Blackmoore
Chương 20
Hiện tại.
Lũ quạ bay lên, lượn quanh mòng mòng rồi cất tiếng kêu vang, kéo tôi ra khỏi dòng suy tưởng của bản thân. Tôi nhìn cho đến khi bóng chúng trở lại tổ của mình trên đỉnh tòa tháp, cân nhắc nên trả lời câu hỏi của Henry thế nào.
- Anh biết đấy, khi lũ quạ, - Cuối cùng, tôi lên tiếng, ngước mắt lên chóp tòa tháp. – … mặc định một nơi thuộc về chúng, chúng sẽ ở lại đó hàng thế kỷ. Chúng đã bám trụ tòa tháp này suốt nhiều đời. Thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước. – Tôi nhìn lũ quạ đậu xuống, bay lên, rồi lại đậu xuống cùng một tràng tiếng kêu vang vọng. – Không thắc mắc lấy một lời! – Tôi hít sâu một hơi. – Nhưng em thì có.
Tôi nhìn Henry và nhận thấy ánh mắt của anh cũng đang đặt vào mình.
- Ngày anh cứu em từ dưới sông lên… - Anh gật đầu. – Em đang cố trốn chạy mẹ mình. Bà ấy …tán tỉnh một…gã đại úy… ngay giữa phố. – Tôi xấu hổ quay mặt đi. Dẫu có là trời tối, tôi cũng không dám nhìn thẳng Henry để nói ra những lời này. – Em nhìn thấy… bà ấy… vô cùng lẳng lơ. Em nghe họ nói chuyện với nhau. Gã gọi bà ấy là kitten. – Tôi thốt ra từ đó bằng sự ghê tởm. – Con mèo nhỏ của gã.
Tay tôi run lên, ghì chặt vào ngực mình.
- Đó là lần đầu tiên em chứng kiến cảnh ấy. Chắc trước đó em bị mù rồi hoặc đầu óc quá ngây thơ. Nhưng hôm đấy em đã tận mắt nhìn thấy. – Henry đứng im lặng bên tôi. – Em không giống bà ấy. – Tôi siết hai nắm tay, nghiến răng nói. – Không giống.
- Anh biết. – Anh khẽ đáp.
Điều gì đó trong lời anh khiến tôi dịu xuống. Anh biết. Anh biết. Tôi thở hắt ra. Chân tay đã thôi run rẩy. Chúng tôi đứng lặng rất lâu, cho đến khi tôi cảm thấy cơn gió lạnh lướt qua.
- Được rồi chứ? – Tôi hỏi. – Bí mật anh muốn biết hôm nay ấy?
- Ừ, được rồi. – Henry cầm chiếc đèn lên, tôi theo anh đến chỗ cửa sập. Nhưng trước khi trèo xuống, anh xoay sang tôi và khẽ nói. – Cảm ơn em.
Lũ quạ bay lên, lượn quanh mòng mòng rồi cất tiếng kêu vang, kéo tôi ra khỏi dòng suy tưởng của bản thân. Tôi nhìn cho đến khi bóng chúng trở lại tổ của mình trên đỉnh tòa tháp, cân nhắc nên trả lời câu hỏi của Henry thế nào.
- Anh biết đấy, khi lũ quạ, - Cuối cùng, tôi lên tiếng, ngước mắt lên chóp tòa tháp. – … mặc định một nơi thuộc về chúng, chúng sẽ ở lại đó hàng thế kỷ. Chúng đã bám trụ tòa tháp này suốt nhiều đời. Thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước. – Tôi nhìn lũ quạ đậu xuống, bay lên, rồi lại đậu xuống cùng một tràng tiếng kêu vang vọng. – Không thắc mắc lấy một lời! – Tôi hít sâu một hơi. – Nhưng em thì có.
Tôi nhìn Henry và nhận thấy ánh mắt của anh cũng đang đặt vào mình.
- Ngày anh cứu em từ dưới sông lên… - Anh gật đầu. – Em đang cố trốn chạy mẹ mình. Bà ấy …tán tỉnh một…gã đại úy… ngay giữa phố. – Tôi xấu hổ quay mặt đi. Dẫu có là trời tối, tôi cũng không dám nhìn thẳng Henry để nói ra những lời này. – Em nhìn thấy… bà ấy… vô cùng lẳng lơ. Em nghe họ nói chuyện với nhau. Gã gọi bà ấy là kitten. – Tôi thốt ra từ đó bằng sự ghê tởm. – Con mèo nhỏ của gã.
Tay tôi run lên, ghì chặt vào ngực mình.
- Đó là lần đầu tiên em chứng kiến cảnh ấy. Chắc trước đó em bị mù rồi hoặc đầu óc quá ngây thơ. Nhưng hôm đấy em đã tận mắt nhìn thấy. – Henry đứng im lặng bên tôi. – Em không giống bà ấy. – Tôi siết hai nắm tay, nghiến răng nói. – Không giống.
- Anh biết. – Anh khẽ đáp.
Điều gì đó trong lời anh khiến tôi dịu xuống. Anh biết. Anh biết. Tôi thở hắt ra. Chân tay đã thôi run rẩy. Chúng tôi đứng lặng rất lâu, cho đến khi tôi cảm thấy cơn gió lạnh lướt qua.
- Được rồi chứ? – Tôi hỏi. – Bí mật anh muốn biết hôm nay ấy?
- Ừ, được rồi. – Henry cầm chiếc đèn lên, tôi theo anh đến chỗ cửa sập. Nhưng trước khi trèo xuống, anh xoay sang tôi và khẽ nói. – Cảm ơn em.
Tác giả :
Julianne Donaldson