Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 75: Vướng mắc của bảo bối
Tần Tang bất giác run lên, hàng mày nhíu chặt. Tần Uy đặt "> tách trà trong tay xuống, cao giọng gần như là khiển trách: “Từ nhỏ con đã biết điều hơn những đứa trẻ khác trong nhà. Ba vẫn luôn biết con có chừng mực, không yêu cầu gì ở con cả. Ở trong lòng ba, ba vẫn luôn cho rằng Tần Liễu chẳng có gì có thể so với con cả, nhưng lần này con bé lại dũng cảm hơn con! Dù cho ba có không thích Dung Nham hơn nữa, nhưng cậu ta là người con gái ba chọn, ba sẽ chấp nhận! Lương thị, nhà họ Dung và nhà họ Tần chúng ta cho đến tình thế thành Tây, đây không phải là chuyện mà con gái các con cần phải quan tâm. Chiến thắng người khác mới là kẻ ">, chiến thắng chính mình mới là kẻ "> đích thực(1). Tần Tang, con nghĩ kỹ xem, lần này con sai ở đâu.”
(1) Nguyên văn là 胜人者有力,自胜者强 Thắng nhân giả hữu lực, tự thắng giả cường. Trích chương 33 Đạo Đức Kinh của Lão Tử
Tần Uy nói từng từ từng chữ chậm rãi mà nặng nề, khiến trái tim của Tần Tang rã rời từng chút một.
Tần Uy nói xong liền đi lên lầu, không gian rộng lớn dưới lầu bỗng yên tĩnh lại. Ánh mặt trời đồng buổi sớm trong veo khô ráo chiếu vào từ cửa sổ thủy tinh. Tần Tang đắm chìm trong ánh vàng chỉ cảm thấy lạnh như tuyết đêm hè.
Chuyện đau lòng nhất trên thế giới này là lớp vỏ chồng chất vết thương lại không tìm thấy chiếc áo khoác vững chãi của mình, chỉ có thể chịu hành hạ trong trong màn đên gió lạnh thấu xương.
Chuyện đau khổ nhất trên thế giới này là sau khi chịu hành hạ lại phát hiện ra hết thảy đau khổ đều là ảo tưởng do mình tạo ra, thật ra người đời đều rất dịu dàng ấm áp, chẳng qua chính cô tự chuốc lấy cô đơn(2).
Chuyện mệt mỏi nhất trên thế giới này là nhìn thấy trái tim mình tan nát, còn phải rơi lệ khom lưng, nhặt từng mảnh từng mảnh gắn lại.
(2) Nguyên văn là 独钓寒江雪 trích trong bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt “Giang Tuyết” của Liễu Tông Nguyên. Bài thơ miêu tả một ngư ông đơn độc câu cá trên dòng sông tuyết lạnh, khung cảnh xung quanh vắng lặng, không một bóng người
. . . . . .
Cả tòa nhà Lương thị đều biết hôm nay tâm trạng của Tam thiếu gia mặt lạnh rất tốt. Hơn nữa Tam thiếu gia vẫn luôn làm việc nghiêm túc cẩn thận, năng suất sánh ngang người máy lại đưa cô bé xấu xí đi làm, còn như hình với bóng, thậm chí còn đưa cô ta đi họp cùng mà không hề tị hiềm.
Nhân lúc An Tiểu Ly đi vệ sinh, Dung Nham vươn vai, nói bằng giọng Thiểm Bắc kéo dài: “Lão Tam à. . . . .!”
Trần Ngộ Bạch đẩy kính lên, mỉm cười: “Lão Nhị, chuyện gì vậy?”
Kỷ Nam bật cười ra tiếng, Dung Nham không nói lại được, ấm ức liếc nhìn Trần Ngộ Bạch: “Nếu cậu thật sự lo lắng cho sự an toàn của người ta thì hãy sai người đi theo, đừng có tăng cường dính sát với nhau có được không? Tôi nhìn mãi cũng xanh mắt vì ghen tỵ rồi! Cậu nấu bát mỳ như vậy, dạ dày tôi không tiêu hóa được.”
