Bồ Đề Kiếp
Chương 119: Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 1
Editor : Vũ Linh
Trên thế gian đâu là nơi thanh tịnh nhất?
Không phải nhân giới, không phải thiên giới, cũng không phải là Ly Hận Thiên. Nơi thanh tịnh nhất phải là là U Lan Điện của Xuyên Huyền thiên tôn. U Lan Điện không phải trên thiên giới, mà là nằm bên trong ba nghìn kết giới, nhưng chẳng ai biết được. Ai ai cũng tưởng Xuyên Huyền thiên tôn quay về tẩm cung trên thiên giới của mình, nhưng không hề biết bên trong tẩm cung có một lối đi thông với cổng vào bên trong ba nghìn kết giới.
Lúc này ở U Lan Điện, hoa rơi bay nhẹ trên không trung, thời gian như tĩnh lại. Ở bên ngoài tẩm cung Bạch Ngọc Thế, một nam nhân toàn thân bạch y đang ôn nhu ôm một nữ tử cũng đang vận y phục cùng màu.
Mắt hắn như nước, chăm chú nhìn người trong lòng, nhẹ nói, “Tiểu Linh Nhược, nàng cũng đã ngủ hơn một nghìn năm rồi, vì sao vẫn còn chưa tỉnh? Không phải vẫn đang giận ta chứ? Nàng từ trước đến giờ tâm tính lương thiện, sao lại nhẫn tâm tổn thương ta như thế. Tiểu Linh Nhược, hay là nàng quá mệt mỏi rồi? Không Ý nói chỉ cần sau một nghìn năm nàng sẽ tỉnh lại. Sao bây giờ vẫn tham ngủ như thế chứ…”
Nói xong, hắn khẽ vuốt tóc người đang ở trong lòng, ý cười có chút bất đắc dĩ, sau đó lại nói tiếp, “Tiểu Linh Nhược nếu thật đúng đứa trẻ là vô tâm vô phế, lúc trước sẽ không đối tốt với ta như thế, cũng không vì ta mà mất đi đôi mắt, hóa thành du hồn. Đến khi ta nhận ra nàng mới là người trong lòng mình, cũng là chấp niệm sâu tới tận xương tủy của ta, lúc đó nàng lại rời ta mà đi. Nàng nói xem, rõ ràng nàng mới hơn hai nghìn tuổi, quen biết ta cũng chỉ hơn mười năm, vì sao lại khiến cho người ta rối ruột rối gan, không buông nàng ra được”.
Hắn than nhẹ, khẽ gạt hoa rơi trên tóc nàng ra, “Ta đang nói đến đâu rồi nhỉ…Mỗi ngày quấy rầy nàng như vậy mà nàng vẫn không chịu nói. Nếu vẫn cố chấp không tỉnh thì ta sẽ làm phiền nàng như thế suốt đấy!”
Hắn ôm nàng chặt hơn, áp má vào má nàng, “Nơi này yên tĩnh quá. Ta nhớ trước kia lúc ta tức giận, hoặc quên đi chuyện quá khứ, cho dù ta không nói chuyện với nàng, nàng vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm lo lắng cho ta”. Hắn khẽ cười, “Khi đó Tiểu Linh Nhược thật đáng yêu, có tâm tính thiện lương của Phật tử, cũng có tính cách riêng của mình. Hơn nữa Tiểu Linh Nhược khi đó là Tiểu Linh Nhược chỉ thuộc về ta”.
Hắn dừng một chút, lại đau khổ nói, “Không, lúc còn ở nhân gian, Tiểu Linh Nhược cũng khiến ta thật đau lòng. Trong lòng ta trừ nàng ra thì không hề có thứ khác, nhưng nàng một lòng lại hướng về chúng sinh, với nàng, ta cùng lắm cũng chỉ là một hạt cát nhỏ mà thôi…Nàng cũng biết lúc đó tâm tình của ta mà, nàng cũng biết…” Hắn bối rối hôn lên tóc nàng, “Ta không nên nói chuyện này, lại khiến nàng buồn bực. Ta cũng không phải là đang oán giận, nhưng nàng biết mà, chấp niệm của ta đối với nàng không hề ít hơn của nàng đối với ta đâu…”
Mặc cho hắn nói, người trong lòng vẫn không có phản ứng gì, cũng chỉ có tiếng hoa rơi đáp lại hắn.
“Tiều Linh Nhược…” Ánh mắt hắn tràn đầy bi thương, ngay cả cánh tay đang vuốt tóc nàng cũng bắt đầu run rẩy, “Nàng đừng ngủ nữa. Nếu nàng muốn phạt ta, chờ nàng tỉnh lại muốn thế nào thì sẽ thế ấy, chỉ cần nàng đừng ngủ như vậy nữa…” Hắn than nhẹ, “Sớm biết thế này, thà rằng để ta hồn phi phách tán với nàng cho rồi”.
Lúc này mặt trời đã lặn, trăng vừa lên, hắn vẫn không nhận ra, vẫn tiếp tục ôm người ở trong lòng. Lúc sau xòe lòng bàn tay ra, trên tay đã xuất hiện một chiếc lược gỗ, hắn bắt đầu chải tóc cho nàng.
“Chiếc lược gỗ này lúc lúc trước ta dùng để chải tóc cho nàng. Nàng cho là lần đó nàng đã ném được vào trong liệt hỏa đốt đi rồi đúng không?” Hắn chậm rãi chải, dịu dàng lại cẩn thận, chỉ sợ làm đau nàng.
“Tiểu Linh Nhược, kỳ thật ta sớm nên nghĩ ra. Lúc nàng đem lược gỗ ném vào trong liệt hỏa ta sớm nên đoán ra người trong lòng ta là nàng”. Hắn cười cười, khóe môi lộ vẻ chua xót, “Lúc nàng ném vào ta đã thu lại được, suýt thì bị cháy mất. Ta đã đồng ý với nàng, sẽ chải tóc cho nàng cả đời. Nàng mau tỉnh lại đi, Tiểu Linh Nhược, mau tỉnh lại đi, nàng xem có thích hay không”.
Rốt cuộc cũng có một âm thanh đáp lại hắn.
“Nàng vẫn chưa tỉnh sao?”
Xuyên Huyền nao nao, vẫn ngồi yên nhìn người trong lòng, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Hắn nhàn nhạt mở miệng, “Ngươi tới đây làm gì?”
Người tới mặc y phục lộng lẫy xinh đẹp, nhưng ý cười trên mặt hắn lại thập phần thê lương. Hắn chậm rãi tới gần, dừng lại ở dưới thân cây, nhìn người đang nằm trong ngực Xuyên Huyền.
“Năm đó tuy ngươi vì cứu nàng mà tình nguyện mất đi nửa tu vi, cùng nàng chịu nỗi khổ bị đốt trong liệt hỏa, nhưng ngươi cũng biết…”
“Ta biết!” Hắn chặn lời Nam Cung Ngự Thiên, “Ngươi không cần nhiều lời, nàng sẽ tỉnh. Nàng sẽ tỉnh thôi, chỉ là nàng vẫn giận ta, chỉ là nàng tham ngủ mà thôi”.
Nam Cung Ngự Thiên cười, “Đúng thế! Linh Nhược trước nay vẫn luôn tham ngủ”.
Hắn nói xong lại tới ngồi xổm trước mặt Linh Nhược, Xuyên Huyền lập tức cảnh giác nhìn hắn.
Nam Cung than nhẹ, “Ngươi không cần nhìn ta như thế, nếu ta đã giao nàng cho ngươi, đương nhiên sẽ không cướp nàng về lúc này đâu”.
Xuyên Huyền nghe xong cũng không ngăn cản nữa, để hắn tùy ý nhìn nàng.
Nam Cung nhíu mi, “Không Ý nói, chỉ cần ngủ một nghìn năm nàng sẽ tỉnh lại. Vì sao vẫn chưa tỉnh vậy?” Hắn lại nhìn Xuyên Huyền, “Ta nghe Không Giới nói, Phật tử nếu chết đi sẽ không thể sống lại được nữa. Xuyên Huyền, ngươi không sợ sao? Có lẽ thứ ngươi cứu trở về cũng chỉ là thể xác ngưng tụ lại của nàng thôi. Không Ý sở dĩ bảo ngươi làm như thế, có chăng cũng chỉ để ngươi tĩnh tâm lại, sau đó hết hi vọng…”
Mắt Xuyên Huyền lạnh đi, hắn phất tay một cái Nam Cung đã đánh đẩy Nam Cung Ngự Thiên ra xa.
“Ngươi cho là khiến ta bị thương sẽ có tác dụng gì chắc?” Nam Cung Ngự Thiên hừ cười, “Nếu ta bị thương có thể cứu nàng trở về, vậy ngươi giết ta cũng được. Nhưng nàng có tỉnh dậy không?! Nàng căn bản sẽ không tỉnh”.
Nam Cung Ngự Thiên giống như bị điên, cuồng nộ nói, “Không Giới đã nói nàng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Trong ngực ngươi bây giờ chỉ là một khối thân xác mà thôi! Nếu không phải năm đó ngươi làm tổn thương nàng đến mức đó, nếu không phải ngươi đến phá hôn sự của chúng ta, nếu không phải ngươi không bảo vệ nàng cẩn thận, nàng sẽ như thế sao?! Xuyên Huyền, ngươi cho là mình có thể bù đắp được chắc!? Ngươi cho là ngươi mất hết tu vi vì nàng, cùng nàng chịu đựng liệt hỏa, thủ hộ bên người nàng nghìn vạn năm là có thể bù đắp tất cả những tổn thương ngươi đã gây ra cho nàng, phải không?! Khoảng thời gian ngắn ngủi lúc nàng còn sống, hai nghìn năm yên yên ổn ổn, quen biết người cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi năm, thế mà đã vì ngươi mà mất đi đôi mắt, hóa thành du hồn, tất cả cũng chỉ vì thành toàn cho ngươi và Khuynh Nhan. Nàng vì ngươi mà chấp nhận hủy đi trí nhớ, thậm chí vì ngươi mà chấp nhận…gả cho ta. Nhưng vì sao ngươi vẫn có thể mặt dày, không thẹn lương tâm mà ôm ấp nàng?! Linh Nhược quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn tỉnh nữa…”
Hắn căm phẫn nhìn Xuyên Huyền, “Nếu lúc trước ngươi không xuất hiện thì tốt biết mấy. Nếu vậy, có lẽ qua hơn nghìn năm vừa qua nàng đã quên sạch về ngươi rồi, có lẽ còn yêu ta, có lẽ chúng ta đã có thể sống vui vẻ bên nhau…”
Hắn lại nở nụ cười quái gở, “Đứa nhỏ đáng thương này, vì ngươi mà trả nhiều giá đắt như thế, vì ngươi mà chịu đựng nhiều thương tích như thế, vẫn luôn nhớ ngươi, yêu ngươi. Tiểu Phật tử đáng thương này, vốn là người tràn ngập tình thương, thế mà không buông nổi ngươi…Cho nên ta có đoạt nàng lại thì sao chứ…”
Hắn khóc, vừa khóc vừa cười, “Ta biết, cho dù ta hủy trí nhớ của nàng, cho dù ta lấy nàng, cũng không thể nào diệt đi được chấp niệm của nàng đối với ngươi. Cho nên ta vẫn luôn mong chờ tới lúc ngươi tới đoạt nàng, thậm chí ta luôn mong có thể vì nàng mà chết một lần, ít nhất…ít nhất như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ ký ta. Chỉ tiếc là ta không kịp…”
Xuyên Huyền nhẹ giãn mi. Nhẹ vuốt ve khuôn mặt của Linh Nhược, hắn lạnh giọng nói, “Ngươi đi đi, ngươi ở đây sẽ làm phiền đến nàng. Nàng không thích ầm ĩ, nếu lại phiền lòng thêm thì sẽ không muốn tỉnh lại nữa”.
Nam Cung Ngự Thiên lau đi vết máu ở khóe môi, mệt mỏi phủi hoa rơi trên người, hắn cười mỉa mai, “Được, ta đi. Nhưng ngươi cũng nên biết, nàng sẽ không tỉnh lại nữa, cuối cùng sẽ không tỉnh lại được nữa!”
Dứt lời hắn lại cười to rồi mới rời đi.
Xuyên Huyền bịt tai của Linh Nhược, mãi cho đến lúc Nam Cung Ngự Thiên rời đi hẳn hắn mới buông tay.
“Tiểu Linh Nhược, không có việc gì, không còn ai đến đây quấy nhiễu nàng nữa. Nếu nàng vẫn muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi. Ta đợi nàng, cho dù có mất bao nhiêu thời gian ta cũng sẽ đợi nàng”. Hắn khẽ hôn lên tóc của nàng, “Ngoan, dù sao vẫn phải mau tỉnh lại nhé!”
Nhưng người trong lòng vẫn chỉ im lặng, tựa như sẽ ngủ tới vĩnh hằng.
Xuyên Huyền thản nhiên nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bế nàng vào trong tẩm điện. Hắn cẩn thận đặt nàng xuống, vẫn chưa chịu rời đi mà ngồi xuống bên giường tiếp tục nói chuyện với nàng.
“Tiểu Linh Nhược, nàng có thích tẩm điện này không? Lúc ở bên ta nàng đều trốn ở trong túi hương, cùng ta đồng chẩm mà ngủ (ngủ cùng giường). Lúc còn ở nhân gian, nàng có vừa lòng với tẩm điện của Nam Cung Ngự Thiên không?” Hắn cười rộ lên, “Khi đó nàng còn nói không thích huân hương ở đó lắm, nói vậy tức là nàng không thích tẩm điện của hắn rồi”.
Hắn nhẹ vuốt vuốt tóc nàng, “Tiểu Linh Nhược, nàng mở mắt ra nhìn xem, tẩm điện này có vừa ý nàng không? Ở đây rất thanh nhã, ta nghĩ chắc nàng sẽ thích, ta còn cố ý điều chế một loại huân hương, cí thể ngưng thần tĩnh khí, có điều không biết nàng có thích không…Còn có, nàng cũng biết, bức họa ta vẽ nàng trước kia vẫn còn nguyên, hiện giờ đang được vất giữ trong tẩm cung của ta. Mỗi khi thấy bức họa kia, ta lại nhớ nàng, nhớ tới lúc chúng ta vẫn ở bên nhau, nhưng nếu nàng vẫn không tỉnh lại, sẽ khiến ta thật thương tâm. Nhưng không sao, ta còn vẽ rất nhiều bức họa khác về nàng. Nghìn năm nay, ta đều vẽ nàng, vẽ lại những kỉ niệm chúng ta đã cùng nhau trải qua khi còn ở nhân gian. Về sau ta sẽ không bao giờ quên nữa, cũng không bao giờ phủ nhận. Người ta yêu chính là Linh Nhược, vĩnh viễn không đổi. Tiểu Linh Nhược, chờ nàng tỉnh lại, ta sẽ lại làm kẹo đường cho nàng ăn, cùng nàng đi ngao du nhân gian, thành thân với nàng, chải tóc cho nàng…Chờ nàng tỉnh lại, nếu thật sự vẫn hận ta, không muốn ở bên ta, vậy nàng…nàng có thể gả cho Nam Cung Ngự Thiên, ta cũng sẽ không đi cản trở đâu…”
Đêm dài, Xuyên Huyền vẫn như cũ ở bên người nàng, hắn sẽ thủ hộ nàng cả đời…
Editor : Vũ Linh
Trên thế gian đâu là nơi thanh tịnh nhất?
Không phải nhân giới, không phải thiên giới, cũng không phải là Ly Hận Thiên. Nơi thanh tịnh nhất phải là là U Lan Điện của Xuyên Huyền thiên tôn. U Lan Điện không phải trên thiên giới, mà là nằm bên trong ba nghìn kết giới, nhưng chẳng ai biết được. Ai ai cũng tưởng Xuyên Huyền thiên tôn quay về tẩm cung trên thiên giới của mình, nhưng không hề biết bên trong tẩm cung có một lối đi thông với cổng vào bên trong ba nghìn kết giới.
Lúc này ở U Lan Điện, hoa rơi bay nhẹ trên không trung, thời gian như tĩnh lại. Ở bên ngoài tẩm cung Bạch Ngọc Thế, một nam nhân toàn thân bạch y đang ôn nhu ôm một nữ tử cũng đang vận y phục cùng màu.
Mắt hắn như nước, chăm chú nhìn người trong lòng, nhẹ nói, “Tiểu Linh Nhược, nàng cũng đã ngủ hơn một nghìn năm rồi, vì sao vẫn còn chưa tỉnh? Không phải vẫn đang giận ta chứ? Nàng từ trước đến giờ tâm tính lương thiện, sao lại nhẫn tâm tổn thương ta như thế. Tiểu Linh Nhược, hay là nàng quá mệt mỏi rồi? Không Ý nói chỉ cần sau một nghìn năm nàng sẽ tỉnh lại. Sao bây giờ vẫn tham ngủ như thế chứ…”
Nói xong, hắn khẽ vuốt tóc người đang ở trong lòng, ý cười có chút bất đắc dĩ, sau đó lại nói tiếp, “Tiểu Linh Nhược nếu thật đúng đứa trẻ là vô tâm vô phế, lúc trước sẽ không đối tốt với ta như thế, cũng không vì ta mà mất đi đôi mắt, hóa thành du hồn. Đến khi ta nhận ra nàng mới là người trong lòng mình, cũng là chấp niệm sâu tới tận xương tủy của ta, lúc đó nàng lại rời ta mà đi. Nàng nói xem, rõ ràng nàng mới hơn hai nghìn tuổi, quen biết ta cũng chỉ hơn mười năm, vì sao lại khiến cho người ta rối ruột rối gan, không buông nàng ra được”.
Hắn than nhẹ, khẽ gạt hoa rơi trên tóc nàng ra, “Ta đang nói đến đâu rồi nhỉ…Mỗi ngày quấy rầy nàng như vậy mà nàng vẫn không chịu nói. Nếu vẫn cố chấp không tỉnh thì ta sẽ làm phiền nàng như thế suốt đấy!”
Hắn ôm nàng chặt hơn, áp má vào má nàng, “Nơi này yên tĩnh quá. Ta nhớ trước kia lúc ta tức giận, hoặc quên đi chuyện quá khứ, cho dù ta không nói chuyện với nàng, nàng vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm lo lắng cho ta”. Hắn khẽ cười, “Khi đó Tiểu Linh Nhược thật đáng yêu, có tâm tính thiện lương của Phật tử, cũng có tính cách riêng của mình. Hơn nữa Tiểu Linh Nhược khi đó là Tiểu Linh Nhược chỉ thuộc về ta”.
Hắn dừng một chút, lại đau khổ nói, “Không, lúc còn ở nhân gian, Tiểu Linh Nhược cũng khiến ta thật đau lòng. Trong lòng ta trừ nàng ra thì không hề có thứ khác, nhưng nàng một lòng lại hướng về chúng sinh, với nàng, ta cùng lắm cũng chỉ là một hạt cát nhỏ mà thôi…Nàng cũng biết lúc đó tâm tình của ta mà, nàng cũng biết…” Hắn bối rối hôn lên tóc nàng, “Ta không nên nói chuyện này, lại khiến nàng buồn bực. Ta cũng không phải là đang oán giận, nhưng nàng biết mà, chấp niệm của ta đối với nàng không hề ít hơn của nàng đối với ta đâu…”
Mặc cho hắn nói, người trong lòng vẫn không có phản ứng gì, cũng chỉ có tiếng hoa rơi đáp lại hắn.
“Tiều Linh Nhược…” Ánh mắt hắn tràn đầy bi thương, ngay cả cánh tay đang vuốt tóc nàng cũng bắt đầu run rẩy, “Nàng đừng ngủ nữa. Nếu nàng muốn phạt ta, chờ nàng tỉnh lại muốn thế nào thì sẽ thế ấy, chỉ cần nàng đừng ngủ như vậy nữa…” Hắn than nhẹ, “Sớm biết thế này, thà rằng để ta hồn phi phách tán với nàng cho rồi”.
Lúc này mặt trời đã lặn, trăng vừa lên, hắn vẫn không nhận ra, vẫn tiếp tục ôm người ở trong lòng. Lúc sau xòe lòng bàn tay ra, trên tay đã xuất hiện một chiếc lược gỗ, hắn bắt đầu chải tóc cho nàng.
“Chiếc lược gỗ này lúc lúc trước ta dùng để chải tóc cho nàng. Nàng cho là lần đó nàng đã ném được vào trong liệt hỏa đốt đi rồi đúng không?” Hắn chậm rãi chải, dịu dàng lại cẩn thận, chỉ sợ làm đau nàng.
“Tiểu Linh Nhược, kỳ thật ta sớm nên nghĩ ra. Lúc nàng đem lược gỗ ném vào trong liệt hỏa ta sớm nên đoán ra người trong lòng ta là nàng”. Hắn cười cười, khóe môi lộ vẻ chua xót, “Lúc nàng ném vào ta đã thu lại được, suýt thì bị cháy mất. Ta đã đồng ý với nàng, sẽ chải tóc cho nàng cả đời. Nàng mau tỉnh lại đi, Tiểu Linh Nhược, mau tỉnh lại đi, nàng xem có thích hay không”.
Rốt cuộc cũng có một âm thanh đáp lại hắn.
“Nàng vẫn chưa tỉnh sao?”
Xuyên Huyền nao nao, vẫn ngồi yên nhìn người trong lòng, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Hắn nhàn nhạt mở miệng, “Ngươi tới đây làm gì?”
Người tới mặc y phục lộng lẫy xinh đẹp, nhưng ý cười trên mặt hắn lại thập phần thê lương. Hắn chậm rãi tới gần, dừng lại ở dưới thân cây, nhìn người đang nằm trong ngực Xuyên Huyền.
“Năm đó tuy ngươi vì cứu nàng mà tình nguyện mất đi nửa tu vi, cùng nàng chịu nỗi khổ bị đốt trong liệt hỏa, nhưng ngươi cũng biết…”
“Ta biết!” Hắn chặn lời Nam Cung Ngự Thiên, “Ngươi không cần nhiều lời, nàng sẽ tỉnh. Nàng sẽ tỉnh thôi, chỉ là nàng vẫn giận ta, chỉ là nàng tham ngủ mà thôi”.
Nam Cung Ngự Thiên cười, “Đúng thế! Linh Nhược trước nay vẫn luôn tham ngủ”.
Hắn nói xong lại tới ngồi xổm trước mặt Linh Nhược, Xuyên Huyền lập tức cảnh giác nhìn hắn.
Nam Cung than nhẹ, “Ngươi không cần nhìn ta như thế, nếu ta đã giao nàng cho ngươi, đương nhiên sẽ không cướp nàng về lúc này đâu”.
Xuyên Huyền nghe xong cũng không ngăn cản nữa, để hắn tùy ý nhìn nàng.
Nam Cung nhíu mi, “Không Ý nói, chỉ cần ngủ một nghìn năm nàng sẽ tỉnh lại. Vì sao vẫn chưa tỉnh vậy?” Hắn lại nhìn Xuyên Huyền, “Ta nghe Không Giới nói, Phật tử nếu chết đi sẽ không thể sống lại được nữa. Xuyên Huyền, ngươi không sợ sao? Có lẽ thứ ngươi cứu trở về cũng chỉ là thể xác ngưng tụ lại của nàng thôi. Không Ý sở dĩ bảo ngươi làm như thế, có chăng cũng chỉ để ngươi tĩnh tâm lại, sau đó hết hi vọng…”
Mắt Xuyên Huyền lạnh đi, hắn phất tay một cái Nam Cung đã đánh đẩy Nam Cung Ngự Thiên ra xa.
“Ngươi cho là khiến ta bị thương sẽ có tác dụng gì chắc?” Nam Cung Ngự Thiên hừ cười, “Nếu ta bị thương có thể cứu nàng trở về, vậy ngươi giết ta cũng được. Nhưng nàng có tỉnh dậy không?! Nàng căn bản sẽ không tỉnh”.
Nam Cung Ngự Thiên giống như bị điên, cuồng nộ nói, “Không Giới đã nói nàng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại. Trong ngực ngươi bây giờ chỉ là một khối thân xác mà thôi! Nếu không phải năm đó ngươi làm tổn thương nàng đến mức đó, nếu không phải ngươi đến phá hôn sự của chúng ta, nếu không phải ngươi không bảo vệ nàng cẩn thận, nàng sẽ như thế sao?! Xuyên Huyền, ngươi cho là mình có thể bù đắp được chắc!? Ngươi cho là ngươi mất hết tu vi vì nàng, cùng nàng chịu đựng liệt hỏa, thủ hộ bên người nàng nghìn vạn năm là có thể bù đắp tất cả những tổn thương ngươi đã gây ra cho nàng, phải không?! Khoảng thời gian ngắn ngủi lúc nàng còn sống, hai nghìn năm yên yên ổn ổn, quen biết người cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi năm, thế mà đã vì ngươi mà mất đi đôi mắt, hóa thành du hồn, tất cả cũng chỉ vì thành toàn cho ngươi và Khuynh Nhan. Nàng vì ngươi mà chấp nhận hủy đi trí nhớ, thậm chí vì ngươi mà chấp nhận…gả cho ta. Nhưng vì sao ngươi vẫn có thể mặt dày, không thẹn lương tâm mà ôm ấp nàng?! Linh Nhược quá mệt mỏi rồi, nàng không muốn tỉnh nữa…”
Hắn căm phẫn nhìn Xuyên Huyền, “Nếu lúc trước ngươi không xuất hiện thì tốt biết mấy. Nếu vậy, có lẽ qua hơn nghìn năm vừa qua nàng đã quên sạch về ngươi rồi, có lẽ còn yêu ta, có lẽ chúng ta đã có thể sống vui vẻ bên nhau…”
Hắn lại nở nụ cười quái gở, “Đứa nhỏ đáng thương này, vì ngươi mà trả nhiều giá đắt như thế, vì ngươi mà chịu đựng nhiều thương tích như thế, vẫn luôn nhớ ngươi, yêu ngươi. Tiểu Phật tử đáng thương này, vốn là người tràn ngập tình thương, thế mà không buông nổi ngươi…Cho nên ta có đoạt nàng lại thì sao chứ…”
Hắn khóc, vừa khóc vừa cười, “Ta biết, cho dù ta hủy trí nhớ của nàng, cho dù ta lấy nàng, cũng không thể nào diệt đi được chấp niệm của nàng đối với ngươi. Cho nên ta vẫn luôn mong chờ tới lúc ngươi tới đoạt nàng, thậm chí ta luôn mong có thể vì nàng mà chết một lần, ít nhất…ít nhất như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ ký ta. Chỉ tiếc là ta không kịp…”
Xuyên Huyền nhẹ giãn mi. Nhẹ vuốt ve khuôn mặt của Linh Nhược, hắn lạnh giọng nói, “Ngươi đi đi, ngươi ở đây sẽ làm phiền đến nàng. Nàng không thích ầm ĩ, nếu lại phiền lòng thêm thì sẽ không muốn tỉnh lại nữa”.
Nam Cung Ngự Thiên lau đi vết máu ở khóe môi, mệt mỏi phủi hoa rơi trên người, hắn cười mỉa mai, “Được, ta đi. Nhưng ngươi cũng nên biết, nàng sẽ không tỉnh lại nữa, cuối cùng sẽ không tỉnh lại được nữa!”
Dứt lời hắn lại cười to rồi mới rời đi.
Xuyên Huyền bịt tai của Linh Nhược, mãi cho đến lúc Nam Cung Ngự Thiên rời đi hẳn hắn mới buông tay.
“Tiểu Linh Nhược, không có việc gì, không còn ai đến đây quấy nhiễu nàng nữa. Nếu nàng vẫn muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi. Ta đợi nàng, cho dù có mất bao nhiêu thời gian ta cũng sẽ đợi nàng”. Hắn khẽ hôn lên tóc của nàng, “Ngoan, dù sao vẫn phải mau tỉnh lại nhé!”
Nhưng người trong lòng vẫn chỉ im lặng, tựa như sẽ ngủ tới vĩnh hằng.
Xuyên Huyền thản nhiên nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó bế nàng vào trong tẩm điện. Hắn cẩn thận đặt nàng xuống, vẫn chưa chịu rời đi mà ngồi xuống bên giường tiếp tục nói chuyện với nàng.
“Tiểu Linh Nhược, nàng có thích tẩm điện này không? Lúc ở bên ta nàng đều trốn ở trong túi hương, cùng ta đồng chẩm mà ngủ (ngủ cùng giường). Lúc còn ở nhân gian, nàng có vừa lòng với tẩm điện của Nam Cung Ngự Thiên không?” Hắn cười rộ lên, “Khi đó nàng còn nói không thích huân hương ở đó lắm, nói vậy tức là nàng không thích tẩm điện của hắn rồi”.
Hắn nhẹ vuốt vuốt tóc nàng, “Tiểu Linh Nhược, nàng mở mắt ra nhìn xem, tẩm điện này có vừa ý nàng không? Ở đây rất thanh nhã, ta nghĩ chắc nàng sẽ thích, ta còn cố ý điều chế một loại huân hương, cí thể ngưng thần tĩnh khí, có điều không biết nàng có thích không…Còn có, nàng cũng biết, bức họa ta vẽ nàng trước kia vẫn còn nguyên, hiện giờ đang được vất giữ trong tẩm cung của ta. Mỗi khi thấy bức họa kia, ta lại nhớ nàng, nhớ tới lúc chúng ta vẫn ở bên nhau, nhưng nếu nàng vẫn không tỉnh lại, sẽ khiến ta thật thương tâm. Nhưng không sao, ta còn vẽ rất nhiều bức họa khác về nàng. Nghìn năm nay, ta đều vẽ nàng, vẽ lại những kỉ niệm chúng ta đã cùng nhau trải qua khi còn ở nhân gian. Về sau ta sẽ không bao giờ quên nữa, cũng không bao giờ phủ nhận. Người ta yêu chính là Linh Nhược, vĩnh viễn không đổi. Tiểu Linh Nhược, chờ nàng tỉnh lại, ta sẽ lại làm kẹo đường cho nàng ăn, cùng nàng đi ngao du nhân gian, thành thân với nàng, chải tóc cho nàng…Chờ nàng tỉnh lại, nếu thật sự vẫn hận ta, không muốn ở bên ta, vậy nàng…nàng có thể gả cho Nam Cung Ngự Thiên, ta cũng sẽ không đi cản trở đâu…”
Đêm dài, Xuyên Huyền vẫn như cũ ở bên người nàng, hắn sẽ thủ hộ nàng cả đời…
Tác giả :
Quỷ Đăng Quân