Bó Tay Chịu Trói
Chương 8-2
Edit: Tử Linh Tịch Nhan
Beta: Tử Linh Tịch Nhan
Kiều Tịch lắc đầu: “Không, trong nhà không có bức ảnh nào chụp chung với cha mẹ cả.” Cô nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi sinh ra lúc gia đình đang gặp khó khăn, nên ba mẹ đặt tên cho tôi là Kiều Tịch, hi vọng bọn họ sẽ vượt qua khó khăn vươn lên, nhưng làm ăn lại ngày càng sa sút, đành đem tôi gửi ở gia đình chú, hơn hai năm sau bọn họ sinh Kiều Vọng, cuộc sống trở nên tốt hơn, cứ vậy sống luôn ở đó, quên luôn đi tôi, đến lúc tôi 15 tuổi, gia đình chú gặp khó khăn, liền tôi đuổi về nhà, nhưng cho dù tôi trở về, bọn họ cũng không nguyện ý vì trong lòng bọn họ, chỉ có một đứa con gái, có nhiều hơn ngoại trừ tốn thêm tiền, không có tác dụng gì.”
Nếu chỉ không thèm để ý thì không sao, bọn họ còn cố tình ép cô làm việc vất vả, thấy hài lòng rồi mới cho cô ăn cơm, nếu không phải gia gia kiên trì, trung học cô cũng không được học.
Đây chính là người nhà của cô, cô còn nhớ rõ về tình cảnh nhà cô.
Cô cầm bao lớn bao nhỏ đi theo sau ba, dọc trên đường đi ba đều mặt lạnh, cô lúc ấy chỉ cho rằng tính cách ba lạnh nhạt, không biết rằng trong lòng hắn căn bản không muốn cho cô trở về.
Vừa mới về đến cửa nhà, đã nhìn thấy mẹ Kiều ngồi đó, nhìn ra cửa quan sát cô, không nói chuyện, chỉ là đúng Kiều phụ nói: “Chậm 36 phút, ngươi không được ăn cơm tối.”
Kiều Tịch nhìn mẹ của mình, cao, gầy, khuôn mặt hình dáng rõ ràng, bởi vì hơi nheo mắt nên nhìn có chút khắc bạc.
Cha Kiều mắng, “Nếu không phải vì nó sao lại muộn.”
Mẹ Kiều không để ý lắm, như có như không liếc nhìn cô, nói thẳng: “Vậy anh đừng đi đón nó.”
“Nếu không phải lão nhị sống chết đuổi nó đi thì ta đón nó về làm gì!” Nói xong còn mắng: “Tang Môn tinh.”
Kiều Hi ôm đặc sản mang từ quê lên, đứng ngây ngốc ở một chỗ.
Cô có một giấc mơ, mỗi lần ngây ngốc bị cô lập, cô đều tự nhủ với mình rằng, mình còn có ba mẹ, còn có em gái, chờ đến ngày mình về nhà thì sẽ không còn ai mắng cô là trẻ mồi nữa, cũng sẽ không bị người khác đối xử lạnh nhạt.
Giấc mơ này đã theo cô 10 năm, vào lúc cô về nhà, tất cả đều tan vỡ.
Chẳng qua khi đó, còn chưa chết tâm mà thôi.
Nghe Kiều Tịch lạnh nhạt kể lại quá khứ của mình, Kỷ Thừa An trong nháy mắt ngẩn ra, trì độn không biết phản ứng gì, việc này không phải tùy tiện nói ra là được.
Như vậy giống như là, cô tháo xuống chiếc mặt nạ mạnh mẽ của mình, để lộ cho anh thấy sự yếu đuối của mình.
Nghe xong những lời này, Kỷ Thừa An không có nói gì, đây cũng là thứ Kiều Tịch cần.
Đúng vậy, cô không cần lòng thương cảm, không cần an ủi động viên, cô cũng không cần những thứ khác, cô nói ra những lời này không phải là vì muốn đòi hỏi cái gì, chỉ là muốn nói ra cho nhẹ lòng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thật lòng tâm sự với người khác, Liên Hà Cửu và Lâm Tùy Ý cô cũng chưa từng nói qua, vậy mà lại nói cho anh biết.
Qủa nhiên, buổi tối được người khác đợi sẽ khiến tâm tình mền mỏng.
Cả phòng im lặng, Kỷ Thừa An tiếp tục thoa thuốc cho cô.
Anh tự nói với mình không được dùng lực quá mạnh vì thế động tác càng ôn nhu, không giác bôi thuốc mà giống như đang vuốt ve, làm tâm Kiều Tịch cũng gợn sóng.
Kiều Tịch ho nhẹ một tiếng, xem nhẹ biểu cảm trên mặt mình, lên tiếng nhắc nhở anh: “Bôi mạnh hơn chút nữa đi.”
Kỷ Thừa An nghe vậy làm mạnh hơn, cô lại kêu đau, anh cảm thấy phiền toái, nhưng vẫn thăm dò nhẹ nhàng trước rồi mới thoa thuốc cho cô.
Đêm đã khuya, Kiều Tịch tay hơi đau, không thể lái xe về nên ở lại Kỷ gia.
Tắm rửa xong, nằm nghiêng ở phía bên phải giường cô có chút không được ngủ, chậm rãi cảm giác bên cạnh giường lún xuống, cô biết là Kỷ Thừa An, đêm nay cô có chút luống cuống, do dự không biết nên nói cái gì, đành giả bộ ngủ, Kỷ Thừa An vươn tay ra, kéo cô vào lòng, anh cao hơn 1 m 8 so sánh với cô quả thực nhỏ xinh hơn rất nhiều.
Kiều Tịch tim đập thình thịch, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, mấy ngày nay đều cùng ngủ chung, nhưng chưa từng ôm nhau ngủ thân mật như vậy.
Bên cạnh truyền đến hương bạc hà của anh cùng ấm áp nhiệt độ làm cô rất hưởng thụ, chỉ muốn cho nhân nịch ở bên trong không ra đến, cô cách áo ngủ lấy trán cọ cọ lồng ngực anh, rồi từ từ khép lại mắt.
Trong lòng thầm than nhỏ: người đàn ông này, chỉ biết dùng phương thức ngốc nghếch này để diễn tả ôn nhu.
Khóe miệng bất tri bất giác nâng lên.
Được khó khăn lắm mới ngủ ngon như vậy, Kỷ Thừa An thì lại khác, cô gái trong ngực đemm ngực mềm mại bày ra cho anh xem như vậy, hỏi sao anh ngủ được?
Cũng bắt đầu từ đêm nay, cuộc sống Kiều Tịch bắt đầu rẽ sang một lối mới.
Beta: Tử Linh Tịch Nhan
Kiều Tịch lắc đầu: “Không, trong nhà không có bức ảnh nào chụp chung với cha mẹ cả.” Cô nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi sinh ra lúc gia đình đang gặp khó khăn, nên ba mẹ đặt tên cho tôi là Kiều Tịch, hi vọng bọn họ sẽ vượt qua khó khăn vươn lên, nhưng làm ăn lại ngày càng sa sút, đành đem tôi gửi ở gia đình chú, hơn hai năm sau bọn họ sinh Kiều Vọng, cuộc sống trở nên tốt hơn, cứ vậy sống luôn ở đó, quên luôn đi tôi, đến lúc tôi 15 tuổi, gia đình chú gặp khó khăn, liền tôi đuổi về nhà, nhưng cho dù tôi trở về, bọn họ cũng không nguyện ý vì trong lòng bọn họ, chỉ có một đứa con gái, có nhiều hơn ngoại trừ tốn thêm tiền, không có tác dụng gì.”
Nếu chỉ không thèm để ý thì không sao, bọn họ còn cố tình ép cô làm việc vất vả, thấy hài lòng rồi mới cho cô ăn cơm, nếu không phải gia gia kiên trì, trung học cô cũng không được học.
Đây chính là người nhà của cô, cô còn nhớ rõ về tình cảnh nhà cô.
Cô cầm bao lớn bao nhỏ đi theo sau ba, dọc trên đường đi ba đều mặt lạnh, cô lúc ấy chỉ cho rằng tính cách ba lạnh nhạt, không biết rằng trong lòng hắn căn bản không muốn cho cô trở về.
Vừa mới về đến cửa nhà, đã nhìn thấy mẹ Kiều ngồi đó, nhìn ra cửa quan sát cô, không nói chuyện, chỉ là đúng Kiều phụ nói: “Chậm 36 phút, ngươi không được ăn cơm tối.”
Kiều Tịch nhìn mẹ của mình, cao, gầy, khuôn mặt hình dáng rõ ràng, bởi vì hơi nheo mắt nên nhìn có chút khắc bạc.
Cha Kiều mắng, “Nếu không phải vì nó sao lại muộn.”
Mẹ Kiều không để ý lắm, như có như không liếc nhìn cô, nói thẳng: “Vậy anh đừng đi đón nó.”
“Nếu không phải lão nhị sống chết đuổi nó đi thì ta đón nó về làm gì!” Nói xong còn mắng: “Tang Môn tinh.”
Kiều Hi ôm đặc sản mang từ quê lên, đứng ngây ngốc ở một chỗ.
Cô có một giấc mơ, mỗi lần ngây ngốc bị cô lập, cô đều tự nhủ với mình rằng, mình còn có ba mẹ, còn có em gái, chờ đến ngày mình về nhà thì sẽ không còn ai mắng cô là trẻ mồi nữa, cũng sẽ không bị người khác đối xử lạnh nhạt.
Giấc mơ này đã theo cô 10 năm, vào lúc cô về nhà, tất cả đều tan vỡ.
Chẳng qua khi đó, còn chưa chết tâm mà thôi.
Nghe Kiều Tịch lạnh nhạt kể lại quá khứ của mình, Kỷ Thừa An trong nháy mắt ngẩn ra, trì độn không biết phản ứng gì, việc này không phải tùy tiện nói ra là được.
Như vậy giống như là, cô tháo xuống chiếc mặt nạ mạnh mẽ của mình, để lộ cho anh thấy sự yếu đuối của mình.
Nghe xong những lời này, Kỷ Thừa An không có nói gì, đây cũng là thứ Kiều Tịch cần.
Đúng vậy, cô không cần lòng thương cảm, không cần an ủi động viên, cô cũng không cần những thứ khác, cô nói ra những lời này không phải là vì muốn đòi hỏi cái gì, chỉ là muốn nói ra cho nhẹ lòng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô thật lòng tâm sự với người khác, Liên Hà Cửu và Lâm Tùy Ý cô cũng chưa từng nói qua, vậy mà lại nói cho anh biết.
Qủa nhiên, buổi tối được người khác đợi sẽ khiến tâm tình mền mỏng.
Cả phòng im lặng, Kỷ Thừa An tiếp tục thoa thuốc cho cô.
Anh tự nói với mình không được dùng lực quá mạnh vì thế động tác càng ôn nhu, không giác bôi thuốc mà giống như đang vuốt ve, làm tâm Kiều Tịch cũng gợn sóng.
Kiều Tịch ho nhẹ một tiếng, xem nhẹ biểu cảm trên mặt mình, lên tiếng nhắc nhở anh: “Bôi mạnh hơn chút nữa đi.”
Kỷ Thừa An nghe vậy làm mạnh hơn, cô lại kêu đau, anh cảm thấy phiền toái, nhưng vẫn thăm dò nhẹ nhàng trước rồi mới thoa thuốc cho cô.
Đêm đã khuya, Kiều Tịch tay hơi đau, không thể lái xe về nên ở lại Kỷ gia.
Tắm rửa xong, nằm nghiêng ở phía bên phải giường cô có chút không được ngủ, chậm rãi cảm giác bên cạnh giường lún xuống, cô biết là Kỷ Thừa An, đêm nay cô có chút luống cuống, do dự không biết nên nói cái gì, đành giả bộ ngủ, Kỷ Thừa An vươn tay ra, kéo cô vào lòng, anh cao hơn 1 m 8 so sánh với cô quả thực nhỏ xinh hơn rất nhiều.
Kiều Tịch tim đập thình thịch, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, mấy ngày nay đều cùng ngủ chung, nhưng chưa từng ôm nhau ngủ thân mật như vậy.
Bên cạnh truyền đến hương bạc hà của anh cùng ấm áp nhiệt độ làm cô rất hưởng thụ, chỉ muốn cho nhân nịch ở bên trong không ra đến, cô cách áo ngủ lấy trán cọ cọ lồng ngực anh, rồi từ từ khép lại mắt.
Trong lòng thầm than nhỏ: người đàn ông này, chỉ biết dùng phương thức ngốc nghếch này để diễn tả ôn nhu.
Khóe miệng bất tri bất giác nâng lên.
Được khó khăn lắm mới ngủ ngon như vậy, Kỷ Thừa An thì lại khác, cô gái trong ngực đemm ngực mềm mại bày ra cho anh xem như vậy, hỏi sao anh ngủ được?
Cũng bắt đầu từ đêm nay, cuộc sống Kiều Tịch bắt đầu rẽ sang một lối mới.
Tác giả :
Thiên Thần Di Cô