Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký
Chương 60: Ai nấy đều được lợi
Lý tri phủ vui mừng, hắn vui mừng không phải vì làm dịu tình hình, bách tính có thể yên vui làm việc, hắn vui mừng vì cuối cùng cũng được ổn định làm quan.
Mai Vô Quá rất vui mừng, cũng vô cùng phiền lòng, vui mừng vì mình được làm một bộ khoái chân chính, phiền lòng vì những điều hắn nghe được đêm đó. Nhưng hắn không có cách nào khác, thế gian này không có công bằng tuyệt đối, việc hắn có thể làm chỉ là cố gắng leo lên, để Lạc Lạc có một cuộc sống tốt hơn. Có lẽ, tương lai sẽ có lúc vấp phải những lựa chọn khó khăn, nhưng cũng không sao cả.
Lý Thừa Ích đến đây vì vụ án, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Mai Vô Quá điều tra phá án, sau khi thán phục hắn không khỏi đánh giá lại Mai Vô Quá, đây là người có năng lực với tâm cơ lại có sự thông minh sắc sảo, hắn biết rõ vụ án này, hơn nữa còn âm thầm điều tra, nhưng hắn lại không chịu nói hết cho mình.
Chỉ là không sao, Vương phủ cần người có năng lục, cần người khôn ngoan, cũng cần người thông minh. Mấy lão cổ hủ đạo đức giả dối ngoan cố không thay đổi, đoán chừng còn không vừa mắt tổ phụ của chính chủ đình Vương.
Một ngày, Từ Kiêu Đình cùng với Lý Thừa Khoan đang trên đường giúp Lạc Lạc mua mũ đầu hổ cho nữ nhi của Mã đại tỷ, đừng vì Lạc Lạc không biết thêu thùa, người ta có bạc nhé.
“Cái này được, ngươi xem cặp mắt này như thật vậy.” Lý Thừa Khoan cầm lên một cái mũ đầu hổ màu vàng lắc lư trước mắt Lạc Lạc.
“Muốn giống thật để làm gì? Đừng dọa sợ đứa bé chứ, Lạc Lạc nàng xem cái này hay hơn, màu xanh đen chịu bẩn tốt.” Từ Kiêu Đình lộ bản chất, thỉnh thoảng to tiếng với Lý Thừa Khoan.
“Đấy là bé gái, màu xanh đen để làm gì, cái này mềm mại tốt hơn.” Lý Thừa Khoan là đại nam hài không có tâm cơ, đối với chính trị càng không nhạy cảm, hoàn toàn đối đãi với Từ Kiêu Đình như một bằng hữu bình thường.
Lạc Lạc bị hai đại nam hài tranh cãi không ngừng đã thành thói quen ở giữa yên lặng chọn đồ.
“Tiểu thư, kia chính là Vương gia thứ tôn mà đại nhân nhắc, người kia.” Một cái nhuyễn kiệu đi ngang qua, tiểu nha hoàn bên ngoài kiệu len lén tới sát màn kiệu nói với người bên trong: “Em thấy hắn tới nha môn môt lần, vẫn còn nhớ. Tiểu thư, chúng ta nhanh trở về phủ đi, hôm nay lão gia mời bọn hắn đến thăm phủ đấy.”
Màn kiệu khẽ vén lên một khe hở nhỏ, từ khe hở nhìn lại, một bàn tay trắng mịn như ẩn như hiện, chủ nhân bàn tay kia đúng lúc nhìn thấy Từ Kiêu Đình quay người lại, nhìn cũng không sao, người kia vội vàng buông lỏng tay, tim đập không ngừng. Chẳng lẽ đây chính là Vương gia thứ tôn mà phụ thân muốn tác hợp cho mình, Lý Thừa Khoan. Toàn thân không mang khí chất con nhà giàu, một thân trang phục làm nổi bật con người như trân châu nức tiếng Thương Hải, rực rỡ phát sáng.
Người bên trong kiệu miên man suy nghĩ, ba người khác trong mái hiên cùng nhau không hay biết sự kiện Ô Long* mới phát sinh trên người mình. Lý Thừa Khoan càng thêm cực kỳ oan uổng, vừa rồi đúng lúc khom lưng nhặt mũ đầu hổ cho Lạc Lạc, nếu nhiều năm sau hắn biết chỉ một động tác này lại ảnh hưởng như thế, đoán chừng sẽ hối hận đến chết.
(Sự kiện Ô Long: việc hiểu lầm dẫn đến tổn thất không cần thiết.)
Ba người sau khi mua mũ đầu hổ thì đi tận hậu trạch* nha môn. Hôm nay Lý tri phủ làm tiệc mời người, bao gồm Lý Thừa Ích, Lý Thừa Khoan, Từ Kiêu Đình cùng người lập công lớn cho hắn Mai Vô Quá và muội muội của hắn. Lúc đầu Lý tri phủ không định mời Mai Vô Quá, dù sao thân phận cách biệt, Lý tri phủ là loại người chỉ khi có việc cần nhờ vả mới tươi cười lấy lòng. Nhưng e ngại căn dặn của Lý Thừa Ích, đành phải mời. Lý Thừa Ích muốn kết giao với Mai Vô Quá vì nghĩ rằng có lợi ích cho Vương phủ, Lý Thừa Khoan lại hoàn toàn coi hai huynh muội Mai Vô Quá là bằng hữu thân thiết, không hề có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Có ý tứ của hai vị chủ nhân Vương phủ ở đây, Lý tri phủ không thể coi thường Mai Vô Quá.
(Hậu trạch: gian nhà phía sau.)
“Tiểu thư, tiểu thư, Quận Vương gia tới rồi, đang đi về phía này.” Trưởng nữ của Lý tri phủ Lý Thu Sương nghe nha hoàn báo lại, vội vàng sửa sang lại châu sai cài tóc, cầm lên một quyển, chọn tư thế chăm chú đọc trong đình. Mắt rơi bên trên, tâm lại đã bay tới tận chín tầng mây từ lâu.
Lý Thừa Khoan bước nhanh, lúc nãy trong bữa tiệc muốn ra cung*, sau khi làm xong việc lại không tìm được nha hoàn dẫn đường, hậu trạch tri phủ sơn thủy đình tạ rộng lớn, uốn khúc quanh co không phân biệt nổi phương hướng, không thể làm gì khác hơn là phải tìm người hỏi thăm trước tiên.
(Ra cung: đau bụng đi vệ sinh =))).)
Lý Thừa Khoan trông thấy có người ngồi trong thủy tạ* bên hồ, vội vã sải chân bước tới. Bao quanh thủy tạ là lan can bằng gỗ đen chạm trổ, tới gần chút nữa Lý Thừa Khoan chỉ thấy rõ là một nữ tử, nhìn cách ăn mặc có vẻ là người làm trong phủ này, Lý Thừa Khoan quen thói không câu nệ, mở miệng hỏi: “Yến đại sảnh ở chỗ nào, ta…”
(Thủy tạ: nhà xây nổi trên mặt nước.)
Lý Thu Sương tao nhã nâng đầu, từ từ nhìn về phía Lý Thừa Khoan, hai người đều sửng sốt. Lý Thừa Khoan sửng sốt vì dung mạo xinh đẹp của nữ tử này, cử chỉ đoan thục, sau khi nhìn thấy tim đập điên cuồng. Lý Thu Sương sửng sốt vì người kia là ai, sao ‘Vương gia thứ tôn’ còn chưa đến, mà không biết, người đang ở trước mắt này chính là Vương gia thứ tôn chân chính Lý Thừa Khoan, cũng không phải người nàng cho rằng là.
“Ta là Lý Thừa Khoan, hôm nay chấp nhận lời mời của Lý tri phủ qua đây làm khách, không ngờ lạc đường, kính xin tiểu thư chỉ điểm giúp tại hạ đại sảnh ở hướng nào.”Lý Thừa Khoan vừa nói vừa nhìn Lý Thu Sương, tâm nhộn nhạo. Lúc này ở khoảng cách gần mới nhận ra y phục nữ tử này thanh nhã, nhưng chất liệu thượng thừa, có lẽ là nữ quyến nhà Lý tri phủ, đường đột như vậy thật sự không tốt, nhưng Lý Thừa Khoan quen với tác phong không tính toán rồi, tính tình không sợ trời không sợ đất, tính mở miệng hỏi.
“Ngươi là Lý Thừa Khoan?” Lý Thu Sương kinh ngạc có chút thất lễ, ngẩn ra.
“Chính là tại hạ, tiểu thư, biết ta?” Lý Thừa Khoan không hiểu lời của nàng, mặt cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Thúy Uyên, Thúy Uyên.” Lý Thu Sương không để ý thái độ cử chỉ, lớn tiếng hô nha hoàn cận thân đang núp ở bên cạnh.
Thúy Uyên bước nhanh về phía trước, khẩn trương nhìn tiểu thư nhà mình cùng Lý Thừa Khoan không hiểu chuyện đầy nghi hoặc, không dám lên tiếng.
Lý Thu Sương mạnh mẽ ổn định lại tâm trạng, miễn cưỡng cười đáp: “Khiến Lý công tử cười chê rồi, để ta sai nha hoàn cận thân dẫn đường cho ngài.”
Lý Thừa Khoan áy náy cười cười: “Không sao, là do tại hạ đường đột, vậy làm phiền tiểu thư.”
Lý Thừa Khoan theo Thúy Yên rời thủy tạ, lúc đi tới khúc ngoạt hành lang quay đầu liếc mắt lại nhìn, người đẹp kia vẫn đang ngồi bên trong tạ ngẩn người.
“Đó là tiểu thư nhà các ngươi sao? Là trưởng nữ của Lý tri phủ sao?” Lý Thừa Khoan có nghe Lý tri phủ nhắc qua nên đoán được.
“Chính là tiểu thư nhà em, Lý công tử có nghe qua rồi?” Thúy Liên nhìn Vương gia thứ tôn anh tuấn tiêu sái trước mắt này, xuân tâm nhộn nhạo, nếu tiểu thư nhà mình có thể đến nhà Vương gia, mình cũng có thể thuận nước đẩy thuyền làm vợ kế của hắn. Nghĩ tới đây, Thúy Uyên thả chậm bước chân, cố làm dáng l!e&qu~y>do,,n vẻ ưu nhã, để hai mắt Lý Thừa Khoan có thể nhìn mình lâu một chút.
Lý Thừa Khoan vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa xảy ra, vội vàng hỏi: “Mới vừa rồi tiểu thư nhà ngươi hình như tâm trạng có hơi không tập trung, có chuyện gì sao?”
“Lý công tử cười chê, tiểu thư nhà ta nhất định là thấy ngài nên có chút khẩn trương. Tiểu thư nhà ta thường xuyên ở tại khuê phòng, chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân xa lạ, có chút xấu hổ.” Thúy Uyên cố gắng vì tiểu thư nhà mình nói lời tốt đẹp.
“Ta cũng không phải lũ lụt thú dữ, ha ha.” Lý Thừa Khoan cúi đầu cười cười.
Thúy Uyên lén lút quay đầu nhìn, thấy dáng vẻ Lý công tử tuấn lãng phong lưu phóng khoáng, cực kỳ hợp ý.
Lý Thừa Khoan theo Thúy Uyên trở lại yến tiệc tại đại sảnh, sau khi ngồi vào chỗ của mình Lạc Lạc ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Đi ngoài cũng có thể vui vẻ như vậy sao? Dáng vẻ vui mừng như vậy chắc có chuyện gì tốt hả?”
“Ai vui mừng? Ta, ta không có.” Lý Thừa Khoan cứng đầu cứng cổ nhún vai, mặt vô tội.
“Nói thật đi, lúc ngươi nói mình ‘không có’ một vai nhún, chứng tỏ ngươi không tự tin vào lời nói của mình.” Lạc Lạc không có ý tốt cười cười nói tiếp: “Sau khi ngươi ngồi vào chỗ của mình vẫn mỉm cười, vừa cười vừa nháy mắt, đây là đang nhớ lại chuyện tốt đẹp, nói, vừa xảy ra chuyện gì?”
“Ta, ta đó là cười lễ phép, ngươi nha, cũng sắp cập kê rồi, về sau cũng phải học một ít điệu cười như này.” Lý Thừa Khoan cố gắng lảng tránh sang chuyện khác.
“Thôi đi, nếp nhăn trên mặt cũng bật cười, đây chính là nụ cười chân thực, không nói thì thôi, ta cũng không muốn nghe.” Lạc Lạc biết có gặng hỏi cũng không có kết quả, dứt khoát không hỏi nữa.
Từ Kiêu Đình bên phải thấy hai người trò chuyện hăng say, ghé đầu hỏi: “Đang nói gì thế? Nói cho ta nghe cùng.”
“Đang nói hắn có chuyện vui vẻ.” Lạc Lạc quay đầu trở lại, cố gắng kiếm sự hỗ trợ từ Từ Kiêu Đình.
“Nhìn dáng vẻ, nhất định là đang nghĩ tới cô nương nào đó.” Trong lòng Từ Kiêu Đình vẫn có một bảng cửu chương, bất kỳ nam nhân nào có khả năng đều là đối tượng cho hắn đả kích, đặc biệt thích đả kích ở phương diện phong đức*.
(Phong đức: tác phong, đạo đức.)
“Sao ngươi lại rõ ràng như thế, chẳng lẽ lúc ngươi nhớ tới cô nương sẽ có dáng vẻ như vậy?” Lý Thừa Khoan khôi phục lại lý trí, bắt đầu đấu.
“Ha ha, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!” Tiếng Lý tri phủ tán dương Mai Vô Quá lấn át tiếng nói cười của ba người, Lạc Lạc nhìn sang thấy Mai Vô Quá đang nhìn mình, vội vàng ngồi thẳng người trở về làm bộ dạng nữ tử ngoan hiền.
“Như vậy, việc áp vận chuyển lương bổng lần này sẽ do Mai Vô Quá phụ trách đi, Quận Vương gia, ý ngài như thế nào?” Lý tri phủ khẽ khom người nói với thượng thủ* Lý Thừa Ích.
(Thượng thủ: người bề trên.)
“Lý tri phủ làm việc chu toàn, an bài theo lời cũng rất thỏa đáng, chỉ là, liên quan tới việc lương bổng lần này trọng đại, quan biên đang chờ bạc, ta thấy hay là… xin Từ gia tiêu cục đi cùng, chúng ta coi như ủy thác một chuyến tiêu, như thế nào?” Lý Thừa Ích nói xong nhìn Từ Kiêu Đình phía đối diện, mặt không đổi sắc.
“Mặc dù Từ gia tiêu cục áp tiêu hàng năm, nhưng đều là hàng hóa tầm thường, liên quan tới chuyện lương bổng lần này trọng đại, lo sợ sẽ làm quân vương thất vọng, vẫn là…” Từ Kiêu Đình hiển nhiên không muốn tùy tiện lội vũng nước đục này.
“Chuyện lương bổng liên quan tới xã tắc triều đình, Từ công tử cũng không cần khiêm nhường, mọi người đều biết các ngươi chưa bao giờ mất tiêu, nói vậy tự có biện pháp đối phó lục lâm* nơi đây. Đội ngũ áp vận chuyển lương bổng từ kinh thành lên đường, trên đường đi gặp vùng sông Hưởng Thủy vào mùa, đoàn thể gặp nạn đại dịch, nha môn địa phương báo cáo lên triều đình, triều đình ra lệnh thành Nguyên Bắc gần đây phái người tiếp tục hộ tống.” Lời nói Lý Thừa Ích có chút nặng nề, hiện tại đã nói rất nhiều chuyện, Từ Kiêu Đình chỉ im lặng không mở miệng, xem ra phải gây áp lực cho hắn: “Tất nhiên quan dân thành Nguyên Bắc có tiền góp tiền, có sức góp sức, cũng là vì muôn dân, mặc dù Từ công tử không phải quan viên triều đình, nhưng cũng là Thiên gia*, sẽ không giống những thương nhân hám lợi khác chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình.”
(Lục lâm: chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.
Thiên gia: chỉ người nhà đế vương.)
“Như vậy ta từ chối cũng không hay, ta sẽ phái người ở trong bóng tối bảo vệ một đường.” Thật ra Từ Kiêu Đình đã đươc cha mình thông báo giúp một tay cùng nhau hộ tống lương bổng, nhưng hắn phải giả bộ miễn cưỡng. Nói trắng ra chính là ở hai đội trận doanh ai cũng không tin ai, ai cũng hoài nghi đối phương sẽ ra tay trong bóng tối, cho nên muốn buộc đối phương vào cùng trách nhiệm liên quan. Thất lạc lương bổng chính là một cái chuôi lớn, cả hai phe đều không muốn lạc nhân khẩu thực*.
(Lạc nhân khẩu thực: trở thành đề tài cho người khác bình phẩm chế nhạo.)
Chuyện đoàn thể sông Hưởng Thủy gặp nạn dịch bệnh không rõ là trùng hợp hay có kế hoạch, tóm lại, chuyện tốt hay chuyện xấu mọi người cũng nhau chịu trách nhiệm thôi.
Lạc Lạc mới nghe chuyện này, chu miệng nhìn về phía Mai Vô Quá, thầm nghĩ lại phải chia xa? Phải kiếm cớ gì đi theo đây? Tiền trảm hậu tấu giống như lần trước chắc không được rồi, đã dùng một lần tất nhiên Mai Vô Quá sẽ không dễ dàng lại trúng chiêu.
Mai Vô Quá biết tiểu nhân nhi đang suy tính gì trong lòng, âm thầm lườm nàng, ngay sau đó cầm ly rượu che khóe miệng đang nâng lên, trong lòng một trận ấm áp. Hắn cũng không muốn chia cách khỏi nàng, tiểu nhân nhi này xa khỏi người không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, không để người khác yên lòng, một khắc cũng không yên.
Lạc Lạc theo Mai Vô Quá về đến nhà trời đã gần tối, bởi vì mấy ngày sau Mai Vô Quá sẽ lên đường áp vận chuyển lương bổng đến thành Trấn Bắc, cho nên tiểu nha đầu tất bật thu dọn bọc hành lý.
“Vớ phải mang nhiều chút, ai, mang hết đi, muội nên sớm chuẩn bị một chút, ai ngờ huynh sẽ đi xa nhà.” Lạc Lạc vừa dọn dẹp vừa lầm bầm, Mai Vô Quá để ý Lạc Lạc không chỉ thu dọn vớ của Mai Vô Quá, mà còn thu dọn y phục của nàng, điều này làm hắn có dự cảm không lành.
Mai Vô Quá rất vui mừng, cũng vô cùng phiền lòng, vui mừng vì mình được làm một bộ khoái chân chính, phiền lòng vì những điều hắn nghe được đêm đó. Nhưng hắn không có cách nào khác, thế gian này không có công bằng tuyệt đối, việc hắn có thể làm chỉ là cố gắng leo lên, để Lạc Lạc có một cuộc sống tốt hơn. Có lẽ, tương lai sẽ có lúc vấp phải những lựa chọn khó khăn, nhưng cũng không sao cả.
Lý Thừa Ích đến đây vì vụ án, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Mai Vô Quá điều tra phá án, sau khi thán phục hắn không khỏi đánh giá lại Mai Vô Quá, đây là người có năng lực với tâm cơ lại có sự thông minh sắc sảo, hắn biết rõ vụ án này, hơn nữa còn âm thầm điều tra, nhưng hắn lại không chịu nói hết cho mình.
Chỉ là không sao, Vương phủ cần người có năng lục, cần người khôn ngoan, cũng cần người thông minh. Mấy lão cổ hủ đạo đức giả dối ngoan cố không thay đổi, đoán chừng còn không vừa mắt tổ phụ của chính chủ đình Vương.
Một ngày, Từ Kiêu Đình cùng với Lý Thừa Khoan đang trên đường giúp Lạc Lạc mua mũ đầu hổ cho nữ nhi của Mã đại tỷ, đừng vì Lạc Lạc không biết thêu thùa, người ta có bạc nhé.
“Cái này được, ngươi xem cặp mắt này như thật vậy.” Lý Thừa Khoan cầm lên một cái mũ đầu hổ màu vàng lắc lư trước mắt Lạc Lạc.
“Muốn giống thật để làm gì? Đừng dọa sợ đứa bé chứ, Lạc Lạc nàng xem cái này hay hơn, màu xanh đen chịu bẩn tốt.” Từ Kiêu Đình lộ bản chất, thỉnh thoảng to tiếng với Lý Thừa Khoan.
“Đấy là bé gái, màu xanh đen để làm gì, cái này mềm mại tốt hơn.” Lý Thừa Khoan là đại nam hài không có tâm cơ, đối với chính trị càng không nhạy cảm, hoàn toàn đối đãi với Từ Kiêu Đình như một bằng hữu bình thường.
Lạc Lạc bị hai đại nam hài tranh cãi không ngừng đã thành thói quen ở giữa yên lặng chọn đồ.
“Tiểu thư, kia chính là Vương gia thứ tôn mà đại nhân nhắc, người kia.” Một cái nhuyễn kiệu đi ngang qua, tiểu nha hoàn bên ngoài kiệu len lén tới sát màn kiệu nói với người bên trong: “Em thấy hắn tới nha môn môt lần, vẫn còn nhớ. Tiểu thư, chúng ta nhanh trở về phủ đi, hôm nay lão gia mời bọn hắn đến thăm phủ đấy.”
Màn kiệu khẽ vén lên một khe hở nhỏ, từ khe hở nhìn lại, một bàn tay trắng mịn như ẩn như hiện, chủ nhân bàn tay kia đúng lúc nhìn thấy Từ Kiêu Đình quay người lại, nhìn cũng không sao, người kia vội vàng buông lỏng tay, tim đập không ngừng. Chẳng lẽ đây chính là Vương gia thứ tôn mà phụ thân muốn tác hợp cho mình, Lý Thừa Khoan. Toàn thân không mang khí chất con nhà giàu, một thân trang phục làm nổi bật con người như trân châu nức tiếng Thương Hải, rực rỡ phát sáng.
Người bên trong kiệu miên man suy nghĩ, ba người khác trong mái hiên cùng nhau không hay biết sự kiện Ô Long* mới phát sinh trên người mình. Lý Thừa Khoan càng thêm cực kỳ oan uổng, vừa rồi đúng lúc khom lưng nhặt mũ đầu hổ cho Lạc Lạc, nếu nhiều năm sau hắn biết chỉ một động tác này lại ảnh hưởng như thế, đoán chừng sẽ hối hận đến chết.
(Sự kiện Ô Long: việc hiểu lầm dẫn đến tổn thất không cần thiết.)
Ba người sau khi mua mũ đầu hổ thì đi tận hậu trạch* nha môn. Hôm nay Lý tri phủ làm tiệc mời người, bao gồm Lý Thừa Ích, Lý Thừa Khoan, Từ Kiêu Đình cùng người lập công lớn cho hắn Mai Vô Quá và muội muội của hắn. Lúc đầu Lý tri phủ không định mời Mai Vô Quá, dù sao thân phận cách biệt, Lý tri phủ là loại người chỉ khi có việc cần nhờ vả mới tươi cười lấy lòng. Nhưng e ngại căn dặn của Lý Thừa Ích, đành phải mời. Lý Thừa Ích muốn kết giao với Mai Vô Quá vì nghĩ rằng có lợi ích cho Vương phủ, Lý Thừa Khoan lại hoàn toàn coi hai huynh muội Mai Vô Quá là bằng hữu thân thiết, không hề có bất kỳ ý nghĩ nào khác. Có ý tứ của hai vị chủ nhân Vương phủ ở đây, Lý tri phủ không thể coi thường Mai Vô Quá.
(Hậu trạch: gian nhà phía sau.)
“Tiểu thư, tiểu thư, Quận Vương gia tới rồi, đang đi về phía này.” Trưởng nữ của Lý tri phủ Lý Thu Sương nghe nha hoàn báo lại, vội vàng sửa sang lại châu sai cài tóc, cầm lên một quyển, chọn tư thế chăm chú đọc trong đình. Mắt rơi bên trên, tâm lại đã bay tới tận chín tầng mây từ lâu.
Lý Thừa Khoan bước nhanh, lúc nãy trong bữa tiệc muốn ra cung*, sau khi làm xong việc lại không tìm được nha hoàn dẫn đường, hậu trạch tri phủ sơn thủy đình tạ rộng lớn, uốn khúc quanh co không phân biệt nổi phương hướng, không thể làm gì khác hơn là phải tìm người hỏi thăm trước tiên.
(Ra cung: đau bụng đi vệ sinh =))).)
Lý Thừa Khoan trông thấy có người ngồi trong thủy tạ* bên hồ, vội vã sải chân bước tới. Bao quanh thủy tạ là lan can bằng gỗ đen chạm trổ, tới gần chút nữa Lý Thừa Khoan chỉ thấy rõ là một nữ tử, nhìn cách ăn mặc có vẻ là người làm trong phủ này, Lý Thừa Khoan quen thói không câu nệ, mở miệng hỏi: “Yến đại sảnh ở chỗ nào, ta…”
(Thủy tạ: nhà xây nổi trên mặt nước.)
Lý Thu Sương tao nhã nâng đầu, từ từ nhìn về phía Lý Thừa Khoan, hai người đều sửng sốt. Lý Thừa Khoan sửng sốt vì dung mạo xinh đẹp của nữ tử này, cử chỉ đoan thục, sau khi nhìn thấy tim đập điên cuồng. Lý Thu Sương sửng sốt vì người kia là ai, sao ‘Vương gia thứ tôn’ còn chưa đến, mà không biết, người đang ở trước mắt này chính là Vương gia thứ tôn chân chính Lý Thừa Khoan, cũng không phải người nàng cho rằng là.
“Ta là Lý Thừa Khoan, hôm nay chấp nhận lời mời của Lý tri phủ qua đây làm khách, không ngờ lạc đường, kính xin tiểu thư chỉ điểm giúp tại hạ đại sảnh ở hướng nào.”Lý Thừa Khoan vừa nói vừa nhìn Lý Thu Sương, tâm nhộn nhạo. Lúc này ở khoảng cách gần mới nhận ra y phục nữ tử này thanh nhã, nhưng chất liệu thượng thừa, có lẽ là nữ quyến nhà Lý tri phủ, đường đột như vậy thật sự không tốt, nhưng Lý Thừa Khoan quen với tác phong không tính toán rồi, tính tình không sợ trời không sợ đất, tính mở miệng hỏi.
“Ngươi là Lý Thừa Khoan?” Lý Thu Sương kinh ngạc có chút thất lễ, ngẩn ra.
“Chính là tại hạ, tiểu thư, biết ta?” Lý Thừa Khoan không hiểu lời của nàng, mặt cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Thúy Uyên, Thúy Uyên.” Lý Thu Sương không để ý thái độ cử chỉ, lớn tiếng hô nha hoàn cận thân đang núp ở bên cạnh.
Thúy Uyên bước nhanh về phía trước, khẩn trương nhìn tiểu thư nhà mình cùng Lý Thừa Khoan không hiểu chuyện đầy nghi hoặc, không dám lên tiếng.
Lý Thu Sương mạnh mẽ ổn định lại tâm trạng, miễn cưỡng cười đáp: “Khiến Lý công tử cười chê rồi, để ta sai nha hoàn cận thân dẫn đường cho ngài.”
Lý Thừa Khoan áy náy cười cười: “Không sao, là do tại hạ đường đột, vậy làm phiền tiểu thư.”
Lý Thừa Khoan theo Thúy Yên rời thủy tạ, lúc đi tới khúc ngoạt hành lang quay đầu liếc mắt lại nhìn, người đẹp kia vẫn đang ngồi bên trong tạ ngẩn người.
“Đó là tiểu thư nhà các ngươi sao? Là trưởng nữ của Lý tri phủ sao?” Lý Thừa Khoan có nghe Lý tri phủ nhắc qua nên đoán được.
“Chính là tiểu thư nhà em, Lý công tử có nghe qua rồi?” Thúy Liên nhìn Vương gia thứ tôn anh tuấn tiêu sái trước mắt này, xuân tâm nhộn nhạo, nếu tiểu thư nhà mình có thể đến nhà Vương gia, mình cũng có thể thuận nước đẩy thuyền làm vợ kế của hắn. Nghĩ tới đây, Thúy Uyên thả chậm bước chân, cố làm dáng l!e&qu~y>do,,n vẻ ưu nhã, để hai mắt Lý Thừa Khoan có thể nhìn mình lâu một chút.
Lý Thừa Khoan vẫn còn đắm chìm trong chuyện vừa xảy ra, vội vàng hỏi: “Mới vừa rồi tiểu thư nhà ngươi hình như tâm trạng có hơi không tập trung, có chuyện gì sao?”
“Lý công tử cười chê, tiểu thư nhà ta nhất định là thấy ngài nên có chút khẩn trương. Tiểu thư nhà ta thường xuyên ở tại khuê phòng, chưa bao giờ tiếp xúc với nam nhân xa lạ, có chút xấu hổ.” Thúy Uyên cố gắng vì tiểu thư nhà mình nói lời tốt đẹp.
“Ta cũng không phải lũ lụt thú dữ, ha ha.” Lý Thừa Khoan cúi đầu cười cười.
Thúy Uyên lén lút quay đầu nhìn, thấy dáng vẻ Lý công tử tuấn lãng phong lưu phóng khoáng, cực kỳ hợp ý.
Lý Thừa Khoan theo Thúy Uyên trở lại yến tiệc tại đại sảnh, sau khi ngồi vào chỗ của mình Lạc Lạc ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Đi ngoài cũng có thể vui vẻ như vậy sao? Dáng vẻ vui mừng như vậy chắc có chuyện gì tốt hả?”
“Ai vui mừng? Ta, ta không có.” Lý Thừa Khoan cứng đầu cứng cổ nhún vai, mặt vô tội.
“Nói thật đi, lúc ngươi nói mình ‘không có’ một vai nhún, chứng tỏ ngươi không tự tin vào lời nói của mình.” Lạc Lạc không có ý tốt cười cười nói tiếp: “Sau khi ngươi ngồi vào chỗ của mình vẫn mỉm cười, vừa cười vừa nháy mắt, đây là đang nhớ lại chuyện tốt đẹp, nói, vừa xảy ra chuyện gì?”
“Ta, ta đó là cười lễ phép, ngươi nha, cũng sắp cập kê rồi, về sau cũng phải học một ít điệu cười như này.” Lý Thừa Khoan cố gắng lảng tránh sang chuyện khác.
“Thôi đi, nếp nhăn trên mặt cũng bật cười, đây chính là nụ cười chân thực, không nói thì thôi, ta cũng không muốn nghe.” Lạc Lạc biết có gặng hỏi cũng không có kết quả, dứt khoát không hỏi nữa.
Từ Kiêu Đình bên phải thấy hai người trò chuyện hăng say, ghé đầu hỏi: “Đang nói gì thế? Nói cho ta nghe cùng.”
“Đang nói hắn có chuyện vui vẻ.” Lạc Lạc quay đầu trở lại, cố gắng kiếm sự hỗ trợ từ Từ Kiêu Đình.
“Nhìn dáng vẻ, nhất định là đang nghĩ tới cô nương nào đó.” Trong lòng Từ Kiêu Đình vẫn có một bảng cửu chương, bất kỳ nam nhân nào có khả năng đều là đối tượng cho hắn đả kích, đặc biệt thích đả kích ở phương diện phong đức*.
(Phong đức: tác phong, đạo đức.)
“Sao ngươi lại rõ ràng như thế, chẳng lẽ lúc ngươi nhớ tới cô nương sẽ có dáng vẻ như vậy?” Lý Thừa Khoan khôi phục lại lý trí, bắt đầu đấu.
“Ha ha, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!” Tiếng Lý tri phủ tán dương Mai Vô Quá lấn át tiếng nói cười của ba người, Lạc Lạc nhìn sang thấy Mai Vô Quá đang nhìn mình, vội vàng ngồi thẳng người trở về làm bộ dạng nữ tử ngoan hiền.
“Như vậy, việc áp vận chuyển lương bổng lần này sẽ do Mai Vô Quá phụ trách đi, Quận Vương gia, ý ngài như thế nào?” Lý tri phủ khẽ khom người nói với thượng thủ* Lý Thừa Ích.
(Thượng thủ: người bề trên.)
“Lý tri phủ làm việc chu toàn, an bài theo lời cũng rất thỏa đáng, chỉ là, liên quan tới việc lương bổng lần này trọng đại, quan biên đang chờ bạc, ta thấy hay là… xin Từ gia tiêu cục đi cùng, chúng ta coi như ủy thác một chuyến tiêu, như thế nào?” Lý Thừa Ích nói xong nhìn Từ Kiêu Đình phía đối diện, mặt không đổi sắc.
“Mặc dù Từ gia tiêu cục áp tiêu hàng năm, nhưng đều là hàng hóa tầm thường, liên quan tới chuyện lương bổng lần này trọng đại, lo sợ sẽ làm quân vương thất vọng, vẫn là…” Từ Kiêu Đình hiển nhiên không muốn tùy tiện lội vũng nước đục này.
“Chuyện lương bổng liên quan tới xã tắc triều đình, Từ công tử cũng không cần khiêm nhường, mọi người đều biết các ngươi chưa bao giờ mất tiêu, nói vậy tự có biện pháp đối phó lục lâm* nơi đây. Đội ngũ áp vận chuyển lương bổng từ kinh thành lên đường, trên đường đi gặp vùng sông Hưởng Thủy vào mùa, đoàn thể gặp nạn đại dịch, nha môn địa phương báo cáo lên triều đình, triều đình ra lệnh thành Nguyên Bắc gần đây phái người tiếp tục hộ tống.” Lời nói Lý Thừa Ích có chút nặng nề, hiện tại đã nói rất nhiều chuyện, Từ Kiêu Đình chỉ im lặng không mở miệng, xem ra phải gây áp lực cho hắn: “Tất nhiên quan dân thành Nguyên Bắc có tiền góp tiền, có sức góp sức, cũng là vì muôn dân, mặc dù Từ công tử không phải quan viên triều đình, nhưng cũng là Thiên gia*, sẽ không giống những thương nhân hám lợi khác chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình.”
(Lục lâm: chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại.
Thiên gia: chỉ người nhà đế vương.)
“Như vậy ta từ chối cũng không hay, ta sẽ phái người ở trong bóng tối bảo vệ một đường.” Thật ra Từ Kiêu Đình đã đươc cha mình thông báo giúp một tay cùng nhau hộ tống lương bổng, nhưng hắn phải giả bộ miễn cưỡng. Nói trắng ra chính là ở hai đội trận doanh ai cũng không tin ai, ai cũng hoài nghi đối phương sẽ ra tay trong bóng tối, cho nên muốn buộc đối phương vào cùng trách nhiệm liên quan. Thất lạc lương bổng chính là một cái chuôi lớn, cả hai phe đều không muốn lạc nhân khẩu thực*.
(Lạc nhân khẩu thực: trở thành đề tài cho người khác bình phẩm chế nhạo.)
Chuyện đoàn thể sông Hưởng Thủy gặp nạn dịch bệnh không rõ là trùng hợp hay có kế hoạch, tóm lại, chuyện tốt hay chuyện xấu mọi người cũng nhau chịu trách nhiệm thôi.
Lạc Lạc mới nghe chuyện này, chu miệng nhìn về phía Mai Vô Quá, thầm nghĩ lại phải chia xa? Phải kiếm cớ gì đi theo đây? Tiền trảm hậu tấu giống như lần trước chắc không được rồi, đã dùng một lần tất nhiên Mai Vô Quá sẽ không dễ dàng lại trúng chiêu.
Mai Vô Quá biết tiểu nhân nhi đang suy tính gì trong lòng, âm thầm lườm nàng, ngay sau đó cầm ly rượu che khóe miệng đang nâng lên, trong lòng một trận ấm áp. Hắn cũng không muốn chia cách khỏi nàng, tiểu nhân nhi này xa khỏi người không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, không để người khác yên lòng, một khắc cũng không yên.
Lạc Lạc theo Mai Vô Quá về đến nhà trời đã gần tối, bởi vì mấy ngày sau Mai Vô Quá sẽ lên đường áp vận chuyển lương bổng đến thành Trấn Bắc, cho nên tiểu nha đầu tất bật thu dọn bọc hành lý.
“Vớ phải mang nhiều chút, ai, mang hết đi, muội nên sớm chuẩn bị một chút, ai ngờ huynh sẽ đi xa nhà.” Lạc Lạc vừa dọn dẹp vừa lầm bầm, Mai Vô Quá để ý Lạc Lạc không chỉ thu dọn vớ của Mai Vô Quá, mà còn thu dọn y phục của nàng, điều này làm hắn có dự cảm không lành.
Tác giả :
Lạc Bút Xuy Mặc