Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 77: Ngoan ngoãn
“Cháu không chắc Tần Tang có bằng lòng lấy cháu không, nhưng cháu chắc chắn nếu không phải cô ấy cháu không lập gia đình.”
Lý Vi Nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt vô cùng thận trọng. Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, ngón tay vịn lưng ghế của Tần Tang siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, thậm chí giờ phút này cô có thể nghe thấy tiếng mạch đập của dòng máu sôi trào.
Đúng vậy, tiếng mạch đập của dòng máu sôi trào.
“Được. Tần Tang, như vậy con không đúng rồi. Chuyện lần này tất cả trách nhiệm thuộc về con.” Sau khi nghe Lý Vi Nhiên trả lời Tần Uy nói với Tần Tang như vậy. Tần Tang gật đầu hờ hững, vui vẻ chấp nhận.
“Hôm nay muộn rồi, hai đứa về trước đi. Tần Tang cứ suy nghĩ mấy ngày rồi cho ba câu trả lời chắc chắn, con định giải quyết chuyện này thế nào. Về phần Vi Nhiên, dù cho cuối cùng cháu và Tần Tang thế nào đi nữa, thương trường vẫn là thương trường, hiểu không?”
Lý Vi Nhiên mỉm cười, gật đầu. Anh cũng không cho rằng Tần Uy có thể sát cánh bên Lương thị. Anh đứng lên ôm eo Tần Tang, dịu dàng hỏi: “Anh ra ngoài chờ em nhé?”
Tần Tang lắc đầu, từ biệt Tần Uy, nắm tay anh cùng về.
Dọc theo đường đi hai người đều im lặng, Lý Vi Nhiên lo lắng vết thương của cô, trên đường quẹo xe vào bệnh viện đổi thuốc cho Tần Tang rồi mới về nhà trọ của cô.
Buổi tối ngủ lúc Lý Vi Nhiên hết lòng che chở cho cô, sợ đè lên miệng vết thương của cô. Ngay cả lúc đang ngủ cũng khoác một tay lên ngang hông cô không rời.
Sau một lúc giả vờ ngủ say, Tần Tang nghe thấy hơi thở đều đặn của anh mới mở mắt ra, lẳng lặng nhìn vẻ mặt trong lúc ngủ của anh.
Con người đúng là sinh vật kỳ quái, chỉ trung thành với nội tâm của mình, bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên nó giữ khoảng cách với tất cả mọi người theo phản xạ có điều kiện. Cho dù cô đã yêu anh, cũng chưa từng để lộ mặt chân thật nhất trước mặt anh. Bởi vì sinh vật mềm yếu như vậy, một khi bị anh vô tâm làm tổn thương, suốt đời cũng không thể lành lặn.
Cho nên Tần Tang luôn cố gắng tự giải quyết tất cả mọi chuyện, thân phận của cô, hôn ước với Trình Hạo. Thật ra thì cô chưa từng thật sự tin tưởng bất cứ ai, nên luôn cố gắng tự thân vận động.
Mà càng thật hơn nữa, chuyện này cũng không phải là lỗi của Tần Tang, chưa có ai nói với cô, cõi đời này sẽ xuất hiện một người khiến cô có thể hoàn toàn tin tưởng.
Mà bây giờ, ánh mắt dịu dàng của Tần Tang liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Lý Vi Nhiên, cô nguyện toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn ông ngay cả nằm mơ cũng bảo vệ cô trong lồng ngực này, không hề giấu giếm, cho tới chết thì thôi.
. . . . . .
Tỉnh giấc, Trần Ngộ Bạch vẫn còn ngủ yên bên cạnh. Tiểu Ly giãy dụa lấy đồng hồ báo thức bên gối, vậy mà đã mười giờ bốn mươi rồi.
Ngắm nhìn Trần Ngộ Bạch còn đang ngủ say, nhớ lại sự điên cuồng quá mức đêm qua, An Tiểu Ly quyết định sau này không bao giờ để anh uống rượu nữa.
Chớp mắt một lát, người dưới khó chịu, cô nhẹ nhàng đứng lên tắm táp rửa mặt. Lúc đang đánh răng thì anh tiến vào, người trên để trần, mặc quần ngủ rộng thùng thuỳnh, khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa lên cửa, “Anh muốn đi toilet.”
“Ra phòng vệ sinh ngoài kia ý.”
“Không.”
Lúc vừa thức dậy anh rất cáu bẳn, Tiểu Ly nhẫn nhịn theo thói quen, dịch ra ngoài một bước, giữa hai chân chợt đau nhói. Cô tức giận trong lòng, không thể để yên cho anh nữa, “Vậy thì nhịn đi!”
Trần Ngộ Bạch không đeo kính, đôi mắt nhìn cô hơi híp lại, lộ vẻ lạnh lung hơn. Anh nghênh ngang đi tới, ôm cổ cô từ phía sau, vươn tay vào vạt áo vuốt ve bầu ngực không mặc nội y của cô, giọng nói vô cùng nguy hiểm: “Ngứa da hả?”
An Tiểu Ly đau đớn khắp mình mẩy nổi giận, huých "> khuỷu tay về phía sau. Trần Ngộ Bạch kêu đau nhưng vẫn không buông cô ra, khuôn mặt còn chưa rửa cọ tới cọ lui trên cổ cô, vô cùng dấp dính.
Mái tóc ướt của An Tiểu Ly xõa tung, miệng đầy bọt kem, chỗ bị Kỷ Nam đá bị thương trên tay còn dán miếng cao to đùng. Tóc anh cũng rối tung, vẻ mặt lười nhác. Nhìn trong gương hai người như thể vợ chồng lâu năm.
An Tiểu Ly không còn già mồm cãi láo hiểu được đây chính là cảm giác thiên trường địa cửu, nhưng trong lòng cũng vui mừng, cảm thấy rằng: Ừm, như vậy rất tốt.
Ôm một lát, cô đuổi anh đi tắm. Quay người lại, thấy trên lưng anh có vết bầm rất lớn. Trái tim Tiểu Ly thắt lại, nhiều ngày như vậy nhìn thấy còn giật mình, lúc ấy chắc hẳn anh rất đau.
“Anh nghĩ em cần nghỉ ngơi.” Trần Ngộ Bạch đưa lưng về phía cô, trở tay bắt lấy bàn tay đang chạm lên lưng anh của cô, “Hử?”
Tiểu Ly ôm choàng lấy, dán mặt lên lưng anh, một lúc lâu anh không chịu được mà nhúc nhích, cô vẫn ôm.
“Tiểu Bạch. . . . . . Anh ngoan chút. . . . . .” Giọng điệu cô dịu dàng, bây giờ cô đã hiểu phần nào được tâm trạng khi anh nói với cô những lời này.
Em sẽ đối xử với anh thật tốt, anh ngoan một chút, đừng ầm ĩ, yên tâm chờ em đối tốt với anh có được không?
. . . . . .
Tần Tang tới thẳng khu công nghiệp của Tần thị, Tần Uy đang họp, cô bình thản chờ ở trong phòng làm việc.
Tần Uy đi vào đã thấy cô, nói với thư ký đang báo cáo công việc ở sau lưng: “Hủy cuộc hẹn bữa trưa, công việc xế chiều đẩy sang hôm sau, tôi có chuyện quan trọng hơn.”
Thư ký đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Tần Tang ngắm nghía cái cái chặn giấy trong tay, hỏi cha: “Ba ơi, cái này có đắt không?”
Tần Uy nhíu mày, Tần Tang chưa từng hỏi ông vấn đề tầm thường như vậy.
“Món đồ chơi nhỏ tháng trước đấu giá được, con thích thì lấy đi.”
Tần Tang mỉm cười, “Mấy ngày nữa con muốn đến nhà Lý Vi Nhiên thăm cha anh ấy, nếu cái này đắt tiền con mang đến làm lễ ra mắt.”
Tần Uy ngồi xuống ghế sô pha, đốt bếp cồn bắt đầu pha trà, vừa chậm rãi dạy dỗ con gái: “Nói gì thế!”
Tần Tang tới chọn lá trà cho ông, cười tự nhiên đáp: “Con cũng không biết, chỉ thấy đẹp. Nhưng nếu là đồ đắt tiền, nhất định phải là đồ tốt mới đáng giá để ba bỏ tiền ra mua.”
Tần Uy hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười hiếm hoi, “Suy nghĩ cẩn thận rồi hả?”
Tần Tang gật đầu.
