Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 137: Chiến sĩ
Thân binh vừa nhìn thấy Trình đại tướng quân ra ngoài chém giết thì như ong vỡ tổ xung trận về phía trước doanh trại. Thân binh đều là dũng sĩ mà Trình Thế Hùng đích thân tuyển chọn. Ai cũng là người không sợ chết, trong đó có vài tên là giang hồ đã gác kiếm. Sau đó được Trình Thế Hùng chiêu mời đến.
Dương Hạo cầm đao theo đám thân binh tiến ra ngoài phía trước doanh trại. Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Mới vừa rồi ngươi còn nói đêm tối đen thui, tình địch không rõ, không thể tự loạn trận cước được. Chưa từng nghĩ lời này có thể cầm ra để giáo huấn người khác. Đến cái đầu của bản thân như vuốt râu hổ. Trình đại tướng quân đánh nhau như vậy kể ra cũng lỗ mãng thật".
Theo một vị tướng quân như này, hắn cũng không biết họa hay là phúc. Lúc này không rảnh suy nghĩ nhiều, chỉ lo phóng về phía trước, đợi hắn xông vào doanh trại phía trước, chỉ thấy Trình Thế Hùng đại kích huy vũ. Đã đánh chết bao nhiêu bọn kỵ sĩ đánh úp. Hắn lớn tiếng quát tháo. Móng chiến mã chồm lên phía trước. Hí một hồi dài. Đại kích trong tay hắn đã chọc trúng một kỵ sĩ trong quân địch.
Tên kỵ sĩ nọ tay bị thương, đau nhức ở huyệt đan điền. khẽ nói: "Mở".
Chỉ nghe thấy một tiếng "leng keng". Thương kích tương giao. Đại kích của Trình Thế Hùng bật ra. Với thần lực của Trình Thế Hùng, ít ai chịu được một đòn của hắn. Tên này lại có thể chặn được đòn đại kích của hắn. Trình Thế Hùng không khỏi kinh ngạc. Giờ hắn mới gặp một tên địch mạnh như vậy.
Tên địch này chắc chắn là Kế Nghiệp. Lưu Kế Nghiệp dùng một cây đại thương, suất 600 tên kỵ sĩ lao như mưa vào doanh trại quân địch. Thừa lúc tướng sĩ trong doanh trại Trình Thế Hùng không kịp phản kích liền phi ngựa dẫm lên các doanh trại. Khắp nơi phóng hỏa làm hỗn loạn. Tiến đến giết chủ soái trong doanh trại phía trước. Mục đích của hắn là bắt tặc bắt tướng. Nếu như không thực hiện được mục đích này, không giết nổi chủ tướng chủ soái của đối phương thì cũng phải làm cho quân chủ soái bị nhiễu loạn, khiến cho chủ soái không thể chỉ huy được nữa. Lúc đó cho dù quân địch người đông thế mạnh, trong đêm tối mù mịt không ai có thể điều độ chỉ huy, sẽ biến thành một toán tan rã. Chiến lực theo đó mà tan. Lúc đó quân địch dù có mười vạn tên cũng như một đám đợi làm thịt. Còn có thể ngăn cản nổi hắn một con sói liều chết sao?
Không ngờ hắn vẫn chưa phá tan được quân cuối cùng trước doanh trại. Trong bóng đêm có một tên Đại Hán thúc ngựa phi như bay đến. Phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa từ xa, lập tức giữ quân sĩ khắp trại hỗn loạn. Quân Tống hoảng loạn, dưới sự chỉ huy từ tướng lớn đến tướng nhỏ tổ chức lại thành sự phản kháng. Đại hán sử kích lại càng bổ thẳng đến. Cây đại kích trong tay đâm vào những tên dũng sĩ đánh úp. Lưu Kế Nghiệp thấy tên này rất có kĩ thuật đánh. Hơn nữa một tiếng hét lớn có thể làm ba quân ngưng lại. Hắn là chủ tướng của quân này. Trình Thế Hùng lập tức đề mã nghênh đón. Hai người đánh một trận lâu.
Một tốp thân binh chạy từ doanh trại chủ soái tới. Lưu Kế Nghiệp và Trình Thế Hùng một nhát kích một nhát thương. Đã được mấy chục hiệp. Lúc này tình hình xung quanh đối với phía Lưu Kế Nghiệp mà nói càng đánh càng không có lợi. Lần này đánh úp tuy làm loạn doanh trại thành công. Nhưng không thể làm loạn trận thế của quân địch. Quân của Trình Thế Hùng lúc này vẫn vững vàng như núi, hỗn loạn đang dần dần lắng xuống, người ngựa trong doanh trại đang từ từ tới gần đây. Thế ám hình hợp vây đến trận đánh úp này đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
Nếu như Lưu Kế Nghiệp có thể ám sát Trình Thế Hùng, thì cái chết của Trình Thế Hùng sẽ khiến cho doanh trại thành tây từ ổn định trở nên hỗn loạn. Nhưng hắn không phải là đối thủ của Trình Thế Hùng. Nói về mưu lược, hắn mạnh hơn Trình Thế Hùng. Nói về võ nghệ, cây đại thương của hắn so với cây đại kích cử trọng của Trình Thế Hùng. Rõ ràng là kém một bậc.
"Thôi đi, lại xuống nữa, toàn bộ 600 tráng sĩ sẽ chôn vùi ở doanh trại này". Lưu Kế Nghiệp thầm than cơ hội đã mất, hắn hoảng loạn trèo lên ngựa đi. Cao giọng hét lớn: "Các huynh đệ binh sĩ, theo ta quay về doanh trại".
Lưu Kế Nghiệp giật đầu ngựa đi về. Võ công của hắn, hơn nữa lại có con chiến mã tốt. Thật không có mấy người ngăn nổi hắn. Nhưng những kỵ sĩ mà hắn mang đến đã bị sĩ tốt của quân Tống ghìm chân. Nào nói đi là đi ngay, Trình Thế Hùng thấy hắn bỏ chạy, nào chịu thôi. Vội vàng đi theo sau hắn.
Lúc này trước doanh trại là bức tranh hỗn chiến. Dù trên chiến trường trận đấu kịch liệt. Nhưng đối với Dương Hạo lần đầu lên chiến trường mà nói, đã khiến hắn vô cùng bị chấn động.
Hóa ra đây là chiến trường. Người giống như dã thú vung đao múa thương. Tròng mắt đỏ ngàu liều mạng chém giết. Nào thì run sợ, nào thì máu tanh, nào thì cảnh tàn khốc, nếu không đặt mình trong cảnh tượng đó thì khó mà cảm nhận được
Hắn giết người, giết hai mạng người, hơn nữa là một đao mà chết. Nhưng so với hiện nay, quân Bắc Hán và Tống cùng chém giết nhau, không khác gì giết gà giữa ban ngày ban mặt. Trong lúc phẫn nộ giết người và đối thủ bị tiêu diệt tàn khốc trên chiến trường lạnh lẽo vốn hoàn toàn khác nhau. Khó trách Tần Vũ Dương mười hai tuổi giết người không ghê tay. Nhưng đến Tần Vương đại điện sắc mặt trái lại tái nhợt. Luống cuống hốt hoảng. Hắn không sợ chết, và không phải hắn chưa từng thấy dân chợ búa chịu cái chết giữa mặt phố.
Hàng vạn hàng nghìn sĩ tốt hò hét chém giết. Hàng trăm tên dũng sĩ quơ đao kiếm bên người hắn. Đầu lâu và máu quân định la liệt, làm cho Dương Hạo lần đầu ở chiến trường chán nản. Hắn nhìn thấy những đồng đội của mình lăn xuống ngựa, liều mạng với những dũng sĩ quân Bắc Hán, nhưng không nên xông lên như thú vật nuốt chửng lấy quân địch thế này.
"Mau tránh ra".
Dương Hạo đứng cầm đao. Sợ hãi xem cảnh tượng không lãng mạn, không bi tráng trước mặt. Toàn là máu tanh cùng những trận chém giết điên cuồng. Bỗng nhiên chân hắn trượt một cái. Cái trượt này lực vô cùng lớn, khiến cho người Dương Hạo lăn ra chỗ khác, lúc hắn ngã xuống thì thấy một ánh sáng sắc lạnh chợt lóe. Khó khăn lắm hắn mới đứng thẳng được.
Là thân vệ Thạch Song của Trình Thế Hùng. Thạch Song hơn hắn không nổi vài tuổi. Khuôn mặt đầy đặn nhưng giống một đồ phu gần bốn mươi tuổi. Bình thường cũng ít nói cho nên Dương Hạo tuy cũng là thị vệ nhưng không thân với hắn. Không ngờ vào thời khắc quan trọng lại là hắn cứu mạng Dương Hạo.
Thạch Song nhìn thấy hắn giơ đao đứng ở chỗ đó nhìn ngang nhìn ngửa. Có dáng vẻ thấp thỏm. Thật không có gì mà trách cứ cả vì người vừa mới vào chiến trường phần lớn đều như vậy, nhưng chỉ cần bò ra từ trong đống người chết một lần thì lần sau lại lên chiến trường. Hắn sẽ từ một tên trông cửa cho chó thành một con sói thảo nguyên.
Hắn đang đánh giáp lá cà với địch. Thấy một tên cầm đao quân Bắc Hán lăn xuống ngựa bổ một nhát mạnh vào Dương Hạo, bèn vội vàng đến trước một bước, một chân đá văng Dương Hạo ra, cứu lấy cái mạng của tân binh mới này. Nhưng cái chân đó của hắn không kịp nhận thế. Cương đao tàn nhẫn của chiến sĩ Bắc Hán bổ trúng, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, người đổ phía trước.
Một vài tên Bắc Hán cưỡi ngựa đánh úp, người người cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp, tay cầm cung tên. Đao để bên sường, còn tay kia cầm trường thương. Trên ngựa dùng thương, xuống ngựa dùng đao. Bắn tên từ xa. Thân mặc áo giáp. Để tận lực bảo vệ lực lượng tinh nhuệ của bản thân, Lưu Kế Nghiệp có thể được coi là hao tổn bao tâm sức, trong tình cảnh trứng chọi đá ở trong thành Bắc Hán, bọn chúng được trang bị đầy đủ như vậy để đánh vũ trang, hắn đã dốc hết lực lượng lớn nhất của mình.
Nhưng mà hắn thực sự đánh giá sai phản ứng của Trình Thế Hùng, và cũng không ngờ rằng quân nhân mã của Trình Thế Hùng lại nghiêm ngặt như vậy. Sau khi đánh úp thành công không thể tạo thành bùng nổ doanh trại vì dựa vào tiếng tăm của Trình Thế Hùng chỉ một tiếng thét đã khống chế được thế loạn, do vậy khả năng sống sót của hàng trăm chiến sĩ quân hắn cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng những con hổ mà Lưu Kế Nghiệp mang đến đều là những dũng sĩ dám chết. Võ sĩ lúc nãy bổ một đao trúng vào chân của Thạch Song. Nhân lúc người hắn ngã quỵ đổ về phía trước liền xông đến một bước. Đao trong tay thuận thế vung lên, một tiếng "Phốc" chặt đứt cánh tay của hắn.
Chưa từng nói một tiếng cảm ơn với hắn, chưa từng có một khuôn mặt tươi cười hữu hảo khi nhìn thấy hắn. Chiến hữu ấy cứu cái mạng của hắn, đến một tiếng cảm ơn hắn cũng chưa nói thì đã chết, Dương Hạo ngây ra: Đây là chiến trường tàn khốc, nhưng ai nói nó không bi tráng và lãng mạn? Sau những vết máu tanh kia, trong những cái tàn nhẫn của quân địch ai bảo không có một tình nghĩa huynh đệ nồng đậm tình đồng chí?
Mắt hắn đỏ dần lên, các chiến sĩ dùng hết mọi thủ đoạn liều mạng mà giết địch. Lộ ra sự điên cuồng của máu tàn nhẫn. Hắn hét lớn một tiếng, vung đao nhằm hướng tên võ sĩ Bắc Hán kia bổ đao xuống. Trong lúc nổi giận điên cuồng, cả người hắn toàn máu là máu. Cái chết của Thạch Song tựa như một lượng sát khí và dũng khí cực mạnh cho hắn. Bổ một nhát đao xuống hắn hét lớn một tiếng, như điên cuồng vậy.
Nhưng trong tâm hồn hắn vẫn bảo trì một con đường rõ ràng. Vẫn nhớ như in một câu của Trình Thế Hùng nói với hắn: "Thế không thể dùng mãi, phúc không thể hưởng mãi, cái lợi không thể chiếm hết. Làm việc là một đạo lý, dùng đao giết người cũng như vậy, mỗi nhát đao ngươi đều cần chú tâm tập trung tinh thần. Nhưng mỗi nhát đao đều phải lưu lại ba phần, lúc xuất đao thu đao cũng phải nhanh. Thế đao liên miên như cuồng phong bạo vũ. Khiến đối thủ đến thời gian thở cũng không có".
Dương Hạo trong lòng nhớ kỹ những lời dặn dò của Trình Thế Hùng. Giờ cái gì là đao pháp cao minh cũng không cần hiểu. Khí của bản thân không được coi là cao minh. Sự dũng mãnh, khí huyết trong lúc phẫn kích, hắn ghi nhớ cách dùng đao vận lực mà Trình Thế Hùng dạy. Một đao bổ xuống, đúng là đằng đằng sát khí. Đao pháp sắc bén. Tên võ sĩ đó của Bắc Hán bị hắn đoạt được tiên cơ, hắn lên một đao, xuống một đao, phải một đao, trái một đao. Bổ liên tiếp, không ngừng xuống. Tên đó đã mất tay, Dương Hạo chém xuống một đao, "Phốc" một tiếng, đầu người bay lên, một dòng máu tươi phun cao hai thước.
Máu nóng phun lên mặt. Hắn thò tay vuốt một cái, bèn quát to một tiếng. Cương đao giơ lên hơi cong, rồi xông ra phía sau chiến sĩ Bắc Hán giơ đao lên. Bổ mạnh xuống một nhát đao giống như bổ cây dọc đường. Một âm thanh phát ra, tách cột sống của tên chiến sĩ Bắc Hán ra làm đôi, nhát đao cách đốt sống đuôi của tên đó chỉ có ba tấc.
Quân Tống đó bị hắn cho một nhát đao hung mãnh. Trong ánh lửa hừng hực chỉ thấy mặt mũi Dương Hạo dữ tợn đầy máu me.
Còn về Trình Thế Hùng, hắn theo sát đại doanh của Lưu Kế Nghiệp. Ban đầu còn có vài tên thân binh muốn đuổi theo. Kết quả địch ta bị hỗn chiến, mất đi bóng dáng chủ tướng. Sau khi Trình Thế Hùng đoán rằng quân địch sẽ không đánh úp nữa bèn yên tâm không lo lắng gì. Kết quả lại bị quân Lưu Kế Nghiệp đánh lén. Thực sự mà nói, các bộ hạ của hắn đã cho hắn một cái bạt tai để sáng mắt ra. Trình Thế Hùng vừa xấu hổ vừa giận. Phẫn nộ vì giá trị của mình đã giảm. Hắn đuổi theo sau ngựa của Lưu Kế Nghiệp, chỉ muốn giết tên đại tướng kia.
Ngựa của Lưu Kế Nghiệp đi được nửa đường thì ngoảnh đầu nhìn lại. Không một binh một tốt nào được hắn mang về. Tóc tai rối bời. Trình Thế Hùng trường kích cầm trong tay, đuổi đến tận cùng, lại còn kêu u..wa… Lưu Kế Nghiệp tức giận. Hắn giật cương ngựa quay lại tái chiến với Trình Thế Hùng. Giao tranh hơn mười hiệp, vai phải của hắn bị Trình Thế Hùng dùng trường kích đâm thủng một lỗ. Lưu Kế Nghiệp giật cương ngựa tháo chạy. Chạy tới dưới tường thành, phía trước lại là chiến hào cự mã vừa rộng vừa sâu. Lưu Kế Nghiệp xoay người xuống ngựa. Bỏ ngựa nhảy xuống chiến hào.
"Bỏ chạy à. Đánh một trận xem nào. Mẹ kiếp. Lại còn vượt vào chiến.
Khí phách trong lòng Lưu Kế Nghiệp là vô địch. Thế nhưng đánh đơn chính là sở trường của Trình Thế Hùng. Mới vừa rồi giao đấu, hắn đã biết võ nghệ của mình không bằng Trình Thế Hùng. Huống chi lúc này lại bị thương, nhảy xuống dòng sông bảo vệ thành. Bơi đến chân thành. Kêu lên để cứu trợ.
Trình Thế Hùng đương nhiên sẽ không bơi qua sông bắt hắn. Chỉ đứng trên bờ sông mà chửi.
Quân thủ đầu thành Bắc Hán nghe thấy tiếng kêu ở dưới thành lập tức chưng đèn đuốc lên. Nhưng nhìn không rõ người dưới chân thành, tên tướng lĩnh từng biết Lưu Kế Nghiệp cũng không nhận ra âm thanh quen thuộc của hắn. Vội vàng gọi người dùng dây trói cái tên đó vào. Cho hắn ngồi vào một cái khung, kéo vị đại tướng quân mặt mũi đầy bụi đất đến đầu thành.
Trình Thế Hùng chỉ về phía thành đầu chửi té tát. Lo lắng trong thành phái người đi tìm. Lúc đó mới xoay người lên ngựa trở về doanh trại. Trong doanh trại lúc này đã kết thúc cuộc chiến. Các doanh trại đang được dọn dẹp sạch sẽ. Thân binh của Trình Thế Hùng đang lo lắng, đến khi nhìn thấy Trình Thế Hùng, bọn họ mới yên tâm.
Hơn trăm cây đuốc được thắp sáng để đón Trình Thế Hùng trở về. Sĩ tốt trong doanh trại nghe nói Trình đại tướng quân vô sự liền cất tiếng hoan hô. Tiếng hoan hô liên tiếp không dứt. Dương Hạo cũng đứng trong đó, cảm nhận được tầm ảnh hưởng của con người Trình Thế Hùng. Quả thực lực lượng của Trình Thế Hùng là rất lớn.
"Ta cũng có thể như vậy không?" Dương Hạo cảm thấy miệng hơi khô
Trình Thế Hùng đã nhìn thấy cái mặt dính đầy máu đen của hắn trong ánh đuốc cháy bập bùng. Với dáng vẻ đó rất xấu xí, nếu để cho một tiểu nương tử nhìn thấy thì có thể gặp ác mộng cả đêm. Nhưng trong con mắt của Trình Thế Hùng, đó là một huân chương vinh quang nhất của một chiến sĩ.
Trước mặt người khác hắn không có biểu hiện quan tâm đến dh thái quá, chỉ là thoáng nhìn qua rồi trở về đại doanh trại. Sau khi vào doanh trại, hắn mới dặn dò. Lệnh người ngay lập tức báo cáo cụ thể tình hình đánh úp của quân địch đêm nay với quan gia. Truyền tin bằng tiếng trống và ánh đèn tới các doanh trại và đại quân vây thành ở đông nam bắc.
Dương Hạo quan sát. Trước doanh trại: Chuyện binh trí tù quét sạch chiến trường, Trình Thế Hùng không hỏi một câu. Hoàn toàn giao cho tướng thủ doanh trại phụ trách. Các tướng quan khác dưới trướng hắn cũng đều nghiêm túc. Không ai rời khỏi đội ngũ chạy tới hỏi han sự an nguy của chủ soái. Chỉ lấy tín hiệu ra hỏi han. Sau khi biết Trình Thế Hùng bình yên vô sự thì các doanh trại liền tắt đèn. Một màn đêm yên lặng bao trùm. Dường như đêm nay chưa từng xảy ra một trận huyết chiến nào cả. Dương Hạo không kìm được âm thầm phục cách trị quân của Trình Thế Hùng.
Lại nói về chủ soái. Trình Thế Hùng và các thân binh cùng đến nhà bếp góc doanh trại. Tận tay vộc nước từ trong giếng lên. Các binh sĩ dùng nước lau lau những vết máu khô bám trên người. Trình Thế Hùng giống như bọn binh sĩ bình thường, cũng cởi trần. Nếu như không phải tay hắn bị thương, thì hắn cũng xách được xô nước lên.
Nước giếng mát. Bọn lính cười hì hì múc nước rửa sạch vết máu trên người. Chiến hữu, huynh đệ của bọn họ, có người thì đã chết, có vài người thì bị thương ở tay chân. Hôm nay sẽ ở lang trung trị dưỡng vết thương, nhưng trên mặt của các binh sĩ, Dương Hạo hoàn toàn không nhìn ra một chút đau đớn và tưởng nhớ gì cả. Dù mới vừa rồi trải qua một trận chiến. Cái chết có thể không chút do dự thay bạn chiến đỡ một đao. Lấy đao thương viết nhân sinh. Cái chết nhẹ tựa lông hồng chính là Đại Hán tây bắc. Vì cái chết của Thạch Song luôn đọng trong lòng Dương Hạo mỗi khi hắn nhìn thấy một vài huynh đệ tốt bỏ thân mình. Cũng nên mở lòng mình ra đi. Vì cái chết của Thạch Song mà nỗi buồn giận chất chứa trong lòng hãy quét sạch đi.
Hắn cởi khăn trên đầu ra, khiến mái tóc dài xõa xuống; Cởi chiến bào của mình dính máu ra. Cởi trần giống các chiến hữu của hắn. Kéo một thùng nước lên. Dội từ đỉnh đầu dội xuống. Tay xoa xoa người. Ngửa đầu nhìn bầu trời đen ngòm mà tĩnh mịt. Trên trời có vô số ngôi sao. Bên đó có một ngôi sao sáng nhất, nhất định là linh hồn của Thạch Song.
"Huynh đệ, được lắm. Nhìn ngươi điềm đạm ít lời thế này. Lần đầu ra trận giết địch mà hung hãn như vậy, giống binh tây bắc chúng ta lắm lắm. Không để cho đại tướng quân của chúng ta phải xấu hổ". Khi trở về, Phạm Lão Tứ vỗ bả vai Dương Hạo khích lệ.
Tân binh luôn bị người ta xa lánh, ức hiếp. Dù Trình Thế Hùng đã từng gọi hắn là "Hạo ca nhi". Nếu hắn là một loại vô dụng. Như vậy sẽ không có ai để mắt đến hắn. Trên chiến trường. Muốn đoạt được sự tôn trọng của người khác thì phải dựa vào một đao một thương. Trận chiến ngày hôm nay. Dương Hạo đã rất dũng cảm. Lại nói về chủ soái. Thân binh thị vệ đã tản đi, bọn chúng đều quay về trại nghỉ ngơi. Trình Thế Hùng đang định vào trại, đột nhiên dừng chân, thầm nói: "Dương Hạo". Trại của Dương Hạo đóng ở bên phải trại của đại tướng quân. Hắn đang vào trại, tai dường như nghe thấy một âm thanh nào đó liền dừng bước, xoay người: "Tướng quân".
"Ba đao của ngươi đêm nay đã luyện xong chưa?"
Dương Hạo hơi ngây người ra. Hiểu được ý của tướng quân liền cười. Chắp tay ôm quyền trịnh trọng nói: "Bẩm đại tướng quân, ba đao đó, thuộc hạ đã bổ xong rồi".
Trình Thế Hùng vuốt râu, nghiêng đầu nhìn hắn. Đèn đuốc trong trại hắt ra chiếu vào hai mắt hắn, nói: "Cọc người này so với cọc gỗ kia, ngươi thấy thế nào?" Nguồn tại ệnFULL.vn
Dương Hạo thở dài, đáp: "Không dễ bổ ạ".
Trình Thế Hùng cười ha ha. Một tay vén rèm đi vào trại: "Nghỉ ngơi đi, đại trượng phu muốn nổi tiếng hơn người. Thế giới này còn có cọc người cho ngươi chặt đấy".
Dương Hạo cầm đao theo đám thân binh tiến ra ngoài phía trước doanh trại. Nhưng trong lòng lại nghĩ: "Mới vừa rồi ngươi còn nói đêm tối đen thui, tình địch không rõ, không thể tự loạn trận cước được. Chưa từng nghĩ lời này có thể cầm ra để giáo huấn người khác. Đến cái đầu của bản thân như vuốt râu hổ. Trình đại tướng quân đánh nhau như vậy kể ra cũng lỗ mãng thật".
Theo một vị tướng quân như này, hắn cũng không biết họa hay là phúc. Lúc này không rảnh suy nghĩ nhiều, chỉ lo phóng về phía trước, đợi hắn xông vào doanh trại phía trước, chỉ thấy Trình Thế Hùng đại kích huy vũ. Đã đánh chết bao nhiêu bọn kỵ sĩ đánh úp. Hắn lớn tiếng quát tháo. Móng chiến mã chồm lên phía trước. Hí một hồi dài. Đại kích trong tay hắn đã chọc trúng một kỵ sĩ trong quân địch.
Tên kỵ sĩ nọ tay bị thương, đau nhức ở huyệt đan điền. khẽ nói: "Mở".
Chỉ nghe thấy một tiếng "leng keng". Thương kích tương giao. Đại kích của Trình Thế Hùng bật ra. Với thần lực của Trình Thế Hùng, ít ai chịu được một đòn của hắn. Tên này lại có thể chặn được đòn đại kích của hắn. Trình Thế Hùng không khỏi kinh ngạc. Giờ hắn mới gặp một tên địch mạnh như vậy.
Tên địch này chắc chắn là Kế Nghiệp. Lưu Kế Nghiệp dùng một cây đại thương, suất 600 tên kỵ sĩ lao như mưa vào doanh trại quân địch. Thừa lúc tướng sĩ trong doanh trại Trình Thế Hùng không kịp phản kích liền phi ngựa dẫm lên các doanh trại. Khắp nơi phóng hỏa làm hỗn loạn. Tiến đến giết chủ soái trong doanh trại phía trước. Mục đích của hắn là bắt tặc bắt tướng. Nếu như không thực hiện được mục đích này, không giết nổi chủ tướng chủ soái của đối phương thì cũng phải làm cho quân chủ soái bị nhiễu loạn, khiến cho chủ soái không thể chỉ huy được nữa. Lúc đó cho dù quân địch người đông thế mạnh, trong đêm tối mù mịt không ai có thể điều độ chỉ huy, sẽ biến thành một toán tan rã. Chiến lực theo đó mà tan. Lúc đó quân địch dù có mười vạn tên cũng như một đám đợi làm thịt. Còn có thể ngăn cản nổi hắn một con sói liều chết sao?
Không ngờ hắn vẫn chưa phá tan được quân cuối cùng trước doanh trại. Trong bóng đêm có một tên Đại Hán thúc ngựa phi như bay đến. Phát ra tiếng hò hét kinh thiên động địa từ xa, lập tức giữ quân sĩ khắp trại hỗn loạn. Quân Tống hoảng loạn, dưới sự chỉ huy từ tướng lớn đến tướng nhỏ tổ chức lại thành sự phản kháng. Đại hán sử kích lại càng bổ thẳng đến. Cây đại kích trong tay đâm vào những tên dũng sĩ đánh úp. Lưu Kế Nghiệp thấy tên này rất có kĩ thuật đánh. Hơn nữa một tiếng hét lớn có thể làm ba quân ngưng lại. Hắn là chủ tướng của quân này. Trình Thế Hùng lập tức đề mã nghênh đón. Hai người đánh một trận lâu.
Một tốp thân binh chạy từ doanh trại chủ soái tới. Lưu Kế Nghiệp và Trình Thế Hùng một nhát kích một nhát thương. Đã được mấy chục hiệp. Lúc này tình hình xung quanh đối với phía Lưu Kế Nghiệp mà nói càng đánh càng không có lợi. Lần này đánh úp tuy làm loạn doanh trại thành công. Nhưng không thể làm loạn trận thế của quân địch. Quân của Trình Thế Hùng lúc này vẫn vững vàng như núi, hỗn loạn đang dần dần lắng xuống, người ngựa trong doanh trại đang từ từ tới gần đây. Thế ám hình hợp vây đến trận đánh úp này đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
Nếu như Lưu Kế Nghiệp có thể ám sát Trình Thế Hùng, thì cái chết của Trình Thế Hùng sẽ khiến cho doanh trại thành tây từ ổn định trở nên hỗn loạn. Nhưng hắn không phải là đối thủ của Trình Thế Hùng. Nói về mưu lược, hắn mạnh hơn Trình Thế Hùng. Nói về võ nghệ, cây đại thương của hắn so với cây đại kích cử trọng của Trình Thế Hùng. Rõ ràng là kém một bậc.
"Thôi đi, lại xuống nữa, toàn bộ 600 tráng sĩ sẽ chôn vùi ở doanh trại này". Lưu Kế Nghiệp thầm than cơ hội đã mất, hắn hoảng loạn trèo lên ngựa đi. Cao giọng hét lớn: "Các huynh đệ binh sĩ, theo ta quay về doanh trại".
Lưu Kế Nghiệp giật đầu ngựa đi về. Võ công của hắn, hơn nữa lại có con chiến mã tốt. Thật không có mấy người ngăn nổi hắn. Nhưng những kỵ sĩ mà hắn mang đến đã bị sĩ tốt của quân Tống ghìm chân. Nào nói đi là đi ngay, Trình Thế Hùng thấy hắn bỏ chạy, nào chịu thôi. Vội vàng đi theo sau hắn.
Lúc này trước doanh trại là bức tranh hỗn chiến. Dù trên chiến trường trận đấu kịch liệt. Nhưng đối với Dương Hạo lần đầu lên chiến trường mà nói, đã khiến hắn vô cùng bị chấn động.
