Bổ Thiên Ký
Chương 30: Đánh rắn động cỏ
Sơn trang Đóa Linh có trận pháp lớn làm chỗ dựa, nó vừa là ưu điểm và cũng vừa là nhược điểm của sơn trang Đóa Linh.
Ưu điểm thì không cần phải nói. Dù không có nhiều lính canh nhưng những người bình thường cũng không dám làm gì ở nơi đây.
Nhược điểm thì đã rõ ràng, đó chính là bọn họ quá ỷ lại vào trận pháp thành ra không quá quan tâm đến những phương diện khác.
Ví dụ như lính canh trong sơn trang3Đóa Linh dù là tì nữ hay gia nô đều không hề có bản lĩnh gì. Chỉ cần đụng phải người hiểu trận pháp thì kiểu gì cũng có cách trốn thoát ra ngoài.
Nhưng đây cũng không phải là nhược điểm lớn bởi vì Trận Pháp Sư rất hiếm. Đóa Linh phu hân trước giờ đều không tin trong nước Đại Sở này có thể xuất hiện một Trận Pháp Sư.
Chính điểm tự tin thái quá tới mức tự phụ của Đóa Linh phu nhân mới1tạo ra cơ hội để nhóm người Vinh Tuệ Khanh trốn khỏi tiểu viện.
“Đây là đường ra khỏi sơn trang sao?” Lâm Phiêu Tuyết có chút ngờ vực. Vinh Tuệ Khanh không thèm quay đầu lại trả lời: “Đến chỗ nhà tranh để tập trung với Thần thúc trước, sau đó mới ra khỏi sơn trang.”
“Thần thúc là ai?” Lâm Phiêu Tuyết rất nghi ngờ. Nàng không như Vinh Tuệ Khanh, đối với trận pháp, Lâm Phiêu Tuyết hoàn toàn không hiểu gì cả. Trong trí3nhớ của nàng luôn nhớ đến những lần bị trận pháp ở sơn trang Đóa Linh làm cho rối mù.
Vi Thế Nguyên kéo Lâm Phiêu Tuyết đi nhanh theo phía sao Vinh Tuệ Khanh nói: “Đừng hỏi nữa, đến rồi khắc biết.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến phía trước ngôi nhà tranh. Đường đi trong sơn trang Đóa Linh không có ai, đây quả thực là thuận lợi cho đám Vinh Tuệ Khanh.
“Thần thúc!” Vinh Tuệ Khanh đi lên trước gõ cửa.
La Thần mở3cửa nhìn thấy ba người trước cửa nhà mình thì nghiêng người sang một bên nói: “Vào trong đi rồi nói.”
Vinh Tuệ Khanh giơ tay hỏi: “Bản đồ đâu ạ?”
La Thần không biết làm sao đành đưa cuộn giấy trong tay mình cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mở tờ giấy ra, vội vã xem xét.
Hóa ra sơn trang Đóa Linh được xây dựa vào ngọn núi phía sau. Hướng Bắc lưng dựa vào núi Long Hổ cho nên hướng Bắc không có cửa. Chỉ có9ba hướng Đông, Nam và Tây là có cửa ra. Các nơi còn lại đều xây những bức tường cao lớn vây xung quanh. Dùng phương hướng Bát Quái để giải thích thì phía Bắc cung Khảm, phía Nam cung Ly, cung Chấn phía Đông, phía Tây cung Đoái. Phía Bắc không có cửa lớn cho nên chỉ còn ba hướng Ly, Chấn, Đoái. Vinh Tuệ Khanh nhất thời do dự không biết nên trốn ra bằng cửa nào. Sau một hồi suy nghĩ, Vinh Tuệ Khanh lấy trong tay áo ra ba tấm mai rùa tùy ý tung xuống mặt đất rồi lại nhặt lên tung thêm một lần nữa. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên đưa mắt nhìn nhau không biết Vinh Tuệ Khanh đang làm gì.
Trong lòng La Thần hơi kinh ngạc một chút, đôi mắt bỗng lóe lên ánh sáng trong trẻo. Sâu thẳm trong đáy mắt có ánh sáng đỏ như biển máu lúc ẩn lúc hiện như thể có ký ức xưa cũ nào đó phủ đầy bụi trắng đang dần dần được mở ra...
Vinh Tuệ Khanh không hề chú ý đến dáng vẻ khác thường của những người bên cạnh, toàn bộ tinh thần của cô đều đặt vào trên ba tấm mai rùa. Hai lần tung mai rùa, quẻ nhận được đều là hai Dương một m, chính là quẻ Chấn thượng Chấn hạ Quẻ Chấn, Chấn là sấm sét, hai Chấn chồng lên nhau nhất định gây tiếng động vang dội, có thể loại bỏ hết thảy những trở ngại ngăn chặn, mọi chuyện suôn sẻ. Tung được quẻ Chấn thì dù sống yên ổn vẫn lo nghĩ đến ngày gian nguy, dù gặp biến cố đột nhiên xảy ra nhất định có thể gặp dữ hóa lành, bình an trải qua. Đối với tình trạng hiện giờ của bọn họ mà nói thì chính là vô cùng thuận lợi.
Còn có, cung Chấn phía Đông. Nếu dùng trong tiết khí thì chính là mùa xuân, lúc vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở. Đồng thời nhìn từ quẻ này thì thấy rằng phương vị phía Đông cũng chính là nơi bắt nguồn của vạn vật. Hơn nữa, xét theo bản đồ có thể nhìn ra phía Đông chính là hướng dẫn đến phủ thành Vĩnh Chương, cũng là quê nhà của Lâm Phiêu Tuyết và Vinh Thể Nguyên. Ngoài ra, Quán Phượng Nữ - mẹ của Vinh Tuệ Khanh bị tên vương gia chó chết kia bắt đi lúc trước hình như cũng quay về phủ thành Vĩnh Chương...
Tất cả những dấu hiệu này cho thấy bọn họ nên đi cửa Đông. Vinh Tuệ Khanh thu lại mấy cái mai rùa, nói một cách đơn giản: “Phía Đông, ra cửa Đông, đường thênh thang, vào phủ thành.”
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên đều vui mừng cùng nhau nói: “Vậy mau đi thôi!” Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu rồi quay ra hỏi La Thần: “Thần thúc có muốn đi cùng bọn ta không?” Cầm mất bản đồ của người ta thì bọn họ không thể bỏ mặc người ta được, đi một mình là điều không nên.
Nhưng sau một lúc, Vinh Tuệ Khanh nhạy cảm phát hiện ra La Thần có chút thay đổi kỳ quái không giống như lúc trước hòa nhã dễ gần giống như gió xuân ấm áp với bọn họ, mà lại có chút xa cách thậm chí là lạnh lùng.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy hơi kỳ lạ một chút. Những nghĩ lại thì cô vốn không quá thân thiết gì với La Thần, dù cho đối phương có thay đổi muốn ở lại thì ắt phải có nguyên do riêng thông cảm được. Ai mà không có bí mật riêng của mình chứ?
La Thần không có trả lời mà chỉ gật đầu như có một chút kiêu ngạo của bậc bề trên vậy. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên vốn chẳng thân gì với La Thần, sau đó đúng như tính khí của y lùi lại về sau hai bước nói với Vinh Tuệ Khanh: “Vậy chúng ta mau đi thôi.” Vinh Tuệ Khanh gật đầu, bước từng bước lớn ra khỏi ngôi nhà tranh của La Thần, dẫn đầu mọi người đi về phía Đông.
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên theo sát bên cạnh, chỉ sợ lạc mất Vinh Tuệ Khanh. La Thần đi cách bọn họ khoảng hai ba bước, chân dài dù đi không nhanh nhưng khoảng cách cũng không quá xa đối với họ. Vinh Tuệ Khanh chú ý từng nhịp bước chân phía dưới, đường tiến phía trước, đường lùi phía sau, quẹo trái, rẽ phải.
Có lúc rõ ràng phía trước là một hồ nước sâu nhưng Vinh Tuệ Khanh lại như muốn nhảy xuống trực tiếp trôi qua. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên theo sát bên cạnh Vinh Tuệ Khanh mới phát hiện giữa dòng nước đó có một con đường nhỏ chỉ là mặt đường thấp hơn mặt nước một chút nhìn hệt như ở đây vốn không hề có một con đường nào cả.
Lại có lúc phía trước có mấy tòa núi giả cản đường, như thể đã đi đến đường cùng. Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại lách qua hòn núi đó đi sang đoạn đường khác chui vào trong. Hóa ra trong đó có đường đi.
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên vừa đi sát theo sau vừa không ngừng khen ngợi, phục sát đất Vinh Tuệ Khanh.
Con đường phía trước, Vinh Tuệ Khanh càng đi lại càng thấy kinh ngạc. Quá dễ dàng rồi đi. Trực giác nói cho Tuệ Khanh biết rằng sơn trang Đóa Linh không thể chỉ có những thủ đoạn dễ dàng như thế này được. Cô vốn còn chuẩn bị phải giải trừ vô vàn các trận pháp đá công kích, nhưng cho đến hiện tại cửa lớn phía Đông đã có thể lờ mờ trông thấy từ xa rồi. Bọn họ lại chưa hề mảy may gặp phải sự cản trở truy kích của trận pháp nào.
Trầm Tâm rời khỏi tiểu viện của Đóa Linh phu nhân rồi đến tiểu viện của Đóa Ảnh để kiểm tra như bình thường. Vừa bước vào cửa viện, sắc mặt của Trầm Tâm đã biến đổi. Chỉ nhìn thấy hai tìnữ vốn nên đứng ở đây để nghênh đón mình đã yếu ớt nằm dưới đất. Trầm Tâm chạy qua đó xem xét, thì ra là bị người ta đánh ngất đi. “Lại có người dám xông ra khỏi sơn trang?” Trên mặt Trầm Tâm lộ ra nụ cười có mấy phần châm biếm. Bước vào trong viện, Trầm Tâm đến ngay phòng của Đóa Ảnh trước. Không hề thấy tiểu thư ở đâu, kể cả chăn gối trên giường cũng chỉ để ngụy trang.
Trầm Tâm kinh ngạc gọi khắp nơi nhưng không hề có tiếng ai trả lời.
Cô ta lại chạy đến đông sương phòng mà Vinh Tuệ Khanh ở, không nằm ngoài dự đoán của cô ta, bên trong quả nhiên không có ai. Tiếp theo đến tây sương phòng của Lâm Phiêu Tuyết cũng không thấy một bóng người. Xem ra hai người này cùng nhau chạy trốn rồi.
Trầm Tâm thất kinh nhanh chóng chạy đến viện Đóa Nhan thông báo. Nào ngờ tên gia nô của viện Đóa Nhan lại nói, đại thiếu gia đã đi đến viện của đại tiểu thư từ sớm bây giờ vẫn chưa về.
Lúc Trầm Tâm phát hiện ra cũng không thấy Vi Thế Nguyên đâu thì lại càng thêm sợ hãi lúng túng. Chuyện như vậy từ lúc sơn trang Đóa Linh xây dựng năm trăm năm trước đến nay chưa từng xảy ra bao giờ.
“Phu nhân, xảy ra chuyện rồi ạ! Xảy ra chuyện rồi ạ! Ba người họ đều chạy trốn cả rồi!” Trầm Tâm đến trước bức tường Đóa Linh phu nhân đang bế quan, nói lớn vào truyền âm khí.
Ưu điểm thì không cần phải nói. Dù không có nhiều lính canh nhưng những người bình thường cũng không dám làm gì ở nơi đây.
Nhược điểm thì đã rõ ràng, đó chính là bọn họ quá ỷ lại vào trận pháp thành ra không quá quan tâm đến những phương diện khác.
Ví dụ như lính canh trong sơn trang3Đóa Linh dù là tì nữ hay gia nô đều không hề có bản lĩnh gì. Chỉ cần đụng phải người hiểu trận pháp thì kiểu gì cũng có cách trốn thoát ra ngoài.
Nhưng đây cũng không phải là nhược điểm lớn bởi vì Trận Pháp Sư rất hiếm. Đóa Linh phu hân trước giờ đều không tin trong nước Đại Sở này có thể xuất hiện một Trận Pháp Sư.
Chính điểm tự tin thái quá tới mức tự phụ của Đóa Linh phu nhân mới1tạo ra cơ hội để nhóm người Vinh Tuệ Khanh trốn khỏi tiểu viện.
“Đây là đường ra khỏi sơn trang sao?” Lâm Phiêu Tuyết có chút ngờ vực. Vinh Tuệ Khanh không thèm quay đầu lại trả lời: “Đến chỗ nhà tranh để tập trung với Thần thúc trước, sau đó mới ra khỏi sơn trang.”
“Thần thúc là ai?” Lâm Phiêu Tuyết rất nghi ngờ. Nàng không như Vinh Tuệ Khanh, đối với trận pháp, Lâm Phiêu Tuyết hoàn toàn không hiểu gì cả. Trong trí3nhớ của nàng luôn nhớ đến những lần bị trận pháp ở sơn trang Đóa Linh làm cho rối mù.
Vi Thế Nguyên kéo Lâm Phiêu Tuyết đi nhanh theo phía sao Vinh Tuệ Khanh nói: “Đừng hỏi nữa, đến rồi khắc biết.”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến phía trước ngôi nhà tranh. Đường đi trong sơn trang Đóa Linh không có ai, đây quả thực là thuận lợi cho đám Vinh Tuệ Khanh.
“Thần thúc!” Vinh Tuệ Khanh đi lên trước gõ cửa.
La Thần mở3cửa nhìn thấy ba người trước cửa nhà mình thì nghiêng người sang một bên nói: “Vào trong đi rồi nói.”
Vinh Tuệ Khanh giơ tay hỏi: “Bản đồ đâu ạ?”
La Thần không biết làm sao đành đưa cuộn giấy trong tay mình cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mở tờ giấy ra, vội vã xem xét.
Hóa ra sơn trang Đóa Linh được xây dựa vào ngọn núi phía sau. Hướng Bắc lưng dựa vào núi Long Hổ cho nên hướng Bắc không có cửa. Chỉ có9ba hướng Đông, Nam và Tây là có cửa ra. Các nơi còn lại đều xây những bức tường cao lớn vây xung quanh. Dùng phương hướng Bát Quái để giải thích thì phía Bắc cung Khảm, phía Nam cung Ly, cung Chấn phía Đông, phía Tây cung Đoái. Phía Bắc không có cửa lớn cho nên chỉ còn ba hướng Ly, Chấn, Đoái. Vinh Tuệ Khanh nhất thời do dự không biết nên trốn ra bằng cửa nào. Sau một hồi suy nghĩ, Vinh Tuệ Khanh lấy trong tay áo ra ba tấm mai rùa tùy ý tung xuống mặt đất rồi lại nhặt lên tung thêm một lần nữa. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên đưa mắt nhìn nhau không biết Vinh Tuệ Khanh đang làm gì.
Trong lòng La Thần hơi kinh ngạc một chút, đôi mắt bỗng lóe lên ánh sáng trong trẻo. Sâu thẳm trong đáy mắt có ánh sáng đỏ như biển máu lúc ẩn lúc hiện như thể có ký ức xưa cũ nào đó phủ đầy bụi trắng đang dần dần được mở ra...
Vinh Tuệ Khanh không hề chú ý đến dáng vẻ khác thường của những người bên cạnh, toàn bộ tinh thần của cô đều đặt vào trên ba tấm mai rùa. Hai lần tung mai rùa, quẻ nhận được đều là hai Dương một m, chính là quẻ Chấn thượng Chấn hạ Quẻ Chấn, Chấn là sấm sét, hai Chấn chồng lên nhau nhất định gây tiếng động vang dội, có thể loại bỏ hết thảy những trở ngại ngăn chặn, mọi chuyện suôn sẻ. Tung được quẻ Chấn thì dù sống yên ổn vẫn lo nghĩ đến ngày gian nguy, dù gặp biến cố đột nhiên xảy ra nhất định có thể gặp dữ hóa lành, bình an trải qua. Đối với tình trạng hiện giờ của bọn họ mà nói thì chính là vô cùng thuận lợi.
Còn có, cung Chấn phía Đông. Nếu dùng trong tiết khí thì chính là mùa xuân, lúc vạn vật bắt đầu sinh sôi nảy nở. Đồng thời nhìn từ quẻ này thì thấy rằng phương vị phía Đông cũng chính là nơi bắt nguồn của vạn vật. Hơn nữa, xét theo bản đồ có thể nhìn ra phía Đông chính là hướng dẫn đến phủ thành Vĩnh Chương, cũng là quê nhà của Lâm Phiêu Tuyết và Vinh Thể Nguyên. Ngoài ra, Quán Phượng Nữ - mẹ của Vinh Tuệ Khanh bị tên vương gia chó chết kia bắt đi lúc trước hình như cũng quay về phủ thành Vĩnh Chương...
Tất cả những dấu hiệu này cho thấy bọn họ nên đi cửa Đông. Vinh Tuệ Khanh thu lại mấy cái mai rùa, nói một cách đơn giản: “Phía Đông, ra cửa Đông, đường thênh thang, vào phủ thành.”
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên đều vui mừng cùng nhau nói: “Vậy mau đi thôi!” Vinh Tuệ Khanh gật gật đầu rồi quay ra hỏi La Thần: “Thần thúc có muốn đi cùng bọn ta không?” Cầm mất bản đồ của người ta thì bọn họ không thể bỏ mặc người ta được, đi một mình là điều không nên.
Nhưng sau một lúc, Vinh Tuệ Khanh nhạy cảm phát hiện ra La Thần có chút thay đổi kỳ quái không giống như lúc trước hòa nhã dễ gần giống như gió xuân ấm áp với bọn họ, mà lại có chút xa cách thậm chí là lạnh lùng.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy hơi kỳ lạ một chút. Những nghĩ lại thì cô vốn không quá thân thiết gì với La Thần, dù cho đối phương có thay đổi muốn ở lại thì ắt phải có nguyên do riêng thông cảm được. Ai mà không có bí mật riêng của mình chứ?
La Thần không có trả lời mà chỉ gật đầu như có một chút kiêu ngạo của bậc bề trên vậy. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên vốn chẳng thân gì với La Thần, sau đó đúng như tính khí của y lùi lại về sau hai bước nói với Vinh Tuệ Khanh: “Vậy chúng ta mau đi thôi.” Vinh Tuệ Khanh gật đầu, bước từng bước lớn ra khỏi ngôi nhà tranh của La Thần, dẫn đầu mọi người đi về phía Đông.
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên theo sát bên cạnh, chỉ sợ lạc mất Vinh Tuệ Khanh. La Thần đi cách bọn họ khoảng hai ba bước, chân dài dù đi không nhanh nhưng khoảng cách cũng không quá xa đối với họ. Vinh Tuệ Khanh chú ý từng nhịp bước chân phía dưới, đường tiến phía trước, đường lùi phía sau, quẹo trái, rẽ phải.
Có lúc rõ ràng phía trước là một hồ nước sâu nhưng Vinh Tuệ Khanh lại như muốn nhảy xuống trực tiếp trôi qua. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên theo sát bên cạnh Vinh Tuệ Khanh mới phát hiện giữa dòng nước đó có một con đường nhỏ chỉ là mặt đường thấp hơn mặt nước một chút nhìn hệt như ở đây vốn không hề có một con đường nào cả.
Lại có lúc phía trước có mấy tòa núi giả cản đường, như thể đã đi đến đường cùng. Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại lách qua hòn núi đó đi sang đoạn đường khác chui vào trong. Hóa ra trong đó có đường đi.
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên vừa đi sát theo sau vừa không ngừng khen ngợi, phục sát đất Vinh Tuệ Khanh.
Con đường phía trước, Vinh Tuệ Khanh càng đi lại càng thấy kinh ngạc. Quá dễ dàng rồi đi. Trực giác nói cho Tuệ Khanh biết rằng sơn trang Đóa Linh không thể chỉ có những thủ đoạn dễ dàng như thế này được. Cô vốn còn chuẩn bị phải giải trừ vô vàn các trận pháp đá công kích, nhưng cho đến hiện tại cửa lớn phía Đông đã có thể lờ mờ trông thấy từ xa rồi. Bọn họ lại chưa hề mảy may gặp phải sự cản trở truy kích của trận pháp nào.
Trầm Tâm rời khỏi tiểu viện của Đóa Linh phu nhân rồi đến tiểu viện của Đóa Ảnh để kiểm tra như bình thường. Vừa bước vào cửa viện, sắc mặt của Trầm Tâm đã biến đổi. Chỉ nhìn thấy hai tìnữ vốn nên đứng ở đây để nghênh đón mình đã yếu ớt nằm dưới đất. Trầm Tâm chạy qua đó xem xét, thì ra là bị người ta đánh ngất đi. “Lại có người dám xông ra khỏi sơn trang?” Trên mặt Trầm Tâm lộ ra nụ cười có mấy phần châm biếm. Bước vào trong viện, Trầm Tâm đến ngay phòng của Đóa Ảnh trước. Không hề thấy tiểu thư ở đâu, kể cả chăn gối trên giường cũng chỉ để ngụy trang.
Trầm Tâm kinh ngạc gọi khắp nơi nhưng không hề có tiếng ai trả lời.
Cô ta lại chạy đến đông sương phòng mà Vinh Tuệ Khanh ở, không nằm ngoài dự đoán của cô ta, bên trong quả nhiên không có ai. Tiếp theo đến tây sương phòng của Lâm Phiêu Tuyết cũng không thấy một bóng người. Xem ra hai người này cùng nhau chạy trốn rồi.
Trầm Tâm thất kinh nhanh chóng chạy đến viện Đóa Nhan thông báo. Nào ngờ tên gia nô của viện Đóa Nhan lại nói, đại thiếu gia đã đi đến viện của đại tiểu thư từ sớm bây giờ vẫn chưa về.
Lúc Trầm Tâm phát hiện ra cũng không thấy Vi Thế Nguyên đâu thì lại càng thêm sợ hãi lúng túng. Chuyện như vậy từ lúc sơn trang Đóa Linh xây dựng năm trăm năm trước đến nay chưa từng xảy ra bao giờ.
“Phu nhân, xảy ra chuyện rồi ạ! Xảy ra chuyện rồi ạ! Ba người họ đều chạy trốn cả rồi!” Trầm Tâm đến trước bức tường Đóa Linh phu nhân đang bế quan, nói lớn vào truyền âm khí.
Tác giả :
Hàn Vũ Ký