Blue - Neleta
Chương 93-2: Phiên ngoại 5: Bảo bảo chào đời!
Người này đang tức giận, hai tay Mục Dã siết chặt bờ vai rắn rỏi anh, còn không ngừng hít sâu để thuận tiện cho anh tăng thêm xâm lược. Được rồi, cậu không hỏi nữa, mặc kệ là hình mèo hay dạng người, thì cũng đều là con của Bố Nhĩ Thác và cậu mà.
“Chủ nhân…. xin lỗi….. em… không hỏi nữa…”
“Chủ nhân, chủ nhân…..”
“Gào!”
Một lần lại một lần quất xuyên vào trong thân thể của Mục Dã, một tay của Bố Nhĩ Thác đè lên bụng cậu, để bảo vệ bé con bên trong, tay còn lại thì cùng tay Mục Dã mười ngón giao quấn, phần eo không ngừng đẩy đưa không cách nào khống chế được. Mục Dã dùng bàn tay không bị Bố Nhĩ Thác nắm lấy đặt lên bàn tay đang che chở bụng mình của anh, mái tóc dài mượt mà cậu đã năn nỉ hết lời nhưng Bố Nhĩ Thác vẫn kiên quyết không cho cắt lúc này tán loạn rũ xuống bên tai. Nơi này sẽ sinh ra con của cậu và Bố Nhĩ Thác, bé con mà Mục Dã đã khát khao chờ đợi suốt bốn mươi năm qua.
Drap giường bị tràng dịch trào ra ướt đẫm một mảng, tiếng rên rỉ cao trào của Mục Dã dị thường mãnh liệt, một tay của Bố Nhĩ Thác nãy giờ vẫn đặt trên bụng của cậu, động tác cũng vì thanh âm của Mục Dã mà càng thêm kịch liệt, cũng không sợ sẽ làm tổn hại đến bé con trong bụng cậu. Từ sau khi mang thai, Mục Dã và Bố Nhĩ Thác không có ý giảm bớt số lần ân ái của hai người, chỉ là sau này khi phản ứng thai của Mục Dã ngày càng lớn, bộ dáng vô cùng khó chịu, thì Bố Nhĩ Thác cũng đành nhẫn nại theo. Gần đây phản ứng thai của cậu đã không còn nghiêm trọng như trước nữa, nên dục vọng của anh hiển nhiên đã không cách nào nghe theo sự khống chế của lý trí rồi.
“Bố Nhĩ… Bố Nhĩ… A a a a…..”
Mặt Mục Dã ửng đỏ, tư thế này làm cậu không được thoải mái cho lắm, bụng đã hơi lớn, dưới eo lại lót thêm một cái gối, nên hô hấp của cậu lúc này có chút khó khăn. Bố Nhĩ Thác đã nhìn ra, anh nâng cậu dậy, rút dục vọng của bản thân ra, để Mục Dã ngồi dậy, đưa lưng về phía mình. Dục vọng màu tím hồng thô to một lần nữa quất xuyên vào thân thể Mục Dã, Bố Nhĩ Thác ngồi trên giường, hai tay dùng sức khai mở cặp mông căng tròn của cậu, để cúc huyệt không ngừng phun ra nuốt vào dục vọng của mình.
Từ sau khi cái bụng lớn lên, đây là lần đầu tiên Mục Dã và Bố Nhĩ Thác ân ái, chịu không nổi, cậu đã phun trào trước, drap giường sậm màu trước mắt bị từng gọt từng giọt chất lỏng đặc sệt màu trắng đục nhuốm ướt. Hậu đình cũng liên tục co rút lại, khiến Bố Nhĩ Thác cũng không nhịn được mà gầm lên một tiếng vô cùng đáng sợ, sau đó đem toàn bộ tinh dịch của mình bắn vào trong người Mục Dã.
Hồn phách nhanh chóng bị cuộc ân ái này hút sạch, Mục Dã tựa vào người Bố Nhĩ Thác một lúc thật lâu mới có thể dần hồi thần lại được. Bố Nhĩ Thác cũng không buồn rút phân thân của mình ra, anh sờ sờ lên bụng Mục Dã, cảm nhận được con của hai người không bị cuộc vận động kịch liệt ban nãy làm ảnh hưởng, khiến anh cảm thấn rất hài lòng với đứa con này. Nắm lấy cằm của Mục Dã, anh xoay đầu cậu lại, rồi cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cậu, dục vọng vừa nhuyễn xuống của anh lại một lần nữa ngạnh lên, thô hơn. Mục Dã cứ mãi băn khoan về hình dạng của đứa con này khiến anh vô cùng bực mình, dù cho Khổng Thu có sinh ra hai đứa con có hỏa diễm màu lam cũng chẳng can hệ gì đến anh cả.
“Chủ nhân…”
“Không cho hỏi.”
“Ưm, được rồi, ư…. Em a….”
Những lời tiếp sau đó, Mục Dã cũng không tài nào nói ra nổi, chỉ có thể dùng thân thể của mình để dẹp đi lửa giận phừng phừng của Bố Nhĩ Thác mà cậu đã “trót dại” khơi ra. Cậu thừa nhận, lòng cậu cũng vì phản ứng này của đối phương mà chợt thấy ngọt ngào không ngớt, nhưng cũng chính vì vậy cậu lại càng muốn vì Bố Nhĩ Thác mà sinh ra một bé con ưu tú nhất, đây chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người hầu như cậu.
Lúc dùng cơm tối, chủ tớ hai người cũng không xuống lầu, Bố Nhĩ Thác gọi người mang cơm lên phòng ngủ. Khổng Thu và Cam Y không nói nhưng đều cười thầm trong lòng, nếu không phải Mục Dã không tài nào leo xuống giường được, anh ấy nhất định sẽ không trốn trong phòng mà ăn cơm thế này đâu. Khổng Thu không ngừng huýt sao trong lòng, Bố Nhĩ Thác cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, bụng của Mục Dã cũng đâu nhỏ hơn mình bao nhiêu, đúng là chẳng biết dịu dàng là gì.
Bên ngoài tuyết rơi, trời cũng thật lạnh, sau khi cơm nước xong xuôi,, Khổng Thu và Mục Dã không thể ra ngoài tản bộ được, cho nên hai người đành ngồi tán gẫu trong phòng khách một lúc, sau khi mệt mỏi rã rời, hai ông bầu liền được chủ nhân đích thân ôm về phòng nghỉ ngơi. Cam Y biến về lại thành một con mèo lớn, ngoan ngoãn nằm ngửa bụng trong lòng Y Đông, lại không ngừng phát ra tiếng gầm gừ vô cùng thoải mái, vì Y Đông đang xoa xoa bụng cho anh mà, và anh cũng vô cùng thích cảm giác này. Đối với đứa con thương yêu trong bụng mình, Cam Y đương nhiên hy vọng bé sẽ là mèo con, bất quá anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bé con là hình người rồi, bởi anh biết năng lực của bản thân mình không cao, Y Đông lại là nhân loại thử luyện thành công, trở thành tộc nhân Miêu Linh Tộc, con của hai người hiển nhiên không cách nào ưu tú như con của Blue hay của Bố Nhĩ Thác được, chỉ cần có thể sinh ra một bé mèo con mắt tím là anh đã vô cùng hài lòng rồi.
“Tiểu Đông.”
Y Đông nhìn về phía Cam Y. Hai chân trước của Cam Y ôm lấy mặt cậu, nói: “Mặc kệ con của chúng ta là người hay mèo, chúng ta sẽ cùng nhau sinh thật nhiều, thật nhiều con, được không?” Anh cũng nên vì gia tộc mới lập thành của Y Đông khai chi tán diệp chứ.
Khát vọng bừng bừng trong mắt Cam Y khiến Y Đông không sao từ chối được, mặc dù cậu không thích Cam Y sinh nhiều chút nào, nhưng để phân tán lực chú ý của Cam Y, cậu đành “Ừ” một tiếng cho có. Cam Y khẽ cười, tiếng gầm gừ lại càng thêm rõ rệt. Khẽ nâng đầu mình lên, đồng thời cũng đẩy cằm Y Đông lên. Tay của Y Đông không ngừng xoa đi xoa lại trên bụng Cam y, cậu đã từng làm thế này với Cam Y không biết bao nhiêu lần, chỉ là khi ấy cậu không bao giờ dám nghĩ, sẽ có một ngày Cam Y sẽ sinh con cho mình.
Nhìn chăm chú Y Đông, Cam Y không cách nào tìm được chút bóng dáng của Y Đông ngày xưa, đè nỗi nghi ngờ chỉ vừa chợt dâng lên trong lòng mình xuống, trong đầu Cam Y không ngừng mường tượng hình ảnh trong quá khứ của Y Đông, tất cả đều in sâu trong tâm trí anh, không thể nào phai mờ được. Y Đông chính là nhân loại duy nhất trong lịch sử mấy ngàn năm nay của Miêu Linh Tộc có thể biến thân hoàn toàn thành tộc nhân cấp độ Đường, ngay cả mẹ của anh cũng không tài nào biết được là vì sao. Anh từng hỏi qua Y Đông rốt cục thử luyện là thế nào, nhưng cậu nhất quyết không chịu hé răng. Đối với chuyện thử luyện, tựa hồ như Y Đông không muốn cho anh biết, nhưng cho dù cậu không nói, Cam Y cũng biết quá trình đó nhất định là một khoảng thời gian đầy thống khổ và ngập tràn hiểm nguy. Mà thậm chí ngay cả bây giờ, anh cũng không thể nào xác định được Tiểu Đông có phải là tộc nhân của miêu Linh tộc hay không nữa. Nhưng tính tình của Y Đông, năng lực cùng chuyện cậu có thể tùy ý biến ảo hình thể cũng dủ để chứng minh cậu chính là tộc nhân Miêu Linh Tộc chân chính.
Cam Y liếm liếm cằm Y Đông, rồi lại liếm lên khóe miệng cậu, anh không nhịn được kích tình mà khẽ thì thầm: “Tiểu Đông, em yêu anh.”
Nhãn thân Y Đông trầm xuống không ít, cậu ôm chầm lấy Cam Y. Còn Cam Y thì cọ cọ vào cằm cậu, không giấu được vẻ thương cảm mà oán trách: “Em khi đó đúng là quá ngu ngốc mà, nếu em có thể sớm phát hiện ra tình cảm em dành cho anh không phải chỉ dơn thuần là tình cha con thì tốt biết mấy. Tiểu Đông, mặc kệ là anh trong quá khứ hay anh của hiện tại, anh cũng đều là người mà em yêu thương nhất, là chủ nhân tôn quý của em.”
Bàn tay đang vuốt ve Cam Y của Y Đông lúc này lại mang thêm vài phần ôn nhu pha lẫn dục vọng. Cam Y hé miệng tiếp hôn với cậu, thỉnh thoảng lại nói: “Chủ nhân…. Dùng thú hình của anh, ôm em đi…. Chủ nhân… Em… yêu anh…” Em yêu anh, Tiểu Đông của em, Y Đông của em.
Thân thể Y Đông nhoáng một cái đã biến ảo xong, dã thú khổng lồ lúc này đang đặt Cam Y dưới thân. Trong tên của hai người có một chữ giống nhau, tựa như vận mệnh đã gắn kết cả hai lại với nhau ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Anh là Cam Y, là người cha nuôi hết lòng quan tâm chăm sóc cho cậu trong quá khứ, bây giờ lại chính là người hầu của cậu. Cậu là Y Đông, là đứa con nuôi bé nhỏ, đáng yêu trong quá khứ của anh, giờ lại biến thành chủ nhân của ạm. Đã từng… không ngừng thống khổ chỉ vì cả hai không tìm được cách nào có thể chấp tử chi thủ, nhưng bây giờ, bọn họ đã có thể đồng sinh cộng tử rồi.
Tiến vào thân thể Cam Y, Y Đông liền quấn lấy anh, dây dưa không dứt, nếu người này không nhặt được cậu, có lẽ sinh mệnh của cậu đã chất dứt vào cái đêm tuyết rơi mịt mùng đó rồi. Cam Y, Cam Y của cậu, Gia Gia của cậu, là cha nuôi cũng được, là người hầu cũng được, chỉ cần cả hai có thể quấy quýt bên nhau đến già, đến chết, đến tận đời đời kiếp kiếp sau là được rồi.
“Chủ nhân…. xin lỗi….. em… không hỏi nữa…”
“Chủ nhân, chủ nhân…..”
“Gào!”
Một lần lại một lần quất xuyên vào trong thân thể của Mục Dã, một tay của Bố Nhĩ Thác đè lên bụng cậu, để bảo vệ bé con bên trong, tay còn lại thì cùng tay Mục Dã mười ngón giao quấn, phần eo không ngừng đẩy đưa không cách nào khống chế được. Mục Dã dùng bàn tay không bị Bố Nhĩ Thác nắm lấy đặt lên bàn tay đang che chở bụng mình của anh, mái tóc dài mượt mà cậu đã năn nỉ hết lời nhưng Bố Nhĩ Thác vẫn kiên quyết không cho cắt lúc này tán loạn rũ xuống bên tai. Nơi này sẽ sinh ra con của cậu và Bố Nhĩ Thác, bé con mà Mục Dã đã khát khao chờ đợi suốt bốn mươi năm qua.
Drap giường bị tràng dịch trào ra ướt đẫm một mảng, tiếng rên rỉ cao trào của Mục Dã dị thường mãnh liệt, một tay của Bố Nhĩ Thác nãy giờ vẫn đặt trên bụng của cậu, động tác cũng vì thanh âm của Mục Dã mà càng thêm kịch liệt, cũng không sợ sẽ làm tổn hại đến bé con trong bụng cậu. Từ sau khi mang thai, Mục Dã và Bố Nhĩ Thác không có ý giảm bớt số lần ân ái của hai người, chỉ là sau này khi phản ứng thai của Mục Dã ngày càng lớn, bộ dáng vô cùng khó chịu, thì Bố Nhĩ Thác cũng đành nhẫn nại theo. Gần đây phản ứng thai của cậu đã không còn nghiêm trọng như trước nữa, nên dục vọng của anh hiển nhiên đã không cách nào nghe theo sự khống chế của lý trí rồi.
“Bố Nhĩ… Bố Nhĩ… A a a a…..”
Mặt Mục Dã ửng đỏ, tư thế này làm cậu không được thoải mái cho lắm, bụng đã hơi lớn, dưới eo lại lót thêm một cái gối, nên hô hấp của cậu lúc này có chút khó khăn. Bố Nhĩ Thác đã nhìn ra, anh nâng cậu dậy, rút dục vọng của bản thân ra, để Mục Dã ngồi dậy, đưa lưng về phía mình. Dục vọng màu tím hồng thô to một lần nữa quất xuyên vào thân thể Mục Dã, Bố Nhĩ Thác ngồi trên giường, hai tay dùng sức khai mở cặp mông căng tròn của cậu, để cúc huyệt không ngừng phun ra nuốt vào dục vọng của mình.
Từ sau khi cái bụng lớn lên, đây là lần đầu tiên Mục Dã và Bố Nhĩ Thác ân ái, chịu không nổi, cậu đã phun trào trước, drap giường sậm màu trước mắt bị từng gọt từng giọt chất lỏng đặc sệt màu trắng đục nhuốm ướt. Hậu đình cũng liên tục co rút lại, khiến Bố Nhĩ Thác cũng không nhịn được mà gầm lên một tiếng vô cùng đáng sợ, sau đó đem toàn bộ tinh dịch của mình bắn vào trong người Mục Dã.
Hồn phách nhanh chóng bị cuộc ân ái này hút sạch, Mục Dã tựa vào người Bố Nhĩ Thác một lúc thật lâu mới có thể dần hồi thần lại được. Bố Nhĩ Thác cũng không buồn rút phân thân của mình ra, anh sờ sờ lên bụng Mục Dã, cảm nhận được con của hai người không bị cuộc vận động kịch liệt ban nãy làm ảnh hưởng, khiến anh cảm thấn rất hài lòng với đứa con này. Nắm lấy cằm của Mục Dã, anh xoay đầu cậu lại, rồi cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cậu, dục vọng vừa nhuyễn xuống của anh lại một lần nữa ngạnh lên, thô hơn. Mục Dã cứ mãi băn khoan về hình dạng của đứa con này khiến anh vô cùng bực mình, dù cho Khổng Thu có sinh ra hai đứa con có hỏa diễm màu lam cũng chẳng can hệ gì đến anh cả.
“Chủ nhân…”
“Không cho hỏi.”
“Ưm, được rồi, ư…. Em a….”
Những lời tiếp sau đó, Mục Dã cũng không tài nào nói ra nổi, chỉ có thể dùng thân thể của mình để dẹp đi lửa giận phừng phừng của Bố Nhĩ Thác mà cậu đã “trót dại” khơi ra. Cậu thừa nhận, lòng cậu cũng vì phản ứng này của đối phương mà chợt thấy ngọt ngào không ngớt, nhưng cũng chính vì vậy cậu lại càng muốn vì Bố Nhĩ Thác mà sinh ra một bé con ưu tú nhất, đây chính là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người hầu như cậu.
Lúc dùng cơm tối, chủ tớ hai người cũng không xuống lầu, Bố Nhĩ Thác gọi người mang cơm lên phòng ngủ. Khổng Thu và Cam Y không nói nhưng đều cười thầm trong lòng, nếu không phải Mục Dã không tài nào leo xuống giường được, anh ấy nhất định sẽ không trốn trong phòng mà ăn cơm thế này đâu. Khổng Thu không ngừng huýt sao trong lòng, Bố Nhĩ Thác cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, bụng của Mục Dã cũng đâu nhỏ hơn mình bao nhiêu, đúng là chẳng biết dịu dàng là gì.
Bên ngoài tuyết rơi, trời cũng thật lạnh, sau khi cơm nước xong xuôi,, Khổng Thu và Mục Dã không thể ra ngoài tản bộ được, cho nên hai người đành ngồi tán gẫu trong phòng khách một lúc, sau khi mệt mỏi rã rời, hai ông bầu liền được chủ nhân đích thân ôm về phòng nghỉ ngơi. Cam Y biến về lại thành một con mèo lớn, ngoan ngoãn nằm ngửa bụng trong lòng Y Đông, lại không ngừng phát ra tiếng gầm gừ vô cùng thoải mái, vì Y Đông đang xoa xoa bụng cho anh mà, và anh cũng vô cùng thích cảm giác này. Đối với đứa con thương yêu trong bụng mình, Cam Y đương nhiên hy vọng bé sẽ là mèo con, bất quá anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bé con là hình người rồi, bởi anh biết năng lực của bản thân mình không cao, Y Đông lại là nhân loại thử luyện thành công, trở thành tộc nhân Miêu Linh Tộc, con của hai người hiển nhiên không cách nào ưu tú như con của Blue hay của Bố Nhĩ Thác được, chỉ cần có thể sinh ra một bé mèo con mắt tím là anh đã vô cùng hài lòng rồi.
“Tiểu Đông.”
Y Đông nhìn về phía Cam Y. Hai chân trước của Cam Y ôm lấy mặt cậu, nói: “Mặc kệ con của chúng ta là người hay mèo, chúng ta sẽ cùng nhau sinh thật nhiều, thật nhiều con, được không?” Anh cũng nên vì gia tộc mới lập thành của Y Đông khai chi tán diệp chứ.
Khát vọng bừng bừng trong mắt Cam Y khiến Y Đông không sao từ chối được, mặc dù cậu không thích Cam Y sinh nhiều chút nào, nhưng để phân tán lực chú ý của Cam Y, cậu đành “Ừ” một tiếng cho có. Cam Y khẽ cười, tiếng gầm gừ lại càng thêm rõ rệt. Khẽ nâng đầu mình lên, đồng thời cũng đẩy cằm Y Đông lên. Tay của Y Đông không ngừng xoa đi xoa lại trên bụng Cam y, cậu đã từng làm thế này với Cam Y không biết bao nhiêu lần, chỉ là khi ấy cậu không bao giờ dám nghĩ, sẽ có một ngày Cam Y sẽ sinh con cho mình.
Nhìn chăm chú Y Đông, Cam Y không cách nào tìm được chút bóng dáng của Y Đông ngày xưa, đè nỗi nghi ngờ chỉ vừa chợt dâng lên trong lòng mình xuống, trong đầu Cam Y không ngừng mường tượng hình ảnh trong quá khứ của Y Đông, tất cả đều in sâu trong tâm trí anh, không thể nào phai mờ được. Y Đông chính là nhân loại duy nhất trong lịch sử mấy ngàn năm nay của Miêu Linh Tộc có thể biến thân hoàn toàn thành tộc nhân cấp độ Đường, ngay cả mẹ của anh cũng không tài nào biết được là vì sao. Anh từng hỏi qua Y Đông rốt cục thử luyện là thế nào, nhưng cậu nhất quyết không chịu hé răng. Đối với chuyện thử luyện, tựa hồ như Y Đông không muốn cho anh biết, nhưng cho dù cậu không nói, Cam Y cũng biết quá trình đó nhất định là một khoảng thời gian đầy thống khổ và ngập tràn hiểm nguy. Mà thậm chí ngay cả bây giờ, anh cũng không thể nào xác định được Tiểu Đông có phải là tộc nhân của miêu Linh tộc hay không nữa. Nhưng tính tình của Y Đông, năng lực cùng chuyện cậu có thể tùy ý biến ảo hình thể cũng dủ để chứng minh cậu chính là tộc nhân Miêu Linh Tộc chân chính.
Cam Y liếm liếm cằm Y Đông, rồi lại liếm lên khóe miệng cậu, anh không nhịn được kích tình mà khẽ thì thầm: “Tiểu Đông, em yêu anh.”
Nhãn thân Y Đông trầm xuống không ít, cậu ôm chầm lấy Cam Y. Còn Cam Y thì cọ cọ vào cằm cậu, không giấu được vẻ thương cảm mà oán trách: “Em khi đó đúng là quá ngu ngốc mà, nếu em có thể sớm phát hiện ra tình cảm em dành cho anh không phải chỉ dơn thuần là tình cha con thì tốt biết mấy. Tiểu Đông, mặc kệ là anh trong quá khứ hay anh của hiện tại, anh cũng đều là người mà em yêu thương nhất, là chủ nhân tôn quý của em.”
Bàn tay đang vuốt ve Cam Y của Y Đông lúc này lại mang thêm vài phần ôn nhu pha lẫn dục vọng. Cam Y hé miệng tiếp hôn với cậu, thỉnh thoảng lại nói: “Chủ nhân…. Dùng thú hình của anh, ôm em đi…. Chủ nhân… Em… yêu anh…” Em yêu anh, Tiểu Đông của em, Y Đông của em.
Thân thể Y Đông nhoáng một cái đã biến ảo xong, dã thú khổng lồ lúc này đang đặt Cam Y dưới thân. Trong tên của hai người có một chữ giống nhau, tựa như vận mệnh đã gắn kết cả hai lại với nhau ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Anh là Cam Y, là người cha nuôi hết lòng quan tâm chăm sóc cho cậu trong quá khứ, bây giờ lại chính là người hầu của cậu. Cậu là Y Đông, là đứa con nuôi bé nhỏ, đáng yêu trong quá khứ của anh, giờ lại biến thành chủ nhân của ạm. Đã từng… không ngừng thống khổ chỉ vì cả hai không tìm được cách nào có thể chấp tử chi thủ, nhưng bây giờ, bọn họ đã có thể đồng sinh cộng tử rồi.
Tiến vào thân thể Cam Y, Y Đông liền quấn lấy anh, dây dưa không dứt, nếu người này không nhặt được cậu, có lẽ sinh mệnh của cậu đã chất dứt vào cái đêm tuyết rơi mịt mùng đó rồi. Cam Y, Cam Y của cậu, Gia Gia của cậu, là cha nuôi cũng được, là người hầu cũng được, chỉ cần cả hai có thể quấy quýt bên nhau đến già, đến chết, đến tận đời đời kiếp kiếp sau là được rồi.
Tác giả :
Neleta