Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
Chương 7-2: Kìm lòng không được (2)
Mưa vẫn rơi, đợi đến khi Mai Vô Quá tỉnh lại đã là buổi trưa.
"Lúc nào rồi, đói bụng không?" Mai Vô Quá nhìn Lạc Lạc đang mở to mắt.
Lạc Lạc gật gật đầu, khoan khoái đứng dậy, Mai Vô Quá vội vàng mặc quần áo rồi đi nấu cơm, ăn xong lại ngồi trong phòng ngẩn người. Mưa rất lớn, ra ngoài cũng không có việc làm.
Dù sao cũng không ra khỏi cửa, Mai Vô Quá liền ở nhà tu sửa cửa sổ, tinh tế kiểm tra rồi lắp lại cánh song cửa sổ. cửa sổ lâu năm không tu sửa liền được cố định tốt. Lạc Lạc theo sau hắn phụ giúp, rất chịu khó, Mai Vô Quá rất nhanh liền sửa xong, lại không có chuyện để làm.
Mưa dần dần nhỏ, Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc hỏi: " Có muốn ra ngoài đi dạo không? Khó khăn có dịp không ppha ra ngoài làm công, Mai ca ca dẫn muội đi chơi."
Lạc Lạc rất cao hứng, cười hì hì đi thay quần áo.
"Sao lại thay, mặc bộ này luôn đi." Mai Vô Quá hỏi.
"Trời mưa mà, muội nên mặc đồ cũ thì hơn."
Lạc Lạc thay ra y sam màu vàng nhạt, lại mặc đồ cũ vào.
Mũi Mai Vô Quá chua xót, thiên ngôn vạn ngữ biến thành cơn gió thoảng. Hắn muốn kiếm tiền, hắn muốn hơn người khác, vì mình, cũng là vì tiểu nha đầu có thể sống những ngày tốt lành, có thể muốn mặc gì thì mặc, muốn ăn gì cũng có, giống như bao cô gái nhà khác vô ưu vô lo.
"Mai ca ca, mang hiếu chiến lạp vào này." Lạc Lạc vểnh chân, giúp Mai Vô Quá mang đấu lạp, Mai Vô Quá thì đưa tay giúp nàng mặc áo tơi. Hai bóng người một lớn một nhỏ đi ra cửa, đi về hướng bờ sông, xuyên qua làn mưa rơi nhàn nhạt.
Lạc Lạc có soái ca làm bạn bên cạnh, tính trẻ con lại nổi lên, bành bạch đạp mấy vũng nước mưa trên mặt đất, làm giầy rơm một phen chịu khổ. Cảnh này hằn vào tim Mai Vô Quá, làm ý nghĩ muốn bảo hộ nàng thật tốt càng thêm kiên định.
"Mai ca ca, sao lại có nhiều người vậy? Bọn họ không có nhà sao?"
Lạc Lạc chỉ vào tốp năm tốp ba tên khất cái quần áo tả tơi nơi bờ sông.
"Uh, không có nhà." Mai Vô Quá nhíu mày, gần đây trong thành lượng khất cái ngày càng nhiều, không lẽ có chuyện hì sắp xảy ra?
"Vậy bọn họ cũng không có cha mẹ sao?" Lạc Lạc chỉ vào một tiểu hài tử hỏi.
"Không có..." Mai Vô Quá có chút cô đơn nói.
"Gia gia đi trông như sắp chết, chúng ta mau đi xem chút đi."
Lạc Lạc đột nhiên chỉ vào một tên khất cái râu tóc rối tung đầy đầu nằm dưới tàng cây cạnh bờ sông, nói xong liền buông tay Mai Vô Quá chạy tới.
"Lạc Lạc, chậm một chút."
Mai Vô Quá vừa nói vừa bước nhanh theo, lão khất cái kia nằm dưới tàng cây, râu tóc hơi bạc che khuất khuôn mặt, nhìn không ra là ngủ hay tỉnh, có còn sống không.
"Gia gia, gia gia..." Lạc Lạc ngồi chồm hổm bên cạnh nhẹ giọng kêu.
"Lạc Lạc, đừng gọi, chết rồi." Mai Vô Quá ôm lấy Lạc Lạc nhẹ nhàng nói. Tử vong quá bình thường, nếu như mình không rời khỏi Quan Thuơng phái, nếu như không liều mạng bám theo người đánh nhau kia, có lẽ bây giờ mình cũng đã chết rồi.
"Chết? Chết? Không có! Không có! Sẽ không chết! Sẽ không chết!"
Lão khất cái kia đột nhiên nhảy dựng lên, giống như người điên, nhìn xung quanh, thất kinh kêu lên.
Mai Vô Quá vội vàng đem Lạc Lạc bảo hộ phía sau, sợ lão khất cái đả thương nàng. Lạc Lạc thò đầu ra len lén nhìn, lão khất cái kia kêu lên vài tiếng lại cười ha hả, quỳ trên mặt đất không ngừng nói " Sẽ không chết! Sẽ không chết!"
Lạc Lạc mang bánh đem theo người đưa cho lão khất cái, lão cười hì hì giật lấy rồi gặm cắn lung tung đứng lên.
"Lạc Lạc, đi thôi."
Mai Vô Quá kéo tay Lạc Lạc rời đi, Lạc Lạc cẩn thận mỗi bước đi, nhìn bộ dạng lão khất cái kia, mũi chua xót.
"Mai ca ca, ông ấy không có con sao? Vì sao lại bị bỏ mặc như vậy?" Lạc Lạc còn đang đắm chìm trong cảm xúc của bản thân hỏi.
"Có lẽ hắn vứt bỏ con mình trước, ai biết được." Mai Vô Quá nhớ tới thân thế mình, trong lòng một hồi buồn bã.
"Vứt bỉ hài tử! Vứt bỏ hài tử!" Sau lưng truyền đến âm già nua nhưng lại hữu lực.
Mai Vô Quá và Lạc Lạc cùng quay đầu lại, lão khất cái kia nhảy dựng lên bám theo sau, cước bộ rất nhẹ, hai người không phát hiện ra.
"Đi thôi."
Mai Vô Quá không muốn quan tâm tiếp, trên đời này người đáng thương có rất nhiều, chính bản thân mình cũng rất đáng thương, nên chính mình không có tư cách đi thương xót cho kẻ khác.
"Đi thôi đi thôi." Lão khất cái bám theo nói. Khi Mai Vô Quá và Lạc Lạc về đến nhà, lão khất cái vẫn đi theo.
Mai Vô Quá xoay người đóng cửa lại, nơi khe cửa, dưới màn mưa, hiện ra một gương mặt già nua.
"Mai ca ca, ông ấy thật đáng thương." Lạc Lạc cẩn thận nhìn Mai Vô Quá nói.
"Ăn cơm nào, đi thôi." Mai Vô Quá khẽ thở dài, dẫn Lạc Lạc vào phòng.
Mùi thức ăn phiêu trong không khí, Mai Vô Quá nhìn Lạc Lạc vẫn còn đang buồn trong lòng lại cao hứng, ăn nhiều hơn chút, cũng sắp thành đại cô nương. Ai, đáng tiếc trời lại mưa, chưa mua được giường, đêm nay vẫn phải bị giày vò, khổ không thẻ tả a.
"Ăn ngon không?" Mai Vô Quá xoa xoa gáy Lạc Lạc hỏi.
"Ăn ngon." Lạc Lạc hàm hồ trả lời, lòng thầm nghĩ ăn đậu hủ huynh còn ngon hơn.
"Ăn ngon! Ăn ngon!" Lão khất như kỳ tích xuất hiện ở cửa, hoa tay múa chân nhìn bánh bao trong tay Lạc Lạc.
"Gia gia ngươi ăn..." Lạc Lạc phản ứng rất nhanh, đưa bánh bao trong tay về phía lão khất cái.
Mai Vô Quá rất tức giận, người này vào bằng cách nào? Không đợi hắn đưa tay ngăn lại, lão khất cái dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiếp nhận bánh bao, động tác so với nam tử trẻ tuổi còn bén nhạy hơn. Bàn tay Mai Vô Quá dừng ở không trung, ngây ngẩn cả người.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Mai Vô Quá rất tức giận.
"Ngươi vào bằng cách nào! Ngươi vào bằng cách nào!" Lão khất cái vừa nói vừa ăn.
Mai Vô Quá đứng dậy xem cửa nhà mình, cửa lớn đóng chặt, then cửa cũng y nguyên.
Thật sự là kì quái, Mai Vô Quá nhìn lão khất cái có bộ dáng đáng thương kia, nhẫn nhịn chờ hắn ăn xong.
"Đi thôi!"
"Đi thôi! Đi thôi!" Lão khất cái như một cơn gió lốc quét qua, bay đến vách tường, biến mất...
"Oa! Thần tiên!" Lạc Lạc nhìn lão khất cái trong nháy mắt biến mất, suy nghĩ một hồi mới nói ra.
Mai Vô Quá cũng kinh ngạc không nhẹ, vội vàng chạy về hướng cửa, rồi lại xem xét mọi nơi một chút, chỉ thấy lão khất cái đang ngồi cạnh cửa, cười hì hì với mình.
"Lúc nào rồi, đói bụng không?" Mai Vô Quá nhìn Lạc Lạc đang mở to mắt.
Lạc Lạc gật gật đầu, khoan khoái đứng dậy, Mai Vô Quá vội vàng mặc quần áo rồi đi nấu cơm, ăn xong lại ngồi trong phòng ngẩn người. Mưa rất lớn, ra ngoài cũng không có việc làm.
Dù sao cũng không ra khỏi cửa, Mai Vô Quá liền ở nhà tu sửa cửa sổ, tinh tế kiểm tra rồi lắp lại cánh song cửa sổ. cửa sổ lâu năm không tu sửa liền được cố định tốt. Lạc Lạc theo sau hắn phụ giúp, rất chịu khó, Mai Vô Quá rất nhanh liền sửa xong, lại không có chuyện để làm.
Mưa dần dần nhỏ, Mai Vô Quá kéo Lạc Lạc hỏi: " Có muốn ra ngoài đi dạo không? Khó khăn có dịp không ppha ra ngoài làm công, Mai ca ca dẫn muội đi chơi."
Lạc Lạc rất cao hứng, cười hì hì đi thay quần áo.
"Sao lại thay, mặc bộ này luôn đi." Mai Vô Quá hỏi.
"Trời mưa mà, muội nên mặc đồ cũ thì hơn."
Lạc Lạc thay ra y sam màu vàng nhạt, lại mặc đồ cũ vào.
Mũi Mai Vô Quá chua xót, thiên ngôn vạn ngữ biến thành cơn gió thoảng. Hắn muốn kiếm tiền, hắn muốn hơn người khác, vì mình, cũng là vì tiểu nha đầu có thể sống những ngày tốt lành, có thể muốn mặc gì thì mặc, muốn ăn gì cũng có, giống như bao cô gái nhà khác vô ưu vô lo.
"Mai ca ca, mang hiếu chiến lạp vào này." Lạc Lạc vểnh chân, giúp Mai Vô Quá mang đấu lạp, Mai Vô Quá thì đưa tay giúp nàng mặc áo tơi. Hai bóng người một lớn một nhỏ đi ra cửa, đi về hướng bờ sông, xuyên qua làn mưa rơi nhàn nhạt.
Lạc Lạc có soái ca làm bạn bên cạnh, tính trẻ con lại nổi lên, bành bạch đạp mấy vũng nước mưa trên mặt đất, làm giầy rơm một phen chịu khổ. Cảnh này hằn vào tim Mai Vô Quá, làm ý nghĩ muốn bảo hộ nàng thật tốt càng thêm kiên định.
"Mai ca ca, sao lại có nhiều người vậy? Bọn họ không có nhà sao?"
Lạc Lạc chỉ vào tốp năm tốp ba tên khất cái quần áo tả tơi nơi bờ sông.
"Uh, không có nhà." Mai Vô Quá nhíu mày, gần đây trong thành lượng khất cái ngày càng nhiều, không lẽ có chuyện hì sắp xảy ra?
"Vậy bọn họ cũng không có cha mẹ sao?" Lạc Lạc chỉ vào một tiểu hài tử hỏi.
"Không có..." Mai Vô Quá có chút cô đơn nói.
"Gia gia đi trông như sắp chết, chúng ta mau đi xem chút đi."
Lạc Lạc đột nhiên chỉ vào một tên khất cái râu tóc rối tung đầy đầu nằm dưới tàng cây cạnh bờ sông, nói xong liền buông tay Mai Vô Quá chạy tới.
"Lạc Lạc, chậm một chút."
Mai Vô Quá vừa nói vừa bước nhanh theo, lão khất cái kia nằm dưới tàng cây, râu tóc hơi bạc che khuất khuôn mặt, nhìn không ra là ngủ hay tỉnh, có còn sống không.
"Gia gia, gia gia..." Lạc Lạc ngồi chồm hổm bên cạnh nhẹ giọng kêu.
"Lạc Lạc, đừng gọi, chết rồi." Mai Vô Quá ôm lấy Lạc Lạc nhẹ nhàng nói. Tử vong quá bình thường, nếu như mình không rời khỏi Quan Thuơng phái, nếu như không liều mạng bám theo người đánh nhau kia, có lẽ bây giờ mình cũng đã chết rồi.
"Chết? Chết? Không có! Không có! Sẽ không chết! Sẽ không chết!"
Lão khất cái kia đột nhiên nhảy dựng lên, giống như người điên, nhìn xung quanh, thất kinh kêu lên.
Mai Vô Quá vội vàng đem Lạc Lạc bảo hộ phía sau, sợ lão khất cái đả thương nàng. Lạc Lạc thò đầu ra len lén nhìn, lão khất cái kia kêu lên vài tiếng lại cười ha hả, quỳ trên mặt đất không ngừng nói " Sẽ không chết! Sẽ không chết!"
Lạc Lạc mang bánh đem theo người đưa cho lão khất cái, lão cười hì hì giật lấy rồi gặm cắn lung tung đứng lên.
"Lạc Lạc, đi thôi."
Mai Vô Quá kéo tay Lạc Lạc rời đi, Lạc Lạc cẩn thận mỗi bước đi, nhìn bộ dạng lão khất cái kia, mũi chua xót.
"Mai ca ca, ông ấy không có con sao? Vì sao lại bị bỏ mặc như vậy?" Lạc Lạc còn đang đắm chìm trong cảm xúc của bản thân hỏi.
"Có lẽ hắn vứt bỏ con mình trước, ai biết được." Mai Vô Quá nhớ tới thân thế mình, trong lòng một hồi buồn bã.
"Vứt bỉ hài tử! Vứt bỏ hài tử!" Sau lưng truyền đến âm già nua nhưng lại hữu lực.
Mai Vô Quá và Lạc Lạc cùng quay đầu lại, lão khất cái kia nhảy dựng lên bám theo sau, cước bộ rất nhẹ, hai người không phát hiện ra.
"Đi thôi."
Mai Vô Quá không muốn quan tâm tiếp, trên đời này người đáng thương có rất nhiều, chính bản thân mình cũng rất đáng thương, nên chính mình không có tư cách đi thương xót cho kẻ khác.
"Đi thôi đi thôi." Lão khất cái bám theo nói. Khi Mai Vô Quá và Lạc Lạc về đến nhà, lão khất cái vẫn đi theo.
Mai Vô Quá xoay người đóng cửa lại, nơi khe cửa, dưới màn mưa, hiện ra một gương mặt già nua.
"Mai ca ca, ông ấy thật đáng thương." Lạc Lạc cẩn thận nhìn Mai Vô Quá nói.
"Ăn cơm nào, đi thôi." Mai Vô Quá khẽ thở dài, dẫn Lạc Lạc vào phòng.
Mùi thức ăn phiêu trong không khí, Mai Vô Quá nhìn Lạc Lạc vẫn còn đang buồn trong lòng lại cao hứng, ăn nhiều hơn chút, cũng sắp thành đại cô nương. Ai, đáng tiếc trời lại mưa, chưa mua được giường, đêm nay vẫn phải bị giày vò, khổ không thẻ tả a.
"Ăn ngon không?" Mai Vô Quá xoa xoa gáy Lạc Lạc hỏi.
"Ăn ngon." Lạc Lạc hàm hồ trả lời, lòng thầm nghĩ ăn đậu hủ huynh còn ngon hơn.
"Ăn ngon! Ăn ngon!" Lão khất như kỳ tích xuất hiện ở cửa, hoa tay múa chân nhìn bánh bao trong tay Lạc Lạc.
"Gia gia ngươi ăn..." Lạc Lạc phản ứng rất nhanh, đưa bánh bao trong tay về phía lão khất cái.
Mai Vô Quá rất tức giận, người này vào bằng cách nào? Không đợi hắn đưa tay ngăn lại, lão khất cái dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiếp nhận bánh bao, động tác so với nam tử trẻ tuổi còn bén nhạy hơn. Bàn tay Mai Vô Quá dừng ở không trung, ngây ngẩn cả người.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Mai Vô Quá rất tức giận.
"Ngươi vào bằng cách nào! Ngươi vào bằng cách nào!" Lão khất cái vừa nói vừa ăn.
Mai Vô Quá đứng dậy xem cửa nhà mình, cửa lớn đóng chặt, then cửa cũng y nguyên.
Thật sự là kì quái, Mai Vô Quá nhìn lão khất cái có bộ dáng đáng thương kia, nhẫn nhịn chờ hắn ăn xong.
"Đi thôi!"
"Đi thôi! Đi thôi!" Lão khất cái như một cơn gió lốc quét qua, bay đến vách tường, biến mất...
"Oa! Thần tiên!" Lạc Lạc nhìn lão khất cái trong nháy mắt biến mất, suy nghĩ một hồi mới nói ra.
Mai Vô Quá cũng kinh ngạc không nhẹ, vội vàng chạy về hướng cửa, rồi lại xem xét mọi nơi một chút, chỉ thấy lão khất cái đang ngồi cạnh cửa, cười hì hì với mình.
Tác giả :
Lạc Bút Xuy Mặc