Hóa ra đây là chiến trường. Người giống như dã thú vung đao múa thương. Tròng mắt đỏ ngàu liều mạng chém giết. Nào thì run sợ, nào thì máu tanh, nào thì cảnh tàn khốc, nếu không đặt mình trong cảnh tượng đó thì khó mà cảm nhận được
Hắn giết người, giết hai mạng người, hơn nữa là một đao mà chết. Nhưng so với hiện nay, quân Bắc Hán và Tống cùng chém giết nhau, không khác gì giết gà giữa ban ngày ban mặt. Trong lúc phẫn nộ giết người và đối thủ bị tiêu diệt tàn khốc trên chiến trường lạnh lẽo vốn hoàn toàn khác nhau. Khó trách Tần Vũ Dương mười hai tuổi giết người không ghê tay. Nhưng đến Tần Vương đại điện sắc mặt trái lại tái nhợt. Luống cuống hốt hoảng. Hắn không sợ chết, và không phải hắn chưa từng thấy dân chợ búa chịu cái chết giữa mặt phố.
Hàng vạn hàng nghìn sĩ tốt hò hét chém giết. Hàng trăm tên dũng sĩ quơ đao kiếm bên người hắn. Đầu lâu và máu quân định la liệt, làm cho Dương Hạo lần đầu ở chiến trường chán nản. Hắn nhìn thấy những đồng đội của mình lăn xuống ngựa, liều mạng với những dũng sĩ quân Bắc Hán, nhưng không nên xông lên như thú vật nuốt chửng lấy quân địch thế này.
"Mau tránh ra".
Dương Hạo đứng cầm đao. Sợ hãi xem cảnh tượng không lãng mạn, không bi tráng trước mặt. Toàn là máu tanh cùng những trận chém giết điên cuồng. Bỗng nhiên chân hắn trượt một cái. Cái trượt này lực vô cùng lớn, khiến cho người Dương Hạo lăn ra chỗ khác, lúc hắn ngã xuống thì thấy một ánh sáng sắc lạnh chợt lóe. Khó khăn lắm hắn mới đứng thẳng được.
Là thân vệ Thạch Song của Trình Thế Hùng. Thạch Song hơn hắn không nổi vài tuổi. Khuôn mặt đầy đặn nhưng giống một đồ phu gần bốn mươi tuổi. Bình thường cũng ít nói cho nên Dương Hạo tuy cũng là thị vệ nhưng không thân với hắn. Không ngờ vào thời khắc quan trọng lại là hắn cứu mạng Dương Hạo.
Thạch Song nhìn thấy hắn giơ đao đứng ở chỗ đó nhìn ngang nhìn ngửa. Có dáng vẻ thấp thỏm. Thật không có gì mà trách cứ cả vì người vừa mới vào chiến trường phần lớn đều như vậy, nhưng chỉ cần bò ra từ trong đống người chết một lần thì lần sau lại lên chiến trường. Hắn sẽ từ một tên trông cửa cho chó thành một con sói thảo nguyên.
Hắn đang đánh giáp lá cà với địch. Thấy một tên cầm đao quân Bắc Hán lăn xuống ngựa bổ một nhát mạnh vào Dương Hạo, bèn vội vàng đến trước một bước, một chân đá văng Dương Hạo ra, cứu lấy cái mạng của tân binh mới này. Nhưng cái chân đó của hắn không kịp nhận thế. Cương đao tàn nhẫn của chiến sĩ Bắc Hán bổ trúng, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, người đổ phía trước.
Một vài tên Bắc Hán cưỡi ngựa đánh úp, người người cưỡi tuấn mã, mặc áo giáp, tay cầm cung tên. Đao để bên sường, còn tay kia cầm trường thương. Trên ngựa dùng thương, xuống ngựa dùng đao. Bắn tên từ xa. Thân mặc áo giáp. Để tận lực bảo vệ lực lượng tinh nhuệ của bản thân, Lưu Kế Nghiệp có thể được coi là hao tổn bao tâm sức, trong tình cảnh trứng chọi đá ở trong thành Bắc Hán, bọn chúng được trang bị đầy đủ như vậy để đánh vũ trang, hắn đã dốc hết lực lượng lớn nhất của mình.
Nhưng mà hắn thực sự đánh giá sai phản ứng của Trình Thế Hùng, và cũng không ngờ rằng quân nhân mã của Trình Thế Hùng lại nghiêm ngặt như vậy. Sau khi đánh úp thành công không thể tạo thành bùng nổ doanh trại vì dựa vào tiếng tăm của Trình Thế Hùng chỉ một tiếng thét đã khống chế được thế loạn, do vậy khả năng sống sót của hàng trăm chiến sĩ quân hắn cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng những con hổ mà Lưu Kế Nghiệp mang đến đều là những dũng sĩ dám chết. Võ sĩ lúc nãy bổ một đao trúng vào chân của Thạch Song. Nhân lúc người hắn ngã quỵ đổ về phía trước liền xông đến một bước. Đao trong tay thuận thế vung lên, một tiếng "Phốc" chặt đứt cánh tay của hắn.
Chưa từng nói một tiếng cảm ơn với hắn, chưa từng có một khuôn mặt tươi cười hữu hảo khi nhìn thấy hắn. Chiến hữu ấy cứu cái mạng của hắn, đến một tiếng cảm ơn hắn cũng chưa nói thì đã chết, Dương Hạo ngây ra: Đây là chiến trường tàn khốc, nhưng ai nói nó không bi tráng và lãng mạn? Sau những vết máu tanh kia, trong những cái tàn nhẫn của quân địch ai bảo không có một tình nghĩa huynh đệ nồng đậm tình đồng chí?
Mắt hắn đỏ dần lên, các chiến sĩ dùng hết mọi thủ đoạn liều mạng mà giết địch. Lộ ra sự điên cuồng của máu tàn nhẫn. Hắn hét lớn một tiếng, vung đao nhằm hướng tên võ sĩ Bắc Hán kia bổ đao xuống. Trong lúc nổi giận điên cuồng, cả người hắn toàn máu là máu. Cái chết của Thạch Song tựa như một lượng sát khí và dũng khí cực mạnh cho hắn. Bổ một nhát đao xuống hắn hét lớn một tiếng, như điên cuồng vậy.
Nhưng trong tâm hồn hắn vẫn bảo trì một con đường rõ ràng. Vẫn nhớ như in một câu của Trình Thế Hùng nói với hắn: "Thế không thể dùng mãi, phúc không thể hưởng mãi, cái lợi không thể chiếm hết. Làm việc là một đạo lý, dùng đao giết người cũng như vậy, mỗi nhát đao ngươi đều cần chú tâm tập trung tinh thần. Nhưng mỗi nhát đao đều phải lưu lại ba phần, lúc xuất đao thu đao cũng phải nhanh. Thế đao liên miên như cuồng phong bạo vũ. Khiến đối thủ đến thời gian thở cũng không có".
Dương Hạo trong lòng nhớ kỹ những lời dặn dò của Trình Thế Hùng. Giờ cái gì là đao pháp cao minh cũng không cần hiểu. Khí của bản thân không được coi là cao minh. Sự dũng mãnh, khí huyết trong lúc phẫn kích, hắn ghi nhớ cách dùng đao vận lực mà Trình Thế Hùng dạy. Một đao bổ xuống, đúng là đằng đằng sát khí. Đao pháp sắc bén. Tên võ sĩ đó của Bắc Hán bị hắn đoạt được tiên cơ, hắn lên một đao, xuống một đao, phải một đao, trái một đao. Bổ liên tiếp, không ngừng xuống. Tên đó đã mất tay, Dương Hạo chém xuống một đao, "Phốc" một tiếng, đầu người bay lên, một dòng máu tươi phun cao hai thước.
Máu nóng phun lên mặt. Hắn thò tay vuốt một cái, bèn quát to một tiếng. Cương đao giơ lên hơi cong, rồi xông ra phía sau chiến sĩ Bắc Hán giơ đao lên. Bổ mạnh xuống một nhát đao giống như bổ cây dọc đường. Một âm thanh phát ra, tách cột sống của tên chiến sĩ Bắc Hán ra làm đôi, nhát đao cách đốt sống đuôi của tên đó chỉ có ba tấc.
Quân Tống đó bị hắn cho một nhát đao hung mãnh. Trong ánh lửa hừng hực chỉ thấy mặt mũi Dương Hạo dữ tợn đầy máu me.
Còn về Trình Thế Hùng, hắn theo sát đại doanh của Lưu Kế Nghiệp. Ban đầu còn có vài tên thân binh muốn đuổi theo. Kết quả địch ta bị hỗn chiến, mất đi bóng dáng chủ tướng. Sau khi Trình Thế Hùng đoán rằng quân địch sẽ không đánh úp nữa bèn yên tâm không lo lắng gì. Kết quả lại bị quân Lưu Kế Nghiệp đánh lén. Thực sự mà nói, các bộ hạ của hắn đã cho hắn một cái bạt tai để sáng mắt ra. Trình Thế Hùng vừa xấu hổ vừa giận. Phẫn nộ vì giá trị của mình đã giảm. Hắn đuổi theo sau ngựa của Lưu Kế Nghiệp, chỉ muốn giết tên đại tướng kia.
Ngựa của Lưu Kế Nghiệp đi được nửa đường thì ngoảnh đầu nhìn lại. Không một binh một tốt nào được hắn mang về. Tóc tai rối bời. Trình Thế Hùng trường kích cầm trong tay, đuổi đến tận cùng, lại còn kêu u..wa… Lưu Kế Nghiệp tức giận. Hắn giật cương ngựa quay lại tái chiến với Trình Thế Hùng. Giao tranh hơn mười hiệp, vai phải của hắn bị Trình Thế Hùng dùng trường kích đâm thủng một lỗ. Lưu Kế Nghiệp giật cương ngựa tháo chạy. Chạy tới dưới tường thành, phía trước lại là chiến hào cự mã vừa rộng vừa sâu. Lưu Kế Nghiệp xoay người xuống ngựa. Bỏ ngựa nhảy xuống chiến hào.
"Bỏ chạy à. Đánh một trận xem nào. Mẹ kiếp. Lại còn vượt vào chiến.
Khí phách trong lòng Lưu Kế Nghiệp là vô địch. Thế nhưng đánh đơn chính là sở trường của Trình Thế Hùng. Mới vừa rồi giao đấu, hắn đã biết võ nghệ của mình không bằng Trình Thế Hùng. Huống chi lúc này lại bị thương, nhảy xuống dòng sông bảo vệ thành. Bơi đến chân thành. Kêu lên để cứu trợ.
Trình Thế Hùng đương nhiên sẽ không bơi qua sông bắt hắn. Chỉ đứng trên bờ sông mà chửi.
Quân thủ đầu thành Bắc Hán nghe thấy tiếng kêu ở dưới thành lập tức chưng đèn đuốc lên. Nhưng nhìn không rõ người dưới chân thành, tên tướng lĩnh từng biết Lưu Kế Nghiệp cũng không nhận ra âm thanh quen thuộc của hắn. Vội vàng gọi người dùng dây trói cái tên đó vào. Cho hắn ngồi vào một cái khung, kéo vị đại tướng quân mặt mũi đầy bụi đất đến đầu thành.
Trình Thế Hùng chỉ về phía thành đầu chửi té tát. Lo lắng trong thành phái người đi tìm. Lúc đó mới xoay người lên ngựa trở về doanh trại. Trong doanh trại lúc này đã kết thúc cuộc chiến. Các doanh trại đang được dọn dẹp sạch sẽ. Thân binh của Trình Thế Hùng đang lo lắng, đến khi nhìn thấy Trình Thế Hùng, bọn họ mới yên tâm.
Hơn trăm cây đuốc được thắp sáng để đón Trình Thế Hùng trở về. Sĩ tốt trong doanh trại nghe nói Trình đại tướng quân vô sự liền cất tiếng hoan hô. Tiếng hoan hô liên tiếp không dứt. Dương Hạo cũng đứng trong đó, cảm nhận được tầm ảnh hưởng của con người Trình Thế Hùng. Quả thực lực lượng của Trình Thế Hùng là rất lớn.
"Ta cũng có thể như vậy không?" Dương Hạo cảm thấy miệng hơi khô
Trình Thế Hùng đã nhìn thấy cái mặt dính đầy máu đen của hắn trong ánh đuốc cháy bập bùng. Với dáng vẻ đó rất xấu xí, nếu để cho một tiểu nương tử nhìn thấy thì có thể gặp ác mộng cả đêm. Nhưng trong con mắt của Trình Thế Hùng, đó là một huân chương vinh quang nhất của một chiến sĩ.
Trước mặt người khác hắn không có biểu hiện quan tâm đến dh thái quá, chỉ là thoáng nhìn qua rồi trở về đại doanh trại. Sau khi vào doanh trại, hắn mới dặn dò. Lệnh người ngay lập tức báo cáo cụ thể tình hình đánh úp của quân địch đêm nay với quan gia. Truyền tin bằng tiếng trống và ánh đèn tới các doanh trại và đại quân vây thành ở đông nam bắc.
Dương Hạo quan sát. Trước doanh trại: Chuyện binh trí tù quét sạch chiến trường, Trình Thế Hùng không hỏi một câu. Hoàn toàn giao cho tướng thủ doanh trại phụ trách. Các tướng quan khác dưới trướng hắn cũng đều nghiêm túc. Không ai rời khỏi đội ngũ chạy tới hỏi han sự an nguy của chủ soái. Chỉ lấy tín hiệu ra hỏi han. Sau khi biết Trình Thế Hùng bình yên vô sự thì các doanh trại liền tắt đèn. Một màn đêm yên lặng bao trùm. Dường như đêm nay chưa từng xảy ra một trận huyết chiến nào cả. Dương Hạo không kìm được âm thầm phục cách trị quân của Trình Thế Hùng.
Lại nói về chủ soái. Trình Thế Hùng và các thân binh cùng đến nhà bếp góc doanh trại. Tận tay vộc nước từ trong giếng lên. Các binh sĩ dùng nước lau lau những vết máu khô bám trên người. Trình Thế Hùng giống như bọn binh sĩ bình thường, cũng cởi trần. Nếu như không phải tay hắn bị thương, thì hắn cũng xách được xô nước lên.
Nước giếng mát. Bọn lính cười hì hì múc nước rửa sạch vết máu trên người. Chiến hữu, huynh đệ của bọn họ, có người thì đã chết, có vài người thì bị thương ở tay chân. Hôm nay sẽ ở lang trung trị dưỡng vết thương, nhưng trên mặt của các binh sĩ, Dương Hạo hoàn toàn không nhìn ra một chút đau đớn và tưởng nhớ gì cả. Dù mới vừa rồi trải qua một trận chiến. Cái chết có thể không chút do dự thay bạn chiến đỡ một đao. Lấy đao thương viết nhân sinh. Cái chết nhẹ tựa lông hồng chính là Đại Hán tây bắc. Vì cái chết của Thạch Song luôn đọng trong lòng Dương Hạo mỗi khi hắn nhìn thấy một vài huynh đệ tốt bỏ thân mình. Cũng nên mở lòng mình ra đi. Vì cái chết của Thạch Song mà nỗi buồn giận chất chứa trong lòng hãy quét sạch đi.
Hắn cởi khăn trên đầu ra, khiến mái tóc dài xõa xuống; Cởi chiến bào của mình dính máu ra. Cởi trần giống các chiến hữu của hắn. Kéo một thùng nước lên. Dội từ đỉnh đầu dội xuống. Tay xoa xoa người. Ngửa đầu nhìn bầu trời đen ngòm mà tĩnh mịt. Trên trời có vô số ngôi sao. Bên đó có một ngôi sao sáng nhất, nhất định là linh hồn của Thạch Song.
"Huynh đệ, được lắm. Nhìn ngươi điềm đạm ít lời thế này. Lần đầu ra trận giết địch mà hung hãn như vậy, giống binh tây bắc chúng ta lắm lắm. Không để cho đại tướng quân của chúng ta phải xấu hổ". Khi trở về, Phạm Lão Tứ vỗ bả vai Dương Hạo khích lệ.
Tân binh luôn bị người ta xa lánh, ức hiếp. Dù Trình Thế Hùng đã từng gọi hắn là "Hạo ca nhi". Nếu hắn là một loại vô dụng. Như vậy sẽ không có ai để mắt đến hắn. Trên chiến trường. Muốn đoạt được sự tôn trọng của người khác thì phải dựa vào một đao một thương. Trận chiến ngày hôm nay. Dương Hạo đã rất dũng cảm. Lại nói về chủ soái. Thân binh thị vệ đã tản đi, bọn chúng đều quay về trại nghỉ ngơi. Trình Thế Hùng đang định vào trại, đột nhiên dừng chân, thầm nói: "Dương Hạo". Trại của Dương Hạo đóng ở bên phải trại của đại tướng quân. Hắn đang vào trại, tai dường như nghe thấy một âm thanh nào đó liền dừng bước, xoay người: "Tướng quân".
"Ba đao của ngươi đêm nay đã luyện xong chưa?"
Dương Hạo hơi ngây người ra. Hiểu được ý của tướng quân liền cười. Chắp tay ôm quyền trịnh trọng nói: "Bẩm đại tướng quân, ba đao đó, thuộc hạ đã bổ xong rồi".
Trình Thế Hùng vuốt râu, nghiêng đầu nhìn hắn. Đèn đuốc trong trại hắt ra chiếu vào hai mắt hắn, nói: "Cọc người này so với cọc gỗ kia, ngươi thấy thế nào?" Nguồn tại ệnFULL.vn
Dương Hạo thở dài, đáp: "Không dễ bổ ạ".
Trình Thế Hùng cười ha ha. Một tay vén rèm đi vào trại: "Nghỉ ngơi đi, đại trượng phu muốn nổi tiếng hơn người. Thế giới này còn có cọc người cho ngươi chặt đấy".
Tác giả :
Nguyệt Quan