Bỏ Ta Còn Ai
Chương 33: Sửa trị (2)
“Cái gì? Ta có làm gì ngươi đâu.” Vẻ mặt Minh Đang giả vờ vô tội, giang hai tay ra: “Ngươi bị làm sao vậy? Ai nha, có phải cảm thấy rất ngứa hay không? Yên tâm, không làm chết người đâu” Chính xác là sẽ không làm chết người, nhưng mà sống còn khó chịu hơn chết.
Tay chân Mạnh Vân không có cách nào cử động được, ngứa ngáy khó nhịn, vẻ mặt nàng ta khổ sở vô cùng: “Cứu mạng.”
“Muội muội, muội làm sao vậy?” Trong lòng Mạnh Thụy như lửa đốt, hắn ta chỉ còn một người thân duy nhất là muội muội này thôi. Những năm này, huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm vô cùng.
Minh Đang nhìn một lúc rồi cười nói: “Hồng Minh Chủ, giải huyệt đạo của nàng ta đi.”
Tay chân Mạnh Vân được giải thoát, đôi tay liền gãi loạn xạ, lại còn vừa nhảy vừa gãi như một bà điên. Một lát sau, trên mặt nàng ta nổi lên những nốt mụn hồng hồng thành từng mảng, khuôn mặt như hoa như ngọc thay đổi trong nháy mắt, biến thành khuôn mặt kinh khủng đến dọa người.
Cảnh tượng này khiến cho những người có mặt ở đây nhìn đến mức trợn mắt há mồm, Mạnh Thụy cả kinh, mặt không còn giọt máu, nhanh chóng ôm lấy nàng ta, hết sức gọi.
Minh Đang đang ngồi cạnh Vân Lam, ung dung thong thả uống trà nâng cằm xem kịch vui.
Mạnh Vân gãi trên kéo dưới, quần áo sắp bị xé rách, cả người đều là vết gãi.
Mạnh Thụy đầu đầy mồ hôi, trong đầu đột nhiên lóe sáng, nhào tới dưới chân Minh Đang: “Tiểu thư, xin ngài tạm tha cho muội muội ta đi.” Huynh muội bọn họ cũng thân bất vô kỷ*.
(*"Thân bất vô kỷ " Thân = là thân tâm, là lý trí của mình Bất = không Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật. Cả câu đầy đủ là: "Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ" ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật)
Vân Lam khẽ cau mày, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn ta chằm chằm. Bình An vội vàng đi tới kéo hắn ta ra.
Tâm tình Minh Đang rất tốt, hai mắt mở to: “Ta có làm gì đâu” Mới có một lát mà đã không chịu được rồi sao? Hiệu quả của thuốc bột này cũng không tệ nhỉ.
Mạnh Thuy dùng sức dập đầu, chớp mắt một lát cái trán liền nhầy nhụa, rỉ ra máu, miệng không ngừng cầu xin: “Tiểu thư, cầu xin người.”
“Cầu xin ta làm cái gì?” Minh Đang vuốt vuốt ngón tay: “Chỉ cần ngoan ngoãn nói ra sự thật, tự nhiên không có việc gì.” Nàng cũng không phải là Thần tiên gì, không có bao nhiêu lòng từ thiện thương người. Nàng chỉ muốn có được đáp án.
“Việc này” Mạnh Thụy chần chừ một lát. Đây chính là cái để bảo vệ tính mạng của bọn họ, nếu nói ra, bọn họ có thể thoát được sao?
“Ca” Trên mặt Mạnh Vân sớm bị cào nát, máu tươi chảy ròng ròng, nhìn vảo đặc biệt dọa người: “Chúng ta….. vốn là đem đồ vật cho…… công tử……. Đây chính là sự thật.”
“Tốt lắm, vậy thì chúng ta từ từ chơi thôi.” Trong lòng Minh Đang giận dữ, đến lúc này rồi còn muốn hại người, vậy thì để xem xem ai có thể thắng cuộc. Khóe miệng vểnh lên: “Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi một tiếng, sau nửa canh giờ nữa, phấn ngứa sẽ từ từ ngấm vào xương, cả đời cũng sẽ chịu như vậy. Có phải chơi như vậy rất vui không? Mặt ngươi đầy mụn hồng hồng nhìn trông thật đẹp mắt, cứ giữ như thế đi.” Giọng nói đầy sự hả hê.
“Ngươi thật độc ác.” Mạnh Vân căm hận, trong mắt đầy máu. Cái mà nữ nhân để ý nhất chính là khuôn mặt này, mà nàng ta càng thêm để ý và nàng ta luôn tự hào vì sự xinh đẹp của mình. Nếu không có dung mạo xinh đẹp nàng ta làm sao mà sông đây?
“Nhưng so ra ta vẫn kém ngươi, ngươi cần phải cố gắng chịu đựng lâu hơn chút.” Minh Đang càng tức giận, nụ cười trên mặt càng rực rỡ: “Đây là bột phấn mà ta mới chế ra, còn chưa thử nghiệm với người còn sống, ngươi là người đầu tiên nên cần cảm thấy mình thật vinh hạnh.”
Thật ra, trên người nàng còn có nhiều loại bột phấn, nhưng đây là loại thường dùng nhất có hiệu quả tốt nhất. Khi ở Từ gia, nếu người nào trêu chọc nàng, nàng liền âm thầm đáp trả. Chỉ là nàng biết kiềm chế, chỉ sử dụng một lượng nhỏ làm người ta bị ngứa khoảng một thời gian bằng một nén nhang. Cho nên cũng không có ai nghi ngờ nàng.
“Ngươi….” Trong lúc này, Mạnh Vân bị ngứa đến mức chỉ hận không thể cắt thịt từ trên người xuống, khổ sở muốn chết. Bị tra tấn kiểu này còn khó chịu hơn cả việc chém nàng ta một nhát đao. Cuối cùng nàng ta không còn hơi sức để nói chuyện.
