Bộ Sưu Tập Tội Ác
Chương 23
Các anh sẽ nhận được thư điện tử từ người của chúng tôi”, Annabelle nói khi đang ngồi trong trung tâm điều hành của sòng bài Pompeii cùng với vài tên đàn em của Bagger, “Khi mở thư, các anh sẽ thấy trong đó có đầy đủ hướng dẫn chi tiết “.
Một gã lên tiếng, “Chúng tôi không thích mở những thư điện tử mà không biết chúng đến từ đâu”.
Annabelle gật đầu, “Quét thư bằng mấy phần mềm diệt virus của các anh. Tôi chắc rằng các anh có những máy vi tính tối tân”.
“Tất nhiên chúng tôi có”, gã ấy tự tin trả lời.
“Vậy thì nghe theo lời cô gái và quét virus cẩn thận đi”, Bagger thiếu kiên nhẫn.
Leo ngồi ở góc phòng, ánh mắt nhìn vào tên điều khiển máy tính. Công việc của gã là để ý bất cứ sự nghi ngờ hay lo lắng trong mắt bọn đàn em của Bagger trong khi Annabelle đang diễn bài văn của mình. Không có liên quan gì đến chuyện cô ấy mặc một chiếc váy rất ngắn, không vớ da, và chiếc áo kiểu mở bung hai nút. Mọi gã đàn ông trong phòng đang theo dõi từng cử động của đôi chân và phía trên hở hang của Annabelle. Và nếu mà chúng nó cứ lo theo dõi cô ta như thế thì chúng nó khó mà suy nghĩ sáng suốt được. Annabelle Conroy, như Leo đã biết từ lâu rồi, sử dụng mọi thứ tài sản trong kho thuốc súng của cô ta.
“Phương tiện giao tiếp chấp nhận được sẽ là dùng cổng web an ninh trong một thư điện tử. Trong bất cứ trường hợp nào cũng không được dùng điện thoại hay máy fax vì cả hai thứ này đềucó thể bịkiểm soát”. Cô ta nói thêm, liếc mắt nhìn Bagger, “cả hai thứ này đềuđang bịkiểm soát”.
Bagger nhướng mày khi nghe câu đó, nhưng gã nói, “Chúng mày nghe cô gái nói rồi đấy. Không dùng phương tiện liên lạc nào ngoài internet hết”. Không nghi ngờ gì Baggerngồi chiếutrên trong việc hợp tác này bởi vì hắn cócon át chủ bài,trong trường hợp này làhai con áttrong một cái lỗ. Hắn sẽ giữ chân Annabelle và Leo đến khi tiền lãi quay trở lại.
“Bức thư điện tử sẽ báo cho các anh biết gửi tiền đi đâu và như thế nào. Hai ngày sau số tiền ký quỹ đó sẽ tự động được gửi lại tài khoản của các anh, cộng với tiền lãi”.
“Và một triệu đôla sẽ nảy nở thành một triệu một trăm nghìn đôla, trong vòng vài ngày, đúng không?”, Bagger nói.
Annabelle gật đầu, “Như chúng tôi đã nói rồi, Jerry. Không phải là một món lãi tồi đâu”.
“Ừ, nên là thế”, hắn nói với giọng lo ngại. “Khi nào ta có thể bắt đầu?”
Annabelle kiểm tra đồng hồ. “Bức thư điện tử chắc là đã được gửi đến hệ thống của ông vào giờ này rồi đấy”.
Bagger búng tay cái chóc, một tên đàn em chạy đến máy vi tính để kiểm tra.
“Có rồi”, tên này nói. Nó kích chuột vài cái, “Em đang chạy chương trình diệt virus để chắc chắn là thư sạch”.
Hai phút trôi qua, Nó ngước lên bảo, “Xong rồi ạ”.
“Mở thư đi”, Bagger ra lệnh.
“Ông có hệ thống đánh điện gửi tiền của riêng mình phải không?”, Annabelle hỏi, mặc dù việc điều tra nghiên cứu cẩn thận đã cho cô ả câu trả lời rồi.
Bagger nói, “Chúng tao chuyển tiền thẳng vào hệ thống ngân hàng. Tao không thích có bên thứ ba kiểm soát tiền của tao hay biết được tiền của tao đi đâu. Số tiền ký quỹ sẽ gửi thẳng lại cho bọn tao tự đánh điện. Tao thích làm việc như thế”.
Tao cũng thích thế, Annabelle tự nhủ.
Mười phút sau, một triệu đôla của Jerry Bagger đang trên đường đến một tài khoản đặc biệt.
Rời khỏi văn phòng, Bagger nói với Annabelle, “Được rồi, chúng mày là ‘khách’ của tao trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ tới. Để chúng ta có cơ hội hiểu rõ nhau hơn”. Gã mỉm cười và đảo mắt nhìn dáng vẻ yểu điệu uyển chuyển của cô.
“Nghe hay đấy”, Annabelle nói.
“Ừ, nghe hay đấy chứ”, Leo thêm vào.
Bagger nhìn Leo như thể hắn quên sự hiện diện của Leo cũng là một phần thỏa thuận. “Đúng vậy”, hắn lẩm bẩm.
Hai ngày tiếp theo Annabelle ăn sáng, ăn trưa, ăn tối với gã Bagger. Lúc nào bọn tay chân của Bagger cũng đứng bên ngoài khách sạn của sòng bài Pompeii và theo sát họ bất cứ nơi nào họ đi. Annabelle cũng ngồi rất khuya uống rượu với vua sòng bạc, nhưng khéo léo từ chối sự tán tỉnh của hắn mà vẫn để lại chút hy vọng đủ để khuyến khích hắn cứ hy vọng. Cô ả rất cẩn thận trò chuyện về ‘quá khứ’ của mình, đủ để đảm bảo sự mù mờ thông tin mà vẫn làm hắn thú vị muốn biết nhiều hơn. Hắn nói nhiều về mình, về tất cả những điều tự phụ ngang nhiên mà người ta đoán chắc phải có ở một tên đàn ông như hắn.
“Tôi nghĩ ông có thể làm một điệp viên giỏi đấy, Jerry”, Annabelle nói với giọngngưỡng mộkhi đang ngồi thư giãn trên ghế sô-pha của hắn sau vài ly rượu martini. “Ông thông minh và can đảm, mà hiếm ai có cả hai lắm”.
“Nhìn xem ai đang nói thế này”, hắn lết đến gần cô ả hơn, vỗ vào đùi cô ta cái chát. Rồi gã cố hôn nhẹ lên má cô ta nhưng Annabelle quay mặt đi.
“Jerry, tôi sẽ gặp rắc rối to khi dính líu chuyện tình cảm với ông đấy”.
“Ai nói vậy? Này, chỉ có hai chúng ta ở đây. Anh biết anh chẳng phải là gà trống sung sức nữa, nhưng anh nghĩ anh sẽ làm em ngạc nhiên em yêu à”.
“Hãy cho tôi chút thời gian. Không phải là tôi không bị ông hớp hồn, nhưng tôi có rất nhiều việc phải làm vào thời điểm này. Được không hả?” Cô ả hôn vội lên má gã và cuối cùng gã cũng rút lui.
Cuối ngày thứ hai, Bagger giàu thêm một trăm nghìn đôla.
“Muốn thử năm triệu đôla không Jerry? Ông sẽ thu về nửa triệu tiền lãi trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ”, Annabelle ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc của Bagger, chân bắt chéo, trong khi Leo ngồi ghế dài.
“Chỉ khi cô em vẫn ở đây cho đến khi tiền và lãi quay lại”, Bagger nói.
Annabelle nháy mắt, “Đó là một phần thỏa thuận mà Jerry. Ông vẫn có tôi trong tay”.
“Thì cô em vẫn cứ trấn an anh như thế mà. Nhân tiện cho anh hỏi tiền anh đi đâu vậy?”
“Như tôi đã nói với ông, El Banco del Caribe”.
“Không, ý anh là nó gây quỹ gì cho hoạt động gì ở nước ngoài ấy”.
