Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 28
“Đi lên tầng trên thôi.” Giọng của Khánh vang lên.
Lúc bấy giờ tôi quên cả việc ra ngoài, quên cả việc mình tại sao lại chui vào đây.
Hơi thở đều đều của Kha khiến tôi cứng đờ toàn thân. Cả tay tôi cũng run run đến mức tê đi.
Tôi một hồi sau mới khó khăn vươn tay mở nắp thùng. Kha thấy vậy liền bật ra tiếng “A...” trước khi kịp nhận thức được tình huống.
Tôi lí nhí giải thích: “Họ... đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Thật ra, không phải tôi không nhìn ra tình cảm của Kha dành cho tôi, chỉ là tôi không thể đối mặt với nó. Nếu từ chối Kha thì sợ rằng, mối quan hệ của tôi và cậu ta sẽ không thể ở mức tình bạn mà nó là thứ quan hệ gì đó lờ lợ.
Tôi ra ngoài với sự giúp đỡ tận tình của Kha dù tôi đã nói tôi không cần.
Sau đó chúng tôi ngồi nhích vào một góc trò chuyện vì cho là nơi đây đã thành nơi an toàn.
Nói chuyện một hồi lâu, đột nhiên Kha quay sang nhìn tôi chăm chú, cậu ta mấp máy môi: “Thật ra... tui... thì tui... ừm... thích...”
Duy không biết từ đâu chui ra làm tôi và Kha giật thót cả mình.
Không khí nóng rực lúc đó bị Duy một phát tán bay hết đi, giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng của Kha và cái biểu cảm cố tỏ ra ngạc nhiên của tôi.
Sau đó thì như nào ai cũng biết, tôi và Kha trói tay trói chân bịt miệng Duy lại quẳng vào thùng để sang một bên còn tôi và cậu ta lại ngồi nói chuyện.
Đùa thôi. =]
Chúng tôi trở lại căn phòng lúc đầu, thấy Lâm và Minh đang ở đó cùng xem phim, dù sao sau lúc nãy, tôi không nghĩ mình đủ tự tin để có thể ở bên cạnh Kha một mình sau màn ban nãy.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi trong phòng chỉ có bốn đứa tôi, lại càng kì lạ hơn khi Lâm có mặt ở đây. Từ trước đến này Lâm chơi hơi bị giỏi trò này nha.
Nó thấy tôi chỉ cười cười, chặn miệng tôi khỏi vạch trần nó: “Hai người đi chung nha...”
Đáy mắt nó đậm ý cười. Hừ... “Hai người thì sao? Cũng vậy thôi.”
“Qua đây xem phim đi.” Lâm ngoắc tay tôi chạy sang đó, lại trùm mền xem phim ma.
“Tụi nó coi bộ còn lâu lắm mới tụ họp hết về đây.”
Chúng tôi từ đầu đã quy định là trò chơi kéo dài trong ba tiếng, bây giờ đã hết một tiếng mà mới có bốn đứa bị bắt thì phải làm sao.
Thì mấy đứa đã bị bắt rảnh rỗi ngồi xem phim chứ làm gì đây.
Sau khi kết thúc trò chơi, điều kì diệu là ba đứa đi tìm lại là đứa thắng...
Lên xe, tôi vật và vật vựa như mấy con nghiện, mắt nhắm mắt mở nhìn về phía trước... mà hình như chỗ ngồi của tôi hơi bị nguy hiểm nha. Mấy đứa khác có ngủ gục đi nữa, thì khi xe thắng lại nó cũng không lăn thẳng xuống dưới như tôi được.
Tôi cố gắng mở mắt cho to ra, nhưng hai ngày qua quá mệt mỏi rồi, lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, tôi có cảm giác như hai ngày dài như hai tuần, mi mắt tôi tịt lại không thể mở lên. Kha đột ngột quay xuống nói chuyện với Jen: “Jen lên đây ngồi đi. Tui xuống đó.”À thì... trên đường về, Tuấn từ đâu nhảy vào ngồi cạnh Kha. Suy nghĩ từ nãy giờ, Kha mới quay xuống nháy mắt với Jen một cái.
Jen cười cười chui xuống, Kha chạy lên, nhưng mà cậu ta lại bảo tôi ngồi nhích vào trong cạnh Anh Nhây, để cậu ta ngồi giữa.
Ha! Tốt rồi. Giờ tôi có ngủ gật cũng chẳng sợ sẽ lăn luôn lên phía trước nữa... không biết là Kha vô tình hay cố ý, nhưng tôi cảm thấy ấm áp một phen.
Xe tôi tới thời gian nháo.
Chí Phèo lại đứng ra tổ chức trò chơi, chơi khoảng năm mười phút gì đó lại bảo tụi nó nghỉ ngơi, kết quả là gì? Mặc kệ anh ta nói gì, tụi nó tiếp tục quẫy... đến tận khi ghé bò sữa Long Thành lên xe lại mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Sau khi xuống xe, tôi vươn vai thoải mái. Thật không biết tôi đã ngủ quên từ khi nào mà khi tỉnh dậy lại thấy mình ngồi tựa cả người vào Kha ngủ ngon lành, thậm chí còn nghe thấy Anh trêu: “Con gái con đứa ngủ ngáy như sấm!”
Ôi trời thế thì tôi phải làm sao!! Chẳng lẽ tôi lại xớn xơ xớn xác như thế này a!!
Sau khi xuống xe đã hơn bảy giờ tối, sau khi chiếc xe chở Chí Phèo đi xa, tôi tiếc nuối giùm cho Uyên, kết quả lại chẳng có gì xảy ra chứ...
Jen lại lần nữa áp sát người tôi, lại cảm giác quen thuộc kia, cái gì đó cứng cứng lành lạnh.
Tôi kinh hãi nhìn xuống tay nó đang cầm cái chìa khóa xe SH... một suy nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu tôi.
“Chìa khóa xe của Chí Phèo?!! Mày...”
“Haha... sao dạo này mày thông minh quá vậy. Thì ra mày chỉ được cái nhạy bén ở mấy thứ như trêu chọc người ta.”
Nó xỉa tôi một câu trước khi đi lấy xe về nhà. Tôi đứng chờ Kha mà toàn thân ngứa ngáy... hừ hừ... con này chỉ giỏi có cái hay trêu chọc người ta.
Nhưng mà nghĩ lại, ban nãy khi tôi nói tôi không cần Kha đưa tôi về, cậu ta lại thể hiện cái bộ mặt từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy chứ... nó... cứ như mấy con cún đáng thương tội nghiệp ấy!
Ha... tiếp xúc nhiều với Kha mới thấy cậu ta cũng có nhiều biểu cảm thật thú vị.
Ừ thì cứ cho là tôi đang cố tự thuyết phục mình hãy chạy sang thích Kha, nhưng tại sao mỗi lần tôi cảm thấy Kha thật đáng yêu thì Khải lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi... hơn nữa còn cùng với Băng diễn trò tình cảm.
Hai người đó anh cười em nói nhìn thân thiết phát ghét... sao cứ thích rơi vào tầm mắt của tôi chứ nha!
Tôi hậm hực quay lưng đi, nhưng quay rồi lại cảm thấy như đất dưới chân mình sắp đổ đến nơi. Tôi mệt mỏi quá, chỉ muốn ngủ ngay lập tức nhưng tôi không thể cứ thế mà nằm dài ở đây ngủ được.
Suốt quãng đường về, tôi thậm chí còn không nhớ nổi mình đã đáp lại những câu đùa giỡn của Kha như thế nào. Về đến nhà, vứt hết va li sang một bên, tôi chạy vào nhà tắm xối nước rồi chẳng thèm lau khô tóc nằm luôn lên giường ngủ.
Kết quả là hôm sau đến sáu giờ chiều tôi mới dậy... cũng may là trường tôi tâm lí, cho học sinh nghỉ tận một tuần.Khi thức dậy, ôi trời cả cái đầu tôi như muốn nổ tung ra, vừa đau vừa nhức vừa nặng... tôi còn tưởng có con mèo hoang nào đó chui vào nhà tôi rồi ngang nhiên leo lên đầu tôi nằm ngủ.
Tôi với lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm mà mắt híp như mắt heo: 'Mày ơi :( cứu tao!!'
Sau khi nhắn tin cho nó, tôi quăng cái điện thoại qua một bên rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Không biết là bao lâu sau đó, tiếng chuông cửa nhà tôi vang lên dồn dập. Tôi bị đánh thức rủa thầm con bạn... rõ ràng nó có chìa khóa vào nhà tôi còn bấm chuông cái khỉ gì.
Tôi dùng chút sức lực còn sót lại lết xuống tới cổng nhà thì trước mắt tôi toàn đom đóm và bong bóng... nhưng hình như người đứng trước nhà tôi không phải là Lâm... tại người này hình như là con trai, hơn nữa còn cao hơn Lâm rất nhiều.
Nghĩ gì nói nấy, tôi còn không thèm mở cửa, đứng ở trong nói vọng ra ngoài bằng chất giọng thều thào và khàn khàn: “Xin lỗi... tôi không mua đâu.”
Nói xong tôi xoay người đi vào nhà, nhưng người đó hét lên: “Này!”
Nghe chất giọng đó, cả người tôi cứng đờ lại, mạch máu bên dưới da giống như đang nháo cả lên.
Tôi nuốt nước bọt quay người... làm sao mà cái người này lại có mặt ở đây?
“Tu... tui nhắn tin cho ông hả... Kh... Khải?”
“Bà giỡn mặt hả?! Làm cái gì mà cả người đỏ ửng hết lên vậy?! Mau mở cửa cho tui vào!!”
Ơ... kì này tôi chết chắc!!
Tôi nuốt nước bọt, rón rén chạy ra mở cửa, cánh cửa vừa mới mở ra là tôi liền bị áp sát, Khải đưa tay đặt lên trán tôi, sau đó vẻ giận dữ trên mặt càng trầm trọng hơn. Cậu ta quát lớn: “Làm cái gì mà để ra tới nông nỗi này?!!”
Tôi biết trả lời làm sao đây?? Đầu óc tôi lúc này vẫn còn mơ hồ lắm, làm thế nào có thể biết được tại sao mình lại trở nên thảm hại như thế này.
“Mau đi thay đồ đi tui chở bà đến bệnh viện.”
Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, tôi suýt chút bật ngửa, lập tức bám lấy cánh tay Khải như đứa con nít đang làm nũng: “Đừng mà... tui... tui không đến bệnh viện đâu!!”
Thật tình mà nói, từ nhỏ đến giờ tôi có một tật xấu không biết làm sao để bỏ... mỗi khi sốt cao sẽ trở nên bánh bèo... cực kì bánh bèo...!!
Bây giờ tôi còn làm nũng với bạn mình cơ...
“Đi mà! Không tới bệnh viện đâu!!!”
Khải nhíu mày nhìn tôi, cả người luống cuống như đang ở trên lửa. Hắn suy nghĩ một hồi liền bảo tôi vào trong, còn mình thì đi mua thuốc.
Vừa mới đóng sập cửa lại chuẩn bị lên phòng theo lời Khải nói, hắn ở bên ngoài nói vọng vào: “Ê! Cho tui cái mật khẩu cửa nhà bà luôn đi, lát nữa tui tự mở cửa vào trong luôn.”
“Ờ...” tôi đọc một lượt chữ số. Cậu ta gật đầu rồi rồ ga phóng đi.
Tôi ho khan một cái rồi bò lên phòng. Vừa đặt lưng xuống giường, tôi lập tức chìm vào giấc ngủ... dù đã tự nhủ với bản thân không được ngủ bởi vì nếu ngủ rồi thì Khải phải làm sao.Đến lúc tôi tỉnh dậy thì đã là mười một giờ đêm, trên cái bàn nhỏ bên cạnh giường tôi có một thau nước. Một cái khăn nhỏ từ trên trán tôi rơi xuống, vừa vặn lọt vào lòng bàn tay tôi.
Đầu tôi đã đỡ nhức rất nhiều, giống như cơn sốt đã một phát biến mất hoàn toàn.
Tôi nhìn quanh, trong vô thức lẩm bẩm cái tên của người ta.
Hờ... ảo tưởng gì chứ! Khải chăm sóc cho tôi đến như vậy đã là nể tình lắm rồi. Mười một giờ đêm rồi, hắn còn ở đây làm cái gì.
Cánh cửa đột ngột mở, Khải từ bên ngoài bước vào trong. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi xúc động...
“Tại... sao ông còn ở đây.”
Tôi nói lí nhí trong miệng, giống như đang tự hỏi mình, thật không ngờ Khải lại lên tiếng trả lời: “Tại sao cái gì? Làm sao tui bỏ mặc một người sốt tới 41 độ nằm ở đây một mình??”
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần tôi, thấy tôi vẫn trừng mắt nhìn mình thì bơ đẹp, thản nhiên đưa tay áp lên trán tôi, thậm chí còn đưa mặt sát mặt tôi.
Tôi đứng hình một lát, cả người nóng còn hơn cả lúc bị sốt, giống như từ đầu đến chân của tôi đều có chi chít kiến nhỏ nhỏ bò lên.
Tôi cứng đơ cả người, chỉ có thể nắm chặt ra giường, giương mắt nhìn Khải... thậm chí tôi còn quên cả thở.
Lát sau, hắn buông ra thì mặt tôi bắt đầu tái mét vì thiếu oxi. Trái ngược với tôi, Khải thở phào nhẹ nhõm: “Ổn rồi đó. Hạ sốt rồi, nhưng vẫn còn nóng đó. Tui có nấu cháo ở dưới bếp đó. Chờ xíu tui đem lên cho.”
Đợi hắn ra tới cửa, tôi mới kịp hoàn hồn, liền hét với theo: “Ê khoan!!”
“Có chuyện gì?”
Khải lò mặt vào, nhìn khuôn mặt quan tâm của Khải, tim tôi lại nhói lên một cái.
“Ừa... không cần đem lên, tui xuống ăn cũng được.”
Tôi vừa nói vừa leo xuống giường, thấy sắc mặt tôi đã tốt hơn một chút, Khải mới gật đầu: “Ừ. Vậy ăn đi rồi uống thuốc.”
Tôi và hắn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, tôi chỉ dám cúi đầu ăn từng muỗng từng muỗng cháo thịt bằm.
Dù chỉ là món cháo đơn giản nhưng chẳng hiểu sao nó ngon đến mức khiến tôi muốn khóc. Tôi len lén liếc Khải, chỉ thấy cậu ta ngồi nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa sáng vừa trong vừa như xoáy thẳng vào người tôi, đọc hết mọi suy nghĩ của tôi.
Tôi nuốt một ngụm ngang họng, lí nhí hỏi hắn: “Ăn tối chưa?”
“Rồi.” hắn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tôi.
Thiệt không biết tình huống này tôi nên vui hay nên buồn đây!! Quan hệ khó xử mấy ngày trước bây giờ lại trở thành cái gì rồi, tại sao giữa tôi và Khải không có tí nào rõ ràng hết.
Dù cho có dở dở dang dang thì tôi vẫn không khỏi thấy hạnh phúc. Lúc tôi 'thảm' nhất thì Khải lại đến bên tôi chăm sóc quan tâm cho tôi. Người ta thường nói con người lúc bệnh là yếu đuối nhất, dễ nảy sinh tình cảm nhất. Còn tôi trước đó đã thích người ta đến chết đi sống lại rồi, lần này lại bồi dưỡng thêm tình cảm thì tôi biết phải làm thế nào để ngăn chặn cảm xúc của mình.
Dù biết Khải chăm sóc cho tôi chẳng qua là vì hắn rất tốt bụng, thật sự không thể bỏ mặc một người sốt cao đến nhắn tin nhầm người như tôi, nhưng tôi vẫn không giấu được nụ cười.
“Cháo ngon lắm, cảm ơn nha.”
Khải tằng hắng một tiếng: “Ngon thì ăn đi.”
Tôi vừa ăn vừa mỉm cười nhìn người trước mặt... càng nhìn càng thấy Khải đẹp trai... quả nhiên là người tôi thích, hoàn hảo đến toàn diện.
“À...”
'Reng'
Tôi nguyền rủa tiếng chuông, đành phải ngồi chờ Khải trả lời xong điện thoại để tiếp tục cái câu nói còn đang dang dở kia.
“Alo.”
Bên kia nói gì đó.
“Ừ. Tui đang ở nhà bạn.”
Bên kia nói gì đó.
“Ừ. Tui biết rồi. Tui về liền.”
Khải sắc mặt từ đầu đến cuối không thay đổi, nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt của Khải có gì đó là lạ, giống như đang kiềm nén gì đó, lại giống như đang miễn cưỡng gì đó.
Nghe tới câu cuối cùng, tôi đột nhiên chẳng muốn ăn cháo nữa.
Biết chắc đầu dây bên kia là Băng, tôi càng nuốt không vô, sao cuộc đời lúc nào cũng biết chọn ngay lúc tôi đang hạnh phúc mà cắt ngang một cái, đẩy tôi một phát xuống tới tận địa ngục.
Đợi hắn tắt máy, tôi cười xéo xẹo với Khải: “Tui không sao rồi, ông về đi để người ta chờ.”
Dường như chân mày Khải có hơi nhíu lại, nhưng thật nhanh như thể cái tôi thấy chỉ là ảo giác. Tôi giật mình vài giây rồi lại trưng ra nụ cười thương hiệu: “Cũng trễ rồi, ông đi khuya như vậy gia đình không nói gì hết hả?”
Khải đột nhiên đứng dậy. Với cái mặt than không cảm xúc của Khải có trời mới biết hắn đang tức giận hay đang vui nha. Đột nhiên hắn vòng qua cái bàn, tiến lại gần tôi, đứng ngay sau lưng tôi.
Tôi ngồi cứng đờ, tay cầm muỗng từ từ duỗi ra, mà thảm một cái là không dám quay đầu lại nữa.
Một cái bóng to từ từ trườn đến. Hai cánh tay chậm rãi chồm đến chống lên bàn vây tôi lại.
Hơi thở đều đều trên đầu khiến cả người tôi nóng hừng hực, chắc là đỏ đến từng thớ da.
Giọng của Khải chầm chậm vang lên: “Biết là khuya rồi, vẫn dám để con trai ở trong nhà với bà như thế này... cũng gan dạ lắm...”
Ugh... tôi biết là Khải không vui khi tôi bảo hắn về... tôi biết lỗi rồi nên làm ơn tha cho tôi đi... nếu cứ như vậy, không chừng tôi còn ảo tưởng là ông thích tôi...
Nhưng Khải chỉ là người thường, hoàn toàn không có khả năng đọc suy nghĩ của tôi, hắn cười nhàn nhạt: “Bà ở nhà có một mình thôi hả?”
Càng lúc... hình như giọng của hắn càng gần tai tôi... hơi thở của hắn càng phả vào đúng trọng tâm. Tôi rùng mình, cảm nhận cơ thể người phía sau đang ngày một đến gần mà bản thân lại không biết nên làm gì.
“Lại còn không biết chống cự... bà vô vọng thiệt chứ.”
Lúc bấy giờ tôi quên cả việc ra ngoài, quên cả việc mình tại sao lại chui vào đây.
Hơi thở đều đều của Kha khiến tôi cứng đờ toàn thân. Cả tay tôi cũng run run đến mức tê đi.
Tôi một hồi sau mới khó khăn vươn tay mở nắp thùng. Kha thấy vậy liền bật ra tiếng “A...” trước khi kịp nhận thức được tình huống.
Tôi lí nhí giải thích: “Họ... đi rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Thật ra, không phải tôi không nhìn ra tình cảm của Kha dành cho tôi, chỉ là tôi không thể đối mặt với nó. Nếu từ chối Kha thì sợ rằng, mối quan hệ của tôi và cậu ta sẽ không thể ở mức tình bạn mà nó là thứ quan hệ gì đó lờ lợ.
Tôi ra ngoài với sự giúp đỡ tận tình của Kha dù tôi đã nói tôi không cần.
Sau đó chúng tôi ngồi nhích vào một góc trò chuyện vì cho là nơi đây đã thành nơi an toàn.
Nói chuyện một hồi lâu, đột nhiên Kha quay sang nhìn tôi chăm chú, cậu ta mấp máy môi: “Thật ra... tui... thì tui... ừm... thích...”
Duy không biết từ đâu chui ra làm tôi và Kha giật thót cả mình.
Không khí nóng rực lúc đó bị Duy một phát tán bay hết đi, giờ chỉ còn lại sự ngượng ngùng của Kha và cái biểu cảm cố tỏ ra ngạc nhiên của tôi.
Sau đó thì như nào ai cũng biết, tôi và Kha trói tay trói chân bịt miệng Duy lại quẳng vào thùng để sang một bên còn tôi và cậu ta lại ngồi nói chuyện.
Đùa thôi. =]
Chúng tôi trở lại căn phòng lúc đầu, thấy Lâm và Minh đang ở đó cùng xem phim, dù sao sau lúc nãy, tôi không nghĩ mình đủ tự tin để có thể ở bên cạnh Kha một mình sau màn ban nãy.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi trong phòng chỉ có bốn đứa tôi, lại càng kì lạ hơn khi Lâm có mặt ở đây. Từ trước đến này Lâm chơi hơi bị giỏi trò này nha.
Nó thấy tôi chỉ cười cười, chặn miệng tôi khỏi vạch trần nó: “Hai người đi chung nha...”
Đáy mắt nó đậm ý cười. Hừ... “Hai người thì sao? Cũng vậy thôi.”
“Qua đây xem phim đi.” Lâm ngoắc tay tôi chạy sang đó, lại trùm mền xem phim ma.
“Tụi nó coi bộ còn lâu lắm mới tụ họp hết về đây.”
Chúng tôi từ đầu đã quy định là trò chơi kéo dài trong ba tiếng, bây giờ đã hết một tiếng mà mới có bốn đứa bị bắt thì phải làm sao.
Thì mấy đứa đã bị bắt rảnh rỗi ngồi xem phim chứ làm gì đây.
Sau khi kết thúc trò chơi, điều kì diệu là ba đứa đi tìm lại là đứa thắng...
Lên xe, tôi vật và vật vựa như mấy con nghiện, mắt nhắm mắt mở nhìn về phía trước... mà hình như chỗ ngồi của tôi hơi bị nguy hiểm nha. Mấy đứa khác có ngủ gục đi nữa, thì khi xe thắng lại nó cũng không lăn thẳng xuống dưới như tôi được.
Tôi cố gắng mở mắt cho to ra, nhưng hai ngày qua quá mệt mỏi rồi, lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, tôi có cảm giác như hai ngày dài như hai tuần, mi mắt tôi tịt lại không thể mở lên. Kha đột ngột quay xuống nói chuyện với Jen: “Jen lên đây ngồi đi. Tui xuống đó.”À thì... trên đường về, Tuấn từ đâu nhảy vào ngồi cạnh Kha. Suy nghĩ từ nãy giờ, Kha mới quay xuống nháy mắt với Jen một cái.
Jen cười cười chui xuống, Kha chạy lên, nhưng mà cậu ta lại bảo tôi ngồi nhích vào trong cạnh Anh Nhây, để cậu ta ngồi giữa.
Ha! Tốt rồi. Giờ tôi có ngủ gật cũng chẳng sợ sẽ lăn luôn lên phía trước nữa... không biết là Kha vô tình hay cố ý, nhưng tôi cảm thấy ấm áp một phen.
Xe tôi tới thời gian nháo.
Chí Phèo lại đứng ra tổ chức trò chơi, chơi khoảng năm mười phút gì đó lại bảo tụi nó nghỉ ngơi, kết quả là gì? Mặc kệ anh ta nói gì, tụi nó tiếp tục quẫy... đến tận khi ghé bò sữa Long Thành lên xe lại mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Sau khi xuống xe, tôi vươn vai thoải mái. Thật không biết tôi đã ngủ quên từ khi nào mà khi tỉnh dậy lại thấy mình ngồi tựa cả người vào Kha ngủ ngon lành, thậm chí còn nghe thấy Anh trêu: “Con gái con đứa ngủ ngáy như sấm!”
Ôi trời thế thì tôi phải làm sao!! Chẳng lẽ tôi lại xớn xơ xớn xác như thế này a!!
Sau khi xuống xe đã hơn bảy giờ tối, sau khi chiếc xe chở Chí Phèo đi xa, tôi tiếc nuối giùm cho Uyên, kết quả lại chẳng có gì xảy ra chứ...
Jen lại lần nữa áp sát người tôi, lại cảm giác quen thuộc kia, cái gì đó cứng cứng lành lạnh.
Tôi kinh hãi nhìn xuống tay nó đang cầm cái chìa khóa xe SH... một suy nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu tôi.
“Chìa khóa xe của Chí Phèo?!! Mày...”
“Haha... sao dạo này mày thông minh quá vậy. Thì ra mày chỉ được cái nhạy bén ở mấy thứ như trêu chọc người ta.”
Nó xỉa tôi một câu trước khi đi lấy xe về nhà. Tôi đứng chờ Kha mà toàn thân ngứa ngáy... hừ hừ... con này chỉ giỏi có cái hay trêu chọc người ta.
Nhưng mà nghĩ lại, ban nãy khi tôi nói tôi không cần Kha đưa tôi về, cậu ta lại thể hiện cái bộ mặt từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy chứ... nó... cứ như mấy con cún đáng thương tội nghiệp ấy!
Ha... tiếp xúc nhiều với Kha mới thấy cậu ta cũng có nhiều biểu cảm thật thú vị.
Ừ thì cứ cho là tôi đang cố tự thuyết phục mình hãy chạy sang thích Kha, nhưng tại sao mỗi lần tôi cảm thấy Kha thật đáng yêu thì Khải lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi... hơn nữa còn cùng với Băng diễn trò tình cảm.
Hai người đó anh cười em nói nhìn thân thiết phát ghét... sao cứ thích rơi vào tầm mắt của tôi chứ nha!
Tôi hậm hực quay lưng đi, nhưng quay rồi lại cảm thấy như đất dưới chân mình sắp đổ đến nơi. Tôi mệt mỏi quá, chỉ muốn ngủ ngay lập tức nhưng tôi không thể cứ thế mà nằm dài ở đây ngủ được.
Suốt quãng đường về, tôi thậm chí còn không nhớ nổi mình đã đáp lại những câu đùa giỡn của Kha như thế nào. Về đến nhà, vứt hết va li sang một bên, tôi chạy vào nhà tắm xối nước rồi chẳng thèm lau khô tóc nằm luôn lên giường ngủ.
Kết quả là hôm sau đến sáu giờ chiều tôi mới dậy... cũng may là trường tôi tâm lí, cho học sinh nghỉ tận một tuần.Khi thức dậy, ôi trời cả cái đầu tôi như muốn nổ tung ra, vừa đau vừa nhức vừa nặng... tôi còn tưởng có con mèo hoang nào đó chui vào nhà tôi rồi ngang nhiên leo lên đầu tôi nằm ngủ.
Tôi với lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm mà mắt híp như mắt heo: 'Mày ơi :( cứu tao!!'
Sau khi nhắn tin cho nó, tôi quăng cái điện thoại qua một bên rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Không biết là bao lâu sau đó, tiếng chuông cửa nhà tôi vang lên dồn dập. Tôi bị đánh thức rủa thầm con bạn... rõ ràng nó có chìa khóa vào nhà tôi còn bấm chuông cái khỉ gì.
Tôi dùng chút sức lực còn sót lại lết xuống tới cổng nhà thì trước mắt tôi toàn đom đóm và bong bóng... nhưng hình như người đứng trước nhà tôi không phải là Lâm... tại người này hình như là con trai, hơn nữa còn cao hơn Lâm rất nhiều.
Nghĩ gì nói nấy, tôi còn không thèm mở cửa, đứng ở trong nói vọng ra ngoài bằng chất giọng thều thào và khàn khàn: “Xin lỗi... tôi không mua đâu.”
Nói xong tôi xoay người đi vào nhà, nhưng người đó hét lên: “Này!”
Nghe chất giọng đó, cả người tôi cứng đờ lại, mạch máu bên dưới da giống như đang nháo cả lên.
Tôi nuốt nước bọt quay người... làm sao mà cái người này lại có mặt ở đây?
“Tu... tui nhắn tin cho ông hả... Kh... Khải?”
“Bà giỡn mặt hả?! Làm cái gì mà cả người đỏ ửng hết lên vậy?! Mau mở cửa cho tui vào!!”
Ơ... kì này tôi chết chắc!!