Mắt Mạnh Thụy đỏ lên đầy tơ máu, dập đầu thùng thùng: “Tiểu thư, nếu ta nói toàn bộ sự thât thì xin ngài hãy cho thuốc giải.”
Những người đang có mặt ở chỗ này đều nín thở, vểnh tai lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót nửa câu.
Minh Đang chậm rãi uống một ngụm trà, thái độ khiến người ta tức chết: “ Ngươi nói là muốn cho thêm thuốc.”
“Không, xin ngài cho thuốc giải trước.” Mạnh Thụy nhìn muội muội đang bị tra tấn, lòng đau như cắt.
“Ngươi cho rằng ngươi có tư cách để đàm phán sao?” Minh Đang cười lên, làm lóa mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
“Được, ta nói.” Mạnh Thụy không đành lòng nhìn muội muội, cắn răng: “Chúng ta không có đưa Chu Đan quả cho bọn họ.” Cho dù không muốn thì cũng phải nói là không đưa, tính mạng là quan trọng nhất. Nếu tính mạng cũng mất thì còn để ý tới những vật ngoại thân này làm gì?
“Các ngươi thật to gan, dám lừa gạt chúng ta, chán không muốn sống hả.” Hồng Thiên là người thứ nhất không nhịn được nổi giận lôi đình, hỏi: “Vật đó ở đâu? Các ngươi giấu ở chỗ nào?”
Mặc dù Mạnh Thụy đã nghĩ thông, nhưng vẫn còn có chút do dự: “Chuyện này….” Dù sao vì bảo vật này mà hai huynh muội phải trả một cái giá lớn như vậy. Phản bội sư môn, khi sư diệt tổ, thành người bị mọi người trong giang hồ khinh bỉ phỉ nhổ. Đến hôm nay còn khó bảo vệ tính mạng…
“Nói” Lúc này Hồng Thiên hận không thể cạy miệng của Mạnh Thụy ra. Hắn ta vẫn cho rằng huynh muội Mạnh gia không dám lừa hắn ta, vậy mà dám nói dối. Đánh nhạn, suýt nữa bị nhạn mổ vào mắt, thanh danh một đời của hắn ta đã bị hủy trong chốc lát.
Mạnh Thụy nhắm mắt lại: “Chôn dưới gốc cây trong sân của khách sạn Duyệt Lai.” Lúc ấy, tình hình xảy ra quá mức hỗn loạn, Mạnh Vân nóng lòng, nhất thời liền nghĩ ra cách này.
“Khách sạn Duyệt Lai? Là khách sạn mà ngày đó bọn ta đã bắt được các ngươi?”
“Đúng vậy”
Minh Đang âm thầm thở ra nhẹ nhõm, có tung tích là tốt rồi.
Bình An vô cùng kích động, sắc mặt vui vẻ.
Vẻ mặt Vân Lam phức tạp, trong lòng giật mình không thôi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Minh Đang đứng dậy, con ngươi trầm tĩnh ánh lên sự giảo hoạt: “Sự việc đã rõ ràng, Hông Minh Chủ còn gì để nói không?”
Nàng chưa bào giờ là người bị đánh rơi răng còn cố nuốt vào bụng*, nàng thích sự yêu ghét rõ ràng, có thù phải báo, có ân nhất định phải trả. Nàng không thể chấp nhận tha cho những kẻ không phân biệt tốt xấu, trắng đen, vu oan giá họa này được. Thậm chí còn theo bọn họ một đường đến đây? Mặc dù bọn họ cũng không chịu thiệt thòi gì, thậm chí còn dò hỏi được tin tức quan trọng. Nhưng có một số việc không thể cho qua dễ dàng được.
Mặt Hồng Thiên lúc đỏ lúc trắng. Hắn ta đi lại trong giang hồ đã nhiều năm, tự dung lại thua trên tay hai huynh muội kia khiến mặt mũi của hắn ta đều mất hết. Nếu việc này bị truyền đi, sau này hắn ta còn mặt mũi nào để sống trong giang hồ này nữa? Hơn nữa, vì chuyện này còn đắc tội với mấy nhân vật cực kỳ khó ứng phó này: “Vị tiểu thư này, ngươi muốn như thế nào?” Mặc dù thực lực của nha đầu này không đáng sợ, một chưởng cũng có thể đánh chết nàng. Nhưng mà phía sau nàng còn có những người kia làm chỗ dựa, hắn ta làm sao dám đắc tội?
“Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao dám nói cái gì?” Minh Đang phủi sạch sẽ.
Hồng Thiên toát mồ hôi lạnh, nữ tử yếu đuối?
Hắn ta chưa từng gặp qua một nữ tử yếu đuối đặc sắc tinh sảo như vậy, đang cười nhẹ nhàng yếu ớt có thể ra tay nhanh như sét đánh, trong khi cười lại ngầm hạ độc thủ người ta. Thủ đoạn khiến cho người khác muốn sống không được mà chết cũng chẳng xong. Đây mà là một nữ tử yếu đuối sao?
Suy nghĩ trong đầu của hắn ta xoay nhanh, nhanh chóng đưa ra quyết định. Thái độ cung kính, chắp tay: “Là Hồng Thiên lỗ mãng, suýt nữa thì gây ra sai lầm lớn. Hồng Thiên xin bồi tội cùng các vị ở đây, xin nhận lễ mọn này của ta.” Ánh vàng rực rỡ, sáng long lanh.
“Nếu Hồng Minh Chủ có thành ý như vậy, mỗi người lùi một bước, việc này coi như bỏ qua.” Minh Đang nhìn nhìn mấy lần, coi như hắn ta hiểu chuyện, coi như tha cho hắn ta một lần: “Chỉ là, hôm nay là ngày Đại Hỷ (ngày cưới) của Bình An, các ngươi tới tham dự ngày vui của hắn vậy có chuẩn bị quà mừng gì không?” Lời nói vô cùng hợp tình hợp lý.
Vân Lam nắm tay để lên môi, ho khan vài tiếng để cố che giấu nụ cười. Nha đầu này khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Hồng Thiên đau đầu không ngừng, vạn bất đắc dĩ* móc hai viên dạ minh châu lớn từ trong ngực, vừa nhìn thì biết vật này có giá trị xa xỉ: “Tới vội vàng nên chưa kịp chuẩn bị quà tặng, mong hai vị có thể vui vẻ nhận lễ vật nhỏ này.” Trời ạ, nữ tử này sao khó dây dưa như vậy, làm sao hắn ta lại chọc phải người như thế? (*vạn bất đắc dĩ: không còn cách nào khác, không còn con đường lựa chọn khác)
Đây chính là vật mà hắn ta yêu thích nhất, luôn mang theo người, những lúc không làm gì thường lấy ra ngắm nghía vuốt ve. Chỉ cần nghĩ phải đưa cho người khác cũng khiến hắn ta cảm thấy đau lòng.
Bình An không chút khách khí nhận lấy, đưa cho Bích Liên, không lấy thì thật uổng phí. Nếu tiểu thư nhà hắn mà đi buôn bán, chắc thương nhân trên đời này không còn đường sống.
“Chở một chút”
“Tiểu thư còn muốn phân phó điều gì?” Hồng Thiên cắn răng, cố gắng nặn ra một nụ cười. Nha đầu này quỷ kế đa đoan, nửa điểm cũng không chịu thua thiệt. Hơn nữa nàng lại có chỗ dựa vững chắc, ngàn lần vạn lần cũng không thể đăc tội với nàng. Người ta vẫn nói chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi, câu nói này không sai chút nào.
“Quà cũng đã tặng, đương nhiên cũng nên ở lại uống ly rượu mừng chứ. Có thể cho ta chút thể diện không?” Mặc dù Minh Đang nói vô cùng khách khí nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, uống rượu xong mới được đi.
“Nói cũng phải” Hồng Thiên lau mồ hôi lạnh, dù sao cũng đã được tin tức cần thiết, cũng không cần gấp gáp, ở nơi này một lúc cũng đươc.
Bình An ngầm hiểu trong lòng, vung tay lên ý bảo thuộc hạ đem rượu lên, nhất định phải chuốc say bọn người này.
“Tiểu thư, xin ngài đưa thuốc giải cho muội muội ta đi.” Mạnh Thụy nhân cơ hội này đến cầu xin.
Minh Đang móc một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc phát ra mùi hương thoang thoảng, đưa cho Mạnh Thụy: “Ừ, cho nàng ta ăn là được, Lần sau không được để ta nhìn thấy nàng ta nếu không thì đừng trách ta khách khí. Gặp lần nào ta sẽ cho nàng ta thử một chút thuốc phấn của ta lần đó. Ta còn có nhiều loại vẫn chưa được thử qua, đang cần người để thí nghiệm thuốc đây.”
“Không dám, ta sẽ cố gắng quản lý muội ấy thật tốt.” Khuôn mặt rực rỡ tươi cười của Minh Đang trong mắt Mạnh Thụy thấy cực kỳ giống ác ma, sau lưng như có từng đợt gió lạnh thổi qua.
“Ta xem con người của ngươi không tệ, nhưng muội muội của ngươi thì lại không có giáo dưỡng, ngươi cần phải quản lý nàng ta thật tót.” Minh Đang như một vị trưởng bối* dạy dỗ Mạnh Thụy: “Nếu không ngày sau nàng ta gây ra họa lớn thì bản thân ngươi cũng không cứu được nàng ta đâu.” Thật ra, họa trước mắt này cũng đã quá lớn, có thể bảo vệ được tính mạng hay không còn khó nói trước được. (* trưởng bối: người bề trên, người lớn tuổi hơn có kinh nghiệm hơn.)
Một nữ tử gầy nhỏ ít tuổi, lại mang bộ mặt nghiêm trang dạy dỗ một nam tử hai mươi mấy tuổi, nhìn cảnh tượng đó khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Vân Lam lắc đầu cười, thôi, tính tình nha đầu này thích quậy phá, cứ theo ý của nàng thôi.
“Dạ dạ, cám ơn sự dạy bảo của tiểu thư.” Mạnh Thụy kính cẩn, không ngừng gật đầu.
Nàng cầm viên thuốc lúc đưa lúc không, chính là muốn không cho hắn ta lấy được: “Không có bản lĩnh thì đừng đi ra ngoài, tránh cho hại người hại mình.”
“Dạ, tiểu thư nói đúng lắm.” Mắt Mạnh Thụy nhìn chằm chằm vào viên thuốc, bên tai nghe tiếng la khóc thê thảm của muội muội, trong lòng nóng như lửa đốt.
Minh Đang vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, nói mãi không xong, kéo dài mãi nửa canh giờ. Mạnh Thụy gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng lại không dám thúc dục nàng. Coi như hắn ta đã nhìn ra tính tình của vị tiểu thư này rất ác liệt, nửa điểm cũng không được trêu chọc, hơn nữa người bên cạnh lại còn dung túng cho nàng.
“Ai nha, ngươi cũng không nhắc ta.” Minh Đang kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng từ bi mà bỏ qua cho hắn ta: “Cho ngươi này.”
Mạnh Thụy cảm kích, nặng nè dập đầu ba cái, chạy như bay tới bên cạnh Mạnh Vân, đút thuốc cho nàng ta ăn.
“Tiểu thư, ngươi thật là hư.” Trong mắt Bích Liên tràn đầy ý cười.
“Ta xấu chỗ nào?” Minh Đang vỗ vỗ hai tay nhỏ bé, nhìn những người đang ăn ăn uống uống trong sân kia, khóe miệng đọng ý cười: “Ta đưa thuốc giải cho hắn ta.”
Bích Liên che miệng cười trộm, bả vai nhún nhún: “Nhưng mà tiểu thư đưa viên thuốc bên trong có pha bột Ngọc Dung, ngứa sẽ dừng lại nhưng mà mụn trên mặt sẽ không biến mất, khuôn mặt của nàng ta coi như tiêu luôn.” Đáng tiếc, Bích Liên cũng không có chút đồng tình nào với nữ nhân kia. Nàng ta có một đôi mị nhãn nhanh như chớp muốn câu nhân, da mặt lại dày như tường thành, lòng dạ hư hỏng, lại còn hay gây chuyện. Không còn sắc đẹp, có lẽ nàng ta sẽ an phận hơn một chút.
Nhưng mà kết quả như vậy, đối với một nữ nhân mà nói không khác gì tai nạn ngập đầu.
“Ta không độc chết nàng ta đã là ra tay nhẹ nhàng rồi.” Minh Đang ngẩng mặt nhìn trời: “Nữ nhân kia nên cười trộm vui sướng đi.” Để xem sau này nàng ta làm cách nào đi quyến rũ người khác? Hừ.
Bích Liên cười, trêu ghẹo: “Tiểu thư yên tâm, nàng ta là loại người như thế không thể vào mắt công tử được.” Suy nghĩ của tiểu thư thế nào, nha hoàn thân cận là nàng cũng đoán mấy phần.
“Nói nhăng cuội gì đó?” Mặt Minh Đang đỏ lên, miệng vểnh lên một chút: “Ta lười không thèm để ý đến hắn, hắn thích ai cũng không liên quan đến ta.” Nói như vậy nhưng tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng của một người đang ngồi, tự rót tự uống trà một mình. Bóng dáng mờ mờ dưới ánh nến lại có vẻ quá mức vắng lạnh. Trong lòng nàng có chút không thích nhìn cảnh tượng đó.
“Tiểu thư đừng nóng giận, công tử đối xử với người như thế cũng không phải là cố ý.” Bích Liên làm sao mà không hiểu nàng đang nghĩ gì? Biết nàng đang cố ý nói lẫy. Đột nhiên nhớ tới mấy câu của Bình An, liền an ủi nàng: “Có lẽ công tử….”
Minh Đang chợt quay đầu lại: “Có lẽ cái gì, có gì thì nói thẳng không cần lề mề.” Chẳng lẽ có ẩn tình khác?
“Có lẽ công tử lo lắng, sợ độc trên người mình sẽ liên lụy đến tiểu thư.” Bích Liên nghĩ như vậy, thử nghĩ mà xem, một nam tử trong người mang theo kỳ độc lại thực sự yêu thích một cô gái, làm sao có thể chủ động thân cận, thể hiện tình cảm? Trừ phi người này là kẻ cực kỳ ích kỷ.
Vừa nghĩ như vậy, lòng Bích Liên mềm xuống, tình huống thật khó xử. Nếu độc này có thể giải được thì tất cả mọi người đều vui vẻ. Nhưng nếu không giải được thì tiểu thư sẽ phải làm sao, liệu có nên tiếp tục đi cùng bọn họ hay không đây?
“Làm sao ngươi biết…” Ban đầu, Minh Đang không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, bao gồm cả Bích Liên. Nhưng ngay sau đó liền kịp phản ứng, cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Ngay cả chuyện đó Bình An cũng nói với ngươi, xem ra hắn đã coi ngươi làm vợ rồi.”
Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như Bích Liên nói? Là vì sợ liên lụy đến nàng sao? Mà không phải coi nàng như vãn bối*? Trong đầu nàng lộn xộn, không thể nghĩ ra chữ gì. Người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc thì sáng suốt, lời này nói không sai. Thông minh cơ trí trên mọi chuyện như Minh Đang nhưng khi vướng phải chuyện này lại trở nên hồ đồ, nàng không hiểu cũng không đoán ra tâm tư của Vân Lam.
“Tiểu thư, nô tỳ nói chuyện đứng đắn với ngài, ngài lại đi trêu cợt nô tỳ.” Bích Liên đỏ mặt, mới làm vợ người khác nên vẫn chưa thích ứng được vói thân phận mới.
Trong mắt Minh Đang thấy cực kỳ vui mừng, nhưng ngoài miệng lại không tha cho: “Hôm nay ngươi là người đã có chỗ dựa, ta cũng không dám đắc tội ngươi.”
“Tiểu thư” Bích Liên mắc cỡ, mặt đỏ bừng, hai mắt mở to: “Ngài còn như vậy nữa, nô tỳ sẽ tức giận” Minh Đang thật sự sợ Bích Liên thẹn quá hóa giận, cười, cầu xin tha thứ: “Được được, là ta sai rồi.”
“Trong lòng ta đã có tính toán, không cần ngươi quan tâm. Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi và Bình An, ngươi vẫn nên đặt tâm tư lên người của Bình An đi.” Minh Đang giơ giơ quả đấm nho nhỏ: “Nếu hắn đối xử không tốt với ngươi, cứ tới tìm ta… ta giúp ngươi trừng trị hắn.”
Nói mạnh miệng thế thôi, bàn về đánh nhau thì nàng không phải là đối thủ của Bình An, một quyền của hắn có thể đánh nàng nằm xuống. Nhưng mà nàng đoán Bình An cũng không dám, cáo mượn oai hùm, cảm giác này cũng không tệ, hắc hắc.
“Hắn cũng không dám.” Bích Liên khó được một lần cương quyết.
“Nữ sinh hướng ngoại, chưa gả cho người đã nói giúp phu quân rồi.”
“Tiểu thư.”
Tay chân Mạnh Vân không có cách nào cử động được, ngứa ngáy khó nhịn, vẻ mặt nàng ta khổ sở vô cùng: “Cứu mạng.”
“Muội muội, muội làm sao vậy?” Trong lòng Mạnh Thụy như lửa đốt, hắn ta chỉ còn một người thân duy nhất là muội muội này thôi. Những năm này, huynh muội bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm vô cùng.
Minh Đang nhìn một lúc rồi cười nói: “Hồng Minh Chủ, giải huyệt đạo của nàng ta đi.”
Tay chân Mạnh Vân được giải thoát, đôi tay liền gãi loạn xạ, lại còn vừa nhảy vừa gãi như một bà điên. Một lát sau, trên mặt nàng ta nổi lên những nốt mụn hồng hồng thành từng mảng, khuôn mặt như hoa như ngọc thay đổi trong nháy mắt, biến thành khuôn mặt kinh khủng đến dọa người.
Cảnh tượng này khiến cho những người có mặt ở đây nhìn đến mức trợn mắt há mồm, Mạnh Thụy cả kinh, mặt không còn giọt máu, nhanh chóng ôm lấy nàng ta, hết sức gọi.
Minh Đang đang ngồi cạnh Vân Lam, ung dung thong thả uống trà nâng cằm xem kịch vui.
Mạnh Vân gãi trên kéo dưới, quần áo sắp bị xé rách, cả người đều là vết gãi.
Mạnh Thụy đầu đầy mồ hôi, trong đầu đột nhiên lóe sáng, nhào tới dưới chân Minh Đang: “Tiểu thư, xin ngài tạm tha cho muội muội ta đi.” Huynh muội bọn họ cũng thân bất vô kỷ*.
(*"Thân bất vô kỷ " Thân = là thân tâm, là lý trí của mình Bất = không Vô kỷ = không tùy tâm, không có kỷ luật. Cả câu đầy đủ là: "Nhân tại giang hồ, thân bất vô kỷ" ý nói người trong giang hồ nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật)
Vân Lam khẽ cau mày, vẻ mặt khó chịu nhìn hắn ta chằm chằm. Bình An vội vàng đi tới kéo hắn ta ra.
Tâm tình Minh Đang rất tốt, hai mắt mở to: “Ta có làm gì đâu” Mới có một lát mà đã không chịu được rồi sao? Hiệu quả của thuốc bột này cũng không tệ nhỉ.
Mạnh Thuy dùng sức dập đầu, chớp mắt một lát cái trán liền nhầy nhụa, rỉ ra máu, miệng không ngừng cầu xin: “Tiểu thư, cầu xin người.”
“Cầu xin ta làm cái gì?” Minh Đang vuốt vuốt ngón tay: “Chỉ cần ngoan ngoãn nói ra sự thật, tự nhiên không có việc gì.” Nàng cũng không phải là Thần tiên gì, không có bao nhiêu lòng từ thiện thương người. Nàng chỉ muốn có được đáp án.
“Việc này” Mạnh Thụy chần chừ một lát. Đây chính là cái để bảo vệ tính mạng của bọn họ, nếu nói ra, bọn họ có thể thoát được sao?
“Ca” Trên mặt Mạnh Vân sớm bị cào nát, máu tươi chảy ròng ròng, nhìn vảo đặc biệt dọa người: “Chúng ta….. vốn là đem đồ vật cho…… công tử……. Đây chính là sự thật.”
“Tốt lắm, vậy thì chúng ta từ từ chơi thôi.” Trong lòng Minh Đang giận dữ, đến lúc này rồi còn muốn hại người, vậy thì để xem xem ai có thể thắng cuộc. Khóe miệng vểnh lên: “Đúng rồi, ta nhắc nhở ngươi một tiếng, sau nửa canh giờ nữa, phấn ngứa sẽ từ từ ngấm vào xương, cả đời cũng sẽ chịu như vậy. Có phải chơi như vậy rất vui không? Mặt ngươi đầy mụn hồng hồng nhìn trông thật đẹp mắt, cứ giữ như thế đi.” Giọng nói đầy sự hả hê.
“Ngươi thật độc ác.” Mạnh Vân căm hận, trong mắt đầy máu. Cái mà nữ nhân để ý nhất chính là khuôn mặt này, mà nàng ta càng thêm để ý và nàng ta luôn tự hào vì sự xinh đẹp của mình. Nếu không có dung mạo xinh đẹp nàng ta làm sao mà sông đây?
“Nhưng so ra ta vẫn kém ngươi, ngươi cần phải cố gắng chịu đựng lâu hơn chút.” Minh Đang càng tức giận, nụ cười trên mặt càng rực rỡ: “Đây là bột phấn mà ta mới chế ra, còn chưa thử nghiệm với người còn sống, ngươi là người đầu tiên nên cần cảm thấy mình thật vinh hạnh.”
Thật ra, trên người nàng còn có nhiều loại bột phấn, nhưng đây là loại thường dùng nhất có hiệu quả tốt nhất. Khi ở Từ gia, nếu người nào trêu chọc nàng, nàng liền âm thầm đáp trả. Chỉ là nàng biết kiềm chế, chỉ sử dụng một lượng nhỏ làm người ta bị ngứa khoảng một thời gian bằng một nén nhang. Cho nên cũng không có ai nghi ngờ nàng.
“Ngươi….” Trong lúc này, Mạnh Vân bị ngứa đến mức chỉ hận không thể cắt thịt từ trên người xuống, khổ sở muốn chết. Bị tra tấn kiểu này còn khó chịu hơn cả việc chém nàng ta một nhát đao. Cuối cùng nàng ta không còn hơi sức để nói chuyện.
Mắt Mạnh Thụy đỏ lên đầy tơ máu, dập đầu thùng thùng: “Tiểu thư, nếu ta nói toàn bộ sự thât thì xin ngài hãy cho thuốc giải.”
Những người đang có mặt ở chỗ này đều nín thở, vểnh tai lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót nửa câu.
Minh Đang chậm rãi uống một ngụm trà, thái độ khiến người ta tức chết: “ Ngươi nói là muốn cho thêm thuốc.”
“Không, xin ngài cho thuốc giải trước.” Mạnh Thụy nhìn muội muội đang bị tra tấn, lòng đau như cắt.
“Ngươi cho rằng ngươi có tư cách để đàm phán sao?” Minh Đang cười lên, làm lóa mắt của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
“Được, ta nói.” Mạnh Thụy không đành lòng nhìn muội muội, cắn răng: “Chúng ta không có đưa Chu Đan quả cho bọn họ.” Cho dù không muốn thì cũng phải nói là không đưa, tính mạng là quan trọng nhất. Nếu tính mạng cũng mất thì còn để ý tới những vật ngoại thân này làm gì?
“Các ngươi thật to gan, dám lừa gạt chúng ta, chán không muốn sống hả.” Hồng Thiên là người thứ nhất không nhịn được nổi giận lôi đình, hỏi: “Vật đó ở đâu? Các ngươi giấu ở chỗ nào?”
Mặc dù Mạnh Thụy đã nghĩ thông, nhưng vẫn còn có chút do dự: “Chuyện này….” Dù sao vì bảo vật này mà hai huynh muội phải trả một cái giá lớn như vậy. Phản bội sư môn, khi sư diệt tổ, thành người bị mọi người trong giang hồ khinh bỉ phỉ nhổ. Đến hôm nay còn khó bảo vệ tính mạng…
“Nói” Lúc này Hồng Thiên hận không thể cạy miệng của Mạnh Thụy ra. Hắn ta vẫn cho rằng huynh muội Mạnh gia không dám lừa hắn ta, vậy mà dám nói dối. Đánh nhạn, suýt nữa bị nhạn mổ vào mắt, thanh danh một đời của hắn ta đã bị hủy trong chốc lát.
Mạnh Thụy nhắm mắt lại: “Chôn dưới gốc cây trong sân của khách sạn Duyệt Lai.” Lúc ấy, tình hình xảy ra quá mức hỗn loạn, Mạnh Vân nóng lòng, nhất thời liền nghĩ ra cách này.
“Khách sạn Duyệt Lai? Là khách sạn mà ngày đó bọn ta đã bắt được các ngươi?”
“Đúng vậy”
Minh Đang âm thầm thở ra nhẹ nhõm, có tung tích là tốt rồi.
Bình An vô cùng kích động, sắc mặt vui vẻ.
Vẻ mặt Vân Lam phức tạp, trong lòng giật mình không thôi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Minh Đang đứng dậy, con ngươi trầm tĩnh ánh lên sự giảo hoạt: “Sự việc đã rõ ràng, Hông Minh Chủ còn gì để nói không?”
Nàng chưa bào giờ là người bị đánh rơi răng còn cố nuốt vào bụng*, nàng thích sự yêu ghét rõ ràng, có thù phải báo, có ân nhất định phải trả. Nàng không thể chấp nhận tha cho những kẻ không phân biệt tốt xấu, trắng đen, vu oan giá họa này được. Thậm chí còn theo bọn họ một đường đến đây? Mặc dù bọn họ cũng không chịu thiệt thòi gì, thậm chí còn dò hỏi được tin tức quan trọng. Nhưng có một số việc không thể cho qua dễ dàng được.
Mặt Hồng Thiên lúc đỏ lúc trắng. Hắn ta đi lại trong giang hồ đã nhiều năm, tự dung lại thua trên tay hai huynh muội kia khiến mặt mũi của hắn ta đều mất hết. Nếu việc này bị truyền đi, sau này hắn ta còn mặt mũi nào để sống trong giang hồ này nữa? Hơn nữa, vì chuyện này còn đắc tội với mấy nhân vật cực kỳ khó ứng phó này: “Vị tiểu thư này, ngươi muốn như thế nào?” Mặc dù thực lực của nha đầu này không đáng sợ, một chưởng cũng có thể đánh chết nàng. Nhưng mà phía sau nàng còn có những người kia làm chỗ dựa, hắn ta làm sao dám đắc tội?
“Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao dám nói cái gì?” Minh Đang phủi sạch sẽ.
Hồng Thiên toát mồ hôi lạnh, nữ tử yếu đuối?
Hắn ta chưa từng gặp qua một nữ tử yếu đuối đặc sắc tinh sảo như vậy, đang cười nhẹ nhàng yếu ớt có thể ra tay nhanh như sét đánh, trong khi cười lại ngầm hạ độc thủ người ta. Thủ đoạn khiến cho người khác muốn sống không được mà chết cũng chẳng xong. Đây mà là một nữ tử yếu đuối sao?
Suy nghĩ trong đầu của hắn ta xoay nhanh, nhanh chóng đưa ra quyết định. Thái độ cung kính, chắp tay: “Là Hồng Thiên lỗ mãng, suýt nữa thì gây ra sai lầm lớn. Hồng Thiên xin bồi tội cùng các vị ở đây, xin nhận lễ mọn này của ta.” Ánh vàng rực rỡ, sáng long lanh.
“Nếu Hồng Minh Chủ có thành ý như vậy, mỗi người lùi một bước, việc này coi như bỏ qua.” Minh Đang nhìn nhìn mấy lần, coi như hắn ta hiểu chuyện, coi như tha cho hắn ta một lần: “Chỉ là, hôm nay là ngày Đại Hỷ (ngày cưới) của Bình An, các ngươi tới tham dự ngày vui của hắn vậy có chuẩn bị quà mừng gì không?” Lời nói vô cùng hợp tình hợp lý.
Vân Lam nắm tay để lên môi, ho khan vài tiếng để cố che giấu nụ cười. Nha đầu này khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Hồng Thiên đau đầu không ngừng, vạn bất đắc dĩ* móc hai viên dạ minh châu lớn từ trong ngực, vừa nhìn thì biết vật này có giá trị xa xỉ: “Tới vội vàng nên chưa kịp chuẩn bị quà tặng, mong hai vị có thể vui vẻ nhận lễ vật nhỏ này.” Trời ạ, nữ tử này sao khó dây dưa như vậy, làm sao hắn ta lại chọc phải người như thế? (*vạn bất đắc dĩ: không còn cách nào khác, không còn con đường lựa chọn khác)
Đây chính là vật mà hắn ta yêu thích nhất, luôn mang theo người, những lúc không làm gì thường lấy ra ngắm nghía vuốt ve. Chỉ cần nghĩ phải đưa cho người khác cũng khiến hắn ta cảm thấy đau lòng.
Bình An không chút khách khí nhận lấy, đưa cho Bích Liên, không lấy thì thật uổng phí. Nếu tiểu thư nhà hắn mà đi buôn bán, chắc thương nhân trên đời này không còn đường sống.
“Chở một chút”
“Tiểu thư còn muốn phân phó điều gì?” Hồng Thiên cắn răng, cố gắng nặn ra một nụ cười. Nha đầu này quỷ kế đa đoan, nửa điểm cũng không chịu thua thiệt. Hơn nữa nàng lại có chỗ dựa vững chắc, ngàn lần vạn lần cũng không thể đăc tội với nàng. Người ta vẫn nói chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi, câu nói này không sai chút nào.
“Quà cũng đã tặng, đương nhiên cũng nên ở lại uống ly rượu mừng chứ. Có thể cho ta chút thể diện không?” Mặc dù Minh Đang nói vô cùng khách khí nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, uống rượu xong mới được đi.
“Nói cũng phải” Hồng Thiên lau mồ hôi lạnh, dù sao cũng đã được tin tức cần thiết, cũng không cần gấp gáp, ở nơi này một lúc cũng đươc.
Bình An ngầm hiểu trong lòng, vung tay lên ý bảo thuộc hạ đem rượu lên, nhất định phải chuốc say bọn người này.
“Tiểu thư, xin ngài đưa thuốc giải cho muội muội ta đi.” Mạnh Thụy nhân cơ hội này đến cầu xin.
Minh Đang móc một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc phát ra mùi hương thoang thoảng, đưa cho Mạnh Thụy: “Ừ, cho nàng ta ăn là được, Lần sau không được để ta nhìn thấy nàng ta nếu không thì đừng trách ta khách khí. Gặp lần nào ta sẽ cho nàng ta thử một chút thuốc phấn của ta lần đó. Ta còn có nhiều loại vẫn chưa được thử qua, đang cần người để thí nghiệm thuốc đây.”
“Không dám, ta sẽ cố gắng quản lý muội ấy thật tốt.” Khuôn mặt rực rỡ tươi cười của Minh Đang trong mắt Mạnh Thụy thấy cực kỳ giống ác ma, sau lưng như có từng đợt gió lạnh thổi qua.
“Ta xem con người của ngươi không tệ, nhưng muội muội của ngươi thì lại không có giáo dưỡng, ngươi cần phải quản lý nàng ta thật tót.” Minh Đang như một vị trưởng bối* dạy dỗ Mạnh Thụy: “Nếu không ngày sau nàng ta gây ra họa lớn thì bản thân ngươi cũng không cứu được nàng ta đâu.” Thật ra, họa trước mắt này cũng đã quá lớn, có thể bảo vệ được tính mạng hay không còn khó nói trước được. (* trưởng bối: người bề trên, người lớn tuổi hơn có kinh nghiệm hơn.)
Một nữ tử gầy nhỏ ít tuổi, lại mang bộ mặt nghiêm trang dạy dỗ một nam tử hai mươi mấy tuổi, nhìn cảnh tượng đó khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Vân Lam lắc đầu cười, thôi, tính tình nha đầu này thích quậy phá, cứ theo ý của nàng thôi.
“Dạ dạ, cám ơn sự dạy bảo của tiểu thư.” Mạnh Thụy kính cẩn, không ngừng gật đầu.
Nàng cầm viên thuốc lúc đưa lúc không, chính là muốn không cho hắn ta lấy được: “Không có bản lĩnh thì đừng đi ra ngoài, tránh cho hại người hại mình.”
“Dạ, tiểu thư nói đúng lắm.” Mắt Mạnh Thụy nhìn chằm chằm vào viên thuốc, bên tai nghe tiếng la khóc thê thảm của muội muội, trong lòng nóng như lửa đốt.
Minh Đang vẫn thao thao bất tuyệt như cũ, nói mãi không xong, kéo dài mãi nửa canh giờ. Mạnh Thụy gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nhưng lại không dám thúc dục nàng. Coi như hắn ta đã nhìn ra tính tình của vị tiểu thư này rất ác liệt, nửa điểm cũng không được trêu chọc, hơn nữa người bên cạnh lại còn dung túng cho nàng.
“Ai nha, ngươi cũng không nhắc ta.” Minh Đang kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng từ bi mà bỏ qua cho hắn ta: “Cho ngươi này.”
Mạnh Thụy cảm kích, nặng nè dập đầu ba cái, chạy như bay tới bên cạnh Mạnh Vân, đút thuốc cho nàng ta ăn.
“Tiểu thư, ngươi thật là hư.” Trong mắt Bích Liên tràn đầy ý cười.
“Ta xấu chỗ nào?” Minh Đang vỗ vỗ hai tay nhỏ bé, nhìn những người đang ăn ăn uống uống trong sân kia, khóe miệng đọng ý cười: “Ta đưa thuốc giải cho hắn ta.”
Bích Liên che miệng cười trộm, bả vai nhún nhún: “Nhưng mà tiểu thư đưa viên thuốc bên trong có pha bột Ngọc Dung, ngứa sẽ dừng lại nhưng mà mụn trên mặt sẽ không biến mất, khuôn mặt của nàng ta coi như tiêu luôn.” Đáng tiếc, Bích Liên cũng không có chút đồng tình nào với nữ nhân kia. Nàng ta có một đôi mị nhãn nhanh như chớp muốn câu nhân, da mặt lại dày như tường thành, lòng dạ hư hỏng, lại còn hay gây chuyện. Không còn sắc đẹp, có lẽ nàng ta sẽ an phận hơn một chút.
Nhưng mà kết quả như vậy, đối với một nữ nhân mà nói không khác gì tai nạn ngập đầu.
“Ta không độc chết nàng ta đã là ra tay nhẹ nhàng rồi.” Minh Đang ngẩng mặt nhìn trời: “Nữ nhân kia nên cười trộm vui sướng đi.” Để xem sau này nàng ta làm cách nào đi quyến rũ người khác? Hừ.
Bích Liên cười, trêu ghẹo: “Tiểu thư yên tâm, nàng ta là loại người như thế không thể vào mắt công tử được.” Suy nghĩ của tiểu thư thế nào, nha hoàn thân cận là nàng cũng đoán mấy phần.
“Nói nhăng cuội gì đó?” Mặt Minh Đang đỏ lên, miệng vểnh lên một chút: “Ta lười không thèm để ý đến hắn, hắn thích ai cũng không liên quan đến ta.” Nói như vậy nhưng tầm mắt vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng của một người đang ngồi, tự rót tự uống trà một mình. Bóng dáng mờ mờ dưới ánh nến lại có vẻ quá mức vắng lạnh. Trong lòng nàng có chút không thích nhìn cảnh tượng đó.
“Tiểu thư đừng nóng giận, công tử đối xử với người như thế cũng không phải là cố ý.” Bích Liên làm sao mà không hiểu nàng đang nghĩ gì? Biết nàng đang cố ý nói lẫy. Đột nhiên nhớ tới mấy câu của Bình An, liền an ủi nàng: “Có lẽ công tử….”
Minh Đang chợt quay đầu lại: “Có lẽ cái gì, có gì thì nói thẳng không cần lề mề.” Chẳng lẽ có ẩn tình khác?
“Có lẽ công tử lo lắng, sợ độc trên người mình sẽ liên lụy đến tiểu thư.” Bích Liên nghĩ như vậy, thử nghĩ mà xem, một nam tử trong người mang theo kỳ độc lại thực sự yêu thích một cô gái, làm sao có thể chủ động thân cận, thể hiện tình cảm? Trừ phi người này là kẻ cực kỳ ích kỷ.
Vừa nghĩ như vậy, lòng Bích Liên mềm xuống, tình huống thật khó xử. Nếu độc này có thể giải được thì tất cả mọi người đều vui vẻ. Nhưng nếu không giải được thì tiểu thư sẽ phải làm sao, liệu có nên tiếp tục đi cùng bọn họ hay không đây?
“Làm sao ngươi biết…” Ban đầu, Minh Đang không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, bao gồm cả Bích Liên. Nhưng ngay sau đó liền kịp phản ứng, cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Ngay cả chuyện đó Bình An cũng nói với ngươi, xem ra hắn đã coi ngươi làm vợ rồi.”
Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như Bích Liên nói? Là vì sợ liên lụy đến nàng sao? Mà không phải coi nàng như vãn bối*? Trong đầu nàng lộn xộn, không thể nghĩ ra chữ gì. Người trong cuộc thì mơ hồ, người ngoài cuộc thì sáng suốt, lời này nói không sai. Thông minh cơ trí trên mọi chuyện như Minh Đang nhưng khi vướng phải chuyện này lại trở nên hồ đồ, nàng không hiểu cũng không đoán ra tâm tư của Vân Lam.
“Tiểu thư, nô tỳ nói chuyện đứng đắn với ngài, ngài lại đi trêu cợt nô tỳ.” Bích Liên đỏ mặt, mới làm vợ người khác nên vẫn chưa thích ứng được vói thân phận mới.
Trong mắt Minh Đang thấy cực kỳ vui mừng, nhưng ngoài miệng lại không tha cho: “Hôm nay ngươi là người đã có chỗ dựa, ta cũng không dám đắc tội ngươi.”
“Tiểu thư” Bích Liên mắc cỡ, mặt đỏ bừng, hai mắt mở to: “Ngài còn như vậy nữa, nô tỳ sẽ tức giận” Minh Đang thật sự sợ Bích Liên thẹn quá hóa giận, cười, cầu xin tha thứ: “Được được, là ta sai rồi.”
“Trong lòng ta đã có tính toán, không cần ngươi quan tâm. Hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi và Bình An, ngươi vẫn nên đặt tâm tư lên người của Bình An đi.” Minh Đang giơ giơ quả đấm nho nhỏ: “Nếu hắn đối xử không tốt với ngươi, cứ tới tìm ta… ta giúp ngươi trừng trị hắn.”
Nói mạnh miệng thế thôi, bàn về đánh nhau thì nàng không phải là đối thủ của Bình An, một quyền của hắn có thể đánh nàng nằm xuống. Nhưng mà nàng đoán Bình An cũng không dám, cáo mượn oai hùm, cảm giác này cũng không tệ, hắc hắc.
“Hắn cũng không dám.” Bích Liên khó được một lần cương quyết.
“Nữ sinh hướng ngoại, chưa gả cho người đã nói giúp phu quân rồi.”
“Tiểu thư.”
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác