Bó Hoa Của Narcissus
Chương 7
Tối mịt.
Toà thành.
Đàn hạc văng vẳng xa xôi hoà cùng bản ballad êm ngọt:
"Vui sao bóng đêm cùng được mùa
Liên hoan ánh trăng cùng rượu mua
Chúng ta tới đây góp chung bánh mì, kho báu
Thanh niên Croatia anh tuấn phóng khoáng
Thiếu nữ Croatia dịu dàng thanh lịch
Hỡi vua Troy, nếu có lòng thành
Liệu rằng tài tử bên chúng ta có hay chăng trở thành rể hiền hoàn hảo
Giai nhân bên chúng ta có hay chăng bén duyên với anh hùng quốc gia
Đến đây nào, các bằng hữu phương xa
Chè chén rượu say, chiêm ngưỡng ánh bạc, tận hưởng khoảnh khắc, ăn mừng bội thu
Chuyện tình cảm của lứa sau hãy nghe theo tiếng gọi thần Eros
Eros đỏ mặt, người anh em xem mắt choáng váng
Con gái mỗi người trong nhóm ta đều tài sắc tuyệt trần, chúng ngây thơ, thiện lương, duyên dáng
Con trai mỗi người trong nhóm ta đều điển trai mạnh mẽ, chúng dũng cảm, kiên cường, tài hoa
Cứ mặc bọn nhỏ thoải mái theo đuổi khát khao
Trong màn đêm giăng mắc, trăn trở thay chúng tình yêu và hôn nhân mai sau."
Moma bưng tới một chén trà nóng: "Đứa nhỏ đáng thương của ta, bên phòng nghỉ kia ầm ĩ huyên náo khác một trời một vực với bên này tĩnh mịch thê lương, vì sao ngươi không cùng bọn họ tán gẫu?"
Đêm trước Priam có ngỏ mời anh tham gia buổi tiệc, nhưng anh đã từ chối. Sứ giả thành bang Croatia làm chuyến viếng thăm, đại diện là đức vua bên nước bạn cùng với ba vị hoàng tử, lấy cớ du ngoạn thôi, thật ra thân cận mới là chính yếu.
Hoàng tử nước Croatia cầu hôn công chúa thành Troy. Hoàng hậu đương nhiệm của Troy có gốc gác ở đảo Tenedos vốn quen không ít anh chị em, thuở mới khai hoang dựng nước họ từng hỗ trợ Laomedon rất nhiều. Mà vợ Priam cũng là con gái anh hùng, trong nhà chứa hẳn năm ngàn trâu đực và năm trăm ngựa chiến. Theo lẽ thường thì, các công chúa của Troy tuyển chọn tấm chồng, điều kiện đáp ứng ít nhất cũng phải được cái mã hoàng tử, vừa tài phú vừa tài hoa.
"Náo nhiệt là của bọn họ, liên quan gì đến ta?" Narcissus lạnh lùng nói, xách cung tên ra sân phơi, đoạn rút ba mũi nhắm về phía trăng treo mà bắn: "Ta chẳng lưu luyến gì chốn phồn hoa, vì nó đầy những thói xu nịnh giả dối ta phải cân nhắc để khỏi hụt chân sa lầy." Ba mũi tên đã mất dấu, Narcissus chớ thèm quan tâm nó rơi nơi nào.
Ánh trăng càng lồng lộng, bữa tiệc càng nhộn nhịp xa hoa, khó mà ngon giấc nổi. Narcissus lưng đeo bao đựng, tay cầm cung tên đi thẳng tới con đập chứa nước.
Mặt trăng dưới nước như bản sao của vầng trăng trên trời, thậm chí tròn trịa lung linh hơn. Narcissus kéo căng dây, phóng xuống làn nước một lượt tên.
Vật thể tròn đầy bị đánh nát, ánh trăng tản mác rải nhẹ dập dờn lấp lánh, dòng nước gợn khẽ vuốt ve an ủi trăng từng hồi ngất ngưởng, chốc lát nó tái tạo trở nên rõ ràng, trong vắt, quầng sáng cuốn hút và mị hoặc.
"Tuyệt vời." Narcissus tiếp tục bắn mũi tên thứ hai mà không hề do dự.
"Có để yên cho người khác ngủ không," một giọng nói phát ra từ mặt hồ, mang thái độ khó chịu khi bị quấy rầy.
Narcissus trừng lớn đôi mắt.
Hoa trăng sóng nước, vật trước soi tỏ, vật sau phẳng lặng, điểm xuyết thêm kẻ thứ ba - vài cơn sóng xô tạo thành từng đốm nhoè loang lổ.
Một người đàn ông bán khoả thân xuất hiện, thân hình vừa vặn rắn rỏi lại tao nhã đầy hoang dã, gân tay nổi gồ ghề với đường cong cường tráng, mỗi một động tác nhấc tay động chân đều biểu hiện sức lực mạnh mẽ. Đại dương trong đôi mắt xanh ấy như pha tạp chút hài hước, "Lại là ngươi?"
Tim Narcissus hẫng một nhịp, anh lau sạch bọt nước trên mặt. Hận thù mới và bất bình cũ đan xen, anh xem nhẹ một khắc rung động vừa rồi, không chút do dự phóng tên tới, mũi tên được rót thần lực hăng hái lao vút chạy đua cùng cơn gió đêm.
"Một lời không hợp liền động thủ, tiểu mỹ nhân à, như vậy rất xấu tính." Không rõ người đàn ông hành động cụ thể ra sao, chỉ biết giây tiếp theo Narcissus đã bị dịch chuyển đến trước cột đá với hai chân lơ lửng trên không.
Từng vòng tròn nước khẽ dao dộng, ánh trăng nhuốm màu bàng bạc thấm đẫm vạn vật.
Tiếp xúc gần gũi khiến Narcissus ngột ngạt nên anh giãy giụa với vẻ ghét bỏ, sau đó anh niệm thần chú, mặt nước lập tức đóng băng rồi bao vây cả hai, tất cả thần lực của Narcissus được sử dụng tối đa để báo động cho thị vệ đang tuần tra ban đêm nơi xa, họ sẽ nhanh chóng phát hiện chỗ này có điều kì dị.
"Tên, lai lịch, mục đích?" Narcissus đặt câu hỏi, hai người bị khối băng phủ kín, hơi lạnh phả thẳng vào cơ thể mà lồng ngực người nọ lại nóng như lửa bừng. Narcissus ngẩng đầu trong tư thế khó xử và chỉ có thể phát ra âm thanh, cuối cùng anh đã nghe thấy bước chân rầm rập của bọn lính canh khuya.
Bên tai như có tiếng cười khẽ kèm một chút ý xấu, "Ngươi thật sự muốn biết?" Không đợi Narcissus kịp phản ứng, khối băng tự động hoà tan, anh bị ai đó kéo theo lặn xuống đáy sâu.
Thị vệ tức tốc chạy đến chỉ nhìn được bọt nước trong hồ chứa lớn. Hai tên cùng vò đầu bứt tai, "Có thuỷ quái hả?"
Mặt hồ lúc này cực kỳ lặng êm, có vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây.
Phía dưới, Narcissus nín thở, anh chẳng thể như Liriope tự do hoạt động trong nước, về điểm này thì quả thực anh hoàn toàn không giống con trai Thần Sông một tí nào. Đập chứa rất sâu, một mảnh đen nhánh vùi lấp ánh sáng, trăng trời xuyên thấu chẳng được còn bị khúc xạ ra ngoài.
Narcissus có cảm giác mình đang chìm sâu trong địa ngục thê lương. Một bàn tay vẫn luôn dẫn dắt anh tiến về phía trước, dần dần tầm nhìn trống trải hẳn, rong biển cũng dần xuất hiện, bàn tay kia từ từ siết chặt, tiếp theo anh như được người khác ôm hờ và tựa vào khuôn ngực rộng lớn, Narcissus cảm thấy hơi ấm áp nhưng anh nhanh chóng phỉ nhổ suy nghĩ vớ vẩn này, người kia vẫn rất đáng ghét.
Anh tường tận xung quanh, trên vách đá to quá cỡ treo hai cái đầu khổng lồ của loài thuỷ quái. Nó há miệng rộng hệt bồn máu lớn, đầu lưỡi cuộn tròn, một ngụm nuốt chửng con cá vàng lớn vừa bơi qua. Một con thuỷ quái khác vồ hụt con mồi đang gào rống ầm ĩ, tiếng gầm làm màng tai Narcissus đau nhức.
Người đàn ông dồn anh vào tường đá, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt tràn ngập ý cười: "Sợ sao?" Hắn giam cầm Narcissus rồi dùng tay phải đấm mạnh sát vách.
Âm thanh hấp dẫn sự chú ý của hai con thuỷ quái.
Quái vật chưa gặm được mồi quay đầu lao tới với tròng mắt đỏ ngầu màu máu, nó thè đầu lưỡi thật dài liếm tóc Narcissus. Sợi tóc đứt gãy trên vai, mùi vị tanh hôi xộc sâu vào xoang mũi.
Phải thừa nhận một điều rằng giờ khắc này Narcissus mềm nhũn cả chân, dù sợ hãi cực kỳ nhưng tuyệt đối không thể khai ra. Vì thế anh nhắm nghiền hai mắt, giọng cười bên tai càng dữ dội hơn, hình như anh bị ai đó dời lại gần hướng con thuỷ quái - nỗi ám ảnh khi trở thành thức ăn trong miệng nó. Sắc mặt Narcissus tái nhợt như tuyết trắng, cặp môi run rẩy như giọt sương ban mai làm người ta thương xót.
"Ta cho rằng hương vị của ngươi nhất định rất tuyệt đấy." Người đàn ông cất lời, "Chắc chắn nó rất thích."
Thuỷ quái càng lúc càng áp sát, nó hà hơi thở đánh vào màng nhĩ trướng đau, Narcissus đành giương cờ trắng. Anh ghét nhất thứ đồ dơ dáy này, chịu đựng muốn tăng xông.
"Đừng mà, tha cho ta." Narcissus kêu thốt, anh mơ hồ cảm nhận được quái vật đang dùng đầu lưỡi đánh giá chất lượng "con mồi", giây tiếp theo nó sẽ cuốn vào mồm trực tiếp nhai nuốt.
Hơn nữa anh dám đảm bảo người này thật sự sẽ làm như vậy, bởi hắn nở nụ cười tràn đầy ác ý cùng ánh nhìn róc da thấu xương.
"Làm ơn buông tha ta, ta biết sai rồi."
"Sai ở đâu?"
Thắt lưng anh mềm nhũn, cơ thể yếu ớt tạm thời giữ được an toàn.
Thái độ ủy khuất này dường như lấy lòng người bên cạnh. "Nói ta nghe," Narcissus tách khỏi vách đá, những ngón tay lưu luyến trên gương mặt, coi anh là thú cưng nhỏ thích chọc người mà mân mê.
"Ngươi sai ở đâu, hửm?" Âm cuối nâng cao mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Ngươi để chúng nó bình tĩnh trước đi." Narcissus mở to mắt tỏ vẻ vừa bất mãn lại đáng thương, "Quá ồn ào." Anh cắn môi bật máu, rụt rè nói. Hành động đó hiển nhiên khiến ai kia cực kỳ hài lòng, tiếng cười lập tức tan biến, quái vật cũng ngủ say, hết thảy đều gió êm sóng lặng.
Cằm bị nâng lên, ngón cái day day cánh môi, "Nhóc nhiều lần muốn giết ta, kiêu ngạo cực kỳ." Hắn định nói gì đó bỗng vẻ mặt trở nên vặn vẹo đau đớn, xung quanh thuỷ quái gầm thét, xoáy nước quay cuồng, cây cỏ dưới đáy hỗn loạn đong đưa.
"Không ổn rồi!"
Hắn vừa nói vừa níu kéo Narcissus, mà anh lại phập một ngụm ngay ngón tay cái khi nãy còn vuốt ve.
Người đàn ông sửng sốt, Narcissus khẽ dùng sức hung hăng cắn đứt, sợi máu đứt phựt nhiễm đỏ cả bờ môi, trông quyến rũ vô cùng và tô điểm cho làn da vốn đã trắng như tuyết. Hắn mạnh tay đẩy anh vào tường, vừa sấn lại gần chưa kịp chuẩn bị thì quái vật vùng dậy, nó lao về hướng hai người.
Thạch trùy trên vách đá thọc sâu vào ngực hắn, mùi máu tươi hăng hắc xộc thẳng vào mũi. Narcissus tranh thủ bơi lên, không ngoảnh đầu, khóm tảo nước điên cuồng quấn quanh chân bị thạch trùy chém đứt, người đàn ông ngã quỵ giữa đám rong biển chặn ngang đám quái vật miệng rộng đang vồ vập.
Narcissus khai triển thần lực hết mức, cuối cùng trồi lên mặt nước.
"Lên đây, lên đây!"
Trên bờ có người hô lớn, Priam xông lại, "Narcissus! Mau mau tới đây, khiêng cái cáng qua!"
Đại Tư Tế tâm trạng u sầu, "Dưới đáy nước quả nhiên có quái. Ta muốn cử hành một buổi hiến tế long trọng, nhằm cầu Thần Biển thương hại cùng Thần Hòa bình phù hộ."
*Đại Tư Tế: người chủ trì buổi tế lễ, người kết nối giữa người bình thường với đấng tối cao đồng thời trả lời những thắc mắc của các tín đồ về tín ngưỡng của mình.
Toà thành.
Đàn hạc văng vẳng xa xôi hoà cùng bản ballad êm ngọt:
"Vui sao bóng đêm cùng được mùa
Liên hoan ánh trăng cùng rượu mua
Chúng ta tới đây góp chung bánh mì, kho báu
Thanh niên Croatia anh tuấn phóng khoáng
Thiếu nữ Croatia dịu dàng thanh lịch
Hỡi vua Troy, nếu có lòng thành
Liệu rằng tài tử bên chúng ta có hay chăng trở thành rể hiền hoàn hảo
Giai nhân bên chúng ta có hay chăng bén duyên với anh hùng quốc gia
Đến đây nào, các bằng hữu phương xa
Chè chén rượu say, chiêm ngưỡng ánh bạc, tận hưởng khoảnh khắc, ăn mừng bội thu
Chuyện tình cảm của lứa sau hãy nghe theo tiếng gọi thần Eros
Eros đỏ mặt, người anh em xem mắt choáng váng
Con gái mỗi người trong nhóm ta đều tài sắc tuyệt trần, chúng ngây thơ, thiện lương, duyên dáng
Con trai mỗi người trong nhóm ta đều điển trai mạnh mẽ, chúng dũng cảm, kiên cường, tài hoa
Cứ mặc bọn nhỏ thoải mái theo đuổi khát khao
Trong màn đêm giăng mắc, trăn trở thay chúng tình yêu và hôn nhân mai sau."
Moma bưng tới một chén trà nóng: "Đứa nhỏ đáng thương của ta, bên phòng nghỉ kia ầm ĩ huyên náo khác một trời một vực với bên này tĩnh mịch thê lương, vì sao ngươi không cùng bọn họ tán gẫu?"
Đêm trước Priam có ngỏ mời anh tham gia buổi tiệc, nhưng anh đã từ chối. Sứ giả thành bang Croatia làm chuyến viếng thăm, đại diện là đức vua bên nước bạn cùng với ba vị hoàng tử, lấy cớ du ngoạn thôi, thật ra thân cận mới là chính yếu.
Hoàng tử nước Croatia cầu hôn công chúa thành Troy. Hoàng hậu đương nhiệm của Troy có gốc gác ở đảo Tenedos vốn quen không ít anh chị em, thuở mới khai hoang dựng nước họ từng hỗ trợ Laomedon rất nhiều. Mà vợ Priam cũng là con gái anh hùng, trong nhà chứa hẳn năm ngàn trâu đực và năm trăm ngựa chiến. Theo lẽ thường thì, các công chúa của Troy tuyển chọn tấm chồng, điều kiện đáp ứng ít nhất cũng phải được cái mã hoàng tử, vừa tài phú vừa tài hoa.
"Náo nhiệt là của bọn họ, liên quan gì đến ta?" Narcissus lạnh lùng nói, xách cung tên ra sân phơi, đoạn rút ba mũi nhắm về phía trăng treo mà bắn: "Ta chẳng lưu luyến gì chốn phồn hoa, vì nó đầy những thói xu nịnh giả dối ta phải cân nhắc để khỏi hụt chân sa lầy." Ba mũi tên đã mất dấu, Narcissus chớ thèm quan tâm nó rơi nơi nào.
Ánh trăng càng lồng lộng, bữa tiệc càng nhộn nhịp xa hoa, khó mà ngon giấc nổi. Narcissus lưng đeo bao đựng, tay cầm cung tên đi thẳng tới con đập chứa nước.
Mặt trăng dưới nước như bản sao của vầng trăng trên trời, thậm chí tròn trịa lung linh hơn. Narcissus kéo căng dây, phóng xuống làn nước một lượt tên.
Vật thể tròn đầy bị đánh nát, ánh trăng tản mác rải nhẹ dập dờn lấp lánh, dòng nước gợn khẽ vuốt ve an ủi trăng từng hồi ngất ngưởng, chốc lát nó tái tạo trở nên rõ ràng, trong vắt, quầng sáng cuốn hút và mị hoặc.
"Tuyệt vời." Narcissus tiếp tục bắn mũi tên thứ hai mà không hề do dự.
"Có để yên cho người khác ngủ không," một giọng nói phát ra từ mặt hồ, mang thái độ khó chịu khi bị quấy rầy.
Narcissus trừng lớn đôi mắt.
Hoa trăng sóng nước, vật trước soi tỏ, vật sau phẳng lặng, điểm xuyết thêm kẻ thứ ba - vài cơn sóng xô tạo thành từng đốm nhoè loang lổ.
Một người đàn ông bán khoả thân xuất hiện, thân hình vừa vặn rắn rỏi lại tao nhã đầy hoang dã, gân tay nổi gồ ghề với đường cong cường tráng, mỗi một động tác nhấc tay động chân đều biểu hiện sức lực mạnh mẽ. Đại dương trong đôi mắt xanh ấy như pha tạp chút hài hước, "Lại là ngươi?"
Tim Narcissus hẫng một nhịp, anh lau sạch bọt nước trên mặt. Hận thù mới và bất bình cũ đan xen, anh xem nhẹ một khắc rung động vừa rồi, không chút do dự phóng tên tới, mũi tên được rót thần lực hăng hái lao vút chạy đua cùng cơn gió đêm.
"Một lời không hợp liền động thủ, tiểu mỹ nhân à, như vậy rất xấu tính." Không rõ người đàn ông hành động cụ thể ra sao, chỉ biết giây tiếp theo Narcissus đã bị dịch chuyển đến trước cột đá với hai chân lơ lửng trên không.
Từng vòng tròn nước khẽ dao dộng, ánh trăng nhuốm màu bàng bạc thấm đẫm vạn vật.
Tiếp xúc gần gũi khiến Narcissus ngột ngạt nên anh giãy giụa với vẻ ghét bỏ, sau đó anh niệm thần chú, mặt nước lập tức đóng băng rồi bao vây cả hai, tất cả thần lực của Narcissus được sử dụng tối đa để báo động cho thị vệ đang tuần tra ban đêm nơi xa, họ sẽ nhanh chóng phát hiện chỗ này có điều kì dị.
"Tên, lai lịch, mục đích?" Narcissus đặt câu hỏi, hai người bị khối băng phủ kín, hơi lạnh phả thẳng vào cơ thể mà lồng ngực người nọ lại nóng như lửa bừng. Narcissus ngẩng đầu trong tư thế khó xử và chỉ có thể phát ra âm thanh, cuối cùng anh đã nghe thấy bước chân rầm rập của bọn lính canh khuya.
Bên tai như có tiếng cười khẽ kèm một chút ý xấu, "Ngươi thật sự muốn biết?" Không đợi Narcissus kịp phản ứng, khối băng tự động hoà tan, anh bị ai đó kéo theo lặn xuống đáy sâu.
Thị vệ tức tốc chạy đến chỉ nhìn được bọt nước trong hồ chứa lớn. Hai tên cùng vò đầu bứt tai, "Có thuỷ quái hả?"
Mặt hồ lúc này cực kỳ lặng êm, có vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì ở đây.
Phía dưới, Narcissus nín thở, anh chẳng thể như Liriope tự do hoạt động trong nước, về điểm này thì quả thực anh hoàn toàn không giống con trai Thần Sông một tí nào. Đập chứa rất sâu, một mảnh đen nhánh vùi lấp ánh sáng, trăng trời xuyên thấu chẳng được còn bị khúc xạ ra ngoài.
Narcissus có cảm giác mình đang chìm sâu trong địa ngục thê lương. Một bàn tay vẫn luôn dẫn dắt anh tiến về phía trước, dần dần tầm nhìn trống trải hẳn, rong biển cũng dần xuất hiện, bàn tay kia từ từ siết chặt, tiếp theo anh như được người khác ôm hờ và tựa vào khuôn ngực rộng lớn, Narcissus cảm thấy hơi ấm áp nhưng anh nhanh chóng phỉ nhổ suy nghĩ vớ vẩn này, người kia vẫn rất đáng ghét.
Anh tường tận xung quanh, trên vách đá to quá cỡ treo hai cái đầu khổng lồ của loài thuỷ quái. Nó há miệng rộng hệt bồn máu lớn, đầu lưỡi cuộn tròn, một ngụm nuốt chửng con cá vàng lớn vừa bơi qua. Một con thuỷ quái khác vồ hụt con mồi đang gào rống ầm ĩ, tiếng gầm làm màng tai Narcissus đau nhức.
Người đàn ông dồn anh vào tường đá, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt tràn ngập ý cười: "Sợ sao?" Hắn giam cầm Narcissus rồi dùng tay phải đấm mạnh sát vách.
Âm thanh hấp dẫn sự chú ý của hai con thuỷ quái.
Quái vật chưa gặm được mồi quay đầu lao tới với tròng mắt đỏ ngầu màu máu, nó thè đầu lưỡi thật dài liếm tóc Narcissus. Sợi tóc đứt gãy trên vai, mùi vị tanh hôi xộc sâu vào xoang mũi.
Phải thừa nhận một điều rằng giờ khắc này Narcissus mềm nhũn cả chân, dù sợ hãi cực kỳ nhưng tuyệt đối không thể khai ra. Vì thế anh nhắm nghiền hai mắt, giọng cười bên tai càng dữ dội hơn, hình như anh bị ai đó dời lại gần hướng con thuỷ quái - nỗi ám ảnh khi trở thành thức ăn trong miệng nó. Sắc mặt Narcissus tái nhợt như tuyết trắng, cặp môi run rẩy như giọt sương ban mai làm người ta thương xót.
"Ta cho rằng hương vị của ngươi nhất định rất tuyệt đấy." Người đàn ông cất lời, "Chắc chắn nó rất thích."
Thuỷ quái càng lúc càng áp sát, nó hà hơi thở đánh vào màng nhĩ trướng đau, Narcissus đành giương cờ trắng. Anh ghét nhất thứ đồ dơ dáy này, chịu đựng muốn tăng xông.
"Đừng mà, tha cho ta." Narcissus kêu thốt, anh mơ hồ cảm nhận được quái vật đang dùng đầu lưỡi đánh giá chất lượng "con mồi", giây tiếp theo nó sẽ cuốn vào mồm trực tiếp nhai nuốt.
Hơn nữa anh dám đảm bảo người này thật sự sẽ làm như vậy, bởi hắn nở nụ cười tràn đầy ác ý cùng ánh nhìn róc da thấu xương.
"Làm ơn buông tha ta, ta biết sai rồi."
"Sai ở đâu?"
Thắt lưng anh mềm nhũn, cơ thể yếu ớt tạm thời giữ được an toàn.
Thái độ ủy khuất này dường như lấy lòng người bên cạnh. "Nói ta nghe," Narcissus tách khỏi vách đá, những ngón tay lưu luyến trên gương mặt, coi anh là thú cưng nhỏ thích chọc người mà mân mê.
"Ngươi sai ở đâu, hửm?" Âm cuối nâng cao mang theo vài phần lạnh lẽo.
"Ngươi để chúng nó bình tĩnh trước đi." Narcissus mở to mắt tỏ vẻ vừa bất mãn lại đáng thương, "Quá ồn ào." Anh cắn môi bật máu, rụt rè nói. Hành động đó hiển nhiên khiến ai kia cực kỳ hài lòng, tiếng cười lập tức tan biến, quái vật cũng ngủ say, hết thảy đều gió êm sóng lặng.
Cằm bị nâng lên, ngón cái day day cánh môi, "Nhóc nhiều lần muốn giết ta, kiêu ngạo cực kỳ." Hắn định nói gì đó bỗng vẻ mặt trở nên vặn vẹo đau đớn, xung quanh thuỷ quái gầm thét, xoáy nước quay cuồng, cây cỏ dưới đáy hỗn loạn đong đưa.
"Không ổn rồi!"
Hắn vừa nói vừa níu kéo Narcissus, mà anh lại phập một ngụm ngay ngón tay cái khi nãy còn vuốt ve.
Người đàn ông sửng sốt, Narcissus khẽ dùng sức hung hăng cắn đứt, sợi máu đứt phựt nhiễm đỏ cả bờ môi, trông quyến rũ vô cùng và tô điểm cho làn da vốn đã trắng như tuyết. Hắn mạnh tay đẩy anh vào tường, vừa sấn lại gần chưa kịp chuẩn bị thì quái vật vùng dậy, nó lao về hướng hai người.
Thạch trùy trên vách đá thọc sâu vào ngực hắn, mùi máu tươi hăng hắc xộc thẳng vào mũi. Narcissus tranh thủ bơi lên, không ngoảnh đầu, khóm tảo nước điên cuồng quấn quanh chân bị thạch trùy chém đứt, người đàn ông ngã quỵ giữa đám rong biển chặn ngang đám quái vật miệng rộng đang vồ vập.
Narcissus khai triển thần lực hết mức, cuối cùng trồi lên mặt nước.
"Lên đây, lên đây!"
Trên bờ có người hô lớn, Priam xông lại, "Narcissus! Mau mau tới đây, khiêng cái cáng qua!"
Đại Tư Tế tâm trạng u sầu, "Dưới đáy nước quả nhiên có quái. Ta muốn cử hành một buổi hiến tế long trọng, nhằm cầu Thần Biển thương hại cùng Thần Hòa bình phù hộ."
*Đại Tư Tế: người chủ trì buổi tế lễ, người kết nối giữa người bình thường với đấng tối cao đồng thời trả lời những thắc mắc của các tín đồ về tín ngưỡng của mình.
Tác giả :
Tiểu Hà Dao Dao