“Nói thử xem nào.” Tần Uy ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Con muốn rời đi một thời gian ngắn.” Tần Tang ngồi quỳ trên thảm bên chân Tần Uy, nghiêng đầu nhìn ngọn lửa màu lam của bếp cồn, “Ba, con cảm thấy mình cô đơn quá lâu rồi, con cần phải rời đi thử xem. Trước kia có một quyển sách làm con cảm động, viết về một phạm nhân tàn tật sau khi mãn hạn tù thì mất phương hướng, cuối cùng ông ta lưu lạc tìm thấy điều tốt đẹp của cuộc đời. Tên của quyển sách kia là ‘Giải thoát và cứu rỗi’, con nghĩ con cũng cần một cuộc giải thoát và cứu rỗi như vậy.”
Tần Uy không thay đổi nét mặt, “Nói tiếp đi.”
“Con tin tưởng Vi Nhiên có thể xử lý được chuyện này. Hơn nữa con rời đi, cũng giảm bớt phần nào tình hình căng thẳng trong thành phố hiện giờ. Ba nói có đúng không?”
Tần Tang nhìn Tần Uy rửa chén đâu ra đấy, pha trà, hít hà hương thơm, thưởng trà. Ông không nói gì, cô liền kiên nhẫn chờ đợi.
“Trà không tệ.” Tần Uy thưởng thức rất lâu mới nói.
Tần Tang mỉm cười, đây là lễ ra mắt Lý Vi Nhiên mang đến cho Tần Uy tối qua.
Tần Uy đứng lên, lấy ví tiền từ trong ngăn kéo bàn làm việc, rút một chiếc thẻ ra cho Tần Tang, “Đừng đi xa quá, mỗi tuần gửi tin ngắn báo bình an cho ba.”
Tần Tang đứng lên từ trên thảm, nhận lấy thẻ, không biết nói gì cho phải.
“Nếu không có việc gì thì ba không ăn trưa với con nữa, con trở về dọn dẹp đồ đạc đi.” Tần Uy cầm giấy tờ trên bàn bắt đầu phê duyệt, Tần Tang dọn dẹp dụng cụ pha trà xong, cầm cái chặn giấy đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy cha nhỏ giọng lầm bầm sau lưng: “Cái chặn giấy của ba đắt hơn hộp trà kia đấy.”
. . . . . .
Ngày tiễn Tần Tang đi, An Tiểu Ly và Trần Ngộ Bạch lại cãi nhau một trận.
Lý Vi Nhiên ôm Tần Tang hôn tạm biệt không thôi, An Tiểu Ly có phần thương cảm, đứng sững sờ ở một bên, ngẩn người nhìn. Cuối cùng Lý Vi Nhiên xấu hổ, nghiêng đầu cau mày hỏi cô: “Chị ba, thật ra thì chị có thể tránh đi một chút.”
Trần Ngộ Bạch ở đằng sau hừ lạnh một tiếng, An Tiểu Ly lại càng máu nóng sục sôi, tiến lên kéo Tần Tang, “Tang Tang. . . . . Mình không muốn bị cô giáo Trần đánh chết đâu, cậu dẫn mình đi với có được không?”
Tần Tang liếc mắt, bực mình đẩy Tiểu Ly ra, xoay người ôm Lý Vi Nhiên tiếp tục âu yếm triền miên, An Tiểu Ly khóc không ra nước mắt, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, trong lúc đi lướt qua Trần Ngộ Bạch không quên đụng "> vào anh.
Trần Ngộ Bạch sa sầm mặt, vội vã chào Lý Vi Nhiên đang bận rộn rồi đuổi theo.
Lý Vi Nhiên không còn lòng dạ nào để ý đến họ, cúi đầu cắn chóp mũi Tần Tang, không nhịn được mà kì kèo, anh không nỡ để cô đi, nhưng cũng đồng ý với cách nói của cô. Thật ra Tần Tang rời đi đúng là cũng giảm bớt phần nào mâu thuẫn ngày càng căng thẳng giữa thành Tây và Lương thị.
“Chờ đến khi em trở lại chúng ta sẽ kết hôn.”
Tần Tang cười hôn anh, “Được.”
“Không được trang điểm, không được mặc quần áo đẹp, không được nói chuyện với đàn ông khác!” Thấy sắp đến thời gian lên máy bay, Lý Vi Nhiên có vẻ hung dữ, bàn tay ôm thắt lưng cô càng siết chặt thêm.
“Được.” Tần Tang đồng ý với anh.
Tối hôm qua, cả đêm anh ở trong cơ thể cô cũng không chịu ra, thắt lưng Tần Tang cũng sắp gãy đến nơi, cuối cùng cũng dụ dỗ anh nghỉ ngơi một chút. Khó lắm mới tách ra được, cô tiến vào chăn, gục giữa hai chân dịu dàng mút lấy, vừa cắn nhẹ vừa liếm láp. Anh giữ chặt đầu cô qua lớp chăn, ưỡn người nhích eo, ra vào cái miệng nhỏ nhắn ấm áp ướt át của cô. Tần Tang gần như không thở được, anh mới thở phào nhẹ nhõm, xuất vào miệng cô.
“Vậy. . . . . . Nếu em nhớ anh, thì phải làm sao đây?” Tần Tang cười hì hì cọ cọ vào anh, chớp chớp mắt, giọng nói mờ ám.
Lý Vi Nhiên hô to muốn chặn sân bay lại, không cho ai đi. Hai người ngọt ngào thầm thì được một lúc, đã đến giờ anh nhấc va ly đưa cô lên máy bay.
“Tang Tang.” Trước khi lên máy bay, Tần Tang nhận lấy va ly, Lý Vi Nhiên nhét cái hộp nho nhỏ vào lòng bàn tay cô. Tần Tang thấy dáng hộp thì nước mắt toan tuôn trào, anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.
“Đưa cho em trước, đi đến bất cứ nơi nào có thể gặp được trai đẹp đều phải đeo trên tay, ” Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, nồng nàn thắm thiết, “Haiz, anh phải làm một cái bảng thật to treo lên ngực em, viết Lý Vi Nhiên, đóng ngoặc kép, như vậy anh mới tương đối yên tâm.”
Tần Tang bật cười, hôn anh một cái rồi cầm cái hộp nhỏ rớt nước mắt lên máy bay.
. . . . . .
Nguyên nhân Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly cãi nhau là do một cú điện thoại.
Anh dần dần bị lây thói quen của cô, sáng thứ bảy cũng không muốn dậy sớm, uốn éo trên giường ôm cô ngủ nướng. Điện thoại di động vang lên, anh không hề suy nghĩ liền nhận luôn, không ngờ rằng đầu kia lại là cô giáo Trần.
Đến khi An Tiểu Ly đoạt lấy điện thoại, cô giáo Trần đã nổi giận, tuyên bố ngày mai sẽ đến chém giết, còn muốn An Tiểu Ly tự cầu phúc.
Xét thấy cô giáo Trần hình như cũng không nhận ra giọng Trần Ngộ Bạch, An Tiểu Ly quyết định tìm một người tới giả mạo tạm thời. Ở chung với một người chưa lập gia đình so với việc ở chung với Trần Ngộ Bạch chưa lập gia đình, An Tiểu Ly tuyệt đối tin tưởng người trước có thể làm cho cô chết bớt thê thảm hơn.
Nhưng Trần Ngộ Bạch làm sao có thể chấp nhận yêu cầu mất chủ quyền vô lý này.
Vì vậy một cuộc tranh giành “Danh phận” nổ ra, khói thuốc lại tràn ngập. Khác biệt lần này chính là người chịu tủi thân lại là Tiểu Bạch, ăn xong chùi mép trốn nợ biến thành An Tiểu Ly.
“Em cũng không nói anh không được gặp mẹ, chẳng qua là đừng kích thích cô giáo Trần liên tục như vậy! Hai năm nay mẹ lên cân nhiều, lại hay cáu kỉnh như vậy, nhỡ kích động quá độ. . . “
“Câm miệng!” Trần Ngộ Bạch tức giận nổi gân xanh, “Em cứ ngoan ngoãn chờ đi, để anh nói với cô!”
“Em không muốn!”
“Hừ!”
“Anh nói nữa em cũng không chịu.”
“Em cứ thử xem!” Trần Ngộ Bạch tức giận, vung nắm đấm lên đập đúng phải cây cột ở phòng khách, anh kêu đau một tiếng, mặt hơi nhăn lại, hình như rất đau.
“Á. . . . . . Có đau không?” An Tiểu Ly thấy anh giận thật, tỏ vẻ lấy lòng.
Trần Ngộ Bạch tức giận cười lạnh, “Không cần em phải quan tâm!”
Lý Vi Nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt vô cùng thận trọng. Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, ngón tay vịn lưng ghế của Tần Tang siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, thậm chí giờ phút này cô có thể nghe thấy tiếng mạch đập của dòng máu sôi trào.
Đúng vậy, tiếng mạch đập của dòng máu sôi trào.
“Được. Tần Tang, như vậy con không đúng rồi. Chuyện lần này tất cả trách nhiệm thuộc về con.” Sau khi nghe Lý Vi Nhiên trả lời Tần Uy nói với Tần Tang như vậy. Tần Tang gật đầu hờ hững, vui vẻ chấp nhận.
“Hôm nay muộn rồi, hai đứa về trước đi. Tần Tang cứ suy nghĩ mấy ngày rồi cho ba câu trả lời chắc chắn, con định giải quyết chuyện này thế nào. Về phần Vi Nhiên, dù cho cuối cùng cháu và Tần Tang thế nào đi nữa, thương trường vẫn là thương trường, hiểu không?”
Lý Vi Nhiên mỉm cười, gật đầu. Anh cũng không cho rằng Tần Uy có thể sát cánh bên Lương thị. Anh đứng lên ôm eo Tần Tang, dịu dàng hỏi: “Anh ra ngoài chờ em nhé?”
Tần Tang lắc đầu, từ biệt Tần Uy, nắm tay anh cùng về.
Dọc theo đường đi hai người đều im lặng, Lý Vi Nhiên lo lắng vết thương của cô, trên đường quẹo xe vào bệnh viện đổi thuốc cho Tần Tang rồi mới về nhà trọ của cô.
Buổi tối ngủ lúc Lý Vi Nhiên hết lòng che chở cho cô, sợ đè lên miệng vết thương của cô. Ngay cả lúc đang ngủ cũng khoác một tay lên ngang hông cô không rời.
Sau một lúc giả vờ ngủ say, Tần Tang nghe thấy hơi thở đều đặn của anh mới mở mắt ra, lẳng lặng nhìn vẻ mặt trong lúc ngủ của anh.
Con người đúng là sinh vật kỳ quái, chỉ trung thành với nội tâm của mình, bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên nó giữ khoảng cách với tất cả mọi người theo phản xạ có điều kiện. Cho dù cô đã yêu anh, cũng chưa từng để lộ mặt chân thật nhất trước mặt anh. Bởi vì sinh vật mềm yếu như vậy, một khi bị anh vô tâm làm tổn thương, suốt đời cũng không thể lành lặn.
Cho nên Tần Tang luôn cố gắng tự giải quyết tất cả mọi chuyện, thân phận của cô, hôn ước với Trình Hạo. Thật ra thì cô chưa từng thật sự tin tưởng bất cứ ai, nên luôn cố gắng tự thân vận động.
Mà càng thật hơn nữa, chuyện này cũng không phải là lỗi của Tần Tang, chưa có ai nói với cô, cõi đời này sẽ xuất hiện một người khiến cô có thể hoàn toàn tin tưởng.
Mà bây giờ, ánh mắt dịu dàng của Tần Tang liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Lý Vi Nhiên, cô nguyện toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn ông ngay cả nằm mơ cũng bảo vệ cô trong lồng ngực này, không hề giấu giếm, cho tới chết thì thôi.
. . . . . .
Tỉnh giấc, Trần Ngộ Bạch vẫn còn ngủ yên bên cạnh. Tiểu Ly giãy dụa lấy đồng hồ báo thức bên gối, vậy mà đã mười giờ bốn mươi rồi.
Ngắm nhìn Trần Ngộ Bạch còn đang ngủ say, nhớ lại sự điên cuồng quá mức đêm qua, An Tiểu Ly quyết định sau này không bao giờ để anh uống rượu nữa.
Chớp mắt một lát, người dưới khó chịu, cô nhẹ nhàng đứng lên tắm táp rửa mặt. Lúc đang đánh răng thì anh tiến vào, người trên để trần, mặc quần ngủ rộng thùng thuỳnh, khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa lên cửa, “Anh muốn đi toilet.”
“Ra phòng vệ sinh ngoài kia ý.”
“Không.”
Lúc vừa thức dậy anh rất cáu bẳn, Tiểu Ly nhẫn nhịn theo thói quen, dịch ra ngoài một bước, giữa hai chân chợt đau nhói. Cô tức giận trong lòng, không thể để yên cho anh nữa, “Vậy thì nhịn đi!”
Trần Ngộ Bạch không đeo kính, đôi mắt nhìn cô hơi híp lại, lộ vẻ lạnh lung hơn. Anh nghênh ngang đi tới, ôm cổ cô từ phía sau, vươn tay vào vạt áo vuốt ve bầu ngực không mặc nội y của cô, giọng nói vô cùng nguy hiểm: “Ngứa da hả?”
An Tiểu Ly đau đớn khắp mình mẩy nổi giận, huých "> khuỷu tay về phía sau. Trần Ngộ Bạch kêu đau nhưng vẫn không buông cô ra, khuôn mặt còn chưa rửa cọ tới cọ lui trên cổ cô, vô cùng dấp dính.
Mái tóc ướt của An Tiểu Ly xõa tung, miệng đầy bọt kem, chỗ bị Kỷ Nam đá bị thương trên tay còn dán miếng cao to đùng. Tóc anh cũng rối tung, vẻ mặt lười nhác. Nhìn trong gương hai người như thể vợ chồng lâu năm.
An Tiểu Ly không còn già mồm cãi láo hiểu được đây chính là cảm giác thiên trường địa cửu, nhưng trong lòng cũng vui mừng, cảm thấy rằng: Ừm, như vậy rất tốt.
Ôm một lát, cô đuổi anh đi tắm. Quay người lại, thấy trên lưng anh có vết bầm rất lớn. Trái tim Tiểu Ly thắt lại, nhiều ngày như vậy nhìn thấy còn giật mình, lúc ấy chắc hẳn anh rất đau.
“Anh nghĩ em cần nghỉ ngơi.” Trần Ngộ Bạch đưa lưng về phía cô, trở tay bắt lấy bàn tay đang chạm lên lưng anh của cô, “Hử?”
Tiểu Ly ôm choàng lấy, dán mặt lên lưng anh, một lúc lâu anh không chịu được mà nhúc nhích, cô vẫn ôm.
“Tiểu Bạch. . . . . . Anh ngoan chút. . . . . .” Giọng điệu cô dịu dàng, bây giờ cô đã hiểu phần nào được tâm trạng khi anh nói với cô những lời này.
Em sẽ đối xử với anh thật tốt, anh ngoan một chút, đừng ầm ĩ, yên tâm chờ em đối tốt với anh có được không?
. . . . . .
Tần Tang tới thẳng khu công nghiệp của Tần thị, Tần Uy đang họp, cô bình thản chờ ở trong phòng làm việc.
Tần Uy đi vào đã thấy cô, nói với thư ký đang báo cáo công việc ở sau lưng: “Hủy cuộc hẹn bữa trưa, công việc xế chiều đẩy sang hôm sau, tôi có chuyện quan trọng hơn.”
Thư ký đáp một tiếng rồi đi ra ngoài, Tần Tang ngắm nghía cái cái chặn giấy trong tay, hỏi cha: “Ba ơi, cái này có đắt không?”
Tần Uy nhíu mày, Tần Tang chưa từng hỏi ông vấn đề tầm thường như vậy.
“Món đồ chơi nhỏ tháng trước đấu giá được, con thích thì lấy đi.”
Tần Tang mỉm cười, “Mấy ngày nữa con muốn đến nhà Lý Vi Nhiên thăm cha anh ấy, nếu cái này đắt tiền con mang đến làm lễ ra mắt.”
Tần Uy ngồi xuống ghế sô pha, đốt bếp cồn bắt đầu pha trà, vừa chậm rãi dạy dỗ con gái: “Nói gì thế!”
Tần Tang tới chọn lá trà cho ông, cười tự nhiên đáp: “Con cũng không biết, chỉ thấy đẹp. Nhưng nếu là đồ đắt tiền, nhất định phải là đồ tốt mới đáng giá để ba bỏ tiền ra mua.”
Tần Uy hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười hiếm hoi, “Suy nghĩ cẩn thận rồi hả?”
Tần Tang gật đầu.
“Nói thử xem nào.” Tần Uy ra hiệu cho cô ngồi xuống.
“Con muốn rời đi một thời gian ngắn.” Tần Tang ngồi quỳ trên thảm bên chân Tần Uy, nghiêng đầu nhìn ngọn lửa màu lam của bếp cồn, “Ba, con cảm thấy mình cô đơn quá lâu rồi, con cần phải rời đi thử xem. Trước kia có một quyển sách làm con cảm động, viết về một phạm nhân tàn tật sau khi mãn hạn tù thì mất phương hướng, cuối cùng ông ta lưu lạc tìm thấy điều tốt đẹp của cuộc đời. Tên của quyển sách kia là ‘Giải thoát và cứu rỗi’, con nghĩ con cũng cần một cuộc giải thoát và cứu rỗi như vậy.”
Tần Uy không thay đổi nét mặt, “Nói tiếp đi.”
“Con tin tưởng Vi Nhiên có thể xử lý được chuyện này. Hơn nữa con rời đi, cũng giảm bớt phần nào tình hình căng thẳng trong thành phố hiện giờ. Ba nói có đúng không?”
Tần Tang nhìn Tần Uy rửa chén đâu ra đấy, pha trà, hít hà hương thơm, thưởng trà. Ông không nói gì, cô liền kiên nhẫn chờ đợi.
“Trà không tệ.” Tần Uy thưởng thức rất lâu mới nói.
Tần Tang mỉm cười, đây là lễ ra mắt Lý Vi Nhiên mang đến cho Tần Uy tối qua.
Tần Uy đứng lên, lấy ví tiền từ trong ngăn kéo bàn làm việc, rút một chiếc thẻ ra cho Tần Tang, “Đừng đi xa quá, mỗi tuần gửi tin ngắn báo bình an cho ba.”
Tần Tang đứng lên từ trên thảm, nhận lấy thẻ, không biết nói gì cho phải.
“Nếu không có việc gì thì ba không ăn trưa với con nữa, con trở về dọn dẹp đồ đạc đi.” Tần Uy cầm giấy tờ trên bàn bắt đầu phê duyệt, Tần Tang dọn dẹp dụng cụ pha trà xong, cầm cái chặn giấy đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy cha nhỏ giọng lầm bầm sau lưng: “Cái chặn giấy của ba đắt hơn hộp trà kia đấy.”
. . . . . .
Ngày tiễn Tần Tang đi, An Tiểu Ly và Trần Ngộ Bạch lại cãi nhau một trận.
Lý Vi Nhiên ôm Tần Tang hôn tạm biệt không thôi, An Tiểu Ly có phần thương cảm, đứng sững sờ ở một bên, ngẩn người nhìn. Cuối cùng Lý Vi Nhiên xấu hổ, nghiêng đầu cau mày hỏi cô: “Chị ba, thật ra thì chị có thể tránh đi một chút.”
Trần Ngộ Bạch ở đằng sau hừ lạnh một tiếng, An Tiểu Ly lại càng máu nóng sục sôi, tiến lên kéo Tần Tang, “Tang Tang. . . . . Mình không muốn bị cô giáo Trần đánh chết đâu, cậu dẫn mình đi với có được không?”
Tần Tang liếc mắt, bực mình đẩy Tiểu Ly ra, xoay người ôm Lý Vi Nhiên tiếp tục âu yếm triền miên, An Tiểu Ly khóc không ra nước mắt, nổi giận đùng đùng xoay người rời đi, trong lúc đi lướt qua Trần Ngộ Bạch không quên đụng "> vào anh.
Trần Ngộ Bạch sa sầm mặt, vội vã chào Lý Vi Nhiên đang bận rộn rồi đuổi theo.
Lý Vi Nhiên không còn lòng dạ nào để ý đến họ, cúi đầu cắn chóp mũi Tần Tang, không nhịn được mà kì kèo, anh không nỡ để cô đi, nhưng cũng đồng ý với cách nói của cô. Thật ra Tần Tang rời đi đúng là cũng giảm bớt phần nào mâu thuẫn ngày càng căng thẳng giữa thành Tây và Lương thị.
“Chờ đến khi em trở lại chúng ta sẽ kết hôn.”
Tần Tang cười hôn anh, “Được.”
“Không được trang điểm, không được mặc quần áo đẹp, không được nói chuyện với đàn ông khác!” Thấy sắp đến thời gian lên máy bay, Lý Vi Nhiên có vẻ hung dữ, bàn tay ôm thắt lưng cô càng siết chặt thêm.
“Được.” Tần Tang đồng ý với anh.
Tối hôm qua, cả đêm anh ở trong cơ thể cô cũng không chịu ra, thắt lưng Tần Tang cũng sắp gãy đến nơi, cuối cùng cũng dụ dỗ anh nghỉ ngơi một chút. Khó lắm mới tách ra được, cô tiến vào chăn, gục giữa hai chân dịu dàng mút lấy, vừa cắn nhẹ vừa liếm láp. Anh giữ chặt đầu cô qua lớp chăn, ưỡn người nhích eo, ra vào cái miệng nhỏ nhắn ấm áp ướt át của cô. Tần Tang gần như không thở được, anh mới thở phào nhẹ nhõm, xuất vào miệng cô.
“Vậy. . . . . . Nếu em nhớ anh, thì phải làm sao đây?” Tần Tang cười hì hì cọ cọ vào anh, chớp chớp mắt, giọng nói mờ ám.
Lý Vi Nhiên hô to muốn chặn sân bay lại, không cho ai đi. Hai người ngọt ngào thầm thì được một lúc, đã đến giờ anh nhấc va ly đưa cô lên máy bay.
“Tang Tang.” Trước khi lên máy bay, Tần Tang nhận lấy va ly, Lý Vi Nhiên nhét cái hộp nho nhỏ vào lòng bàn tay cô. Tần Tang thấy dáng hộp thì nước mắt toan tuôn trào, anh nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.
“Đưa cho em trước, đi đến bất cứ nơi nào có thể gặp được trai đẹp đều phải đeo trên tay, ” Hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô, nồng nàn thắm thiết, “Haiz, anh phải làm một cái bảng thật to treo lên ngực em, viết Lý Vi Nhiên, đóng ngoặc kép, như vậy anh mới tương đối yên tâm.”
Tần Tang bật cười, hôn anh một cái rồi cầm cái hộp nhỏ rớt nước mắt lên máy bay.
. . . . . .
Nguyên nhân Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly cãi nhau là do một cú điện thoại.
Anh dần dần bị lây thói quen của cô, sáng thứ bảy cũng không muốn dậy sớm, uốn éo trên giường ôm cô ngủ nướng. Điện thoại di động vang lên, anh không hề suy nghĩ liền nhận luôn, không ngờ rằng đầu kia lại là cô giáo Trần.
Đến khi An Tiểu Ly đoạt lấy điện thoại, cô giáo Trần đã nổi giận, tuyên bố ngày mai sẽ đến chém giết, còn muốn An Tiểu Ly tự cầu phúc.
Xét thấy cô giáo Trần hình như cũng không nhận ra giọng Trần Ngộ Bạch, An Tiểu Ly quyết định tìm một người tới giả mạo tạm thời. Ở chung với một người chưa lập gia đình so với việc ở chung với Trần Ngộ Bạch chưa lập gia đình, An Tiểu Ly tuyệt đối tin tưởng người trước có thể làm cho cô chết bớt thê thảm hơn.
Nhưng Trần Ngộ Bạch làm sao có thể chấp nhận yêu cầu mất chủ quyền vô lý này.
Vì vậy một cuộc tranh giành “Danh phận” nổ ra, khói thuốc lại tràn ngập. Khác biệt lần này chính là người chịu tủi thân lại là Tiểu Bạch, ăn xong chùi mép trốn nợ biến thành An Tiểu Ly.
“Em cũng không nói anh không được gặp mẹ, chẳng qua là đừng kích thích cô giáo Trần liên tục như vậy! Hai năm nay mẹ lên cân nhiều, lại hay cáu kỉnh như vậy, nhỡ kích động quá độ. . . “
“Câm miệng!” Trần Ngộ Bạch tức giận nổi gân xanh, “Em cứ ngoan ngoãn chờ đi, để anh nói với cô!”
“Em không muốn!”
“Hừ!”
“Anh nói nữa em cũng không chịu.”
“Em cứ thử xem!” Trần Ngộ Bạch tức giận, vung nắm đấm lên đập đúng phải cây cột ở phòng khách, anh kêu đau một tiếng, mặt hơi nhăn lại, hình như rất đau.
“Á. . . . . . Có đau không?” An Tiểu Ly thấy anh giận thật, tỏ vẻ lấy lòng.
Trần Ngộ Bạch tức giận cười lạnh, “Không cần em phải quan tâm!”
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh