Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
Chương 8-1: Vui như lên trời (1)
Mưa vẫn rơi không ngừng, trên đường đầy bùn lầy, lão khất cái mình ướt nhẹp cuộn tròn tấm thân dưới cửa tránh mưa. Vài sợi tóc xám trắng vắt ngang mũi, phần còn lại bị túm lung tung ở sau đầu. Đó là một gương mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt vẩn đục, đôi bàn tay dính đầy bùn đất. Việc đuổi hắn đi lúc này Mai Vô Quá làm không được, dằn lòng đóng cửa lại, thầm nghĩ chỉ để hắn ở đây tránh mưa thôi.
"Mai ca ca, huynh đừng mắng gia gia, hôm nay muội cũng chỉ ăn ít đi có một cái bánh bao thôi, không sợ đói bụng." Lạc Lạc chớp mắt cẩn thận nhìn Mai Vô Quá.
"Muốn ăn bao nhiêu cứ ăn, mai mưa tạnh ca ca sẽ ra ngoài làm công." Mai Vô Quá cười vỗ khuôn mặt Lạc Lạc.
Ban đêm, mưa vẫn rơi không ngừng, Mai Vô Quá ôm Lạc Lạc ngủ trên giường, tận lực làm bản thân không nghĩ đến lão khất cái đó nữa. Lạc Lạc tựa hồ ngủ thiếp đi, Mai Vô Quá cũng tựa hồ ngủ thiếp đi, hai người cùng bất động thật lâu. Trong bóng tối, Lạc Lạc khẽ gọi một tiếng "Mai ca ca", hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Lạc Lạc từ từ cử động, lặng lẽ xuống giường phủ thêm áo, Mai Vô Quá mở hé mắt nhìn tiểu nha đầu.
Lạc Lạc ở trong phòng lục lọi, Mai Vô Quá nghi ngờ tiểu nha đầu đã trưởng thành, còn học được cách làm chuyện lén lút sau lưng mình, đáng đánh, cảm giác không nắm được trong lòng bàn tay ập đến làm tâm tình hắn thật không vui, không thoải mái.
Lạc Lạc ở góc tường lục ra một túi vải rách, còn dính bùn, Lạc Lạc nhíu nhíu mày.
Mưa vẫn rơi, Lạc Lạc không mặc áo tơi, chỉ mang đấu lạp liền ra ngoài, Mai Vô Quá tức giận. "Chết tiệt! Bị bệnh thì sao!"
Nói xong liền đội đấu lạp, cầm theo áo tơi phi ra cửa, hắn muốn xem một chút tiểu nha đầu muốn làm cái gì.
Tiểu nha đầu đi tới cửa viện, lục lọi mở cửa, cúi người xuống:
"Gia gia, ông đội lên đi, buổi tối có chút lạnh."
Lão khất cái nghe được âm thanh đã sớm mở mắt ra, thấy là tiểu nha đầu liền cười thật to, nhận lấy túi vải rách nhưng lại không biết làm sao, lung tung ôm vào trong ngực vo thành một cục. Mai Vô Quá ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Lạc: "Thế nào không mặc thêm áo tơi vào."
"Mai ca ca, huynh đừng tức giận, muội chỉ sợ gia gia bị đông cứng rồi thôi." Lạc Lạc có chút chột dạ nhìn mặt Mai Vô Quá trong đêm mưa.
Mai Vô Quá không lên tiếng, cúi người đem túi vải vuốt phẳng rồi đắp lên người lão khất cái, bàn tay lúc tiếp xúc với cơ thể hắn lại cảm thấy cực nóng, so với nam tử trẻ tuổi hỏa khí còn vượng hơn. Mai Vô Quá cho là hắn bị cảm nên sốt, vội vàng lau trán hắn, lại phát hiện không phải là bị bệnh, mà là hỏa khí trong người thật vượng thôi.
Mai Vô Quá đứng dậy lôi tiểu nha đầu trở về viện.
"Gia gia này hỏa khí rất vượng, không cần chúng ta lo lắng, muội nên lo cho Mai ca ca thì hơn, chết rét ta này."
Lạc Lạc cười hì hì theo Mai Vô Quá trở lại trong phòng, trở lại trên giường làm nũng: "Mai ca ca, muội ủ ấm cho huynh, không sợ lạnh." Nói xong liền gắt gao ôm cánh tay Mai Vô Quá sỗ sàng chà xát lung tung.
Mai Vô Quá đáng thương lập tức nổi lên phản ứng, cố gắng áp chế xúc động xuống, quay tiểu nha đầu qua chỗ khác: "Ngủ!"
Mấy ngày trời mưa liên tiếp, cũng mấy ngày liền vùi ở nhà, Mai Vô Quá có chút nóng nảy, cứ tiếp tục như vậy chẳng phải là "miệng ăn núi lở" sao, huống hồ còn có lão khất cái cứ thỉnh thoảng bay vào kia. Như phảng phất có một con chim, muốn bắt mà không bắt được.
Mai Vô Quá trong lúc nhàn rỗi đến ngồi dưới mái hiên, hoặc là nhìn tiểu nha đầu mặc quần áo mới đi vòng quanh phòng.
Lão khất cái lại bay vào, nhìn thấy Mai Vô Quá ngồi bất động, liền len lén đi về phía bàn, cầm bánh bao lên mà cấn.
"Chớ ăn..." Chờ Mai Vô Quá đứng dậy cản đã là muộn rồi, lão khất cái kia nhai hai cái liền nuốt xuống bụng.
Lão khất cái cho rằng Mai Vô Quá tức giận, sờ sờ trên thân mình móc ra một cuốn sách bị thấm ướt kín đáo đưa cho Mai Vô Quá rồi nháy mắt biến mất nơi đầu tường.
"Vẫn còn lạnh, ăn vào đau bụng lão tử còn phải đem nhà xí cho ngươi mượn." Mai Vô Quá nhìn lão khất cái thoắt biến mất trước mắt mình.
Lạc Lạc đã thành thói quen mỗi ngày chứng kiến lão khất cái bay tới bay lui, thấy Mai Vô Quá đang chăm chú xem sách, liền đeo đấu lạp ra khỏi cửa viện chuồn ra ngoài.
Lão khất cái đang dựa vào một cánh cửa khác ngẩn người, miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nỉ non nức nở, phảng phất như đang phát tiết tâm tình gì đó. Lạc Lạc len lén lấy từ trong người ra một cái bánh bao đưa cho hắn. Lão khất cái nhận lấy bánh bao cười hắc hắc, một ngụm cắn mất hơn phân nửa, rồi đột nhiên biến sắc, đưa tay bắt mấy viên đá bay tới, lập tức trừng mắt nhìn về phía thủ phạm, hù dọa một tên khất cái nhỏ bé ở ven đường. Thì ra tiểu khất cái chứng kiến lão khất cái có bánh bao, nhất thời muốn đoạt lấy, bất đắc dĩ khoảng cách lại khá xa, vì vậy hắn nghĩ dùng mấy viên đá dọa lão giật mình trước, đợi đến lúc lão bị ném trúng không chú ý thì tiến lên đoạt lấy.
Lão khất cái thân thủ nhanh nhẹn, thậm chí so với Mã bộ khoái còn lợi hại hơn, tiểu nha đầu xem ngây người.
"Mai ca ca, huynh đừng mắng gia gia, hôm nay muội cũng chỉ ăn ít đi có một cái bánh bao thôi, không sợ đói bụng." Lạc Lạc chớp mắt cẩn thận nhìn Mai Vô Quá.
"Muốn ăn bao nhiêu cứ ăn, mai mưa tạnh ca ca sẽ ra ngoài làm công." Mai Vô Quá cười vỗ khuôn mặt Lạc Lạc.
Ban đêm, mưa vẫn rơi không ngừng, Mai Vô Quá ôm Lạc Lạc ngủ trên giường, tận lực làm bản thân không nghĩ đến lão khất cái đó nữa. Lạc Lạc tựa hồ ngủ thiếp đi, Mai Vô Quá cũng tựa hồ ngủ thiếp đi, hai người cùng bất động thật lâu. Trong bóng tối, Lạc Lạc khẽ gọi một tiếng "Mai ca ca", hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Lạc Lạc từ từ cử động, lặng lẽ xuống giường phủ thêm áo, Mai Vô Quá mở hé mắt nhìn tiểu nha đầu.
Lạc Lạc ở trong phòng lục lọi, Mai Vô Quá nghi ngờ tiểu nha đầu đã trưởng thành, còn học được cách làm chuyện lén lút sau lưng mình, đáng đánh, cảm giác không nắm được trong lòng bàn tay ập đến làm tâm tình hắn thật không vui, không thoải mái.
Lạc Lạc ở góc tường lục ra một túi vải rách, còn dính bùn, Lạc Lạc nhíu nhíu mày.
Mưa vẫn rơi, Lạc Lạc không mặc áo tơi, chỉ mang đấu lạp liền ra ngoài, Mai Vô Quá tức giận. "Chết tiệt! Bị bệnh thì sao!"
Nói xong liền đội đấu lạp, cầm theo áo tơi phi ra cửa, hắn muốn xem một chút tiểu nha đầu muốn làm cái gì.
Tiểu nha đầu đi tới cửa viện, lục lọi mở cửa, cúi người xuống:
"Gia gia, ông đội lên đi, buổi tối có chút lạnh."
Lão khất cái nghe được âm thanh đã sớm mở mắt ra, thấy là tiểu nha đầu liền cười thật to, nhận lấy túi vải rách nhưng lại không biết làm sao, lung tung ôm vào trong ngực vo thành một cục. Mai Vô Quá ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Lạc: "Thế nào không mặc thêm áo tơi vào."
"Mai ca ca, huynh đừng tức giận, muội chỉ sợ gia gia bị đông cứng rồi thôi." Lạc Lạc có chút chột dạ nhìn mặt Mai Vô Quá trong đêm mưa.
Mai Vô Quá không lên tiếng, cúi người đem túi vải vuốt phẳng rồi đắp lên người lão khất cái, bàn tay lúc tiếp xúc với cơ thể hắn lại cảm thấy cực nóng, so với nam tử trẻ tuổi hỏa khí còn vượng hơn. Mai Vô Quá cho là hắn bị cảm nên sốt, vội vàng lau trán hắn, lại phát hiện không phải là bị bệnh, mà là hỏa khí trong người thật vượng thôi.
Mai Vô Quá đứng dậy lôi tiểu nha đầu trở về viện.
"Gia gia này hỏa khí rất vượng, không cần chúng ta lo lắng, muội nên lo cho Mai ca ca thì hơn, chết rét ta này."
Lạc Lạc cười hì hì theo Mai Vô Quá trở lại trong phòng, trở lại trên giường làm nũng: "Mai ca ca, muội ủ ấm cho huynh, không sợ lạnh." Nói xong liền gắt gao ôm cánh tay Mai Vô Quá sỗ sàng chà xát lung tung.
Mai Vô Quá đáng thương lập tức nổi lên phản ứng, cố gắng áp chế xúc động xuống, quay tiểu nha đầu qua chỗ khác: "Ngủ!"
Mấy ngày trời mưa liên tiếp, cũng mấy ngày liền vùi ở nhà, Mai Vô Quá có chút nóng nảy, cứ tiếp tục như vậy chẳng phải là "miệng ăn núi lở" sao, huống hồ còn có lão khất cái cứ thỉnh thoảng bay vào kia. Như phảng phất có một con chim, muốn bắt mà không bắt được.
Mai Vô Quá trong lúc nhàn rỗi đến ngồi dưới mái hiên, hoặc là nhìn tiểu nha đầu mặc quần áo mới đi vòng quanh phòng.
Lão khất cái lại bay vào, nhìn thấy Mai Vô Quá ngồi bất động, liền len lén đi về phía bàn, cầm bánh bao lên mà cấn.
"Chớ ăn..." Chờ Mai Vô Quá đứng dậy cản đã là muộn rồi, lão khất cái kia nhai hai cái liền nuốt xuống bụng.
Lão khất cái cho rằng Mai Vô Quá tức giận, sờ sờ trên thân mình móc ra một cuốn sách bị thấm ướt kín đáo đưa cho Mai Vô Quá rồi nháy mắt biến mất nơi đầu tường.
"Vẫn còn lạnh, ăn vào đau bụng lão tử còn phải đem nhà xí cho ngươi mượn." Mai Vô Quá nhìn lão khất cái thoắt biến mất trước mắt mình.
Lạc Lạc đã thành thói quen mỗi ngày chứng kiến lão khất cái bay tới bay lui, thấy Mai Vô Quá đang chăm chú xem sách, liền đeo đấu lạp ra khỏi cửa viện chuồn ra ngoài.
Lão khất cái đang dựa vào một cánh cửa khác ngẩn người, miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng nỉ non nức nở, phảng phất như đang phát tiết tâm tình gì đó. Lạc Lạc len lén lấy từ trong người ra một cái bánh bao đưa cho hắn. Lão khất cái nhận lấy bánh bao cười hắc hắc, một ngụm cắn mất hơn phân nửa, rồi đột nhiên biến sắc, đưa tay bắt mấy viên đá bay tới, lập tức trừng mắt nhìn về phía thủ phạm, hù dọa một tên khất cái nhỏ bé ở ven đường. Thì ra tiểu khất cái chứng kiến lão khất cái có bánh bao, nhất thời muốn đoạt lấy, bất đắc dĩ khoảng cách lại khá xa, vì vậy hắn nghĩ dùng mấy viên đá dọa lão giật mình trước, đợi đến lúc lão bị ném trúng không chú ý thì tiến lên đoạt lấy.
Lão khất cái thân thủ nhanh nhẹn, thậm chí so với Mã bộ khoái còn lợi hại hơn, tiểu nha đầu xem ngây người.
Tác giả :
Lạc Bút Xuy Mặc