Bổ Thiên Ký
Chương 286: Kiếp này đã từng (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mão Tam Lang và A Quý nghe đến đầu óc mơ hồ.
Nhưng trong lòng Vinh Tuệ Khanh lại có điều ngộ ra. Bởi đa phần nội dung ông lão kia đang giảng cùng những lời ông nội nói lúc dạy cô trận pháp rất giống nhau.
Tỉ như, đạo của trận pháp nằm ở chỗ thuận theo và thích ứng với thiên đạo, nắm giữ quy tắc “Thiên nhân hợp nhất” thì mới có thể chân chính phát huy trận pháp đến cực hạn.
Mà Pháp gia coi trọng nhất chính là quy tắc và luật lệ.
Không có quy tắc, không thành tiêu chuẩn.
Đạo gia sùng bái đạo pháp tự nhiên.
Phật tông sùng bái tứ đại giai không*.
* Tứ đại giai không: Thế gian tất cả đều3là hư vô.
Chỉ có Pháp gia là sùng bái thiên nhân hợp nhất, thiên đạo tức là nhân đạo, nhân đạo quy về thiên đạo.
Chướng ngại tu hành của Vinh Tuệ Khanh đều đến từ sự không hiểu biết về thiên đạo. Mà ông lão này giảng giải “Thiên nhân hợp nhất”, lại khiến cô có cảm giác lĩnh ngộ ra.
Cô không nên đối lập thiên đạo và nhân đạo.
Thiên đạo tốt nhất chính là nhân đạo. Mục đích cuối cùng của nhân đạo chính là thiên đạo. Quan hệ giữa hai cái này vốn là đối lập và thống nhất, chứ không phải quan hệ phải chọn một trong hai.
Cũng không phải là muốn “Tồn thiên lý, diệt nhân dục*”, mà là chú trọng0quan hệ cùng sinh cùng diệt của thiên lý và nhân dục.
* Tồn thiên lý, diệt nhân dục: Xuất xứ từ câu nói của Chu Hy – một nhà Triết học dưới thời Tống. Chu Hi nói: “Thánh nhân thiên ngôn vạn ngữ chỉ thị giáo nhân tồn thiên lý diệt nhân dục”, có nghĩa là “Thiên ngôn vạn ngữ của Thánh nhân chỉ giáo dục con người bảo tồn thiên lý, tiêu diệt nhân dục”. Chu Hy cho rằng, cái dục vọng của con người là cái thấp hèn, đối lập với cái chí thiện là “thiên lý”, cho nên ông chủ trương phải vứt bỏ “nhân dục” để giữ “thiên lý”. Hiểu đơn giản thì đây là một quan niệm cấm đoán dục5vọng của con người.
Không có người sẽ không có trời.
Đồng dạng, không có trời, người cũng sẽ không tồn tại.
Không hiểu vì sao trong rất nhiều sách tu hành nhất định phải đối lập hai bên với nhau, rất nhiều chỗ trước đây nghĩ không thông, giờ đã có được cách hiểu mới.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh sáng tỏ thông suốt, trong thức hải “ầm” một tiếng, như vừa xảy ra vụ nổ lớn vậy, thức hải chợt được mở rộng thêm một tầng. Đế Lưu Tương trong đan điền lại xảy ra thay đổi thêm lần nữa, càng rót vào trong tiên cơ của cô nhiều hơn nữa. Linh khí trong cơ thể bỗng chốc tràn đầy.
Trong lúc bất tri bất giác, Vinh Tuệ4Khanh liền từ Trúc Cơ sơ kỳ tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.
Rất nhanh là có thể ở trạng thái Kết Đan.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh vô cùng mừng rỡ. Đối với tu sĩ có loại tư chất như cô mà nói, khó khăn lớn nhất trong tu hành không phải là khó tập trung linh khí, mà là nhận thức trong lúc tu hành. Người như bọn họ không được có nghi ngờ. Nếu như vừa có chỗ không rõ, tu hành sẽ lập tức gặp trở ngại cực lớn, quá trình thăng cấp sẽ trở nên cực kì gian nan.
