Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời
Chương 108: Hôn môi tính là cái gì, cô còn hôn hơn miệng nữa đó!
Edit: Miêu - CQH
anh…Đồng ý?
Chẳng những không mắng cô, còn đồng ý cho cô ra khỏi cửa?
Bùi Vân Khinh mừng rỡ, ngẩng mặt lên, vui vẻ đưa cánh tay ôm lấy cổ anh.
“Chỉ cần chú nhỏ cho em ra khỏi cửa, điều kiện gì em cũng….đồng ý….A….”
Mũi chân không cẩn thận đụng đến da giày anh, thân thể cô lắc lư một cái, trực tiếp bổ nhào trên người anh.
Đường Mặc Trầm cũng không phòng bị, trực tiếp bị cô đạp té ngửa về sau, hai người đang ngã trêngiường cái ót của cô đánh thật mạnh lên mũi anh.
“Chú nhỏ, thực xin lỗi, em không cố ý!”
Bùi Vân Khinh hốt hoảng khởi động cánh tay, khuỷu tay đụng đến cúc áo nên cánh tay cô bị đau, theo bản năng hướng sang bên cạnh rụt lại, người vừa trượt xuống.
Lần này, môi ấn ở trên mặt anh.
Cùng Đường Mặc Trầm da thịt chạm nhau, Bùi Vân Khinh kinh ngạc trừng lớn mắt.
Bên lỗ tai, âm thanh Đường Mặc Trầm vang lên, mang theo mấy phần trêu chọc.
“Lần này là cố ý sao?”
“Em…” cô muốn giải thích, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ, lại đổi ý, “Là em cố ý đó!”
Cúi người xuống, cô ở trên gò má anh lên một cái.
Dù sao anh cũng là đàn ông của cô, hôn môi tính là cái gì, cô còn hôn ở chỗ khác cơ.
Nghẹo đầu, môi rơi xuống, bá đạo hôn lên trên môi anh.
Hai môi kề nhau, cô bướng bỉnh ở trên môi anh khẽ nhẹ cắn một cái.
Môi chú nhỏ thật mềm, như thạch hoa quả vậy…
Vì thế cô nhịn không được, vươn đầu lưỡi liếm liếm, ừ, giống như vị rượu vậy.
Dưới thân, thân thể người đàn ông nháy mắt cũng căng thẳng lên.
“Bùi Vân Khinh!”
Xong rồi!
cô lại đắc ý vênh váo!
Bùi Vân Khinh hốt hoảng muốn đứng lên, môi vừa mới rời đi, trên lưng liền căng thẳng, theo sau đó, người đã bị anh đặt ở dưới thân.
“Chú nhỏ?”
Nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt trầm xuống, cô khẩn trương đến không biết phải làm như thế nào cho phải.
“anh đừng nóng giận, em….Chính là em…Nhất thời nhịn không được.”
“Nhịn không được cái gì?”
Người đàn ông càng ép gần cô mấy phần, màu đen của đồng tử càng tiến đến gần cô hơn, không còn khe hở nào cả.
“Muốn…Muốn hôn anh!”
Trong lòng cô càng căng thẳng, càng nói thật.
“Nhớ bao nhiêu?”
cô nuốt vài ngụm nước miếng.
“Rất….Rất muốn!”
“anh liền thỏa mãn em!”
Thỏa mãn mình?
Thỏa mãn mình cái gì?
Đầu óc cô còn chưa biết gì, người đàn ông nụ hôn đã rơi xuống giống như mưa rền gió dữ đem cô cắn nuốt.
Bùi Vân Khinh không có cùng người khác hôn lần nào, cũng không biết hôn môi giữa nam nữ là bộ dáng như thế nào, chỉ là cảm giác cô giống như mỹ vị đồ ăn, còn lại chú nhỏ giống như thực khách đã đói khát mấy ngày, chỉ hận không thể đem cô một ngụm nuốt vào.
Nam thấy hôn vô cùng mạnh mẽ ở trên người cô, Bùi Vân Khinh vô lực phản kháng và cùng khôngmuốn phản kháng nữa, tim đập như sấm giống như cá mắc cạn trên bờ cát, thở hồng hộc.
Thẳng đến khi âm thanh anh vang lên ở bên tai.
“Còn đau không?”
Đầu óc của cô vẫn còn trống rỗng, rơi vào trạng thái phấn khởi, căn bản cũng không có phản ứng anhnói cái gì, bản năng lắc đầu.
trên lưng đột nhiên nóng lên, đó là…
Bàn tay anh?
không đợi cô tự hỏi, nụ hôn người đàn ông lại rơi xuống.
Lúc này đây, không hề vội vàng, tựa hồ là biến thành một thực khách tinh tế, không hề mở miệng ăn vội vàng mà tỉ mỉ thưởng thức.
Hơn nữa, không chỉ thỏa mãn môi lưỡi cô, còn bắt đầu thăm dò nơi khác nữa.
Từ trên lưng đến lỗ tai rồi sang gáy và xương quai xanh của cô….
Tựa hồ anh làm sao có thể dưới môi còn có thể không có cùng phương pháp ăn.
cô thở dốc càng ngân lên tiếng lớn, giống như cá đã vào nồi, từng điểm mà bàn tay đụng vào nóng lên
anh…Đồng ý?
Chẳng những không mắng cô, còn đồng ý cho cô ra khỏi cửa?
Bùi Vân Khinh mừng rỡ, ngẩng mặt lên, vui vẻ đưa cánh tay ôm lấy cổ anh.
“Chỉ cần chú nhỏ cho em ra khỏi cửa, điều kiện gì em cũng….đồng ý….A….”
Mũi chân không cẩn thận đụng đến da giày anh, thân thể cô lắc lư một cái, trực tiếp bổ nhào trên người anh.
Đường Mặc Trầm cũng không phòng bị, trực tiếp bị cô đạp té ngửa về sau, hai người đang ngã trêngiường cái ót của cô đánh thật mạnh lên mũi anh.
“Chú nhỏ, thực xin lỗi, em không cố ý!”
Bùi Vân Khinh hốt hoảng khởi động cánh tay, khuỷu tay đụng đến cúc áo nên cánh tay cô bị đau, theo bản năng hướng sang bên cạnh rụt lại, người vừa trượt xuống.
Lần này, môi ấn ở trên mặt anh.
Cùng Đường Mặc Trầm da thịt chạm nhau, Bùi Vân Khinh kinh ngạc trừng lớn mắt.
Bên lỗ tai, âm thanh Đường Mặc Trầm vang lên, mang theo mấy phần trêu chọc.
“Lần này là cố ý sao?”
“Em…” cô muốn giải thích, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ, lại đổi ý, “Là em cố ý đó!”
Cúi người xuống, cô ở trên gò má anh lên một cái.
Dù sao anh cũng là đàn ông của cô, hôn môi tính là cái gì, cô còn hôn ở chỗ khác cơ.
Nghẹo đầu, môi rơi xuống, bá đạo hôn lên trên môi anh.
Hai môi kề nhau, cô bướng bỉnh ở trên môi anh khẽ nhẹ cắn một cái.
Môi chú nhỏ thật mềm, như thạch hoa quả vậy…
Vì thế cô nhịn không được, vươn đầu lưỡi liếm liếm, ừ, giống như vị rượu vậy.
Dưới thân, thân thể người đàn ông nháy mắt cũng căng thẳng lên.
“Bùi Vân Khinh!”
Xong rồi!
cô lại đắc ý vênh váo!
Bùi Vân Khinh hốt hoảng muốn đứng lên, môi vừa mới rời đi, trên lưng liền căng thẳng, theo sau đó, người đã bị anh đặt ở dưới thân.
“Chú nhỏ?”
Nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt trầm xuống, cô khẩn trương đến không biết phải làm như thế nào cho phải.
“anh đừng nóng giận, em….Chính là em…Nhất thời nhịn không được.”
“Nhịn không được cái gì?”
Người đàn ông càng ép gần cô mấy phần, màu đen của đồng tử càng tiến đến gần cô hơn, không còn khe hở nào cả.
“Muốn…Muốn hôn anh!”
Trong lòng cô càng căng thẳng, càng nói thật.
“Nhớ bao nhiêu?”
cô nuốt vài ngụm nước miếng.
“Rất….Rất muốn!”
“anh liền thỏa mãn em!”
Thỏa mãn mình?
Thỏa mãn mình cái gì?
Đầu óc cô còn chưa biết gì, người đàn ông nụ hôn đã rơi xuống giống như mưa rền gió dữ đem cô cắn nuốt.
Bùi Vân Khinh không có cùng người khác hôn lần nào, cũng không biết hôn môi giữa nam nữ là bộ dáng như thế nào, chỉ là cảm giác cô giống như mỹ vị đồ ăn, còn lại chú nhỏ giống như thực khách đã đói khát mấy ngày, chỉ hận không thể đem cô một ngụm nuốt vào.
Nam thấy hôn vô cùng mạnh mẽ ở trên người cô, Bùi Vân Khinh vô lực phản kháng và cùng khôngmuốn phản kháng nữa, tim đập như sấm giống như cá mắc cạn trên bờ cát, thở hồng hộc.
Thẳng đến khi âm thanh anh vang lên ở bên tai.
“Còn đau không?”
Đầu óc của cô vẫn còn trống rỗng, rơi vào trạng thái phấn khởi, căn bản cũng không có phản ứng anhnói cái gì, bản năng lắc đầu.
trên lưng đột nhiên nóng lên, đó là…
Bàn tay anh?
không đợi cô tự hỏi, nụ hôn người đàn ông lại rơi xuống.
Lúc này đây, không hề vội vàng, tựa hồ là biến thành một thực khách tinh tế, không hề mở miệng ăn vội vàng mà tỉ mỉ thưởng thức.
Hơn nữa, không chỉ thỏa mãn môi lưỡi cô, còn bắt đầu thăm dò nơi khác nữa.
Từ trên lưng đến lỗ tai rồi sang gáy và xương quai xanh của cô….
Tựa hồ anh làm sao có thể dưới môi còn có thể không có cùng phương pháp ăn.
cô thở dốc càng ngân lên tiếng lớn, giống như cá đã vào nồi, từng điểm mà bàn tay đụng vào nóng lên
Tác giả :
Công Tử Như Tuyết