Bỏ Ta Còn Ai
Chương 66: Xử lý
“Ngươi có tức giận thì cũng không có tác dụng gì, vẫn nên suy nghĩ tìm cách giải quyết đi” Tuy không tự thừa nhận, nhưng hắn không muốn nhìn thấy nàng tức giận như vậy, càng không nguyện ý nhìn nàng gặp bất hạnh.
Gặp quỷ rồi, từ lúc nào hắn lại tốt bụng như vậy?
Trong lòng Minh Đang chua xót, lời nói ra cứ như được tẩm trong mấy ca giấm chua: “Ta thì có biện pháp gì? Mấy người các ngươi đều là quý nhân cao cao tại thượng, muốn làm gì thì ai có thể ngăn cản? Ta chỉ là tiểu dân đen phố phường, các ngươi muốn tính mạng của ta, đơn giản như giẫm chết một con kiến.”
Lý tiêu không thể chấp nhận khi nghe mấy lời của nàng, nói cái gì mà như giẫm chết con kiến? Rõ ràng nàng phách lối hơn cả hắn, mỗi lần đấu khẩu hắn toàn bị thua nàng, nha đầu kia mà càn quấy lên, bất cứ người nào cũng không phải là đối thủ của nàng: "Nói mấy thứ vô dụng này thì có ích lợi gì? Tốt hơn hết là nên nói chuyện cùng hoàng thúc, hắn không bao giờ để ngươi chịu ủy khuất."
Điểm ấy hắn vẫn có thể khẳng định, hoàng thúc không muốn cưới nàng, không phải là không yêu nàng, mà là quá yêu nên không muốn nàng phải chịu khổ sở.
"Hắn là con heo ngu dốt, heo ngu dốt." Minh Đang nắm quả đấm, vừa nhảy vừa kêu giống một chú khỉ nhỏ.
Vân Lam không dễ dàng mới thoát khỏi những người đó, đuổi theo ra ngoài, đến nơi thì nhìn thấy một màn này, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Nói ai là heo ngu dốt?"
Trong mắt Minh Đang hiện lên hai đốm lửa, sáng cháy người khác, đầu hơi ngẩng lên, lời nói bén nhọn: "Là nói ngươi đấy, như thế nào?"
Vân Lam cũng muốn cãi nhau với nàng, cố gắng dỗ nàng: "Đừng tức giận, ta sẽ nói rõ ràng với hoàng huynh, để cho hắn đừng làm thêm chuyện phiền toái."
Lý tiêu thấy vậy, miệng có tia chua sót khó hiểu: “ Lần này hình như phụ hoàng quyết tâm thực sự, mặc kệ ngài cưới người nào cũng được, hắn nhất định phải bắt ngài lấy vợ sinh con."
Chỉ cần hoàng thúc xuất hiện ở chỗ nào, hình như hắn sẽ trở thành người tàng hình. Trong mắt nàng chỉ có một mình hoàng thúc, tức giận cũng vậy mà vui sướng cũng vậy, tất cả cảm xúc của nàng đều liên quan đến hoàng thúc.
Vẻ mặt Vân Lam không vui: "Hắn vẫn chưa nói chuyện này với ta."
Lần trước hắn cũng nói chuyện qua với hoàng huynh, cứ cho rằng mình đã thuyết phục được hoàng huynh.
"Lão nhân gia biết có nói thuyết phục người cũng không có tác dụng, liền tìm cách quanh co lòng vòng để lộ tiếng gió, để cho người có dụng tâm kín đáo rục rịch." Lý Tiêu không biết nói gì khi đối mặt với loại tình huống này.
Trong lòng hắn biết rõ, tất cả mọi chuyện mà phụ hoàng làm chỉ là gây áp lực cho Minh Đang.
"Hoàng huynh thật là hồ đồ." Vân Lam không phải là ngu ngốc, chỉ cần hơi chút động não liền hiểu rõ chân tướng sự việc, không nhịn được mà tức giận.
Có chuyện gì thì nói trực tiếp với hắn, sao lại đi nhằm về phía Minh Đang?
Lý tiêu không tiện nói nhiều, có chút lời nói hoàng thúc có thể nói nhưng hắn lại không được phép nói: "Ài, hai người tự tính toán thật tốt, ta sẽ giúp người đuổi những người ở đại sảnh đó đi." Nếu đã làm người tốt thì cũng nên làm đến cùng đi.
Vân Lam vỗ vỗ bờ vai của hắn, không tiếng động bày tỏ lòng biết ơn.
Kéo tay Minh Đang, xoay người rời đi.
Tuy trong lòng Minh Đang khó chịu, nhưng vẫn thuận theo để hắn dắt đi.
Nam tử thân dài như ngọc, nữ tử xinh xắn lanh lợi.
Nam tử cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành, đường cong trên mặt ôn nhu như nước.
Nữ tử không ngừng lắc đầu, thể hiện tính khí trẻ con, quả thực rất đáng yêu.
Hai người lại luôn luôn nắm tay nhau, hai tay nắm chặt không rời không bỏ. Thân mật lại rất hài hòa tốt đẹp giống như một bức tranh lưu thủy. Khiến không ai có thể dời tầm mắt, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn theo bọn họ dần dần biến mất ở trước mắt.
Trong lòng Lý Tiêu dâng lên cảm xúc phức tạp vừa hâm mộ lại ghen tị, hít sâu một hơi, xoay người đi vào đại sảnh. Một trái một phải, càng lúc càng xa.
Minh Đang ngồi ở trên ghế, trong lòng cảm giác rất là mệt mỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ nói chuyện rõ ràng với hoàng huynh." Thật ra hắn biết nàng muốn cái gì, nhưng Vân Lam luôn luôn không chịu cho nàng đáp án chính xác. Hắn cần thời gian suy nghĩ cẩn thận.
"Chỉ sợ việc sẽ không đơn giản như vậy." Minh Đang phiền lòng tiện tay cầm lấy ly trà trên bàn, uống một ngụm trà. Nhưng nàng không chú ý ly trà vẫn đang nóng bỏng, nên khi uống vào một ngụm lại lập tức phun ra ngay, lè lưỡi hít hà.
Trong mắt Vân Lam hiện lên sự đấu tranh, đưa chén nước lạnh cho nàng: "Ta đã nói sẽ giải quyết việc này."
Minh Đang nghe xong lời này của hắn, cảm thấy cổ họng càng đau đớn: "Chẳng lẽ huynh không thể lấy muội sao? Muội không tốt ở điểm nào? Muội thật sự không xứng với huynh sao?" Hoàng thượng rắm thối kia, không phải ông ta muốn kết quả này sao? Hắn còn do dự cái gì?
Cái gì hắn cũng tốt, chỉ riêng liên quan đến chuyện này thì lại do dự, trái lo phải nghĩ, băn khoăn nhiều chuyện.
"Muội lại nói sang chuyện gì vậy?" cảm xúc Vân Lam cũng không ổn định theo nàng, trong đầu hỗn loạn: "Ai, hiện giờ cảm xúc của muội vẫn kích động, trước hết cứ bình tĩnh một chút, chờ lúc nữa chúng ta bàn lại." Nói xong vội vàng chạy trốn.
Nhìn bóng lưng hắn hốt hoảng rời đi, trong mắt Minh Đang hiện lên một tia sáng được ăn cả ngã về không.
Người nhát gan, ngươi chờ, ta sẽ bắt ngươi phải hối hận.
Đêm khuya, Vân Lam ở trên giường mở mắt thật to, không thể nào ngủ được.
Trước mắt không ngừng hiện lên ánh mắt tức giận toát ra tia lửa của Minh Đan, khẽ than thở, hoàng huynh a, ngươi hại chết ta rồi. Nha đầu kia mà nổi giận lên, thì cực kỳ khủng bố.
Đang suy nghĩ thất thần, chợt có một bóng người bước vào bên trong phòng, dưới ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, hắn nhận ra người đó là nàng.
"Tiểu Đang, như thế nào ngươi... không ngủ được sao? Ta dậy nói chuyện với ngươi." Vân Lam không muốn tìm hiểu nàng vào bằng cách nào, chỉ nghĩ muốn ngồi dậy để dỗ dành nàng, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện toàn thân mình lại không có chút sức lực nào, không thể động đậy, ra tiếng, kinh ngạc phát ra tiếng: "Oa?" Sao lại thế này?
Minh Đang đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn cười có chút hương vị tà ác: "Có phải hay không huynh không còn chút khí lực?" Bộ dáng nhỏ nhắn dương dương đắc ý cực kỳ giống con hồ ly nhỏ ăn trộm được gà.
Trong lòng Vân Lam nhảy dựng, tầm mắt rơi vào lư hương sau lưng nàng, đang tản ra mùi An Ninh hương: “Muội đã động tay động chân trong hương nhang? Muội muốn làm gì?"
"Rất nhanh huynh sẽ biết." Minh Đang cởi cái nút bày kim châm cứu ra, không chút nương tay đâm vào á huyệt (huyệt câm) của hắn.
Vân Lam há miệng thở dốc, thấy mình đã không thể phát ra âm thanh nào, bất đắc dĩ thở dài. Suy nghĩ một chút liền biết khẳng định có người giúp nàng động tay động chân, ngoài mấy người thân cận nhất ra thì còn có người nào?
Mấy người này hiện giờ rất cung kình với nàng, đối đãi với nàng như vương phi của mình. Mệnh lệnh của nàng, bọn họ cũng không dám vi phạm. Đương nhiên người giúp nàng làm loạn này chỉ có Bình An thôi.
Nha đầu kia muốn chơi đùa cái gì? Bình An cũng đều giúp nàng, thật sự là đồ ăn cây táo, rào cây sung. Hắn đã quên mình đã sớm đưa Bình An cho Minh Đang rồi.
Trong lòng ý nghĩ chuyển loạn không ngừng, lại bị một động tác của nàng khiến cho trong đầu trống rỗng.
Hai tay Minh đang đưa đến bên hông, từ từ cởi đai lưng ra. Áo khoác màu trắng nhạt từ từ bay xuống rơi trên đất, giống hoa đào héo tàn.
Ánh mắt nàng vẫn luôn theo dõi hắn, không rời bỏ.
Nàng vừa thẹn thùng nhưng kiên định từ từ bò lên giường, dưới ánh nhìn nghẹn họng trân trối của hắn từ từ ngôi xuống bên cạnh hắn.
"Muội... Muội..." Hắn cố gắng mở rộng miệng, nhưng vẫn không có cách nào phát ra âm thanh, trong lòng giống bị gió to tràn qua, sóng nước đánh mạnh vào nhau, rối thành một đoàn. Nàng muốn...
Mặt nàng hồng sắp có thể nhỏ ra máu, run rẩy bắt đầu đưa tay mò lên ngực hắn, bối rối cởi quần áo của hắn. Cời hồi lâu, quần áo vẫn cứ treo trên người hắn như cũ.
Nàng thất bại khẽ kêu một tiếng, làm sao bây giờ? Quần áo của nam nhân sao lại khó cởi như vậy? Trong đầu chợt lóe qua một tia chớp, nhanh chóng xoay người xuống giường.
Vân Lam thầm nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi lạnh toát ra đã làm ướt hết lưng áo. Không đợi hắn thở xong, lại thấy nàng cầm đem tới một cây kéo sáng long lanh, trong nháy mắt trái tim hắn lại nhảy lên thật mạnh.
Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, đỏ mặt cắt bỏ quần áo của hắn từ trên ngực đi xuống dưới, đóng chặt mắt, nhất cổ tác khí từ trên ngực hướng đến toàn thân, cây kéo đi đến chỗ nào, xiêm y như bươm buớm phá kén mà ra, nhao nhao rơi xuống. (nhất cổ tác khí: một tiếng trống càng thêm hăng hái, ngụ ý: thường được dùng để miêu tả sự cố gắng nỗ lực chiến đấu đến cùng… Đây là một thành ngữ của Trung quốc. tra gg để biết thêm chi tiết ^3^)
Tim của hắn đập như con ngựa hoang thoát cương, mặt đỏ lên. Gấp đến mức cả đầu đầy mồ hôi, môi không tiếng động kêu lên: "Đừng náo loạn." Nha đầu thích càn quấy, nhưng việc này không thể làm xằng bậy được. Nó quan hệ đến hạnh phúc cả đời của nàng.
Đáng tiếc nàng vẫn cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, sau khi cởi sạch quần áo của hắn, nàng do dự rất lâu.
Cuối cùng run rẩy run rẩy hôn lên môi của hắn.
Cảm giác ấm áp lướt qua lòng của nàng, nàng cảm thấy hồi hộp vô cùng. Học cách hắn hôn nàng, lưỡi nàng cuốn lấy lưỡi của hắn, lặp lại động tác hút môi của hắn nhiều lần.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, trống rỗng, toàn thân không có sức lực mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Nàng thở hổn hển buông hắn ra, nhìn ánh mắt ý loạn tình mê của nam tử dưới thân, ngực nóng lên, thân thể cũng trở lên nóng bỏng.
Nụ hôn một đường trượt xuống dưới, ngậm chặt hầu kết lồi ra của hắn, hấp bú liếm cắn nhẹ nhàng. Tay ngọc thon thon dao động trên thân bóng loáng của hắn, thong thả lại mị hoặc...
Ngực hắn lên xuống phấp phồng lợi hại, thở từng ngụm từng ngụm, con ngươi đỏ sậm, hơi thở hỗn loạn, trong ánh mắt mê loạn khó nói lên lời.
Nàng chỉ học theo tranh trong sách, lúc thực hành, động tác của nàng không lưu loát làm cho tim của hắn đập như sấm, cuồng loạn không ngừng, thân thể không thể kiềm chế nóng lên càng trở nên cứng rắn...
Nàng từ từ cởi hết quần áo của mình xuống, trần như nhộng ngồi trên đùi của hắn, tay duỗi ra chỗ cực nóng giữa hai chân kia, cảm thấy nóng như hỏa thiêu lại cứng rắn như sắt...Trong ánh mắt vừa chờ mong lại vùng vẫy của hắn, nàng chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, khẽ kêu ra tiếng: "Đau quá." Nghe nói sẽ rất đau, nhưng nàng không nghĩ tới lại đau như vậy.
Ngu ngốc, không tìm đúng địa phương. Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng áp chế cảm giác như bị lửa thiêu ở chỗ nào đó.
Nàng chưa từ bỏ ý định, cố gắng điều chỉnh góc độ, mỗi lần đều bị đau nhức kêu thành tiếng nhưng vẫn không đồng ý buông tha... Kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng thành công, máu tươi lan ra từ chỗ hai người kết hợp.
Bị vĩ đại đâm thủng làm mình bị đau khiên nàng không có cách nào nhúc nhích, đau đớn khiến từng giọt nước mắt nàng chảy xuống, trong lòng lại kiên định dứt khoát.
Mà trên mặt nam tử dưới thân lộ ra vẻ mặt thống khổ khó nhịn, kích cuồng (kích thích + cuồng nhiệt) đầy áp lực. Đột nhiên bị dũng đạo khít khao ấm áp vây quanh, cảm giác vui thích mang theo một chút đau đớn làm hắn không có cách nào để thở, giờ phút này trong phòng ngủ to như vậy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, xấu hổ không biết làm gì. Hắn kìm nén đến tím cả mặt, không tiếng động cầu xin nàng cử động, hắn kìm nén đến mức sắp nổ tung rồi.
Minh Đang cắn môi dưới, chịu đựng cơn đau dữ dội trong người, cố gắng di chuyển vòng eo, từ từ chậm rãi, cái nhẹ cái mạnh không có tiết tấu. . Chỉ lát sau, nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mồ hôi đầm đìa, thân thể trắng như bạch ngọc nổi lên một tầng nước, hai mắt mê ly ửng lên màu cánh hoa đào, quyến rũ người ta như một yêu tinh.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người xơ lụi trên người hắn. Thân thể hắn cũng run lên, bắn ra ngoài.
Bên trong chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt của hai người, dần dần nhỏ xuống. Nàng không nói được một lời nằm trên người hắn, nhìn không rõ vẻ mặt hiện giờ của nàng là gì.
Không biết đã qua thời gian bao lâu, tay chân của hắn có khả năng nhúc nhích, tay đưa lên nhấc thân thể trên người hắn. Từ từ rút ra phần thân trong người nàng, trên mặt hồng nhạt là bằng chứng cho việc vừa rồi thật sự đã xảy ra.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng tràn đầy mỏi mệt, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Một hồi vừa rồi, đối một nữ hài tử mới biết mùi đời mà nói, đã là cực hạn của nàng.
Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng, thương tiếc ôm nàng vào trong ngực, tỷ mỉ đắp kín chăn lên.
Ngủ đi, toàn bộ mọi chuyện để sau khi tỉnh rồi nói. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn cũng chìm vào giấc mơ.
Gặp quỷ rồi, từ lúc nào hắn lại tốt bụng như vậy?
Trong lòng Minh Đang chua xót, lời nói ra cứ như được tẩm trong mấy ca giấm chua: “Ta thì có biện pháp gì? Mấy người các ngươi đều là quý nhân cao cao tại thượng, muốn làm gì thì ai có thể ngăn cản? Ta chỉ là tiểu dân đen phố phường, các ngươi muốn tính mạng của ta, đơn giản như giẫm chết một con kiến.”
Lý tiêu không thể chấp nhận khi nghe mấy lời của nàng, nói cái gì mà như giẫm chết con kiến? Rõ ràng nàng phách lối hơn cả hắn, mỗi lần đấu khẩu hắn toàn bị thua nàng, nha đầu kia mà càn quấy lên, bất cứ người nào cũng không phải là đối thủ của nàng: "Nói mấy thứ vô dụng này thì có ích lợi gì? Tốt hơn hết là nên nói chuyện cùng hoàng thúc, hắn không bao giờ để ngươi chịu ủy khuất."
Điểm ấy hắn vẫn có thể khẳng định, hoàng thúc không muốn cưới nàng, không phải là không yêu nàng, mà là quá yêu nên không muốn nàng phải chịu khổ sở.
"Hắn là con heo ngu dốt, heo ngu dốt." Minh Đang nắm quả đấm, vừa nhảy vừa kêu giống một chú khỉ nhỏ.
Vân Lam không dễ dàng mới thoát khỏi những người đó, đuổi theo ra ngoài, đến nơi thì nhìn thấy một màn này, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười: "Nói ai là heo ngu dốt?"
Trong mắt Minh Đang hiện lên hai đốm lửa, sáng cháy người khác, đầu hơi ngẩng lên, lời nói bén nhọn: "Là nói ngươi đấy, như thế nào?"
Vân Lam cũng muốn cãi nhau với nàng, cố gắng dỗ nàng: "Đừng tức giận, ta sẽ nói rõ ràng với hoàng huynh, để cho hắn đừng làm thêm chuyện phiền toái."
Lý tiêu thấy vậy, miệng có tia chua sót khó hiểu: “ Lần này hình như phụ hoàng quyết tâm thực sự, mặc kệ ngài cưới người nào cũng được, hắn nhất định phải bắt ngài lấy vợ sinh con."
Chỉ cần hoàng thúc xuất hiện ở chỗ nào, hình như hắn sẽ trở thành người tàng hình. Trong mắt nàng chỉ có một mình hoàng thúc, tức giận cũng vậy mà vui sướng cũng vậy, tất cả cảm xúc của nàng đều liên quan đến hoàng thúc.
Vẻ mặt Vân Lam không vui: "Hắn vẫn chưa nói chuyện này với ta."
Lần trước hắn cũng nói chuyện qua với hoàng huynh, cứ cho rằng mình đã thuyết phục được hoàng huynh.
"Lão nhân gia biết có nói thuyết phục người cũng không có tác dụng, liền tìm cách quanh co lòng vòng để lộ tiếng gió, để cho người có dụng tâm kín đáo rục rịch." Lý Tiêu không biết nói gì khi đối mặt với loại tình huống này.
Trong lòng hắn biết rõ, tất cả mọi chuyện mà phụ hoàng làm chỉ là gây áp lực cho Minh Đang.
"Hoàng huynh thật là hồ đồ." Vân Lam không phải là ngu ngốc, chỉ cần hơi chút động não liền hiểu rõ chân tướng sự việc, không nhịn được mà tức giận.
Có chuyện gì thì nói trực tiếp với hắn, sao lại đi nhằm về phía Minh Đang?
Lý tiêu không tiện nói nhiều, có chút lời nói hoàng thúc có thể nói nhưng hắn lại không được phép nói: "Ài, hai người tự tính toán thật tốt, ta sẽ giúp người đuổi những người ở đại sảnh đó đi." Nếu đã làm người tốt thì cũng nên làm đến cùng đi.
Vân Lam vỗ vỗ bờ vai của hắn, không tiếng động bày tỏ lòng biết ơn.
Kéo tay Minh Đang, xoay người rời đi.
Tuy trong lòng Minh Đang khó chịu, nhưng vẫn thuận theo để hắn dắt đi.
Nam tử thân dài như ngọc, nữ tử xinh xắn lanh lợi.
Nam tử cúi đầu nhẹ giọng dỗ dành, đường cong trên mặt ôn nhu như nước.
Nữ tử không ngừng lắc đầu, thể hiện tính khí trẻ con, quả thực rất đáng yêu.
Hai người lại luôn luôn nắm tay nhau, hai tay nắm chặt không rời không bỏ. Thân mật lại rất hài hòa tốt đẹp giống như một bức tranh lưu thủy. Khiến không ai có thể dời tầm mắt, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn theo bọn họ dần dần biến mất ở trước mắt.
Trong lòng Lý Tiêu dâng lên cảm xúc phức tạp vừa hâm mộ lại ghen tị, hít sâu một hơi, xoay người đi vào đại sảnh. Một trái một phải, càng lúc càng xa.
Minh Đang ngồi ở trên ghế, trong lòng cảm giác rất là mệt mỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ nói chuyện rõ ràng với hoàng huynh." Thật ra hắn biết nàng muốn cái gì, nhưng Vân Lam luôn luôn không chịu cho nàng đáp án chính xác. Hắn cần thời gian suy nghĩ cẩn thận.
"Chỉ sợ việc sẽ không đơn giản như vậy." Minh Đang phiền lòng tiện tay cầm lấy ly trà trên bàn, uống một ngụm trà. Nhưng nàng không chú ý ly trà vẫn đang nóng bỏng, nên khi uống vào một ngụm lại lập tức phun ra ngay, lè lưỡi hít hà.
Trong mắt Vân Lam hiện lên sự đấu tranh, đưa chén nước lạnh cho nàng: "Ta đã nói sẽ giải quyết việc này."
Minh Đang nghe xong lời này của hắn, cảm thấy cổ họng càng đau đớn: "Chẳng lẽ huynh không thể lấy muội sao? Muội không tốt ở điểm nào? Muội thật sự không xứng với huynh sao?" Hoàng thượng rắm thối kia, không phải ông ta muốn kết quả này sao? Hắn còn do dự cái gì?
Cái gì hắn cũng tốt, chỉ riêng liên quan đến chuyện này thì lại do dự, trái lo phải nghĩ, băn khoăn nhiều chuyện.
"Muội lại nói sang chuyện gì vậy?" cảm xúc Vân Lam cũng không ổn định theo nàng, trong đầu hỗn loạn: "Ai, hiện giờ cảm xúc của muội vẫn kích động, trước hết cứ bình tĩnh một chút, chờ lúc nữa chúng ta bàn lại." Nói xong vội vàng chạy trốn.
Nhìn bóng lưng hắn hốt hoảng rời đi, trong mắt Minh Đang hiện lên một tia sáng được ăn cả ngã về không.
Người nhát gan, ngươi chờ, ta sẽ bắt ngươi phải hối hận.
Đêm khuya, Vân Lam ở trên giường mở mắt thật to, không thể nào ngủ được.
Trước mắt không ngừng hiện lên ánh mắt tức giận toát ra tia lửa của Minh Đan, khẽ than thở, hoàng huynh a, ngươi hại chết ta rồi. Nha đầu kia mà nổi giận lên, thì cực kỳ khủng bố.
Đang suy nghĩ thất thần, chợt có một bóng người bước vào bên trong phòng, dưới ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu, hắn nhận ra người đó là nàng.
"Tiểu Đang, như thế nào ngươi... không ngủ được sao? Ta dậy nói chuyện với ngươi." Vân Lam không muốn tìm hiểu nàng vào bằng cách nào, chỉ nghĩ muốn ngồi dậy để dỗ dành nàng, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện toàn thân mình lại không có chút sức lực nào, không thể động đậy, ra tiếng, kinh ngạc phát ra tiếng: "Oa?" Sao lại thế này?
Minh Đang đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn cười có chút hương vị tà ác: "Có phải hay không huynh không còn chút khí lực?" Bộ dáng nhỏ nhắn dương dương đắc ý cực kỳ giống con hồ ly nhỏ ăn trộm được gà.
Trong lòng Vân Lam nhảy dựng, tầm mắt rơi vào lư hương sau lưng nàng, đang tản ra mùi An Ninh hương: “Muội đã động tay động chân trong hương nhang? Muội muốn làm gì?"
"Rất nhanh huynh sẽ biết." Minh Đang cởi cái nút bày kim châm cứu ra, không chút nương tay đâm vào á huyệt (huyệt câm) của hắn.
Vân Lam há miệng thở dốc, thấy mình đã không thể phát ra âm thanh nào, bất đắc dĩ thở dài. Suy nghĩ một chút liền biết khẳng định có người giúp nàng động tay động chân, ngoài mấy người thân cận nhất ra thì còn có người nào?
Mấy người này hiện giờ rất cung kình với nàng, đối đãi với nàng như vương phi của mình. Mệnh lệnh của nàng, bọn họ cũng không dám vi phạm. Đương nhiên người giúp nàng làm loạn này chỉ có Bình An thôi.
Nha đầu kia muốn chơi đùa cái gì? Bình An cũng đều giúp nàng, thật sự là đồ ăn cây táo, rào cây sung. Hắn đã quên mình đã sớm đưa Bình An cho Minh Đang rồi.
Trong lòng ý nghĩ chuyển loạn không ngừng, lại bị một động tác của nàng khiến cho trong đầu trống rỗng.
Hai tay Minh đang đưa đến bên hông, từ từ cởi đai lưng ra. Áo khoác màu trắng nhạt từ từ bay xuống rơi trên đất, giống hoa đào héo tàn.
Ánh mắt nàng vẫn luôn theo dõi hắn, không rời bỏ.
Nàng vừa thẹn thùng nhưng kiên định từ từ bò lên giường, dưới ánh nhìn nghẹn họng trân trối của hắn từ từ ngôi xuống bên cạnh hắn.
"Muội... Muội..." Hắn cố gắng mở rộng miệng, nhưng vẫn không có cách nào phát ra âm thanh, trong lòng giống bị gió to tràn qua, sóng nước đánh mạnh vào nhau, rối thành một đoàn. Nàng muốn...
Mặt nàng hồng sắp có thể nhỏ ra máu, run rẩy bắt đầu đưa tay mò lên ngực hắn, bối rối cởi quần áo của hắn. Cời hồi lâu, quần áo vẫn cứ treo trên người hắn như cũ.
Nàng thất bại khẽ kêu một tiếng, làm sao bây giờ? Quần áo của nam nhân sao lại khó cởi như vậy? Trong đầu chợt lóe qua một tia chớp, nhanh chóng xoay người xuống giường.
Vân Lam thầm nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi lạnh toát ra đã làm ướt hết lưng áo. Không đợi hắn thở xong, lại thấy nàng cầm đem tới một cây kéo sáng long lanh, trong nháy mắt trái tim hắn lại nhảy lên thật mạnh.
Nàng không dám nhìn vào mắt hắn, đỏ mặt cắt bỏ quần áo của hắn từ trên ngực đi xuống dưới, đóng chặt mắt, nhất cổ tác khí từ trên ngực hướng đến toàn thân, cây kéo đi đến chỗ nào, xiêm y như bươm buớm phá kén mà ra, nhao nhao rơi xuống. (nhất cổ tác khí: một tiếng trống càng thêm hăng hái, ngụ ý: thường được dùng để miêu tả sự cố gắng nỗ lực chiến đấu đến cùng… Đây là một thành ngữ của Trung quốc. tra gg để biết thêm chi tiết ^3^)
Tim của hắn đập như con ngựa hoang thoát cương, mặt đỏ lên. Gấp đến mức cả đầu đầy mồ hôi, môi không tiếng động kêu lên: "Đừng náo loạn." Nha đầu thích càn quấy, nhưng việc này không thể làm xằng bậy được. Nó quan hệ đến hạnh phúc cả đời của nàng.
Đáng tiếc nàng vẫn cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, sau khi cởi sạch quần áo của hắn, nàng do dự rất lâu.
Cuối cùng run rẩy run rẩy hôn lên môi của hắn.
Cảm giác ấm áp lướt qua lòng của nàng, nàng cảm thấy hồi hộp vô cùng. Học cách hắn hôn nàng, lưỡi nàng cuốn lấy lưỡi của hắn, lặp lại động tác hút môi của hắn nhiều lần.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc oanh một tiếng, trống rỗng, toàn thân không có sức lực mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Nàng thở hổn hển buông hắn ra, nhìn ánh mắt ý loạn tình mê của nam tử dưới thân, ngực nóng lên, thân thể cũng trở lên nóng bỏng.
Nụ hôn một đường trượt xuống dưới, ngậm chặt hầu kết lồi ra của hắn, hấp bú liếm cắn nhẹ nhàng. Tay ngọc thon thon dao động trên thân bóng loáng của hắn, thong thả lại mị hoặc...
Ngực hắn lên xuống phấp phồng lợi hại, thở từng ngụm từng ngụm, con ngươi đỏ sậm, hơi thở hỗn loạn, trong ánh mắt mê loạn khó nói lên lời.
Nàng chỉ học theo tranh trong sách, lúc thực hành, động tác của nàng không lưu loát làm cho tim của hắn đập như sấm, cuồng loạn không ngừng, thân thể không thể kiềm chế nóng lên càng trở nên cứng rắn...
Nàng từ từ cởi hết quần áo của mình xuống, trần như nhộng ngồi trên đùi của hắn, tay duỗi ra chỗ cực nóng giữa hai chân kia, cảm thấy nóng như hỏa thiêu lại cứng rắn như sắt...Trong ánh mắt vừa chờ mong lại vùng vẫy của hắn, nàng chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, khẽ kêu ra tiếng: "Đau quá." Nghe nói sẽ rất đau, nhưng nàng không nghĩ tới lại đau như vậy.
Ngu ngốc, không tìm đúng địa phương. Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng áp chế cảm giác như bị lửa thiêu ở chỗ nào đó.
Nàng chưa từ bỏ ý định, cố gắng điều chỉnh góc độ, mỗi lần đều bị đau nhức kêu thành tiếng nhưng vẫn không đồng ý buông tha... Kêu lên một tiếng đau đớn, cuối cùng cũng thành công, máu tươi lan ra từ chỗ hai người kết hợp.
Bị vĩ đại đâm thủng làm mình bị đau khiên nàng không có cách nào nhúc nhích, đau đớn khiến từng giọt nước mắt nàng chảy xuống, trong lòng lại kiên định dứt khoát.
Mà trên mặt nam tử dưới thân lộ ra vẻ mặt thống khổ khó nhịn, kích cuồng (kích thích + cuồng nhiệt) đầy áp lực. Đột nhiên bị dũng đạo khít khao ấm áp vây quanh, cảm giác vui thích mang theo một chút đau đớn làm hắn không có cách nào để thở, giờ phút này trong phòng ngủ to như vậy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của hai người.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, xấu hổ không biết làm gì. Hắn kìm nén đến tím cả mặt, không tiếng động cầu xin nàng cử động, hắn kìm nén đến mức sắp nổ tung rồi.
Minh Đang cắn môi dưới, chịu đựng cơn đau dữ dội trong người, cố gắng di chuyển vòng eo, từ từ chậm rãi, cái nhẹ cái mạnh không có tiết tấu. . Chỉ lát sau, nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mồ hôi đầm đìa, thân thể trắng như bạch ngọc nổi lên một tầng nước, hai mắt mê ly ửng lên màu cánh hoa đào, quyến rũ người ta như một yêu tinh.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, cả người xơ lụi trên người hắn. Thân thể hắn cũng run lên, bắn ra ngoài.
Bên trong chỉ có tiếng thở dốc kịch liệt của hai người, dần dần nhỏ xuống. Nàng không nói được một lời nằm trên người hắn, nhìn không rõ vẻ mặt hiện giờ của nàng là gì.
Không biết đã qua thời gian bao lâu, tay chân của hắn có khả năng nhúc nhích, tay đưa lên nhấc thân thể trên người hắn. Từ từ rút ra phần thân trong người nàng, trên mặt hồng nhạt là bằng chứng cho việc vừa rồi thật sự đã xảy ra.
Hai mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng tràn đầy mỏi mệt, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Một hồi vừa rồi, đối một nữ hài tử mới biết mùi đời mà nói, đã là cực hạn của nàng.
Vẻ mặt hắn phức tạp nhìn nàng một lúc lâu, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng, thương tiếc ôm nàng vào trong ngực, tỷ mỉ đắp kín chăn lên.
Ngủ đi, toàn bộ mọi chuyện để sau khi tỉnh rồi nói. Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn cũng chìm vào giấc mơ.
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác