Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 53
Sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm chính là mở điện thoại lên xem, chỉ với một cái icon cười gửi lại từ Khải cũng đủ khiến môi tôi nở một nụ cười.
Thế này quả thục không ổn, phải nói là cực kì không ổn, tâm trạng của tôi lúc này thật sự có thể so với khi trúng vé số giải độc đắc.
Tôi bước thẳng vào nhà vệ sinh, sau khi đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong đó mà thấy giật cả mình... răng tôi có khả năng sẽ rơi luôn ra ngoài nếu như miệng tôi cứ tiếp tục toe toét như thế này.
...
Sau khi ra khỏi cửa, lại một điều khiến tôi ngạc nhiên, người đứng bên ngoài không phải là Lâm hay Kha hay Uy, lại là người hôm qua đã đưa tôi đi chơi, khiến cho tôi cười đến mức mỏi cả mặt như thế này.
Vừa thấy bóng dáng hắn, tôi lại không nhịn được cười toe toét. Hắn đứng quay lưng về phía tôi, nhưng chính cái góc độ này lại khiến tôi nghĩ đến cảnh tượng Băng ở bên Khải, những lúc hắn lạnh lùng đẩy tôi về phía sau, môt mình tiến lên phía trước. Trong đầu tôi lại hiện lên mấy suy nghĩ tiêu cực.
Tôi cười gượng, đi thẳng về phía Khải, vốn định hù hắn từ phía sau, nhưng không ngờ Khải đột ngột quay người lại, giống như đã đoán trước từ kiếp nào tôi sẽ chơi trò trẻ con này.
Hắn nhanh chóng chộp được cả hai cổ tay tôi, kéo mạnh một cái tôi dính luôn vào hắn.
Ở cự ly gần, mùi hương của hắn càng nồng nàng hơn hẳn bình thường, làm tôi... choáng váng.
Hắn ghì mạnh, cười khẩy: “Định làm gì đó?”
Tôi đỏ hết cả mặt, lí nhí: “Th... Thì bị bắt tại trận... r... rồi... còn hỏi gì nữa?”
Hắn nhếch mép kiêu ngạo, chậm rãi thả tay tôi ra “Đi thôi, trễ bây giờ.”
Sau đó, hắn đưa tôi đến trường, ngồi trên xe, tôi hoàn toàn không thể nào bình tĩnh. Khải có thói quen rất... đáng ghét. Hắn rất thường thắng gấp, nếu như phía trước có xe mà hắn thắng gấp thì tôi không nói, đằng này là đang đi trên đường bằng phẳng vắng tanh, hắn đột nhiên thắng một cái làm tôi chúi về phía trước. Sau đó tôi nghe thấy giọng hắn cười ở phía trước.
Tôi dè chừng Khải, hoàn toàn không đoán ra được hắn nghĩ gì, điều này càng khiến tôi thấy chóng hết cả mặt.
Hắn đưa tôi đến bãi giữ xe, rồi bảo tôi xuống xe cho hắn vào trong gửi xe. Như bình thường tôi sẽ chờ Khải cùng ra rồi hai đứa đi lên lớp, nhưng hôm nay thì không, trước khi hắn đẩy xe vào trong, tôi mở miệng nói: “Tui lên lớp trước nha, có chút việc phải làm gấp.”
Khải nhìn tôi một lát mới gật đầu: “Ờ, đi đứng đàng hoàng coi chừng ngã.”
Tim tôi đập mạnh một cái... không hiểu sao, hắn là đang quan tâm tôi, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi lết lên lớp, vừa ngồi xuống ghế, tụi nó đã bâu lại thành một cục, láo nháo hết cả lên.
“Sao hôm qua mày nghỉ học vậy?””Tay chân đau đến vậy hả?”
“Đau đến mức nghỉ học luôn hả?”
“Thằng Bảo lo cho mày lắm đó, nó còn sợ mày bị cái gì.”
Trước sự chào đón nồng nhiệt của nguyên một đám tụi nó, tôi choáng váng, cười khì: “Tao đâu có, sáng hôm qua ngủ quên.”
Lâm đang nói chuyện với Minh nghe thấy vậy quay phắt sang nhìn tôi, nhướn mày ý trêu chọc tôi vừa điêu cái gì đó.
Tôi đỏ mặt lườm lườm nó, chủ đích là để đe dọa nó không được nói ra.
Lâm nhếch mép một cái rồi lại tiếp tục nói chuyện với Minh.
Cô Hương chủ nhiệm có hỏi thăm tôi vài câu. Ra chơi ngày hôm đó, tôi bị bắt phải ở trên lớp, không được xuống sân... nên trên lớp lúc đó chỉ có tôi với Jenifer... với vai trò là tổ trực ngày hôm nay.
Nó là lớp trưởng, vốn không phải trực lớp, nhưng nó lại xin ở lại với tôi để tám chuyện.
Jen gác hai chân lên ghế: “Mày nghĩ coi Tuấn thích con gái như thế nào?”
Tôi tưởng tượng ra một lượt hình ảnh của Thiên Tuấn lớp bên đó, rồi nhăn mày: “Tao thấy ổng không thích mấy con nhỏ đàn ông đâu, nhìn thư sinh vậy chắc thích mấy nhỏ ngoan ngoan.”
“Vậy là chết tao rồi...” Jen trầm xuống vài phần, cái mặt nó đen thui đi.
“Thật ra đó chỉ là suy nghĩ của tao thôi, mày đi hỏi trực tiếp Tuấn ấy.” Tôi lẩm bẩm, tay lôi điện thoai ra, thuận tay trượt đến tấm hình tôi chụp hình màn hình lại tin nhắn mặt cười của Khải.
“Mày nghĩ ổng có thích tao không?”
“Mày thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, nếu như không thích đã phải bài xích mày rồi.” Tôi nói như vậy hoàn toàn là để an ủi nó. Không thích với thể hiện sự khinh bỉ thì có liên quan gì tới nhau đâu. Chẳng qua tôi nói như vậy cho nó không buồn nữa.
Nhưng gì đây, tư vấn tình cảm? Tôi cũng thật là nực cười, chuyện của bản thân còn chẳng đâu vào đâu, bây giờ lại lo cho chuyện của người khác.
Tôi có kinh nghiệm gì hơn nó mà lên tiếng giáo huấn ở đây?
Tôi thở dài ngồi chơi game, lắng nghe Jen nói, lâu lâu... lỡ miệng bồi cho nó mấy câu phũ phàng làm nó trợn mắt ếch đau khổ.
...
Hôm nay Lâm cùng với Minh xuống thư viện chứ không sang căn tin như mọi khi. Cô vẫn còn tức điên Jenifer... nó ỷ nó là lớp trưởng, xin một tiếng, cô chủ nhiệm liền cho phép nó ở lại lớp, đuổi một con nhỏ thường dân là cô xuống sân, rõ ràng cô cũng đã rất tha thiết khẩn khoản rồi... không được ở lại moi chuyện từ Hạ, cô tức không chịu nổi.
Dạo gần đây Lâm rất hay có cái loại cảm giác kì quái như sau... rất muốn ở bên cạnh Hạ, nhưng lại phải cật lực chạy trốn để tạo điều kiện cho nó và Khải bên nhau... vô cùng khó chịu.
Thấy Lâm thở dài, Minh mỉm cười chìa ra trước mặt cô chai nước suối: “Uống đi.”
Cô cười yếu ớt, giống như cả người không có sức sống. Chắc là dạo gần đây, không có moi được chuyện tình của hai người đó làm cô khó chịu vô cùng!Cả hai ngồi bên cạnh nhau trên chiếc bàn đọc sách dài trong thư viện, lúc này chỉ có hai người họ cùng tiếng quạt trên đầu, xung quanh chỉ toàn giá sách và sách.
Minh lại cười dịu dàng xoa xoa tóc cô: “Suy nghĩ lung tung gì vậy?”
“Không có gì.”
“Tò mò lắm phải không?”
Bị nói trúng tim đen, cô đỏ hết cả mặt, quay sang anh lườm một cái: “Tò mò là chuyện đương nhiên.”
“Chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết đi, người ngoài xen vào cũng không giúp gì được, có khi càng làm cho mọi thứ rơi vào một vòng rối rắm.”
Cô gật đầu: “Biết là vậy, nhưng tui không có ngồi im được, thấy nó cứ sao sao đó...”
“Sao sao? Tui chỉ đang khuyên bà đừng xen vào.”
“Ừ, nếu vậy tui không nhiều chuyện nữa.” Cô uể oải gục đầu xuống bàn, lại thở dài, Minh cười hiền xoa đầu cô.
Anh phát hiện từ khi chính thức công khai hẹn hò với Lâm, Minh có thêm một thói quen kiêm sở thích là thường vuốt tóc Lâm, bởi nó cực kì mềm mại lại có một mùi hương thoang thoảng.
Nói ra lại thấy anh cứ như mấy tên biến thái bệnh hoạn, nhưng nếu đã thích thì anh không ngần ngại thể hiện ra.
Đang ngồi, Lâm đột nhiên đứng phắt dậy, chạy vụt đi, không quên để lại lời nhắn cho Minh: “Ông ở đó chờ tui một chút, tui về ngay.”
Với đôi mắt mười trên mười của Lâm, bóng dáng Khải cùng với Kha hai mình ra chỗ vắng người không tài nào lọt khỏi tầm nhìn của cô.
Phía sau thư viện là một khoảng sân trống, nhưng thông thường học sinh không có ai lui tới chỗ này hết.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, kích thước của khoảng sân này rất ba chấm, không đủ lớn để chơi thể thao, lại không đủ sạch để ngồi hàn thuyên tâm sự, kết quả nó như vùng cấm địa của trường, chẳng ma nào bén mảng đến.
Chính vì vậy, có hai thằng con trai đột nhiên kéo nhau đến chỗ vắng người như vậy thì chỉ có thể là nói chuyện bí mật, mà bí mật giữa hai người này, Lâm có cảm giác nó sẽ liên quan đến Hạ, vậy thì với cương vị là một người bạn thân, cô nhất định phải đi hóng giúp nó.
Cho nên, cô đã quên mất ban nãy mình hứa hẹn gì với Minh, để anh ngồi một mình ở đó, trong khi bản thân chạy như bay xuống cầu thang đuổi theo hai người kia để không bỏ lỡ bất kì một chi tiết nào trong cuộc đối thoại của họ.
Lâm đứng phía sau một gốc cây ở gần chỗ hai người họ đang đứng, nín thở chờ đợi, giống như là đang cố gắng nghe chuyện của chính bản thân mình.
Kha là người mở miệng đầu tiên: “Mày gọi tao ra đây làm gì?”
Khải chậm rãi suy nghĩ thật lâu mới trả lời: “Tao có chuyện muốn nói.”
Thật không thể nghĩ đây là cuộc trò chuyện giữa hai thằng bạn thân bởi không khí nó thật là quá nghiêm trang và trầm trọng.
“Biết là có chuyện muốn nói, mày nói đi. Tao nhớ mày đâu có thích quanh co như vậy?”
“Được thôi, tao không vòng vo nữa. Tao chỉ muốn thông báo cho mày biết, tao sẽ cưa Hạ.”Nghe xong câu này, Lâm há hốc mồm, thò đầu ra nhìn về phía hai người họ, để chắc chắn là mình không có đi theo nhầm người.
Không chỉ có cô mà Kha cũng rơi vào trạng thái ngạc nhiên cùng im lặng không biết nên nói gì.
Kha không nói gì Khải cũng không nói, hai người đó im lặng... còn Lâm bên này như đứng trên ổ kiến lửa, toàn thân háo hức muốn chạy ngay lên lớp báo cho Hạ nghe.
Mãi thật lâu, Kha mới khó khăn cất lời: “Mày có xác định chắc chắn là mày thích Hạ?”
Khải không đáp mà gật đầu, Kha cười cười: “Được thôi, mục đích của tao từ lâu cũng chỉ có vậy. Mày làm ơn đã quyết cái gì thì chắc chắn một chút, đừng dở dở ương ương tội nghiệp người ta.”
“Lần này tao chắc chắn.” Giọng của Khải đầy kiên định.
Lâm háo hức đến mức suýt chút nữa là hét lớn, phải dằn lòng lắm mới lí nhí trong miệng.
Là chuyện tốt của Hạ, là của người ta, mà Lâm cảm thấy còn háo hức hơn cả mấy khi chuẩn bị đi chơi cùng với Minh ấy.
“Nói vậy đủ rồi, chỉ hy vọng mày nói sao làm vậy, đừng để tao phải thất vọng.”
Kha nói rồi lướt qua Khải đi trước... lúc đi ngang Lâm còn vô cùng chu đáo ân cần ghé vào cô, khẽ giọng nhắc nhở: “Chuyện của hai người họ bà đừng có nói gì với Hạ hết. Cứ để hai tụi nó tự đến với nhau.”
Lâm mơ màng gật đầu.
Như cô không lầm thì hình như Kha cũng rất là thích Hạ.
Con người này không biết là tốt bụng hay là ngốc nghếch đây. Người con gái mình thích cùng một tên con trai khác, đã không ngáng chân thì thôi còn trải đường cho hai người họ bước. Lâm hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Lâm thở dài, cuộc sống này đúng là rất bất công.
...
Sau đó lên lớp, Lâm phải kiềm lòng lắm mới không nói cho Hạ về những gì mình đã nghe thấy. Thật sự rất khổ sở, trong khi Hạ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vô cùng đáng thương.
Cô thở dài.
Điện thoại cô, nó và Minh đồng loạt run nhẹ một cái, khiến cái bàn kêu rè một tiếng.
Cả ba nhanh chóng lấy ra xem. Băng nhắn tin: 'Chủ nhật này tui tổ chức tiệc sinh nhật, mong mọi người đến tham dự đầy đủ.'
Chủ nhật này... Hạ tính nhẩm trong đầu... hình như cũng chính là noel cũng chính là sinh nhật tôi.
Nó nhắn lại một tin: 'Ok.'
Lâm nghía sang thấy vậy thì giật mình hỏi: “Hả? Đồng ý á? Sao không tìm cớ chuồn đi. Mày cũng biết mày đi đồng nghĩa với cái gì mà?”
Dù cho cô có chắc chắn là Khải thích Hạ đi chăng nữa, cũng không có gì đảm bảo Băng sẽ không bày trò trong bữa tiệc sinh nhật này. Hơn nữa, chưa chắc gì Khải đã từ chối Băng một cách rõ ràng, nếu như cô ta vẫn còn ngộ nhận không khéo lại có mấy thứ sắp xếp trước thật kì quặc. Đồng ý đi, giống như một vụ cá cược mà trong đó, mình ở thể bị động.”Tao chuồn làm gì, dù sao hôm đó cũng là noel, cứ coi như đi chơi đi. Ở nhà cũng chỉ có buồn chán.”
Lâm suy nghĩ một lát, nhíu mày: “Mày tính sao thì tính, đừng để bản thân bị bắt nạt.”
“Ờ. Tao không có hiền.” Biết Lâm đang lo cho mình, Hạ mỉm cười trấn an.
“Nếu mày đi thì tao đi.”
Minh nghe vậy giật mình, anh vốn định rủ cô ngày hôm đó hẹn hò... noel đầu tiên của hai đứa, chẳng lẽ lại cam lòng ở nhà Băng tham dự tiệc sinh nhật?
Nhưng nếu Lâm đã quyết định như vậy thì anh không phản đối, dù gì đối với anh, niềm vui của Lâm chính là tất cả, nếu cô nàng thích làm gì, anh tuyệt đối phục vụ không một lời than thở.
“Không cần mày theo làm cận vệ cho tao đâu. Đi chơi với Minh đi.”
“Không phải tao đi theo mày, chẳng qua là tao ham vui thôi.”
Lâm nói như vậy, nhưng Hạ biết thừa nó muốn đi hẹn hò riêng với Minh đến như thế nào.
Nó thở dài: “Thật ra hôm đó tao muốn tạo một bất ngờ cho ba mẹ tao, định nhờ mày nếu mày không đi tiệc thì làm giùm tao.”
“Làm cái gì?”
“Tặng hai người đó một món quà, ngay giờ ăn chiều.”
Lâm suy nghĩ một hồi lâu, biết rõ Hạ chẳng muốn mình đi, chỉ là đang viện cớ. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ con nhỏ bạn thân của mình.
“Được rồi, tao giúp mày.”
Lâm gật đầu. Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại một lần nữa thời gian và địa chỉ trên điện thoại.
Ngay lúc đó, tin nhắn của Khải hiện ra: 'Một lát chờ tui đưa về cho.'
Hạ nở một nụ cười thanh thản hiếm hoi, nhưng ngay lập tức lại trở nên nghiêm trang như lúc ban đầu.
Được hắn quan tâm cảm thấy rất vui, nhưng ngay sau đó lại tự mình vỗ má mình... thật ra mọi chuyện không như mày nghĩ đâu Hạ à, đừng có ảo tưởng nữa.
Nó thở dài chán nản. Rốt cục nó còn phải lăn tăn trong cái hoàn cảnh này tới khi nào.
...
Trước khi đến noel, trường chúng tôi phải trải qua một thảm cảnh, chính là họp phụ huynh...
Mấy đứa giỏi giỏi như Lâm với Minh thì khỏi nói đi, đối với tôi mà nói chính là địa ngục.
Dù bài thi đã được phát trước đó, nhưng cộng lại với các điểm còn lại mới chính là cái quan trọng nhất.
Lần trước cá cược với ba mẹ tôi, nên mấy cái điểm trung bình trong cuốn sổ liên lạc càng làm tôi hãi hơn nữa.
Họp phụ huynh vào sáng chủ nhật... vốn là tôi định đến trường với mẹ, nhưng chẳng hiểu sao lại ngủ quên mất... Cái số phận của tôi chính là cái số lúc nào cũng toàn xui xẻo... ngủ quên hôm nào lại vào ngay hôm nay!
Giật mỉnh tỉnh dậy đã là mười giờ mấy, trong khi đó cuộc họp đã kết thúc lúc chín giờ rưỡi.
Tôi lập tức gọi cho mẹ, với một tâm trạng hết sức ba chấm, thậm chí còn không có xuống giường đi vệ sinh cá nhân này nọ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “A lô.”
Vẫn là chất giọng bình thường như mọi ngày nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại khủng bố kinh khủng!
“A... lô mẹ à... thế nào rồi?”
“Fail rồi chứ sao, con nghĩ mẹ sẽ cá cược với con khi mà mẹ chắc chắn mẹ sẽ thua?”
“...” mẹ à đừng có càng ngày càng bá đạo như vậy nữa đi...
“Cho nên đừng mơ tới nó nữa con ạ.” Mẹ tiếp tục nói.
“Vậy... cho con biết mẹ định tặng con cái gì??”
“Mẹ đã biết con sẽ không làm được, nên ngay từ đầu mẹ đâu có mua.”