Tôi nuốt nước bọt, rón rén chạy ra mở cửa, cánh cửa vừa mới mở ra là tôi liền bị áp sát, Khải đưa tay đặt lên trán tôi, sau đó vẻ giận dữ trên mặt càng trầm trọng hơn. Cậu ta quát lớn: “Làm cái gì mà để ra tới nông nỗi này?!!”
Tôi biết trả lời làm sao đây?? Đầu óc tôi lúc này vẫn còn mơ hồ lắm, làm thế nào có thể biết được tại sao mình lại trở nên thảm hại như thế này.
“Mau đi thay đồ đi tui chở bà đến bệnh viện.”
Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, tôi suýt chút bật ngửa, lập tức bám lấy cánh tay Khải như đứa con nít đang làm nũng: “Đừng mà... tui... tui không đến bệnh viện đâu!!”
Thật tình mà nói, từ nhỏ đến giờ tôi có một tật xấu không biết làm sao để bỏ... mỗi khi sốt cao sẽ trở nên bánh bèo... cực kì bánh bèo...!!
Bây giờ tôi còn làm nũng với bạn mình cơ...
“Đi mà! Không tới bệnh viện đâu!!!”
Khải nhíu mày nhìn tôi, cả người luống cuống như đang ở trên lửa. Hắn suy nghĩ một hồi liền bảo tôi vào trong, còn mình thì đi mua thuốc.
Vừa mới đóng sập cửa lại chuẩn bị lên phòng theo lời Khải nói, hắn ở bên ngoài nói vọng vào: “Ê! Cho tui cái mật khẩu cửa nhà bà luôn đi, lát nữa tui tự mở cửa vào trong luôn.”
“Ờ...” tôi đọc một lượt chữ số. Cậu ta gật đầu rồi rồ ga phóng đi.
Tôi ho khan một cái rồi bò lên phòng. Vừa đặt lưng xuống giường, tôi lập tức chìm vào giấc ngủ... dù đã tự nhủ với bản thân không được ngủ bởi vì nếu ngủ rồi thì Khải phải làm sao.Đến lúc tôi tỉnh dậy thì đã là mười một giờ đêm, trên cái bàn nhỏ bên cạnh giường tôi có một thau nước. Một cái khăn nhỏ từ trên trán tôi rơi xuống, vừa vặn lọt vào lòng bàn tay tôi.
Đầu tôi đã đỡ nhức rất nhiều, giống như cơn sốt đã một phát biến mất hoàn toàn.
Tôi nhìn quanh, trong vô thức lẩm bẩm cái tên của người ta.
Hờ... ảo tưởng gì chứ! Khải chăm sóc cho tôi đến như vậy đã là nể tình lắm rồi. Mười một giờ đêm rồi, hắn còn ở đây làm cái gì.
Cánh cửa đột ngột mở, Khải từ bên ngoài bước vào trong. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi xúc động...
“Tại... sao ông còn ở đây.”
Tôi nói lí nhí trong miệng, giống như đang tự hỏi mình, thật không ngờ Khải lại lên tiếng trả lời: “Tại sao cái gì? Làm sao tui bỏ mặc một người sốt tới 41 độ nằm ở đây một mình??”
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần tôi, thấy tôi vẫn trừng mắt nhìn mình thì bơ đẹp, thản nhiên đưa tay áp lên trán tôi, thậm chí còn đưa mặt sát mặt tôi.
Tôi đứng hình một lát, cả người nóng còn hơn cả lúc bị sốt, giống như từ đầu đến chân của tôi đều có chi chít kiến nhỏ nhỏ bò lên.
Tôi cứng đơ cả người, chỉ có thể nắm chặt ra giường, giương mắt nhìn Khải... thậm chí tôi còn quên cả thở.
Lát sau, hắn buông ra thì mặt tôi bắt đầu tái mét vì thiếu oxi. Trái ngược với tôi, Khải thở phào nhẹ nhõm: “Ổn rồi đó. Hạ sốt rồi, nhưng vẫn còn nóng đó. Tui có nấu cháo ở dưới bếp đó. Chờ xíu tui đem lên cho.”
Đợi hắn ra tới cửa, tôi mới kịp hoàn hồn, liền hét với theo: “Ê khoan!!”
“Có chuyện gì?”
Khải lò mặt vào, nhìn khuôn mặt quan tâm của Khải, tim tôi lại nhói lên một cái.
“Ừa... không cần đem lên, tui xuống ăn cũng được.”
Tôi vừa nói vừa leo xuống giường, thấy sắc mặt tôi đã tốt hơn một chút, Khải mới gật đầu: “Ừ. Vậy ăn đi rồi uống thuốc.”
Tôi và hắn ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, tôi chỉ dám cúi đầu ăn từng muỗng từng muỗng cháo thịt bằm.
Dù chỉ là món cháo đơn giản nhưng chẳng hiểu sao nó ngon đến mức khiến tôi muốn khóc. Tôi len lén liếc Khải, chỉ thấy cậu ta ngồi nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vừa sáng vừa trong vừa như xoáy thẳng vào người tôi, đọc hết mọi suy nghĩ của tôi.
Tôi nuốt một ngụm ngang họng, lí nhí hỏi hắn: “Ăn tối chưa?”
“Rồi.” hắn gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tôi.
Thiệt không biết tình huống này tôi nên vui hay nên buồn đây!! Quan hệ khó xử mấy ngày trước bây giờ lại trở thành cái gì rồi, tại sao giữa tôi và Khải không có tí nào rõ ràng hết.
Dù cho có dở dở dang dang thì tôi vẫn không khỏi thấy hạnh phúc. Lúc tôi 'thảm' nhất thì Khải lại đến bên tôi chăm sóc quan tâm cho tôi. Người ta thường nói con người lúc bệnh là yếu đuối nhất, dễ nảy sinh tình cảm nhất. Còn tôi trước đó đã thích người ta đến chết đi sống lại rồi, lần này lại bồi dưỡng thêm tình cảm thì tôi biết phải làm thế nào để ngăn chặn cảm xúc của mình.
Dù biết Khải chăm sóc cho tôi chẳng qua là vì hắn rất tốt bụng, thật sự không thể bỏ mặc một người sốt cao đến nhắn tin nhầm người như tôi, nhưng tôi vẫn không giấu được nụ cười.
“Cháo ngon lắm, cảm ơn nha.”
Khải tằng hắng một tiếng: “Ngon thì ăn đi.”
Tôi vừa ăn vừa mỉm cười nhìn người trước mặt... càng nhìn càng thấy Khải đẹp trai... quả nhiên là người tôi thích, hoàn hảo đến toàn diện.
“À...”
'Reng'
Tôi nguyền rủa tiếng chuông, đành phải ngồi chờ Khải trả lời xong điện thoại để tiếp tục cái câu nói còn đang dang dở kia.
“Alo.”
Bên kia nói gì đó.
“Ừ. Tui đang ở nhà bạn.”
Bên kia nói gì đó.
“Ừ. Tui biết rồi. Tui về liền.”
Khải sắc mặt từ đầu đến cuối không thay đổi, nhưng tôi lại cảm thấy ánh mắt của Khải có gì đó là lạ, giống như đang kiềm nén gì đó, lại giống như đang miễn cưỡng gì đó.
Nghe tới câu cuối cùng, tôi đột nhiên chẳng muốn ăn cháo nữa.
Biết chắc đầu dây bên kia là Băng, tôi càng nuốt không vô, sao cuộc đời lúc nào cũng biết chọn ngay lúc tôi đang hạnh phúc mà cắt ngang một cái, đẩy tôi một phát xuống tới tận địa ngục.
Đợi hắn tắt máy, tôi cười xéo xẹo với Khải: “Tui không sao rồi, ông về đi để người ta chờ.”
Dường như chân mày Khải có hơi nhíu lại, nhưng thật nhanh như thể cái tôi thấy chỉ là ảo giác. Tôi giật mình vài giây rồi lại trưng ra nụ cười thương hiệu: “Cũng trễ rồi, ông đi khuya như vậy gia đình không nói gì hết hả?”
Khải đột nhiên đứng dậy. Với cái mặt than không cảm xúc của Khải có trời mới biết hắn đang tức giận hay đang vui nha. Đột nhiên hắn vòng qua cái bàn, tiến lại gần tôi, đứng ngay sau lưng tôi.
Tôi ngồi cứng đờ, tay cầm muỗng từ từ duỗi ra, mà thảm một cái là không dám quay đầu lại nữa.
Một cái bóng to từ từ trườn đến. Hai cánh tay chậm rãi chồm đến chống lên bàn vây tôi lại.
Hơi thở đều đều trên đầu khiến cả người tôi nóng hừng hực, chắc là đỏ đến từng thớ da.
Giọng của Khải chầm chậm vang lên: “Biết là khuya rồi, vẫn dám để con trai ở trong nhà với bà như thế này... cũng gan dạ lắm...”
Ugh... tôi biết là Khải không vui khi tôi bảo hắn về... tôi biết lỗi rồi nên làm ơn tha cho tôi đi... nếu cứ như vậy, không chừng tôi còn ảo tưởng là ông thích tôi...
Nhưng Khải chỉ là người thường, hoàn toàn không có khả năng đọc suy nghĩ của tôi, hắn cười nhàn nhạt: “Bà ở nhà có một mình thôi hả?”
Càng lúc... hình như giọng của hắn càng gần tai tôi... hơi thở của hắn càng phả vào đúng trọng tâm. Tôi rùng mình, cảm nhận cơ thể người phía sau đang ngày một đến gần mà bản thân lại không biết nên làm gì.
“Lại còn không biết chống cự... bà vô vọng thiệt chứ.”
Tác giả :
Han