Bộ Tứ Ngớ Ngẩn
Chương 16
“Gắp này là của Khải, để mẹ cho con gắp khác là được rồi.”
Mẹ tôi nói vừa dứt lời thì mớ thức ăn đó đã nằm gọn trong chén của Khải.
Tôi trợn mắt nhìn cái nấm nhỏ xíu trong đó, khuôn mặt lúc này... chắc là biểu cảm nhìn 'thú vị' lắm, bởi lúc này cả bàn đều đang nhìn tôi khó hiểu.
Sau khi gắp xong cho Khải, mẹ tôi còn gắp thêm một đống nấm vào chén tôi.
Hức... thích nấm gì chứ, chỉ là điêu cả, tôi cực kì ghét ăn rau củ, nấm thì càng không.
Tôi đau khổ nhìn chén của tôi và chén của Khải, sau đó mặt méo xẹo nhìn sang hắn.
Oách! Giây phút truyền thuyết. Cuối cùng hắn cũng gỡ cái mặt than xuống rồi. Khóe môi Khải hơi nhếch lên, trong đôi mắt đó có muôn vàn tia nắng ấm áp lấp lánh, nhưng lại tĩnh như mặt hồ mùa thu.
Khải lặng lẽ nhìn tôi, (cười??) hắn gắp nấm cho vào chén của tôi:
“Thích thì ăn nhiều vào.”
Oách... thế là trong chén của tôi lại xuất hiện thêm mấy bé nấm dễ thương đáng yêu...
Ăn xong, lúc chờ tráng miệng, mẹ tôi đột ngột tuyên bố một câu khiến tôi, Minh và Khải đều trợn mắt dỏng tai lên nghe:
“Về hôn ước của Minh và Hạ...”
“Cô thấy rồi... hai đứa là người yêu phải không?” mẹ của Minh vẫn giữ trên môi nụ cười dịu dàng nhìn tôi và Khải, không hề trách móc lấy một lời. Cảm giác áy náy và tội lỗi trong tôi lại ngày một rõ rệt.
“V... vâng.” Tôi rụt rè đáp. Không biết là vì ngượng hay vì sợ mà giọng tôi bé lí nhí.
“Vậy thì thôi vậy. Hủy hôn thôi. Dù có tiếc thật, nhưng không thể lấy hạnh phúc cả đời của con cái ra để làm thú vui cho bản thân được.” mẹ tôi bĩu môi đầy tiếc nuối
“...” mẹ à... cái gì mà làm thú vui cho bản thân thế kia!
...
Khải mệt mỏi trở về nhà. Những ngày gần đây, thần kinh của cậu luôn trong tình trạng căng như dây đàn, mệt mỏi và thiếu ngủ khiến cơn đau đầu cứ kéo đến dồn dập. Hôm nay, gặp lại Hạ sau bao nhiêu ngày cách xa. Trái tim cậu lại một lần nữa rạo rực, dù trước khi đến nhà hàng, đã tự hứa với mình bao nhiêu lần, tình cảm của mình dành cho Hạ mãi mãi không thể thành!
Vài ngày trước, mẹ Băng nhập viện. Cậu và Băng cả ngày ở bên cạnh săn sóc cho bà. Sức khỏe của Băng thì ngày một yếu, còn ba của cô phải tranh thủ giải quyết cho xong mấy việc còn tồn lại nên phần lớn việc Khải đều giành làm hết.
Lúc này, Khải cũng là đang ở nhà Băng chứ không phải nhà mình dù đã mười giờ hơn.
Gõ hai cái lên cửa phòng Băng như thường lệ, Khải tự nhiên mở cửa vào trong.
Bên trong tối mù, rèm cửa đóng kín, ánh sáng của đèn đường bên ngoài còn không lọt vào được dù chỉ một ít.
Khải bắt đầu thấy kì lạ, khẽ thở dài một hơi, rồi nhỏ tiếng gọi Băng: “Băng, bà đang ở đâu? Sao lại tắt hết đèn như vậy?”Nói rồi Khải đưa tay bật công tắc. Ánh sáng đột ngột rọi vào mắt khiến Khải vô thức nheo lại, một lát mới từ từ mở ra.
Băng ngồi trên giường co rúm người, quấn chăn kín người, trong khi máy lạnh lại mở nhiệt độ thấp đến Khải còn vô thức rùng mình.
Cậu liền đi đến bên cô, lay mạnh người Băng: “Sao vậy? Lại có chuyện gì nữa sao?”
Băng ngước nhìn cậu, khuôn mặt bơ phờ của cô khiến trong lòng Khải xót xa, dù Khải không xem Băng như một người con gái để yêu thương, nhưng không phải không có tình cảm dành cho Băng. Đối với cậu, cô là đứa em gái nhỏ bé bỏng mà cậu muốn bảo vệ suốt cuộc đời, thấy dáng vẻ này của Băng, Khải không khỏi đau lòng.
Cô nhíu mày, nhưng lại cố nở một nụ cười, trên đôi môi nhợt nhạt ấy nứt nẻ vài phần: “Xin lỗi. Cho tui yên tĩnh một lát.”