Tu sĩ tư chất kém, không thích dùng đầu óc, dựa vào việc ăn cực nhiều đan dược để nâng cao9tu vi cũng là một phương thức hữu hiệu.
Thế nhưng với tu sĩ có tư chất cực kì tốt, cũng vô cùng thông minh mà nói, chướng ngại tu hành lớn nhất của bọn họ chính là quá hiểu biết.
Nếu gặp phải chướng ngại này, dù là đan dược gì cũng không có tác dụng. Bởi vì bọn họ cần chính là suy nghĩ, là từ trong suy nghĩ mà thật sự thấu hiểu, đề cao tu vi.
Giống như năm đó trước khi Phật Tổ niết bàn dưới cây bồ đề, cũng có chướng ngại như vậy. Cuối cùng Ngài ngồi dưới cây bồ đề suy nghĩ sâu xa trong bảy ngày bảy đêm, cuối cùng niết bàn thành Phật Tổ.
Vinh Tuệ Khanh vẫn tu luyện Húc Nhật Quyết, lại có Đế Lưu Tương, linh lực của cô ngày càng tăng lên. Nhưng bởi vì trong lòng có nhiều điều nghĩ vẫn chưa thông, thế nên tu vi của cô tăng lên rất chậm.
A Quý lập tức phát hiện được biến hóa của Vinh Tuệ Khanh, kinh ngạc nhìn bốn phía, hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tu vi của cô làm sao trong nháy mắt đã tăng lên nhiều như vậy?”
Từ Trúc Cơ sơ kỳ lập tức tăng lên đến Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.
Mão Tam Lang cũng cảm nhận được, mừng rỡ nói: “Xem ra Phù Đảo này thật đúng là có đại thần thông!”
Vinh Tuệ Khanh hé miệng cười khẽ. Cô biết, hòn đảo này có quan hệ với La Thần, nhất định sẽ không hại cô.
Tu vi trong nháy mắt tăng lên hai tầng, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy khí huyết trong cơ thể có phần không thu lại được, dứt khoát ngồi trên bãi đất trống trước đại điện đỉnh cấp tông môn của Pháp gia, nhắm mắt ổn định hơi thở, củng cố tu vi.
Mão Tam Lang và A Quý liền một trái một phải đứng bên cạnh cô, cảnh giác nhìn khắp bốn phương tám hướng, e sợ có người ra tay với Vinh Tuệ Khanh.
Mà giọng nói của ông lão đang giảng bài trong trong đại điện kia du dương như chuông thần nơi mộ cổ, vỗ về khí huyết cuồn cuộn cùng thức hải đang phiên trào của Vinh Tuệ Khanh, dẫn dắt cô từng bước ổn định linh lực đến kinh mạch vừa được mở rộng cùng bên trong đan điền.
Vận chuyển xong vài vòng, Vinh Tuệ Khanh quan sát bên trong cơ thể, biết mình đã chính thức củng cố xong tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, bắt đầu chuẩn bị cho Kết Đan.
Nhưng nghĩ đến quá trình tăng tu vi Trúc Cơ của mình, Vinh Tuệ Khanh chỉ có thể cười khổ.
Người khác mặc dù tư chất không bằng cô, nhưng chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, đồng thời dùng thật nhiều đan dược là tu vi đã tăng nhanh hơn cô rất nhiều.
Tình huống như cô chỉ có thể tìm kiếm cơ duyên hết lần này đến lần khác, để đột phá chướng ngại trong lúc ra ngoài lịch duyệt, từ đó nâng cao tư vi.
Vinh Tuệ Khanh từ dưới đất đứng lên, cười khẽ cảm ơn Mão Tam Lang và A Quý.
Bọn họ đùa giỡn một hồi lại tiếp tục đứng trước cửa đại điện nhìn.
Không lâu sau, ông lão kia kết thúc giảng dạy, thu thập đồ đạc của mình, chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc ông lão kia đến cửa đại điện, Vinh Tuệ Khanh vội vàng kéo Mão Tam Lang và A Quý sang bên cạnh nhường đường.
Tuy ba người bọn họ ở đây, cũng giống như lúc trước ở sơn trang Đóa Linh, đều lấy hình thức linh thể tồn tại, dù cho ông lão này cố đi xuyên qua người bọn họ vẫn không sao. Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn còn có chút khó chịu, trực giác bảo cô phải tránh ra mới tốt.
Trong tay ông lão kia cầm một chồng sách, chậm rãi đi xuống bậc thang đại điện. Lúc bước ngang qua đám người Vinh Tuệ Khanh, ông lão kia đột nhiên ngừng lại một chút, đứng lại ngay trước mặt đám người Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh biết rõ là ông lão kia không nhìn thấy bọn họ, thế nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt của đối phương, tựa như xuyên thấu sương mù dày đặc, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.
“Mới đây hình như thiên cơ có chút sai lầm, rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?” Ông lão kia thu hồi ánh mắt, duỗi tay phải ra, ba mảnh mai rùa rơi trên mặt đất, hợp thành một quẻ tượng.
Vinh Tuệ Khanh nhỏ tiếng kêu lên, ba mảnh mai rùa trong túi càn khôn bên hông cô cứ như cảm nhận được có điều lạ, trở nên nóng rực lạ thường, đồng thời nhẹ nhàng nảy lên.
Mà ba mảnh mai rùa trước mặt ông lão, cũng nảy lên theo tiết tấu giống vậy.
Ông lão kia hít một ngụm khí lạnh, hai tay run rẩy đưa ra, nhẹ nhàng đặt trên ba mảnh mai rùa.
Mai rùa trên đất ngừng nảy.
Mai rùa trong túi càn khôn bên hông của Vinh Tuệ Khanh cũng ngừng nảy.
Ở giữa không gian yên tĩnh này, ông lão kia vẫn duy trì tư thế nửa quỳ chạm đất, đè ba mảnh mai rùa xuống mặt đất thật chặt.
“... Xem ra kiếp số này là chạy trời không khỏi nắng rồi.” Ông lão kia than nhẹ một tiếng, nhặt mai rùa từ dưới đất lên, bỏ vào trong túi càn khôn bên hông mình, sau đó quay đầu nhìn về chỗ Vinh Tuệ Khanh đang đứng, chậm rãi nói: “Mời ngươi đi cho, ngươi sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho tông môn Pháp gia bọn ta.” Nói xong bóng dáng cũng dần biến mất.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng đuổi theo.
Nói thật, hứng thú duy nhất của cô đối với đỉnh cấp tông môn của Pháp gia này chính là ông lão kia. Bởi vì ông ta tương tự với ông nội của cô đến vậy, Vinh Tuệ Khanh muốn biết, ông lão này có quan hệ gì với nhà cô hay không.
Tới đường nhỏ bên ngoài đại điện, Vinh Tuệ Khanh thấy bóng lưng ông lão kia xuất hiện trên con đường, vội vàng đi theo.
Ông lão kia đi vòng vèo mấy lượt, cuối cùng trở lại động phủ của mình.
“Tinh Hoằng, con dọn dẹp một chút, đêm nay phải đi đến thần điện Quang Minh, chính thức tiếp nhận bổ nhiệm chức vụ quan trọng. Từ nay về sau, con không được quay lại nữa.” Ông lão kia dặn dò một người khoảng hơn hai mươi tuổi trong động phủ.
Tinh Hoằng? Trái tim Vinh Tuệ Khanh đập thình thịch. Cô nhớ rõ, ông nội của cô tên là Vinh Tinh Hoằng!
Phải chăng là hai chữ đồng âm? Vinh Tuệ Khanh không dám xác định.
Người trẻ tuổi kia quay đầu, cười nói với ông lão: “Cha, không phải cha nói không cho con đi thần điện Quang Minh sao?”
Ông lão cười khổ một tiếng: “Hiện tại chúng ta tự thân còn khó bảo toàn, con không đi, há chẳng lẽ để Pháp gia chúng ta tuyệt hậu? Vinh gia ta tuyệt hậu sao?!”
Vinh Tuệ Khanh “a” lên một tiếng, hai tay bưng kín miệng.
Thì ra, hai người kia thật sự có quan hệ huyết thống trực hệ với cô.
Người hơn hai mươi tuổi kia chính là ông nội Vinh Tinh Hoằng của cô lúc còn trẻ, so với dáng vẻ lúc về già, thật sự kém quá xa.
Vinh Tuệ Khanh vẫn không dám tin tưởng toàn bộ. Cô cảm giác được người trẻ tuổi kia tu vi rất cao thâm, tuy là dáng vẻ bề ngoài chỉ có hơn hai mươi tuổi, tuổi thật của y có lẽ đã rất lớn rồi.
A Quý bên cạnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng nói: “Vinh Tinh Hoằng này đã là tu sĩ Nguyên Anh.”
Vinh Tuệ Khanh lảo đảo lui về sau hai bước, đứng tựa lưng vào vách tường động phủ, toàn thân run rẩy không thôi.
Nếu như ông nội của mình đã từng là tu sĩ Nguyên Anh, vậy tại sao về sau ông lại trở thành người phàm không có tu vi chứ?
Còn có cha của cô, tu vi của cha cô là như thế nào? Nếu như cha cô là con trai của Vinh Tinh Hoằng trước mặt đây, vậy dáng vẻ tuyệt đối không thể nào là một người đàn ông thật thà giản dị trên núi như vậy được.
Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn mờ mịt.
Hóa ra cái gia đình mình cho là bình thường đấy, mỗi một người đều không tầm thường.
“Mang mấy thứ này theo đi. Cứ ở yên tại thần điện Quang Minh, mặc kệ nghe thấy nơi này chúng ta xảy ra chuyện gì, đều không được quay lại, nhớ rõ chưa?” Ông lão kia giao ba mảnh mai rùa vào tay Vinh Tinh Hoằng, nghiêm nghị nói.
Vinh Tinh Hoằng hơn hai mươi tuổi vô cùng khó hiểu: “Cha, vì sao không thể trở về? Nếu như trong tông môn chúng ta xảy ra chuyện lớn, mỗi một người đều phải góp sức, làm sao con có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ?”
Ông lão lạnh lùng nói: “Con đi thần điện Quang Minh nhận chức vụ quan trọng, trong lòng làm sao còn có tông môn? Thần điện Quang Minh yêu cầu sự trung thành cùng phục tùng tuyệt đối! Nếu con còn nghĩ tới tông môn, vậy thì đừng đi thần điện Quang Minh!” Ông lão liên tục răn dạy, giáo huấn đến mức Vinh Tinh Hoằng trẻ tuổi không ngóc đầu lên được.
Vinh Tuệ Khanh nghe lại cảm thấy kỳ lạ. Nếu ông nội của mình xuất thân từ đỉnh cấp tông môn của Pháp gia, mặc kệ ông có địa vị gì ở thần điện Quang Minh, đỉnh cấp tông môn của Pháp gia vẫn là nhà của ông, là gốc rễ của ông. Nếu như ông vừa thần phục thần điện Quang Minh, đồng thời quên sạch, thậm chí vứt bỏ đỉnh cấp tông môn của Pháp gia, một người quên cội nguồn của bản thân như vậy, thì làm sao nói đến trung thành? Chẳng qua chỉ là một kẻ nịnh hót cậy quyền cậy thế mà thôi.
Mà nguyên nhân thực sự khiến ông lão kia nói như vậy tựa hồ cũng đáng giá tranh biện.
“Đi đi, đi rồi thì không được trở về nữa.”
Mão Tam Lang và A Quý nghe đến đầu óc mơ hồ.
Nhưng trong lòng Vinh Tuệ Khanh lại có điều ngộ ra. Bởi đa phần nội dung ông lão kia đang giảng cùng những lời ông nội nói lúc dạy cô trận pháp rất giống nhau.
Tỉ như, đạo của trận pháp nằm ở chỗ thuận theo và thích ứng với thiên đạo, nắm giữ quy tắc “Thiên nhân hợp nhất” thì mới có thể chân chính phát huy trận pháp đến cực hạn.
Mà Pháp gia coi trọng nhất chính là quy tắc và luật lệ.
Không có quy tắc, không thành tiêu chuẩn.
Đạo gia sùng bái đạo pháp tự nhiên.
Phật tông sùng bái tứ đại giai không*.
* Tứ đại giai không: Thế gian tất cả đều3là hư vô.
Chỉ có Pháp gia là sùng bái thiên nhân hợp nhất, thiên đạo tức là nhân đạo, nhân đạo quy về thiên đạo.
Chướng ngại tu hành của Vinh Tuệ Khanh đều đến từ sự không hiểu biết về thiên đạo. Mà ông lão này giảng giải “Thiên nhân hợp nhất”, lại khiến cô có cảm giác lĩnh ngộ ra.
Cô không nên đối lập thiên đạo và nhân đạo.
Thiên đạo tốt nhất chính là nhân đạo. Mục đích cuối cùng của nhân đạo chính là thiên đạo. Quan hệ giữa hai cái này vốn là đối lập và thống nhất, chứ không phải quan hệ phải chọn một trong hai.
Cũng không phải là muốn “Tồn thiên lý, diệt nhân dục*”, mà là chú trọng0quan hệ cùng sinh cùng diệt của thiên lý và nhân dục.
* Tồn thiên lý, diệt nhân dục: Xuất xứ từ câu nói của Chu Hy – một nhà Triết học dưới thời Tống. Chu Hi nói: “Thánh nhân thiên ngôn vạn ngữ chỉ thị giáo nhân tồn thiên lý diệt nhân dục”, có nghĩa là “Thiên ngôn vạn ngữ của Thánh nhân chỉ giáo dục con người bảo tồn thiên lý, tiêu diệt nhân dục”. Chu Hy cho rằng, cái dục vọng của con người là cái thấp hèn, đối lập với cái chí thiện là “thiên lý”, cho nên ông chủ trương phải vứt bỏ “nhân dục” để giữ “thiên lý”. Hiểu đơn giản thì đây là một quan niệm cấm đoán dục5vọng của con người.
Không có người sẽ không có trời.
Đồng dạng, không có trời, người cũng sẽ không tồn tại.
Không hiểu vì sao trong rất nhiều sách tu hành nhất định phải đối lập hai bên với nhau, rất nhiều chỗ trước đây nghĩ không thông, giờ đã có được cách hiểu mới.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh sáng tỏ thông suốt, trong thức hải “ầm” một tiếng, như vừa xảy ra vụ nổ lớn vậy, thức hải chợt được mở rộng thêm một tầng. Đế Lưu Tương trong đan điền lại xảy ra thay đổi thêm lần nữa, càng rót vào trong tiên cơ của cô nhiều hơn nữa. Linh khí trong cơ thể bỗng chốc tràn đầy.
Trong lúc bất tri bất giác, Vinh Tuệ4Khanh liền từ Trúc Cơ sơ kỳ tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.
Rất nhanh là có thể ở trạng thái Kết Đan.
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh vô cùng mừng rỡ. Đối với tu sĩ có loại tư chất như cô mà nói, khó khăn lớn nhất trong tu hành không phải là khó tập trung linh khí, mà là nhận thức trong lúc tu hành. Người như bọn họ không được có nghi ngờ. Nếu như vừa có chỗ không rõ, tu hành sẽ lập tức gặp trở ngại cực lớn, quá trình thăng cấp sẽ trở nên cực kì gian nan.
Tu sĩ tư chất kém, không thích dùng đầu óc, dựa vào việc ăn cực nhiều đan dược để nâng cao9tu vi cũng là một phương thức hữu hiệu.
Thế nhưng với tu sĩ có tư chất cực kì tốt, cũng vô cùng thông minh mà nói, chướng ngại tu hành lớn nhất của bọn họ chính là quá hiểu biết.
Nếu gặp phải chướng ngại này, dù là đan dược gì cũng không có tác dụng. Bởi vì bọn họ cần chính là suy nghĩ, là từ trong suy nghĩ mà thật sự thấu hiểu, đề cao tu vi.
Giống như năm đó trước khi Phật Tổ niết bàn dưới cây bồ đề, cũng có chướng ngại như vậy. Cuối cùng Ngài ngồi dưới cây bồ đề suy nghĩ sâu xa trong bảy ngày bảy đêm, cuối cùng niết bàn thành Phật Tổ.
Vinh Tuệ Khanh vẫn tu luyện Húc Nhật Quyết, lại có Đế Lưu Tương, linh lực của cô ngày càng tăng lên. Nhưng bởi vì trong lòng có nhiều điều nghĩ vẫn chưa thông, thế nên tu vi của cô tăng lên rất chậm.
A Quý lập tức phát hiện được biến hóa của Vinh Tuệ Khanh, kinh ngạc nhìn bốn phía, hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tu vi của cô làm sao trong nháy mắt đã tăng lên nhiều như vậy?”
Từ Trúc Cơ sơ kỳ lập tức tăng lên đến Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn.
Mão Tam Lang cũng cảm nhận được, mừng rỡ nói: “Xem ra Phù Đảo này thật đúng là có đại thần thông!”
Vinh Tuệ Khanh hé miệng cười khẽ. Cô biết, hòn đảo này có quan hệ với La Thần, nhất định sẽ không hại cô.
Tu vi trong nháy mắt tăng lên hai tầng, Vinh Tuệ Khanh cảm thấy khí huyết trong cơ thể có phần không thu lại được, dứt khoát ngồi trên bãi đất trống trước đại điện đỉnh cấp tông môn của Pháp gia, nhắm mắt ổn định hơi thở, củng cố tu vi.
Mão Tam Lang và A Quý liền một trái một phải đứng bên cạnh cô, cảnh giác nhìn khắp bốn phương tám hướng, e sợ có người ra tay với Vinh Tuệ Khanh.
Mà giọng nói của ông lão đang giảng bài trong trong đại điện kia du dương như chuông thần nơi mộ cổ, vỗ về khí huyết cuồn cuộn cùng thức hải đang phiên trào của Vinh Tuệ Khanh, dẫn dắt cô từng bước ổn định linh lực đến kinh mạch vừa được mở rộng cùng bên trong đan điền.
Vận chuyển xong vài vòng, Vinh Tuệ Khanh quan sát bên trong cơ thể, biết mình đã chính thức củng cố xong tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, bắt đầu chuẩn bị cho Kết Đan.
Nhưng nghĩ đến quá trình tăng tu vi Trúc Cơ của mình, Vinh Tuệ Khanh chỉ có thể cười khổ.
Người khác mặc dù tư chất không bằng cô, nhưng chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, đồng thời dùng thật nhiều đan dược là tu vi đã tăng nhanh hơn cô rất nhiều.
Tình huống như cô chỉ có thể tìm kiếm cơ duyên hết lần này đến lần khác, để đột phá chướng ngại trong lúc ra ngoài lịch duyệt, từ đó nâng cao tư vi.
Vinh Tuệ Khanh từ dưới đất đứng lên, cười khẽ cảm ơn Mão Tam Lang và A Quý.
Bọn họ đùa giỡn một hồi lại tiếp tục đứng trước cửa đại điện nhìn.
Không lâu sau, ông lão kia kết thúc giảng dạy, thu thập đồ đạc của mình, chậm rãi đi ra ngoài.
Lúc ông lão kia đến cửa đại điện, Vinh Tuệ Khanh vội vàng kéo Mão Tam Lang và A Quý sang bên cạnh nhường đường.
Tuy ba người bọn họ ở đây, cũng giống như lúc trước ở sơn trang Đóa Linh, đều lấy hình thức linh thể tồn tại, dù cho ông lão này cố đi xuyên qua người bọn họ vẫn không sao. Thế nhưng Vinh Tuệ Khanh vẫn còn có chút khó chịu, trực giác bảo cô phải tránh ra mới tốt.
Trong tay ông lão kia cầm một chồng sách, chậm rãi đi xuống bậc thang đại điện. Lúc bước ngang qua đám người Vinh Tuệ Khanh, ông lão kia đột nhiên ngừng lại một chút, đứng lại ngay trước mặt đám người Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh biết rõ là ông lão kia không nhìn thấy bọn họ, thế nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt của đối phương, tựa như xuyên thấu sương mù dày đặc, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt cô.
“Mới đây hình như thiên cơ có chút sai lầm, rốt cuộc là sai lầm ở chỗ nào?” Ông lão kia thu hồi ánh mắt, duỗi tay phải ra, ba mảnh mai rùa rơi trên mặt đất, hợp thành một quẻ tượng.
Vinh Tuệ Khanh nhỏ tiếng kêu lên, ba mảnh mai rùa trong túi càn khôn bên hông cô cứ như cảm nhận được có điều lạ, trở nên nóng rực lạ thường, đồng thời nhẹ nhàng nảy lên.
Mà ba mảnh mai rùa trước mặt ông lão, cũng nảy lên theo tiết tấu giống vậy.
Ông lão kia hít một ngụm khí lạnh, hai tay run rẩy đưa ra, nhẹ nhàng đặt trên ba mảnh mai rùa.
Mai rùa trên đất ngừng nảy.
Mai rùa trong túi càn khôn bên hông của Vinh Tuệ Khanh cũng ngừng nảy.
Ở giữa không gian yên tĩnh này, ông lão kia vẫn duy trì tư thế nửa quỳ chạm đất, đè ba mảnh mai rùa xuống mặt đất thật chặt.
“... Xem ra kiếp số này là chạy trời không khỏi nắng rồi.” Ông lão kia than nhẹ một tiếng, nhặt mai rùa từ dưới đất lên, bỏ vào trong túi càn khôn bên hông mình, sau đó quay đầu nhìn về chỗ Vinh Tuệ Khanh đang đứng, chậm rãi nói: “Mời ngươi đi cho, ngươi sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho tông môn Pháp gia bọn ta.” Nói xong bóng dáng cũng dần biến mất.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng đuổi theo.
Nói thật, hứng thú duy nhất của cô đối với đỉnh cấp tông môn của Pháp gia này chính là ông lão kia. Bởi vì ông ta tương tự với ông nội của cô đến vậy, Vinh Tuệ Khanh muốn biết, ông lão này có quan hệ gì với nhà cô hay không.
Tới đường nhỏ bên ngoài đại điện, Vinh Tuệ Khanh thấy bóng lưng ông lão kia xuất hiện trên con đường, vội vàng đi theo.
Ông lão kia đi vòng vèo mấy lượt, cuối cùng trở lại động phủ của mình.
“Tinh Hoằng, con dọn dẹp một chút, đêm nay phải đi đến thần điện Quang Minh, chính thức tiếp nhận bổ nhiệm chức vụ quan trọng. Từ nay về sau, con không được quay lại nữa.” Ông lão kia dặn dò một người khoảng hơn hai mươi tuổi trong động phủ.
Tinh Hoằng? Trái tim Vinh Tuệ Khanh đập thình thịch. Cô nhớ rõ, ông nội của cô tên là Vinh Tinh Hoằng!
Phải chăng là hai chữ đồng âm? Vinh Tuệ Khanh không dám xác định.
Người trẻ tuổi kia quay đầu, cười nói với ông lão: “Cha, không phải cha nói không cho con đi thần điện Quang Minh sao?”
Ông lão cười khổ một tiếng: “Hiện tại chúng ta tự thân còn khó bảo toàn, con không đi, há chẳng lẽ để Pháp gia chúng ta tuyệt hậu? Vinh gia ta tuyệt hậu sao?!”
Vinh Tuệ Khanh “a” lên một tiếng, hai tay bưng kín miệng.
Thì ra, hai người kia thật sự có quan hệ huyết thống trực hệ với cô.
Người hơn hai mươi tuổi kia chính là ông nội Vinh Tinh Hoằng của cô lúc còn trẻ, so với dáng vẻ lúc về già, thật sự kém quá xa.
Vinh Tuệ Khanh vẫn không dám tin tưởng toàn bộ. Cô cảm giác được người trẻ tuổi kia tu vi rất cao thâm, tuy là dáng vẻ bề ngoài chỉ có hơn hai mươi tuổi, tuổi thật của y có lẽ đã rất lớn rồi.
A Quý bên cạnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng nói: “Vinh Tinh Hoằng này đã là tu sĩ Nguyên Anh.”
Vinh Tuệ Khanh lảo đảo lui về sau hai bước, đứng tựa lưng vào vách tường động phủ, toàn thân run rẩy không thôi.
Nếu như ông nội của mình đã từng là tu sĩ Nguyên Anh, vậy tại sao về sau ông lại trở thành người phàm không có tu vi chứ?
Còn có cha của cô, tu vi của cha cô là như thế nào? Nếu như cha cô là con trai của Vinh Tinh Hoằng trước mặt đây, vậy dáng vẻ tuyệt đối không thể nào là một người đàn ông thật thà giản dị trên núi như vậy được.
Vinh Tuệ Khanh hoàn toàn mờ mịt.
Hóa ra cái gia đình mình cho là bình thường đấy, mỗi một người đều không tầm thường.
“Mang mấy thứ này theo đi. Cứ ở yên tại thần điện Quang Minh, mặc kệ nghe thấy nơi này chúng ta xảy ra chuyện gì, đều không được quay lại, nhớ rõ chưa?” Ông lão kia giao ba mảnh mai rùa vào tay Vinh Tinh Hoằng, nghiêm nghị nói.
Vinh Tinh Hoằng hơn hai mươi tuổi vô cùng khó hiểu: “Cha, vì sao không thể trở về? Nếu như trong tông môn chúng ta xảy ra chuyện lớn, mỗi một người đều phải góp sức, làm sao con có thể khoanh tay đứng nhìn cơ chứ?”
Ông lão lạnh lùng nói: “Con đi thần điện Quang Minh nhận chức vụ quan trọng, trong lòng làm sao còn có tông môn? Thần điện Quang Minh yêu cầu sự trung thành cùng phục tùng tuyệt đối! Nếu con còn nghĩ tới tông môn, vậy thì đừng đi thần điện Quang Minh!” Ông lão liên tục răn dạy, giáo huấn đến mức Vinh Tinh Hoằng trẻ tuổi không ngóc đầu lên được.
Vinh Tuệ Khanh nghe lại cảm thấy kỳ lạ. Nếu ông nội của mình xuất thân từ đỉnh cấp tông môn của Pháp gia, mặc kệ ông có địa vị gì ở thần điện Quang Minh, đỉnh cấp tông môn của Pháp gia vẫn là nhà của ông, là gốc rễ của ông. Nếu như ông vừa thần phục thần điện Quang Minh, đồng thời quên sạch, thậm chí vứt bỏ đỉnh cấp tông môn của Pháp gia, một người quên cội nguồn của bản thân như vậy, thì làm sao nói đến trung thành? Chẳng qua chỉ là một kẻ nịnh hót cậy quyền cậy thế mà thôi.
Mà nguyên nhân thực sự khiến ông lão kia nói như vậy tựa hồ cũng đáng giá tranh biện.
“Đi đi, đi rồi thì không được trở về nữa.”
Tác giả :
Hàn Vũ Ký