên xe nhớ chú ý ba lô điện thoại.'
'Ừ, ông... nhớ áo khoác, kem chống nắng, khẩu trang này kia đầy đủ vào.' Trong giờ học.
'Bà xem tui là con gái à? :)))'
'Tui đùa thôi. :))))' Tôi nhắn lại cho hắn trong giờ học.
Tại sao tôi cứ phải lặp đi lặp lại cụm từ trong giờ học??
Vì ngay sau đó tôi bị phạt vì tội làm việc riêng trong lớp, trực vệ sinh một tuần liền.
Tôi thê thảm đeo ba lô đi bộ ra trạm xe buýt, từ phía xa đã trông thấy một bóng hình thật quen mắt... nhưng tôi chỉ cho là mình nhìn nhầm.
Và ngay sau đó, xe buýt từ phía sau chạy tới, tôi không có thời gian để nhìn xem người đó có phải là người quen của tôi hay không, lật đật chạy lên xe...
Sau khi lên xe rồi... tôi mới thấy là người đó cũng vừa lên xe.
Không bao giờ nghĩ mình có thể gặp Kha ở đây.
Cô ở trên lưng cậu cảm thấy vô cùng bứt rứt khó chịu khi bắt người ta phải cõng mình đi như thế, đã vậy, Minh lại còn bày trò...
“Tui không nặng hay sao mà còn cõng tui đi lòng vòng như vậy, không phải bãi giữ xe ở phía bên kia hay sao??” Lâm vừa nói vừa hất hàm về phía tòa nhà giữ xe ở bên kia đường.
“Gez, nếu bà nặng tui đã không làm trò này. Chẳng có tế bào lãng mạn gì cả!!” Minh làu bàu, xốc người Lâm lên một cái, cô giật mình ôm chặt cổ người ta.
“...”
Minh ngẫm nghĩ gì đó lại phì cười: “Chẳng hiểu sao bà có thể vấp ngã được... còn ngã từ trên cầu thang xuống nha.”
“Tại cái cầu thang chỗ đó tối quá, đèn còn xẹt qua xẹt lại nhức hết cả đầu.”
“May là cầu thang ngắn chỉ để tượng trưng, bà mà ngã cầu thang thật... tui chẳng biết phải làm sao...”
“Tui ngã thì liên quan gì tới ông??” câu này là Lâm cố tình hỏi, cô muốn nghe mấy lời ngọt ngào từ Minh, vậy mà cậu ta bình tĩnh đáp lời.
“Bà ngã gãy chân thì tốn công tui phải đưa bà vào viện, còn phải đi nói chuyện với gia đình của bà... vì đã không trông con gái họ cho thật tốt!”
“Ừ... tui có gãy tay gãy chân cũng chẳng liên quan tới ông...” cô bĩu môi buông tay ra khỏi cổ Minh, hơi ngồi thẳng người dậy chứ không tựa vào lưng anh như ban nãy nữa.
Minh lại phì cười, xốc người Lâm lên một cái nữa, cô nàng ngã hẳn vào lưng anh.
Minh dừng bước, xoay mặt sang, khiến cho khuôn mặt của cả hai áp sát, làm cả người Lâm nóng lên. Anh khẽ cười: “Đừng dỗi.”
“Ai thèm dỗi...” Lâm lại bĩu môi.
Minh khẽ cười: “Được rồi, không trêu bà nữa... tụi mình về ha.”
“Ừ, về nhà đi tui nấu cho ăn.” Lâm gật đầu, khẽ siết lấy Minh.
Ban nãy lí ra thì chơi xong còn có tăng đi ăn uống, nhưng Minh lại từ chối vì sợ là chân Lâm sẽ đau thêm. Còn bảo mấy người bọn họ cứ đi chung với nhau, để Minh và Lâm về trước cũng được.
Lâm cảm thấy có lỗi khi vì sự hậu đậu của mình mà phá hỏng cuộc vui của họ... nên là... cô muốn chuộc lỗi.
Được Minh cõng trên lưng, Lâm mới cảm nhận được sự khác biệt của con trai và con gái. Minh có một cái lưng rất rộng... khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm... giống như anh có thể lúc nào cũng che chở cho cô vậy. Thấy mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên khuôn mặt điển trai kia... Lâm lấy trong ba lô tờ khăn giấy ướt, thò tay ra phía trước, nhẹ nhàng lau mặt cho Minh. May là trời không nắng mấy, nếu không chắc Lâm sẽ bứt rứt về chuyện này đến tận cả tháng sau mất.
Lúc Minh đưa Lâm về đến nhà đã là buổi chiều. Cô khập khiễng vào trong nhà, đi thẳng xuống bếp nấu ăn... để Minh dắt xe vào nhà.
Ở một nơi nào đó, Anh Nhây với thầy Anh, hai người nắm tay nhau đi dạo trên đường, ăn kem, nói chuyện...
Lại ở cách đó không xa, Uyên và Chí Phèo cùng nhau đi mua đồ tặng cho bố mẹ hai bên.Mấy đứa còn lại rải rác khắp thành phố, nằm ở nhà ăn hại gia đình...
Mùng bốn của tụi nó trôi qua êm ả... như một cơn gió nhẹ... lay động nhánh cây dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp.
Hai tuần nghỉ tết nhanh chóng trôi qua... tụi nó lại cắp sách đến trường.
Ngày đi học đầu tiên... Hạ đã bị sốc... khi trường năm nay tổ chức một lễ hội mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có...
...
Nhìn dòng chữ 'Lễ ăn mừng năm nhuận.' to lớn trên tấm bảng tin cuối lớp, hắc tuyến tôi nổi đầy đầu.
Hình như trường tôi hết chuyện để làm rồi hay sao ấy.
Lâm đứng bên cạnh chép miệng: “Đúng là rỗi hơi.”
Tôi liếc thấy lễ hội này có rất nhiều hoạt động nha.
Từ bây giờ đến ngày hội, chúng tôi sẽ có một cuộc thi bình chọn ra gương mặt xuất sắc của trường... cứ nói trắng ra là tìm hot boy hot girl vậy, tuần cuối cùng còn có phần thi tài năng. Phần thưởng dành cho hai người cuối cùng sẽ được trao giải vào ngày diễn ra lễ hội.
Bên cạnh đó, lễ hội còn có mấy tiết mục âm nhạc,...
Tôi với tụi nó đứng bên cạnh tấm poster trao đổi sôi nổi.
“Lớp mình đăng kí thi hết cả lớp đi.” Con Jen ham vui nói.
“Mày khùng hả?” Bảo Đô cốc đầu Jen một cái.
“Vui mà, dù gì thì lớp mình cũng toàn mĩ nam mĩ nữ ấy!” nó cười lớn... có vẻ vô cùng tự hào.
“Mĩ nam thì có, nhưng mĩ nữ thì không.” Khang Ảo nhếch mép, bị cả đám con gái xúm vào hội đồng.
Sau đó, tôi bỏ về chỗ ngồi, bên cạnh cái cặp đôi tình như cái bình kia... trong lòng chỉ mong mình được chuyển sang chỗ khác.
Điện thoại tôi run nhẹ.
Là tin nhắn từ Khải, chỉ có ba chữ gọn gàng 'Ăn sáng chưa?'
Tôi ngay lập tức nhắn lại, không để hắn chờ lấy một phút giây nào 'Chưa. Có chuyện gì không?'
Vậy mà hắn chẳng thèm trả lời, để tôi chờ trong mòn mỏi, nằm dài ra bàn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại... cho đến khi nó tự tắt vào 2 phút sau đó.
Đang lúc rầu rĩ, trong đầu tôi tự vẽ ra một đống những việc hắn có thể đang làm vào lúc này, một cảm giác lành lạnh rơi lên má tôi.
Tôi giật mình bật người dậy, thì thấy Khải đang đứng trước mặt mình mỉm cười dịu dàng, đưa cho tôi hộp sữa lạnh.
“Uống đi.” Hắn đặt vào tay tôi hộp sữa.
“Nãy giờ ông đi mua cho tui đó hả?” tôi cầm hộp sữa trong tay. Hộp sữa thì lạnh, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Đ... đâu có, tui đâu có rảnh. Nó nằm trong cặp tui, tui đem qua cho bà, tại vì nghe là bà chưa ăn sáng. E hèm...”
“...” tôi im lặng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Khải, xong lại nhìn hộp sữa.Hộp sữa lạnh ngắt, đến mức bên ngoài vỏ hộp còn có li ti lấm tấm vài giọt nước... không thể nào là đem từ ở nhà lên trường được.
Bằng chứng rõ ràng thế này mà hắn còn định gạt tôi??
Lần đầu tiên tôi hiểu được cái cảm giác khi bị gạt mà vẫn hạnh phúc như thế này.
Khải tằng hắng thêm một cái, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi: “Tui về lớp đây, sắp vào tiết rồi.” im lặng một lát, lại tiếp “Sữa còn mát uống liền đi nha.”
Xoa xong, nói xong, hắn không để tôi kịp phản ứng, quay lưng một bước đi thẳng không thèm ngoái đầu lại nhìn dù chỉ một lần.
Tôi cầm hộp sữa trong tay chỉ hận không thể ôm nó vào lòng.
Từ dãy phòng học của hắn sang căn tin thì đúng thật là gần. Nhưng từ căn tin qua dãy phòng học của tôi lại rất xa. Hắn có thể đến với tốc độ như thế này, rõ ràng đã đi rất khẩn trương.
Chắc tôi chết vì quắn quéo vì độ dễ thương của Khải mất thôi!!
Như mọi khi, nhân vật tầm cỡ kia vừa khuất dạng, cả lớp tôi lại hét lên, làm loạn một lát mới vào chỗ ngồi chờ giáo viên vào lớp.
Lâm ngồi bên cạnh từ nãy giờ im lặng, cho mấy đứa kia hoành hành, bây giờ nó mới chính thức nhảy vào hành tôi.
“Lãng mạn quá ha, không phải mày đã từng muốn có người đến tận lớp dâng đồ ăn cho mày sao?”
Quay lại hồi lớp 6...
Tôi ngồi trên bàn, ngẩng đầu nhìn trời, nói với con Lâm ngồi trước mặt mình: “Mày nghĩ xem, tới khi nào mới có một người con trai đem thức ăn đến lớp cho tao ăn lúc tao đói?”
”Mày đang mơ à?”
”Tới lúc đó... tao chắc chắn sẽ cưới cho được người con trai đó về làm chồng.”
”Hay đem về làm hầu gái cho mày?”
“...”
Quay lại hiện tại... tôi nhớ tới khoảng khắc ngây ngô thời xưa đó, khẽ mỉm cười... thật ra cưới Khải cũng không phải không được nha.
Thấy cái nụ cười kinh khủng của tôi, con Lâm nó rùng mình chép miệng: “Mày thôi cái giọng cười đó giùm tao một cái, thật là kinh dị! Tao khuyên mày sau này đừng bao giờ cười như thế trước mặt Khải, nếu không sẽ dọa người ta sợ mà chạy mất giày!”
Tôi bĩu môi đẩy nó một cái.
Nó cười phì.
Tôi hỏi: “Mày có định tham gia cái gì đó không?”
“Tham gia??”
“Cuộc thi hot girl hot boy gì gì đó...” tôi hất hàm về phía bảng thông báo ở sau lớp.
“Trò vớ vẩn, tao không ham.” Nó lắc đầu nguầy nguậy, tôi nhìn nhìn một hồi lại cảm thấy nó nên đi thi, ấy vậy nhưng vẫn nói...
“Ừ, tao không ép mày.”
“Tao cho mày hai sự chọn lựa, muốn nghe cái nào trước, tin tốt hay tin xấu?””Tin xấu đi.” Tôi chống cằm, cắm ống hút vào hộp sữa ngồi hút.
“Ok, tin xấu là tuy mày không ép tao đi thi, nhưng tao lại muốn mày đi.” Nó nhếch mép, nhìn khuôn mặt lưu manh kinh khủng.
“Ok, có thể bỏ qua loại tin tức này. Tiếp.” Tôi chép miệng làm lơ trước cớ sự.
“Tin tốt thì, tao có quà cho mày.”
“Quà gì?” tin tốt của nó làm tôi cảm thấy rất không an lòng... tại sao là quà cho tôi mà tôi lại có cái cảm giác như là nguy hiểm sẽ ập lên đầu mình bất cứ lúc nào ấy.
“Cái này.” Nó quăng qua cho tôi cái điện thoại của mình.
Trên màn hình chình ình tấm hình tôi với Khải nằm cạnh nhau ngủ ngon lành.
Trong vài giây đầu tiên, việc tôi làm là ngạc nhiên cộng hoảng loạn, vì nhất thời chưa biết cái tấm hình này ở đâu chui ra... thậm chí khi vừa nhìn vào tôi chỉ để ý thấy Khải nằm cạnh con nhỏ nào đó... còn đang định rủ Lâm đi đánh ghen, thì phát hiện ra kế bên chính là mình.
“Làm sao mà mày...” trong đầu tôi hiện lên hình ảnh sáng mùng hai ở nhà ngoại... tôi.
“Thế bây giờ mày muốn sao?” nó hất hàm.
“Mày... mày đe dọa tao!” tôi nổi cáu... tay vô thức bóp nát hộp sữa đã cạn sạch sẽ, tay còn lại nhanh chóng xóa nó đi.
“Không phải là đe dọa, hình ảnh dễ thương như vậy mà.” Nó nhận lại cái điện thoại, trên môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt khi nhìn thấy tấm hình đã biến mất.
“Mày mau xóa hết hình cho tao!!!” tôi cười khổ.
“Không phải mày đã xóa rồi sao?” Nó còn vờ như không biết, quơ qua quơ lại cái điện thoại trước mặt tôi.
“Mày đừng có giả ngu, tao còn không biết mày sao?? Mấy bản sao đâu hết rồi?” tôi liếc nó.
Nó tỏ ra ngạc nhiên... “Mày thật là thông minh.”
“Sao mày cứ muốn ép tao vào đường cùng?” tôi khóc ròng...
“Vì mày là trò tiêu khiển của tao... A... cô vào lớp rồi, mau đứng lên chào cô đi.”
“...”
Thế thì mấy tấm hình làm sao...??
Hình như tôi vừa bị đánh trống lãng...
...
Rốt cuộc thì lớp tôi có mỗi mình tôi và Huy Gay đi thi... nhìn cái tên mình trên danh sách thí sinh mà tôi trợn mắt hoảng loạn, bởi cơ bản là trong tiềm thức của tôi, không hề có bất cứ khoảnh khắc nào là Hạ này tự mình đi đăng kí...
Cái này bảo đảm, con Lâm cùng đồng bọn hợp tác troll tôi!! Ngặt nỗi bây giờ tôi có muốn đi xin rút lui cũng không được, bởi cơ bản là con Lâm nó đang nắm trong tay điểm yếu của tôi.
Tấm hình đó nó mà tung ra cho quần chúng nhân dân cùng xem thì tôi chỉ có từ chết đến cắm đầu xuống đất mà đi thôi.
Sao cái số tôi nó khổ thế này...
Tôi lừ mắt một lượt mấy đứa tụi nó, đáp lại chỉ có cái thái độ giả lơ.Trưa hôm đó, Khải đưa tôi về nhà.
Thấy trời nắng quá, nên tôi xót xa: “Ê, vô nhà đi, tui với ông cùng ăn trưa rồi về cũng được, giờ này về nhà thì nắng lắm.”
“Thôi khỏi.” Hắn phẩy tay, xoay người đẩy xe đi, tỏ vẻ không cần, tỏ vẻ như hắn thật sự không cần!
“Vào đi mà.” Tôi nắm nắm tay áo hắn.
“Không biết tui đã chờ câu này bao nhiêu lâu rồi...” hắn tỉnh bơ xuống xe, đẩy xe vào nhà, thậm chí quay lại nhìn tôi như thể sao tôi không vào nhà?
“...”
Tôi thở dài, đóng cửa rồi quay người vào trong.
Khải thấy tôi vừa vào nhà đã chạy thẳng xuống bếp: “Cùng nấu đi.”
Tôi gật đầu, tiến đến gần hắn, thú thật: “Thật ra tui cũng không biết nấu nhiều thứ đâu. Nếu ông thật sự giao bữa trưa cho tui, tụi mình sẽ cùng ăn mì gói.”
“...”
Tôi cười toe toét, cảm giác troll người khác thật là không tệ tí nào. Thật ra tôi cũng không có biết nấu gì nhiều, chỉ đơn giản là biết làm mấy món.
“Vậy tui làm bếp chính, bà làm bếp phụ, cẩn thận một chút.”
Tôi gật đầu ngoan ngoãn. Hắn đi lại bồn rửa tay, nhìn sang tôi, khẽ giọng vô cùng nhẹ nhàng: “Qua đây.”
Tôi đi về phía Khải, hắn khẽ nhích qua một bên cho tôi đứng vào: “Rửa tay đi.”
Chỉ có mấy từ đơn giản cũng khiến tim tôi đập nhanh... chắc là tại trong nhà chỉ có hai đứa... chắc là vì tôi đang đứng ngay cạnh hắn.
Dưới sự chỉ đạo của hắn, tôi chạy qua chạy lại như mấy con tì... sau nửa tiếng thì món ăn đã được dọn ra bàn.
Dù gì tôi cũng phải ngưỡng mộ hắn, khả năng nấu ăn của Khải thật là không có tầm thường. Tôi ăn thử một miếng, liền nước mắt chảy ròng ròng...
Không lẽ thật sự như con Lâm nói, không phải là tôi cưới chồng về nữa, mà là đem nô tì về nhà chăm sóc cho tôi thì đúng hơn!!!
Không thể để cho tình huống oái oăm này xảy ra chứ...
Tôi nhìn hắn sầu não: “Này này, dạy tui nấu ăn đi.”
“Được. Nhưng như vậy là trưa nào cũng có thể ở đây ăn trực nhỉ?” Khải nhếch mép cười, đưa tay cầm cái muỗng trong ly nước chanh.
“Ông... bắt đầu trở thành lưu manh từ khi nào vậy?” tôi liếc hắn một cái.
Hắn không nói chỉ khẽ cười, ánh mắt đáp lên ly nước, tay khuấy đều. Đá trong ly xoay vòng xoay vòng theo từng nhịp hắn khuấy. Một giọt nước đọng lại bên ngoài thành ly chậm rãi trượt xuống.
Sao tôi có cảm giác, sau này tôi cũng bị hắn xoay vòng vòng như vậy... một cảm giác hoang mang và bối rối.
“Nhắc tới tập luyện, có muốn tui tập cho bà lái xe không? Lần trước thấy bà lái, tui cảm thấy bà có thể gây tai nạn...!” Khải nói đều đều, cho một con tôm vào miệng.
“Ừ.” Tôi gật đầu... được người ta quan tâm như thế này không nằm vật ra cười toe toét đã là giữ hình tượng lắm rồi.
...
'Hôm nay tui qua nhà anh Uy có việc, ông không cần đưa tui về đâu.' Tôi nhắn tin cho Khải, sau khi nhận được tin nhắn của anh Uy... trong giờ học.
'Tại sao?' Khải ngay lập tức trả lời.
'Phiền lắm. Ông bị ngược đường mà phải không? Tui đi xe bus được rồi... ;)))' tôi trả lời... trong giờ học.
'Ừ, vậy tui không ép bà.' Khải.
'Ừ. Chạy xe cẩn thận.' Tôi... trong giờ học.
'Lên xe nhớ chú ý ba lô điện thoại.'
'Ừ, ông... nhớ áo khoác, kem chống nắng, khẩu trang này kia đầy đủ vào.' Trong giờ học.
'Bà xem tui là con gái à? :)))'
'Tui đùa thôi. :))))' Tôi nhắn lại cho hắn trong giờ học.
Tại sao tôi cứ phải lặp đi lặp lại cụm từ trong giờ học??
Vì ngay sau đó tôi bị phạt vì tội làm việc riêng trong lớp, trực vệ sinh một tuần liền.
Tôi thê thảm đeo ba lô đi bộ ra trạm xe buýt, từ phía xa đã trông thấy một bóng hình thật quen mắt... nhưng tôi chỉ cho là mình nhìn nhầm.
Và ngay sau đó, xe buýt từ phía sau chạy tới, tôi không có thời gian để nhìn xem người đó có phải là người quen của tôi hay không, lật đật chạy lên xe...
Sau khi lên xe rồi... tôi mới thấy là người đó cũng vừa lên xe.
Không bao giờ nghĩ mình có thể gặp Kha ở đây.
Tác giả :
Han