“Lại có chuyện gì thế?” Khải cố gắng kéo Băng nhìn thẳng vào mình.
Băng trầm ngâm một lát mới quyết định mở miệng: “Nãy giờ ông đi đâu vậy?”
Bảy mươi phần trăm khi phụ nữ hỏi gì đó với vẻ mặt như vậy chính là cô ấy đã biết rõ câu trả lời. Tốt nhất cậu không nên nói dối Băng. Khải liền lảng tránh ánh mắt thăm dò kia, thật thà đáp: “Gặp Hạ.”
“Ừ...”
Cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Khải nén buồn hỏi khẽ: “Vì vậy mà bà giận sao?”
“Không có. Tui không có giận ông. Tui chỉ buồn thôi. Kệ tui đi.” Băng trùm chăn kín mặt rồi nằm xuống giường, lí nhí “Ông về đi Khải.”
“Không. Hôm nay tui ở đây.”
“...” Băng không một chút phản ứng.
“Mẹ bà sao rồi?”
“Vừa rồi tỉnh dậy một chút, đã uống thuốc và ăn được một ít cháo.” Lúc này Băng mới trả lời, vẫn không lò mặt ra.
“...”
“...”
Khải đi đến bên kệ sách, lấy một cuốn rồi ngồi xuống ghế mở ra đọc.
Thật lâu sau đó, Băng mới lên tiếng: “Điện thoại ông để quên trong bệnh viện, tui để trên bàn ở phòng khách.”
Lúc này, Khải đã chắc chắn một điều, Băng đã thấy tin nhắn của Hạ.
Trước đây, khi Băng thể hiện tình cảm của mình, Khải dửng dưng bỏ qua, không đá động đến cũng không phản đối... ngấm ngầm để cho Băng muốn làm gì thì làm. Nhưng từ khi có sự xuất hiện của Hạ trong cuộc sống Khải, mối quan hệ mập mờ kia không còn nữa, Băng khát khao có một quan hệ thật rõ ràng với Khải. Còn Khải vẫn không biết nên làm thế nào để bù đắp cho Băng khi mình không thể đáp lại tình cảm của cô nên vẫn không thể cho Băng một câu trả lời chính xác, dù hành động của cậu lại thể hiện rõ ràng ý muốn của bản thân.
Kết quả là dạo gần đây, mỗi khi nhắc đến Hạ, hay về chuyện của hai đứa, cả Băng và Khải đều rất khó xử.
Băng chỉ muốn cả hai được trở về như trước kia, có thể thoải mái cười đùa, nhưng một phần ích kỉ trong cô lại không cho phép Khải được quên đi tình cảm của cô, cô muốn Khải suy nghĩ về nó, muốn Khải thật sự nghiêm túc với nó. Nhưng Khải thì mãi vẫn chưa có phản hồi, cô cũng không biết nên làm sao.Sự kì lạ giữa hai người, Băng không hề thích một chút nào...
...
Tôi chạy như bay sang lớp Khải, tìm Kha cho ra... thật ra, nhắc đến tên của cả Khải và Kha trong một câu nói như vậy, chính là vì ý muốn của tôi thật ra là muốn tìm Khải, nhưng khi nãy lại biết được một thông tin từ Kha là Khải hôm nay lại nghỉ học, tôi liền tức tốc chạy sang lớp người ta hỏi cho ra lẽ.
Trong lúc chạy qua lớp hắn, trong đầu tôi không ngừng vẽ ra cảnh tượng hắn đau đớn nằm liệt luôn trên giường.
Không phải hôm qua tôi lấy ra sót nấm ấy chứ? Không phải là hắn ăn nhầm nấm đấy chứ?!! Thần kinh tôi căng như dây đàn, dạ dày rạo rực không yên.
Kha tựa vào cửa nhìn tôi từ xa tiến lại gần khẽ cười như không, trong ánh mắt giấu diếm nhiều tâm tình phức tạp mà tôi cả đời này cũng không nhìn ra.
“Dạo này bà hay tìm Khải ha?”
“Ừ thì... tui có chút chuyện...”
“Chuyện đó tui không được biết hả?” Kha lém lỉnh liếm môi.
“Đâu có... tại Khải làm cho tui chút chuyện, nên tui muốn cảm ơn thôi.” Tôi gãi đầu mỉm cười, mắt liếc vào trong lớp “Ông có biết tại sao hôm nay Khải nghỉ học không?”
“Không. Nhắn tin cho nó nó không nhắn lại, mà gọi nó nó cũng không thèm bắt máy. Tui còn không biết nó đang giở cái trò gì từ hôm bữa tới nay.” Kha có vẻ bực dọc khi thằng bạn thân cứ hành xử bí mật giấu giấu diếm diếm. Thấy hàng chân mày Kha chốc chốc lại dính vào nhau, tôi mỉm cười. Tình bạn giữa mấy thằng con trai cũng thú vị thật a.
Con gái tụi tôi có gì cũng có thể nói hết cho nhau nghe rồi cùng giải quyết... ngoại trừ mấy thành phần đặc biệt như Lâm thôi. Còn tụi con trai cứ giấu như bưng trong lòng, bạn bè muốn quan tâm cũng không dám thể hiện ra ngoài sự quan tâm, cứ ngấm ngầm giúp đỡ thằng bạn, nhìn biểu cảm của tụi nó lúc đó rất thú vị nha.
Sau đó tôi tạm biệt Kha rồi trở lại lớp của mình. Trên đường về, tôi tình cờ nghe được hai bạn nữ nói chuyện với nhau: “Lát nữa tụi mình sang nhà thăm Băng đi.”
“Đúng đó, chẳng hiểu bệnh gì mà nghỉ học mấy ngày nay.”
Hình ảnh Khải bên cạnh chăm sóc Băng gần như ngay lập tức vụt qua trong đầu tôi.
“Thịch.”
Một cảm giác nhói nhói đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ đến việc Khải vì Băng mà nghỉ học, dù ngoài miệng tôi chỉ lẩm bẩm hai từ: “Dại gái.” nhưng trong suy nghĩ, tôi lại thấy có gì đó vướng vướng ngay bụng, dạ dày tôi quặn lên một cái, rất muốn nôn, cơ mặt tôi cũng cứng lại.
Khải và Băng... hai cái người đó cứ lẩn quẩn mãi trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy ngày càng khó chịu.
...
Dòng nước mát tạt thẳng vào mặt tôi khiến cả người tê rân rân. Tôi khóa nước rồi lấy khăn lau mặt, ngước nhìn bản thân trong gương... tôi phát hiện ra hình như mình so với mình của sáng nay tàn tạ hơn một chút.Không phải chứ, là thật sự như vậy hay vì cái đèn trong phòng tắm nhà tôi sắp hư rồi mới tạo ra ảo giác như thế?!
Nếu là thật... chẳng lẽ tôi là vì chuyện của Khải và Băng canh cánh trong lòng nên mới thảm hại như thế này...?
Cũng chẳng hiểu sao... tôi lại thấy vừa buồn vừa chán như thế này.
Ờ thì tôi cũng chẳng biết tôi đang hỏi ai mà hỏi cái gì nữa. Không phải người hiểu rõ nhất chính là bản thân của tôi hay sao? Chẳng phải tôi thật sự thích Khải rồi.
Dù tôi và hắn tiếp xúc nhau mới có mấy lần, nhưng tôi đâu thể điều khiển được cảm xúc của mình. Tôi bị như vậy... đâu phải tôi cố ý muốn nó ra thành như thế. Chẳng qua là từ khi cảm thấy bản thân có chút tức giận khi tưởng tượng ra cảnh tượng Khải ở bên cạnh Băng, tôi mới phát hiện ra hình như mình cũng thích Khải.
Người ta thường nói, khi buồn, ngủ là phương pháp tốt nhất.
Tôi tu một hơi hết chai sữa rồi nằm dài lên giường ngủ.
Không biết là do vừa đi nắng về mệt mỏi, hay vì thần kinh quá căng thẳng chuyện của Khải, mà tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, trong đầu tôi còn văng vẳng lại câu nói mà hôm qua tôi nói với Lâm “Tao nghĩ nó là hiệu ứng cầu treo ấy. Lúc tao đang khó khăn hắn giúp đỡ tao cho nên tao mới có mấy suy nghĩ kì quái như vậy thôi.”
Ừ thì hy vọng đây thật sự là hiệu ứng cầu treo... nếu không... tình yêu đầu đời của tôi thật sự chỉ có đau khổ.
...
Sắp tới đã đến kì kiểm tra giữa học kì một, không khí lớp học của tôi lúc này... thật là chẳng có gì khác với mọi khi. Tụi nó thì quẫy vẫn quẫy và điểm thì lẹt đẹt vẫn hoàn lẹt đẹt.
Vậy mà cái trường tôi cũng thật lạ, sắp đến kiểm tra mà cứ như không, giáo viên cứ đi làm việc riêng, kết quả là trống tiết triền miên.
Lúc này đang là tiết toàn, nhưng đối với tôi thì đó là tiết để ngủ. Tôi nằm dài lên bàn, đeo tai nghe rồi nhắm mắt. Đêm hôm qua tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng nay lúc dậy mắt còn mở không lên, tôi còn nằm mơ thấy mình đã đến trường nữa. Lúc này không có thầy trong lớp thì cứ việc ngủ thôi.
Đã mấy tuần rồi tôi không gặp Khải. Thi thoảng tôi có ý hỏi thăm hắn qua mấy lần nói chuyện với Kha, nhưng xem ra cậu ta cũng chẳng biết Khải lúc này đang ở đâu.
Đang lim dim chuẩn bị ngủ, tôi nghe cả lớp hú lên inh ỏi, mà không phải từng thành phần, chính xác là cả lớp cùng hú lên.
Máu tò mò đánh thức tôi từ trong giấc mơ, tôi lồm cồm bò dậy gắng banh con mắt ra xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra mà cả lớp tôi nó loạn như tận thế.
Khải... ờ thì Khải đứng ngoài cửa lớp nhìn vào trong. Còn Jen thì trịnh trọng đang tiến về phía tôi.
Theo như tôi suy đoán thì ban nãy khi lớp tôi đang nháo nhào lên hỗn loạn thì Khải chộp vai Jen vì nhỏ đứng gần cửa lớp nhất, hỏi thăm tìm tôi. Sau đó Jen cười gian bước thẳng đến chỗ tôi kéo tôi ra ngoài gặp hắn.
“Ra ngoài đi mày. Trai đẹp kiếm kìa.” Nó hình như là vừa cười vừa lườm tôi...
“Ờ.”
Tôi gỡ tai nghe rồi ra ngoài. Khải chẳng bận tâm đến phản ứng của lớp tôi dành cho hắn, bình thản đứng tựa vào lang cang nhìn ra sân trường. Những hạt nắng li ti rọi lên mái tóc của hắn ánh nâu.
“Gì vậy?” tôi hất hàm, bước đến đứng cạnh hắn, với một khoảng cách an toàn 2m.
“Nghe Kha nói bà muốn tìm tui?” Khải đột nhiên quay sang nhìn tôi.
Tôi giật mình, cả khuôn mặt hắn hình như hóp đi vài phần, có chút nhợt nhạt hơn lần cuối tôi gặp hắn. Trong lòng tôi lại cảm thấy xót xa...
Thôi đi mày. Mày có là gì của người ta đâu mà lo lắng bận tâm!!
“Ông bệnh hả?”
Thật là muốn tự mình vả miệng mình. Đã nói đừng quan tâm mà!!
“Dạo này tui có chút chuyện bận thôi.” Khải thôi không nhìn tôi nữa, trong ánh mắt hắn ẩn chứa một sự kiềm nén, gò bó nào đó.
“Được... rồi. Thật ra tui chỉ muốn cảm ơn ông vụ hôn ước của tui với Minh. Nên là... ăn kem không tui mời.” tôi ngập ngừng.
Thật ra vài ngày trước, khi tôi đau khổ cả đêm hôm đó, tôi đã hạ quyết tâm, nhất định không được thích Khải nữa, mà quan trọng hơn là... để không thích hắn hơn, tôi cần phải tuyệt đối không tiếp xúc với hắn.
Vậy mà bây giờ cái miệng chết tiệt của tôi lại phát ngôn như vậy, xem có đáng chết hay không.
Tôi liếc liếc qua Khải, một chút mong hắn sẽ đi, cũng có một chút mong hắn sẽ từ chối. Nhưng chẳng hiểu sao khi nghe câu trả lời của Khải, tôi sau đó chẳng nhớ được mình đã nói gì... cũng không biết mình đã đến thư viện bằng cách nào.
Tôi chỉ nhớ lúc đó, tôi đã ngồi bó gối trong góc phòng, khóc đến mức mắt cũng sưng lên.
“Không cần khách sáo đâu. Dù sao chúng ta cũng chẳng là gì cả, xem như tui vừa giúp một người dưng qua đường. Sau này đừng gặp nhau nữa là được.”
Sao hắn có thể điềm nhiên nói ra câu đó với vẻ mặt vô cảm như vậy. Dù cho hắn không thích tôi như một đứa con gái, nhưng chúng tôi ít nhiều đã tiếp xúc với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ... tôi còn không đáng để hắn kết bạn hay sao.
Tôi thích hắn như vậy, hắn lại dùng hai từ người dưng để hình thành mối quan hệ giữa tôi và hắn, đã vậy còn đoạn tuyệt quan hệ. Gì mà sau này đừng gặp nữa là được? Thì ra tôi lại đáng ghét và phiền phức đến như vậy... vừa xong việc, hắn đã lập tức đuổi tôi đi chỗ khác...
Ừ thì không là người yêu cũng được, nhưng ít ra làm bạn cũng được mà không phải sao? Dù không ở bên cạnh hắn như một người con gái, tôi cũng nên được xem là một người bạn... cấm tôi gặp hắn là ý gì. Không gặp được người mình thích, tôi nhớ đến mức nào. Mấy tuần vừa rồi... tôi mệt mỏi đến bao nhiêu khi phải ngăn mình không chạy qua nhà hắn hỏi thăm xem rốt cục là tại sao hắn lại nghỉ học.
Thậm chí tôi còn có chút hy vọng là mối quan hệ giữa Băng và Khải thật ra không như tôi nghĩ, hy vọng là tôi có thể dần dần chiếm được một chút gì đó trong hắn.
Chỉ với mấy chữ đơn giản, hắn như dìm tôi vào hố sâu, một khoảng không bất tận trước mắt đen ngòm.
Nước mắt rơi lã chã đến nhòe tầm nhìn, tôi còn không thể thấy được có một bóng hình cao lớn đứng cách tôi một khoảng, đang nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương.
Mẹ tôi nói vừa dứt lời thì mớ thức ăn đó đã nằm gọn trong chén của Khải.
Tôi trợn mắt nhìn cái nấm nhỏ xíu trong đó, khuôn mặt lúc này... chắc là biểu cảm nhìn 'thú vị' lắm, bởi lúc này cả bàn đều đang nhìn tôi khó hiểu.
Sau khi gắp xong cho Khải, mẹ tôi còn gắp thêm một đống nấm vào chén tôi.
Hức... thích nấm gì chứ, chỉ là điêu cả, tôi cực kì ghét ăn rau củ, nấm thì càng không.
Tôi đau khổ nhìn chén của tôi và chén của Khải, sau đó mặt méo xẹo nhìn sang hắn.
Oách! Giây phút truyền thuyết. Cuối cùng hắn cũng gỡ cái mặt than xuống rồi. Khóe môi Khải hơi nhếch lên, trong đôi mắt đó có muôn vàn tia nắng ấm áp lấp lánh, nhưng lại tĩnh như mặt hồ mùa thu.
Khải lặng lẽ nhìn tôi, (cười??) hắn gắp nấm cho vào chén của tôi:
“Thích thì ăn nhiều vào.”
Oách... thế là trong chén của tôi lại xuất hiện thêm mấy bé nấm dễ thương đáng yêu...
Ăn xong, lúc chờ tráng miệng, mẹ tôi đột ngột tuyên bố một câu khiến tôi, Minh và Khải đều trợn mắt dỏng tai lên nghe:
“Về hôn ước của Minh và Hạ...”
“Cô thấy rồi... hai đứa là người yêu phải không?” mẹ của Minh vẫn giữ trên môi nụ cười dịu dàng nhìn tôi và Khải, không hề trách móc lấy một lời. Cảm giác áy náy và tội lỗi trong tôi lại ngày một rõ rệt.
“V... vâng.” Tôi rụt rè đáp. Không biết là vì ngượng hay vì sợ mà giọng tôi bé lí nhí.
“Vậy thì thôi vậy. Hủy hôn thôi. Dù có tiếc thật, nhưng không thể lấy hạnh phúc cả đời của con cái ra để làm thú vui cho bản thân được.” mẹ tôi bĩu môi đầy tiếc nuối
“...” mẹ à... cái gì mà làm thú vui cho bản thân thế kia!
...
Khải mệt mỏi trở về nhà. Những ngày gần đây, thần kinh của cậu luôn trong tình trạng căng như dây đàn, mệt mỏi và thiếu ngủ khiến cơn đau đầu cứ kéo đến dồn dập. Hôm nay, gặp lại Hạ sau bao nhiêu ngày cách xa. Trái tim cậu lại một lần nữa rạo rực, dù trước khi đến nhà hàng, đã tự hứa với mình bao nhiêu lần, tình cảm của mình dành cho Hạ mãi mãi không thể thành!
Vài ngày trước, mẹ Băng nhập viện. Cậu và Băng cả ngày ở bên cạnh săn sóc cho bà. Sức khỏe của Băng thì ngày một yếu, còn ba của cô phải tranh thủ giải quyết cho xong mấy việc còn tồn lại nên phần lớn việc Khải đều giành làm hết.
Lúc này, Khải cũng là đang ở nhà Băng chứ không phải nhà mình dù đã mười giờ hơn.
Gõ hai cái lên cửa phòng Băng như thường lệ, Khải tự nhiên mở cửa vào trong.
Bên trong tối mù, rèm cửa đóng kín, ánh sáng của đèn đường bên ngoài còn không lọt vào được dù chỉ một ít.
Khải bắt đầu thấy kì lạ, khẽ thở dài một hơi, rồi nhỏ tiếng gọi Băng: “Băng, bà đang ở đâu? Sao lại tắt hết đèn như vậy?”Nói rồi Khải đưa tay bật công tắc. Ánh sáng đột ngột rọi vào mắt khiến Khải vô thức nheo lại, một lát mới từ từ mở ra.
Băng ngồi trên giường co rúm người, quấn chăn kín người, trong khi máy lạnh lại mở nhiệt độ thấp đến Khải còn vô thức rùng mình.
Cậu liền đi đến bên cô, lay mạnh người Băng: “Sao vậy? Lại có chuyện gì nữa sao?”
Băng ngước nhìn cậu, khuôn mặt bơ phờ của cô khiến trong lòng Khải xót xa, dù Khải không xem Băng như một người con gái để yêu thương, nhưng không phải không có tình cảm dành cho Băng. Đối với cậu, cô là đứa em gái nhỏ bé bỏng mà cậu muốn bảo vệ suốt cuộc đời, thấy dáng vẻ này của Băng, Khải không khỏi đau lòng.
Cô nhíu mày, nhưng lại cố nở một nụ cười, trên đôi môi nhợt nhạt ấy nứt nẻ vài phần: “Xin lỗi. Cho tui yên tĩnh một lát.”
“Lại có chuyện gì thế?” Khải cố gắng kéo Băng nhìn thẳng vào mình.
Băng trầm ngâm một lát mới quyết định mở miệng: “Nãy giờ ông đi đâu vậy?”
Bảy mươi phần trăm khi phụ nữ hỏi gì đó với vẻ mặt như vậy chính là cô ấy đã biết rõ câu trả lời. Tốt nhất cậu không nên nói dối Băng. Khải liền lảng tránh ánh mắt thăm dò kia, thật thà đáp: “Gặp Hạ.”
“Ừ...”
Cả căn phòng lại chìm vào im lặng. Khải nén buồn hỏi khẽ: “Vì vậy mà bà giận sao?”
“Không có. Tui không có giận ông. Tui chỉ buồn thôi. Kệ tui đi.” Băng trùm chăn kín mặt rồi nằm xuống giường, lí nhí “Ông về đi Khải.”
“Không. Hôm nay tui ở đây.”
“...” Băng không một chút phản ứng.
“Mẹ bà sao rồi?”
“Vừa rồi tỉnh dậy một chút, đã uống thuốc và ăn được một ít cháo.” Lúc này Băng mới trả lời, vẫn không lò mặt ra.
“...”
“...”
Khải đi đến bên kệ sách, lấy một cuốn rồi ngồi xuống ghế mở ra đọc.
Thật lâu sau đó, Băng mới lên tiếng: “Điện thoại ông để quên trong bệnh viện, tui để trên bàn ở phòng khách.”
Lúc này, Khải đã chắc chắn một điều, Băng đã thấy tin nhắn của Hạ.
Trước đây, khi Băng thể hiện tình cảm của mình, Khải dửng dưng bỏ qua, không đá động đến cũng không phản đối... ngấm ngầm để cho Băng muốn làm gì thì làm. Nhưng từ khi có sự xuất hiện của Hạ trong cuộc sống Khải, mối quan hệ mập mờ kia không còn nữa, Băng khát khao có một quan hệ thật rõ ràng với Khải. Còn Khải vẫn không biết nên làm thế nào để bù đắp cho Băng khi mình không thể đáp lại tình cảm của cô nên vẫn không thể cho Băng một câu trả lời chính xác, dù hành động của cậu lại thể hiện rõ ràng ý muốn của bản thân.
Kết quả là dạo gần đây, mỗi khi nhắc đến Hạ, hay về chuyện của hai đứa, cả Băng và Khải đều rất khó xử.
Băng chỉ muốn cả hai được trở về như trước kia, có thể thoải mái cười đùa, nhưng một phần ích kỉ trong cô lại không cho phép Khải được quên đi tình cảm của cô, cô muốn Khải suy nghĩ về nó, muốn Khải thật sự nghiêm túc với nó. Nhưng Khải thì mãi vẫn chưa có phản hồi, cô cũng không biết nên làm sao.Sự kì lạ giữa hai người, Băng không hề thích một chút nào...
...
Tôi chạy như bay sang lớp Khải, tìm Kha cho ra... thật ra, nhắc đến tên của cả Khải và Kha trong một câu nói như vậy, chính là vì ý muốn của tôi thật ra là muốn tìm Khải, nhưng khi nãy lại biết được một thông tin từ Kha là Khải hôm nay lại nghỉ học, tôi liền tức tốc chạy sang lớp người ta hỏi cho ra lẽ.
Trong lúc chạy qua lớp hắn, trong đầu tôi không ngừng vẽ ra cảnh tượng hắn đau đớn nằm liệt luôn trên giường.
Không phải hôm qua tôi lấy ra sót nấm ấy chứ? Không phải là hắn ăn nhầm nấm đấy chứ?!! Thần kinh tôi căng như dây đàn, dạ dày rạo rực không yên.
Kha tựa vào cửa nhìn tôi từ xa tiến lại gần khẽ cười như không, trong ánh mắt giấu diếm nhiều tâm tình phức tạp mà tôi cả đời này cũng không nhìn ra.
“Dạo này bà hay tìm Khải ha?”
“Ừ thì... tui có chút chuyện...”
“Chuyện đó tui không được biết hả?” Kha lém lỉnh liếm môi.
“Đâu có... tại Khải làm cho tui chút chuyện, nên tui muốn cảm ơn thôi.” Tôi gãi đầu mỉm cười, mắt liếc vào trong lớp “Ông có biết tại sao hôm nay Khải nghỉ học không?”
“Không. Nhắn tin cho nó nó không nhắn lại, mà gọi nó nó cũng không thèm bắt máy. Tui còn không biết nó đang giở cái trò gì từ hôm bữa tới nay.” Kha có vẻ bực dọc khi thằng bạn thân cứ hành xử bí mật giấu giấu diếm diếm. Thấy hàng chân mày Kha chốc chốc lại dính vào nhau, tôi mỉm cười. Tình bạn giữa mấy thằng con trai cũng thú vị thật a.
Con gái tụi tôi có gì cũng có thể nói hết cho nhau nghe rồi cùng giải quyết... ngoại trừ mấy thành phần đặc biệt như Lâm thôi. Còn tụi con trai cứ giấu như bưng trong lòng, bạn bè muốn quan tâm cũng không dám thể hiện ra ngoài sự quan tâm, cứ ngấm ngầm giúp đỡ thằng bạn, nhìn biểu cảm của tụi nó lúc đó rất thú vị nha.
Sau đó tôi tạm biệt Kha rồi trở lại lớp của mình. Trên đường về, tôi tình cờ nghe được hai bạn nữ nói chuyện với nhau: “Lát nữa tụi mình sang nhà thăm Băng đi.”
“Đúng đó, chẳng hiểu bệnh gì mà nghỉ học mấy ngày nay.”
Hình ảnh Khải bên cạnh chăm sóc Băng gần như ngay lập tức vụt qua trong đầu tôi.
“Thịch.”
Một cảm giác nhói nhói đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ đến việc Khải vì Băng mà nghỉ học, dù ngoài miệng tôi chỉ lẩm bẩm hai từ: “Dại gái.” nhưng trong suy nghĩ, tôi lại thấy có gì đó vướng vướng ngay bụng, dạ dày tôi quặn lên một cái, rất muốn nôn, cơ mặt tôi cũng cứng lại.
Khải và Băng... hai cái người đó cứ lẩn quẩn mãi trong đầu tôi, khiến tôi cảm thấy ngày càng khó chịu.
...
Dòng nước mát tạt thẳng vào mặt tôi khiến cả người tê rân rân. Tôi khóa nước rồi lấy khăn lau mặt, ngước nhìn bản thân trong gương... tôi phát hiện ra hình như mình so với mình của sáng nay tàn tạ hơn một chút.Không phải chứ, là thật sự như vậy hay vì cái đèn trong phòng tắm nhà tôi sắp hư rồi mới tạo ra ảo giác như thế?!
Nếu là thật... chẳng lẽ tôi là vì chuyện của Khải và Băng canh cánh trong lòng nên mới thảm hại như thế này...?
Cũng chẳng hiểu sao... tôi lại thấy vừa buồn vừa chán như thế này.
Ờ thì tôi cũng chẳng biết tôi đang hỏi ai mà hỏi cái gì nữa. Không phải người hiểu rõ nhất chính là bản thân của tôi hay sao? Chẳng phải tôi thật sự thích Khải rồi.
Dù tôi và hắn tiếp xúc nhau mới có mấy lần, nhưng tôi đâu thể điều khiển được cảm xúc của mình. Tôi bị như vậy... đâu phải tôi cố ý muốn nó ra thành như thế. Chẳng qua là từ khi cảm thấy bản thân có chút tức giận khi tưởng tượng ra cảnh tượng Khải ở bên cạnh Băng, tôi mới phát hiện ra hình như mình cũng thích Khải.
Người ta thường nói, khi buồn, ngủ là phương pháp tốt nhất.
Tôi tu một hơi hết chai sữa rồi nằm dài lên giường ngủ.
Không biết là do vừa đi nắng về mệt mỏi, hay vì thần kinh quá căng thẳng chuyện của Khải, mà tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, trong đầu tôi còn văng vẳng lại câu nói mà hôm qua tôi nói với Lâm “Tao nghĩ nó là hiệu ứng cầu treo ấy. Lúc tao đang khó khăn hắn giúp đỡ tao cho nên tao mới có mấy suy nghĩ kì quái như vậy thôi.”
Ừ thì hy vọng đây thật sự là hiệu ứng cầu treo... nếu không... tình yêu đầu đời của tôi thật sự chỉ có đau khổ.
...
Sắp tới đã đến kì kiểm tra giữa học kì một, không khí lớp học của tôi lúc này... thật là chẳng có gì khác với mọi khi. Tụi nó thì quẫy vẫn quẫy và điểm thì lẹt đẹt vẫn hoàn lẹt đẹt.
Vậy mà cái trường tôi cũng thật lạ, sắp đến kiểm tra mà cứ như không, giáo viên cứ đi làm việc riêng, kết quả là trống tiết triền miên.
Lúc này đang là tiết toàn, nhưng đối với tôi thì đó là tiết để ngủ. Tôi nằm dài lên bàn, đeo tai nghe rồi nhắm mắt. Đêm hôm qua tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng nay lúc dậy mắt còn mở không lên, tôi còn nằm mơ thấy mình đã đến trường nữa. Lúc này không có thầy trong lớp thì cứ việc ngủ thôi.
Đã mấy tuần rồi tôi không gặp Khải. Thi thoảng tôi có ý hỏi thăm hắn qua mấy lần nói chuyện với Kha, nhưng xem ra cậu ta cũng chẳng biết Khải lúc này đang ở đâu.
Đang lim dim chuẩn bị ngủ, tôi nghe cả lớp hú lên inh ỏi, mà không phải từng thành phần, chính xác là cả lớp cùng hú lên.
Máu tò mò đánh thức tôi từ trong giấc mơ, tôi lồm cồm bò dậy gắng banh con mắt ra xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra mà cả lớp tôi nó loạn như tận thế.
Khải... ờ thì Khải đứng ngoài cửa lớp nhìn vào trong. Còn Jen thì trịnh trọng đang tiến về phía tôi.
Theo như tôi suy đoán thì ban nãy khi lớp tôi đang nháo nhào lên hỗn loạn thì Khải chộp vai Jen vì nhỏ đứng gần cửa lớp nhất, hỏi thăm tìm tôi. Sau đó Jen cười gian bước thẳng đến chỗ tôi kéo tôi ra ngoài gặp hắn.
“Ra ngoài đi mày. Trai đẹp kiếm kìa.” Nó hình như là vừa cười vừa lườm tôi...
“Ờ.”
Tôi gỡ tai nghe rồi ra ngoài. Khải chẳng bận tâm đến phản ứng của lớp tôi dành cho hắn, bình thản đứng tựa vào lang cang nhìn ra sân trường. Những hạt nắng li ti rọi lên mái tóc của hắn ánh nâu.
“Gì vậy?” tôi hất hàm, bước đến đứng cạnh hắn, với một khoảng cách an toàn 2m.
“Nghe Kha nói bà muốn tìm tui?” Khải đột nhiên quay sang nhìn tôi.
Tôi giật mình, cả khuôn mặt hắn hình như hóp đi vài phần, có chút nhợt nhạt hơn lần cuối tôi gặp hắn. Trong lòng tôi lại cảm thấy xót xa...
Thôi đi mày. Mày có là gì của người ta đâu mà lo lắng bận tâm!!
“Ông bệnh hả?”
Thật là muốn tự mình vả miệng mình. Đã nói đừng quan tâm mà!!
“Dạo này tui có chút chuyện bận thôi.” Khải thôi không nhìn tôi nữa, trong ánh mắt hắn ẩn chứa một sự kiềm nén, gò bó nào đó.
“Được... rồi. Thật ra tui chỉ muốn cảm ơn ông vụ hôn ước của tui với Minh. Nên là... ăn kem không tui mời.” tôi ngập ngừng.
Thật ra vài ngày trước, khi tôi đau khổ cả đêm hôm đó, tôi đã hạ quyết tâm, nhất định không được thích Khải nữa, mà quan trọng hơn là... để không thích hắn hơn, tôi cần phải tuyệt đối không tiếp xúc với hắn.
Vậy mà bây giờ cái miệng chết tiệt của tôi lại phát ngôn như vậy, xem có đáng chết hay không.
Tôi liếc liếc qua Khải, một chút mong hắn sẽ đi, cũng có một chút mong hắn sẽ từ chối. Nhưng chẳng hiểu sao khi nghe câu trả lời của Khải, tôi sau đó chẳng nhớ được mình đã nói gì... cũng không biết mình đã đến thư viện bằng cách nào.
Tôi chỉ nhớ lúc đó, tôi đã ngồi bó gối trong góc phòng, khóc đến mức mắt cũng sưng lên.
“Không cần khách sáo đâu. Dù sao chúng ta cũng chẳng là gì cả, xem như tui vừa giúp một người dưng qua đường. Sau này đừng gặp nhau nữa là được.”
Sao hắn có thể điềm nhiên nói ra câu đó với vẻ mặt vô cảm như vậy. Dù cho hắn không thích tôi như một đứa con gái, nhưng chúng tôi ít nhiều đã tiếp xúc với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ... tôi còn không đáng để hắn kết bạn hay sao.
Tôi thích hắn như vậy, hắn lại dùng hai từ người dưng để hình thành mối quan hệ giữa tôi và hắn, đã vậy còn đoạn tuyệt quan hệ. Gì mà sau này đừng gặp nữa là được? Thì ra tôi lại đáng ghét và phiền phức đến như vậy... vừa xong việc, hắn đã lập tức đuổi tôi đi chỗ khác...
Ừ thì không là người yêu cũng được, nhưng ít ra làm bạn cũng được mà không phải sao? Dù không ở bên cạnh hắn như một người con gái, tôi cũng nên được xem là một người bạn... cấm tôi gặp hắn là ý gì. Không gặp được người mình thích, tôi nhớ đến mức nào. Mấy tuần vừa rồi... tôi mệt mỏi đến bao nhiêu khi phải ngăn mình không chạy qua nhà hắn hỏi thăm xem rốt cục là tại sao hắn lại nghỉ học.
Thậm chí tôi còn có chút hy vọng là mối quan hệ giữa Băng và Khải thật ra không như tôi nghĩ, hy vọng là tôi có thể dần dần chiếm được một chút gì đó trong hắn.
Chỉ với mấy chữ đơn giản, hắn như dìm tôi vào hố sâu, một khoảng không bất tận trước mắt đen ngòm.
Nước mắt rơi lã chã đến nhòe tầm nhìn, tôi còn không thể thấy được có một bóng hình cao lớn đứng cách tôi một khoảng, đang nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương.
Tác giả :
Han