Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Chương 64: Tay bé nhỏ theo bản năng nắm chặt áo sơ mi của anh
Edit: Miêu
Cánh tay dài của người đàn ông ôm một vòng đem cả người cùng khăn vào trong lòng.
Ôn Tử Khiêm quay sang vốn là muốn đem đồ Đinh Linh giao cho anh ta đưa cho Bùi Vân Kinh nhưng nhìn đến chỗ ngồi đằng sau, Đường Trầm Mặc đang ôm Bùi Vân Kinh trong lòng giống như đang ôm trẻ con, lông mi của anh ta nhảy dựng.
Này… Cho dù là quan hệ chú – cháu cũng không khỏi có chút hơi thân cận.
Chẳng lẽ cái câu “Thương mến” không phải là Bùi Vân Kinh nói thật chứ?
“Lái xe!”
Hai chữ thôi cũng lộ ra sự tức giận của anh.
Ôn Tử Khiêm vội vàng quay sang tài xế nhanh chóng khởi động ô tô.
“Gọi điện phân phó quản gia chuẩn bị canh gừng và nước ấm!”
Phân phó Ôn Tử Khiêm một câu, người nam nhân vẫn giống như trước lộ ra sự tức giận, buộc chặt canh tay đem lòng bàn tay ẩm ướt lại lạnh ôm chặt vào người, trong miệng còn nảy sinh độc ác, nói: “Em dám bệnh thử xem!”
Quan tâm, mà cũng bị anh mắng điều này thật không có đạo lý.
Bùi Vân Kinh lòng cảm thấy ai oán, người lại hưởng thụ nheo mắt lại.
Vừa mới hôn môi anh (mặc dù chỉ là đúng dịp nhưng ít nhất môi so với mặt cũng hơn), bây giờ còn bị chú nhỏ ôm như vậy, bây giờ chịu phạt cũng chấp nhận!
Xe chạy về phía trước, lái trong cơn mưa ẩm ướt trên quốc lộ.
Bùi Vân Kinh ngước mắt nhìn đến con người của anh, lặng lẽ nhìn biểu cảm của Đường Mặc Trầm nhìn thấy sắc mặt anh dịu đi, người nhỏ giọng muốn hóa giải cục diện.
“Chú nhỏ, anh đến trường học của em có việc gì?”
“không.”
“Chú nhỏ, chẳng lẽ anh cố ý đến đón em?”
Vô nghĩa!
Nếu không phải nhìn thấy Bùi Vân Kinh đã trễ như vậy còn ở trường học, anh cũng không muốn điđường vòng đến trường cô?
Nghĩ đến chuyện cô bị người khác trách móc, tròng mắt anh nhìn phía cô.
Bên trong buồng xe mờ tối, tóc của cô lại ướt nhẹp dính trên mặt, như vậy càng làm cho mặt càng trắng hơn, đối với môi liền theo một mảnh gốm sứ trắng trong hiện ra.
Trong đầu tự giác hiện ra nụ hôn vừa nãy còn câu nói “thương mến” của cô.
Đường Mặc Trầm hiểu được, cô bất quá chỉ là diễn trò, muốn ở trước mặt bạn học lấy lại mặt mũi, nhưng cảm thấy không khống chế được ý niệm trong đầu muốn nổ ra.
Nếu không phải con gái của Bùi Phàm, nếu anh không phải chú của cô, nếu cô chỉ là người đàn bà bình thường….
Bọn họ sẽ trở thành tình nhân sao?
Đáng chết, anh lại có ý tưởng quái gì vậy!
Vốn là muốn an ủi cô vài câu lại cảm thấy buồn bực, âm thanh từ đó cũng chuyển lạnh đi.
“không phải!”
“Vậy anh đến trường học của em có việc gì?”
“Tiện đường!”
Tiện đường?
Ai tin được chứ!
Phương hướng đường về của bộ Quốc phòng với trường học của cô căn bản là hai hướng ngược chiều nhau.
rõ ràng là đi đón cô còn không chịu nhận.
Kiêu ngạo, còn nói dối!
cô nhấp môi còn đang muốn nói chuyện, cánh tay người đàn ông trực tiếp lôi kéo đem khăn để lên đầu cho cô, bàn tay to thuận thế để ở lỗ tai của cô.
cô như vậy cũng chê anh phiền, cũng không muốn xem?
Bùi Vân Kinh còn đang buồn bực, thì trên trời có tiếng sét.
Cho dù đang có khăn để ở lỗ tai nhưng tiếng sấm kia vẫn lọt vào lỗ tai của cô.
Bị anh ôm vào ngực, cô căn bản không có chú ý tới bên ngoài vạch qua tia chớp, tiếng sấm này có chút bất ngờ không phòng ngự.
Bùi Vân Kinh cả kinh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo sơ mi của anh.
Vài năm trước, cô bị mấy tên côn đồ mang đi một đêm kia bị mấy người nhốt lại trọng phòng nhỏ lúc ấy trời mưa to như vậy.
Bọn họ vây xung quanh cô uống rượu, kêu to suýt sáo, cười càn rỡ…
Ngoài cửa sổ tia chớp theo sấm sét, một tiếng một tiếng hiện lên trong tai, mấy người… kia bị tia chớp vặn vẹo bóng dáng hoảng hốt giống như ma quỷ.
Bởi vì Đường Mặc Trầm đúng lúc đuổi tới, đem sự trong trắng của cô bảo vệ, một đêm đáng sợ trải qua ở trong lòng Bùi Vân Kinh như trước vẫn lưu lại một bóng ma tâm lý cực lớn.
Bùi Vân Kinh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sấm sét.
Cánh tay dài của người đàn ông ôm một vòng đem cả người cùng khăn vào trong lòng.
Ôn Tử Khiêm quay sang vốn là muốn đem đồ Đinh Linh giao cho anh ta đưa cho Bùi Vân Kinh nhưng nhìn đến chỗ ngồi đằng sau, Đường Trầm Mặc đang ôm Bùi Vân Kinh trong lòng giống như đang ôm trẻ con, lông mi của anh ta nhảy dựng.
Này… Cho dù là quan hệ chú – cháu cũng không khỏi có chút hơi thân cận.
Chẳng lẽ cái câu “Thương mến” không phải là Bùi Vân Kinh nói thật chứ?
“Lái xe!”
Hai chữ thôi cũng lộ ra sự tức giận của anh.
Ôn Tử Khiêm vội vàng quay sang tài xế nhanh chóng khởi động ô tô.
“Gọi điện phân phó quản gia chuẩn bị canh gừng và nước ấm!”
Phân phó Ôn Tử Khiêm một câu, người nam nhân vẫn giống như trước lộ ra sự tức giận, buộc chặt canh tay đem lòng bàn tay ẩm ướt lại lạnh ôm chặt vào người, trong miệng còn nảy sinh độc ác, nói: “Em dám bệnh thử xem!”
Quan tâm, mà cũng bị anh mắng điều này thật không có đạo lý.
Bùi Vân Kinh lòng cảm thấy ai oán, người lại hưởng thụ nheo mắt lại.
Vừa mới hôn môi anh (mặc dù chỉ là đúng dịp nhưng ít nhất môi so với mặt cũng hơn), bây giờ còn bị chú nhỏ ôm như vậy, bây giờ chịu phạt cũng chấp nhận!
Xe chạy về phía trước, lái trong cơn mưa ẩm ướt trên quốc lộ.
Bùi Vân Kinh ngước mắt nhìn đến con người của anh, lặng lẽ nhìn biểu cảm của Đường Mặc Trầm nhìn thấy sắc mặt anh dịu đi, người nhỏ giọng muốn hóa giải cục diện.
“Chú nhỏ, anh đến trường học của em có việc gì?”
“không.”
“Chú nhỏ, chẳng lẽ anh cố ý đến đón em?”
Vô nghĩa!
Nếu không phải nhìn thấy Bùi Vân Kinh đã trễ như vậy còn ở trường học, anh cũng không muốn điđường vòng đến trường cô?
Nghĩ đến chuyện cô bị người khác trách móc, tròng mắt anh nhìn phía cô.
Bên trong buồng xe mờ tối, tóc của cô lại ướt nhẹp dính trên mặt, như vậy càng làm cho mặt càng trắng hơn, đối với môi liền theo một mảnh gốm sứ trắng trong hiện ra.
Trong đầu tự giác hiện ra nụ hôn vừa nãy còn câu nói “thương mến” của cô.
Đường Mặc Trầm hiểu được, cô bất quá chỉ là diễn trò, muốn ở trước mặt bạn học lấy lại mặt mũi, nhưng cảm thấy không khống chế được ý niệm trong đầu muốn nổ ra.
Nếu không phải con gái của Bùi Phàm, nếu anh không phải chú của cô, nếu cô chỉ là người đàn bà bình thường….
Bọn họ sẽ trở thành tình nhân sao?
Đáng chết, anh lại có ý tưởng quái gì vậy!
Vốn là muốn an ủi cô vài câu lại cảm thấy buồn bực, âm thanh từ đó cũng chuyển lạnh đi.
“không phải!”
“Vậy anh đến trường học của em có việc gì?”
“Tiện đường!”
Tiện đường?
Ai tin được chứ!
Phương hướng đường về của bộ Quốc phòng với trường học của cô căn bản là hai hướng ngược chiều nhau.
rõ ràng là đi đón cô còn không chịu nhận.
Kiêu ngạo, còn nói dối!
cô nhấp môi còn đang muốn nói chuyện, cánh tay người đàn ông trực tiếp lôi kéo đem khăn để lên đầu cho cô, bàn tay to thuận thế để ở lỗ tai của cô.
cô như vậy cũng chê anh phiền, cũng không muốn xem?
Bùi Vân Kinh còn đang buồn bực, thì trên trời có tiếng sét.
Cho dù đang có khăn để ở lỗ tai nhưng tiếng sấm kia vẫn lọt vào lỗ tai của cô.
Bị anh ôm vào ngực, cô căn bản không có chú ý tới bên ngoài vạch qua tia chớp, tiếng sấm này có chút bất ngờ không phòng ngự.
Bùi Vân Kinh cả kinh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo sơ mi của anh.
Vài năm trước, cô bị mấy tên côn đồ mang đi một đêm kia bị mấy người nhốt lại trọng phòng nhỏ lúc ấy trời mưa to như vậy.
Bọn họ vây xung quanh cô uống rượu, kêu to suýt sáo, cười càn rỡ…
Ngoài cửa sổ tia chớp theo sấm sét, một tiếng một tiếng hiện lên trong tai, mấy người… kia bị tia chớp vặn vẹo bóng dáng hoảng hốt giống như ma quỷ.
Bởi vì Đường Mặc Trầm đúng lúc đuổi tới, đem sự trong trắng của cô bảo vệ, một đêm đáng sợ trải qua ở trong lòng Bùi Vân Kinh như trước vẫn lưu lại một bóng ma tâm lý cực lớn.
Bùi Vân Kinh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sấm sét.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết