Bổ Thiên Ký
Chương 205: Cường thế bao che khuyết điểm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh không chịu, mỉm cười cự tuyệt.
Lỗ Oánh Oánh chuyển chuyển đôi mắt, giọng điệu tràn đầy thâm ý: “Đấy là người thương của Vinh sư muội, cho nên không thể để cho người ngoài xem. Là vậy sao?”
Lục Kỳ Hoằng sửng sốt. Thần thức phóng ra, thăm dò trên người Vinh Tuệ Khanh, lại nhìn sắc mặt cô, trong lòng càng không vui. Cô gái này đã mất nguyên âm, rõ ràng là từng quan hệ với đàn ông. Hắn không khỏi khinh bỉ Vinh Tuệ Khanh thêm vài phần, mới Trúc Cơ mà đã thế, ngay cả tấm thân trinh nguyên cũng không giữ được, xem ra tu vi của người này cũng là dựa vào đàn ông mới có được.
Lỗ Oánh Oánh nhìn mặt đoán lòng, càng thêm vui mừng, lắc lắc ống tay3áo của Lục Kỳ Hoằng: “Tiểu sư thúc, thúc cũng đừng nhọc lòng nữa. Vinh sư muội chắc chắn sẽ chăm tóc chu toàn cho người thương của mình, không cần chúng ta phải quan tâm đâu.”
Nàng ta biết đời trước Lục Kỳ Hoằng có chút tâm tư với Vinh Tuệ Khanh, tuy rằng từ đầu đến cuối đều không bày tỏ ra, thế nhưng những lúc mọi người bắt nạt Vinh Tuệ Khanh, hắn sẽ hay đứng ra nói câu công bằng. Đời này, Vinh Tuệ Khanh đã sớm có người thương, không chừng Lục Kỳ Hoằng sẽ chuyển lòng hảo cảm vẫn luôn che giấu kia thành chán ghét...
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp vô song của Vinh Tuệ Khanh, thiếu nữ chỉ coi như thanh tú của kiếp trước thật không thể sánh nổi,0nàng ta lại không biết rõ Lục Kỳ Hoằng lòng dạ như thế nào. Theo lý thuyết, đời trước Vinh Tuệ Khanh chỉ có dáng vẻ thanh tú, Lục Kỳ Hoằng cũng đã đối xử khác biệt với cô, đời này cô quốc sắc thiên hương, Lục Kỳ Hoằng còn chẳng phải càng thêm rễ tình đâm sâu hay sao?
Lục Kỳ Hoằng có vẻ bình tĩnh, sâu trong đáy mắt lại tỏa ra hào quang nóng rực.
Lỗ Oánh Oánh nhìn thấy trong mắt, cõi lòng như mắc một cây gai, nghĩ đến dù mình có kinh nghiệm của một kiếp mà vẫn phải thua trên tay Vinh Tuệ Khanh, nhất thời nói ra mà không suy nghĩ: “Thực sự quái lạ, trước đây dáng vẻ của Vinh sư muội chẳng qua là bình thường, bây giờ lại có thể5biến thành đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, kể cũng lạ. Hơn nữa Vinh sư muội luôn luôn cư xử hiền lành với người ngoài, thà rằng người khác phụ mình cũng không bao giờ phụ người khác. Thế nhưng bây giờ, thực như là hai người... Tiểu sư thúc cần phải ra sức điều tra muội ấy thử xem, xem thử muội ấy có là Vinh sư muội thật sự hay không...”
Vinh Tuệ Khanh giật mình, nhíu mày lại. Lỗ Oánh Oánh này rõ ràng là người của Thanh Vân Tông, trước đây mình chưa từng gặp qua nàng ta, tại sao nàng ta lại biết dáng vẻ trước đây của mình thế nào? Lẽ nào nàng ta từng gặp được Đại Ngưu và Bách Hủy...
Lang Thất ở bên cạnh nháy mắt mấy lần với Tuyết Lang4Nữ, Tuyết Lang Nữ cũng không thèm để ý đến nó. Lang Thất giận dữ, bèn khiêu khích Lỗ Oánh Oánh: “Tiểu sư thúc là gì với cô? Kêu người ta như thân thiết lắm vậy, người ta còn chẳng để ý đến cô, cô còn không biết xấu hổ à? Thật là ngựa không tự biết mặt dài, tự mình đa tình!”
Ầm!
“Khốn kiếp!” Lời của Lang Thất như con dao đâm vào trong lòng Lỗ Oánh Oánh. Lỗ Oánh Oánh giận dữ, bất chấp đây là động phủ của Vinh Tuệ Khanh và Lang Thất là linh sủng của cô, vừa ra tay chính là một Chưởng Tâm Lôi ập xuống đầu Lang Thất.
Vinh Tuệ Khanh khẽ nhướn mày, cũng là xuất ra một Chưởng Tâm Lôi.
Rầm rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, Chưởng Tâm Lôi của Vinh9Tuệ Khanh ra sau mà đến trước, chẳng những cản được Chưởng Tâm Lôi của Lỗ Oánh Oánh mà còn có dư lực mà đánh tiếp vào mặt Lỗ Oánh Oánh.
Lục Kỳ Hoằng thấy tình thế không ổn, vội vàng dời bước tiến lên, ống tay áo khẽ vung ra, xua đi Chưởng Tâm Lôi còn lại của Vinh Tuệ Khanh.
Lỗ Oánh Oánh trừng mắt nhìn một tràng lôi quang xen với điện quang lóe lên, sợ đến choáng váng, ngơ ngác sững ra đứng đó.
Nếu không có Lục Kỳ Hoằng ra tay, Lỗ Oánh Oánh chắc chắn đã bị sét đánh đến ngoài khét trong sống...
Vinh Tuệ Khanh tu luyện Húc Nhật Quyết, cũng đi con đường tu luyện thể khí kiêm tu, pháp thuật dạng công kích do cô sử dụng ra mạnh mẽ hơn nữ tu khác nhiều.
Lúc này nhìn Lỗ Oánh Oánh đang khóc lóc ngã vào ngực Lục Kỳ Hoằng, nhớ đến nữ chính trong nguyên tác bị con ả hai mặt này làm hại đến mức có khổ mà còn không dám nói ra, Vinh Tuệ Khanh cười khẩy nói: “Đánh chó còn phải nể mặt chủ. Ngươi muốn dương oai ở chỗ này của ta, trước tiên nên xem thử mình có bao nhiêu phân lượng!”
Lỗ Oánh Oánh càng khóc dữ dội, ghì lấy vạt áo Lục Kỳ Hoằng không buông, nức nở nghẹn ngào như là chim nhỏ nép vào người.
Lang Thất thấy Vinh Tuệ Khanh bao che cho mình như vậy, tâm trạng vốn có hơi buồn bực bỗng chốc dâng trào. Nó nhảy vọt lên ba thước, hét lớn: “Một đấu một! Một đấu một! Ta khẩn thiết yêu cầu ngươi và chủ nhân ta một đấu một! Không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, chủ nhân ta theo họ ngươi!”
Xích Báo vốn đang căng thẳng, đề phòng hai người Lục, Lỗ có trá. Hiện tại nhận thấy Lục Kỳ Hoằng không có ý động thủ, bèn đánh một luồng linh lực về phía Lang Thất, trầm giọng nói: “Câm miệng!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Lang Nữ dừng trên người Xích Báo, lại không rời đi nữa.
Lang Thất nhạy bén cảm nhận được biến đổi của Tuyết Lang Nữ, không kịp tránh né công kích của Xích Báo, lập tức bị linh lực của Xích Báo đánh văng lên vách đá của động phủ. Nó phun ra một búng máu tươi, có vẻ bị nội thương.
“Sao mi lại không né tránh chứ?” Xích Báo ngạc nhiên, tuy rằng muốn dạy dỗ Lang Thất thế nhưng nó cũng không có ý đánh Lang Thất trọng thương, vả lại chúng nó ngày thường cũng cãi nhau ầm ĩ quen rồi.
Lang Thất cũng có tu vi Trúc Cơ, Chưởng Tâm Lôi của Lỗ Oánh Oánh đối với nó mà nói chỉ là tổn thương ngoài da thịt, thế nhưng Xích Báo thì không giống, nó là yêu thú, vốn có công kích mạnh hơn tu sĩ Nhân giới, hơn nữa Lang Thất bị ánh mắt của Tuyết Lang Nữ làm thất thần nên mới bị đánh trúng.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng chạy đến, đưa vào trong miệng Lang Thất một viên đan dược.
Khí huyết đang cuộn trào của Lang Thất từ từ bình lặng lại, nó dựa vào vách đá động phủ, dùng hai cái chân trước che kín đầu.
Vinh Tuệ Khanh đứng dậy, nhìn Lỗ Oánh Oánh và Lục Kỳ Hoằng, bất mãn nói: “Xin Lục sư thúc nhường ra một chút, Lỗ sư tỷ làm bị thương linh sủng của ta, ta phải lấy lại công bằng cho nó!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Xích Báo sửng sốt mà ngay cả Lang Thất đang ai oán mối tình đầu chết đi cũng lập tức tỉnh thần, lắc lắc cái đầu, há hốc cái miệng sói xem chuyện vui.
Cái tình huống gì thế này? Đây là tình huống gì thế?!
Chủ nhân vậy mà bao che đến mức này sao?
Lang Thất đột nhiên tràn ngập chờ mong đến ngày tháng mình càn quét khắp Thanh Vân Tông sau này!
Phải ở cùng với chủ nhân mới được! Ở cùng với một chủ nhân đã cương quyết còn bao che khuyết điểm, là quan trọng biết chừng nào!
Lục Kỳ Hoằng nhíu mày, đẩy ra Lỗ Oánh Oánh ra, phủi ống tay áo rồi nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chuyện vừa nãy ta thấy rõ ràng, là một linh sủng của ngươi làm bị thương linh sủng khác. Chúng nó chém giết lẫn nhau, liên quan gì đến Lỗ sư tỷ của ngươi chứ?”
Vinh Tuệ Khanh lật tay phải, gọi ra Nhật Câu, chỉ vào Lỗ Oánh Oánh mà nói: “Sao lại không liên quan đến nàng ta? Nếu nàng ta không ra tay trước, dùng Chưởng Tâm Lôi tấn công linh sủng của ta, linh sủng của ta cũng sẽ không thất thần mà tránh hụt công kích của đồng bạn. Nói tới nói lui, nàng ta chính là đầu sỏ gây họa. Đây là động phủ của ta, kẻ bị thương là linh sủng của ta, ngày hôm nay nàng ta không giao ra câu trả lời thỏa đáng thì đừng hòng rời khỏi động phủ này!”
Vinh Tuệ Khanh vừa dứt lời liền gia tăng cấm chế ở cửa động phủ mạnh thêm vài phần, cho dù là Lục Kỳ Hoằng muốn xông ra cũng không dễ.
Lỗ Oánh Oánh nghe mà sửng sốt một hồi, liếc mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt Lục Kỳ Hoằng hình như có thay đổi, trong lòng không khỏi khẩn trương. Nàng ta biết rõ đối phương đang cưỡng từ đoạt lý thế nhưng nhất thời cũng không biết nên nói gì để phản bác, đành phải che mặt khóc nức nở tiếp.
Vinh Tuệ Khanh không chịu nổi cái dáng vẻ chim nhỏ nép vào người này nữa, lại nhớ đến Lỗ Oánh Oánh trong nguyên tác dựa vào thủ đoạn này mà giành được không ít sự đồng tình từ nữ chính, cho nên nữ chính mới coi ả rắn rết lá mặt lá trái này làm tri kỷ, chịu thiệt vô số. Cô không khỏi càng giận dữ, người nhoáng lên, tay phải duỗi lên trước, lấy Nhật Câu làm côn, ra sức giáng xuống đầu Lỗ Oánh Oánh.
Lỗ Oánh Oánh đang khóc thút thít cũng không quên dán mắt nhìn động tĩnh của Vinh Tuệ Khanh, thấy thế thì vội vàng phi thân lùi về phía sau, trốn sau lưng Lục Kỳ Hoằng.
Pháp thuật khác Lỗ Oánh Oánh học không ra gì, thế nhưng các loại thủ đoạn thoát thân lại học được mười phần mười. Trước đây nàng ta thường hay để cho nữ chính trong nguyên tác cản tai họa, còn bản thân thì núp ở sau co giò chạy trốn. May mà nữ chính là nữ chính, có hành hạ thế nào cũng không chết được. Nếu như là một cô gái khác không phải nữ chính, e rằng sớm đã bị nàng ta hại đến hài cốt cũng không còn.
Nhận thấy cấm chế ở cửa động phủ thay đổi, Lục Kỳ Hoằng cũng không để trong lòng lắm nên bắt đầu nhúng tay vào, che chở phía trước Lỗ Oánh Oánh, hòa nhã nói: “Lỗ sư muội ra tay trước quả thực là muội ấy không đúng. Nhưng linh sủng của ngươi nói lời tổn thương người khác trước, cũng khó trách muội ấy giận dữ ra tay.”
Vinh Tuệ Khanh cười khẩy: “Nói lời tổn thương là muốn động thủ đáp trả? Hay lắm, trước đó nàng ta nói năng lỗ mãng, làm tổn thương ta, ta cũng muốn động thủ đáp trả, ngày hôm nay ta nhất định không thể bỏ qua cho nàng ta. Mời Lục sư thúc nhường một chút, ta nhất định phải đánh với Lỗ sư tỷ một trận.”
Dứt lời, Vinh Tuệ Khanh không nói nhảm nữa, tay phải ném Nhật Câu lên không trung, Nhật Câu lao về phía Lỗ Oánh Oánh đang nấp đằng sau Lục Kỳ Hoằng.
Lục Kỳ Hoằng thấy Vinh Tuệ Khanh ngay cả mình cũng chẳng nể mặt, sắc mặt sa sầm, đưa tay muốn ngăn chặn Nhật Câu của Vinh Tuệ Khanh.
Ai ngờ Nhật Câu của Vinh Tuệ Khanh chỉ là hư chiêu, trường tiên nơi tay trái mới đòn thật sự.
Trong lúc không ai hay biết, một thanh trường tiên đã vòng qua Lục Kỳ Hoằng, tấn công về phía Lỗ Oánh Oánh đang trốn phía sau.
Lỗ Oánh Oánh vừa thút thít, khóe miệng lại mang ý cười, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Lục Kỳ Hoằng giúp mình ngăn cản binh khí của Vinh Tuệ Khanh, lại không ngờ đến có một thanh trường tiên đã im hơi lặng tiếng đánh lén mình.
Pằng một tiếng vang giòn!
Trường tiên nặng nề quất vào trên mặt Lỗ Oánh Oánh, gai ngược phía trên trường tiên rạch vào gò má trái của nàng ta, mang một mảng máu thịt.
“Aaaaaaaaaa!” Tiếng thét đinh tai nhức óc vang vọng ra từ trong động phủ của Vinh Tuệ Khanh kinh sợ đám chim muông đậu trên cổ thụ gần đó, làm chúng bay hết lên trời, tránh xa khỏi núi Côn Ngô.
Linh sủng Tuyết Lang của Lỗ Oánh Oánh nóng lòng muốn bảo vệ chủ nhân, điên cuồng gào lên một tiếng, thân mình vụt lên thành một cái bóng trắng nhào về phía Vinh Tuệ Khanh.
Xích Báo lập tức biến thành nguyên hình, cũng nhảy lên thật cao, rống to một tiếng rồi chặn đứng tuyết lang ở giữa không trung.
Tuyết Lang tránh trái tránh phải, không chịu chính diện nghênh chiến Xích Báo.
Xích Báo lại không chút thương hương tiếc ngọc, móng vuốt vươn ra, tạt mạnh xuống đầu của Tuyết Lang.
Tuyết Lang tuy rằng cũng là yêu thú, thế nhưng vẫn chưa Trúc Cơ, bị Xích Báo dốc toàn lực vồ xuống, lập tức nhận trọng thương, phun ra một búng máu tươi rồi từ trên không trung rơi xuống trước mặt Lang Thất.
Lang Thất nhảy vọt lên, đứng cùng với Xích Báo, một trái một phải bảo vệ phía trước Vinh Tuệ Khanh, trong miệng gừ gừ mà kêu lên, nhìn chòng chọc vào Lục Kỳ Hoằng đầy cảnh giác.
Lỗ Oánh Oánh không sao nhưng Lục Kỳ Hoằng lại là tu sĩ Kim Đan. Hắn mà ra một kích toàn lực thì Vinh Tuệ Khanh chắc chắn không phải đối thủ.
“Sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy?!” Lục Kỳ Hoằng nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh ra đòn nhưng phải kiềm chế vì bản thân là tu sĩ Kim Đan, vậy mà cô lại dùng trường tiên phá hủy nửa bên mặt của Lỗ Oánh Oánh, cho dù hắn có tốt tính thế nào cũng phải nổi giận.
“Vinh Tuệ Khanh! Thanh Vân Tông tối kỵ nhất là đồng môn tương tàn! Ngươi đừng nên quá làm càn! Nhập môn chưa bao lâu đã ngang ngược như vậy!” Lục Kỳ Hoằng vội vàng lấy ra một viên đan dược, nhai nát trong miệng rồi thoa lên mặt Lỗ Oánh Oánh.
Má phải của Lỗ Oánh Oánh đau rát, nàng ta lấy tay sờ thử thì cả bàn tay đều là máu tươi. Sau khi hét lên một tiếng thì hai mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự.
Lục Kỳ Hoằng bế Lỗ Oánh Oánh lên, gằn giọng nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nếu như muội ấy không sao thì coi như ngươi may mắn. Nếu như muội ấy có chuyện gì...”
“Có chuyện thì thế nào? Thanh Vân Tông cấm đồng môn tương, thế nhưng ta cũng không đánh chết ả. Vả lại tất cả chuyện này là do ả tự chuốc lấy. Ả đến động phủ của ta khiêu khích, lấn lướt ta, ta dù có lương thiện thì cũng nhất quyết không chịu thiệt như thế! Chờ ả tỉnh lại, mời ngài nói với ả, sau này nếu còn muốn ức hiếp ta như vậy, ta thấy ả lần nào thì đánh lần đó, để ta xem ả có mấy gương mặt để cho ta đánh nát!” Vinh Tuệ Khanh không sợ chút nào. Đây là địa bàn của cô, có trận pháp hỗ trợ, cô cũng có thể đấu một trận với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ như Lục Kỳ Hoằng.
May là Lục Kỳ Hoằng cũng không phải người không nói lý lẽ.
Lỗ Oánh Oánh ra tay muốn giết chết linh sủng người ta ngay trong động phủ của họ, đó đã sai trước rồi.
Nhưng mà Vinh Tuệ Khanh thoạt nhìn nhát gan yếu đuối nhưng tính tình lại cực kỳ dũng mãnh, hơn nữa vô cùng bao che khuyết điểm, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Một Chưởng Tâm Lôi của cô đến tu sĩ Kết Đan như hắn cũng phải tốn sức một phen mới hóa giải được.
Lục Kỳ Hoằng nhìn sâu vào trong mắt Vinh Tuệ Khanh, nói: “Mở cấm chế, để cho bọn ta ra ngoài.”
Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, cuối cùng vẫn mở cấm chế, để cho bọn họ đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Lục Kỳ Hoằng biến mất ở cửa động phủ, Vinh Tuệ Khanh nổi lên ý bỡn cợt, bèn lớn tiếng nói: “Tiểu sư thúc! Lỗ sư tỷ lòng đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, bây giờ hai người đã có gần gũi da thịt, không bằng kết làm đạo lữ song tu đi thôi!”
Lục Kỳ Hoằng đang sải bước về phía trước bỗng lảo đảo vài cái, sau đó lập tức biến mất trên con đường nhỏ phía trước động phủ của Vinh Tuệ Khanh.
“Chủ nhân thật lợi hại!” Lang Thất quả thực hận không thể có có thêm mấy cái miệng nữa để nịnh bợ Vinh Tuệ Khanh, nó lập tức thao thao tâng bốc như nước thủy triều, hận không thể lấy cả Điểu Sinh Ngư Thang* ra mà nịnh.
* Điểu Sinh Ngư Thang: là loại xưng hô của Vi Tiểu Bảo với Hoàng đế trong Lộc Đỉnh Ký, thật ra là hài âm của “Nghiêu Thuấn Vũ Thang”, ý Vi Tiểu Bảo là ca ngợi Hoàng đế anh minh.
Vinh Tuệ Khanh xua xua tay, chỉ vào con Tuyết Lang đang nằm trên đất mà nói: “Đưa nó ra ngoài đi. Ta nể mặt Lang Thất tha nó một lần. Lần sau nó còn muốn công kích ta, ta nhất định sẽ giết nó!”
Lang Thất rùng mình, vội vàng nhìn về phía Xích Báo: “Xích Báo, mi là người trong lòng của nó, sao còn không mau van xin chủ nhân?”
Vinh Tuệ Khanh sửng sốt một chút: “Lang Thất, không phải ngươi vừa ý Tuyết Lang Nữ à? Sao Xích Báo lại biến thành người trong lòng của nó rồi? Hai các ngươi giở trò quỷ gì vậy?”
Lang Thất trong lòng chua xót, thẫn thờ chạy đến nằm trước vách đá, vừa hấp thu linh khí chữa thương vừa lẩm bẩm nói: “Người ta chướng mắt ta, còn cách nào đây? Dưa hái xanh không ngọt, ta buông tay là được... hức... hức...” Nó lại còn bắt đầu nghẹn ngào.
Xích Báo hết biết nói gì, chậm rãi đi đến, lấy cái đầu báo đẩy đẩy đầu Lang Thất: “Ta không thích sói, nó là của ngươi.”
Lang Thất: “...” Không an ủi người thì cũng đừng có mở miệng nói chứ!
Vinh Tuệ Khanh đi đến gian phòng bên trong động phủ, khoanh chân ngồi bên giường huyền ngọc của La Thần, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện vừa rồi một lần. Từng cử chỉ, nét mặt, còn có từng câu nói của Lỗ Oánh Oánh cô đều ngẫm nghĩ cẩn thận lại.
Càng nghĩ cô càng thấy không đúng.
Đại Ngưu và Bách Hủy vẫn còn ở lều trên đỉnh núi, chờ tham gia cuộc khảo hạch nhập môn của tông môn cấp hai.
Vả lại bọn họ là phe Đạo môn, Thanh Vân Tông là thuộc Pháp gia, bình thường nước sông không phạm nước giếng, Lỗ Oánh Oánh hoàn toàn không có cơ hội quen biết Đại Ngưu và Bách Hủy.
Nếu như tin tức của nàng ta không phải có từ Đại Ngưu và Bách Hủy, vậy thì là từ đâu mà đến đây?
Ngay cả Phác Cung Doanh còn chẳng liên tưởng cô với thiếu nữ mà y đã cứu trong lúc vô tình nhúng tay vào chuyện trên phố Hồ Lô, vậy thì làm sao Lỗ Oánh Oánh lại thốt ra được những lời này? Hơn nữa nàng ta không những biết mình trước đây có dáng vẻ thế nào, mà thậm chí dường như còn nắm rõ như lòng bàn tay về tính tình trước kia.
Thế nhưng tính tình của cô trước giờ chưa hề thay đổi mà?
Rốt cuộc là cảm giác không đúng này đến từ đâu chứ?
Vinh Tuệ Khanh trước mắt chợt sáng lên. Không! Không đúng!
Nàng ta không phải là biết rõ như lòng bàn tay về Vinh Tuệ Khanh bây giờ! Nàng ta là rõ như lòng bàn tay đối với nữ chính Vinh Tuệ Khanh trong nguyên tác mới đúng!
Lẽ nào Lỗ Oánh Oánh cũng từng xem đại cương?
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, khẽ lắc đầu. Không thể nào. Thứ như đại cương, mình có thể hiểu là cái gì, còn những người vốn ở thế giới này chắc gì đã có thể hiểu.
Được rồi, La Xảo Tư hình như cũng biết rõ đại cương là thứ gì, tiếp nhận rất tự nhiên.
Chẳng lẽ nàng ta cũng không phải người chính gốc ở đây?
Tất cả những điều mơ mơ hồ hồ rốt cuộc cũng bắt đầu hiện rõ đường nét đại khái trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
La Xảo Tư thoạt trông cũng giống như mình, có lẽ không phải là người thuộc về thế giới này.
Vinh Tuệ Khanh lấy tay chống má, suy nghĩ cặn kẽ.
Cuối cùng cô quyết định có cơ hội sẽ tự mình bắt Lỗ Oánh Oánh lại để tra hỏi một phen.
Chuyện này không vội. Nếu như Lỗ Oánh Oánh muốn bắt nạt mình giống như nữ chính bi thảm trong nguyên tác, mình nhất định sẽ cho ả ta đẹp mặt...
Bên này Lục Kỳ Hoằng đưa Lỗ Oánh Oánh về động phủ của nàng ta, nhìn nàng ta tỉnh lại rồi mới an ủi: “Sau này ngươi đừng nóng nảy như vậy, cũng đừng nói nhiều như thế. Vinh sư muội của ngươi là người nóng tính, lại chọc giận nàng ta nữa, ngươi sẽ càng chịu thiệt nhiều hơn.”
Lỗ Oánh Oánh vô cùng ngóng trông Lục Kỳ Hoằng sẽ báo thù cho mình, lúc này không khỏi thất vọng tràn trề: “Hôm nay tiểu sư thúc cũng đã thấy rồi đó, ta còn chưa làm cái gì, Vinh Tuệ Khanh kia lại lòng dạ như rắn rết, một lời không hợp ý là lập tức ra tay. Vì sao Thanh Vân Tông chúng ta lại cho một ả ác độc như vậy nhập môn chứ?!”
Lục Kỳ Hoằng thở dài nói: “Nàng ta là kỳ tài trận pháp, nếu không phải Chưởng môn cho rằng nàng ta nhỏ tuổi, cần tôi luyện nhiều hơn thì hôm nay nàng ta đã là Đại Trận Pháp Sư.”
“Hả?!” Lỗ Oánh Oánh khẽ kêu lên một tiếng, ngực phập phồng không yên. Thực sự là thay đổi cả rồi!
Chuyện Vinh Tuệ Khanh là thiên tài trận pháp rõ ràng là sau khi rời khỏi Thanh Vân Tông mới hiển lộ ra!
Không được, lần này chắc chắn không thể giữ cô ta lại. Lỗ Oánh Oánh thầm hạ quyết tâm. Kiếp trước, cô ta đã thua trên tay một Vinh Tuệ Khanh yếu đuối, cuối cùng còn bị phế bỏ tu vi. Lần này, nàng ta phải ra tay trước chiếm lợi thế, lấy mạng của Vinh Tuệ Khanh đầu tiên!
Vinh Tuệ Khanh không chịu, mỉm cười cự tuyệt.
Lỗ Oánh Oánh chuyển chuyển đôi mắt, giọng điệu tràn đầy thâm ý: “Đấy là người thương của Vinh sư muội, cho nên không thể để cho người ngoài xem. Là vậy sao?”
Lục Kỳ Hoằng sửng sốt. Thần thức phóng ra, thăm dò trên người Vinh Tuệ Khanh, lại nhìn sắc mặt cô, trong lòng càng không vui. Cô gái này đã mất nguyên âm, rõ ràng là từng quan hệ với đàn ông. Hắn không khỏi khinh bỉ Vinh Tuệ Khanh thêm vài phần, mới Trúc Cơ mà đã thế, ngay cả tấm thân trinh nguyên cũng không giữ được, xem ra tu vi của người này cũng là dựa vào đàn ông mới có được.
Lỗ Oánh Oánh nhìn mặt đoán lòng, càng thêm vui mừng, lắc lắc ống tay3áo của Lục Kỳ Hoằng: “Tiểu sư thúc, thúc cũng đừng nhọc lòng nữa. Vinh sư muội chắc chắn sẽ chăm tóc chu toàn cho người thương của mình, không cần chúng ta phải quan tâm đâu.”
Nàng ta biết đời trước Lục Kỳ Hoằng có chút tâm tư với Vinh Tuệ Khanh, tuy rằng từ đầu đến cuối đều không bày tỏ ra, thế nhưng những lúc mọi người bắt nạt Vinh Tuệ Khanh, hắn sẽ hay đứng ra nói câu công bằng. Đời này, Vinh Tuệ Khanh đã sớm có người thương, không chừng Lục Kỳ Hoằng sẽ chuyển lòng hảo cảm vẫn luôn che giấu kia thành chán ghét...
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp vô song của Vinh Tuệ Khanh, thiếu nữ chỉ coi như thanh tú của kiếp trước thật không thể sánh nổi,0nàng ta lại không biết rõ Lục Kỳ Hoằng lòng dạ như thế nào. Theo lý thuyết, đời trước Vinh Tuệ Khanh chỉ có dáng vẻ thanh tú, Lục Kỳ Hoằng cũng đã đối xử khác biệt với cô, đời này cô quốc sắc thiên hương, Lục Kỳ Hoằng còn chẳng phải càng thêm rễ tình đâm sâu hay sao?
Lục Kỳ Hoằng có vẻ bình tĩnh, sâu trong đáy mắt lại tỏa ra hào quang nóng rực.
Lỗ Oánh Oánh nhìn thấy trong mắt, cõi lòng như mắc một cây gai, nghĩ đến dù mình có kinh nghiệm của một kiếp mà vẫn phải thua trên tay Vinh Tuệ Khanh, nhất thời nói ra mà không suy nghĩ: “Thực sự quái lạ, trước đây dáng vẻ của Vinh sư muội chẳng qua là bình thường, bây giờ lại có thể5biến thành đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, kể cũng lạ. Hơn nữa Vinh sư muội luôn luôn cư xử hiền lành với người ngoài, thà rằng người khác phụ mình cũng không bao giờ phụ người khác. Thế nhưng bây giờ, thực như là hai người... Tiểu sư thúc cần phải ra sức điều tra muội ấy thử xem, xem thử muội ấy có là Vinh sư muội thật sự hay không...”
Vinh Tuệ Khanh giật mình, nhíu mày lại. Lỗ Oánh Oánh này rõ ràng là người của Thanh Vân Tông, trước đây mình chưa từng gặp qua nàng ta, tại sao nàng ta lại biết dáng vẻ trước đây của mình thế nào? Lẽ nào nàng ta từng gặp được Đại Ngưu và Bách Hủy...
Lang Thất ở bên cạnh nháy mắt mấy lần với Tuyết Lang4Nữ, Tuyết Lang Nữ cũng không thèm để ý đến nó. Lang Thất giận dữ, bèn khiêu khích Lỗ Oánh Oánh: “Tiểu sư thúc là gì với cô? Kêu người ta như thân thiết lắm vậy, người ta còn chẳng để ý đến cô, cô còn không biết xấu hổ à? Thật là ngựa không tự biết mặt dài, tự mình đa tình!”
Ầm!
“Khốn kiếp!” Lời của Lang Thất như con dao đâm vào trong lòng Lỗ Oánh Oánh. Lỗ Oánh Oánh giận dữ, bất chấp đây là động phủ của Vinh Tuệ Khanh và Lang Thất là linh sủng của cô, vừa ra tay chính là một Chưởng Tâm Lôi ập xuống đầu Lang Thất.
Vinh Tuệ Khanh khẽ nhướn mày, cũng là xuất ra một Chưởng Tâm Lôi.
Rầm rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, Chưởng Tâm Lôi của Vinh9Tuệ Khanh ra sau mà đến trước, chẳng những cản được Chưởng Tâm Lôi của Lỗ Oánh Oánh mà còn có dư lực mà đánh tiếp vào mặt Lỗ Oánh Oánh.
Lục Kỳ Hoằng thấy tình thế không ổn, vội vàng dời bước tiến lên, ống tay áo khẽ vung ra, xua đi Chưởng Tâm Lôi còn lại của Vinh Tuệ Khanh.
Lỗ Oánh Oánh trừng mắt nhìn một tràng lôi quang xen với điện quang lóe lên, sợ đến choáng váng, ngơ ngác sững ra đứng đó.
Nếu không có Lục Kỳ Hoằng ra tay, Lỗ Oánh Oánh chắc chắn đã bị sét đánh đến ngoài khét trong sống...
Vinh Tuệ Khanh tu luyện Húc Nhật Quyết, cũng đi con đường tu luyện thể khí kiêm tu, pháp thuật dạng công kích do cô sử dụng ra mạnh mẽ hơn nữ tu khác nhiều.
Lúc này nhìn Lỗ Oánh Oánh đang khóc lóc ngã vào ngực Lục Kỳ Hoằng, nhớ đến nữ chính trong nguyên tác bị con ả hai mặt này làm hại đến mức có khổ mà còn không dám nói ra, Vinh Tuệ Khanh cười khẩy nói: “Đánh chó còn phải nể mặt chủ. Ngươi muốn dương oai ở chỗ này của ta, trước tiên nên xem thử mình có bao nhiêu phân lượng!”
Lỗ Oánh Oánh càng khóc dữ dội, ghì lấy vạt áo Lục Kỳ Hoằng không buông, nức nở nghẹn ngào như là chim nhỏ nép vào người.
Lang Thất thấy Vinh Tuệ Khanh bao che cho mình như vậy, tâm trạng vốn có hơi buồn bực bỗng chốc dâng trào. Nó nhảy vọt lên ba thước, hét lớn: “Một đấu một! Một đấu một! Ta khẩn thiết yêu cầu ngươi và chủ nhân ta một đấu một! Không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, chủ nhân ta theo họ ngươi!”
Xích Báo vốn đang căng thẳng, đề phòng hai người Lục, Lỗ có trá. Hiện tại nhận thấy Lục Kỳ Hoằng không có ý động thủ, bèn đánh một luồng linh lực về phía Lang Thất, trầm giọng nói: “Câm miệng!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Lang Nữ dừng trên người Xích Báo, lại không rời đi nữa.
Lang Thất nhạy bén cảm nhận được biến đổi của Tuyết Lang Nữ, không kịp tránh né công kích của Xích Báo, lập tức bị linh lực của Xích Báo đánh văng lên vách đá của động phủ. Nó phun ra một búng máu tươi, có vẻ bị nội thương.
“Sao mi lại không né tránh chứ?” Xích Báo ngạc nhiên, tuy rằng muốn dạy dỗ Lang Thất thế nhưng nó cũng không có ý đánh Lang Thất trọng thương, vả lại chúng nó ngày thường cũng cãi nhau ầm ĩ quen rồi.
Lang Thất cũng có tu vi Trúc Cơ, Chưởng Tâm Lôi của Lỗ Oánh Oánh đối với nó mà nói chỉ là tổn thương ngoài da thịt, thế nhưng Xích Báo thì không giống, nó là yêu thú, vốn có công kích mạnh hơn tu sĩ Nhân giới, hơn nữa Lang Thất bị ánh mắt của Tuyết Lang Nữ làm thất thần nên mới bị đánh trúng.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng chạy đến, đưa vào trong miệng Lang Thất một viên đan dược.
Khí huyết đang cuộn trào của Lang Thất từ từ bình lặng lại, nó dựa vào vách đá động phủ, dùng hai cái chân trước che kín đầu.
Vinh Tuệ Khanh đứng dậy, nhìn Lỗ Oánh Oánh và Lục Kỳ Hoằng, bất mãn nói: “Xin Lục sư thúc nhường ra một chút, Lỗ sư tỷ làm bị thương linh sủng của ta, ta phải lấy lại công bằng cho nó!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Xích Báo sửng sốt mà ngay cả Lang Thất đang ai oán mối tình đầu chết đi cũng lập tức tỉnh thần, lắc lắc cái đầu, há hốc cái miệng sói xem chuyện vui.
Cái tình huống gì thế này? Đây là tình huống gì thế?!
Chủ nhân vậy mà bao che đến mức này sao?
Lang Thất đột nhiên tràn ngập chờ mong đến ngày tháng mình càn quét khắp Thanh Vân Tông sau này!
Phải ở cùng với chủ nhân mới được! Ở cùng với một chủ nhân đã cương quyết còn bao che khuyết điểm, là quan trọng biết chừng nào!
Lục Kỳ Hoằng nhíu mày, đẩy ra Lỗ Oánh Oánh ra, phủi ống tay áo rồi nói với Vinh Tuệ Khanh: “Chuyện vừa nãy ta thấy rõ ràng, là một linh sủng của ngươi làm bị thương linh sủng khác. Chúng nó chém giết lẫn nhau, liên quan gì đến Lỗ sư tỷ của ngươi chứ?”
Vinh Tuệ Khanh lật tay phải, gọi ra Nhật Câu, chỉ vào Lỗ Oánh Oánh mà nói: “Sao lại không liên quan đến nàng ta? Nếu nàng ta không ra tay trước, dùng Chưởng Tâm Lôi tấn công linh sủng của ta, linh sủng của ta cũng sẽ không thất thần mà tránh hụt công kích của đồng bạn. Nói tới nói lui, nàng ta chính là đầu sỏ gây họa. Đây là động phủ của ta, kẻ bị thương là linh sủng của ta, ngày hôm nay nàng ta không giao ra câu trả lời thỏa đáng thì đừng hòng rời khỏi động phủ này!”
Vinh Tuệ Khanh vừa dứt lời liền gia tăng cấm chế ở cửa động phủ mạnh thêm vài phần, cho dù là Lục Kỳ Hoằng muốn xông ra cũng không dễ.
Lỗ Oánh Oánh nghe mà sửng sốt một hồi, liếc mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt Lục Kỳ Hoằng hình như có thay đổi, trong lòng không khỏi khẩn trương. Nàng ta biết rõ đối phương đang cưỡng từ đoạt lý thế nhưng nhất thời cũng không biết nên nói gì để phản bác, đành phải che mặt khóc nức nở tiếp.
Vinh Tuệ Khanh không chịu nổi cái dáng vẻ chim nhỏ nép vào người này nữa, lại nhớ đến Lỗ Oánh Oánh trong nguyên tác dựa vào thủ đoạn này mà giành được không ít sự đồng tình từ nữ chính, cho nên nữ chính mới coi ả rắn rết lá mặt lá trái này làm tri kỷ, chịu thiệt vô số. Cô không khỏi càng giận dữ, người nhoáng lên, tay phải duỗi lên trước, lấy Nhật Câu làm côn, ra sức giáng xuống đầu Lỗ Oánh Oánh.
Lỗ Oánh Oánh đang khóc thút thít cũng không quên dán mắt nhìn động tĩnh của Vinh Tuệ Khanh, thấy thế thì vội vàng phi thân lùi về phía sau, trốn sau lưng Lục Kỳ Hoằng.
Pháp thuật khác Lỗ Oánh Oánh học không ra gì, thế nhưng các loại thủ đoạn thoát thân lại học được mười phần mười. Trước đây nàng ta thường hay để cho nữ chính trong nguyên tác cản tai họa, còn bản thân thì núp ở sau co giò chạy trốn. May mà nữ chính là nữ chính, có hành hạ thế nào cũng không chết được. Nếu như là một cô gái khác không phải nữ chính, e rằng sớm đã bị nàng ta hại đến hài cốt cũng không còn.
Nhận thấy cấm chế ở cửa động phủ thay đổi, Lục Kỳ Hoằng cũng không để trong lòng lắm nên bắt đầu nhúng tay vào, che chở phía trước Lỗ Oánh Oánh, hòa nhã nói: “Lỗ sư muội ra tay trước quả thực là muội ấy không đúng. Nhưng linh sủng của ngươi nói lời tổn thương người khác trước, cũng khó trách muội ấy giận dữ ra tay.”
Vinh Tuệ Khanh cười khẩy: “Nói lời tổn thương là muốn động thủ đáp trả? Hay lắm, trước đó nàng ta nói năng lỗ mãng, làm tổn thương ta, ta cũng muốn động thủ đáp trả, ngày hôm nay ta nhất định không thể bỏ qua cho nàng ta. Mời Lục sư thúc nhường một chút, ta nhất định phải đánh với Lỗ sư tỷ một trận.”
Dứt lời, Vinh Tuệ Khanh không nói nhảm nữa, tay phải ném Nhật Câu lên không trung, Nhật Câu lao về phía Lỗ Oánh Oánh đang nấp đằng sau Lục Kỳ Hoằng.
Lục Kỳ Hoằng thấy Vinh Tuệ Khanh ngay cả mình cũng chẳng nể mặt, sắc mặt sa sầm, đưa tay muốn ngăn chặn Nhật Câu của Vinh Tuệ Khanh.
Ai ngờ Nhật Câu của Vinh Tuệ Khanh chỉ là hư chiêu, trường tiên nơi tay trái mới đòn thật sự.
Trong lúc không ai hay biết, một thanh trường tiên đã vòng qua Lục Kỳ Hoằng, tấn công về phía Lỗ Oánh Oánh đang trốn phía sau.
Lỗ Oánh Oánh vừa thút thít, khóe miệng lại mang ý cười, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Lục Kỳ Hoằng giúp mình ngăn cản binh khí của Vinh Tuệ Khanh, lại không ngờ đến có một thanh trường tiên đã im hơi lặng tiếng đánh lén mình.
Pằng một tiếng vang giòn!
Trường tiên nặng nề quất vào trên mặt Lỗ Oánh Oánh, gai ngược phía trên trường tiên rạch vào gò má trái của nàng ta, mang một mảng máu thịt.
“Aaaaaaaaaa!” Tiếng thét đinh tai nhức óc vang vọng ra từ trong động phủ của Vinh Tuệ Khanh kinh sợ đám chim muông đậu trên cổ thụ gần đó, làm chúng bay hết lên trời, tránh xa khỏi núi Côn Ngô.
Linh sủng Tuyết Lang của Lỗ Oánh Oánh nóng lòng muốn bảo vệ chủ nhân, điên cuồng gào lên một tiếng, thân mình vụt lên thành một cái bóng trắng nhào về phía Vinh Tuệ Khanh.
Xích Báo lập tức biến thành nguyên hình, cũng nhảy lên thật cao, rống to một tiếng rồi chặn đứng tuyết lang ở giữa không trung.
Tuyết Lang tránh trái tránh phải, không chịu chính diện nghênh chiến Xích Báo.
Xích Báo lại không chút thương hương tiếc ngọc, móng vuốt vươn ra, tạt mạnh xuống đầu của Tuyết Lang.
Tuyết Lang tuy rằng cũng là yêu thú, thế nhưng vẫn chưa Trúc Cơ, bị Xích Báo dốc toàn lực vồ xuống, lập tức nhận trọng thương, phun ra một búng máu tươi rồi từ trên không trung rơi xuống trước mặt Lang Thất.
Lang Thất nhảy vọt lên, đứng cùng với Xích Báo, một trái một phải bảo vệ phía trước Vinh Tuệ Khanh, trong miệng gừ gừ mà kêu lên, nhìn chòng chọc vào Lục Kỳ Hoằng đầy cảnh giác.
Lỗ Oánh Oánh không sao nhưng Lục Kỳ Hoằng lại là tu sĩ Kim Đan. Hắn mà ra một kích toàn lực thì Vinh Tuệ Khanh chắc chắn không phải đối thủ.
“Sao ngươi có thể ra tay độc ác như vậy?!” Lục Kỳ Hoằng nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh ra đòn nhưng phải kiềm chế vì bản thân là tu sĩ Kim Đan, vậy mà cô lại dùng trường tiên phá hủy nửa bên mặt của Lỗ Oánh Oánh, cho dù hắn có tốt tính thế nào cũng phải nổi giận.
“Vinh Tuệ Khanh! Thanh Vân Tông tối kỵ nhất là đồng môn tương tàn! Ngươi đừng nên quá làm càn! Nhập môn chưa bao lâu đã ngang ngược như vậy!” Lục Kỳ Hoằng vội vàng lấy ra một viên đan dược, nhai nát trong miệng rồi thoa lên mặt Lỗ Oánh Oánh.
Má phải của Lỗ Oánh Oánh đau rát, nàng ta lấy tay sờ thử thì cả bàn tay đều là máu tươi. Sau khi hét lên một tiếng thì hai mắt trợn trắng, bất tỉnh nhân sự.
Lục Kỳ Hoằng bế Lỗ Oánh Oánh lên, gằn giọng nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nếu như muội ấy không sao thì coi như ngươi may mắn. Nếu như muội ấy có chuyện gì...”
“Có chuyện thì thế nào? Thanh Vân Tông cấm đồng môn tương, thế nhưng ta cũng không đánh chết ả. Vả lại tất cả chuyện này là do ả tự chuốc lấy. Ả đến động phủ của ta khiêu khích, lấn lướt ta, ta dù có lương thiện thì cũng nhất quyết không chịu thiệt như thế! Chờ ả tỉnh lại, mời ngài nói với ả, sau này nếu còn muốn ức hiếp ta như vậy, ta thấy ả lần nào thì đánh lần đó, để ta xem ả có mấy gương mặt để cho ta đánh nát!” Vinh Tuệ Khanh không sợ chút nào. Đây là địa bàn của cô, có trận pháp hỗ trợ, cô cũng có thể đấu một trận với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ như Lục Kỳ Hoằng.
May là Lục Kỳ Hoằng cũng không phải người không nói lý lẽ.
Lỗ Oánh Oánh ra tay muốn giết chết linh sủng người ta ngay trong động phủ của họ, đó đã sai trước rồi.
Nhưng mà Vinh Tuệ Khanh thoạt nhìn nhát gan yếu đuối nhưng tính tình lại cực kỳ dũng mãnh, hơn nữa vô cùng bao che khuyết điểm, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Một Chưởng Tâm Lôi của cô đến tu sĩ Kết Đan như hắn cũng phải tốn sức một phen mới hóa giải được.
Lục Kỳ Hoằng nhìn sâu vào trong mắt Vinh Tuệ Khanh, nói: “Mở cấm chế, để cho bọn ta ra ngoài.”
Vinh Tuệ Khanh hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay rồi lại buông ra, cuối cùng vẫn mở cấm chế, để cho bọn họ đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Lục Kỳ Hoằng biến mất ở cửa động phủ, Vinh Tuệ Khanh nổi lên ý bỡn cợt, bèn lớn tiếng nói: “Tiểu sư thúc! Lỗ sư tỷ lòng đã ngưỡng mộ ngài từ lâu, bây giờ hai người đã có gần gũi da thịt, không bằng kết làm đạo lữ song tu đi thôi!”
Lục Kỳ Hoằng đang sải bước về phía trước bỗng lảo đảo vài cái, sau đó lập tức biến mất trên con đường nhỏ phía trước động phủ của Vinh Tuệ Khanh.
“Chủ nhân thật lợi hại!” Lang Thất quả thực hận không thể có có thêm mấy cái miệng nữa để nịnh bợ Vinh Tuệ Khanh, nó lập tức thao thao tâng bốc như nước thủy triều, hận không thể lấy cả Điểu Sinh Ngư Thang* ra mà nịnh.
* Điểu Sinh Ngư Thang: là loại xưng hô của Vi Tiểu Bảo với Hoàng đế trong Lộc Đỉnh Ký, thật ra là hài âm của “Nghiêu Thuấn Vũ Thang”, ý Vi Tiểu Bảo là ca ngợi Hoàng đế anh minh.
Vinh Tuệ Khanh xua xua tay, chỉ vào con Tuyết Lang đang nằm trên đất mà nói: “Đưa nó ra ngoài đi. Ta nể mặt Lang Thất tha nó một lần. Lần sau nó còn muốn công kích ta, ta nhất định sẽ giết nó!”
Lang Thất rùng mình, vội vàng nhìn về phía Xích Báo: “Xích Báo, mi là người trong lòng của nó, sao còn không mau van xin chủ nhân?”
Vinh Tuệ Khanh sửng sốt một chút: “Lang Thất, không phải ngươi vừa ý Tuyết Lang Nữ à? Sao Xích Báo lại biến thành người trong lòng của nó rồi? Hai các ngươi giở trò quỷ gì vậy?”
Lang Thất trong lòng chua xót, thẫn thờ chạy đến nằm trước vách đá, vừa hấp thu linh khí chữa thương vừa lẩm bẩm nói: “Người ta chướng mắt ta, còn cách nào đây? Dưa hái xanh không ngọt, ta buông tay là được... hức... hức...” Nó lại còn bắt đầu nghẹn ngào.
Xích Báo hết biết nói gì, chậm rãi đi đến, lấy cái đầu báo đẩy đẩy đầu Lang Thất: “Ta không thích sói, nó là của ngươi.”
Lang Thất: “...” Không an ủi người thì cũng đừng có mở miệng nói chứ!
Vinh Tuệ Khanh đi đến gian phòng bên trong động phủ, khoanh chân ngồi bên giường huyền ngọc của La Thần, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện vừa rồi một lần. Từng cử chỉ, nét mặt, còn có từng câu nói của Lỗ Oánh Oánh cô đều ngẫm nghĩ cẩn thận lại.
Càng nghĩ cô càng thấy không đúng.
Đại Ngưu và Bách Hủy vẫn còn ở lều trên đỉnh núi, chờ tham gia cuộc khảo hạch nhập môn của tông môn cấp hai.
Vả lại bọn họ là phe Đạo môn, Thanh Vân Tông là thuộc Pháp gia, bình thường nước sông không phạm nước giếng, Lỗ Oánh Oánh hoàn toàn không có cơ hội quen biết Đại Ngưu và Bách Hủy.
Nếu như tin tức của nàng ta không phải có từ Đại Ngưu và Bách Hủy, vậy thì là từ đâu mà đến đây?
Ngay cả Phác Cung Doanh còn chẳng liên tưởng cô với thiếu nữ mà y đã cứu trong lúc vô tình nhúng tay vào chuyện trên phố Hồ Lô, vậy thì làm sao Lỗ Oánh Oánh lại thốt ra được những lời này? Hơn nữa nàng ta không những biết mình trước đây có dáng vẻ thế nào, mà thậm chí dường như còn nắm rõ như lòng bàn tay về tính tình trước kia.
Thế nhưng tính tình của cô trước giờ chưa hề thay đổi mà?
Rốt cuộc là cảm giác không đúng này đến từ đâu chứ?
Vinh Tuệ Khanh trước mắt chợt sáng lên. Không! Không đúng!
Nàng ta không phải là biết rõ như lòng bàn tay về Vinh Tuệ Khanh bây giờ! Nàng ta là rõ như lòng bàn tay đối với nữ chính Vinh Tuệ Khanh trong nguyên tác mới đúng!
Lẽ nào Lỗ Oánh Oánh cũng từng xem đại cương?
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, khẽ lắc đầu. Không thể nào. Thứ như đại cương, mình có thể hiểu là cái gì, còn những người vốn ở thế giới này chắc gì đã có thể hiểu.
Được rồi, La Xảo Tư hình như cũng biết rõ đại cương là thứ gì, tiếp nhận rất tự nhiên.
Chẳng lẽ nàng ta cũng không phải người chính gốc ở đây?
Tất cả những điều mơ mơ hồ hồ rốt cuộc cũng bắt đầu hiện rõ đường nét đại khái trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
La Xảo Tư thoạt trông cũng giống như mình, có lẽ không phải là người thuộc về thế giới này.
Vinh Tuệ Khanh lấy tay chống má, suy nghĩ cặn kẽ.
Cuối cùng cô quyết định có cơ hội sẽ tự mình bắt Lỗ Oánh Oánh lại để tra hỏi một phen.
Chuyện này không vội. Nếu như Lỗ Oánh Oánh muốn bắt nạt mình giống như nữ chính bi thảm trong nguyên tác, mình nhất định sẽ cho ả ta đẹp mặt...
Bên này Lục Kỳ Hoằng đưa Lỗ Oánh Oánh về động phủ của nàng ta, nhìn nàng ta tỉnh lại rồi mới an ủi: “Sau này ngươi đừng nóng nảy như vậy, cũng đừng nói nhiều như thế. Vinh sư muội của ngươi là người nóng tính, lại chọc giận nàng ta nữa, ngươi sẽ càng chịu thiệt nhiều hơn.”
Lỗ Oánh Oánh vô cùng ngóng trông Lục Kỳ Hoằng sẽ báo thù cho mình, lúc này không khỏi thất vọng tràn trề: “Hôm nay tiểu sư thúc cũng đã thấy rồi đó, ta còn chưa làm cái gì, Vinh Tuệ Khanh kia lại lòng dạ như rắn rết, một lời không hợp ý là lập tức ra tay. Vì sao Thanh Vân Tông chúng ta lại cho một ả ác độc như vậy nhập môn chứ?!”
Lục Kỳ Hoằng thở dài nói: “Nàng ta là kỳ tài trận pháp, nếu không phải Chưởng môn cho rằng nàng ta nhỏ tuổi, cần tôi luyện nhiều hơn thì hôm nay nàng ta đã là Đại Trận Pháp Sư.”
“Hả?!” Lỗ Oánh Oánh khẽ kêu lên một tiếng, ngực phập phồng không yên. Thực sự là thay đổi cả rồi!
Chuyện Vinh Tuệ Khanh là thiên tài trận pháp rõ ràng là sau khi rời khỏi Thanh Vân Tông mới hiển lộ ra!
Không được, lần này chắc chắn không thể giữ cô ta lại. Lỗ Oánh Oánh thầm hạ quyết tâm. Kiếp trước, cô ta đã thua trên tay một Vinh Tuệ Khanh yếu đuối, cuối cùng còn bị phế bỏ tu vi. Lần này, nàng ta phải ra tay trước chiếm lợi thế, lấy mạng của Vinh Tuệ Khanh đầu tiên!
Tác giả :
Hàn Vũ Ký