“...”
Thế này quả thục không ổn, phải nói là cực kì không ổn, tâm trạng của tôi lúc này thật sự có thể so với khi trúng vé số giải độc đắc.
Tôi bước thẳng vào nhà vệ sinh, sau khi đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong đó mà thấy giật cả mình... răng tôi có khả năng sẽ rơi luôn ra ngoài nếu như miệng tôi cứ tiếp tục toe toét như thế này.
...
Sau khi ra khỏi cửa, lại một điều khiến tôi ngạc nhiên, người đứng bên ngoài không phải là Lâm hay Kha hay Uy, lại là người hôm qua đã đưa tôi đi chơi, khiến cho tôi cười đến mức mỏi cả mặt như thế này.
Vừa thấy bóng dáng hắn, tôi lại không nhịn được cười toe toét. Hắn đứng quay lưng về phía tôi, nhưng chính cái góc độ này lại khiến tôi nghĩ đến cảnh tượng Băng ở bên Khải, những lúc hắn lạnh lùng đẩy tôi về phía sau, môt mình tiến lên phía trước. Trong đầu tôi lại hiện lên mấy suy nghĩ tiêu cực.
Tôi cười gượng, đi thẳng về phía Khải, vốn định hù hắn từ phía sau, nhưng không ngờ Khải đột ngột quay người lại, giống như đã đoán trước từ kiếp nào tôi sẽ chơi trò trẻ con này.
Hắn nhanh chóng chộp được cả hai cổ tay tôi, kéo mạnh một cái tôi dính luôn vào hắn.
Ở cự ly gần, mùi hương của hắn càng nồng nàng hơn hẳn bình thường, làm tôi... choáng váng.
Hắn ghì mạnh, cười khẩy: “Định làm gì đó?”
Tôi đỏ hết cả mặt, lí nhí: “Th... Thì bị bắt tại trận... r... rồi... còn hỏi gì nữa?”
Hắn nhếch mép kiêu ngạo, chậm rãi thả tay tôi ra “Đi thôi, trễ bây giờ.”
Sau đó, hắn đưa tôi đến trường, ngồi trên xe, tôi hoàn toàn không thể nào bình tĩnh. Khải có thói quen rất... đáng ghét. Hắn rất thường thắng gấp, nếu như phía trước có xe mà hắn thắng gấp thì tôi không nói, đằng này là đang đi trên đường bằng phẳng vắng tanh, hắn đột nhiên thắng một cái làm tôi chúi về phía trước. Sau đó tôi nghe thấy giọng hắn cười ở phía trước.
Tôi dè chừng Khải, hoàn toàn không đoán ra được hắn nghĩ gì, điều này càng khiến tôi thấy chóng hết cả mặt.
Hắn đưa tôi đến bãi giữ xe, rồi bảo tôi xuống xe cho hắn vào trong gửi xe. Như bình thường tôi sẽ chờ Khải cùng ra rồi hai đứa đi lên lớp, nhưng hôm nay thì không, trước khi hắn đẩy xe vào trong, tôi mở miệng nói: “Tui lên lớp trước nha, có chút việc phải làm gấp.”
Khải nhìn tôi một lát mới gật đầu: “Ờ, đi đứng đàng hoàng coi chừng ngã.”
Tim tôi đập mạnh một cái... không hiểu sao, hắn là đang quan tâm tôi, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tôi lết lên lớp, vừa ngồi xuống ghế, tụi nó đã bâu lại thành một cục, láo nháo hết cả lên.
“Sao hôm qua mày nghỉ học vậy?””Tay chân đau đến vậy hả?”
“Đau đến mức nghỉ học luôn hả?”
“Thằng Bảo lo cho mày lắm đó, nó còn sợ mày bị cái gì.”
Trước sự chào đón nồng nhiệt của nguyên một đám tụi nó, tôi choáng váng, cười khì: “Tao đâu có, sáng hôm qua ngủ quên.”
Lâm đang nói chuyện với Minh nghe thấy vậy quay phắt sang nhìn tôi, nhướn mày ý trêu chọc tôi vừa điêu cái gì đó.
Tôi đỏ mặt lườm lườm nó, chủ đích là để đe dọa nó không được nói ra.
Lâm nhếch mép một cái rồi lại tiếp tục nói chuyện với Minh.
Cô Hương chủ nhiệm có hỏi thăm tôi vài câu. Ra chơi ngày hôm đó, tôi bị bắt phải ở trên lớp, không được xuống sân... nên trên lớp lúc đó chỉ có tôi với Jenifer... với vai trò là tổ trực ngày hôm nay.
Nó là lớp trưởng, vốn không phải trực lớp, nhưng nó lại xin ở lại với tôi để tám chuyện.
Jen gác hai chân lên ghế: “Mày nghĩ coi Tuấn thích con gái như thế nào?”
Tôi tưởng tượng ra một lượt hình ảnh của Thiên Tuấn lớp bên đó, rồi nhăn mày: “Tao thấy ổng không thích mấy con nhỏ đàn ông đâu, nhìn thư sinh vậy chắc thích mấy nhỏ ngoan ngoan.”
“Vậy là chết tao rồi...” Jen trầm xuống vài phần, cái mặt nó đen thui đi.
“Thật ra đó chỉ là suy nghĩ của tao thôi, mày đi hỏi trực tiếp Tuấn ấy.” Tôi lẩm bẩm, tay lôi điện thoai ra, thuận tay trượt đến tấm hình tôi chụp hình màn hình lại tin nhắn mặt cười của Khải.
“Mày nghĩ ổng có thích tao không?”
“Mày thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, nếu như không thích đã phải bài xích mày rồi.” Tôi nói như vậy hoàn toàn là để an ủi nó. Không thích với thể hiện sự khinh bỉ thì có liên quan gì tới nhau đâu. Chẳng qua tôi nói như vậy cho nó không buồn nữa.
Nhưng gì đây, tư vấn tình cảm? Tôi cũng thật là nực cười, chuyện của bản thân còn chẳng đâu vào đâu, bây giờ lại lo cho chuyện của người khác.
Tôi có kinh nghiệm gì hơn nó mà lên tiếng giáo huấn ở đây?
Tôi thở dài ngồi chơi game, lắng nghe Jen nói, lâu lâu... lỡ miệng bồi cho nó mấy câu phũ phàng làm nó trợn mắt ếch đau khổ.
...
Hôm nay Lâm cùng với Minh xuống thư viện chứ không sang căn tin như mọi khi. Cô vẫn còn tức điên Jenifer... nó ỷ nó là lớp trưởng, xin một tiếng, cô chủ nhiệm liền cho phép nó ở lại lớp, đuổi một con nhỏ thường dân là cô xuống sân, rõ ràng cô cũng đã rất tha thiết khẩn khoản rồi... không được ở lại moi chuyện từ Hạ, cô tức không chịu nổi.
Dạo gần đây Lâm rất hay có cái loại cảm giác kì quái như sau... rất muốn ở bên cạnh Hạ, nhưng lại phải cật lực chạy trốn để tạo điều kiện cho nó và Khải bên nhau... vô cùng khó chịu.
Thấy Lâm thở dài, Minh mỉm cười chìa ra trước mặt cô chai nước suối: “Uống đi.”
Cô cười yếu ớt, giống như cả người không có sức sống. Chắc là dạo gần đây, không có moi được chuyện tình của hai người đó làm cô khó chịu vô cùng!Cả hai ngồi bên cạnh nhau trên chiếc bàn đọc sách dài trong thư viện, lúc này chỉ có hai người họ cùng tiếng quạt trên đầu, xung quanh chỉ toàn giá sách và sách.
Minh lại cười dịu dàng xoa xoa tóc cô: “Suy nghĩ lung tung gì vậy?”
“Không có gì.”
“Tò mò lắm phải không?”
Bị nói trúng tim đen, cô đỏ hết cả mặt, quay sang anh lườm một cái: “Tò mò là chuyện đương nhiên.”
“Chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết đi, người ngoài xen vào cũng không giúp gì được, có khi càng làm cho mọi thứ rơi vào một vòng rối rắm.”
Cô gật đầu: “Biết là vậy, nhưng tui không có ngồi im được, thấy nó cứ sao sao đó...”
“Sao sao? Tui chỉ đang khuyên bà đừng xen vào.”
“Ừ, nếu vậy tui không nhiều chuyện nữa.” Cô uể oải gục đầu xuống bàn, lại thở dài, Minh cười hiền xoa đầu cô.
Anh phát hiện từ khi chính thức công khai hẹn hò với Lâm, Minh có thêm một thói quen kiêm sở thích là thường vuốt tóc Lâm, bởi nó cực kì mềm mại lại có một mùi hương thoang thoảng.
Nói ra lại thấy anh cứ như mấy tên biến thái bệnh hoạn, nhưng nếu đã thích thì anh không ngần ngại thể hiện ra.
Đang ngồi, Lâm đột nhiên đứng phắt dậy, chạy vụt đi, không quên để lại lời nhắn cho Minh: “Ông ở đó chờ tui một chút, tui về ngay.”
Với đôi mắt mười trên mười của Lâm, bóng dáng Khải cùng với Kha hai mình ra chỗ vắng người không tài nào lọt khỏi tầm nhìn của cô.
Phía sau thư viện là một khoảng sân trống, nhưng thông thường học sinh không có ai lui tới chỗ này hết.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, kích thước của khoảng sân này rất ba chấm, không đủ lớn để chơi thể thao, lại không đủ sạch để ngồi hàn thuyên tâm sự, kết quả nó như vùng cấm địa của trường, chẳng ma nào bén mảng đến.
Chính vì vậy, có hai thằng con trai đột nhiên kéo nhau đến chỗ vắng người như vậy thì chỉ có thể là nói chuyện bí mật, mà bí mật giữa hai người này, Lâm có cảm giác nó sẽ liên quan đến Hạ, vậy thì với cương vị là một người bạn thân, cô nhất định phải đi hóng giúp nó.
Cho nên, cô đã quên mất ban nãy mình hứa hẹn gì với Minh, để anh ngồi một mình ở đó, trong khi bản thân chạy như bay xuống cầu thang đuổi theo hai người kia để không bỏ lỡ bất kì một chi tiết nào trong cuộc đối thoại của họ.
Lâm đứng phía sau một gốc cây ở gần chỗ hai người họ đang đứng, nín thở chờ đợi, giống như là đang cố gắng nghe chuyện của chính bản thân mình.
Kha là người mở miệng đầu tiên: “Mày gọi tao ra đây làm gì?”
Khải chậm rãi suy nghĩ thật lâu mới trả lời: “Tao có chuyện muốn nói.”
Thật không thể nghĩ đây là cuộc trò chuyện giữa hai thằng bạn thân bởi không khí nó thật là quá nghiêm trang và trầm trọng.
“Biết là có chuyện muốn nói, mày nói đi. Tao nhớ mày đâu có thích quanh co như vậy?”
“Được thôi, tao không vòng vo nữa. Tao chỉ muốn thông báo cho mày biết, tao sẽ cưa Hạ.”Nghe xong câu này, Lâm há hốc mồm, thò đầu ra nhìn về phía hai người họ, để chắc chắn là mình không có đi theo nhầm người.
Không chỉ có cô mà Kha cũng rơi vào trạng thái ngạc nhiên cùng im lặng không biết nên nói gì.
Kha không nói gì Khải cũng không nói, hai người đó im lặng... còn Lâm bên này như đứng trên ổ kiến lửa, toàn thân háo hức muốn chạy ngay lên lớp báo cho Hạ nghe.
Mãi thật lâu, Kha mới khó khăn cất lời: “Mày có xác định chắc chắn là mày thích Hạ?”
Khải không đáp mà gật đầu, Kha cười cười: “Được thôi, mục đích của tao từ lâu cũng chỉ có vậy. Mày làm ơn đã quyết cái gì thì chắc chắn một chút, đừng dở dở ương ương tội nghiệp người ta.”
“Lần này tao chắc chắn.” Giọng của Khải đầy kiên định.
Lâm háo hức đến mức suýt chút nữa là hét lớn, phải dằn lòng lắm mới lí nhí trong miệng.
Là chuyện tốt của Hạ, là của người ta, mà Lâm cảm thấy còn háo hức hơn cả mấy khi chuẩn bị đi chơi cùng với Minh ấy.
“Nói vậy đủ rồi, chỉ hy vọng mày nói sao làm vậy, đừng để tao phải thất vọng.”
Kha nói rồi lướt qua Khải đi trước... lúc đi ngang Lâm còn vô cùng chu đáo ân cần ghé vào cô, khẽ giọng nhắc nhở: “Chuyện của hai người họ bà đừng có nói gì với Hạ hết. Cứ để hai tụi nó tự đến với nhau.”
Lâm mơ màng gật đầu.
Như cô không lầm thì hình như Kha cũng rất là thích Hạ.
Con người này không biết là tốt bụng hay là ngốc nghếch đây. Người con gái mình thích cùng một tên con trai khác, đã không ngáng chân thì thôi còn trải đường cho hai người họ bước. Lâm hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Lâm thở dài, cuộc sống này đúng là rất bất công.
...
Sau đó lên lớp, Lâm phải kiềm lòng lắm mới không nói cho Hạ về những gì mình đã nghe thấy. Thật sự rất khổ sở, trong khi Hạ cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vô cùng đáng thương.
Cô thở dài.
Điện thoại cô, nó và Minh đồng loạt run nhẹ một cái, khiến cái bàn kêu rè một tiếng.
Cả ba nhanh chóng lấy ra xem. Băng nhắn tin: 'Chủ nhật này tui tổ chức tiệc sinh nhật, mong mọi người đến tham dự đầy đủ.'
Chủ nhật này... Hạ tính nhẩm trong đầu... hình như cũng chính là noel cũng chính là sinh nhật tôi.
Nó nhắn lại một tin: 'Ok.'
Lâm nghía sang thấy vậy thì giật mình hỏi: “Hả? Đồng ý á? Sao không tìm cớ chuồn đi. Mày cũng biết mày đi đồng nghĩa với cái gì mà?”
Dù cho cô có chắc chắn là Khải thích Hạ đi chăng nữa, cũng không có gì đảm bảo Băng sẽ không bày trò trong bữa tiệc sinh nhật này. Hơn nữa, chưa chắc gì Khải đã từ chối Băng một cách rõ ràng, nếu như cô ta vẫn còn ngộ nhận không khéo lại có mấy thứ sắp xếp trước thật kì quặc. Đồng ý đi, giống như một vụ cá cược mà trong đó, mình ở thể bị động.”Tao chuồn làm gì, dù sao hôm đó cũng là noel, cứ coi như đi chơi đi. Ở nhà cũng chỉ có buồn chán.”
Lâm suy nghĩ một lát, nhíu mày: “Mày tính sao thì tính, đừng để bản thân bị bắt nạt.”
“Ờ. Tao không có hiền.” Biết Lâm đang lo cho mình, Hạ mỉm cười trấn an.
“Nếu mày đi thì tao đi.”
Minh nghe vậy giật mình, anh vốn định rủ cô ngày hôm đó hẹn hò... noel đầu tiên của hai đứa, chẳng lẽ lại cam lòng ở nhà Băng tham dự tiệc sinh nhật?
Nhưng nếu Lâm đã quyết định như vậy thì anh không phản đối, dù gì đối với anh, niềm vui của Lâm chính là tất cả, nếu cô nàng thích làm gì, anh tuyệt đối phục vụ không một lời than thở.
“Không cần mày theo làm cận vệ cho tao đâu. Đi chơi với Minh đi.”
“Không phải tao đi theo mày, chẳng qua là tao ham vui thôi.”
Lâm nói như vậy, nhưng Hạ biết thừa nó muốn đi hẹn hò riêng với Minh đến như thế nào.
Nó thở dài: “Thật ra hôm đó tao muốn tạo một bất ngờ cho ba mẹ tao, định nhờ mày nếu mày không đi tiệc thì làm giùm tao.”
“Làm cái gì?”
“Tặng hai người đó một món quà, ngay giờ ăn chiều.”
Lâm suy nghĩ một hồi lâu, biết rõ Hạ chẳng muốn mình đi, chỉ là đang viện cớ. Quen biết nhau bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ con nhỏ bạn thân của mình.
“Được rồi, tao giúp mày.”
Lâm gật đầu. Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại một lần nữa thời gian và địa chỉ trên điện thoại.
Ngay lúc đó, tin nhắn của Khải hiện ra: 'Một lát chờ tui đưa về cho.'
Hạ nở một nụ cười thanh thản hiếm hoi, nhưng ngay lập tức lại trở nên nghiêm trang như lúc ban đầu.
Được hắn quan tâm cảm thấy rất vui, nhưng ngay sau đó lại tự mình vỗ má mình... thật ra mọi chuyện không như mày nghĩ đâu Hạ à, đừng có ảo tưởng nữa.
Nó thở dài chán nản. Rốt cục nó còn phải lăn tăn trong cái hoàn cảnh này tới khi nào.
...
Trước khi đến noel, trường chúng tôi phải trải qua một thảm cảnh, chính là họp phụ huynh...
Mấy đứa giỏi giỏi như Lâm với Minh thì khỏi nói đi, đối với tôi mà nói chính là địa ngục.
Dù bài thi đã được phát trước đó, nhưng cộng lại với các điểm còn lại mới chính là cái quan trọng nhất.
Lần trước cá cược với ba mẹ tôi, nên mấy cái điểm trung bình trong cuốn sổ liên lạc càng làm tôi hãi hơn nữa.
Họp phụ huynh vào sáng chủ nhật... vốn là tôi định đến trường với mẹ, nhưng chẳng hiểu sao lại ngủ quên mất... Cái số phận của tôi chính là cái số lúc nào cũng toàn xui xẻo... ngủ quên hôm nào lại vào ngay hôm nay!
Giật mỉnh tỉnh dậy đã là mười giờ mấy, trong khi đó cuộc họp đã kết thúc lúc chín giờ rưỡi.
Tôi lập tức gọi cho mẹ, với một tâm trạng hết sức ba chấm, thậm chí còn không có xuống giường đi vệ sinh cá nhân này nọ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: “A lô.”
Vẫn là chất giọng bình thường như mọi ngày nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại khủng bố kinh khủng!
“A... lô mẹ à... thế nào rồi?”
“Fail rồi chứ sao, con nghĩ mẹ sẽ cá cược với con khi mà mẹ chắc chắn mẹ sẽ thua?”
“...” mẹ à đừng có càng ngày càng bá đạo như vậy nữa đi...
“Cho nên đừng mơ tới nó nữa con ạ.” Mẹ tiếp tục nói.
“Vậy... cho con biết mẹ định tặng con cái gì??”
“Mẹ đã biết con sẽ không làm được, nên ngay từ đầu mẹ đâu có mua.”
“...”
Tác giả :
Han