Leo lên tiếng, “Cô ấy có thể nói cho ông biết, nhưng rồi tôi sẽ phải giết cả hai người để bịt miệng”. Khoảng khắc im lặng kỳ quặc cho đến khi Annabelle cất tiếng cười. Leo cười theo và Bagger thì miễn cưỡng phụ họa.
Hai ngày sau nữa năm triệu đôla tăng thêm được năm trăm nghìn đôla.
“Khỉ thật”, Bagger nói, “Phi vụ này còn hay hơn cả in tiền nữa chứ”. Hắn lại một lần nữa đang ở trong văn phòng cùng với Annabelle và Leo, “Tôi biết chính phủ có hàng tấn tiền, nhưng làm sao nhà nước chịu nổi chi phí thế này?”
Annabelle nhún vai, “Chúng tôi không thể. Đó là lý do chúng tôi mất hàng nghìn tỷ đôla. Nếu cần thêm tiền, chúng tôi phải bán nhiều nợ ngắn hạn hơn cho người Ả Rập và người Trung Quốc rồi. Chuyện làm ăn như thế không thể dài lâu được nhưng hiện giờ thì lại có hiệu quả”. Cô nàng nhìn Bagger và đặt bàn tay lên cánh tay của hắn, “Nếu ông cảm thương cho chính phủ thì ông có thể cho chúng tôi sử dụng tiền của ông khỏi trả lãi đi”.
Hắn bật cười, “Phương châm của anh không thay đổi bốn mươi năm rồi em: thằng nào cũng phải sống vì mình hết”.
Và cái phương châm ấy chẳng hợp với ai hơn mày đâu, Annabelle nghĩ khi mà vẫn nhoẻn miệng cười ngưỡng mộgã đàn ông.
Bagger rướn người về phía trước, liếc nhìn Leo như gã ta đang liếc nhìn Bagger. Hắn hạ giọng, “Em không cắt được cái bóng ấy à?”
Annabelle nói, “Còn tùy”.
“Tùy vào cái gì?”
“Tùy vào tình cảm bạn bè tốt đẹp của ông và tôi tiến triển như thế nào”.
“Anh biết chúng ta có thể thật sự là bạn tốt của nhau mà”.
“Nói tôi nghe thử đi”.
“Chúng ta đã làm ăn được mười triệu đôla, và anh có thêm một triệu đôla chẵn. Chính phủ có che giấu được điều đó chăng?”
“Cứ đánh điện chuyển tiền đi Jerry”.
“Và em sẽ ở đây cho đến khi tiền của anh quay trở lại chứ?”
“Cả hai chúng tôi sẽ ở lại”.
Bagger nhăn mặt và thấp giọng hơn nữa để Leo khỏi nghe thấy, “Anh nghĩ anh phải cho thằng đó một bài học, được không cưng?”
“Ông có nhớ tôi nói với ông sao không? Ông đụng đến anh ấy, bọn họ xuất hiện trước cửa nhà ông liền. Tôi khuyên ông không nên cạn nghĩ”.
“Khốn nạn thật”, Bagger phàn nàn.
“Nói tóm lại là đâu có gì mất mát đâu, Jerry. Trong hai ngày, ông kiếm được một triệu đôla mà chẳng phải làm gì ngoại trừ ăn uống với tôi”.
“Anh muốn làm nhiều hơn thế, cô em biết điều đó mà, đúng không hả?”
“Jerry, tôi biết điều đó ngay từ lần đầu tiên ông cố tình đặt bàn tay lên váy của tôi”.
Bagger cười rống lên, “Anh thích phong cách của em lắm, quý cô nương ạ. Em quá giỏi không nên làm việc cho chính phủ làm chi. Em nên đến làm việc cho anh. Ta sẽ đưa thị trấn này lên một tầm cao mới”.
“Tôi luôn mở rộng vòng tay với triển vọng tương lai của mình. Nhưng hiện giờ thì tại sao chúng ta không kiếm thêm một triệu đôla nữa cho ông? Tôi muốn ông có đủ tiền để chăm sóc tôi theo cái kiểu mà tôi dần quen sau những ngày sống ở đây với ông?”, Cô ả vỗ vào tay hắn, nhè nhẹ ấn móng tay vào lòng bàn tay của hắn. Cô ả cảm thấy cái rùng mình chạy dọc toàn thân của hắn.
“Em đang giết anh đấy, cưng ạ”, hắn rên rỉ thống thiết.
Ồ, không, nó lại đến nữa.
Một gã lên tiếng, “Chúng tôi không thích mở những thư điện tử mà không biết chúng đến từ đâu”.
Annabelle gật đầu, “Quét thư bằng mấy phần mềm diệt virus của các anh. Tôi chắc rằng các anh có những máy vi tính tối tân”.
“Tất nhiên chúng tôi có”, gã ấy tự tin trả lời.
“Vậy thì nghe theo lời cô gái và quét virus cẩn thận đi”, Bagger thiếu kiên nhẫn.
Leo ngồi ở góc phòng, ánh mắt nhìn vào tên điều khiển máy tính. Công việc của gã là để ý bất cứ sự nghi ngờ hay lo lắng trong mắt bọn đàn em của Bagger trong khi Annabelle đang diễn bài văn của mình. Không có liên quan gì đến chuyện cô ấy mặc một chiếc váy rất ngắn, không vớ da, và chiếc áo kiểu mở bung hai nút. Mọi gã đàn ông trong phòng đang theo dõi từng cử động của đôi chân và phía trên hở hang của Annabelle. Và nếu mà chúng nó cứ lo theo dõi cô ta như thế thì chúng nó khó mà suy nghĩ sáng suốt được. Annabelle Conroy, như Leo đã biết từ lâu rồi, sử dụng mọi thứ tài sản trong kho thuốc súng của cô ta.
“Phương tiện giao tiếp chấp nhận được sẽ là dùng cổng web an ninh trong một thư điện tử. Trong bất cứ trường hợp nào cũng không được dùng điện thoại hay máy fax vì cả hai thứ này đềucó thể bịkiểm soát”. Cô ta nói thêm, liếc mắt nhìn Bagger, “cả hai thứ này đềuđang bịkiểm soát”.
Bagger nhướng mày khi nghe câu đó, nhưng gã nói, “Chúng mày nghe cô gái nói rồi đấy. Không dùng phương tiện liên lạc nào ngoài internet hết”. Không nghi ngờ gì Baggerngồi chiếutrên trong việc hợp tác này bởi vì hắn cócon át chủ bài,trong trường hợp này làhai con áttrong một cái lỗ. Hắn sẽ giữ chân Annabelle và Leo đến khi tiền lãi quay trở lại.
“Bức thư điện tử sẽ báo cho các anh biết gửi tiền đi đâu và như thế nào. Hai ngày sau số tiền ký quỹ đó sẽ tự động được gửi lại tài khoản của các anh, cộng với tiền lãi”.
“Và một triệu đôla sẽ nảy nở thành một triệu một trăm nghìn đôla, trong vòng vài ngày, đúng không?”, Bagger nói.
Annabelle gật đầu, “Như chúng tôi đã nói rồi, Jerry. Không phải là một món lãi tồi đâu”.
“Ừ, nên là thế”, hắn nói với giọng lo ngại. “Khi nào ta có thể bắt đầu?”
Annabelle kiểm tra đồng hồ. “Bức thư điện tử chắc là đã được gửi đến hệ thống của ông vào giờ này rồi đấy”.
Bagger búng tay cái chóc, một tên đàn em chạy đến máy vi tính để kiểm tra.
“Có rồi”, tên này nói. Nó kích chuột vài cái, “Em đang chạy chương trình diệt virus để chắc chắn là thư sạch”.
Hai phút trôi qua, Nó ngước lên bảo, “Xong rồi ạ”.
“Mở thư đi”, Bagger ra lệnh.
“Ông có hệ thống đánh điện gửi tiền của riêng mình phải không?”, Annabelle hỏi, mặc dù việc điều tra nghiên cứu cẩn thận đã cho cô ả câu trả lời rồi.
Bagger nói, “Chúng tao chuyển tiền thẳng vào hệ thống ngân hàng. Tao không thích có bên thứ ba kiểm soát tiền của tao hay biết được tiền của tao đi đâu. Số tiền ký quỹ sẽ gửi thẳng lại cho bọn tao tự đánh điện. Tao thích làm việc như thế”.
Tao cũng thích thế, Annabelle tự nhủ.
Mười phút sau, một triệu đôla của Jerry Bagger đang trên đường đến một tài khoản đặc biệt.
Rời khỏi văn phòng, Bagger nói với Annabelle, “Được rồi, chúng mày là ‘khách’ của tao trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ tới. Để chúng ta có cơ hội hiểu rõ nhau hơn”. Gã mỉm cười và đảo mắt nhìn dáng vẻ yểu điệu uyển chuyển của cô.
“Nghe hay đấy”, Annabelle nói.
“Ừ, nghe hay đấy chứ”, Leo thêm vào.
Bagger nhìn Leo như thể hắn quên sự hiện diện của Leo cũng là một phần thỏa thuận. “Đúng vậy”, hắn lẩm bẩm.
Hai ngày tiếp theo Annabelle ăn sáng, ăn trưa, ăn tối với gã Bagger. Lúc nào bọn tay chân của Bagger cũng đứng bên ngoài khách sạn của sòng bài Pompeii và theo sát họ bất cứ nơi nào họ đi. Annabelle cũng ngồi rất khuya uống rượu với vua sòng bạc, nhưng khéo léo từ chối sự tán tỉnh của hắn mà vẫn để lại chút hy vọng đủ để khuyến khích hắn cứ hy vọng. Cô ả rất cẩn thận trò chuyện về ‘quá khứ’ của mình, đủ để đảm bảo sự mù mờ thông tin mà vẫn làm hắn thú vị muốn biết nhiều hơn. Hắn nói nhiều về mình, về tất cả những điều tự phụ ngang nhiên mà người ta đoán chắc phải có ở một tên đàn ông như hắn.
“Tôi nghĩ ông có thể làm một điệp viên giỏi đấy, Jerry”, Annabelle nói với giọngngưỡng mộkhi đang ngồi thư giãn trên ghế sô-pha của hắn sau vài ly rượu martini. “Ông thông minh và can đảm, mà hiếm ai có cả hai lắm”.
“Nhìn xem ai đang nói thế này”, hắn lết đến gần cô ả hơn, vỗ vào đùi cô ta cái chát. Rồi gã cố hôn nhẹ lên má cô ta nhưng Annabelle quay mặt đi.
“Jerry, tôi sẽ gặp rắc rối to khi dính líu chuyện tình cảm với ông đấy”.
“Ai nói vậy? Này, chỉ có hai chúng ta ở đây. Anh biết anh chẳng phải là gà trống sung sức nữa, nhưng anh nghĩ anh sẽ làm em ngạc nhiên em yêu à”.
“Hãy cho tôi chút thời gian. Không phải là tôi không bị ông hớp hồn, nhưng tôi có rất nhiều việc phải làm vào thời điểm này. Được không hả?” Cô ả hôn vội lên má gã và cuối cùng gã cũng rút lui.
Cuối ngày thứ hai, Bagger giàu thêm một trăm nghìn đôla.
“Muốn thử năm triệu đôla không Jerry? Ông sẽ thu về nửa triệu tiền lãi trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ”, Annabelle ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc của Bagger, chân bắt chéo, trong khi Leo ngồi ghế dài.
“Chỉ khi cô em vẫn ở đây cho đến khi tiền và lãi quay lại”, Bagger nói.
Annabelle nháy mắt, “Đó là một phần thỏa thuận mà Jerry. Ông vẫn có tôi trong tay”.
“Thì cô em vẫn cứ trấn an anh như thế mà. Nhân tiện cho anh hỏi tiền anh đi đâu vậy?”
“Như tôi đã nói với ông, El Banco del Caribe”.
“Không, ý anh là nó gây quỹ gì cho hoạt động gì ở nước ngoài ấy”.
Leo lên tiếng, “Cô ấy có thể nói cho ông biết, nhưng rồi tôi sẽ phải giết cả hai người để bịt miệng”. Khoảng khắc im lặng kỳ quặc cho đến khi Annabelle cất tiếng cười. Leo cười theo và Bagger thì miễn cưỡng phụ họa.
Hai ngày sau nữa năm triệu đôla tăng thêm được năm trăm nghìn đôla.
“Khỉ thật”, Bagger nói, “Phi vụ này còn hay hơn cả in tiền nữa chứ”. Hắn lại một lần nữa đang ở trong văn phòng cùng với Annabelle và Leo, “Tôi biết chính phủ có hàng tấn tiền, nhưng làm sao nhà nước chịu nổi chi phí thế này?”
Annabelle nhún vai, “Chúng tôi không thể. Đó là lý do chúng tôi mất hàng nghìn tỷ đôla. Nếu cần thêm tiền, chúng tôi phải bán nhiều nợ ngắn hạn hơn cho người Ả Rập và người Trung Quốc rồi. Chuyện làm ăn như thế không thể dài lâu được nhưng hiện giờ thì lại có hiệu quả”. Cô nàng nhìn Bagger và đặt bàn tay lên cánh tay của hắn, “Nếu ông cảm thương cho chính phủ thì ông có thể cho chúng tôi sử dụng tiền của ông khỏi trả lãi đi”.
Hắn bật cười, “Phương châm của anh không thay đổi bốn mươi năm rồi em: thằng nào cũng phải sống vì mình hết”.
Và cái phương châm ấy chẳng hợp với ai hơn mày đâu, Annabelle nghĩ khi mà vẫn nhoẻn miệng cười ngưỡng mộgã đàn ông.
Bagger rướn người về phía trước, liếc nhìn Leo như gã ta đang liếc nhìn Bagger. Hắn hạ giọng, “Em không cắt được cái bóng ấy à?”
Annabelle nói, “Còn tùy”.
“Tùy vào cái gì?”
“Tùy vào tình cảm bạn bè tốt đẹp của ông và tôi tiến triển như thế nào”.
“Anh biết chúng ta có thể thật sự là bạn tốt của nhau mà”.
“Nói tôi nghe thử đi”.
“Chúng ta đã làm ăn được mười triệu đôla, và anh có thêm một triệu đôla chẵn. Chính phủ có che giấu được điều đó chăng?”
“Cứ đánh điện chuyển tiền đi Jerry”.
“Và em sẽ ở đây cho đến khi tiền của anh quay trở lại chứ?”
“Cả hai chúng tôi sẽ ở lại”.
Bagger nhăn mặt và thấp giọng hơn nữa để Leo khỏi nghe thấy, “Anh nghĩ anh phải cho thằng đó một bài học, được không cưng?”
“Ông có nhớ tôi nói với ông sao không? Ông đụng đến anh ấy, bọn họ xuất hiện trước cửa nhà ông liền. Tôi khuyên ông không nên cạn nghĩ”.
“Khốn nạn thật”, Bagger phàn nàn.
“Nói tóm lại là đâu có gì mất mát đâu, Jerry. Trong hai ngày, ông kiếm được một triệu đôla mà chẳng phải làm gì ngoại trừ ăn uống với tôi”.
“Anh muốn làm nhiều hơn thế, cô em biết điều đó mà, đúng không hả?”
“Jerry, tôi biết điều đó ngay từ lần đầu tiên ông cố tình đặt bàn tay lên váy của tôi”.
Bagger cười rống lên, “Anh thích phong cách của em lắm, quý cô nương ạ. Em quá giỏi không nên làm việc cho chính phủ làm chi. Em nên đến làm việc cho anh. Ta sẽ đưa thị trấn này lên một tầm cao mới”.
“Tôi luôn mở rộng vòng tay với triển vọng tương lai của mình. Nhưng hiện giờ thì tại sao chúng ta không kiếm thêm một triệu đôla nữa cho ông? Tôi muốn ông có đủ tiền để chăm sóc tôi theo cái kiểu mà tôi dần quen sau những ngày sống ở đây với ông?”, Cô ả vỗ vào tay hắn, nhè nhẹ ấn móng tay vào lòng bàn tay của hắn. Cô ả cảm thấy cái rùng mình chạy dọc toàn thân của hắn.
“Em đang giết anh đấy, cưng ạ”, hắn rên rỉ thống thiết.
Ồ, không, nó lại đến nữa.
Tác giả :
David Baldacci