Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 291: Mỗi người đều có tính toán riêng
Khoái mã của Bích Túc so với thuyền của Dương Hạo còn nhanh hơn rất nhiều, rời khỏi Biện Lương lên đường phóng như bay. Trăm ngày qua thành qua trấn, thám thính nhân tình, xem xét vật giá, đêm khuya tìm kiếm chỗ nghỉ. Hôm nay tới thành Xương Châu, xem xét sắc trời đã muộn, Bích Túc liền vào thành tìm một nhà khách nghỉ lại.
Bên trong nhà khách tự có thức ăn, nhưng khẩu vị so ra với những tửu quán chuyên nghiệp kém hơn một chút. Bích Túc là người quen việc hành tẩu giang hồ, với loại nhà khách này lòng biết bụng rõ, do đó không gọi cơm ở trong quán, mà sau khi sắp xếp trong quán nghỉ, liền ra ngoài tìm một quán bên ngoài mặt cửa hàng có vẻ tửu lầu mà vào rồi gọi bốn món ăn. Vừa ăn vừa nghỉ, tự thưởng thức niềm vui.
Ăn xong được bữa cơm, Bích Túc đem theo ba phần hơi men đứng dậy tính tiền, tiểu nhị đưa giá tiền báo lên Bích Túc nghe xong mà nhất thời tức giận, đập bàn trợn mắt, lớn tiếng quát: "Sao lại có thể thế. Quán ăn này của ngươi chỉ có thể là hắc điếm mà thôi, tiểu điếm như thế này, cơm cháo như thế này so với đại tửu lâu ở Biện Lương còn đắt hơn đến ba lần, xem lão gia Bích gia gia ta là người ngoài đến nên muốn lừa gạt ta à?"
Tiểu nhị đó ngoài cười trong chửi mà nói: "Khách quan những lời này là sao? Hàm Thịnh lâu chúng tôi làm ăn chân chính, giá tiền là đúng giá nhất không hơn, lão chủ điếm ba mươi năm nay, trước nay coi trọng buôn bán ngay thẳng không lừa già dối trẻ, khách quan không nên nói hồ đồ."
Sự tranh cãi của hai người kinh động đến cả trưởng quầy, lão trưởng quầy vội vàng đánh rơi cả bàn tính, từ phía sau quầy bàn đi ra. Tên tiểu nhị đó báo cáo tình hình rõ ràng với trưởng quầy, lão trưởng quầy khuôn mặt tươi cười, làm lễ nói: "Vị khách quan này, bổn điếm trước nay làm ăn ngay thẳng, chưa từng dám lừa dối khách nhân, còn về giá tiền này ngài có thể còn chưa biết, lần này xuống nam chỉ sợ ngài càng đi giá cả càng cao, điếm của nhà ta còn coi là đã đưa giá thấp rồi."
Bích Túc nhẫn nhịn nói: "Lời này là ý gì?"
Lão trưởng quầy nói: "Khách quan từ phía bắc xuống, lẽ nào không biết Đông Kinh thiếu lương sao? Thật không giấu gì, hiện nay tin tức đã truyền đi khắp thiên hạ, các nơi rau cỏ lương thực gạo củi lần lượt tăng giá, giả cả một ngày biến đổi ba lần, ngài nếu ngày mai sáng sớm đến dùng bữa, giá này e rằng lại còn tăng cao thêm một lần nữa."
Bích Túc kì lạ mà nói: "Biện Lương thiếu lương với Xương Châu các ngươi có quan hệ gì đâu? Triều đình không phải đã ban bố nghiêm lệnh, lệnh cho các quan phủ địa phương phải nghiêm trị ức chế giá lương đó sao?"
Trưởng quầy thở dài mà nói: "Cái này cũng không phải lần đầu. Cứ nơi nào bị lũ lụt hạn hán, ngày nào triều đình cấp bách thu lương đánh giặc, lương thần hoàn toàn có thể sớm nhận được tin tức, thu mua lương thực từ trước, khiến cho lương thực của các nhà nông lớn nhỏ địa phương này đều bị thu mua sạch bách, toàn bộ tích trữ trong tay, ngồi đợi quan phủ tăng giá mới bắt đầu bán, trước nay đều thế. Lão phu vốn kinh doanh nhỏ, nếu không tăng giá, số vốn này cũng chẳng thu lại được xin khách quan lượng thứ."
Bích Túc nghe xong cười lạnh, hắn cũng không phải làm khó gì vị trưởng quầy này, móc tiền ra trả cho hắn, cười nói: "Khai Phong thiếu lương chẳng qua là cấp bách nhất thời, triều đình đang nghĩ cách giải quyết, tai họa sẽ không lan ra cả thiên hạ đâu. Bây giờ đã là tháng sáu tháng bảy, cứ đợi thêm hai tháng nữa, hoa màu sẽ dần trưởng thành, đến lúc đó bọn họ thóc gạo cũ đầy bán ra không hết, gạo mới nhập vào không đủ tiền chi, quan viên chủ quản dùng giá thấp mua cho bách tính gạo mới tất khiến bọn chúng bị hố một phen."
Lão trưởng quầy cười khổ mà nói: "Khách quan nghĩ quá đơn giản rồi, những đám lương thân đó làm sao lại không nghĩ tới điểm này chứ. Bọn họ tự có cách ứng phó được. Huống hồ gạo cũ của bọn chúng e rằng cũng chẳng phải chờ đến tận lúc đó, nơi này cách kinh sư không xa lắm, do bản địa không cho tăng giá, những lương thân đó đang dự định đem gạo vận chuyển xuống Khai Phong buôn bán."
Bích Túc lại thăm dò thêm một vài thông tin của lão trưởng quầy, nghe được tình hình đều âm thầm ghi nhớ trong đầu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thuyền quan của Dương Hạo cột buồm cao nhiều, phía trước lại có thuyền nhỏ mở đường, trên đường các loại thuyền đều phải nhường đường. Nhưng thuyền mà Đường Diễm Diễm đi lên không chỉ đi lại tốc độ chậm chạp, hơn nữa trên đường các loại thuyền hàng thuyền thương qua lại cũng không nghĩ đến đạo lý nhường đường cho nàng, vì thế hai thuyền dù rằng trước sau lần lượt rời Biện Lương không lâu, nhưng dần dần kéo dài khoảng cách thêm nửa ngày đường sông. Trừ phi con thuyền này của nàng đi cả ngày đêm theo sau hoặc là Dương Hạo dừng lại mấy ngày ở nơi nào đó nếu không nhất thời sẽ không thể đuổi kịp được.
Cũng may thuyền quan của Dương Hạo là mục tiêu cực lớn, cả chặng đường sẽ không sợ bị mất dấu, Ngô Oa Nhi cứ âm thầm dai dẳng mà đi theo phía sau, Đường Diễm Diễm vốn là một khách cùng đi trên thuyền nhưng cũng không tiện thúc giục.
Đêm khuya hôm nay, thuyền của các nàng dừng lại ở một nơi hoang vu sơn dã, thuyền này dù rằng nhỏ, nhưng cũng khá đầy đủ, trên thuyền có phòng bếp của mình, lương thực đã đầy đủ. Mỗi lần đi qua một bến, Trương Ngưu Nhi lại thường xuyên lên bờ mua thêm một số rau củ, đồ dùng quay về dự trữ cho phòng bếp, vì thế không cần thiết lo lắng về việc nguy hiểm do thiếu lương.
Trên thuyền không có người nấu nướng, Ngô Oa Nhi chủ tỳ đều làm được những món ăn rất ngon, thuyền đã ngừng hẳn, Hạnh Nhi tự mình xuống bếp làm mấy món ăn mang lên. Bởi vì bến thuyền quá nhỏ, có vẻ hoang vu, vì thế người trên thuyền phần lớn không ai lên bờ, ăn xong bữa cơm trời đã tối sầm mọi người ai về chỗ người đấy trong thuyền nghỉ ngơi.
Mấy ngày như thế, ngày đêm luân lưu, lại thêm thường xuyên đánh mã tướng giải sầu, Đường Diễm Diễm lại vui vẻ thoải mái, đối với chủ tớ Ngô Oa Nhi và các thủy thủ trên thuyền đã vô cùng quen thuộc. Ngô Oa Nhi vô cùng chăm sóc Đường Diễm Diễm, sắp xếp cho nàng một phòng nhỏ riêng biệt, ở bên cạnh phòng cùa Hạnh Nhi, hai nữ nhân dựa vào nhau đôi bên cũng dễ chăm sóc hơn.
Trong không trung dần dần lộ ra mấy ngôi sao sáng, gió muộn trong lạnh, Đường Diễm Diễm không có ý đi ngủ, liền một mình bước lên đầu thuyền. Trên trời sao sáng lấp lánh, núi phía xa thẫm màu như mực, con thuyền theo dòng nước lững lờ nhẹ nhàng nổi lên, nghe thấy âm thanh tiếng nước dào dạt, Đường Diễm Diễm bất giác có chút tâm sự phiền não.
Khi nàng ở Như Tuyết Phường nghe thấy tiểu a đầu đó nói mấy lời liền vội vã đuổi theo đến bến thuyền, nhưng không hiểu tỉ mỉ tình hình, nàng còn cho rằng Dương Hạo đem theo cả ái thiếp cùng đi xuống phía nam, trong lòng không khỏi đố kị ghen tuông. Nàng chỉ nghĩ sớm đuổi theo Dương Hạo xem xem con hồ ly tính đó rốt cục là có bản lĩnh gì có thể mê hoặc được tình lang của nàng thần hồn điên đảo, nhưng bây giờ cùng ở trên một dòng sông, nghĩ rằng được gặp hắn cũng có chút không hay.
Đứng ngẩn người ở đầu thuyền, lặng nhìn phía xa bóng đêm tối đen như mực, một lúc lâu, Đường Diễm Diễm cũng mới thở dài một tiếng quay người quay về phòng nghỉ của mình mà nghỉ ngơi. Hạnh Nhi luôn âm thầm đi theo sát từng cử chỉ hành động của nàng, thấy nàng quay về phòng nghỉ, Hạnh Nhi mới quay người về chỗ nghỉ ngơi của Ngô Oa Nhi. Ngô Oa Nhi vẫn là bộ dạng giả trang thư sinh đang ngồi dưới ánh đèn lặng lẽ thưởng trà xem sách.
Hạnh Nhi lặng lẽ tiến vào trong phòng, đóng chặt cửa phòng thấp giọng nói: " Tiểu thư, Dư nương tử quay về phòng nghỉ ngơi rồi."
Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm đôi bên đều có suy tính riêng vì thế tên mà đôi bên nói ra đều là tên giả.
Ngô Oa Nhi lần này âm thầm theo sau Dương Hạo đi, là muốn đợi khi hắn dừng thuyền xử lý chính vụ địa phương mới âm thầm đi một bên bảo vệ. Có cái chuẩn bị có cái không thể tính, người cao minh hơn nữa cũng khó lòng thu phục người khác, nàng sợ Chiết Tử Du vội đến phá hoại đại kế của quan nhân nhà mình. Nếu đến lúc đó có điều tiếng gì bản thân lại giải quyết không nổi, nói không chừng sẽ phải nói chân tướng với quan nhân để hắn có sự phòng bị.
Tên tuổi nàng quá nổi tiếng, vừa nhắc đến Ngô Oa Nhi không ai là không biết, vì thế không thể để lộ ra cho ai biết, nàng hiện nay đã là người của Dương Hạo, khi Đường Diễm Diễm hỏi đến danh tính của nàng, nàng liền cố ý dùng họ của Dương Hạo, để tên mình mất đi chữ nữ, thành ra chữ Khuê, hóa thân thành Dương công tử Dương Khuê của hào môn Hoài Trung.
Đường Diễm Diễm cũng là trong lòng có tính toán như thế. Vì trốn tránh người của nhị ca, nàng cả đường che giấu hành tung, che giấu thân phận, đã lên thuyền này của Ngô Oa Nhi lại sợ vị công tử này lỡ đâu lại quen biết gì với mấy vị huynh trưởng đang đuổi theo đến Khai Phong từ trước. Mà cả người trông ăn mặc như vậy muốn giải thích cũng quả thật là tốn công sức nên để tiện cũng tự tạo ra một lai lịch thân phận mới.
Ngày mà tình cảm của nàng và Dương Hạo thật sự đạt được tính đột phá tiến triển, là khi trong lãnh địa của người Khương đột nhiên gặp phải sương mù lớn, bị Lý Quang Nghiễm đột kích nơi hoang dã tháo chạy. Ở trong động sơn cổ sau khi mưa lớn sấm chớp, trải qua con đường tình đầy trắc trở, đôi bên thổ lộ tình cảm tâm tư là lúc Dương Hạo phải lên đường đi Biện Lương khắp trời tuyết lớn phủ đầy, dựa vào câu thơ nàng nghĩ ra: "Kim ngã lai vu, vũ tuyết sương lịch", bịa ra một khuê danh là Dư Tuyết Lịch. Bây giờ đôi bên chung sống đã lâu, người trên thuyền đều gọi nàng là Dư nương tử.
Ngô Oa Nhi bỏ quyển sách xuống, nhướn mày cười nói: "Từ đầu đến cuối không thấy bất cứ hành động lạ nào chứ?"
Hạnh Nhi nói: "Không có, nàng ta chỉ đi đến đầu thuyền nhìn ra xa một lúc rồi quay về phòng nghỉ ngơi."
Ngô Oa Nhi trầm tư suy nghĩ một lúc chậm rãi nói: "Nàng ta rốt cục là lai lịch thế nào nhỉ. Nhìn nàng ta dù rằng mặc bố y, tự xưng là vợ của thương cổ, nhưng trong lời nói cử chỉ thần thái khí chất của nàng ta so với thiên kim sử tướng cũng không hề thua kém, nhưng nếu nói thân phận nàng ta cao quý, một người con gái lại dám đơn thân lên đường bôn ba khắp nơi lại còn dám lên cả thuyền của người lạ quả thật khiến cho người ta nghi ngờ không thể lý giải."
Hạnh Nhi nói: "Tiểu thư, nàng ta không phải nói vốn dĩ là người giàu có đại hộ vì gia cảnh giữa đường bị tan nát mới làm vợ của thương cổ hay sao?"
Ngô Oa Nhi mỉm cười nhẹ, nói: "Đại quan quý nhân ta gặp nhiều rồi, có chút thần giao rất khó nói rõ lý không giải thích được. Không phải đọc nhiều hơn vài quyển sách, lớn hơn vài tuổi một chút là có thể có được. Đó là một loại hương vị từ nhỏ đến lớn ở trong nhà đại phú, cao cao bên trên những quý nhân quen chỉ tay chỉ đạo lâu dần mà có thể ngửi ra được, cái khí chất đó của nàng ta, mức độ tuyệt đối không phải con gái người nhà phú quý giàu sang bình thường có thể sánh được."
Hạnh Nhi ngạc nhiên nói: "Nhưng nàng ta chỉ là một nữ nhi có thể làm được gì chứ? Muốn làm cái gì? Chắc không thể là đại tặc ở Giang Dương chứ? Ờ! Muội nhớ ra rồi, nàng ta ban nãy đứng ở đầu thuyền bước chân vững vàng, gió lớn ở thuyền điên đảo cũng không thể lay động nàng ta một phân, từ khi xuống thuyền, bước qua một sợi dây thừng thân pháp nhẹ nhàng thanh thoát dường như là biết gia vũ."
Ngô Oa Nhi ánh mắt chợt sáng lên dặn dò nói: "Nhưng…… ta xem nàng ta chưa chắc đã là có ý gì với chúng ta, ta hiện nay vẫn đang cải trang, vẫn không tiện hỏi han gì. Ngươi bảo…
Bên trong nhà khách tự có thức ăn, nhưng khẩu vị so ra với những tửu quán chuyên nghiệp kém hơn một chút. Bích Túc là người quen việc hành tẩu giang hồ, với loại nhà khách này lòng biết bụng rõ, do đó không gọi cơm ở trong quán, mà sau khi sắp xếp trong quán nghỉ, liền ra ngoài tìm một quán bên ngoài mặt cửa hàng có vẻ tửu lầu mà vào rồi gọi bốn món ăn. Vừa ăn vừa nghỉ, tự thưởng thức niềm vui.
Ăn xong được bữa cơm, Bích Túc đem theo ba phần hơi men đứng dậy tính tiền, tiểu nhị đưa giá tiền báo lên Bích Túc nghe xong mà nhất thời tức giận, đập bàn trợn mắt, lớn tiếng quát: "Sao lại có thể thế. Quán ăn này của ngươi chỉ có thể là hắc điếm mà thôi, tiểu điếm như thế này, cơm cháo như thế này so với đại tửu lâu ở Biện Lương còn đắt hơn đến ba lần, xem lão gia Bích gia gia ta là người ngoài đến nên muốn lừa gạt ta à?"
Tiểu nhị đó ngoài cười trong chửi mà nói: "Khách quan những lời này là sao? Hàm Thịnh lâu chúng tôi làm ăn chân chính, giá tiền là đúng giá nhất không hơn, lão chủ điếm ba mươi năm nay, trước nay coi trọng buôn bán ngay thẳng không lừa già dối trẻ, khách quan không nên nói hồ đồ."
Sự tranh cãi của hai người kinh động đến cả trưởng quầy, lão trưởng quầy vội vàng đánh rơi cả bàn tính, từ phía sau quầy bàn đi ra. Tên tiểu nhị đó báo cáo tình hình rõ ràng với trưởng quầy, lão trưởng quầy khuôn mặt tươi cười, làm lễ nói: "Vị khách quan này, bổn điếm trước nay làm ăn ngay thẳng, chưa từng dám lừa dối khách nhân, còn về giá tiền này ngài có thể còn chưa biết, lần này xuống nam chỉ sợ ngài càng đi giá cả càng cao, điếm của nhà ta còn coi là đã đưa giá thấp rồi."
Bích Túc nhẫn nhịn nói: "Lời này là ý gì?"
Lão trưởng quầy nói: "Khách quan từ phía bắc xuống, lẽ nào không biết Đông Kinh thiếu lương sao? Thật không giấu gì, hiện nay tin tức đã truyền đi khắp thiên hạ, các nơi rau cỏ lương thực gạo củi lần lượt tăng giá, giả cả một ngày biến đổi ba lần, ngài nếu ngày mai sáng sớm đến dùng bữa, giá này e rằng lại còn tăng cao thêm một lần nữa."
Bích Túc kì lạ mà nói: "Biện Lương thiếu lương với Xương Châu các ngươi có quan hệ gì đâu? Triều đình không phải đã ban bố nghiêm lệnh, lệnh cho các quan phủ địa phương phải nghiêm trị ức chế giá lương đó sao?"
Trưởng quầy thở dài mà nói: "Cái này cũng không phải lần đầu. Cứ nơi nào bị lũ lụt hạn hán, ngày nào triều đình cấp bách thu lương đánh giặc, lương thần hoàn toàn có thể sớm nhận được tin tức, thu mua lương thực từ trước, khiến cho lương thực của các nhà nông lớn nhỏ địa phương này đều bị thu mua sạch bách, toàn bộ tích trữ trong tay, ngồi đợi quan phủ tăng giá mới bắt đầu bán, trước nay đều thế. Lão phu vốn kinh doanh nhỏ, nếu không tăng giá, số vốn này cũng chẳng thu lại được xin khách quan lượng thứ."
Bích Túc nghe xong cười lạnh, hắn cũng không phải làm khó gì vị trưởng quầy này, móc tiền ra trả cho hắn, cười nói: "Khai Phong thiếu lương chẳng qua là cấp bách nhất thời, triều đình đang nghĩ cách giải quyết, tai họa sẽ không lan ra cả thiên hạ đâu. Bây giờ đã là tháng sáu tháng bảy, cứ đợi thêm hai tháng nữa, hoa màu sẽ dần trưởng thành, đến lúc đó bọn họ thóc gạo cũ đầy bán ra không hết, gạo mới nhập vào không đủ tiền chi, quan viên chủ quản dùng giá thấp mua cho bách tính gạo mới tất khiến bọn chúng bị hố một phen."
Lão trưởng quầy cười khổ mà nói: "Khách quan nghĩ quá đơn giản rồi, những đám lương thân đó làm sao lại không nghĩ tới điểm này chứ. Bọn họ tự có cách ứng phó được. Huống hồ gạo cũ của bọn chúng e rằng cũng chẳng phải chờ đến tận lúc đó, nơi này cách kinh sư không xa lắm, do bản địa không cho tăng giá, những lương thân đó đang dự định đem gạo vận chuyển xuống Khai Phong buôn bán."
Bích Túc lại thăm dò thêm một vài thông tin của lão trưởng quầy, nghe được tình hình đều âm thầm ghi nhớ trong đầu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thuyền quan của Dương Hạo cột buồm cao nhiều, phía trước lại có thuyền nhỏ mở đường, trên đường các loại thuyền đều phải nhường đường. Nhưng thuyền mà Đường Diễm Diễm đi lên không chỉ đi lại tốc độ chậm chạp, hơn nữa trên đường các loại thuyền hàng thuyền thương qua lại cũng không nghĩ đến đạo lý nhường đường cho nàng, vì thế hai thuyền dù rằng trước sau lần lượt rời Biện Lương không lâu, nhưng dần dần kéo dài khoảng cách thêm nửa ngày đường sông. Trừ phi con thuyền này của nàng đi cả ngày đêm theo sau hoặc là Dương Hạo dừng lại mấy ngày ở nơi nào đó nếu không nhất thời sẽ không thể đuổi kịp được.
Cũng may thuyền quan của Dương Hạo là mục tiêu cực lớn, cả chặng đường sẽ không sợ bị mất dấu, Ngô Oa Nhi cứ âm thầm dai dẳng mà đi theo phía sau, Đường Diễm Diễm vốn là một khách cùng đi trên thuyền nhưng cũng không tiện thúc giục.
Đêm khuya hôm nay, thuyền của các nàng dừng lại ở một nơi hoang vu sơn dã, thuyền này dù rằng nhỏ, nhưng cũng khá đầy đủ, trên thuyền có phòng bếp của mình, lương thực đã đầy đủ. Mỗi lần đi qua một bến, Trương Ngưu Nhi lại thường xuyên lên bờ mua thêm một số rau củ, đồ dùng quay về dự trữ cho phòng bếp, vì thế không cần thiết lo lắng về việc nguy hiểm do thiếu lương.
Trên thuyền không có người nấu nướng, Ngô Oa Nhi chủ tỳ đều làm được những món ăn rất ngon, thuyền đã ngừng hẳn, Hạnh Nhi tự mình xuống bếp làm mấy món ăn mang lên. Bởi vì bến thuyền quá nhỏ, có vẻ hoang vu, vì thế người trên thuyền phần lớn không ai lên bờ, ăn xong bữa cơm trời đã tối sầm mọi người ai về chỗ người đấy trong thuyền nghỉ ngơi.
Mấy ngày như thế, ngày đêm luân lưu, lại thêm thường xuyên đánh mã tướng giải sầu, Đường Diễm Diễm lại vui vẻ thoải mái, đối với chủ tớ Ngô Oa Nhi và các thủy thủ trên thuyền đã vô cùng quen thuộc. Ngô Oa Nhi vô cùng chăm sóc Đường Diễm Diễm, sắp xếp cho nàng một phòng nhỏ riêng biệt, ở bên cạnh phòng cùa Hạnh Nhi, hai nữ nhân dựa vào nhau đôi bên cũng dễ chăm sóc hơn.
Trong không trung dần dần lộ ra mấy ngôi sao sáng, gió muộn trong lạnh, Đường Diễm Diễm không có ý đi ngủ, liền một mình bước lên đầu thuyền. Trên trời sao sáng lấp lánh, núi phía xa thẫm màu như mực, con thuyền theo dòng nước lững lờ nhẹ nhàng nổi lên, nghe thấy âm thanh tiếng nước dào dạt, Đường Diễm Diễm bất giác có chút tâm sự phiền não.
Khi nàng ở Như Tuyết Phường nghe thấy tiểu a đầu đó nói mấy lời liền vội vã đuổi theo đến bến thuyền, nhưng không hiểu tỉ mỉ tình hình, nàng còn cho rằng Dương Hạo đem theo cả ái thiếp cùng đi xuống phía nam, trong lòng không khỏi đố kị ghen tuông. Nàng chỉ nghĩ sớm đuổi theo Dương Hạo xem xem con hồ ly tính đó rốt cục là có bản lĩnh gì có thể mê hoặc được tình lang của nàng thần hồn điên đảo, nhưng bây giờ cùng ở trên một dòng sông, nghĩ rằng được gặp hắn cũng có chút không hay.
Đứng ngẩn người ở đầu thuyền, lặng nhìn phía xa bóng đêm tối đen như mực, một lúc lâu, Đường Diễm Diễm cũng mới thở dài một tiếng quay người quay về phòng nghỉ của mình mà nghỉ ngơi. Hạnh Nhi luôn âm thầm đi theo sát từng cử chỉ hành động của nàng, thấy nàng quay về phòng nghỉ, Hạnh Nhi mới quay người về chỗ nghỉ ngơi của Ngô Oa Nhi. Ngô Oa Nhi vẫn là bộ dạng giả trang thư sinh đang ngồi dưới ánh đèn lặng lẽ thưởng trà xem sách.
Hạnh Nhi lặng lẽ tiến vào trong phòng, đóng chặt cửa phòng thấp giọng nói: " Tiểu thư, Dư nương tử quay về phòng nghỉ ngơi rồi."
Ngô Oa Nhi và Đường Diễm Diễm đôi bên đều có suy tính riêng vì thế tên mà đôi bên nói ra đều là tên giả.
Ngô Oa Nhi lần này âm thầm theo sau Dương Hạo đi, là muốn đợi khi hắn dừng thuyền xử lý chính vụ địa phương mới âm thầm đi một bên bảo vệ. Có cái chuẩn bị có cái không thể tính, người cao minh hơn nữa cũng khó lòng thu phục người khác, nàng sợ Chiết Tử Du vội đến phá hoại đại kế của quan nhân nhà mình. Nếu đến lúc đó có điều tiếng gì bản thân lại giải quyết không nổi, nói không chừng sẽ phải nói chân tướng với quan nhân để hắn có sự phòng bị.
Tên tuổi nàng quá nổi tiếng, vừa nhắc đến Ngô Oa Nhi không ai là không biết, vì thế không thể để lộ ra cho ai biết, nàng hiện nay đã là người của Dương Hạo, khi Đường Diễm Diễm hỏi đến danh tính của nàng, nàng liền cố ý dùng họ của Dương Hạo, để tên mình mất đi chữ nữ, thành ra chữ Khuê, hóa thân thành Dương công tử Dương Khuê của hào môn Hoài Trung.
Đường Diễm Diễm cũng là trong lòng có tính toán như thế. Vì trốn tránh người của nhị ca, nàng cả đường che giấu hành tung, che giấu thân phận, đã lên thuyền này của Ngô Oa Nhi lại sợ vị công tử này lỡ đâu lại quen biết gì với mấy vị huynh trưởng đang đuổi theo đến Khai Phong từ trước. Mà cả người trông ăn mặc như vậy muốn giải thích cũng quả thật là tốn công sức nên để tiện cũng tự tạo ra một lai lịch thân phận mới.
Ngày mà tình cảm của nàng và Dương Hạo thật sự đạt được tính đột phá tiến triển, là khi trong lãnh địa của người Khương đột nhiên gặp phải sương mù lớn, bị Lý Quang Nghiễm đột kích nơi hoang dã tháo chạy. Ở trong động sơn cổ sau khi mưa lớn sấm chớp, trải qua con đường tình đầy trắc trở, đôi bên thổ lộ tình cảm tâm tư là lúc Dương Hạo phải lên đường đi Biện Lương khắp trời tuyết lớn phủ đầy, dựa vào câu thơ nàng nghĩ ra: "Kim ngã lai vu, vũ tuyết sương lịch", bịa ra một khuê danh là Dư Tuyết Lịch. Bây giờ đôi bên chung sống đã lâu, người trên thuyền đều gọi nàng là Dư nương tử.
Ngô Oa Nhi bỏ quyển sách xuống, nhướn mày cười nói: "Từ đầu đến cuối không thấy bất cứ hành động lạ nào chứ?"
Hạnh Nhi nói: "Không có, nàng ta chỉ đi đến đầu thuyền nhìn ra xa một lúc rồi quay về phòng nghỉ ngơi."
Ngô Oa Nhi trầm tư suy nghĩ một lúc chậm rãi nói: "Nàng ta rốt cục là lai lịch thế nào nhỉ. Nhìn nàng ta dù rằng mặc bố y, tự xưng là vợ của thương cổ, nhưng trong lời nói cử chỉ thần thái khí chất của nàng ta so với thiên kim sử tướng cũng không hề thua kém, nhưng nếu nói thân phận nàng ta cao quý, một người con gái lại dám đơn thân lên đường bôn ba khắp nơi lại còn dám lên cả thuyền của người lạ quả thật khiến cho người ta nghi ngờ không thể lý giải."
Hạnh Nhi nói: "Tiểu thư, nàng ta không phải nói vốn dĩ là người giàu có đại hộ vì gia cảnh giữa đường bị tan nát mới làm vợ của thương cổ hay sao?"
Ngô Oa Nhi mỉm cười nhẹ, nói: "Đại quan quý nhân ta gặp nhiều rồi, có chút thần giao rất khó nói rõ lý không giải thích được. Không phải đọc nhiều hơn vài quyển sách, lớn hơn vài tuổi một chút là có thể có được. Đó là một loại hương vị từ nhỏ đến lớn ở trong nhà đại phú, cao cao bên trên những quý nhân quen chỉ tay chỉ đạo lâu dần mà có thể ngửi ra được, cái khí chất đó của nàng ta, mức độ tuyệt đối không phải con gái người nhà phú quý giàu sang bình thường có thể sánh được."
Hạnh Nhi ngạc nhiên nói: "Nhưng nàng ta chỉ là một nữ nhi có thể làm được gì chứ? Muốn làm cái gì? Chắc không thể là đại tặc ở Giang Dương chứ? Ờ! Muội nhớ ra rồi, nàng ta ban nãy đứng ở đầu thuyền bước chân vững vàng, gió lớn ở thuyền điên đảo cũng không thể lay động nàng ta một phân, từ khi xuống thuyền, bước qua một sợi dây thừng thân pháp nhẹ nhàng thanh thoát dường như là biết gia vũ."
Ngô Oa Nhi ánh mắt chợt sáng lên dặn dò nói: "Nhưng…… ta xem nàng ta chưa chắc đã là có ý gì với chúng ta, ta hiện nay vẫn đang cải trang, vẫn không tiện hỏi han gì. Ngươi bảo…
Tác giả :
Nguyệt Quan