Bổ Thiên Ký
Chương 189: Kiếp trước kiếp này (thượng)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Xảo Tư vẫn còn sợ hãi mà sờ sờ cổ tay của mình, nàng ta nhìn xung quanh một lượt thì biết mình đã bị bùa chú của Đại Ngưu nhốt lại rồi. Nàng ta cúi đầu nhìn thử Đại Ngưu đang ngất kia, La Xảo Tư do dự cả buổi. Một là nàng ta lập tức đánh chết hắn, hai là nàng ta cứ giả bộ mình chẳng liên quan gì mà rời đi. Còn chỉ đánh hắn một trận cho hả dạ thôi thì là hành vi trẻ con, chẳng có tác dụng gì cả.
Vẻ mặt La Xảo Tư u ám, thầm nghĩ Đại Ngưu lừa nàng ta đến đây còn dùng bùa chú để nhốt nàng ta lại thì3chắc hẳn không có ý tốt gì rồi. Nhưng nếu nói Đại Ngưu muốn lấy mạng nàng ta thì La Xảo Tư lại cảm thấy không khả thi lắm. Bởi vì không phải bọn họ đi một mình đến chỗ này mà là theo chân sư môn tới, đồng thời cũng đến đây để gia nhập cuộc thi nhập môn của tông môn cấp hai. Một khi đột nhiên có người tử vong thì chắc hẳn sẽ khiến người ta nghi ngờ, huống hồ vừa rồi nàng ta đi vào rừng cây thì chắc cũng có người thấy rồi.
Quán chủ Vạn Càn Quán Chung Nhân Nghĩa được gọi là lương tâm của giới tu hành, ông ta kiêng kị nhất là chuyện đồng0môn tàn sát lẫn nhau như vậy. Vả lại chỉ mới bắt đầu cuộc thi nhập môn của tông môn cấp hai đã xảy ra chuyện đồng môn tương tàn thì toàn bộ Vạn Càn Quán bọn họ chẳng ai còn mặt mũi để tiếp tục thi nữa, chắc chắn sẽ nhanh chóng dọn dẹp hồi phủ mới phải.
Nhưng họ lại đang ở trong rừng cây hay có yêu thú qua lại, hơn nữa đây còn là nơi bị Thanh Vân Tông ra thông báo cảnh cáo mọi người nữa.
Nghĩ đến đây thì La Xảo Tư giật cả mình. Nàng ta không chủ động ra tay giết Đại Ngưu, thế nhưng Đại Ngưu một mình ở trong rừng cây này bị yêu thú5làm hại thì sẽ chẳng có ai mắng lên đầu mình đâu đúng không? Nói không chừng đây lại là chủ ý của Đại Ngưu đấy chứ, thế mới lừa nàng ta đến trong rừng cây này rồi ép hỏi bí mật của nàng ta.
Khoé miệng La Xảo Tư hơi cong lên, cúi người xuống lần mò trong ngực của Đại Ngưu một lúc thì quả nhiên tìm được một tấm bùa, trên mặt bùa có ghi hai chữ “Giải khốn”.
“Đây rồi.” La Xảo Tư vừa cười vừa truyền linh lực vào trong tấm bùa, sau đó lại tiện tay ném sang bên cạnh.
Bùa chữ Khốn lập tức bị giải.
La Xảo Tư nhìn rừng cây lại lần nữa hiện ra ở trước mặt4thì khẽ mỉm cười, ung dung đi về lối cũ.
Lúc đi ra khỏi rừng cây thì gặp phải một đệ tử Vạn Càn Quán hỏi nàng ta: “Đại Ngưu bảo muội vào rừng làm gì thế?”
Lúc Đại Ngưu tới quả nhiên đã bị người khác nhìn thấy.
La Xảo Tư thuận tiện vẫy vẫy tay: “ Thường sư thúc tới lều vải của hắn ‘phụ đạo’ Bách Huỷ nên hắn chán ngán, vì vậy mới hẹn muội vào rừng để tu luyện. Nhưng muội thấy trong đấy nguy hiểm quá nên muội vòng về rồi, chắc hắn vẫn còn đờ người ra đứng ở trong đó đấy.” Nói xong còn chỉ chỉ.
Đệ tử Vạn Càn Quán đều biết Bách Huỷ cùng Thường sư thúc9đã xảy ra chuyện gì nên ha ha cười bảo: “Thế muội mau về lều của mình đi. Đừng có động đến Đại Ngưu đấy, loại người như hắn thì dù gặp phải chuyện gì cũng đều đáng đời. Ai bảo hắn chỉ muốn bám váy đàn bà con gái, không làm mà đòi hưởng chứ?”
La Xảo Tư che miệng cười: “Sư huynh sắc xảo quá.”
Đệ tử Vạn Càn Quán kia phất tay một cái: “Huynh tới kia tuần sát đã.” Rồi tiếp tục đi về phía trước.
La Xảo Tư nhanh chóng trở lại lều của chính mình rồi vội vàng lấy quyển sách nhỏ ra xem.
Quyển sách da dê trước đây chỉ ố vàng màu cổ điển, bây giờ đã trở nên khô quắt tàn tạ, ỉu xìu không sức sống, đã hoàn toàn mất đi tinh khí thần của trước đây!
Tựa như một pháp bảo mất đi linh lực vậy, hoặc giống như linh bảo mất đi linh khí, dáng vẻ yên tĩnh bất động này hoàn toàn khác với hai năm trước!
Hơn nữa La Xảo Tư còn phát hiện liên hệ tự nhiên giữa nàng ta với quyển sách nhỏ giờ đã hoàn toàn biến mất.
Từ khi nàng ta vừa đến thế giới này, thứ liên hệ nàng ta cảm giác được vào thời điểm mở mắt ra trước mặt Phật tổ kia đã biến mất!
Do đại cương chê nàng ta vô dụng nên đã lựa chọn một người khác là Đại Ngưu sao?
La Xảo Tư bàng hoàng luống cuống, khoanh chân ngồi trên đệm cói trong lều mà buộc bản thân trấn định lại, rồi bắt đầu ép mình nhớ bằng hết những nội dung mà đại cương đã từng cho nàng ta xem qua.
...
Bên trong lều của Đại Ngưu và Bách Huỷ.
Váy của Bách Huỷ bị vén lên trên eo, quần lót ở bên trong cũng bị tuột xuống dưới chân.
Một đạo nhân trung niên mày kiếm mắt sao, khuôn mặt trắng nõn đang đỡ lấy sau lưng cô ả mà không ngừng đong đưa hai đùi mình.
“Cục cưng ơi, uốn người hút lấy ta chút nữa đi, đạo gia của nàng sẽ vui hơn đấy. Sao hôm nay nàng lười thế hả, chẳng chịu nhúc nhích gì cả?!” Nói xong thì đạo nhân kia lại đánh liên tiếp vài cái lên mông của Bách Huỷ, in lên nó dấu tay hồng hồng.
Vì đang nghĩ tới Đại Ngưu nên Bách Huỷ hơi mất tập trung, khi phía sau bị đạo nhân kia vỗ một cái thì bên trong tự động co rút lại, không ngừng hút lấy tinh nguyên cùng linh lực từ nam căn của đạo nhân kia.
Đạo nhân kia đã sớm khuất phục trước mị thuật của Bách Huỷ nên được cô ả hút lấy thì thích mê. Mặc dù biết như vậy là không tốt, thế nhưng ngày nào không được cô ả hút như thế thì cả người đều khó chịu, chỉ hận không thể mang cô ả theo bên mình rồi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đè cô ả xuống mà làm mấy chuyện mây mưa thích thú.
“A... A... Mau hút lấy đi... Dùng sức lên...” Đạo nhân kia hét lên một tiếng rồi bắn hết tinh nguyên ra, cả người run rẩy vài cái rồi gục ngất xuống người Bách Huỷ.
Bách Huỷ mặt không đổi sắc hất đạo nhân đang ngất trên lưng mình ra, còn mình thì khoanh chân ngồi xuống vận chuyển mị thuật, đem toàn bộ tinh nguyên cùng linh lực của đạo nhân kia thu nạp hết vào trong đan điền của mình.
Nương theo việc tu luyện của cô ả, một làn hương ngọt ngào nhàn nhạt lan toả ra ngoài, bay đến phía Tây của rừng rậm bên kia.
Chỉ một lát sau, yêu thú giống đực khắp nơi trong ngọn núi kia đều gào rít lên.
Đệ tử phụ trách tuần sơn của Thanh Vân Tông vô cùng ngạc nhiên: “Xuân qua lâu rồi mà, sao những yêu thú này vẫn còn động dục thế?”
...
Bách Hủy mở mắt ra rồi khẽ mỉm cười. Mị thuật của cô ta phát triển rất thuận lợi, nếu cứ tiếp tục giao hợp với Thường sư thúc có tu vi Kim Đan này thêm vài lần nữa thì cô ta có thể Trúc Cơ rồi.
Mị thuật, mị thuật, không phải là thuật mê hoặc đàn ông sao?
Nhớ tới công pháp mị thuật đỉnh cấp kia thì Bách Huỷ lại thấy bực mình.
Lúc cô ta bắt đầu tu luyện tầng thứ nhất thì vốn không cảm thấy có gì khác với mị thuật trước đây cô ta từng tu, cũng đều lấy sơ tinh của đàn ông làm nền móng.
Nhưng lúc luyện đến cuối tầng thứ hai rồi công pháp này lại nói một câu, bảo rằng nếu là trinh nữ luyện công pháp này thì mới có thể đến đại thành!
Lúc nhìn thấy câu này, Bách Hủy suýt chút nữa đã đem cuốn công pháp mị thuật đỉnh cấp này đi đốt rồi!
Tên thiếu đạo đức nào viết chuyện quan trọng như thế ở sau chứ?
Đoạn đầu thì bảo cô ta cần phá thân, có được sơ tinh của đàn ông thì mới có thể tu hành.
Nhưng chờ cô ta tu đến tầng thứ hai rồi lại nói thật ra phải có thân trinh nữ mới có thể tu được đại thành!
Vấn đề là nếu lúc cô ta chưa luyện xong tầng thứ nhất của mị thuật đỉnh cấp thì sẽ không thấy được tầng thứ hai của công pháp!
Nói cách khác, muốn luyện mị thuật thì trước hết phải phá thân; nếu không phá thân thì mới có thể thành công... ╮(╯▽╰)╭
Tuy Bách Hủy chịu thiệt nhưng cô ta trước giờ vẫn không tin mấy chuyện vớ vẩn, lại càng không tin trinh nữ mới có thể tu thành mị thuật, thế nên vẫn cứ theo cách của mình mà tiếp tục tu luyện, thậm chí còn không tiếc đi giao hợp với các tu sĩ cấp cao hơn.
Quả nhiên dù khổ cực nhưng vẫn có hồi đáp.
Bách Hủy cười nhếch miệng. Mị thuật đỉnh cấp đúng là tốt hơn nhiều so với loại mị thuật cấp thấp mà trước đây cô ta từng luyện. Loại mị thuật trước đây tu không thể khiến cho đàn ông mê mẩn, mà chỉ làm mình nghiện thêm thôi.
Còn mị thuật đỉnh cấp bây giờ lại vô hại với bản thân, nhưng lại khiến cho mấy tu sĩ cấp cao không thể ngừng khao khát cô ta được. Mỗi ngày nếu không “thải bổ” với cô ta một phen thì những tên đàn ông kia căn bản không có tâm tư làm chuyện khác!
Có điều cô ta phải rén mình lại một chút. Không nói đến phải nể mặt Đại Ngưu, chỉ nói nếu cô ta quá phận thì sẽ ảnh hưởng đến tu vi của những tu sĩ cấp cao này. Khi ấy Vạn Càn Quán chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Lại nói mị thuật đỉnh cấp của cô ta bây giờ hình như vẫn chưa có tác dụng với tu sĩ Nguyên Anh.
Chí ít cô ta đã đưa đẩy vài lần với Quán chủ Vạn Càn Quán Chung Nhân Nghĩa nhưng người ta chẳng thèm để ý gì.
Bách Hủy quay đầu lại nhìn Thường sư thúc trần truồng một lát rồi mặc quần áo vào, khẽ liếc nhìn hạ thân của ông ta liền lại lấy đạo bào ném lên người che thân ông ta lại.
Thường sư thúc thật ra cũng không tệ, tu vi lại cao, nhưng đáng tiếc thứ kia quá nhỏ, ngay cả một phần ba của Đại Ngưu cũng không bằng nữa.
Nhớ lại lúc điên loan đảo phượng cùng Đại Ngưu, Bách Hủy không khỏi có chút đỏ mặt. Cô ta giao hợp với những sư thúc khác chỉ để luyện công, nhưng với Đại Ngưu thì lại hận không thể hoà tan thân thể mình ra...
Bách Hủy vội vàng đứng lên đi ra ngoài tìm Đại Ngưu.
Đại Ngưu nằm nhoài trong rừng cây, hình như đã mơ một giấc mơ dài.
Ở trong mơ, hắn nhìn thấy một bóng người tựa phán quan đang cười híp mắt với hắn mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây?”
Đại Ngưu ngơ ngác trả lời: “Ta là Tăng Đại Ngưu. Đây là đâu?”
“Chỗ này là địa phủ đầu thai chuyển thế. Tuổi thọ của ngươi chưa hết sao lại chạy đến đây?” Phán quan kia nhíu mày, trong tay lật xem một quyển sách nhỏ: “Tăng Đại Ngưu, vốn là nhân sĩ Dốc Lạc Thần, liên tiếp gặp nhiều kỳ ngộ, lẽ ra phải là tu sĩ Kim Đan. Tiếc rằng... A! Tiếc quá, ngươi lại...” Nói xong còn lắc đầu nhìn Đại Ngưu.
Đại Ngưu không hiểu gì: “Ông có ý gì? Sao ta nghe không rõ? Ta chẳng qua chỉ mới Luyện Khí, ngay cả Trúc Cơ còn khó với, ông nói cái gì mà Kim Đan chứ, có phải muốn đem ta ra làm trò cười đúng không?”
Phán quan kia ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Nghiêm phán quan ta chưa bao giờ đùa bỡn người khác. Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngươi vốn là một tu sĩ có đại tu vi, tại sao lại rơi vào kết cục như bây giờ? Lôi linh căn của ngươi đâu?”
Đại Ngưu lại càng thêm kỳ quái: “Ta là tam linh căn, không có Lôi linh căn. Ông có nhớ nhầm không?”
“Không, sách của ta chưa bao giờ sai cả, nếu sai, thì chỉ có những kẻ đần độn ở trần gian như các ngươi thôi!”
Đại Ngưu cười khẩy: “Không sợ người ta cười rớt hàm sao. Ông nói ta chắc chắn là Lôi linh căn, nhưng ta xác thực chỉ là tam linh căn. Cái này còn có thể giả sao? Ta đâu có tự kỉ, không dưng đi bỏ Lôi linh căn, cứ một mực tìm tam linh căn về để dằn vặt bản thân hả? Có tên nào ngu như thế sao?”
Phán quan kia vuốt vuốt râu mép của mình rồi lắc đầu nói: “Thảo nào ngươi không tin. Bên cạnh ngươi có yêu nghiệt trọng sinh, làm loạn sinh mệnh của ngươi, khó trách ngươi gặp chuyện bất trắc, đến tận giờ vẫn còn là kẻ vô tích sự, thiếu chút nữa còn bị người hại chết sớm! Đáng thương thật! Cũng đáng tiếc quá!”
Trong mắt tên phán quan kia loé lên vẻ cười gian xảo rồi lau lau tập sách nhỏ ở trong tay, thuận tiện xoá luôn mấy chữ lớn “Tiên X kỳ duyên chi Vinh Tuệ Khanh”, rồi lén đổi lại thành ba chữ triện “Sách tam thế”.
La Xảo Tư vẫn còn sợ hãi mà sờ sờ cổ tay của mình, nàng ta nhìn xung quanh một lượt thì biết mình đã bị bùa chú của Đại Ngưu nhốt lại rồi. Nàng ta cúi đầu nhìn thử Đại Ngưu đang ngất kia, La Xảo Tư do dự cả buổi. Một là nàng ta lập tức đánh chết hắn, hai là nàng ta cứ giả bộ mình chẳng liên quan gì mà rời đi. Còn chỉ đánh hắn một trận cho hả dạ thôi thì là hành vi trẻ con, chẳng có tác dụng gì cả.
Vẻ mặt La Xảo Tư u ám, thầm nghĩ Đại Ngưu lừa nàng ta đến đây còn dùng bùa chú để nhốt nàng ta lại thì3chắc hẳn không có ý tốt gì rồi. Nhưng nếu nói Đại Ngưu muốn lấy mạng nàng ta thì La Xảo Tư lại cảm thấy không khả thi lắm. Bởi vì không phải bọn họ đi một mình đến chỗ này mà là theo chân sư môn tới, đồng thời cũng đến đây để gia nhập cuộc thi nhập môn của tông môn cấp hai. Một khi đột nhiên có người tử vong thì chắc hẳn sẽ khiến người ta nghi ngờ, huống hồ vừa rồi nàng ta đi vào rừng cây thì chắc cũng có người thấy rồi.
Quán chủ Vạn Càn Quán Chung Nhân Nghĩa được gọi là lương tâm của giới tu hành, ông ta kiêng kị nhất là chuyện đồng0môn tàn sát lẫn nhau như vậy. Vả lại chỉ mới bắt đầu cuộc thi nhập môn của tông môn cấp hai đã xảy ra chuyện đồng môn tương tàn thì toàn bộ Vạn Càn Quán bọn họ chẳng ai còn mặt mũi để tiếp tục thi nữa, chắc chắn sẽ nhanh chóng dọn dẹp hồi phủ mới phải.
Nhưng họ lại đang ở trong rừng cây hay có yêu thú qua lại, hơn nữa đây còn là nơi bị Thanh Vân Tông ra thông báo cảnh cáo mọi người nữa.
Nghĩ đến đây thì La Xảo Tư giật cả mình. Nàng ta không chủ động ra tay giết Đại Ngưu, thế nhưng Đại Ngưu một mình ở trong rừng cây này bị yêu thú5làm hại thì sẽ chẳng có ai mắng lên đầu mình đâu đúng không? Nói không chừng đây lại là chủ ý của Đại Ngưu đấy chứ, thế mới lừa nàng ta đến trong rừng cây này rồi ép hỏi bí mật của nàng ta.
Khoé miệng La Xảo Tư hơi cong lên, cúi người xuống lần mò trong ngực của Đại Ngưu một lúc thì quả nhiên tìm được một tấm bùa, trên mặt bùa có ghi hai chữ “Giải khốn”.
“Đây rồi.” La Xảo Tư vừa cười vừa truyền linh lực vào trong tấm bùa, sau đó lại tiện tay ném sang bên cạnh.
Bùa chữ Khốn lập tức bị giải.
La Xảo Tư nhìn rừng cây lại lần nữa hiện ra ở trước mặt4thì khẽ mỉm cười, ung dung đi về lối cũ.
Lúc đi ra khỏi rừng cây thì gặp phải một đệ tử Vạn Càn Quán hỏi nàng ta: “Đại Ngưu bảo muội vào rừng làm gì thế?”
Lúc Đại Ngưu tới quả nhiên đã bị người khác nhìn thấy.
La Xảo Tư thuận tiện vẫy vẫy tay: “ Thường sư thúc tới lều vải của hắn ‘phụ đạo’ Bách Huỷ nên hắn chán ngán, vì vậy mới hẹn muội vào rừng để tu luyện. Nhưng muội thấy trong đấy nguy hiểm quá nên muội vòng về rồi, chắc hắn vẫn còn đờ người ra đứng ở trong đó đấy.” Nói xong còn chỉ chỉ.
Đệ tử Vạn Càn Quán đều biết Bách Huỷ cùng Thường sư thúc9đã xảy ra chuyện gì nên ha ha cười bảo: “Thế muội mau về lều của mình đi. Đừng có động đến Đại Ngưu đấy, loại người như hắn thì dù gặp phải chuyện gì cũng đều đáng đời. Ai bảo hắn chỉ muốn bám váy đàn bà con gái, không làm mà đòi hưởng chứ?”
La Xảo Tư che miệng cười: “Sư huynh sắc xảo quá.”
Đệ tử Vạn Càn Quán kia phất tay một cái: “Huynh tới kia tuần sát đã.” Rồi tiếp tục đi về phía trước.
La Xảo Tư nhanh chóng trở lại lều của chính mình rồi vội vàng lấy quyển sách nhỏ ra xem.
Quyển sách da dê trước đây chỉ ố vàng màu cổ điển, bây giờ đã trở nên khô quắt tàn tạ, ỉu xìu không sức sống, đã hoàn toàn mất đi tinh khí thần của trước đây!
Tựa như một pháp bảo mất đi linh lực vậy, hoặc giống như linh bảo mất đi linh khí, dáng vẻ yên tĩnh bất động này hoàn toàn khác với hai năm trước!
Hơn nữa La Xảo Tư còn phát hiện liên hệ tự nhiên giữa nàng ta với quyển sách nhỏ giờ đã hoàn toàn biến mất.
Từ khi nàng ta vừa đến thế giới này, thứ liên hệ nàng ta cảm giác được vào thời điểm mở mắt ra trước mặt Phật tổ kia đã biến mất!
Do đại cương chê nàng ta vô dụng nên đã lựa chọn một người khác là Đại Ngưu sao?
La Xảo Tư bàng hoàng luống cuống, khoanh chân ngồi trên đệm cói trong lều mà buộc bản thân trấn định lại, rồi bắt đầu ép mình nhớ bằng hết những nội dung mà đại cương đã từng cho nàng ta xem qua.
...
Bên trong lều của Đại Ngưu và Bách Huỷ.
Váy của Bách Huỷ bị vén lên trên eo, quần lót ở bên trong cũng bị tuột xuống dưới chân.
Một đạo nhân trung niên mày kiếm mắt sao, khuôn mặt trắng nõn đang đỡ lấy sau lưng cô ả mà không ngừng đong đưa hai đùi mình.
“Cục cưng ơi, uốn người hút lấy ta chút nữa đi, đạo gia của nàng sẽ vui hơn đấy. Sao hôm nay nàng lười thế hả, chẳng chịu nhúc nhích gì cả?!” Nói xong thì đạo nhân kia lại đánh liên tiếp vài cái lên mông của Bách Huỷ, in lên nó dấu tay hồng hồng.
Vì đang nghĩ tới Đại Ngưu nên Bách Huỷ hơi mất tập trung, khi phía sau bị đạo nhân kia vỗ một cái thì bên trong tự động co rút lại, không ngừng hút lấy tinh nguyên cùng linh lực từ nam căn của đạo nhân kia.
Đạo nhân kia đã sớm khuất phục trước mị thuật của Bách Huỷ nên được cô ả hút lấy thì thích mê. Mặc dù biết như vậy là không tốt, thế nhưng ngày nào không được cô ả hút như thế thì cả người đều khó chịu, chỉ hận không thể mang cô ả theo bên mình rồi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đè cô ả xuống mà làm mấy chuyện mây mưa thích thú.
“A... A... Mau hút lấy đi... Dùng sức lên...” Đạo nhân kia hét lên một tiếng rồi bắn hết tinh nguyên ra, cả người run rẩy vài cái rồi gục ngất xuống người Bách Huỷ.
Bách Huỷ mặt không đổi sắc hất đạo nhân đang ngất trên lưng mình ra, còn mình thì khoanh chân ngồi xuống vận chuyển mị thuật, đem toàn bộ tinh nguyên cùng linh lực của đạo nhân kia thu nạp hết vào trong đan điền của mình.
Nương theo việc tu luyện của cô ả, một làn hương ngọt ngào nhàn nhạt lan toả ra ngoài, bay đến phía Tây của rừng rậm bên kia.
Chỉ một lát sau, yêu thú giống đực khắp nơi trong ngọn núi kia đều gào rít lên.
Đệ tử phụ trách tuần sơn của Thanh Vân Tông vô cùng ngạc nhiên: “Xuân qua lâu rồi mà, sao những yêu thú này vẫn còn động dục thế?”
...
Bách Hủy mở mắt ra rồi khẽ mỉm cười. Mị thuật của cô ta phát triển rất thuận lợi, nếu cứ tiếp tục giao hợp với Thường sư thúc có tu vi Kim Đan này thêm vài lần nữa thì cô ta có thể Trúc Cơ rồi.
Mị thuật, mị thuật, không phải là thuật mê hoặc đàn ông sao?
Nhớ tới công pháp mị thuật đỉnh cấp kia thì Bách Huỷ lại thấy bực mình.
Lúc cô ta bắt đầu tu luyện tầng thứ nhất thì vốn không cảm thấy có gì khác với mị thuật trước đây cô ta từng tu, cũng đều lấy sơ tinh của đàn ông làm nền móng.
Nhưng lúc luyện đến cuối tầng thứ hai rồi công pháp này lại nói một câu, bảo rằng nếu là trinh nữ luyện công pháp này thì mới có thể đến đại thành!
Lúc nhìn thấy câu này, Bách Hủy suýt chút nữa đã đem cuốn công pháp mị thuật đỉnh cấp này đi đốt rồi!
Tên thiếu đạo đức nào viết chuyện quan trọng như thế ở sau chứ?
Đoạn đầu thì bảo cô ta cần phá thân, có được sơ tinh của đàn ông thì mới có thể tu hành.
Nhưng chờ cô ta tu đến tầng thứ hai rồi lại nói thật ra phải có thân trinh nữ mới có thể tu được đại thành!
Vấn đề là nếu lúc cô ta chưa luyện xong tầng thứ nhất của mị thuật đỉnh cấp thì sẽ không thấy được tầng thứ hai của công pháp!
Nói cách khác, muốn luyện mị thuật thì trước hết phải phá thân; nếu không phá thân thì mới có thể thành công... ╮(╯▽╰)╭
Tuy Bách Hủy chịu thiệt nhưng cô ta trước giờ vẫn không tin mấy chuyện vớ vẩn, lại càng không tin trinh nữ mới có thể tu thành mị thuật, thế nên vẫn cứ theo cách của mình mà tiếp tục tu luyện, thậm chí còn không tiếc đi giao hợp với các tu sĩ cấp cao hơn.
Quả nhiên dù khổ cực nhưng vẫn có hồi đáp.
Bách Hủy cười nhếch miệng. Mị thuật đỉnh cấp đúng là tốt hơn nhiều so với loại mị thuật cấp thấp mà trước đây cô ta từng luyện. Loại mị thuật trước đây tu không thể khiến cho đàn ông mê mẩn, mà chỉ làm mình nghiện thêm thôi.
Còn mị thuật đỉnh cấp bây giờ lại vô hại với bản thân, nhưng lại khiến cho mấy tu sĩ cấp cao không thể ngừng khao khát cô ta được. Mỗi ngày nếu không “thải bổ” với cô ta một phen thì những tên đàn ông kia căn bản không có tâm tư làm chuyện khác!
Có điều cô ta phải rén mình lại một chút. Không nói đến phải nể mặt Đại Ngưu, chỉ nói nếu cô ta quá phận thì sẽ ảnh hưởng đến tu vi của những tu sĩ cấp cao này. Khi ấy Vạn Càn Quán chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Lại nói mị thuật đỉnh cấp của cô ta bây giờ hình như vẫn chưa có tác dụng với tu sĩ Nguyên Anh.
Chí ít cô ta đã đưa đẩy vài lần với Quán chủ Vạn Càn Quán Chung Nhân Nghĩa nhưng người ta chẳng thèm để ý gì.
Bách Hủy quay đầu lại nhìn Thường sư thúc trần truồng một lát rồi mặc quần áo vào, khẽ liếc nhìn hạ thân của ông ta liền lại lấy đạo bào ném lên người che thân ông ta lại.
Thường sư thúc thật ra cũng không tệ, tu vi lại cao, nhưng đáng tiếc thứ kia quá nhỏ, ngay cả một phần ba của Đại Ngưu cũng không bằng nữa.
Nhớ lại lúc điên loan đảo phượng cùng Đại Ngưu, Bách Hủy không khỏi có chút đỏ mặt. Cô ta giao hợp với những sư thúc khác chỉ để luyện công, nhưng với Đại Ngưu thì lại hận không thể hoà tan thân thể mình ra...
Bách Hủy vội vàng đứng lên đi ra ngoài tìm Đại Ngưu.
Đại Ngưu nằm nhoài trong rừng cây, hình như đã mơ một giấc mơ dài.
Ở trong mơ, hắn nhìn thấy một bóng người tựa phán quan đang cười híp mắt với hắn mà hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại đến đây?”
Đại Ngưu ngơ ngác trả lời: “Ta là Tăng Đại Ngưu. Đây là đâu?”
“Chỗ này là địa phủ đầu thai chuyển thế. Tuổi thọ của ngươi chưa hết sao lại chạy đến đây?” Phán quan kia nhíu mày, trong tay lật xem một quyển sách nhỏ: “Tăng Đại Ngưu, vốn là nhân sĩ Dốc Lạc Thần, liên tiếp gặp nhiều kỳ ngộ, lẽ ra phải là tu sĩ Kim Đan. Tiếc rằng... A! Tiếc quá, ngươi lại...” Nói xong còn lắc đầu nhìn Đại Ngưu.
Đại Ngưu không hiểu gì: “Ông có ý gì? Sao ta nghe không rõ? Ta chẳng qua chỉ mới Luyện Khí, ngay cả Trúc Cơ còn khó với, ông nói cái gì mà Kim Đan chứ, có phải muốn đem ta ra làm trò cười đúng không?”
Phán quan kia ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Nghiêm phán quan ta chưa bao giờ đùa bỡn người khác. Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, ngươi vốn là một tu sĩ có đại tu vi, tại sao lại rơi vào kết cục như bây giờ? Lôi linh căn của ngươi đâu?”
Đại Ngưu lại càng thêm kỳ quái: “Ta là tam linh căn, không có Lôi linh căn. Ông có nhớ nhầm không?”
“Không, sách của ta chưa bao giờ sai cả, nếu sai, thì chỉ có những kẻ đần độn ở trần gian như các ngươi thôi!”
Đại Ngưu cười khẩy: “Không sợ người ta cười rớt hàm sao. Ông nói ta chắc chắn là Lôi linh căn, nhưng ta xác thực chỉ là tam linh căn. Cái này còn có thể giả sao? Ta đâu có tự kỉ, không dưng đi bỏ Lôi linh căn, cứ một mực tìm tam linh căn về để dằn vặt bản thân hả? Có tên nào ngu như thế sao?”
Phán quan kia vuốt vuốt râu mép của mình rồi lắc đầu nói: “Thảo nào ngươi không tin. Bên cạnh ngươi có yêu nghiệt trọng sinh, làm loạn sinh mệnh của ngươi, khó trách ngươi gặp chuyện bất trắc, đến tận giờ vẫn còn là kẻ vô tích sự, thiếu chút nữa còn bị người hại chết sớm! Đáng thương thật! Cũng đáng tiếc quá!”
Trong mắt tên phán quan kia loé lên vẻ cười gian xảo rồi lau lau tập sách nhỏ ở trong tay, thuận tiện xoá luôn mấy chữ lớn “Tiên X kỳ duyên chi Vinh Tuệ Khanh”, rồi lén đổi lại thành ba chữ triện “Sách tam thế”.
Tác giả :
Hàn Vũ Ký