Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 128: Ma quỷ buông xuống
Nếu bây giờ nàng có một số tiền, có thể mua cô nhi viện khỏi tay hắn, như vậy nàng sẽ không còn phải sợ kẻ ma quỷ kia, từ nay về sau thoát khỏi khống chế của hắn.
Số tiền trong chi phiếu chỉ đủ làm số lẻ của con số trên trời kia, con đường duy nhất trước mắt nàng cũng chỉ có phần công tác khó khăn lắm mới tìm được.
Mặc kệ hắn có biết nàng nhận lời mời làm việc của tạp chí hay không, tóm lại nàng nhất định sẽ quý trọng gấp bội cơ hội này, quyết không thể làm cho hắn lại phá hư.
Đi ngang qua siêu thị, nàng thuận tiện mua chút hoa quả Chỉ Dao thích ăn, chạy đến dưới lầu, hai chân nặng như đeo chì, đi lên một bậc thang lại đến một bậc thang, lấy chìa khóa từ túi quần mở cửa ra, bất ngờ nghe thấy tiếng TV từ trong phòng truyền ra, Chỉ Dao ở nhà.
“Mân Mân, cậu đã về rồi, mau mau đến đến xem chương trình ca nhạc giải trí, hay lắm đó, còn có Super Junior mình thích đấy.” Chỉ Dao ngồi trước TV, vừa ăn đồ ăn vặt vừa hưng phấn kêu.
Nàng thật sự không có tâm tình nào, mang túi hoa quả đi vào phòng bếp, “Chỉ Dao, cậu cứ xem đi, mình làm một phần salad hoa quả.”
“Tốt quá, mình thích nhất ăn hoa quả.” Chỉ Dao vỗ tay, trong giọng nói mang theo nụ cười vui vẻ.
Thực hâm mộ Chỉ Dao cả ngày có thể vô ưu vô lự, Mân Huyên cười khổ lấy từng quả ra khỏi túi ni lông, chỉ chốc lát phòng bếp để đầy táo, lê tuyết hoa, dưa mật, đu đủ xanh, khế, nàng rửa sạch, sau đó cắt một phần tư, rồi lại cẩn thận đem cắt lát tất cả. Trong một chiếc bát thủy tinh trong suốt, rót rượu hoa quả vào, giấm trắng, muối, quấy đều, sau đó đổ tất cả hoa quả vào ngâm.
Ngâm cứ như vậy nửa giờ, nàng rửa sạch tay rồi dùng khăn mặt sạch sẽ lau, ánh mắt đảo qua một chiếc Chevrolet xa hoa dưới lầu, nơi này là khu dân cư bình thường, sao lại có chiếc xe cao cấp như vậy nhỉ?
Nghi vấn vừa mới thoáng qua đầu, đã bị thanh âm của Chỉ Dao hấp dẫn: “Khanh khách… Mân Mân, Mân Mân, mau đến xem nào…. Thật sự… rất buồn cười…. Cậu mau xem….. ha ha ha….”
Nàng chạy vào phòng, Chỉ Dao ngồi dưới chiếc thảm trải sàn in hình phim hoạt họa, nàng lập tức ngồi xuống bên cạnh Chỉ Dao. Qua hai mươi phút, lực chú ý của nàng căn bản không thể tập trung được, hoàn toàn không biết TV đang trình chiếu cái gì.
Chiếc xe vừa nãy có thể là Doãn Lạc Hàn không? Trong lòng bất an, nàng dứt khoát đứng lên. Một lần nữa chạy đế phía trước cửa sổ, ló đầu tìm chiếc xe kia, đã không thấy đâu.
Nàng thở ra một hơi, bây giờ hắn còn ở Nhật Bản mà, sao có khả năng xuất hiện ở trong này được, nàng cười thầm chính mình quá đa nghi, lập tức vớt hoa quả ra để ráo nước, lấy đến một chiếc đĩa sứ sạch sẽ, bỏ trái cây vào đó, rắc đường trắng cùng thêm dầu trộn salad, một đĩa salad hoa quả liền hoàn thành.
“Chỉ Dao, đến nếm thử.” Nàng bưng bàn đi vào phòng, ngồi trên thảm hình hoạt họa, đem hoa quả đặt lên bàn trà trước mặt.
“Ăn ngon, rất ngọt.” Chỉ Dao nhấm nháp vài miếng dưa mật và khế, khen ngợi không chút keo kiệt.
“Thích ăn về sau mỗi ngày làm cho cậu.” Nàng cũng thuận tay cầm lấy một miếng đu đủ xanh nhét vào miệng.
Lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
“Mân Mân, nhanh đi mở cửa.” Chỉ Dao nhắc nhở nàng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Mân Mân cười cười, đứng đậy, Chỉ Dao sắp tốt nghiệp đại học rồi, còn thích mấy thần tượng này, thật sự là đứa nhỏ mãi không chịu lớn. Nhưng mà ai gõ cửa vậy nhỉ?