Trần Ngộ Bạch phác thảo trên bản kế hoạch, không thèm nhìn lên: “Trong dạ dày anh không phải vẫn còn Nhị tiểu thư nhà họ Tần đó sao? Nhai lại mà tiêu khiển.”
Lương Phi Phàm nghe đến đó thì gõ bàn, hỏi xen vào: “Chuyện của Tần Tang nhà họ Tần đã điều tra được chưa?”
Kỷ Nam lắc đầu, “Rất kỳ lạ, ngay cả tiếng gió cũng không có. Lão Lục cũng điều người của Chu Yến Hồi đi thăm dò rồi, nhưng vẫn không điều tra được gì. Em thấy hoặc là bọn họ diễn trò, em điều tra được vết thương do đạn bắn của Trình Hạo cũng không nặng. Hoặc là bọn họ muốn tìm cớ để khai chiến với chúng ta?”
“Lão Lục đâu rồi?” Lương Phi Phàm vẫn rất để ý tới chuyện này, dù sao cũng không nên coi thường thế lực của thành Tây, cho dù không sợ họ, vô duyên vô cớ so chiêu cũng nguy hiểm tính mạng, tổn thất tiền tài. Huống chi lúc trước để cho Tần Dương và Sở Hạo một bài học, Lương thị đã ra tay nên có phần đuối lý.
Kỷ Nam liếc nhìn Dung Nham, Dung Nham gật đầu cô mới nói: “Hôm qua Lão Ngũ gọi Lão Lục tới bệnh viện chăm sóc Tần Tang, sau đó chưa thấy về.”
“Vậy Lão Ngũ đâu rồi?” Lương Phi Phàm bắt đầu cau mày.
“. . . . . . Không biết!” Kỷ Nam sợ anh cả lại bảo cô là đồ ăn hại, từ từ dịch ra sau lưng Dung Nham ngồi xuống.
Dung Nhap nháy mắt giải vây cho cô: “Vào toilet xem vướng mắc của bảo bối nhà Lão Tam đi. Sao lâu vậy rồi còn chưa ra, hay là ngã bên trong rồi?”
Kỷ Nam cưỡi Phong Hỏa Luân chạy biến, Trần Ngộ Bạch liếc nhìn Dung Nham đầy bất mãn. Lương Phi Phàm nói lời thấm thía: “Mấy người các cậu cũng thu liễm chút, gọi đám thủ hạ xem dáng vẻ thế nào đi.”
Trần Ngộ Bạch cười lạnh, tiếp tục sửa bản kế hoạch. Dung Nham nhún vai nói với anh cả: “Nhà dột từ nóc dột xuống. Anh cũng không tư cách trách cứ Lão Tam Lão Ngũ, từ khi chị Yên leo lên đầu anh, anh cũng đã giải thích rất rõ thế nào là dục vọng ngập trời rồi.”
Lương Phi Phàm làm bộ muốn đứng lên đánh Dung Nham, dọa anh nhấc chân bỏ chạy, bỏ lại một câu Lão Ngũ chạy rồi, Lão Lục không có ở đây, bữa xã giao tối nay anh và Trần Ngộ Bạch một người một nửa.
. . . . . .
An Tiểu Ly làm người hầu cả ngày, chỉ mong đợi hoạt động xã giao tối nay. Nghe nói đây là cuộc tụ hội của những con rùa vàng ngang ngược có cấp bậc như Trần Ngộ Bạch, mỹ nữ sóng đôi. Nhưng hồi còn yên ổn với Trần Ngộ Bạch, anh rất ít khi đi xã giao, thậm chí hai lần đưa cô đến bữa tiệc cao cấp của Lương thị cũng là việc nhà, hoàn toàn không có bầu không khí xa hoa đồi trụy.
