Bó Hoa Cúc Tây Cuối Cùng
Chương 30: Hiểu lầm
Cao Nguyên giơ đôi đũa, mở trừng hai mắt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục gắp miếng sườn xào chua ngọt, nói: "Sau này, em nói chuyện có thể đừng thở mạnh được không? thật dọa chết người..."
"Như vậy..." Tinh Tuệ cũng mở trừng hai mắt, "Anh đồng ý?"
Cao Nguyên để đũa xuống, nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nghiêm túc nghĩ một chút rồi nói: "Ừ. Anh đồng ý."
"Không thể có quan hệ thể xác nha." Cô nhắc nhở.
"Ừ." Cao Nguyên nhíu mày, sau đó vẻ mặt trầm trọng gật đầu.
"Em cũng không chắc là mình sẽ yêu anh nhe." Cô chưa từ bỏ ý định.
"Ừ..." Anh trả lời bằng giọng mũi.
"Hơn nữa..." Cô nhìn anh, chần chờ nói, "Có lẽ cuối cùng anh sẽ hận em."
Cao Nguyên cũng nhìn cô, trong ánh mắt có một loại cố chấp không nói thành lời. Cô lần đầu tiên phát hiện anh có cặp mắt đẹp như vậy bởi vì lông mi của anh dài và đậm hơn cả lông mi con gái. Có lẽ cặp lông mi này đi với cặp mắt đàn ông thì hơi có vẻ rất buồn nôn, nhưng với Cao Nguyên... cô lại thấy rất đẹp mắt.
"Anh chỉ có một vấn đề." Anh mở miệng nói ra.
"?"
"Giữa chúng ta... lui tới, từ khi nào thì bắt đầu?"
Tinh Tuệ suy nghĩ một chút: "Ngày mai."
"Được. Như vậy..." Anh nhướng mày, vẻ mặt thành thật, "khuya hôm nay vẫn có thể làm phải không?"
"..."
*********
Bầu trời xanh không một gợn mây, Tinh Tuệ ngẩng đầu luyến tiếc nhìn những phiến lá xanh biếc như muốn thu tất cả vào tầm mắt. Gió nhẹ nhàng thổi, vuốt ve làn da làm cô nổi cả gai ốc. Cô giật giật chân, muốn đi, nhưng không thể nào bước được. Bả vai, cổ, lỗ tai đều rất nhột, cô cười rộ lên, nghĩ thầm nhất định là chỉ có con chó nhỏ màu trắng lông xù đang liếm cô... tiếp tục... và tiếp tục...
Tinh Tuệ ưm một tiếng, sau đó khẽ mở mắt ra. Trời đã sáng, phần lớn ánh sáng bị ngăn ngoài tấm chắn cửa sổ, nhưng vẫn còn một vài tia sáng chiếu vào, làm cô cảm thấy hơi chói mắt.
Di... Thật sự có chó đang liếm cô mà!
Tinh Tuệ xoay người, đối diện là đôi mắt thật đẹp của Cao Nguyên.
"Tại sao lại là anh?..." Cô bật thốt ra. Không phải là con chó nhỏ màu trắng lông xù sao?...
"Nếu không thì em cho là ai?" ánh mắt Cao Nguyên thoáng chốc trở nên giận dữ.
"Chó, " cô vội vã giải thích, "Em tưởng là con chó..."
Anh nheo mắt lại nhìn cô, giống như muốn đọc được suy nghĩ thật giả trong mắt cô. Cô cũng nhìn anh, biết rõ bây giờ không thể chớp mắt, hoặc dời tầm nhìn chỗ khác, bởi Cao Nguyên là Chúa ghen không biết sẽ biến cô thành cái gì...
"Được rồi, tạm thời tin tưởng em." Cuối cùng, Chúa cũng đưa ra kết luận.
"..." Cô thở phào nhẹ nhõm, "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Chắc là chín giờ rưỡi rồi."
"Ah..." Tinh Tuệ trầm ngâm một chút, sau đó nhảy dựng lên, "Cái gì? Đã chín giờ rưỡi sao?!"
Cô muốn ngồi dậy nhưng phát hiện toàn thân chua xót, đau đớn không chịu được, tứ chi vô lực, giống như là vừa bị một người hung hăng đánh cho một trận.
"Em làm gì?" cánh tay Cao Nguyên còn để ngang trên eo cô.
"Đi làm chứ làm gì?..." Cô giương mắt nhìn.
"Nhưng mà thưa Đường Tinh Tuệ tiểu thư, hôm nay hình như là thứ bảy."
"Ách..." Cô mở trừng hai mắt, sau đó ngã xuống giường, kéo căng chăn mền, "Vậy cho em nằm thêm chút nữa."
Cô nhắm mắt lại, "Chó" sau lưng hình như vẫn còn liếm cô.
"Cao Nguyên, anh để em yên một chút được không, em van anh..." Lời cầu xin thật khổ não.
"Em ngủ?..." Giọng anh hàm hồ chôn sau gáy cô.
"Anh làm vậy sao em ngủ được..." Cô oán giận, sau đó, dường như chợt nhớ tới điều gì, xoay người lại nhìn vào mắt anh, "Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không thể có quan hệ thể xác nữa!"
"Anh không có nha, " anh vẻ mặt vô tội, " ‘Tên kia’ của anh hôm nay cực kỳ thành thật."
"..." Cô nhìn anh, nói từng chữ từng câu, "Em không chỉ nói «quan hệ thể xác» thôi, mà bao gồm cả «tiếp xúc thể xác» luôn."
Cao Nguyên nhíu mày: "Vậy cũng quá hà khắc đi!"
Tinh Tuệ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đầu hàng: "Được rồi, như vậy cũng quá hà khắc... nhưng anh không được chọc em."
"A?" Anh nheo mắt, "Nếu anh chọc em thì sao?"
"... Không như thế nào hết, " ở trước mặt anh, cô không cần phải che dấu điều gì, "Chỉ là em lập tức sẽ muốn anh. Anh cũng biết thân thể của em không có biện pháp chống lại anh."
Cao Nguyên cười rộ lên, cười rất vui vẻ hài lòng, mãn nguyện.
"Nhưng em không muốn như vậy, " cô nói tiếp, "Bởi vì em muốn biết, ngoại trừ thể xác, có phải em còn có những bộ phận nào khác không muốn tách rời khỏi anh hay không?... đó mới là lý do quyết định chúng ta có nên tiếp tục nữa hay chấm dứt."
Khuôn mặt Cao Nguyên không còn cười nữa, nhưng khóe miệng vẫn mơ hồ mỉm cười. Anh đưa tay thoải mái nhéo nhéo mũi cô: "Tốt, nghe lời em."
Thứ bảy đó, bọn họ ngủ đến ba giờ chiều mới rời giường. Tinh Tuệ hỏi Cao Nguyên nghĩ xem buổi tối đi nơi nào ăn cơm tối, anh lại nhún vai nói không biết.
"Bây giờ không phải là anh đang muốn theo đuổi em sao? " cô trừng to mắt, "Vì sao anh lại tỏ ra xa cách với em, anh không phải theo lệnh em mà làm sao?!"
"Anh chưa từng nói muốn theo đuổi em, " Cao Nguyên đến ngồi trên ghế sofa, mở ti vi, bắt đầu chơi game, "Anh muốn em thấy rõ thực chất anh là một người như thế nào, muốn em suy nghĩ kỹ anh là như vậy thì em có muốn ở bên cạnh anh hay không? Đúng vậy, anh có thể làm những gì theo lệnh của em, nhưng như vậy không phải là anh... ít nhất con người anh là như vậy, không thể nào làm theo lệnh em từng giây từng phút."
"..."
"Em cần phải nghĩ kỹ là trong những lúc anh tồi tệ nhất, em có muốn ở bên cạnh anh hay không... đây mới chính là bản chất của tình yêu."
Tinh Tuệ rất muốn phản bác anh, hoặc là dứt khoát khóc lóc om sòm làm loạn một trận sau đó buộc anh đối với mình theo lệnh mà làm. Nhưng cô không thể làm như vậy... bởi vì cô biết rõ, Cao Nguyên nói đúng... như vậy mới là bản chất của tình yêu.
Suy cho cùng... anh đúng là một người thích nói về «bản chất»: bản chất của cuộc sống, bản chất của tình yêu... Vậy cuộc đời của chúng ta bị che dấu bởi điều gì mà làm người ta dễ dàng quên đi bản chất đến vậy?
"Như vậy trong lúc em trong tình trạng tồi tệ nhất, anh có rời bỏ em không?" Tinh Tuệ đột nhiên hỏi.
Cao Nguyên suy nghĩ một chút, đáp: "Lúc anh và em bắt đầu làm sex friend, không phải là lúc tinh thần em tồi tệ nhất sao?"
"Ách..." Cũng đúng.
Đêm hôm đó, cuối cùng Cao Nguyên lái xe chở Đường Tinh Tuệ đi ăn đêm ở quán vĩa hè. Không có bữa tối với ánh nến lãng mạn đến cháy lòng, cũng không phải đồ ăn ngon làm người ta vui mừng thét đến chói tai, anh thậm chí... dường như không hề vắt óc nghĩ xem cô thích ăn món gì. Nhưng khi cô cùng người bán hàng rong cò kè mặc cả mua một cây hồ lô ngào đường, dù chỉ thiếu một viên hồ lô thôi mà cô cũng đứng lý luận một hồi với ông chủ. Cao Nguyên vẫn đứng sau lưng cô, chỉ cần cô vừa quay đầu lại có thể thấy vẻ mặt bực mình của anh nhưng không hiểu sao cô lại... thấy an tâm.
"Em đang cười trộm anh sao?" Cao Nguyên nhìn gương mặt cô dưới ánh đèn đường hỏi.
"Không có a..." Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội.
Anh lại không tin tưởng lắm nhưng cũng không tỏ vẻ phản bác.
Tinh Tuệ cắn một miếng hồ lô ngào đường, dừng bước, ngoắc ngoắc ngón tay với Cao Nguyên.
"?" Anh không rõ chuyện gì quay đầu lại nhìn cô.
Cô tiếp tục phác thảo ngón tay: "Có chuyện này nói với anh."
Anh nhíu mày, đưa lỗ tai đến gần.
Cô thoáng nhón chân lên, dùng một giọng nghiêm túc lại ranh mãnh nói: "Anh làm sex friend, em cho anh 99 điểm."
Cao Nguyên cảm thấy đắc ý. Dù sao cũng chỉ bị trừ có 1 điểm thôi, nhưng trên đời này đâu có ai hòan mỹ, không phải sao?...
"Còn làm bạn trai a, " Tinh Tuệ nói tiếp, "em chỉ cho anh... 9 điểm thôi."
"?!" Anh nổi giận trừng cô.
Cô lại nhún nhún vai, vừa ăn hồ lô ngào đường, vừa đi lên phía trước.
"Aiz, " Cao Nguyên kéo cánh tay Tinh Tuệ lại, "Em có ý gì?"
Cô xoay người, cười cười nhìn anh, tiếp tục bước: "Ý là, anh ở trên giường giá trị biểu hiện được 99 điểm, mà dưới giường... chỉ có 9 điểm thôi."
Cao Nguyên nghiến răng nghiến lợi, cô lại mừng rỡ trong lòng nở hoa. Một mặt tán thưởng người này công phu trên giường tuyệt vời, làm anh thấy thích thú. Nhưng mặt khác, lại chê biểu hiện dưới giường của người này không được... ai nghe điều này cũng đều cảm thấy không thích a!
"Anh không tốt chỗ nào?" Anh có điểm bực mình.
Tinh Tuệ không trả lời, mắt đảo quanh một vòng, nói: "Cao Nguyên, anh từ trước đến nay có yêu ai chưa?"
"Nói nhảm." Anh trừng cô, " lúc lão tử cùng phụ nữ đi ra ngoài ước hẹn, em còn không biết ở nơi nào nữa."
Tinh Tuệ cười hì hì suy nghĩ một chút, nói: "Em cùng lắm chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi mà thôi."
Anh không thích vòng quanh: "Thành thật mà nói, em không hài lòng anh chỗ nào?"
Cô khẽ mỉm cười, nhát ma. Nhưng sau đó xoay người tiếp tục hướng đi về trước, giống như, căn bản không nghe thấy vấn đề của anh.
Sau khi chia tay xong, Tinh Tuệ vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Cao Nguyên gọi đến.
"Anh đã tìm được phương pháp gia tăng điểm số rồi." Đầu bên kia điện thoại anh nói rất chuẩn xác.
"A? Thật sự?" Cô cười đến vui vẻ, "Là cái gì?"
"Chính là làm sao thỏa mãn em... em không phải nói trên giường điểm số của anh cao như vậy sao?."
Tinh Tuệ trầm mặc một hồi, sau đó "Pằng" cúp điện thoại.
Hừ! Nghĩ lừa gạt cô lên giường sao?
Không có cửa đâu!
**********
"Cô hôm nay không trang điểm sao?" Giữa trưa ngày thứ hai, J ngồi đối diện với Tinh Tuệ, cẩn thận đánh giá cô.
"Chỉ đeo một ít đồ trang sức trang nhã."
J nhếch miệng: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy da của cô hơi tối."
"..." J thật đúng là có một linh hồn nữ tính nha!
Tinh Tuệ chần chờ một chút, quyết định nói cho J: "Tôi và Cao Nguyên... kết thúc loại quan hệ kia rồi."
J đưa tay cầm chén nước tương dừng trên không trung, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.
Vì vậy cô nói tiếp: "Chúng tôi hiện tại nếm thử một loại... quan hệ bình thường."
"..."
Cô cắn cắn đôi môi: "Bởi vì tôi cảm thấy anh nói không sai, tôi không nên tiếp tục như vậy nữa, tôi không thể tổn thương anh ấy, cũng muốn chịu trách nhiệm với chính mình."
J thở phào một cái, nhưng lại nói một câu giống y như Cao Nguyên: "Cô có thể nói hết một lần được hay không? Dọa chết người..."
"Anh không phải hy vọng tôi và anh ấy kết thúc sao?" Cô nhíu mày.
"Ai nói? " J chan nước tương vào dĩa cơm gà hải nam của mình nói: "Tôi chỉ là hy vọng hai người có thể bình thường lui tới, đừng làm cái gì «sex friend», không có tim không có phổi, cũng không nói muốn hai người phải kết thúc a."
"..."
"Như vậy là tốt rồi, tôi cũng yên lòng."
"Vậy anh là đang lo lắng cái quỷ gì, tôi không phải là đang rất tốt à?"
"Tốt cái gì?." J liếc cô một cái.
"?"
"Cô nghĩ rằng tôi không biết sao, sau khi ly hôn cô vì quá đau khổ mới đi làm những chuyện điên khùng như vậy. Cô cho rằng cô cười thì tôi tin là cô đang vui vẻ sao? Tôi còn nhìn ra được đáy lòng cô rất bi thương a, như vậy làm sao mà tôi không lo lắng cho được?"
Tinh Tuệ sửng sốt một hồi lâu, sau đó đưa tay ôm cổ J, cảm động nói: "Nếu không có anh, tôi thật sư không biết mình đã như thế nào..."
J bị cô siết đến không thở nổi, đành phải vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu thư ơi, cô thật phiền toái, thả tôi ra được rồi. Hơn nữa nơi này có rất nhiều ký giả của các tờ báo, ngày mai tôi bị đăng lên tạp chí bát quái bây giờ... vậy làm sao mà tôi bắt đầu tình yêu mới cho được!"
"..."
"Còn có, nếu như con khỉ kia thấy được, anh ấy không giết tôi mới là lạ."
"Sẽ không, " Tinh Tuệ cười hì hì buông J ra, "Bởi vì anh căn bản chính là phụ nữ a."
"Tôi không phải là phụ nữ..." J nghiến răng nghiến lợi, "Tôi thích đàn ông nhưng không có nghĩa tôi là phụ nữ..."
"Được rồi, được rồi..." Cô qua loa gật đầu.
"Đường Tinh Tuệ!"
"Tốt, anh là đàn ông, đàn ông trăm phần trăm!"
"Nhưng nói lại nè, không trách được làn da cô rất u ám..." J sờ lên cằm nói.
"?"
"Một người phụ nữ quen «ăn» hàng đêm bỗng nhiên nói cấm dục, nội tiết mất cân đối sẽ làm cho làn da mất đi độ sáng bóng."
"..."
************
Có lẽ là sợ lại bị từ chối, cả một ngày Cao Nguyên cũng không gọi điện thoại đến. Trước khi tan sở, Tinh Tuệ lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn đó là Kỷ Dần Hạo.
"Buổi tối có rảnh không?"
"Chuyện gì?" Lúc này, nghe giọng Kỷ Dần Hạo, trong lòng Tinh Tuệ có một cảm giác không rõ. Giống như là, vừa chán ghét, vừa sợ hãi, lại cảm giác tất cả đều không có gì.
"Có chuyện muốn gặp em."
"Trong điện thoại không thể nói sao?"
"Không được, tốt nhất là gặp mặt."
"..." Nghe Kỷ Dần Hạo nói như vậy, Tinh Tuệ đột nhiên thấy hồi hộp. Anh đã từng hung hăng làm tổn thương cô, miệng vết thương bây giờ hình như đã kết vảy nên không còn đau nữa, nhưng... dù sao đó vẫn là miệng vết thương.
"Anh đã đặt bàn tại nhà hàng XX lúc bảy giờ rưỡi tối nay." Anh nói như vậy cũng không phải câu hỏi nhưng cũng đang chờ câu trả lời của cô.
"... Được." Cô đáp ứng, thật ra hơn phân nửa là vì tò mò muốn biết Kỷ Dần Hạo định đề cập đến chuyện gì.
"Vậy, tối gặp."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Tinh Tuệ bất an đứng dậy đi đến phòng giải khát rót một chén trà bưởi nóng. Ngay khi hương vị ngọt ngào quen thuộc xen lẫn chua xót bay vào mũi cô, cô bỗng thấy hối hận khi nhận lời ăn tối với Kỷ Dần Hạo. Nhưng cô lại là người thích ứng trong mọi hòan cảnh, vì vậy nếu đã đáp ứng, cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đi đi.
Dù vậy, trước khi rời phòng làm việc, cô cũng trang điểm lại. Cô tự an ủi mình, dù sao thì những trang sức trang nhã quá đơn điệu này... cũng không phù hợp lắm dưới ánh đèn của nhà hàng.
Lúc lái xe ra khỏi tầng hầm garage, Cao Nguyên đột nhiên gọi điện thoại cho cô. Nhìn trên màn hình điện thoại hai chữ "Sexfriend" đã được đổi trở về tên anh, cô chột dạ dừng lại mấy giây, cuối cùng quyết định nhận cuộc gọi.
"Em hôm nay có làm thêm giờ không?" Anh hỏi.
"Không có."
"A, vậy em có nghĩ ra đi nơi nào ăn cơm không?"
"Ách... Em buổi tối nay có chuyện."
"Chuyện gì?"
Tinh Tuệ đem di động chuyển sang chế độ handsfree, để sang một bên, lái xe ra khỏi garage: "Em hẹn ăn cơm với J."
"A?" giọng Cao Nguyên như đang cười, "Vậy em hỏi J một chút xem thêm một chỗ ngồi được không?"
"Để em hỏi thử..." Cô lấy lại bình tĩnh, quay qua không khí trong xe nói: "J, Cao Nguyên nói muốn cùng nhau ăn cơm?... Được rồi."
Cô lại dừng một chút, mới trả lời Cao Nguyên: "J cho anh biến, chúng tôi là muốn đi gặp khách hàng."
Cô cho là anh sẽ cười trừ, sau đó hẹn cô đi ăn khuya hoặc tiếp tục tìm cách lừa gạt cô lên giường, nhưng kỳ quái là, đầu bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng.
"Allo?" Cô đánh tay lái cua quẹo, chạy nhanh ra đường chính, "Anh có nghe em nói không?"
"Ừ..." Giọng anh nghe có vẻ lạnh lùng.
"?" Chỉ trong chớp mắt, Tinh Tuệ chợt hoảng hốt, giống như người định ra ngoài ăn ăn trộm lại bị chủ nhàbắt được.
Nhưng Cao Nguyên nói rất nhanh: "Vậy em cơm nước xong gọi cho anh nhe."
"Được... Tốt."
Cúp điện thoại, Tinh Tuệ cảm giác dường như có gì đó là lạ nhưng lại không giải thích được. Cuối cùng, cô quyết định đi đến nơi hẹn với Kỷ Dần Hạo trước, mấy chuyện khác tính sau.
Nhà hàng Kỷ Dần Hạo đặt là nhà hàng mà hai người bọn họ trước kia thường xuyên đến ăn. Khi cô vừa mới đi vào, người quản lý đại sảnh quen biết liền mỉm cười nhìn cô chào hỏi, giúp cô cởi áo khoác.
Lúc đi đến bàn ăn, tim cô nhảy thình thịch, cô không dám nhìn Kỷ Dần Hạo, chỉ là phối hợp ngồi xuống.
Chờ quản lý đại sảnh rời đi, Kỷ Dần Hạo đem thực đơn đẩy tới trước mặt cô nói: "Em muốn ăn gì thì gọi đi."
Tinh Tuệ gật đầu, bắt đầu nghiêm túc xem thực đơn. Một lát sau, cô gọi người phục vụ tới, bắt đầu gọi thức ăn, nhưng chưa gọi xong đã nghe Kỷ Dần Hạo nói: "Chẳng lẽ em không còn thích ăn vi cá, bò sốt tiêu đen và vài cái nấm trà chiên sơ sao? Hồi trước, mỗi lần em đến đều gọi những món này, hơn nữa em còn nói, gọi những món mới cũng không biết ăn có ngon không? Nên thay vì hối hận thà gọi mấy món đã ăn qua."
Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn Kỷ Dần Hạo, không biết anh nói những lời này là dụng ý gì, vì vậy đợi người phục vụ xoay người bước đi, mới nói với Kỷ Dần Hạo: "Tôi ngẫu nhiên cũng muốn đổi khẩu vị."
Kỷ Dần Hạo ngoài ý muốn nhún nhún vai, ngược lại cũng không nói thêm gì.
"Anh tới tìm tôi để nói chuyện gì?" vì không thích bị nhử, cho nên cô trực tiếp hỏi.
Kỷ Dần Hạo cười khổ: "Em vẫn như vậy không có tính nhẫn nại..."
"..."
Kỷ Dần Hạo không còn mĩm cười nữa, nhìn cô: "Em... Lần trước nằm viện, thân thể không có sao chứ?"
Tinh Tuệ suy nghĩ mấy giây mới nhớ Kỷ Dần Hạo đang nói điều gì, bỗng trở nên bực bội: "Không có việc gì."
"Vậy em hơn nữa năm nay có ổn không?"
Trong nháy mắt, cô bắt đầu nổi giận, một người không tiếc dùng mọi hành động làm tổn thương người khác để đạt được cái mình muốn thì có tư cách gì để hỏi vấn đề này?
Kỷ Dần Hạo thấy cô không trả lời, trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Tinh Tuệ, kỳ thật anh... "
"Di?" Có người ở bàn vuông vừa ngồi xuống, nói, "J đi phòng rửa tay sao?"
Nói xong, người nọ còn quay đầu nhìn chung quanh một hồi, cuối cùng nhìn bên cạnh bàn ăn thấy chồng cũ của người yêu mình đang ngồi đó trên mặt vẫn đang mĩm cười.
Tinh Tuệ há to miệng, ngồi yên không nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Cao Nguyên, " Kỷ Dần Hạo nhíu mày, "Tôi dường như không có mời cậu đến."
"Cậu tất nhiên là không có mời tôi, " Cao Nguyên như không có việc gì nhún vai, "Mời tôi đến là J."
Kỷ Dần Hạo vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, lại nhìn Tinh Tuệ, trong lòng đang tự hỏi mình có quan hệ gì với J?
Tinh Tuệ ngẩng đầu lên, phát hiện Cao Nguyên vừa vặn cũng xoay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình thản ung dung, nhưng ánh mắt của anh nói cho cô biết: anh đang tức giận.
Vì vậy cô lấy lại bình tĩnh, thành khẩn nói với anh: "Nói dối là em không đúng. Nhưng là, em hy vọng anh có thể cho em một chút riêng tư để xử lý chuyện này được không?Anh đi về trước đi, em sẽ đến nhà tìm anh."
Thật ra, cô ước chừng biết rõ nói những lời này cũng vô ích. Với cá tính của Cao Nguyên, sẽ châm chọc khiêu khích một phen, sau đó sẽ túm cô ra khỏi nhà hàng, sau đó thì... anh có còn giữ được lời hứa «không có tình dục» hay không, cô cũng không biết nữa. Nhưng cô cảm giác mình không thể một lúc xử lý hai chuyện, dù bây giờ cô rất muốn lập tức xoay người rời đi, nhưng ít ra cô cần phải nghe xong Kỷ Dần Hạo muốn nói điều gì nên nghĩ biện pháp trấn an Cao Nguyên.
Thật ngoài dự đoán, Cao Nguyên nhìn vào mắt cô, suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Được. Anh ở ngoài xe đợi em."
Lời anh nói không vương một chút tức giận chỉ có vẻ không tình nguyện nhưng như vậy là anh đã thật sự nguyện ý nghe lời khẩn cầu của cô, hơn nữa còn làm theo... Điều này làm cho Tinh Tuệ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi... Bọn họ trước kia giống như hai làn sóng radio độc lập, mỗi lần muốn nối thông nhau, đều sẽ phát hiện những gì người này nói, người kia không tiếp thu được, hoặc những gì người kia nói người nọ chưa chắc đã tiếp nhận, vì vậy, cả hai dường như đều không tự chủ, chọn phương pháp «hành động thay cho lời nói» để đối phó nhau.
Mà bây giờ, làn sóng của bọn họ bỗng nhiên nhập lại thành một...
Vậy là sao?
Tinh Tuệ vẫn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, Cao Nguyên liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, chung quanh bọn họ náo nhiệt tưng bừng, có người ở kéo đàn violon, có người cầm bánh ngọt, quản lý đại sảnh mỉm cười đi tới, nói: "Kỷ tiên sinh, Kỷ phu nhân, chúc hai người kỷ niệm đầy năm vui vẻ!"
Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn khuôn mặt mĩm cười của người quản lý đại sảnh, nhìn Kỷ Dần Hạo đang ngồi đối diện cô... lúc này mới chợt hiểu mục đích mà anh hẹn cô đến đây.
"Đường Tinh Tuệ, " Cao Nguyên đứng bên cạnh cô, cô chưa bao giờ nghe giọng anh bình tĩnh nhưng lạnh lùng như lúc này " Lần này, em thật quá đáng!"
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, hai tay vẫn đút túi, bất kể tiếng đàn violon vẫn đang dìu dặt du dương.
Sau khi dạo xong khúc nhạc, ngay lúc những thực khách ngồi ở các bàn trong sảnh ùa đến chúc mừng bọn họ, Tinh Tuệ vọt người đứng lên, cầm lấy ba lô, mặt không thay đổi nói với Kỷ Dần Hạo:
"Tôi mặc kệ bây giờ anh và bạn gái anh như thế nào, trở mặt cũng tốt, chia tay cũng tốt. Dù anh cảm thấy cuộc sống của tôi không có anh rất tồi tệ, dù anh bắt đầu hoài niệm trước kia, nhớ lại cuộc sống cũ... tôi chỉ muốn nói cho anh biết...đừng giả mù sa mưa nói rằng hợp thì ở không hợp thì chia tay, sau khi ly hôn vẫn là bạn bè. Hãy thu hồi những lý luận đó của anh đi, cái đó chỉ áp dụng được với anh mà thôi! Qua nhiều chuyện, tôi biết rõ anh là vì tư lợi, một người không có lương tâm cũng không có nguyên tắc, người tôi xem thường nhất là anh! Mẹ kiếp, anh không phải là thứ mà tôi cần, về sau cút xa một chút...đừng đến phiền tôi!"
Nói xong, cô vội vã chạy như bay ra khỏi nhà hàng để lại những người khác đang há mồm, trợn mắt.
"Như vậy..." Tinh Tuệ cũng mở trừng hai mắt, "Anh đồng ý?"
Cao Nguyên để đũa xuống, nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nghiêm túc nghĩ một chút rồi nói: "Ừ. Anh đồng ý."
"Không thể có quan hệ thể xác nha." Cô nhắc nhở.
"Ừ." Cao Nguyên nhíu mày, sau đó vẻ mặt trầm trọng gật đầu.
"Em cũng không chắc là mình sẽ yêu anh nhe." Cô chưa từ bỏ ý định.
"Ừ..." Anh trả lời bằng giọng mũi.
"Hơn nữa..." Cô nhìn anh, chần chờ nói, "Có lẽ cuối cùng anh sẽ hận em."
Cao Nguyên cũng nhìn cô, trong ánh mắt có một loại cố chấp không nói thành lời. Cô lần đầu tiên phát hiện anh có cặp mắt đẹp như vậy bởi vì lông mi của anh dài và đậm hơn cả lông mi con gái. Có lẽ cặp lông mi này đi với cặp mắt đàn ông thì hơi có vẻ rất buồn nôn, nhưng với Cao Nguyên... cô lại thấy rất đẹp mắt.
"Anh chỉ có một vấn đề." Anh mở miệng nói ra.
"?"
"Giữa chúng ta... lui tới, từ khi nào thì bắt đầu?"
Tinh Tuệ suy nghĩ một chút: "Ngày mai."
"Được. Như vậy..." Anh nhướng mày, vẻ mặt thành thật, "khuya hôm nay vẫn có thể làm phải không?"
"..."
*********
Bầu trời xanh không một gợn mây, Tinh Tuệ ngẩng đầu luyến tiếc nhìn những phiến lá xanh biếc như muốn thu tất cả vào tầm mắt. Gió nhẹ nhàng thổi, vuốt ve làn da làm cô nổi cả gai ốc. Cô giật giật chân, muốn đi, nhưng không thể nào bước được. Bả vai, cổ, lỗ tai đều rất nhột, cô cười rộ lên, nghĩ thầm nhất định là chỉ có con chó nhỏ màu trắng lông xù đang liếm cô... tiếp tục... và tiếp tục...
Tinh Tuệ ưm một tiếng, sau đó khẽ mở mắt ra. Trời đã sáng, phần lớn ánh sáng bị ngăn ngoài tấm chắn cửa sổ, nhưng vẫn còn một vài tia sáng chiếu vào, làm cô cảm thấy hơi chói mắt.
Di... Thật sự có chó đang liếm cô mà!
Tinh Tuệ xoay người, đối diện là đôi mắt thật đẹp của Cao Nguyên.
"Tại sao lại là anh?..." Cô bật thốt ra. Không phải là con chó nhỏ màu trắng lông xù sao?...
"Nếu không thì em cho là ai?" ánh mắt Cao Nguyên thoáng chốc trở nên giận dữ.
"Chó, " cô vội vã giải thích, "Em tưởng là con chó..."
Anh nheo mắt lại nhìn cô, giống như muốn đọc được suy nghĩ thật giả trong mắt cô. Cô cũng nhìn anh, biết rõ bây giờ không thể chớp mắt, hoặc dời tầm nhìn chỗ khác, bởi Cao Nguyên là Chúa ghen không biết sẽ biến cô thành cái gì...
"Được rồi, tạm thời tin tưởng em." Cuối cùng, Chúa cũng đưa ra kết luận.
"..." Cô thở phào nhẹ nhõm, "Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Chắc là chín giờ rưỡi rồi."
"Ah..." Tinh Tuệ trầm ngâm một chút, sau đó nhảy dựng lên, "Cái gì? Đã chín giờ rưỡi sao?!"
Cô muốn ngồi dậy nhưng phát hiện toàn thân chua xót, đau đớn không chịu được, tứ chi vô lực, giống như là vừa bị một người hung hăng đánh cho một trận.
"Em làm gì?" cánh tay Cao Nguyên còn để ngang trên eo cô.
"Đi làm chứ làm gì?..." Cô giương mắt nhìn.
"Nhưng mà thưa Đường Tinh Tuệ tiểu thư, hôm nay hình như là thứ bảy."
"Ách..." Cô mở trừng hai mắt, sau đó ngã xuống giường, kéo căng chăn mền, "Vậy cho em nằm thêm chút nữa."
Cô nhắm mắt lại, "Chó" sau lưng hình như vẫn còn liếm cô.
"Cao Nguyên, anh để em yên một chút được không, em van anh..." Lời cầu xin thật khổ não.
"Em ngủ?..." Giọng anh hàm hồ chôn sau gáy cô.
"Anh làm vậy sao em ngủ được..." Cô oán giận, sau đó, dường như chợt nhớ tới điều gì, xoay người lại nhìn vào mắt anh, "Hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không thể có quan hệ thể xác nữa!"
"Anh không có nha, " anh vẻ mặt vô tội, " ‘Tên kia’ của anh hôm nay cực kỳ thành thật."
"..." Cô nhìn anh, nói từng chữ từng câu, "Em không chỉ nói «quan hệ thể xác» thôi, mà bao gồm cả «tiếp xúc thể xác» luôn."
Cao Nguyên nhíu mày: "Vậy cũng quá hà khắc đi!"
Tinh Tuệ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đầu hàng: "Được rồi, như vậy cũng quá hà khắc... nhưng anh không được chọc em."
"A?" Anh nheo mắt, "Nếu anh chọc em thì sao?"
"... Không như thế nào hết, " ở trước mặt anh, cô không cần phải che dấu điều gì, "Chỉ là em lập tức sẽ muốn anh. Anh cũng biết thân thể của em không có biện pháp chống lại anh."
Cao Nguyên cười rộ lên, cười rất vui vẻ hài lòng, mãn nguyện.
"Nhưng em không muốn như vậy, " cô nói tiếp, "Bởi vì em muốn biết, ngoại trừ thể xác, có phải em còn có những bộ phận nào khác không muốn tách rời khỏi anh hay không?... đó mới là lý do quyết định chúng ta có nên tiếp tục nữa hay chấm dứt."
Khuôn mặt Cao Nguyên không còn cười nữa, nhưng khóe miệng vẫn mơ hồ mỉm cười. Anh đưa tay thoải mái nhéo nhéo mũi cô: "Tốt, nghe lời em."
Thứ bảy đó, bọn họ ngủ đến ba giờ chiều mới rời giường. Tinh Tuệ hỏi Cao Nguyên nghĩ xem buổi tối đi nơi nào ăn cơm tối, anh lại nhún vai nói không biết.
"Bây giờ không phải là anh đang muốn theo đuổi em sao? " cô trừng to mắt, "Vì sao anh lại tỏ ra xa cách với em, anh không phải theo lệnh em mà làm sao?!"
"Anh chưa từng nói muốn theo đuổi em, " Cao Nguyên đến ngồi trên ghế sofa, mở ti vi, bắt đầu chơi game, "Anh muốn em thấy rõ thực chất anh là một người như thế nào, muốn em suy nghĩ kỹ anh là như vậy thì em có muốn ở bên cạnh anh hay không? Đúng vậy, anh có thể làm những gì theo lệnh của em, nhưng như vậy không phải là anh... ít nhất con người anh là như vậy, không thể nào làm theo lệnh em từng giây từng phút."
"..."
"Em cần phải nghĩ kỹ là trong những lúc anh tồi tệ nhất, em có muốn ở bên cạnh anh hay không... đây mới chính là bản chất của tình yêu."
Tinh Tuệ rất muốn phản bác anh, hoặc là dứt khoát khóc lóc om sòm làm loạn một trận sau đó buộc anh đối với mình theo lệnh mà làm. Nhưng cô không thể làm như vậy... bởi vì cô biết rõ, Cao Nguyên nói đúng... như vậy mới là bản chất của tình yêu.
Suy cho cùng... anh đúng là một người thích nói về «bản chất»: bản chất của cuộc sống, bản chất của tình yêu... Vậy cuộc đời của chúng ta bị che dấu bởi điều gì mà làm người ta dễ dàng quên đi bản chất đến vậy?
"Như vậy trong lúc em trong tình trạng tồi tệ nhất, anh có rời bỏ em không?" Tinh Tuệ đột nhiên hỏi.
Cao Nguyên suy nghĩ một chút, đáp: "Lúc anh và em bắt đầu làm sex friend, không phải là lúc tinh thần em tồi tệ nhất sao?"
"Ách..." Cũng đúng.
Đêm hôm đó, cuối cùng Cao Nguyên lái xe chở Đường Tinh Tuệ đi ăn đêm ở quán vĩa hè. Không có bữa tối với ánh nến lãng mạn đến cháy lòng, cũng không phải đồ ăn ngon làm người ta vui mừng thét đến chói tai, anh thậm chí... dường như không hề vắt óc nghĩ xem cô thích ăn món gì. Nhưng khi cô cùng người bán hàng rong cò kè mặc cả mua một cây hồ lô ngào đường, dù chỉ thiếu một viên hồ lô thôi mà cô cũng đứng lý luận một hồi với ông chủ. Cao Nguyên vẫn đứng sau lưng cô, chỉ cần cô vừa quay đầu lại có thể thấy vẻ mặt bực mình của anh nhưng không hiểu sao cô lại... thấy an tâm.
"Em đang cười trộm anh sao?" Cao Nguyên nhìn gương mặt cô dưới ánh đèn đường hỏi.
"Không có a..." Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội.
Anh lại không tin tưởng lắm nhưng cũng không tỏ vẻ phản bác.
Tinh Tuệ cắn một miếng hồ lô ngào đường, dừng bước, ngoắc ngoắc ngón tay với Cao Nguyên.
"?" Anh không rõ chuyện gì quay đầu lại nhìn cô.
Cô tiếp tục phác thảo ngón tay: "Có chuyện này nói với anh."
Anh nhíu mày, đưa lỗ tai đến gần.
Cô thoáng nhón chân lên, dùng một giọng nghiêm túc lại ranh mãnh nói: "Anh làm sex friend, em cho anh 99 điểm."
Cao Nguyên cảm thấy đắc ý. Dù sao cũng chỉ bị trừ có 1 điểm thôi, nhưng trên đời này đâu có ai hòan mỹ, không phải sao?...
"Còn làm bạn trai a, " Tinh Tuệ nói tiếp, "em chỉ cho anh... 9 điểm thôi."
"?!" Anh nổi giận trừng cô.
Cô lại nhún nhún vai, vừa ăn hồ lô ngào đường, vừa đi lên phía trước.
"Aiz, " Cao Nguyên kéo cánh tay Tinh Tuệ lại, "Em có ý gì?"
Cô xoay người, cười cười nhìn anh, tiếp tục bước: "Ý là, anh ở trên giường giá trị biểu hiện được 99 điểm, mà dưới giường... chỉ có 9 điểm thôi."
Cao Nguyên nghiến răng nghiến lợi, cô lại mừng rỡ trong lòng nở hoa. Một mặt tán thưởng người này công phu trên giường tuyệt vời, làm anh thấy thích thú. Nhưng mặt khác, lại chê biểu hiện dưới giường của người này không được... ai nghe điều này cũng đều cảm thấy không thích a!
"Anh không tốt chỗ nào?" Anh có điểm bực mình.
Tinh Tuệ không trả lời, mắt đảo quanh một vòng, nói: "Cao Nguyên, anh từ trước đến nay có yêu ai chưa?"
"Nói nhảm." Anh trừng cô, " lúc lão tử cùng phụ nữ đi ra ngoài ước hẹn, em còn không biết ở nơi nào nữa."
Tinh Tuệ cười hì hì suy nghĩ một chút, nói: "Em cùng lắm chỉ nhỏ hơn anh có một tuổi mà thôi."
Anh không thích vòng quanh: "Thành thật mà nói, em không hài lòng anh chỗ nào?"
Cô khẽ mỉm cười, nhát ma. Nhưng sau đó xoay người tiếp tục hướng đi về trước, giống như, căn bản không nghe thấy vấn đề của anh.
Sau khi chia tay xong, Tinh Tuệ vừa về đến nhà, liền nhận được điện thoại của Cao Nguyên gọi đến.
"Anh đã tìm được phương pháp gia tăng điểm số rồi." Đầu bên kia điện thoại anh nói rất chuẩn xác.
"A? Thật sự?" Cô cười đến vui vẻ, "Là cái gì?"
"Chính là làm sao thỏa mãn em... em không phải nói trên giường điểm số của anh cao như vậy sao?."
Tinh Tuệ trầm mặc một hồi, sau đó "Pằng" cúp điện thoại.
Hừ! Nghĩ lừa gạt cô lên giường sao?
Không có cửa đâu!
**********
"Cô hôm nay không trang điểm sao?" Giữa trưa ngày thứ hai, J ngồi đối diện với Tinh Tuệ, cẩn thận đánh giá cô.
"Chỉ đeo một ít đồ trang sức trang nhã."
J nhếch miệng: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy da của cô hơi tối."
"..." J thật đúng là có một linh hồn nữ tính nha!
Tinh Tuệ chần chờ một chút, quyết định nói cho J: "Tôi và Cao Nguyên... kết thúc loại quan hệ kia rồi."
J đưa tay cầm chén nước tương dừng trên không trung, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô.
Vì vậy cô nói tiếp: "Chúng tôi hiện tại nếm thử một loại... quan hệ bình thường."
"..."
Cô cắn cắn đôi môi: "Bởi vì tôi cảm thấy anh nói không sai, tôi không nên tiếp tục như vậy nữa, tôi không thể tổn thương anh ấy, cũng muốn chịu trách nhiệm với chính mình."
J thở phào một cái, nhưng lại nói một câu giống y như Cao Nguyên: "Cô có thể nói hết một lần được hay không? Dọa chết người..."
"Anh không phải hy vọng tôi và anh ấy kết thúc sao?" Cô nhíu mày.
"Ai nói? " J chan nước tương vào dĩa cơm gà hải nam của mình nói: "Tôi chỉ là hy vọng hai người có thể bình thường lui tới, đừng làm cái gì «sex friend», không có tim không có phổi, cũng không nói muốn hai người phải kết thúc a."
"..."
"Như vậy là tốt rồi, tôi cũng yên lòng."
"Vậy anh là đang lo lắng cái quỷ gì, tôi không phải là đang rất tốt à?"
"Tốt cái gì?." J liếc cô một cái.
"?"
"Cô nghĩ rằng tôi không biết sao, sau khi ly hôn cô vì quá đau khổ mới đi làm những chuyện điên khùng như vậy. Cô cho rằng cô cười thì tôi tin là cô đang vui vẻ sao? Tôi còn nhìn ra được đáy lòng cô rất bi thương a, như vậy làm sao mà tôi không lo lắng cho được?"
Tinh Tuệ sửng sốt một hồi lâu, sau đó đưa tay ôm cổ J, cảm động nói: "Nếu không có anh, tôi thật sư không biết mình đã như thế nào..."
J bị cô siết đến không thở nổi, đành phải vỗ vỗ lưng cô: "Tiểu thư ơi, cô thật phiền toái, thả tôi ra được rồi. Hơn nữa nơi này có rất nhiều ký giả của các tờ báo, ngày mai tôi bị đăng lên tạp chí bát quái bây giờ... vậy làm sao mà tôi bắt đầu tình yêu mới cho được!"
"..."
"Còn có, nếu như con khỉ kia thấy được, anh ấy không giết tôi mới là lạ."
"Sẽ không, " Tinh Tuệ cười hì hì buông J ra, "Bởi vì anh căn bản chính là phụ nữ a."
"Tôi không phải là phụ nữ..." J nghiến răng nghiến lợi, "Tôi thích đàn ông nhưng không có nghĩa tôi là phụ nữ..."
"Được rồi, được rồi..." Cô qua loa gật đầu.
"Đường Tinh Tuệ!"
"Tốt, anh là đàn ông, đàn ông trăm phần trăm!"
"Nhưng nói lại nè, không trách được làn da cô rất u ám..." J sờ lên cằm nói.
"?"
"Một người phụ nữ quen «ăn» hàng đêm bỗng nhiên nói cấm dục, nội tiết mất cân đối sẽ làm cho làn da mất đi độ sáng bóng."
"..."
************
Có lẽ là sợ lại bị từ chối, cả một ngày Cao Nguyên cũng không gọi điện thoại đến. Trước khi tan sở, Tinh Tuệ lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn đó là Kỷ Dần Hạo.
"Buổi tối có rảnh không?"
"Chuyện gì?" Lúc này, nghe giọng Kỷ Dần Hạo, trong lòng Tinh Tuệ có một cảm giác không rõ. Giống như là, vừa chán ghét, vừa sợ hãi, lại cảm giác tất cả đều không có gì.
"Có chuyện muốn gặp em."
"Trong điện thoại không thể nói sao?"
"Không được, tốt nhất là gặp mặt."
"..." Nghe Kỷ Dần Hạo nói như vậy, Tinh Tuệ đột nhiên thấy hồi hộp. Anh đã từng hung hăng làm tổn thương cô, miệng vết thương bây giờ hình như đã kết vảy nên không còn đau nữa, nhưng... dù sao đó vẫn là miệng vết thương.
"Anh đã đặt bàn tại nhà hàng XX lúc bảy giờ rưỡi tối nay." Anh nói như vậy cũng không phải câu hỏi nhưng cũng đang chờ câu trả lời của cô.
"... Được." Cô đáp ứng, thật ra hơn phân nửa là vì tò mò muốn biết Kỷ Dần Hạo định đề cập đến chuyện gì.
"Vậy, tối gặp."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Tinh Tuệ bất an đứng dậy đi đến phòng giải khát rót một chén trà bưởi nóng. Ngay khi hương vị ngọt ngào quen thuộc xen lẫn chua xót bay vào mũi cô, cô bỗng thấy hối hận khi nhận lời ăn tối với Kỷ Dần Hạo. Nhưng cô lại là người thích ứng trong mọi hòan cảnh, vì vậy nếu đã đáp ứng, cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đi đi.
Dù vậy, trước khi rời phòng làm việc, cô cũng trang điểm lại. Cô tự an ủi mình, dù sao thì những trang sức trang nhã quá đơn điệu này... cũng không phù hợp lắm dưới ánh đèn của nhà hàng.
Lúc lái xe ra khỏi tầng hầm garage, Cao Nguyên đột nhiên gọi điện thoại cho cô. Nhìn trên màn hình điện thoại hai chữ "Sexfriend" đã được đổi trở về tên anh, cô chột dạ dừng lại mấy giây, cuối cùng quyết định nhận cuộc gọi.
"Em hôm nay có làm thêm giờ không?" Anh hỏi.
"Không có."
"A, vậy em có nghĩ ra đi nơi nào ăn cơm không?"
"Ách... Em buổi tối nay có chuyện."
"Chuyện gì?"
Tinh Tuệ đem di động chuyển sang chế độ handsfree, để sang một bên, lái xe ra khỏi garage: "Em hẹn ăn cơm với J."
"A?" giọng Cao Nguyên như đang cười, "Vậy em hỏi J một chút xem thêm một chỗ ngồi được không?"
"Để em hỏi thử..." Cô lấy lại bình tĩnh, quay qua không khí trong xe nói: "J, Cao Nguyên nói muốn cùng nhau ăn cơm?... Được rồi."
Cô lại dừng một chút, mới trả lời Cao Nguyên: "J cho anh biến, chúng tôi là muốn đi gặp khách hàng."
Cô cho là anh sẽ cười trừ, sau đó hẹn cô đi ăn khuya hoặc tiếp tục tìm cách lừa gạt cô lên giường, nhưng kỳ quái là, đầu bên kia điện thoại lại rơi vào im lặng.
"Allo?" Cô đánh tay lái cua quẹo, chạy nhanh ra đường chính, "Anh có nghe em nói không?"
"Ừ..." Giọng anh nghe có vẻ lạnh lùng.
"?" Chỉ trong chớp mắt, Tinh Tuệ chợt hoảng hốt, giống như người định ra ngoài ăn ăn trộm lại bị chủ nhàbắt được.
Nhưng Cao Nguyên nói rất nhanh: "Vậy em cơm nước xong gọi cho anh nhe."
"Được... Tốt."
Cúp điện thoại, Tinh Tuệ cảm giác dường như có gì đó là lạ nhưng lại không giải thích được. Cuối cùng, cô quyết định đi đến nơi hẹn với Kỷ Dần Hạo trước, mấy chuyện khác tính sau.
Nhà hàng Kỷ Dần Hạo đặt là nhà hàng mà hai người bọn họ trước kia thường xuyên đến ăn. Khi cô vừa mới đi vào, người quản lý đại sảnh quen biết liền mỉm cười nhìn cô chào hỏi, giúp cô cởi áo khoác.
Lúc đi đến bàn ăn, tim cô nhảy thình thịch, cô không dám nhìn Kỷ Dần Hạo, chỉ là phối hợp ngồi xuống.
Chờ quản lý đại sảnh rời đi, Kỷ Dần Hạo đem thực đơn đẩy tới trước mặt cô nói: "Em muốn ăn gì thì gọi đi."
Tinh Tuệ gật đầu, bắt đầu nghiêm túc xem thực đơn. Một lát sau, cô gọi người phục vụ tới, bắt đầu gọi thức ăn, nhưng chưa gọi xong đã nghe Kỷ Dần Hạo nói: "Chẳng lẽ em không còn thích ăn vi cá, bò sốt tiêu đen và vài cái nấm trà chiên sơ sao? Hồi trước, mỗi lần em đến đều gọi những món này, hơn nữa em còn nói, gọi những món mới cũng không biết ăn có ngon không? Nên thay vì hối hận thà gọi mấy món đã ăn qua."
Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn Kỷ Dần Hạo, không biết anh nói những lời này là dụng ý gì, vì vậy đợi người phục vụ xoay người bước đi, mới nói với Kỷ Dần Hạo: "Tôi ngẫu nhiên cũng muốn đổi khẩu vị."
Kỷ Dần Hạo ngoài ý muốn nhún nhún vai, ngược lại cũng không nói thêm gì.
"Anh tới tìm tôi để nói chuyện gì?" vì không thích bị nhử, cho nên cô trực tiếp hỏi.
Kỷ Dần Hạo cười khổ: "Em vẫn như vậy không có tính nhẫn nại..."
"..."
Kỷ Dần Hạo không còn mĩm cười nữa, nhìn cô: "Em... Lần trước nằm viện, thân thể không có sao chứ?"
Tinh Tuệ suy nghĩ mấy giây mới nhớ Kỷ Dần Hạo đang nói điều gì, bỗng trở nên bực bội: "Không có việc gì."
"Vậy em hơn nữa năm nay có ổn không?"
Trong nháy mắt, cô bắt đầu nổi giận, một người không tiếc dùng mọi hành động làm tổn thương người khác để đạt được cái mình muốn thì có tư cách gì để hỏi vấn đề này?
Kỷ Dần Hạo thấy cô không trả lời, trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Tinh Tuệ, kỳ thật anh... "
"Di?" Có người ở bàn vuông vừa ngồi xuống, nói, "J đi phòng rửa tay sao?"
Nói xong, người nọ còn quay đầu nhìn chung quanh một hồi, cuối cùng nhìn bên cạnh bàn ăn thấy chồng cũ của người yêu mình đang ngồi đó trên mặt vẫn đang mĩm cười.
Tinh Tuệ há to miệng, ngồi yên không nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Cao Nguyên, " Kỷ Dần Hạo nhíu mày, "Tôi dường như không có mời cậu đến."
"Cậu tất nhiên là không có mời tôi, " Cao Nguyên như không có việc gì nhún vai, "Mời tôi đến là J."
Kỷ Dần Hạo vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, lại nhìn Tinh Tuệ, trong lòng đang tự hỏi mình có quan hệ gì với J?
Tinh Tuệ ngẩng đầu lên, phát hiện Cao Nguyên vừa vặn cũng xoay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình thản ung dung, nhưng ánh mắt của anh nói cho cô biết: anh đang tức giận.
Vì vậy cô lấy lại bình tĩnh, thành khẩn nói với anh: "Nói dối là em không đúng. Nhưng là, em hy vọng anh có thể cho em một chút riêng tư để xử lý chuyện này được không?Anh đi về trước đi, em sẽ đến nhà tìm anh."
Thật ra, cô ước chừng biết rõ nói những lời này cũng vô ích. Với cá tính của Cao Nguyên, sẽ châm chọc khiêu khích một phen, sau đó sẽ túm cô ra khỏi nhà hàng, sau đó thì... anh có còn giữ được lời hứa «không có tình dục» hay không, cô cũng không biết nữa. Nhưng cô cảm giác mình không thể một lúc xử lý hai chuyện, dù bây giờ cô rất muốn lập tức xoay người rời đi, nhưng ít ra cô cần phải nghe xong Kỷ Dần Hạo muốn nói điều gì nên nghĩ biện pháp trấn an Cao Nguyên.
Thật ngoài dự đoán, Cao Nguyên nhìn vào mắt cô, suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Được. Anh ở ngoài xe đợi em."
Lời anh nói không vương một chút tức giận chỉ có vẻ không tình nguyện nhưng như vậy là anh đã thật sự nguyện ý nghe lời khẩn cầu của cô, hơn nữa còn làm theo... Điều này làm cho Tinh Tuệ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi... Bọn họ trước kia giống như hai làn sóng radio độc lập, mỗi lần muốn nối thông nhau, đều sẽ phát hiện những gì người này nói, người kia không tiếp thu được, hoặc những gì người kia nói người nọ chưa chắc đã tiếp nhận, vì vậy, cả hai dường như đều không tự chủ, chọn phương pháp «hành động thay cho lời nói» để đối phó nhau.
Mà bây giờ, làn sóng của bọn họ bỗng nhiên nhập lại thành một...
Vậy là sao?
Tinh Tuệ vẫn hoàn toàn chưa kịp phản ứng, Cao Nguyên liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, chung quanh bọn họ náo nhiệt tưng bừng, có người ở kéo đàn violon, có người cầm bánh ngọt, quản lý đại sảnh mỉm cười đi tới, nói: "Kỷ tiên sinh, Kỷ phu nhân, chúc hai người kỷ niệm đầy năm vui vẻ!"
Tinh Tuệ kinh ngạc nhìn khuôn mặt mĩm cười của người quản lý đại sảnh, nhìn Kỷ Dần Hạo đang ngồi đối diện cô... lúc này mới chợt hiểu mục đích mà anh hẹn cô đến đây.
"Đường Tinh Tuệ, " Cao Nguyên đứng bên cạnh cô, cô chưa bao giờ nghe giọng anh bình tĩnh nhưng lạnh lùng như lúc này " Lần này, em thật quá đáng!"
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài, hai tay vẫn đút túi, bất kể tiếng đàn violon vẫn đang dìu dặt du dương.
Sau khi dạo xong khúc nhạc, ngay lúc những thực khách ngồi ở các bàn trong sảnh ùa đến chúc mừng bọn họ, Tinh Tuệ vọt người đứng lên, cầm lấy ba lô, mặt không thay đổi nói với Kỷ Dần Hạo:
"Tôi mặc kệ bây giờ anh và bạn gái anh như thế nào, trở mặt cũng tốt, chia tay cũng tốt. Dù anh cảm thấy cuộc sống của tôi không có anh rất tồi tệ, dù anh bắt đầu hoài niệm trước kia, nhớ lại cuộc sống cũ... tôi chỉ muốn nói cho anh biết...đừng giả mù sa mưa nói rằng hợp thì ở không hợp thì chia tay, sau khi ly hôn vẫn là bạn bè. Hãy thu hồi những lý luận đó của anh đi, cái đó chỉ áp dụng được với anh mà thôi! Qua nhiều chuyện, tôi biết rõ anh là vì tư lợi, một người không có lương tâm cũng không có nguyên tắc, người tôi xem thường nhất là anh! Mẹ kiếp, anh không phải là thứ mà tôi cần, về sau cút xa một chút...đừng đến phiền tôi!"
Nói xong, cô vội vã chạy như bay ra khỏi nhà hàng để lại những người khác đang há mồm, trợn mắt.
Tác giả :
Xuân Thập Tam Thiếu