“Mân Mân, mình phát hiện mình không mang theo bộ váy Channel thích nhất, hôm nay gọi điện thoại trở về, có thể là người hầu nhà mình đưa quần áo lại đây.”
Thì ra là như vậy, nàng đánh mất nghi hoặc, đứng dậy ra khỏi phòng, đi ra mở cửa.
Đôi mắt không chút để ý vừa nhìn thấy người mới tới, đồng tử lập tức phóng đại, bộ quần áo âu phục màu đen vừa người khắc họa thân hình cao lớn hoàn mỹ cường tráng, nàng trừng lớn ánh mắt nhìn thân ảnh như trên trời giáng xuống trước mặt, “Là anh?”
“Sao thế? Đối với sự xuất hiện của tôi, em thực kinh ngạc?” Doãn Lạc Hàn lạnh lẽo nhếch môi, chân dài lướt qua người nàng đi vào trong phòng, thân ảnh cao lớn đứng trong phòng khách nhỏ hẹp, nháy mắt liền cảm giác được bầu không khí loãng ra.
Hắn đã trở lại, sao hắn có thể trở lại nhanh như vậy? Nàng kinh hoảng không biết làm như thế nào cho phải, nhưng nhanh chóng bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh, nếu hắn có thể tới nơi này, nàng biết tất cả đã bị bại lộ, đơn giản không thể giải thích, nhưng Chỉ Dao còn ở trong buồng…
Nàng đột nhiên ý thức được điểm ấy, hít vào một ngụm khí lạnh, nghiêng tai lắng nghe tiếng TV còn huyên náo, không biết Chỉ Dao có nghe thấy thanh âm trong phòng khách hay không.
“Ha ha… Buồn cười quá….. Người kia thế nhưng lại ngã xuống như vậy…. ha ha….” Chỉ Dao vừa xem TV vừa cười ha ha, thoạt nhìn cô ấy không nghe thấy điều gì dị thường trong phòng khách.
Hắn híp con người đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, như là căn bản không hề lo lắng Chỉ Dao sẽ bước ra, khóe môi hơi nhếch lộ ra một chút tà ác tùy ý.
Nàng biết hắn đang chờ chính mình cầu hắn, nhẹ nhàng cắn lấy môi, người này thật sự đáng giận, nàng sẽ không như hắn mong muốn.
“Tôi không giấu diếm trước mặt Chỉ Dao tôi có bao nhiêu đàn bà , nếu cô không ngại, tôi nghĩ tôi có thể nói cho Chỉ Dao, cô hiện tại là ….”
Số tiền trong chi phiếu chỉ đủ làm số lẻ của con số trên trời kia, con đường duy nhất trước mắt nàng cũng chỉ có phần công tác khó khăn lắm mới tìm được.
Mặc kệ hắn có biết nàng nhận lời mời làm việc của tạp chí hay không, tóm lại nàng nhất định sẽ quý trọng gấp bội cơ hội này, quyết không thể làm cho hắn lại phá hư.
Đi ngang qua siêu thị, nàng thuận tiện mua chút hoa quả Chỉ Dao thích ăn, chạy đến dưới lầu, hai chân nặng như đeo chì, đi lên một bậc thang lại đến một bậc thang, lấy chìa khóa từ túi quần mở cửa ra, bất ngờ nghe thấy tiếng TV từ trong phòng truyền ra, Chỉ Dao ở nhà.
“Mân Mân, cậu đã về rồi, mau mau đến đến xem chương trình ca nhạc giải trí, hay lắm đó, còn có Super Junior mình thích đấy.” Chỉ Dao ngồi trước TV, vừa ăn đồ ăn vặt vừa hưng phấn kêu.
Nàng thật sự không có tâm tình nào, mang túi hoa quả đi vào phòng bếp, “Chỉ Dao, cậu cứ xem đi, mình làm một phần salad hoa quả.”
“Tốt quá, mình thích nhất ăn hoa quả.” Chỉ Dao vỗ tay, trong giọng nói mang theo nụ cười vui vẻ.
Thực hâm mộ Chỉ Dao cả ngày có thể vô ưu vô lự, Mân Huyên cười khổ lấy từng quả ra khỏi túi ni lông, chỉ chốc lát phòng bếp để đầy táo, lê tuyết hoa, dưa mật, đu đủ xanh, khế, nàng rửa sạch, sau đó cắt một phần tư, rồi lại cẩn thận đem cắt lát tất cả. Trong một chiếc bát thủy tinh trong suốt, rót rượu hoa quả vào, giấm trắng, muối, quấy đều, sau đó đổ tất cả hoa quả vào ngâm.
Ngâm cứ như vậy nửa giờ, nàng rửa sạch tay rồi dùng khăn mặt sạch sẽ lau, ánh mắt đảo qua một chiếc Chevrolet xa hoa dưới lầu, nơi này là khu dân cư bình thường, sao lại có chiếc xe cao cấp như vậy nhỉ?
Nghi vấn vừa mới thoáng qua đầu, đã bị thanh âm của Chỉ Dao hấp dẫn: “Khanh khách… Mân Mân, Mân Mân, mau đến xem nào…. Thật sự… rất buồn cười…. Cậu mau xem….. ha ha ha….”
Nàng chạy vào phòng, Chỉ Dao ngồi dưới chiếc thảm trải sàn in hình phim hoạt họa, nàng lập tức ngồi xuống bên cạnh Chỉ Dao. Qua hai mươi phút, lực chú ý của nàng căn bản không thể tập trung được, hoàn toàn không biết TV đang trình chiếu cái gì.
Chiếc xe vừa nãy có thể là Doãn Lạc Hàn không? Trong lòng bất an, nàng dứt khoát đứng lên. Một lần nữa chạy đế phía trước cửa sổ, ló đầu tìm chiếc xe kia, đã không thấy đâu.
Nàng thở ra một hơi, bây giờ hắn còn ở Nhật Bản mà, sao có khả năng xuất hiện ở trong này được, nàng cười thầm chính mình quá đa nghi, lập tức vớt hoa quả ra để ráo nước, lấy đến một chiếc đĩa sứ sạch sẽ, bỏ trái cây vào đó, rắc đường trắng cùng thêm dầu trộn salad, một đĩa salad hoa quả liền hoàn thành.
“Chỉ Dao, đến nếm thử.” Nàng bưng bàn đi vào phòng, ngồi trên thảm hình hoạt họa, đem hoa quả đặt lên bàn trà trước mặt.
“Ăn ngon, rất ngọt.” Chỉ Dao nhấm nháp vài miếng dưa mật và khế, khen ngợi không chút keo kiệt.
“Thích ăn về sau mỗi ngày làm cho cậu.” Nàng cũng thuận tay cầm lấy một miếng đu đủ xanh nhét vào miệng.
Lúc này có tiếng đập cửa vang lên.
“Mân Mân, nhanh đi mở cửa.” Chỉ Dao nhắc nhở nàng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Mân Mân cười cười, đứng đậy, Chỉ Dao sắp tốt nghiệp đại học rồi, còn thích mấy thần tượng này, thật sự là đứa nhỏ mãi không chịu lớn. Nhưng mà ai gõ cửa vậy nhỉ?
“Mân Mân, mình phát hiện mình không mang theo bộ váy Channel thích nhất, hôm nay gọi điện thoại trở về, có thể là người hầu nhà mình đưa quần áo lại đây.”
Thì ra là như vậy, nàng đánh mất nghi hoặc, đứng dậy ra khỏi phòng, đi ra mở cửa.
Đôi mắt không chút để ý vừa nhìn thấy người mới tới, đồng tử lập tức phóng đại, bộ quần áo âu phục màu đen vừa người khắc họa thân hình cao lớn hoàn mỹ cường tráng, nàng trừng lớn ánh mắt nhìn thân ảnh như trên trời giáng xuống trước mặt, “Là anh?”
“Sao thế? Đối với sự xuất hiện của tôi, em thực kinh ngạc?” Doãn Lạc Hàn lạnh lẽo nhếch môi, chân dài lướt qua người nàng đi vào trong phòng, thân ảnh cao lớn đứng trong phòng khách nhỏ hẹp, nháy mắt liền cảm giác được bầu không khí loãng ra.
Hắn đã trở lại, sao hắn có thể trở lại nhanh như vậy? Nàng kinh hoảng không biết làm như thế nào cho phải, nhưng nhanh chóng bắt buộc chính mình phải trấn tĩnh, nếu hắn có thể tới nơi này, nàng biết tất cả đã bị bại lộ, đơn giản không thể giải thích, nhưng Chỉ Dao còn ở trong buồng…
Nàng đột nhiên ý thức được điểm ấy, hít vào một ngụm khí lạnh, nghiêng tai lắng nghe tiếng TV còn huyên náo, không biết Chỉ Dao có nghe thấy thanh âm trong phòng khách hay không.
“Ha ha… Buồn cười quá….. Người kia thế nhưng lại ngã xuống như vậy…. ha ha….” Chỉ Dao vừa xem TV vừa cười ha ha, thoạt nhìn cô ấy không nghe thấy điều gì dị thường trong phòng khách.
Hắn híp con người đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, như là căn bản không hề lo lắng Chỉ Dao sẽ bước ra, khóe môi hơi nhếch lộ ra một chút tà ác tùy ý.
Nàng biết hắn đang chờ chính mình cầu hắn, nhẹ nhàng cắn lấy môi, người này thật sự đáng giận, nàng sẽ không như hắn mong muốn.
“Tôi không giấu diếm trước mặt Chỉ Dao tôi có bao nhiêu đàn bà , nếu cô không ngại, tôi nghĩ tôi có thể nói cho Chỉ Dao, cô hiện tại là ….”
Tác giả :
Cổ Phán Quỳnh Y