Buổi xã giao hiển nhiên mở đầu bằng bữa tối, mắt An Tiểu Ly lóe ánh sáng xanh. Sơn hào hải vị đầy bàn chỉ có cô là ăn hết mình. Vài ông béo vây lấy Trần Ngộ Bạch mời rượu, còn dư lại mấy người hói đầu đang ồn ào ở bên.
“Sao vị tiểu thư này không ra chắn rượu cho tổng giám đốc Trần?” Một người đàn ông vừa mập vừa hói cười híp mắt hỏi Tiểu Ly.
Ông ta cũng nâng lên rồi, An Tiểu Ly đành phải đưa tay ra lấy ly rượu trước mặt mình. Còn chưa chạm môi, Trần Ngộ Bạch đã tới giữ chặt lấy bàn tay và ly rượu của cô: “Tổng giám đốc Tào, xin lỗi. Bạn gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Phiền ngài quan tâm rồi!”
Trần Ngộ Bạch nói xong, đoạt lấy ly rượu trong tay cô uống một hơi cạn sạch, ám chỉ cho tổng giám đốc Tào. Ông già vừa mập vừa hói cười ha ha, vỗ vai Trần Ngộ Bạch kêu “hậu sinh khả úy”(3).
(3) Cũng có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh
Trần Ngộ Bạch khẽ cười, ứng phó mấy câu, khom người xuống xoa tóc cô, khẽ nói bên tai cô: “Ngốc ở đây đợi bị chuốc rượu sao? Ngốc à, ra ngoài đại sảnh ngồi đi, bên kia yên tĩnh hơn. Bên này xong việc thì anh tìm em, đừng chạy loạn nhé, biết không?”
An Tiểu Ly còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của anh không kềm chế được, anh nghiêng mặt nói, cô nghiêng nghiêng đầu, chạm nhẹ lên mặt anh sau đó đỏ mặt chạy chậm rời khỏi.
. . . . . .
Trong đại sảnh giống như thủy tinh cung, khúc dương cầm ngân vang như nước chảy. Cô bé mặc váy trắng kia hình như còn nhỏ, mái tóc suôn mượt dài đến eo, đang chuyên tâm chơi một khúc đàn rất hay mà An Tiểu Ly không biết tên.
Lúc nhỏ cô giáo Trần cũng đưa cô đi học chơi nhạc. Đến ngày thứ ba hoặc thứ tư, cô giáo khen ngợi bạn nhỏ An Tiểu Ly thuộc bài nhanh nhất. Cô giáo tìm ra thiên tài trong âm nhạc kích động yêu cầu An Tiểu Ly đọc thuộc lòng lời bài hát ngay tại chỗ. An Tiểu Ly buộc tóc bằng hai cái nơ to chắp tay đứng trên bục giảng, ngẩng đầu lên tự hào đọc thật to: “Bốn ba năm sáu ba hai một hai bốn ba hai năm. . . . . .”
Hôm đó cô giáo đích thân đưa cô về nhà, hai tay dâng tiền học. Ở sân thể dục trường R trong buổi hoàng hôn hôm đó, cô giáo Trần tức giận mắng mỏ đuổi theo An Tiểu Ly đang kêu gào, bóng dáng một lớn một nhỏ tản trong cơn gió.
An Tiểu Ly đang chìm trong hồi ức hoàng hôn ấm áp không thể kềm chế được. Nhưng đại sảnh lại huyên náo, cô quay đầu nhìn, đúng là trái đất tròn.
Tiêu Dật là người đầu tiên thấy An Tiểu Ly, anh chợt quăng Sở Hạo Nhiên say không còn biết gì cho đồng nghiệp, đi tới chào hỏi Tiểu Ly.
Từ xa Tiểu Ly đã thấy bóng dáng của Sở Hạo Nhiên, biết Tiêu Dật tới làm gì nên tính trước những lời hàn huyên với anh ta.
“Đi cùng Trần Ngộ Bạch?” Tiêu Dật cười híp mắt hỏi, An Tiểu Ly lười nói dối nên gật đầu.
“An tiểu thư thật bản lãnh, từ trước đến nay mắt Tam thiếu của Lương thị đều đặt trên đỉnh đầu, thế mà lại có thể để ý tới An tiểu thư được. Càng không cần phải nói đến Hạo Nhiên, thậm chí còn chịu quay về lối cũ.”
An Tiểu Ly hiểu được sự châm chọc trong lời nói của anh ta, nhưng hình như anh ta nói cũng có lý. Cô tự nhận ăn nói vụng về không đáp lời dược, đành phải trả lời thành thật: “Anh quá khen!”
Nụ cười giễu cợt bên khóe miệng Tiêu Dật chợt cứng đờ, anh ta cười lạnh đầy lúng túng, xoay người chuẩn bị đi nhưng lại chạm mặt Trần Ngộ Bạch đi ra từ phòng bao đang tìm An Tiểu Ly.
Tiêu Dật “Ơ” một tiếng: “Tổng giám đốc Trần, lâu ngày không gặp!”
Trần Ngộ Bạch uống hơi nhiều, nóng bức nới lỏng cà vạt, thậm chí còn lười liếc nhìn Tiêu Dật, đi thẳng tới trước mặt An Tiểu Ly, vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Bên trong xong việc rồi, bây giờ anh đi lấy xe. Em ở đây chờ anh.”
An Tiểu Ly cười ha ha, gật đầu.
Tiêu Dật rất tức giận với sự coi thường này, cất giọng gọi theo Trần Ngộ Bạch: “Này! Trần Ngộ Bạch, đấu tay đôi với tôi như một người đàn ông!”
Trần Ngộ Bạch dừng bước, xoay người lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi chắc chắn tôi là đàn ông, về phần cậu có phải hay không, xin lỗi, trời mới biết cậu mới biết, tôi không biết!”
Anh bạn Tiêu Dật tiến lên chuẩn bị ra oai, bị Trần Ngộ Bạch nói vậy mà bật cười, lùi lại.
An Tiểu Ly vốn muốn ở lại nói hai câu với Sở Hạo Nhiên, thế nhưng nụ cười này cũng co giật nên chạy chậm đuổi theo Trần Ngộ Bạch. Đi theo anh thôi.
Trên đường tới bãi đậu xe, An Tiểu Ly vẫn cười khúc khích, Trần Ngộ Bạch bất đắc dĩ lôi kéo cô. Đến bãi đậu xe, cô vẫn ngô nghê, anh lại có chút men rượu, thật sự bị dáng vẻ của cô trêu chọc không còn kiên nhẫn. Anh bỗng nhiên kéo cô, đặt cô lên cửa xe. Hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu càng lúc càng gần, An Tiểu Ly còn đang cười toe toét bị anh hôn nồng nhiệt.
Lâu rồi không chạm vào cô, anh có phần không thể kiềm chết được. Vốn chỉ định hôn thoáng qua để giải khát nhưng hương thơm của cô lại hấp dẫn anh muốn hôn sâu hơn.
Cơn gió lạnh buổi đêm đang gào thét trong bãi đậu xe, An Tiểu Ly bị anh áp lên hơi tê dại. Anh mút lấy đầu lưỡi của cô không tha, trong miệng cô cũng tràn ngập mùi rượu nồng đậm, khiến cô cũng say mê, hỗn loạn.
Trong chuyện nam nữ, Trần Ngộ Bạch vẫn luôn mãnh liệt, một cái giữ lấy vai cô, tay kia vội vã dò xét từ dưới áo cô, đẩy nội y của cô ra, bàn tay vân vê một bên đầy đặn cô khiên cô bất giác nhỏ giọng rên rỉ.
Hô hấp của anh càng lúc càng nặng, vật đặt lên bụng dưới của cô cũng căng cứng hơn, mơn trớn làm thân thể cô dần dần nóng lên, cách lớp quần áo cũng làm cho cô nổi da gà khắp người.
“Ngốc à, chúng ta là về nhà hay là tiếp tục ở đây?” Trần Ngộ Bạch kề sát thân thể mềm mại của cô, phả hơi nóng bên tai cô, khiến cô run rẩy.
(1) Nguyên văn là 胜人者有力,自胜者强 Thắng nhân giả hữu lực, tự thắng giả cường. Trích chương 33 Đạo Đức Kinh của Lão Tử
Tần Uy nói từng từ từng chữ chậm rãi mà nặng nề, khiến trái tim của Tần Tang rã rời từng chút một.
Tần Uy nói xong liền đi lên lầu, không gian rộng lớn dưới lầu bỗng yên tĩnh lại. Ánh mặt trời đồng buổi sớm trong veo khô ráo chiếu vào từ cửa sổ thủy tinh. Tần Tang đắm chìm trong ánh vàng chỉ cảm thấy lạnh như tuyết đêm hè.
Chuyện đau lòng nhất trên thế giới này là lớp vỏ chồng chất vết thương lại không tìm thấy chiếc áo khoác vững chãi của mình, chỉ có thể chịu hành hạ trong trong màn đên gió lạnh thấu xương.
Chuyện đau khổ nhất trên thế giới này là sau khi chịu hành hạ lại phát hiện ra hết thảy đau khổ đều là ảo tưởng do mình tạo ra, thật ra người đời đều rất dịu dàng ấm áp, chẳng qua chính cô tự chuốc lấy cô đơn(2).
Chuyện mệt mỏi nhất trên thế giới này là nhìn thấy trái tim mình tan nát, còn phải rơi lệ khom lưng, nhặt từng mảnh từng mảnh gắn lại.
(2) Nguyên văn là 独钓寒江雪 trích trong bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt “Giang Tuyết” của Liễu Tông Nguyên. Bài thơ miêu tả một ngư ông đơn độc câu cá trên dòng sông tuyết lạnh, khung cảnh xung quanh vắng lặng, không một bóng người
. . . . . .
Cả tòa nhà Lương thị đều biết hôm nay tâm trạng của Tam thiếu gia mặt lạnh rất tốt. Hơn nữa Tam thiếu gia vẫn luôn làm việc nghiêm túc cẩn thận, năng suất sánh ngang người máy lại đưa cô bé xấu xí đi làm, còn như hình với bóng, thậm chí còn đưa cô ta đi họp cùng mà không hề tị hiềm.
Nhân lúc An Tiểu Ly đi vệ sinh, Dung Nham vươn vai, nói bằng giọng Thiểm Bắc kéo dài: “Lão Tam à. . . . .!”
Trần Ngộ Bạch đẩy kính lên, mỉm cười: “Lão Nhị, chuyện gì vậy?”
Kỷ Nam bật cười ra tiếng, Dung Nham không nói lại được, ấm ức liếc nhìn Trần Ngộ Bạch: “Nếu cậu thật sự lo lắng cho sự an toàn của người ta thì hãy sai người đi theo, đừng có tăng cường dính sát với nhau có được không? Tôi nhìn mãi cũng xanh mắt vì ghen tỵ rồi! Cậu nấu bát mỳ như vậy, dạ dày tôi không tiêu hóa được.”
Trần Ngộ Bạch phác thảo trên bản kế hoạch, không thèm nhìn lên: “Trong dạ dày anh không phải vẫn còn Nhị tiểu thư nhà họ Tần đó sao? Nhai lại mà tiêu khiển.”
Lương Phi Phàm nghe đến đó thì gõ bàn, hỏi xen vào: “Chuyện của Tần Tang nhà họ Tần đã điều tra được chưa?”
Kỷ Nam lắc đầu, “Rất kỳ lạ, ngay cả tiếng gió cũng không có. Lão Lục cũng điều người của Chu Yến Hồi đi thăm dò rồi, nhưng vẫn không điều tra được gì. Em thấy hoặc là bọn họ diễn trò, em điều tra được vết thương do đạn bắn của Trình Hạo cũng không nặng. Hoặc là bọn họ muốn tìm cớ để khai chiến với chúng ta?”
“Lão Lục đâu rồi?” Lương Phi Phàm vẫn rất để ý tới chuyện này, dù sao cũng không nên coi thường thế lực của thành Tây, cho dù không sợ họ, vô duyên vô cớ so chiêu cũng nguy hiểm tính mạng, tổn thất tiền tài. Huống chi lúc trước để cho Tần Dương và Sở Hạo một bài học, Lương thị đã ra tay nên có phần đuối lý.
Kỷ Nam liếc nhìn Dung Nham, Dung Nham gật đầu cô mới nói: “Hôm qua Lão Ngũ gọi Lão Lục tới bệnh viện chăm sóc Tần Tang, sau đó chưa thấy về.”
“Vậy Lão Ngũ đâu rồi?” Lương Phi Phàm bắt đầu cau mày.
“. . . . . . Không biết!” Kỷ Nam sợ anh cả lại bảo cô là đồ ăn hại, từ từ dịch ra sau lưng Dung Nham ngồi xuống.
Dung Nhap nháy mắt giải vây cho cô: “Vào toilet xem vướng mắc của bảo bối nhà Lão Tam đi. Sao lâu vậy rồi còn chưa ra, hay là ngã bên trong rồi?”
Kỷ Nam cưỡi Phong Hỏa Luân chạy biến, Trần Ngộ Bạch liếc nhìn Dung Nham đầy bất mãn. Lương Phi Phàm nói lời thấm thía: “Mấy người các cậu cũng thu liễm chút, gọi đám thủ hạ xem dáng vẻ thế nào đi.”
Trần Ngộ Bạch cười lạnh, tiếp tục sửa bản kế hoạch. Dung Nham nhún vai nói với anh cả: “Nhà dột từ nóc dột xuống. Anh cũng không tư cách trách cứ Lão Tam Lão Ngũ, từ khi chị Yên leo lên đầu anh, anh cũng đã giải thích rất rõ thế nào là dục vọng ngập trời rồi.”
Lương Phi Phàm làm bộ muốn đứng lên đánh Dung Nham, dọa anh nhấc chân bỏ chạy, bỏ lại một câu Lão Ngũ chạy rồi, Lão Lục không có ở đây, bữa xã giao tối nay anh và Trần Ngộ Bạch một người một nửa.
. . . . . .
An Tiểu Ly làm người hầu cả ngày, chỉ mong đợi hoạt động xã giao tối nay. Nghe nói đây là cuộc tụ hội của những con rùa vàng ngang ngược có cấp bậc như Trần Ngộ Bạch, mỹ nữ sóng đôi. Nhưng hồi còn yên ổn với Trần Ngộ Bạch, anh rất ít khi đi xã giao, thậm chí hai lần đưa cô đến bữa tiệc cao cấp của Lương thị cũng là việc nhà, hoàn toàn không có bầu không khí xa hoa đồi trụy.
Buổi xã giao hiển nhiên mở đầu bằng bữa tối, mắt An Tiểu Ly lóe ánh sáng xanh. Sơn hào hải vị đầy bàn chỉ có cô là ăn hết mình. Vài ông béo vây lấy Trần Ngộ Bạch mời rượu, còn dư lại mấy người hói đầu đang ồn ào ở bên.
“Sao vị tiểu thư này không ra chắn rượu cho tổng giám đốc Trần?” Một người đàn ông vừa mập vừa hói cười híp mắt hỏi Tiểu Ly.
Ông ta cũng nâng lên rồi, An Tiểu Ly đành phải đưa tay ra lấy ly rượu trước mặt mình. Còn chưa chạm môi, Trần Ngộ Bạch đã tới giữ chặt lấy bàn tay và ly rượu của cô: “Tổng giám đốc Tào, xin lỗi. Bạn gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Phiền ngài quan tâm rồi!”
Trần Ngộ Bạch nói xong, đoạt lấy ly rượu trong tay cô uống một hơi cạn sạch, ám chỉ cho tổng giám đốc Tào. Ông già vừa mập vừa hói cười ha ha, vỗ vai Trần Ngộ Bạch kêu “hậu sinh khả úy”(3).
(3) Cũng có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh
Trần Ngộ Bạch khẽ cười, ứng phó mấy câu, khom người xuống xoa tóc cô, khẽ nói bên tai cô: “Ngốc ở đây đợi bị chuốc rượu sao? Ngốc à, ra ngoài đại sảnh ngồi đi, bên kia yên tĩnh hơn. Bên này xong việc thì anh tìm em, đừng chạy loạn nhé, biết không?”
An Tiểu Ly còn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của anh không kềm chế được, anh nghiêng mặt nói, cô nghiêng nghiêng đầu, chạm nhẹ lên mặt anh sau đó đỏ mặt chạy chậm rời khỏi.
. . . . . .
Trong đại sảnh giống như thủy tinh cung, khúc dương cầm ngân vang như nước chảy. Cô bé mặc váy trắng kia hình như còn nhỏ, mái tóc suôn mượt dài đến eo, đang chuyên tâm chơi một khúc đàn rất hay mà An Tiểu Ly không biết tên.
Lúc nhỏ cô giáo Trần cũng đưa cô đi học chơi nhạc. Đến ngày thứ ba hoặc thứ tư, cô giáo khen ngợi bạn nhỏ An Tiểu Ly thuộc bài nhanh nhất. Cô giáo tìm ra thiên tài trong âm nhạc kích động yêu cầu An Tiểu Ly đọc thuộc lòng lời bài hát ngay tại chỗ. An Tiểu Ly buộc tóc bằng hai cái nơ to chắp tay đứng trên bục giảng, ngẩng đầu lên tự hào đọc thật to: “Bốn ba năm sáu ba hai một hai bốn ba hai năm. . . . . .”
Hôm đó cô giáo đích thân đưa cô về nhà, hai tay dâng tiền học. Ở sân thể dục trường R trong buổi hoàng hôn hôm đó, cô giáo Trần tức giận mắng mỏ đuổi theo An Tiểu Ly đang kêu gào, bóng dáng một lớn một nhỏ tản trong cơn gió.
An Tiểu Ly đang chìm trong hồi ức hoàng hôn ấm áp không thể kềm chế được. Nhưng đại sảnh lại huyên náo, cô quay đầu nhìn, đúng là trái đất tròn.
Tiêu Dật là người đầu tiên thấy An Tiểu Ly, anh chợt quăng Sở Hạo Nhiên say không còn biết gì cho đồng nghiệp, đi tới chào hỏi Tiểu Ly.
Từ xa Tiểu Ly đã thấy bóng dáng của Sở Hạo Nhiên, biết Tiêu Dật tới làm gì nên tính trước những lời hàn huyên với anh ta.
“Đi cùng Trần Ngộ Bạch?” Tiêu Dật cười híp mắt hỏi, An Tiểu Ly lười nói dối nên gật đầu.
“An tiểu thư thật bản lãnh, từ trước đến nay mắt Tam thiếu của Lương thị đều đặt trên đỉnh đầu, thế mà lại có thể để ý tới An tiểu thư được. Càng không cần phải nói đến Hạo Nhiên, thậm chí còn chịu quay về lối cũ.”
An Tiểu Ly hiểu được sự châm chọc trong lời nói của anh ta, nhưng hình như anh ta nói cũng có lý. Cô tự nhận ăn nói vụng về không đáp lời dược, đành phải trả lời thành thật: “Anh quá khen!”
Nụ cười giễu cợt bên khóe miệng Tiêu Dật chợt cứng đờ, anh ta cười lạnh đầy lúng túng, xoay người chuẩn bị đi nhưng lại chạm mặt Trần Ngộ Bạch đi ra từ phòng bao đang tìm An Tiểu Ly.
Tiêu Dật “Ơ” một tiếng: “Tổng giám đốc Trần, lâu ngày không gặp!”
Trần Ngộ Bạch uống hơi nhiều, nóng bức nới lỏng cà vạt, thậm chí còn lười liếc nhìn Tiêu Dật, đi thẳng tới trước mặt An Tiểu Ly, vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Bên trong xong việc rồi, bây giờ anh đi lấy xe. Em ở đây chờ anh.”
An Tiểu Ly cười ha ha, gật đầu.
Tiêu Dật rất tức giận với sự coi thường này, cất giọng gọi theo Trần Ngộ Bạch: “Này! Trần Ngộ Bạch, đấu tay đôi với tôi như một người đàn ông!”
Trần Ngộ Bạch dừng bước, xoay người lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi chắc chắn tôi là đàn ông, về phần cậu có phải hay không, xin lỗi, trời mới biết cậu mới biết, tôi không biết!”
Anh bạn Tiêu Dật tiến lên chuẩn bị ra oai, bị Trần Ngộ Bạch nói vậy mà bật cười, lùi lại.
An Tiểu Ly vốn muốn ở lại nói hai câu với Sở Hạo Nhiên, thế nhưng nụ cười này cũng co giật nên chạy chậm đuổi theo Trần Ngộ Bạch. Đi theo anh thôi.
Trên đường tới bãi đậu xe, An Tiểu Ly vẫn cười khúc khích, Trần Ngộ Bạch bất đắc dĩ lôi kéo cô. Đến bãi đậu xe, cô vẫn ngô nghê, anh lại có chút men rượu, thật sự bị dáng vẻ của cô trêu chọc không còn kiên nhẫn. Anh bỗng nhiên kéo cô, đặt cô lên cửa xe. Hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu càng lúc càng gần, An Tiểu Ly còn đang cười toe toét bị anh hôn nồng nhiệt.
Lâu rồi không chạm vào cô, anh có phần không thể kiềm chết được. Vốn chỉ định hôn thoáng qua để giải khát nhưng hương thơm của cô lại hấp dẫn anh muốn hôn sâu hơn.
Cơn gió lạnh buổi đêm đang gào thét trong bãi đậu xe, An Tiểu Ly bị anh áp lên hơi tê dại. Anh mút lấy đầu lưỡi của cô không tha, trong miệng cô cũng tràn ngập mùi rượu nồng đậm, khiến cô cũng say mê, hỗn loạn.
Trong chuyện nam nữ, Trần Ngộ Bạch vẫn luôn mãnh liệt, một cái giữ lấy vai cô, tay kia vội vã dò xét từ dưới áo cô, đẩy nội y của cô ra, bàn tay vân vê một bên đầy đặn cô khiên cô bất giác nhỏ giọng rên rỉ.
Hô hấp của anh càng lúc càng nặng, vật đặt lên bụng dưới của cô cũng căng cứng hơn, mơn trớn làm thân thể cô dần dần nóng lên, cách lớp quần áo cũng làm cho cô nổi da gà khắp người.
“Ngốc à, chúng ta là về nhà hay là tiếp tục ở đây?” Trần Ngộ Bạch kề sát thân thể mềm mại của cô, phả hơi nóng bên tai cô, khiến cô run rẩy.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh