Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Chương 30: Làm cho cô kìm lòng không đặng nghĩ đến một từ - - Khí phách!
Edit: AnitaTiền mà anh đầu tư ở chỗ Trình Thiên Hữu, cũng đủ mua xuống vài trung tâm thời trang để cô chơi đùa, chẳng lẽ còn không đủ tiền mua quần áo cho cô?!
Mua tất cả? thư ký Ôn sầu mi khổ kiểm ngồi vào tay lái phụ, chẳng lẽ muốn anh mang luôn trung tâm thương mại về nhà.
Đường Mặc Trầm rời khỏi Đường cung, Bùi Vân Khinh cũng nhanh chóng ăn xong bữa sang.
Nếu phỏng đoán của cô không sai, cú điện thoại này của phủ Tổng thống có liên quan đến tranh cử sáu tháng cuối năm.
Mùa xuân sang năm, Đường Mặc Trầm thành công hoàn thành tranh cử, bắt đầu kiếp sống vương giả chân chính của anh.
Người đàn ông này sẽ bước lên đỉnh quyền lực cao nhất của anh, cô đương nhiên cũng không thể nhàn hạ, bằng không, thì làm sao có tư cách đứng ở bên cạnh anh?
Ngồi trên xe chạy về hướng trường học, cô liền âm thầm bắt đầu quy hoạch nhân sinh kế tiếp.
Làm một tổng thống phu nhân xứng chức, phải có khí chất cùng cách ăn nói, còn phải có đầy đủ bối cảnh, trạng thái hiện tại bây giờ của cô chắc chắn không được.
một khi Đường Mặc Trầm bắt đầu tranh cử, chẳng khác nào đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, cô phải đủ cường đại mới có thể không làm gánh nặng của anh, giúp anhbãi bình đối thủ.
cô am hiểu nhất là y thuật, nhưng mà trước mắt muốn lấy được bằng bcs sĩ cũng không dễ dàng, dù sao cô vẫn chưa tốt nghiệp.
Bất quá...
Bùi Vân Khinh nhẹ cong khóe môi, cô có lợi thế là sống lâu hơn tất cả mọi người đến mười năm.
Dựa vào năng lực tiên tri trước mười năm này, cô cũng có thể mở cho mình một thế giới riêng!
...
...
Ngày hôm qua là một ngày chấn động đáng nhớ của khoa y toàn bộ học kỳ này, đầu tiên là hoa khôi hệ lâm sàng của ngành là Thu Thư Dao"Bị bắt ăn gà", sau đó là La Gia Tuệ, chủ tịch của hội học sinh, xấu mặt trước đoàn khảo sát đến từ nước ngoài
Hai vị mỹ nữ học bá lần lượt ngã xuống, nhưng phận ‘bùn lầy’ như Bùi Vân Khinh lại nhất chiến thành danh, trở thành nhân vật quan trọng của trường học, thay thế Thu Thư Dao cùng La Gia Tuệ, trở thành người được đề cử cho vị trí tân hoa khôi của trường, bức ảnh sớm đã được treo trên diễn đàn trường học để mọi người bình chọn.
"Vân Khinh!" Bùi Vân Khinh vừa mới di đến gần lớp học, cô bạn cùng phòng là Đinh Linh chạy đến bên cạnh cô, "Hôm nay cậu thi môn tiếng anh đúng không?”
"Ừ!" Bùi Vân Khinh đáp nhẹ.
"Cậu còn chưa biết sao, cậu đã trúng tuyển vào vị trí bình chọn hoa hậu giảng đường, tớ bình chọn cậu 1 phiếu, cậu cũng lên đó bình chọn cho cậu luôn đi, nhất định có thể đem Thu Thư Dao hạ knock out."
"không cần đâu." Bùi Vân Khinh bình thản. Hèn chi khi cô vừa bước vào trường học, liền có không ít người nhìn cô chằm chằm, còn chỉ trỏ, thì ra là thế.
Trải qua quá trình thăng trầm của kiếp trước và kiếp này, thì chút nhấp nhô đó của cuộc đời, cô dã nhìn một cách rất nhạt, chỉ là danh hiệu hoa hậu giảng đường mà thôi, hoàn toàn không phải là vấn đề đáng để cô quan tâm.
Đinh Linh nghiêng mặt, nhìn cô bạn cùng phòng quen thuộc của mình, cảm thấy đối phương giống như có chút... không giống với trước kia.
Bùi Vân Khinh trước kia, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không khác gì những cô gái bình thường khác, chỉ là lớn gan, phản nghịch hơn một tý.
Nhưng mà cô bé trước mắt này, trong ánh mắt hiện tại lại mang theo một khí chất, lại làm cho cô kìm lòng không đặng nghĩ đến một từ - - khí phách!
Đinh Linh còn ở nguyên chỗ xuất thần, Bùi Vân Khinh đã đi lên bậc thang, cô ngước nhìn bóng dáng của đối phương, không tiếp tục đuổi theo.
Bùi Vân Khinh đi vào phòng học, Thu Thư Dao nhìn thấy cô đến, quăng cho cô một cái liếc mắt lạnh lùng liền vùi đầu vào sách vở ôn tập, chuẩn bị dùng thành tích tốt nhất để rửa nhục trước đây. Bùi Vân Khinh cũng không thèm nhìn cô ta, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.
Thi xong tiếng anh, lại thi đến môn truyền nhiễm của khoa y, cô viết đáp án vô cùng thuần thục, Thu Thư Dao còn đang cầm bút viết, cô đã lên nộp bài thi, dưới ánh mắt hoặc cực kỳ hâm mộ hoặc ghen tỵ của đám bạn học, cô bước ra khỏi phòng thi.
Di động vừa khởi động máy liền nhận được tin nhắn của mợ hai gởi tới, nói là ông ngoại bảo cô mau chóng về nhà một chuyến.
Ông ngoại còn đang giận mình, làm sao có thể chủ động kêu mình về nhà?
không cần nghĩ cũng biết, đây lại là chiêu trò gì của mợ hai.
Mua tất cả? thư ký Ôn sầu mi khổ kiểm ngồi vào tay lái phụ, chẳng lẽ muốn anh mang luôn trung tâm thương mại về nhà.
Đường Mặc Trầm rời khỏi Đường cung, Bùi Vân Khinh cũng nhanh chóng ăn xong bữa sang.
Nếu phỏng đoán của cô không sai, cú điện thoại này của phủ Tổng thống có liên quan đến tranh cử sáu tháng cuối năm.
Mùa xuân sang năm, Đường Mặc Trầm thành công hoàn thành tranh cử, bắt đầu kiếp sống vương giả chân chính của anh.
Người đàn ông này sẽ bước lên đỉnh quyền lực cao nhất của anh, cô đương nhiên cũng không thể nhàn hạ, bằng không, thì làm sao có tư cách đứng ở bên cạnh anh?
Ngồi trên xe chạy về hướng trường học, cô liền âm thầm bắt đầu quy hoạch nhân sinh kế tiếp.
Làm một tổng thống phu nhân xứng chức, phải có khí chất cùng cách ăn nói, còn phải có đầy đủ bối cảnh, trạng thái hiện tại bây giờ của cô chắc chắn không được.
một khi Đường Mặc Trầm bắt đầu tranh cử, chẳng khác nào đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, cô phải đủ cường đại mới có thể không làm gánh nặng của anh, giúp anhbãi bình đối thủ.
cô am hiểu nhất là y thuật, nhưng mà trước mắt muốn lấy được bằng bcs sĩ cũng không dễ dàng, dù sao cô vẫn chưa tốt nghiệp.
Bất quá...
Bùi Vân Khinh nhẹ cong khóe môi, cô có lợi thế là sống lâu hơn tất cả mọi người đến mười năm.
Dựa vào năng lực tiên tri trước mười năm này, cô cũng có thể mở cho mình một thế giới riêng!
...
...
Ngày hôm qua là một ngày chấn động đáng nhớ của khoa y toàn bộ học kỳ này, đầu tiên là hoa khôi hệ lâm sàng của ngành là Thu Thư Dao"Bị bắt ăn gà", sau đó là La Gia Tuệ, chủ tịch của hội học sinh, xấu mặt trước đoàn khảo sát đến từ nước ngoài
Hai vị mỹ nữ học bá lần lượt ngã xuống, nhưng phận ‘bùn lầy’ như Bùi Vân Khinh lại nhất chiến thành danh, trở thành nhân vật quan trọng của trường học, thay thế Thu Thư Dao cùng La Gia Tuệ, trở thành người được đề cử cho vị trí tân hoa khôi của trường, bức ảnh sớm đã được treo trên diễn đàn trường học để mọi người bình chọn.
"Vân Khinh!" Bùi Vân Khinh vừa mới di đến gần lớp học, cô bạn cùng phòng là Đinh Linh chạy đến bên cạnh cô, "Hôm nay cậu thi môn tiếng anh đúng không?”
"Ừ!" Bùi Vân Khinh đáp nhẹ.
"Cậu còn chưa biết sao, cậu đã trúng tuyển vào vị trí bình chọn hoa hậu giảng đường, tớ bình chọn cậu 1 phiếu, cậu cũng lên đó bình chọn cho cậu luôn đi, nhất định có thể đem Thu Thư Dao hạ knock out."
"không cần đâu." Bùi Vân Khinh bình thản. Hèn chi khi cô vừa bước vào trường học, liền có không ít người nhìn cô chằm chằm, còn chỉ trỏ, thì ra là thế.
Trải qua quá trình thăng trầm của kiếp trước và kiếp này, thì chút nhấp nhô đó của cuộc đời, cô dã nhìn một cách rất nhạt, chỉ là danh hiệu hoa hậu giảng đường mà thôi, hoàn toàn không phải là vấn đề đáng để cô quan tâm.
Đinh Linh nghiêng mặt, nhìn cô bạn cùng phòng quen thuộc của mình, cảm thấy đối phương giống như có chút... không giống với trước kia.
Bùi Vân Khinh trước kia, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không khác gì những cô gái bình thường khác, chỉ là lớn gan, phản nghịch hơn một tý.
Nhưng mà cô bé trước mắt này, trong ánh mắt hiện tại lại mang theo một khí chất, lại làm cho cô kìm lòng không đặng nghĩ đến một từ - - khí phách!
Đinh Linh còn ở nguyên chỗ xuất thần, Bùi Vân Khinh đã đi lên bậc thang, cô ngước nhìn bóng dáng của đối phương, không tiếp tục đuổi theo.
Bùi Vân Khinh đi vào phòng học, Thu Thư Dao nhìn thấy cô đến, quăng cho cô một cái liếc mắt lạnh lùng liền vùi đầu vào sách vở ôn tập, chuẩn bị dùng thành tích tốt nhất để rửa nhục trước đây. Bùi Vân Khinh cũng không thèm nhìn cô ta, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống.
Thi xong tiếng anh, lại thi đến môn truyền nhiễm của khoa y, cô viết đáp án vô cùng thuần thục, Thu Thư Dao còn đang cầm bút viết, cô đã lên nộp bài thi, dưới ánh mắt hoặc cực kỳ hâm mộ hoặc ghen tỵ của đám bạn học, cô bước ra khỏi phòng thi.
Di động vừa khởi động máy liền nhận được tin nhắn của mợ hai gởi tới, nói là ông ngoại bảo cô mau chóng về nhà một chuyến.
Ông ngoại còn đang giận mình, làm sao có thể chủ động kêu mình về nhà?
không cần nghĩ cũng biết, đây lại là chiêu trò gì của mợ hai.
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết