Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
Chương 63: Nửa buồn nửa vui
Ánh mặt trời lười biếng chen qua ô cửa sổ, lướt qua trên khuôn mặt hai người.
Tiểu nhân nhi nằm trong ngực rốt cuộc cũng lên tiếng, ưm một tiếng động đậy, sau đó liền giả vờ chưa tỉnh, cẩn thận hít thở. Mai Vô Quá tỉnh dậy từ sớm không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ muốn cứ như vậy mà ôm nàng, ôm nàng mãi.
Lạc Lạc cảm nhận được Mai Vô Quá ở phía sau ôm chặt lấy mình, hai chân vẫn còn đau nhức. Cả đêm hoan hảo, dù rằng nàng đã ăn quen đậu hũ nhưng vẫn thấy xấu hổ, chỉ muốn d&đl*e*quy..d?on chờ Mai Vô Quá thức dậy trước, nhìn thấy mình còn ngủ, sau đó sẽ tự rời đi, mình mới mặc y phục cẩn thận. Nàng cũng không muốn cứ như vậy đối mặt với hắn, sẽ xấu hổ chết mất thôi.
“Lạc Lạc, Lạc Lạc.” Qua hồi lâu, Mai Vô Quá khẽ khàng gọi.
Lạc Lạc giả bộ ngủ, không rảnh chú ý.
“Thì ra là còn ngủ, chi bằng thừa dịp lúc này còn thời gian, thêm lần nữa.” Mai Vô Quá vừa lẩm bẩm vừa luồn bàn tay lớn vào dưới hai chân Lạc Lạc.
“Không, không muốn, Mai, a không, muội…” Lạc Lạc nhanh chóng lăn vòng vào bên trong giường, ôm lấy chăn cuốn chặt mình vào trong, đến một câu đầy đủ cũng nói không nổi.
“Tỉnh rồi hả? Vậy thì tốt, một lần nữa.” Mai Vô Quá buồn cười ôm cả chăn cùng Lạc Lạc vào trong ngực, đưa tay tìm được chỗ đầu của Lạc lạc, bắt đầu kéo chăn.
“A, không cần, không…” Lạc Lạc sống chết không chịu ra.
Mai Vô Quá quậy đủ, nhẹ nhàng ôm Lạc Lạc vào trong ngực: “Đồ ngốc, sao ta cam lòng để nàng chịu tội, cái thân thể nhỏ bé này không chịu nổi hai lần trong đêm đầu tiên đâu.”
Lạc Lạc vẫn núp trong chăn không chịu ra, nhắm chặt mắt lại, mặt xấu hổ đỏ bừng.
Mai Vô Quá giật mạnh chăn ra, bàn tay lớn kéo Lạc Lạc ra: “Nghẹt thở chết, ra ngoài.”
Lạc Lạc cực chẳng đã phải đối mặt với Mai Vô Quá, mặc càng đỏ hơn. Nhìn ánh mắt thâm tình của Mai Vô Quá, Lạc Lạc phát hiện điều gì đó. “Tại sao huynh lại trở nên tiều tụy thế này, mắt thâm quầng hết cả.”
“Huynh chạy nhanh trở về ròng rã ba ngày ba đêm, muốn tướng công phải như thế nào?” Mai Vô Quá tựa trán lên trán Lạc Lạc, cười xấu một tiếng hỏi.
Nhìn Mai Vô Quá mặc dù ngủ cả đêm, bộ dạng vẫn rất tiều tụy, Lạc Lạc cực kỳ đau lòng, đưa tay che mắt hắn: “Vậy huynh ngủ thêm một lát đi, cứ như vậy sẽ mệt chết.”
“Huynh không sợ mệt mỏi, huynh chỉ muốn sớm chút trở về.” Trong lời Mai Vô Quá chứa sự ôn nhu vô tận.
“Huynh không sợ, nhưng muội sợ, huynh mệt chết rồi muội phải làm sao?” Lạc Lạc vừa nói vừa ôm cổ Mai Vô Quá, ôm hắn leA.q[J]uy^do)0n thật chặt.
“Bảo bối nằm trước một lúc.” Một lát sau, Mai Vô Quá cười đặt Lạc Lạc xuống, tự mình trèo xuống giường.
“Huynh tính đi đâu?” Lạc Lạc đắp kín chăn, ló mỗi cái đầu ra hỏi.
“Nằm.” Mai Vô Quá xoay người lại cười cười, dùng ngón tay điểm điểm vào nàng.
Rào rào tiếng nước chảy, Lạc Lạc nghe ra Mai Vô Quá đang đun nước, qua hồi lâu Mai Vô Quá mới quay về, xốc chăn ôm lấy Lạc Lạc đi ra ngoài.
“Mai ca ca, làm gì vậy, định làm gì vậy?” Lạc Lạc giãy dụa người, cả người không mảnh vải bị hắn ôm vào trong ngực, xấu hổ vô cùng.
“Tắm cho tiểu trư này, sau đó mang đi hấp, lại ăn tiếp.” Trong khi Mai Vô Quá nói chuyện đã ôm Lạc Lạc vào thùng nước tắm.
“A, không, tự muội…” Vào trong nước, Lạc Lạc sử dụng cả tay lẫn chân muốn tránh thoát khỏi sự ôm ấp của Mai Vô Quá, sao biết chỉ phí công, eo ếch cũng bị hắn bóp thật chặt.
“Tiếp tục lộn xộn! Huynh sẽ ăn muội ở đây luôn.” Mai Vô Quá nửa đe dọa nửa dịu dàng nói, quả nhiên Lạc Lạc không lộn xộn nữa, mặc cho mình ở trong ngực hắn, tay vịn chặt cạnh thùng, đưa lưng về phía hắn.
Bàn tay lớn chậm rãi di chuyển, sờ soạng toàn bộ cơ thể mình, kẻ này đang lợi dụng ăn đậu hũ đây mà.
“Cha nương đều đã mất, không cần lo lắng, về sau huynh sẽ chăm sóc muội, bảo vệ muội.” Mai Vô Quá ở bên cạnh nói, tựa như phụ thân dịu dàng nhất thế gian, lại tựa như tướng công thâm tình nhất thế gian.
Lỗ mũi Lạc Lạc đau xót, huynh ấy biết mình thường hay nằm mơ gọi ‘ba’, huynh ấy từng hỏi mình, ‘ba’ là người nào, nàng nói cho hắn biết, ba chính là cách gọi cha nơi các nàng sống.
Hắn như này giống như đang cưng chiều nữ nhi lại giống như đang cưng chiều thê tử của mình, thường nói lập gia đình phải gả cho người lớn hơn mình, biết thương người, Lạc Lạc bật cười thành tiếng.
Bàn tay lớn lướt qua trước ngực, Lạc Lạc xấu hổ mặt càng đỏ hơn. Bất chợt bị Mai Vô Quá kéo vào trong lòng hắn, vì vậy thừa dịp ôm hắn thật chặt, không để cho hắn nhìn thấy mặt mình. Bàn tay lớn lướt qua sau lưng mình, mông eo, bản thân tựa như đứa trẻ được hắn yêu thương cưng chiều.
Tắm rửa xong xuôi, hai người lau khô sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi. Bụng Mai Vô Quá kêu ùng ục hai tiếng, hẳn là đói bụng, ba ngày ba đêm không ngủ, chắc hẳn ăn cơm cũng chấp nhận được.
Lạc Lạc bò dậy tính xuống giường, lại bị hắn ngăn lại: “Muội đói?”
“Không đói.” Lạc Lạc vừa định nói là huynh mới đói, muội đi nấu cơm cho huynh.
“Huynh thấy muội cũng không thể đói, bụng vẫn phình to, tối qua đã ăn bao nhiêu?” Mai Vô Quá cười hỏi.
“Huynh đói bụng, muội chuẩn bị thức ăn cho huynh.” Lạc Lạc vừa nói vừa rút tay ra.
“Không vội, huynh chỉ muốn nằm với muội như vậy một lát, chút nữa để huynh làm.” Mai Vô Quá ôm Lạc Lạc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.
“Muội không mệt, muội, muội đói, muội nghĩ muốn ăn cơm.” Lạc Lạc giùng giằng rời giường, quay đầu lại ấn Mai Vô Quá xuống: “Huynh nghỉ ngơi đi, không nằm yên muội sẽ tức giận.”
Mai Vô Quá có chút mỏi mệt cười, nhìn Lạc Lạc đứng dậy.
Sau khi Lạc Lạc chuẩn bị xong thức ăn, trở lại phát hiện Mai Vô Quá đã ngủ thiếp, mày kiếm mắt tinh thật bổ mắt, khóe miệng phảng phất còn giương lên một nụ cười không kiềm chế được. Lạc Lạc không nhịn được dùng cái miệng nhỏ nhắn tiến lại gần hôn lên.
Mai Vô Quá bị hôn ngứa đến tỉnh, cười bắt lấy tay nhỏ bé, theo nàng rời giường. Ăn bữa sáng, Mai Vô Quá nói với Lạc Lạc: “Lạc Lạc, lấy tiền ra đây.”
Lạc Lạc không biết hắn muốn làm cái gì, vội vàng chạy đến góc tường, mở cục gạch lấy ra một hộp gỗ hơi lớn, bên trong là toàn bộ tiền để dành của hai người, hơn hai trăm lượng bạc.
“Tướng công, huynh định làm gì?” Lạc Lạc một bên mở hộp một bên hỏi.
“Cho muội làm lễ cập kê, phần còn thừa thì đặt lại.” Mai Vô Quá lấy ra một tờ ngân phiếu nói.
“Huynh muốn chi năm mươi lượng? Không được!” Lạc Lạc nhanh tay lẹ mắt đoạt lại tấm ngân phiến, nhét về trong hộp, bảo vệ trong ngực xoay thân cứng đầu cứng cổ nói: “Không cần, không cho tiêu tiền bừa bãi.”
“Đây là thời kì quan trọng, tại sao lại là tiêu tiền bừa bãi?” Mai Vô Quá nhìn dáng vẻ quỷ keo kiệt của tiểu nhân nhi, không nhịn được cười.
“Không cần, ta nghe Mã đại tỷ nói có nhà chỉ cần để cho nương chải đầu là được rồi.” Thần giữ của Lạc Lạc che chở cự khoản, chết không buông tay.
Khuyên can đủ đường, Mai Vô Quá cuối cùng không ép buộc tiểu nha đầu nữa, vì vậy theo yêu cầu của nàng, tự tay vấn một búi tóc đơn giản cho nàng, hoàn thành nghi lễ vốn phải vô cùng long trọng. Hắn không biết, người hiện đại Lạc Lạc thật sự không thích cái nghi thức này, Lạc Lạc cảm thấy, bỏ tiền vào chuyện kia còn không bằng chụp ảnh cưới.
Cho nên vào một ngày nào đó không lâu sau, ven sông địa mạch Kinh Thành, mấy họa sư vây quanh một đôi nam nữ, phác họa những đường cong mềm đẹp.
“Này, còn phải họa mất bao lâu…” Mai Vô Quá hơi mỏi cổ, vẫn không dám động đậy, chỉ có thể trưng ra tư thế Hậu Nghệ bắn mặt trời vô cùng anh tuấn, không nhúc nhích.
“Muội cũng không biết, ở quê hương muội, họa sư rất giỏi, trong chớp mắt có thể vẽ xong xuôi rồi.” Tựa vào bên hông Mai Vô Quá làm bộ dáng quyến rũ, lời này của Lạc Lạc thật sự không công bằng với người, họa sư niên đại này sao có thể so sánh vượt hơn máy ảnh.
“Nương tử, cổ của muội có mỏi không, huynh giúp ngươi xoa nắn.” Mai Vô Quá cũng là muốn nhân cơ hội hoạt động vai một chút.
“Đừng động đậy, chờ vẽ xong rồi xoa.” Đã cười hai canh giờ, mặt Lạc Lạc cơ hồ cứng ngắc co quắp.
“Mấy tên họa sư ngu ngốc này, tốn của lão tử những hai trăm lượng bạc mới chịu nhăn nhăn nhó nhó nhận lời tới đây, còn không bằng họa sư quê nhà muội.” Mai Vô Quá giận dữ.
“Đành chịu thôi, nếu kiếm được họa sư quê nhà muội, còn phải bao ăn bao ngủ, còn phải bao tiền đi lại, phiền phức.” Lạc Lạc đùa cợt.
Cuối cùng cũng kết thúc, hai người dựa vào vách tường xe ngựa không thèm động đậy. Mai Vô Quá cố gắng chống dậy, xoa nắn tay chân cho Lạc Lạc.
“Tướng công, thành thân thật phiền hà, gọi mấy người tới đây ăn bữa cơm là được, không cần quá nhiều phức tạp được không.” Lạc Lạc uể oải nói.
“Ngưng, nghĩ cũng không được nghĩ, chuyện này không thể theo muội, chúng ta không phải dạng quan hệ bất chính không mai mối, nói ra sẽ bị cười chê tới chết.” Mai Vô Quá vỗ nhẹ bắp chân Lạc Lạc.
Sau khi nói xong, Mai Vô Quá lâm vào trầm tư.
“Tướng công, sao thế?” Lạc Lạc ngồi thẳng hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Mai Vô Quá nhẹ nhàng ấn Lạc Lac tựa vào vách xe.
“Có phải bởi vì chuyện Lý Thừa Ích muốn tặng nhà cho huynh?” Lạc Lạc hỏi.
Mai Vô Quá không bày tỏ ý kiến, có chút phiền não, nhìn Lạc Lạc một chút rồi trả lời: “Huynh đang nghĩ cách từ chối, nếu không lần này nước đục*.”
(Hỗn thủy – nước đục: không phân biệt được thật giả.)
Lạc Lạc gật gù, biểu hiện đồng ý, chủ đình Vương tâm bất lương, hiện tại đang ngang bằng vị trí với Hoàng đế. Đây là bàn cờ rất nhiều quân, cuốn đến người bên trong chỉ cần chút sơ xẩy sẽ làm vật hy sinh thịt nát xương tan, nàng chỉ muốn cùng Mai ca ca trải qua một cuộc sống bình lặng.
“Nhưng mà, huynh đảm nhiệm chức vụ ở Lục Phiến Môn, theo huynh nhận thấy, trong đó phần lớn cũng là người của hắn.” Mai Vô Quá chưa bao giờ nói với Lạc Lạc chuyện này, quả thật hôm nay trong lòng không chắc chắn, lúc này mới nói cho nàng biết, cũng là muốn nhắc nhở nàng không nên qua lại mật thiết với Lý Thừa Khoan.
Lạc Lạc vẫn gật đầu, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Mai Vô Quá. Nàng biết, lúc này phiền não cũng vô dụng, Mai ca ca của nàng tự có chủ trương.
Gần tới hôn kỳ* của hai người, Lạc Lạc dứt bỏ phiền muộn, cố gắng nghĩ tới chuyện vui vẻ, giống như hôm nay, những bức họa được đóng khung treo ở tất cả các góc trong phòng.
Mới về đến nhà, Mai Vô Quá đã nói có chuyện cần ra ngoài, Lạc Lạc trong lòng hết sức buồn phiền. Nhàn rỗi không có chuyện liền suy nghĩ linh tinh, bọn hạ nhân đưa tới phong thư của Mã đại tỷ, Lạc Lạc mở phong thư ra.
Lạc Lạc nhìn một chút khóe miệng không khỏi nâng lên, trong thư nói Mã đại tỷ đã gả Lạc Hồng cho Lý Mặc, chỉ chờ hài tử của Mã đại tỷ dứt sữa sẽ hủy khế ước bán thân của Lạc Hồng, cho hai người làm việc. Lão khất cái sống chết không muốn cùng Mai Vô Quá và Lạc Lạc lên kinh, vì vậy ở lại trong tòa viện kia do Mai vô Quá trả tiền thuê, nhà Mã đại tỷ giúp đỡ một tay. Ngay lúc mấy ngày trước, nghe nói đột nhiên lão khất cái tỉnh lại đã rời đi tìm người nhà, mặc dù Lạc Lạc không biết người nhà của hắn là ai nhưng nàng vẫn rất vui vẻ như trước.
Trong thư còn nhắc tới thiên kim Lý Thu Sương Lý tri phủ, nghe nói Lý tri phủ muốn đưa nữ nhi mình vào Vương phủ cho Lý Thừa Khoan. Lý tri phủ vốn là sống dựa vào chủ đình le$ƠquƯydÍon Vương, con gái quan Tứ phẩm cũng khó xứng với cháu ruột Vương gia, chỉ có thể làm thiếp. Lạc Lạc hơi nhíu mày, nhớ tới phẩm tính* Lý Thừa Khoan, chỉ là ham chơi thôi, thật ra đáy lòng vẫn rất thiện lương, có thể gả cho hắn thật ra cũng không thiệt thòi gì, chỉ có điều đường đường là tri phủ lại muốn bán nữ cầu vinh, thật sự đáng thương đáng hận.
(Phẩm tính: phẩm chất tính cách.)
Nhìn thư, thêm một hồi suy nghĩ lung tung, lúc này Mai Vô Quá mới về nhà.
Tiểu nhân nhi nằm trong ngực rốt cuộc cũng lên tiếng, ưm một tiếng động đậy, sau đó liền giả vờ chưa tỉnh, cẩn thận hít thở. Mai Vô Quá tỉnh dậy từ sớm không khỏi cảm thấy buồn cười, chỉ muốn cứ như vậy mà ôm nàng, ôm nàng mãi.
Lạc Lạc cảm nhận được Mai Vô Quá ở phía sau ôm chặt lấy mình, hai chân vẫn còn đau nhức. Cả đêm hoan hảo, dù rằng nàng đã ăn quen đậu hũ nhưng vẫn thấy xấu hổ, chỉ muốn d&đl*e*quy..d?on chờ Mai Vô Quá thức dậy trước, nhìn thấy mình còn ngủ, sau đó sẽ tự rời đi, mình mới mặc y phục cẩn thận. Nàng cũng không muốn cứ như vậy đối mặt với hắn, sẽ xấu hổ chết mất thôi.
“Lạc Lạc, Lạc Lạc.” Qua hồi lâu, Mai Vô Quá khẽ khàng gọi.
Lạc Lạc giả bộ ngủ, không rảnh chú ý.
“Thì ra là còn ngủ, chi bằng thừa dịp lúc này còn thời gian, thêm lần nữa.” Mai Vô Quá vừa lẩm bẩm vừa luồn bàn tay lớn vào dưới hai chân Lạc Lạc.
“Không, không muốn, Mai, a không, muội…” Lạc Lạc nhanh chóng lăn vòng vào bên trong giường, ôm lấy chăn cuốn chặt mình vào trong, đến một câu đầy đủ cũng nói không nổi.
“Tỉnh rồi hả? Vậy thì tốt, một lần nữa.” Mai Vô Quá buồn cười ôm cả chăn cùng Lạc Lạc vào trong ngực, đưa tay tìm được chỗ đầu của Lạc lạc, bắt đầu kéo chăn.
“A, không cần, không…” Lạc Lạc sống chết không chịu ra.
Mai Vô Quá quậy đủ, nhẹ nhàng ôm Lạc Lạc vào trong ngực: “Đồ ngốc, sao ta cam lòng để nàng chịu tội, cái thân thể nhỏ bé này không chịu nổi hai lần trong đêm đầu tiên đâu.”
Lạc Lạc vẫn núp trong chăn không chịu ra, nhắm chặt mắt lại, mặt xấu hổ đỏ bừng.
Mai Vô Quá giật mạnh chăn ra, bàn tay lớn kéo Lạc Lạc ra: “Nghẹt thở chết, ra ngoài.”
Lạc Lạc cực chẳng đã phải đối mặt với Mai Vô Quá, mặc càng đỏ hơn. Nhìn ánh mắt thâm tình của Mai Vô Quá, Lạc Lạc phát hiện điều gì đó. “Tại sao huynh lại trở nên tiều tụy thế này, mắt thâm quầng hết cả.”
“Huynh chạy nhanh trở về ròng rã ba ngày ba đêm, muốn tướng công phải như thế nào?” Mai Vô Quá tựa trán lên trán Lạc Lạc, cười xấu một tiếng hỏi.
Nhìn Mai Vô Quá mặc dù ngủ cả đêm, bộ dạng vẫn rất tiều tụy, Lạc Lạc cực kỳ đau lòng, đưa tay che mắt hắn: “Vậy huynh ngủ thêm một lát đi, cứ như vậy sẽ mệt chết.”
“Huynh không sợ mệt mỏi, huynh chỉ muốn sớm chút trở về.” Trong lời Mai Vô Quá chứa sự ôn nhu vô tận.
“Huynh không sợ, nhưng muội sợ, huynh mệt chết rồi muội phải làm sao?” Lạc Lạc vừa nói vừa ôm cổ Mai Vô Quá, ôm hắn leA.q[J]uy^do)0n thật chặt.
“Bảo bối nằm trước một lúc.” Một lát sau, Mai Vô Quá cười đặt Lạc Lạc xuống, tự mình trèo xuống giường.
“Huynh tính đi đâu?” Lạc Lạc đắp kín chăn, ló mỗi cái đầu ra hỏi.
“Nằm.” Mai Vô Quá xoay người lại cười cười, dùng ngón tay điểm điểm vào nàng.
Rào rào tiếng nước chảy, Lạc Lạc nghe ra Mai Vô Quá đang đun nước, qua hồi lâu Mai Vô Quá mới quay về, xốc chăn ôm lấy Lạc Lạc đi ra ngoài.
“Mai ca ca, làm gì vậy, định làm gì vậy?” Lạc Lạc giãy dụa người, cả người không mảnh vải bị hắn ôm vào trong ngực, xấu hổ vô cùng.
“Tắm cho tiểu trư này, sau đó mang đi hấp, lại ăn tiếp.” Trong khi Mai Vô Quá nói chuyện đã ôm Lạc Lạc vào thùng nước tắm.
“A, không, tự muội…” Vào trong nước, Lạc Lạc sử dụng cả tay lẫn chân muốn tránh thoát khỏi sự ôm ấp của Mai Vô Quá, sao biết chỉ phí công, eo ếch cũng bị hắn bóp thật chặt.
“Tiếp tục lộn xộn! Huynh sẽ ăn muội ở đây luôn.” Mai Vô Quá nửa đe dọa nửa dịu dàng nói, quả nhiên Lạc Lạc không lộn xộn nữa, mặc cho mình ở trong ngực hắn, tay vịn chặt cạnh thùng, đưa lưng về phía hắn.
Bàn tay lớn chậm rãi di chuyển, sờ soạng toàn bộ cơ thể mình, kẻ này đang lợi dụng ăn đậu hũ đây mà.
“Cha nương đều đã mất, không cần lo lắng, về sau huynh sẽ chăm sóc muội, bảo vệ muội.” Mai Vô Quá ở bên cạnh nói, tựa như phụ thân dịu dàng nhất thế gian, lại tựa như tướng công thâm tình nhất thế gian.
Lỗ mũi Lạc Lạc đau xót, huynh ấy biết mình thường hay nằm mơ gọi ‘ba’, huynh ấy từng hỏi mình, ‘ba’ là người nào, nàng nói cho hắn biết, ba chính là cách gọi cha nơi các nàng sống.
Hắn như này giống như đang cưng chiều nữ nhi lại giống như đang cưng chiều thê tử của mình, thường nói lập gia đình phải gả cho người lớn hơn mình, biết thương người, Lạc Lạc bật cười thành tiếng.
Bàn tay lớn lướt qua trước ngực, Lạc Lạc xấu hổ mặt càng đỏ hơn. Bất chợt bị Mai Vô Quá kéo vào trong lòng hắn, vì vậy thừa dịp ôm hắn thật chặt, không để cho hắn nhìn thấy mặt mình. Bàn tay lớn lướt qua sau lưng mình, mông eo, bản thân tựa như đứa trẻ được hắn yêu thương cưng chiều.
Tắm rửa xong xuôi, hai người lau khô sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi. Bụng Mai Vô Quá kêu ùng ục hai tiếng, hẳn là đói bụng, ba ngày ba đêm không ngủ, chắc hẳn ăn cơm cũng chấp nhận được.
Lạc Lạc bò dậy tính xuống giường, lại bị hắn ngăn lại: “Muội đói?”
“Không đói.” Lạc Lạc vừa định nói là huynh mới đói, muội đi nấu cơm cho huynh.
“Huynh thấy muội cũng không thể đói, bụng vẫn phình to, tối qua đã ăn bao nhiêu?” Mai Vô Quá cười hỏi.
“Huynh đói bụng, muội chuẩn bị thức ăn cho huynh.” Lạc Lạc vừa nói vừa rút tay ra.
“Không vội, huynh chỉ muốn nằm với muội như vậy một lát, chút nữa để huynh làm.” Mai Vô Quá ôm Lạc Lạc vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng.
“Muội không mệt, muội, muội đói, muội nghĩ muốn ăn cơm.” Lạc Lạc giùng giằng rời giường, quay đầu lại ấn Mai Vô Quá xuống: “Huynh nghỉ ngơi đi, không nằm yên muội sẽ tức giận.”
Mai Vô Quá có chút mỏi mệt cười, nhìn Lạc Lạc đứng dậy.
Sau khi Lạc Lạc chuẩn bị xong thức ăn, trở lại phát hiện Mai Vô Quá đã ngủ thiếp, mày kiếm mắt tinh thật bổ mắt, khóe miệng phảng phất còn giương lên một nụ cười không kiềm chế được. Lạc Lạc không nhịn được dùng cái miệng nhỏ nhắn tiến lại gần hôn lên.
Mai Vô Quá bị hôn ngứa đến tỉnh, cười bắt lấy tay nhỏ bé, theo nàng rời giường. Ăn bữa sáng, Mai Vô Quá nói với Lạc Lạc: “Lạc Lạc, lấy tiền ra đây.”
Lạc Lạc không biết hắn muốn làm cái gì, vội vàng chạy đến góc tường, mở cục gạch lấy ra một hộp gỗ hơi lớn, bên trong là toàn bộ tiền để dành của hai người, hơn hai trăm lượng bạc.
“Tướng công, huynh định làm gì?” Lạc Lạc một bên mở hộp một bên hỏi.
“Cho muội làm lễ cập kê, phần còn thừa thì đặt lại.” Mai Vô Quá lấy ra một tờ ngân phiếu nói.
“Huynh muốn chi năm mươi lượng? Không được!” Lạc Lạc nhanh tay lẹ mắt đoạt lại tấm ngân phiến, nhét về trong hộp, bảo vệ trong ngực xoay thân cứng đầu cứng cổ nói: “Không cần, không cho tiêu tiền bừa bãi.”
“Đây là thời kì quan trọng, tại sao lại là tiêu tiền bừa bãi?” Mai Vô Quá nhìn dáng vẻ quỷ keo kiệt của tiểu nhân nhi, không nhịn được cười.
“Không cần, ta nghe Mã đại tỷ nói có nhà chỉ cần để cho nương chải đầu là được rồi.” Thần giữ của Lạc Lạc che chở cự khoản, chết không buông tay.
Khuyên can đủ đường, Mai Vô Quá cuối cùng không ép buộc tiểu nha đầu nữa, vì vậy theo yêu cầu của nàng, tự tay vấn một búi tóc đơn giản cho nàng, hoàn thành nghi lễ vốn phải vô cùng long trọng. Hắn không biết, người hiện đại Lạc Lạc thật sự không thích cái nghi thức này, Lạc Lạc cảm thấy, bỏ tiền vào chuyện kia còn không bằng chụp ảnh cưới.
Cho nên vào một ngày nào đó không lâu sau, ven sông địa mạch Kinh Thành, mấy họa sư vây quanh một đôi nam nữ, phác họa những đường cong mềm đẹp.
“Này, còn phải họa mất bao lâu…” Mai Vô Quá hơi mỏi cổ, vẫn không dám động đậy, chỉ có thể trưng ra tư thế Hậu Nghệ bắn mặt trời vô cùng anh tuấn, không nhúc nhích.
“Muội cũng không biết, ở quê hương muội, họa sư rất giỏi, trong chớp mắt có thể vẽ xong xuôi rồi.” Tựa vào bên hông Mai Vô Quá làm bộ dáng quyến rũ, lời này của Lạc Lạc thật sự không công bằng với người, họa sư niên đại này sao có thể so sánh vượt hơn máy ảnh.
“Nương tử, cổ của muội có mỏi không, huynh giúp ngươi xoa nắn.” Mai Vô Quá cũng là muốn nhân cơ hội hoạt động vai một chút.
“Đừng động đậy, chờ vẽ xong rồi xoa.” Đã cười hai canh giờ, mặt Lạc Lạc cơ hồ cứng ngắc co quắp.
“Mấy tên họa sư ngu ngốc này, tốn của lão tử những hai trăm lượng bạc mới chịu nhăn nhăn nhó nhó nhận lời tới đây, còn không bằng họa sư quê nhà muội.” Mai Vô Quá giận dữ.
“Đành chịu thôi, nếu kiếm được họa sư quê nhà muội, còn phải bao ăn bao ngủ, còn phải bao tiền đi lại, phiền phức.” Lạc Lạc đùa cợt.
Cuối cùng cũng kết thúc, hai người dựa vào vách tường xe ngựa không thèm động đậy. Mai Vô Quá cố gắng chống dậy, xoa nắn tay chân cho Lạc Lạc.
“Tướng công, thành thân thật phiền hà, gọi mấy người tới đây ăn bữa cơm là được, không cần quá nhiều phức tạp được không.” Lạc Lạc uể oải nói.
“Ngưng, nghĩ cũng không được nghĩ, chuyện này không thể theo muội, chúng ta không phải dạng quan hệ bất chính không mai mối, nói ra sẽ bị cười chê tới chết.” Mai Vô Quá vỗ nhẹ bắp chân Lạc Lạc.
Sau khi nói xong, Mai Vô Quá lâm vào trầm tư.
“Tướng công, sao thế?” Lạc Lạc ngồi thẳng hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Mai Vô Quá nhẹ nhàng ấn Lạc Lac tựa vào vách xe.
“Có phải bởi vì chuyện Lý Thừa Ích muốn tặng nhà cho huynh?” Lạc Lạc hỏi.
Mai Vô Quá không bày tỏ ý kiến, có chút phiền não, nhìn Lạc Lạc một chút rồi trả lời: “Huynh đang nghĩ cách từ chối, nếu không lần này nước đục*.”
(Hỗn thủy – nước đục: không phân biệt được thật giả.)
Lạc Lạc gật gù, biểu hiện đồng ý, chủ đình Vương tâm bất lương, hiện tại đang ngang bằng vị trí với Hoàng đế. Đây là bàn cờ rất nhiều quân, cuốn đến người bên trong chỉ cần chút sơ xẩy sẽ làm vật hy sinh thịt nát xương tan, nàng chỉ muốn cùng Mai ca ca trải qua một cuộc sống bình lặng.
“Nhưng mà, huynh đảm nhiệm chức vụ ở Lục Phiến Môn, theo huynh nhận thấy, trong đó phần lớn cũng là người của hắn.” Mai Vô Quá chưa bao giờ nói với Lạc Lạc chuyện này, quả thật hôm nay trong lòng không chắc chắn, lúc này mới nói cho nàng biết, cũng là muốn nhắc nhở nàng không nên qua lại mật thiết với Lý Thừa Khoan.
Lạc Lạc vẫn gật đầu, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay Mai Vô Quá. Nàng biết, lúc này phiền não cũng vô dụng, Mai ca ca của nàng tự có chủ trương.
Gần tới hôn kỳ* của hai người, Lạc Lạc dứt bỏ phiền muộn, cố gắng nghĩ tới chuyện vui vẻ, giống như hôm nay, những bức họa được đóng khung treo ở tất cả các góc trong phòng.
Mới về đến nhà, Mai Vô Quá đã nói có chuyện cần ra ngoài, Lạc Lạc trong lòng hết sức buồn phiền. Nhàn rỗi không có chuyện liền suy nghĩ linh tinh, bọn hạ nhân đưa tới phong thư của Mã đại tỷ, Lạc Lạc mở phong thư ra.
Lạc Lạc nhìn một chút khóe miệng không khỏi nâng lên, trong thư nói Mã đại tỷ đã gả Lạc Hồng cho Lý Mặc, chỉ chờ hài tử của Mã đại tỷ dứt sữa sẽ hủy khế ước bán thân của Lạc Hồng, cho hai người làm việc. Lão khất cái sống chết không muốn cùng Mai Vô Quá và Lạc Lạc lên kinh, vì vậy ở lại trong tòa viện kia do Mai vô Quá trả tiền thuê, nhà Mã đại tỷ giúp đỡ một tay. Ngay lúc mấy ngày trước, nghe nói đột nhiên lão khất cái tỉnh lại đã rời đi tìm người nhà, mặc dù Lạc Lạc không biết người nhà của hắn là ai nhưng nàng vẫn rất vui vẻ như trước.
Trong thư còn nhắc tới thiên kim Lý Thu Sương Lý tri phủ, nghe nói Lý tri phủ muốn đưa nữ nhi mình vào Vương phủ cho Lý Thừa Khoan. Lý tri phủ vốn là sống dựa vào chủ đình le$ƠquƯydÍon Vương, con gái quan Tứ phẩm cũng khó xứng với cháu ruột Vương gia, chỉ có thể làm thiếp. Lạc Lạc hơi nhíu mày, nhớ tới phẩm tính* Lý Thừa Khoan, chỉ là ham chơi thôi, thật ra đáy lòng vẫn rất thiện lương, có thể gả cho hắn thật ra cũng không thiệt thòi gì, chỉ có điều đường đường là tri phủ lại muốn bán nữ cầu vinh, thật sự đáng thương đáng hận.
(Phẩm tính: phẩm chất tính cách.)
Nhìn thư, thêm một hồi suy nghĩ lung tung, lúc này Mai Vô Quá mới về nhà.
Tác giả :
Lạc Bút Xuy Mặc