Bổ Thiên Ký
Chương 36: Cái giá phải trả
Vinh Tuệ Khanh vội vàng túm lấy Tiểu Hoa từ trong tay của La Thần, nhanh miệng nói: “Tiểu Hoa là
sóc, không phải chuột...”
Tiểu Hoa cúc đầu vào lòng bàn tay3của Vinh Tuệ Khanh, vểnh mông quay lưng về phía La Thần. Trong cơ thể nho nhỏ mập mạp của nó run lẩy bẩy cũng đủ biết phải chịu hoảng sợ1ra sao.
La Thần phủi phủi quần áo, quay lưng đi. Y nhìn về phía sơn trang Đóa Linh nằm trong biển lửa bốc cháy dữ dội, thản nhiên hỏi: “Có đi3nữa hay không?” “Tất nhiên phải đi.” Vinh Tuệ Khanh nhìn về hướng Đông: “Chúng ta phải đi phủ thành Vĩnh Chương.” Lâm Phiêu Tuyết cười nói: “Ta và Vi đại3ca lớn lên trong phủ thành. Lần này nhất định phải làm một chủ nhà tận tâm, mời Tuệ Khanh muội muội cùng La đại thúc đến nhà chúng ta ở9vài ngày.”
La Thần ho khan một tiếng, dường như không thích nghe xưng hô “La đại thúc” này chút nào. Y cau mày nói: “Vậy thì đi thôi.” Nói xong, liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái: “Nhóc chờ chút.” Dứt lời y bèn đi sâu vào trong rừng cây đối diện với sơn trang. Không bao lâu sau, La Thần đi ra khỏi rừng cây, trong tay cầm theo mấy cành liễu mềm dẻo. Y chống chân nửa ngồi, nửa quỳ trước mặt Vinh Tuệ Khanh, không giải thích câu nào đã kéo lấy chiếc chân bị gãy của Vinh Tuệ Khanh lại rồi dùng tay tìm kiếm chỗ xương đã gãy. Sau đó y dùng mấy cành liễu cố định lại, tiếp đến cầm mảnh vải dài chẳng biết lấy từ đầu ra, buộc lên.
Vinh Tuệ Khanh đau tới mức ứa nước mắt, nhưng biết vì tốt cho mình nên chỉ có thể gắng sức cố nhịn.
“Đi thôi, ta cũng nhóc.” Sau khi La Thần đã cố định xong chiếc chân gãy của Vinh Tuệ Khanh thì y ngồi xuống đưa lưng về phía cô, nói thêm: “Đừng có để con chuột kia ở trên lưng ta.”
Vinh Tuệ Khanh cắn môi, nhìn Tiểu Hoa ở trong lồng ngực mình rồi lại nhìn tấm lưng rộng rãi vững chắc của La Thân, trong phút chốc do dự không biết làm sao.
Lâm Phiêu Tuyết thấy thế, vội vàng vươn tay ra: “Đưa con sóc cho ta đi, ta giúp muội ôm, nhất định sẽ không vứt nó đi đâu.” Vi Thế Nguyên cũng nhìn ra được con sóc kia không phải là loại động vật bình thường, cảm giác như nó có nhân tính vậy. Vinh Tuệ Khanh nâng niu Tiểu Hoa trên tay rồi thật cẩn thận đưa nó cho Lâm Phiêu Tuyết, xấu hổ mà nói: “Vậy làm phiền tỷ nhé.”
Cuối cùng bốn người lại bắt đầu cuộc hành trình đi về hướng phủ thành Vinh Chương.
Ngọn lửa lớn thiêu đốt sơn trang Đóa Linh như có mắt, nó chỉ đốt bằng sạch sơn trang Đóa Linh trong khi rừng cây bên ngoài sơn trang lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Vinh Tuệ Khanh nằm ở trên lưng La Thần, quay đầu nhìn lại chỉ cảm thấy chuyện mới đây đã cách cả một đời. Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cơ thể đung đưa theo nhịp bước vững chắc của La Thần mà dần dần chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Lúc Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại đã là buổi chiều chạng vạng ngày hôm sau.
“Không ngờ nhóc có thể ngủ như vậy. Không biết liệu nhóc có phải là heo đầu thai hay không.” La Thần vô cùng không nể mặt oán giận. Vinh Tuệ Khanh tức giận, dồn sức đấm vào lưng của La Thần: “Thả ta xuống!”
“Xuống làm cái gì? Nhóc ngoan ngoãn một chút cho ta, sắp vào trong thành rồi!” La Thần quát nhẹ. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cực kỳ nóng lòng muốn về nhà nên bước như bay đi về phía trước. Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu đã trông thấy một bức tường thành màu xanh xám xuất hiện cách nơi họ đang đứng không xa.
Có vài người trồng dáng vẻ giống như binh sĩ đang bảo vệ ở cửa thành, cảnh giác nhìn tới nhìn lui đám người ra vào.
La Thần thở phào nhẹ nhõm, nâng Vinh Tuệ Khanh ở trên lưng mình lên cao một chút rồi bước nhanh theo chân Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết trước mặt, cùng bọn họ bước vào phủ thành Vĩnh Chương.
Thủ vệ giữ cửa thành chỉ liếc mắt nhìn bốn người bọn họ.
Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đều mang dáng vẻ của thiếu niên, La Thần thân hình cao lớn đi ở phía sau, có lẽ là người nhà của bọn họ. Trên lưng La Thần còn công theo một bé gái nho nhỏ.
Nếu nhìn qua mà đoán thì chắc họ là người một nhà. Thủ vệ không ngăn cản chỉ lười nhác vẫy vẫy tay để bọn họ đi vào trong.
Sau khi vào thành, Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết càng nhanh chân hơn.
Rời nhà nửa năm, bọn họ không ngờ tới rằng cũng có một ngày mình được bước chân ra khỏi sơn trang Đóa Linh quỷ quái kia.
“Thần thúc, phía trước chính là nhà của chúng tôi. Đợi về tới nhà rồi, chúng ta có thể ăn một bữa cơm thật ngon, rồi đi tắm rửa nữa.” Trong lòng Lâm Phiêu Tuyết thật vui vẻ, giọng nói cũng mang theo ý cười. La Thần mỉm cười nhưng lại nhạy bén phát hiện trên đường phố Vĩnh Chương dường như có thêm vài người tu chân. Từ khi nào người tu chân ở Đại Sở lại nhiều như vậy? La Thần nhíu mày, trên lưng cũng theo Vinh Tuệ Khanh cùng với Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đi về nhà bọn họ. Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đều xuất thân từ gia đình bình thường. Gia đình Lâm Phiêu Tuyết làm đậu phụ, gia đình Vi Thế Nguyên thì mở quán cơm nhỏ. Họ đều sinh sống ở phố trợ phía thành Nam.
Nhưng khi bọn họ về tới cửa nhà mình, cả hai đều choáng váng đầu óc. Bấy giờ nơi ấy chỉ còn một mảnh đất hoang tàn đổ nát, dường như đã bị bỏ phế rất lâu rồi. Lâm Phiêu Tuyết ngây ngẩn cả người, cứ đứng chôn chân ở nơi ấy nói không nên lời.
Vi Thể Nguyên cũng đứng lặng mất một lúc mới tỉnh táo lại, ngay lập tức, hắn sang nhà hàng xóm bên cạnh hỏi thăm.
Hàng xóm vừa nhìn thấy Vi Thế Nguyên thì kinh ngạc hồi lâu rồi mới kéo tay hắn lại, ngắm nghía một lúc mới líu lưỡi nói: “Thế Nguyên, cháu thật sự là Thể Nguyên đã trở về ư?... Phiêu Tuyết đầu? Có đi về cùng với cháu hay không? Không phải hai đứa đi làm thần tiên sao?” Tin tức sơn trang Đóa Linh bị hủy vẫn chưa truyền ra ngoài.
Vi Thể Nguyên cười khổ, ngắt lời người hàng xóm nhiều chuyện của mình để hỏi: “Gia đình nhà cháu với Lâm gia chuyển tới đâu rồi? Nhà cửa ở nơi này đâu mất rồi ạ?”.
Hàng xóm kia nghe thấy câu hỏi của Vi Thế Nguyên, không kiềm được lau nước mắt: “Hai đứa vừa mới đi thì hai nhà liền gặp tai nạn. Tối hôm đó, lửa cháy rất lớn, che kín cả trời, nhà của hai đứa bị cháy rụi hết cả...”
Trong lòng Vi Thế Nguyên đau đớn khôn tả, một tay chống lên trên cửa, một tay che ngực, khàn giọng hỏi: “... Vậy, cha mẹ cháu và mấy đứa em thì sao?”
Người hàng xóm lại càng khó chịu: “Đều chết cả rồi... Đã chết nửa năm rồi... Hàng xóm láng giềng chúng tôi quyên chút tiền bạc mời hòa thượng tới cúng bái, siêu độ...”
Ngọn lửa lớn đến vậy nhưng chỉ đốt cháy hai gia đình của Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết. Trong khi đó hàng xóm xung quanh không mất mát chút nào.
Đây là thủ đoạn của Đóa Linh phu nhân sao? Khuôn mặt Vị Thế Nguyên tái mét đi tới bên cạnh Lâm Phiêu Tuyết, vươn tay giữ lấy bờ vai của nàng, thấp giọng nói: “Phiêu Tuyết, sau này muội đi cùng ta đi.” Lâm Phiêu Tuyết lập tức hiểu ra, trong phút chốc cảm thấy như trời rung đất chuyển. Nơi cuống họng bỗng trào lên vị ngọt ngọt tanh tanh, Lâm Phiêu Tuyết “ke” một tiếng, phun ra ngụm máu bầm. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết mượn chút bạc đi tới cửa hàng gần đó mua chút nên hương và vàng mã. Bọn họ đặt những thứ ấy trên mảnh đất trống nơi căn nhà mình đã bị thiêu trụi chỉ còn một đống đổ nát, cả hai quỳ ở đó, quyết định trông giữ linh hồn người thân một đêm. Nét mặt La Thần không chút thay đổi. Y vẫn đứng đó, trên lưng cũng theo Vinh Tuệ Khanh, một lúc lâu cũng không nói gì.
Vinh Tuệ Khanh nằm ở trên lưng La Thần nhìn một hồi, cảm thấy trong lòng nhức nhối. Cô nói khẽ với La Thân: “Thần thúc, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Đứa nhỏ tám, chín tuổi, dù tính tình có chín chắn đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ. La Thần không để ý tới cô.
Vinh Tuệ Khanh giãy giụa đòi xuống khỏi lưng La Thần, muốn đi khuyên giải Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết.
Hành động của Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đã khiến người trên thành trấn chú ý tới. Người vây xung quanh càng ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ. Rất nhiều người nhận ra Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết. Họ cho rằng hai người đã tu đạo thành công nên xuống núi về thăm người thân, thở dài nói: “Nhà có một người thành tiên thì những người khác phải mất cả mạng. Thế mới thấy, được làm tiên cũng không phải chuyện dễ dàng...”
Vinh Tuệ Khanh nghe xong chỉ cảm thấy vệt đen chảy đầy đầu nhưng cũng rất khó để phản bác lại lời nói của người đó.
Sắc trời dần dần tối đen, Vinh Tuệ Khanh cọ cọ vào người La Thần, đang muốn nói chuyện thì một giọng nói kinh ngạc vui mừng truyền tới: “Tuệ Khanh? Tuệ Khanh?... Là muội sao? Thật sự là muội sao?” Đúng là giọng nói của Đại Ngưu.
sóc, không phải chuột...”
