Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 47
“Đó là mối tình đầu của nó.” Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người cùng im lặng...
Rõ ràng ý đồ của nó là dò hỏi giúp tôi tình cảm của Khải, dù rất cảm tạ là nó có suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi thật sự không thích cái cách thế này chút nào.
(Lâm không biết mình chỉ cố tình chọt một chọt mà cả hai anh đều phải chịu khổ :))))
Tôi thở dài nhìn nó: “Kệ đi, chúng ta ăn đi thôi.”
Cảm thấy không khí quá ngột ngạt, tôi vội nuốt thức ăn, uống xong ly nước thì chuồn: “Đi đây chút.”
Tôi chạy ra sân, tìm tụi con Jen ngồi hàn thuyên với tụi nó.
Cái bàn đó lúc này chỉ còn những gương mặt đáng gờm, ngồi đó thêm một lát chắc tôi bị áp lực đè chết!
Tan học, tôi thất thiểu đi về phía phòng giám thị... ngẩng đầu tôi nhìn tấm bảng tên phòng trước khi gõ cửa, bởi cơ bản là tôi không chắc đây là phòng giám thị, đến được đây do sự chỉ dẫn của rất nhiều người, với nhiều biểu cảm khác nhau.
Tôi gõ cửa phòng. Bên trong phát ra âm thanh sắc bén: “Vào đi.”
Tôi thở dài bước vào trong. Cô giám thị ngồi im trên ghế nhìn sang tôi: “Hạ hả?”
“Dạ.”
“Ngồi đi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ngoan ngoãn như mèo con ngồi xuống ghế cái ghế đơn của bộ ghế đặt giữa phòng.
Cô rời tay khỏi bàn phím máy tính rồi đi về phía tôi.
Tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, hai chúng tôi cứ ngồi nhìn nhau như vậy, giống như đang chơi trò đọ mắt mà tôi chẳng hề có chút nào năng khiếu.
“Còn dám trừng mắt nhìn tôi? Em có biết mình bị gọi lên vì tội gì không?” Cô ấy cuối cùng cũng nói, mà lời nói của cổ làm tôi giật mình, tôi trừng mắt với cô hồi nào chứ?!
“Con biết. Đi trễ sáu lần.” Tôi lí nhí.
“Sáu lần?!! Nói nghe đơn giản quá hả?!” cô ta lại gào lên, chất giọng thé tai điển hình của một nữ trung niên đanh đá.
“...” Cô ơi... cô bảo con kể tội thì con nói như sự thật thôi, sao cô lại nổi nóng như vậy?!
“Vậy tại sao lại đi trễ?”
“Dạ ngủ quên.” Tôi lại lí nhí thành thật đáp.
Cô già trợn mắt: “Cái gì? Nói lại coi, có ngon thì em nói lại tui nghe?! Ngủ quên?!!”
“Dạ. Ngủ quên.”
Bà ta giận tím mặt.
“Còn dám lặp lại?”
“...” không phải cô bảo con nói lại ạ? Sao lại mắng con?! T^T
“Tui nói cho em biết nha, học sinh trường này chưa có ai đi học trễ mà dám nói với tui hai từ ngủ quên! Em nghĩ là em đi học hay đi chơi? Thích đi thì đi phải không? Em coi kĩ cương trường này là cái gì?”
“...” bánh mì ạ.
“Được, mời phụ huynh vào cho tôi.”
“Cô đừng nóng, con sẽ không tái phạm.”Bên ngoài đột nhiên cạch một tiếng, cô lập tức đứng chạy ra xem.
Bà cô vừa mở cửa ra, tôi đã thấy đám lớp tôi một lũ loi choi trước cửa kiếm đường chạy.
“Mấy đứa làm gì ở đây?” bà cô trừng mắt hỏi tụi nó.
Tôi ở trong phòng đứng lên, nhìn tụi nó ở ngoài ra ánh mắt cầu cứu... cứu tao, bả sắp hành nát lỗ tai tao rồi!!
Jen rõ ràng thấy biểu cảm thảm hại của tôi, ấy vậy mà nó lại hét lớn: “Tẩu!”
Tôi đứng nhìn đám tụi nó chuồn đi trong 2s mà lòng tê tái...
Bạn bè chính là những đứa như vậy.
Lâm... là con nào lớn miệng nói ếu mày bị gì tụi tao sẽ chạy vào hỗ trợ... hỗ trợ cái đầu mèo!!
Cô ta quay lại, dường như còn tức giận hơn trước, lũ ăn hại! Không nghĩ cách cứu tôi còn làm cho bà cô thêm tức giận nữa, đúng là vô dụng!!
Bả vừa ngồi xuống ghế liền quay qua hỏi tôi: “Mấy đứa ban nãy lớp em hả?”
“Dạ... không.” Tôi lí nhí trả lời. Thấy tôi có tốt không, bị tụi nó chơi cho môt vố như vậy vẫn không bán đứng bạn bè.
“Nói, có phải không?”
Bà cô đột nhiên hét lớn làm tôi giật mình, đánh rơi cây bút đang xoay đều trên tay tôi.
Tôi than thầm trong lòng, thôi rồi, nhìn cái mặt chắc chắn đó là biết chắc bả biết câu trả lời, mà còn cố tình hỏi tôi, khác nào bắt tôi phải là đứa bán đứng bạn bè, nhưng trong tình thế như thế này tôi còn biết phải làm thế nào. Sao lại kéo người khác vào bể khổ như vậy!
Tôi chọn im lặng không nói.
Bả điên tiết một hồi không làm gì được thì thở dài: “Được, không nói thì cô không ép. Lớp em bị trừ năm mươi điểm thi đua.”
Bả nói xong đứng dậy toan đi về phía bàn làm việc, tôi hét toáng lên: “Khoan đã cô! Đừng trừ điểm lớp, là tại tụi nó lo cho con.”
“Tôi vẫn phải trừ, quy định là quy định, không thể vì lí do là mấy bạn lo cho em mà tôi bỏ qua được.” cô vẫn kiên quyết.
Tôi không biết nói gì hơn, cuối cùng, vẫn là: “Mời phụ huynh vào cho tôi gặp mặt.”
“Vâng.” Tôi ỉu xìu nói rồi gọi cho... Uy.
“A lô, anh hả?”
“Có gì không em?” tôi nghe tiếng máy xay xinh tố xen lẫn trong giọng nói quen thuộc.
“Đến trường họp phụ huynh.” Tôi nói ngắn gọn...
“Được rồi chờ anh một lát. Em à, anh...”
Hình như ảnh đang xin phép chị Quỳnh, đúng là trai ngoan.
“Cô chờ một lát, gia đình con lên ngay.” Tôi chém... với một nụ cười thật tươi.
“Ờ, vậy ngồi đó đi, chờ ba mẹ em lên cho tôi nói chuyện rồi về.”
Tôi ngồi trên ghế cầm điện thoại lướt face... vừa mở lên đã thấy một tấm hình, khiến tôi điên tiết chỉ muốn bóp nát cái điện thoại.Hình đám lớp tôi một lũ trước phòng giám thị dàn hàng nhí nhố xếp hàng, mặt đứa nào cũng tươi rói, caption là: 'Pray for my friend!!'
Tôi thở dài, kéo xuống chỗ cmt: 'Tụi bây chết hết đi.'
Sau đó mất hết cả hứng tắt luôn điện thoại. Lại ngồi một lát, chán quá nên mở nhạc nghe. Bà cô liếc tôi một cái rồi để tôi hoành hành.
Tôi ngồi mỏi lưng liền nằm luôn ra ghế, nhạc thì max âm lượng, sau đó không biết từ bao giờ tôi ngủ luôn.
Đến khi tôi tỉnh dậy đã là nửa tiếng sau đó, Uy lay lay người tôi: “Dậy đi rồi về nhà. Nghe không? Hạ!”
Tôi lăn qua nhìn anh rồi ngồi dậy. Bà cô cười gian một cái rồi nói: “Về đi.”
“Thưa cô.” Tôi với anh đồng thanh. Anh vác ba lô của tôi trên lưng mình rồi quay người ôm vai tôi đi thẳng.
“Rồi em có bị gì không?” tôi quay sang hỏi Uy sau khi chúng tôi đã yên vị trên chiếc xe của anh.
“Em làm cái gì mà đi trễ dữ vậy, còn vài lần nữa là bằng anh hồi đó rồi.”
“...”
“À mà không sao đâu, chỉ cần em đừng vi phạm nữa thôi, cổ tha rồi.”
“Em cảm ơn, với... em xin lỗi.”
“Chuyện gì.”
“Cảm ơn anh đã giúp em, nhưng chị Quỳnh vừa mới về nước em đã kéo anh đi như vậy. Thật ra lúc đó em chẳng nhờ vả ai được... ba mẹ em đi công tác rồi.”
“Vậy à. Đâu có gì, sự việc cũng đâu có nghiêm trọng như em nghĩ. Không cần cảm ơn gì đâu. Chỉ cần em đến làm bạn với Quỳnh đi.”
“Được thôi, anh chở em về nhà thay quần áo rồi về trước đi. Thay xong em sẽ chạy qua liền. Nhà Lâm phải không?”
“À, không. Nhà riêng của tụi anh.” Trong giọng nói có chút ngượng ngùng, ha, lần đầu tiên cảm thấy biểu cảm này của anh, cảm giác không tồi.
Hiếm khi anh ngượng, tôi được nước làm tới: “Hai người có nhà riêng đồ ha, vậy là sau này ở chung một chỗ như vậy luôn hả?”
“Ờ.”
“Sống chung tới khi cưới nhau luôn hả?”
Mất một lúc lâu, ảnh mới ngượng ngùng: “Ờ, mà em tìm hiểu làm chi mấy chuyện đó của anh! Lo học hành cho đàng hoàng đi. Một lát nữa đem theo tập vở đồ qua nhà anh, tối nay anh dạy luôn cho.”
“Okkk.”
...
Căn hộ của anh nằm trong một khu chung cư đồ sộ, mấy tầng dưới có nhà hàng, bể bơi, phòng gym,... hết sức đầy đủ. Căn hộ này chắc cũng không rẻ... hai người họ chỉ mới là sinh viên ra trường, sao có thể bỏ tiền ra mua một căn khủng hoảng như vậy?!
Tôi nghi vấn cặp đôi bá đạo này trong lúc còn đi học đã lên kế hoạch lừa tiền người ta.
Tôi bấm chuông một hồi, cánh cửa bật mở... cùng với một giọng lè nhè như ngẹt mũi: “Anh về rồi hả? Nhanh thế?”
Tôi đứng hình một lát mới nhận ra cô gái cực kì xinh đẹp trước mặt mình là ai. Làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, cơ thể nhỏ bé đầy đặn bên trong cái áo sơ mi trắng dài ngang đùi vô cùng quyến rũ, mái tóc đen mềm xõa dài có hơi rối. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh lại trân quý chị Quỳnh như vậy. Có một cô bạn gái tài sắc vẹn toàn như thế này vô cùng hiếm thấy.Cô gái dụi dụi mắt giống như còn đang mơ ngủ nhìn tôi.
Tôi cứng người mỉm cười, đồng thời đưa cái tay đang rỗi rãi: “Chào chị. Em là Hạ đây.”
Chị ấy ngẩng người một lát mới cười tươi rói, nụ cười càng khiến khuôn mặt chị đẹp một cách sắc sảo: “A, Hạ đó hả? Em vào đi.” Lách người sang bên cho tôi vào trong, chị nói tiếp: “Uy mới ra ngoài đi mua vài thứ, em ngồi chơi đi nha.”
“À, không, em không đến tìm anh mà đến chơi với chị đó.”
“Thiệt hả? Vậy là khách của chị rồi. Em ngồi đi chị đi lấy nước cho, xin lỗi vì nhà còn hơn bừa, tụi chị mới dọn về chưa kịp sắp xếp.”
Chị Quỳnh cười tươi đi vào bếp lấy cho tôi cốc nước. Tôi quăng cái ba lô lên ghế rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng rất đẹp, khá rộng, đồ đạc bày trí hết sức hòa hợp, phần lớn là mau xanh da trời và màu trắng, đúng chất một căn nhà dành cho cặp vợ chồng son.
Ti vi, tủ lạnh, máy giặt,... vô cùng đẩy đủ. Bên ngoài ban công lộng gió, căn phòng này ở tầng hai mươi, toàn cảnh thành phố bên ngoài vô cùng rực rỡ.
Có vài thùng giấy có lẽ để đồ đạc chưa dọn xong.
Chị Quỳnh từ trong nhà bếp đi ra, đem theo trên tay ly trà sữa còn bốc khói, bên trong có vài viên đá nhỏ lững lờ đánh đưa chờ bản thân tan thành nước.
Chị cười với tôi: “Em cứ ở đây thoải mái như ở nhà, để chị đi thay áo đã.”
“Dạ.” Tôi gật đầu, đón lấy ly trà sữa thơm ngát từ tay chị ngồi xuống ghế chờ.
Một lát sau, vang lên từ phía cửa một tiếng bíp. Anh Uy bước vào, tươi cười nhìn tôi: “Đến rồi hả? Nhanh vậy, anh cứ tưởng em phải rề lắm.”
“Anh coi thường nhau đấy à?” Nhìn thấy anh tay xách tay mang va li quần áo,... tôi mới nhíu mày “Anh đã định trước là sẽ chuyển sang đây sống, sao còn dọn quần áo sang nhà Lâm?”
“À.” ảnh đột nhiên ghé sát nói nhỏ vào tai tôi “Em biết đó, tính chị Quỳnh của em có hơi thất thường, anh đây là đang lo cho tương lai, nếu nhỡ như bị chị em đuổi ra khỏi nhà còn có nơi mà về, với cả có quần áo đủ cho vài ngày.”
“...” tôi.
“Hiểu chưa?”
“Tính xa gớm.” Chỉ còn biết lắc đầu với hai người này.
Từ phía sau, chị Quỳnh chồm người lên trước bao gọn tôi trong vòng tay: “Hai anh em nói xấu gì tui đó?”
Tôi và anh Uy hoảng loạn đồng thanh: “Đâu có gì đâu.”
Chị ấy chỉ lườm một cái. Chị Quỳnh khoác trên mình một cái áo thun với quần sọt ngắn đơn giản nhưng vẫn đủ để khiến người ta choáng váng với mái tóc dài buột cao gọn gàng tươi tắn.
Tôi mỉm cười với chị Quỳnh, đáp lại tôi là một nụ cười tươi như ánh mặt trời.
Tôi nhớ ngày xưa khi lúc còn nhỏ, tôi, Lâm với anh Uy thường chơi thân với nhau, ảnh đã từng một lần miêu tả cho tôi nghe về hình tượng con gái hoàn hảo trong lòng anh, bây giờ chị Quỳnh giống như người con gái đó bước ra từ trong giấc mơ của ảnh.Người con gái có nụ cười ấm áp như ánh sáng mặt trời chỉ cần nhìn thấy cũng đủ khiến người khác rơi vào trầm ngâm để nhìn ngắm chị, giống như ở trong một dòng ánh sáng lấp lánh đắm chìm trong ấm áp.
Anh Uy tự hào ôm ngang eo chị Quỳnh, ngọt ngào hỏi: “Em ngủ đủ chưa, đã hết mệt chưa? Có thèm ăn gì không?”
“Này, hai người xem đây là người vô hình đấy à?” tôi lên tiếng phản bác, chị Quỳnh mỉm cười đẩy Uy ra chạy sang ôm tôi.
Không quen đụng chạm cơ thể theo cái kiểu thân thiết này làm tôi đứng hình. Chị ấy cười với tôi: “Nói thật thì chị muốn sống cùng một bé gái đáng yêu như vậy hơn là ở chung với một ông già như anh ấy.”
Ơ chị này, chị nói như vậy là tuyệt đối phải bảo kê em, nếu không em sẽ chết không kịp ngáp!!
Người yêu của chị tâm lí không có bình thường đâu nha.
Tôi lén lút nhìn qua anh Uy, đúng là đang bị ảnh lườm cho một cái.
Tôi ngẩng đầu than trời, tôi tuyệt đối phải tránh xa cái cặp đôi này!!
Sau đó, chúng tôi kéo nhau hết vào nhà bếp chuẩn bị bữa ăn trưa. Nhìn lên đồng hồ, đã hai giờ mấy rồi thì ăn trưa cái gì nữa không biết.
Sau một hồi loạn xì ngầu trong bếp, tôi chính thức bị đuổi ra ngoài, không chỉ anh Uy mà cả chị Quỳnh cũng không tha cho tôi. Hai người họ xúm nhau mắng nhiếc tôi rồi đá tôi đi chỗ khác. Dù gì tôi cũng được đi chơi, không lăn vào bếp mà vẫn có đồ ăn có phải hơn không.
Tôi lôi điện thoại ra.
Nhìn thông báo mà tôi ngẩng người.
Khải nhắn tin cho tôi!! Trời ạ, hắn nhắn tin cho tôi!! Giống như một màu đen u tối làm nổi bật lên một tia sáng nhỏ mong manh.
'Có bị kỉ luật gì không?'
Tôi gần như lập tức nhắn lại: 'Không, cũng may có người bảo kê.'
'Người bảo kê? Là cái anh lần trước?'
'Ừm. Sao biết hay vậy?'
'Không có gì, chỉ là đoán mò thôi.'
Tôi tin tưởng tuyệt đối, cũng không nói gì nhiều... thật ra, sau này Khải mới kể lại, lúc đó hắn đã giấu tôi, ban trưa hắn thấy Uy kéo vai tôi ra khỏi phòng, hắn mới biết người đó là Uy... một hồi ghen tức ầm ầm trong lòng, hắn hạ quyết tâm, cuối cùng nhắn tin cho tôi.
'Đoán mò mà tài phết nhở.' Tôi chỉ đùa, không ngờ hắn seen rồi không rep... a... có phải tôi đã làm gì sai?!
'Sao vậy?'
'Tui có việc mới đi.'
'Vậy sao.' Tôi nuốt nước bọt, liền nhắn tiếp 'Ăn trưa chưa?'
'Chưa, mới về đến nhà.'
'Đây cũng thế, đói meo mỏ.'
'Vậy đi ăn đi.'
Oa,... là đang lo lắng cho tôi đúng không, cái giọng điệu này là đang lo lắng cho tôi đúng không.
Tôi như con dở ngồi ôm điện thoại cười một mình.
'Ok. Ăn sớm đi nha.'
Tôi trả lời lại. Sau đó Khải off.
Tôi cười tủm tỉm mở ti vi xem, cảm thấy cuộc đời này tự nhiên cái gì cũng màu hồng, kể cả trên ti vi vừa thông báo về cuộc thảm sát ở đâu đó, hay là vụ án ăn cướp giết người này nọ.
Uy gọi tôi vào ăn cơm, tôi liền tung tăng chạy đi, không màng món hôm nay là cá mà tôi ghét nhất, tươi rói ăn lấy ăn để, đến mức Quỳnh phải thốt lên: “OMG, con gái mà em ăn lắm thế không sợ mập à?”
“Nó sợ làm gì, mập sẵn như vậy rồi. Em còn thấy con bé có thể giữ eo hả.” Uy cười cười nhìn tôi và nhìn chị Quỳnh. Đột nhiên ảnh vươn người sang, đưa tay chùi chùi mép miệng chị: “Dính nè.”
Chùi xong thì mỉm cười, còn chị Quỳnh ngượng ngùng theo phản xạ đưa tay xoa lại chỗ ban nãy.
Tôi ngồi đối diện nhìn hai người họ mà trong lòng như có bầy kiến mang guốc đi lòng vòng.
Hờ... sau này tuyệt đối không đi ăn với cặp tình nhân nào nữa! Tuyệt đối không!!
Tác giả :
Han