Tiểu Hoa cúc đầu vào lòng bàn tay3của Vinh Tuệ Khanh, vểnh mông quay lưng về phía La Thần. Trong cơ thể nho nhỏ mập mạp của nó run lẩy bẩy cũng đủ biết phải chịu hoảng sợ1ra sao.
La Thần phủi phủi quần áo, quay lưng đi. Y nhìn về phía sơn trang Đóa Linh nằm trong biển lửa bốc cháy dữ dội, thản nhiên hỏi: “Có đi3nữa hay không?” “Tất nhiên phải đi.” Vinh Tuệ Khanh nhìn về hướng Đông: “Chúng ta phải đi phủ thành Vĩnh Chương.” Lâm Phiêu Tuyết cười nói: “Ta và Vi đại3ca lớn lên trong phủ thành. Lần này nhất định phải làm một chủ nhà tận tâm, mời Tuệ Khanh muội muội cùng La đại thúc đến nhà chúng ta ở9vài ngày.”
La Thần ho khan một tiếng, dường như không thích nghe xưng hô “La đại thúc” này chút nào. Y cau mày nói: “Vậy thì đi thôi.” Nói xong, liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh một cái: “Nhóc chờ chút.” Dứt lời y bèn đi sâu vào trong rừng cây đối diện với sơn trang. Không bao lâu sau, La Thần đi ra khỏi rừng cây, trong tay cầm theo mấy cành liễu mềm dẻo. Y chống chân nửa ngồi, nửa quỳ trước mặt Vinh Tuệ Khanh, không giải thích câu nào đã kéo lấy chiếc chân bị gãy của Vinh Tuệ Khanh lại rồi dùng tay tìm kiếm chỗ xương đã gãy. Sau đó y dùng mấy cành liễu cố định lại, tiếp đến cầm mảnh vải dài chẳng biết lấy từ đầu ra, buộc lên.
Vinh Tuệ Khanh đau tới mức ứa nước mắt, nhưng biết vì tốt cho mình nên chỉ có thể gắng sức cố nhịn.
“Đi thôi, ta cũng nhóc.” Sau khi La Thần đã cố định xong chiếc chân gãy của Vinh Tuệ Khanh thì y ngồi xuống đưa lưng về phía cô, nói thêm: “Đừng có để con chuột kia ở trên lưng ta.”
Vinh Tuệ Khanh cắn môi, nhìn Tiểu Hoa ở trong lồng ngực mình rồi lại nhìn tấm lưng rộng rãi vững chắc của La Thân, trong phút chốc do dự không biết làm sao.
Lâm Phiêu Tuyết thấy thế, vội vàng vươn tay ra: “Đưa con sóc cho ta đi, ta giúp muội ôm, nhất định sẽ không vứt nó đi đâu.” Vi Thế Nguyên cũng nhìn ra được con sóc kia không phải là loại động vật bình thường, cảm giác như nó có nhân tính vậy. Vinh Tuệ Khanh nâng niu Tiểu Hoa trên tay rồi thật cẩn thận đưa nó cho Lâm Phiêu Tuyết, xấu hổ mà nói: “Vậy làm phiền tỷ nhé.”
Cuối cùng bốn người lại bắt đầu cuộc hành trình đi về hướng phủ thành Vinh Chương.
Ngọn lửa lớn thiêu đốt sơn trang Đóa Linh như có mắt, nó chỉ đốt bằng sạch sơn trang Đóa Linh trong khi rừng cây bên ngoài sơn trang lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào.
Vinh Tuệ Khanh nằm ở trên lưng La Thần, quay đầu nhìn lại chỉ cảm thấy chuyện mới đây đã cách cả một đời. Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cơ thể đung đưa theo nhịp bước vững chắc của La Thần mà dần dần chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Lúc Vinh Tuệ Khanh tỉnh lại đã là buổi chiều chạng vạng ngày hôm sau.
“Không ngờ nhóc có thể ngủ như vậy. Không biết liệu nhóc có phải là heo đầu thai hay không.” La Thần vô cùng không nể mặt oán giận. Vinh Tuệ Khanh tức giận, dồn sức đấm vào lưng của La Thần: “Thả ta xuống!”
“Xuống làm cái gì? Nhóc ngoan ngoãn một chút cho ta, sắp vào trong thành rồi!” La Thần quát nhẹ. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết cực kỳ nóng lòng muốn về nhà nên bước như bay đi về phía trước. Vinh Tuệ Khanh ngẩng đầu đã trông thấy một bức tường thành màu xanh xám xuất hiện cách nơi họ đang đứng không xa.
Có vài người trồng dáng vẻ giống như binh sĩ đang bảo vệ ở cửa thành, cảnh giác nhìn tới nhìn lui đám người ra vào.
La Thần thở phào nhẹ nhõm, nâng Vinh Tuệ Khanh ở trên lưng mình lên cao một chút rồi bước nhanh theo chân Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết trước mặt, cùng bọn họ bước vào phủ thành Vĩnh Chương.
Thủ vệ giữ cửa thành chỉ liếc mắt nhìn bốn người bọn họ.
Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đều mang dáng vẻ của thiếu niên, La Thần thân hình cao lớn đi ở phía sau, có lẽ là người nhà của bọn họ. Trên lưng La Thần còn công theo một bé gái nho nhỏ.
Nếu nhìn qua mà đoán thì chắc họ là người một nhà. Thủ vệ không ngăn cản chỉ lười nhác vẫy vẫy tay để bọn họ đi vào trong.
Sau khi vào thành, Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết càng nhanh chân hơn.
Rời nhà nửa năm, bọn họ không ngờ tới rằng cũng có một ngày mình được bước chân ra khỏi sơn trang Đóa Linh quỷ quái kia.
“Thần thúc, phía trước chính là nhà của chúng tôi. Đợi về tới nhà rồi, chúng ta có thể ăn một bữa cơm thật ngon, rồi đi tắm rửa nữa.” Trong lòng Lâm Phiêu Tuyết thật vui vẻ, giọng nói cũng mang theo ý cười. La Thần mỉm cười nhưng lại nhạy bén phát hiện trên đường phố Vĩnh Chương dường như có thêm vài người tu chân. Từ khi nào người tu chân ở Đại Sở lại nhiều như vậy? La Thần nhíu mày, trên lưng cũng theo Vinh Tuệ Khanh cùng với Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đi về nhà bọn họ. Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đều xuất thân từ gia đình bình thường. Gia đình Lâm Phiêu Tuyết làm đậu phụ, gia đình Vi Thế Nguyên thì mở quán cơm nhỏ. Họ đều sinh sống ở phố trợ phía thành Nam.
Nhưng khi bọn họ về tới cửa nhà mình, cả hai đều choáng váng đầu óc. Bấy giờ nơi ấy chỉ còn một mảnh đất hoang tàn đổ nát, dường như đã bị bỏ phế rất lâu rồi. Lâm Phiêu Tuyết ngây ngẩn cả người, cứ đứng chôn chân ở nơi ấy nói không nên lời.
Vi Thể Nguyên cũng đứng lặng mất một lúc mới tỉnh táo lại, ngay lập tức, hắn sang nhà hàng xóm bên cạnh hỏi thăm.
Hàng xóm vừa nhìn thấy Vi Thế Nguyên thì kinh ngạc hồi lâu rồi mới kéo tay hắn lại, ngắm nghía một lúc mới líu lưỡi nói: “Thế Nguyên, cháu thật sự là Thể Nguyên đã trở về ư?... Phiêu Tuyết đầu? Có đi về cùng với cháu hay không? Không phải hai đứa đi làm thần tiên sao?” Tin tức sơn trang Đóa Linh bị hủy vẫn chưa truyền ra ngoài.
Vi Thể Nguyên cười khổ, ngắt lời người hàng xóm nhiều chuyện của mình để hỏi: “Gia đình nhà cháu với Lâm gia chuyển tới đâu rồi? Nhà cửa ở nơi này đâu mất rồi ạ?”.
Hàng xóm kia nghe thấy câu hỏi của Vi Thế Nguyên, không kiềm được lau nước mắt: “Hai đứa vừa mới đi thì hai nhà liền gặp tai nạn. Tối hôm đó, lửa cháy rất lớn, che kín cả trời, nhà của hai đứa bị cháy rụi hết cả...”
Trong lòng Vi Thế Nguyên đau đớn khôn tả, một tay chống lên trên cửa, một tay che ngực, khàn giọng hỏi: “... Vậy, cha mẹ cháu và mấy đứa em thì sao?”
Người hàng xóm lại càng khó chịu: “Đều chết cả rồi... Đã chết nửa năm rồi... Hàng xóm láng giềng chúng tôi quyên chút tiền bạc mời hòa thượng tới cúng bái, siêu độ...”
Ngọn lửa lớn đến vậy nhưng chỉ đốt cháy hai gia đình của Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết. Trong khi đó hàng xóm xung quanh không mất mát chút nào.
Đây là thủ đoạn của Đóa Linh phu nhân sao? Khuôn mặt Vị Thế Nguyên tái mét đi tới bên cạnh Lâm Phiêu Tuyết, vươn tay giữ lấy bờ vai của nàng, thấp giọng nói: “Phiêu Tuyết, sau này muội đi cùng ta đi.” Lâm Phiêu Tuyết lập tức hiểu ra, trong phút chốc cảm thấy như trời rung đất chuyển. Nơi cuống họng bỗng trào lên vị ngọt ngọt tanh tanh, Lâm Phiêu Tuyết “ke” một tiếng, phun ra ngụm máu bầm. Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết mượn chút bạc đi tới cửa hàng gần đó mua chút nên hương và vàng mã. Bọn họ đặt những thứ ấy trên mảnh đất trống nơi căn nhà mình đã bị thiêu trụi chỉ còn một đống đổ nát, cả hai quỳ ở đó, quyết định trông giữ linh hồn người thân một đêm. Nét mặt La Thần không chút thay đổi. Y vẫn đứng đó, trên lưng cũng theo Vinh Tuệ Khanh, một lúc lâu cũng không nói gì.
Vinh Tuệ Khanh nằm ở trên lưng La Thần nhìn một hồi, cảm thấy trong lòng nhức nhối. Cô nói khẽ với La Thân: “Thần thúc, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Đứa nhỏ tám, chín tuổi, dù tính tình có chín chắn đến đâu thì cũng chỉ là một đứa trẻ. La Thần không để ý tới cô.
Vinh Tuệ Khanh giãy giụa đòi xuống khỏi lưng La Thần, muốn đi khuyên giải Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết.
Hành động của Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết đã khiến người trên thành trấn chú ý tới. Người vây xung quanh càng ngày càng nhiều, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ. Rất nhiều người nhận ra Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết. Họ cho rằng hai người đã tu đạo thành công nên xuống núi về thăm người thân, thở dài nói: “Nhà có một người thành tiên thì những người khác phải mất cả mạng. Thế mới thấy, được làm tiên cũng không phải chuyện dễ dàng...”
Vinh Tuệ Khanh nghe xong chỉ cảm thấy vệt đen chảy đầy đầu nhưng cũng rất khó để phản bác lại lời nói của người đó.
Sắc trời dần dần tối đen, Vinh Tuệ Khanh cọ cọ vào người La Thần, đang muốn nói chuyện thì một giọng nói kinh ngạc vui mừng truyền tới: “Tuệ Khanh? Tuệ Khanh?... Là muội sao? Thật sự là muội sao?” Đúng là giọng nói của Đại Ngưu.
Tác giả :
Hàn Vũ Ký