Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 29: Công chúa
Lúc Trần Ngộ Bạch đến dưới lầu ký túc xá của An Tiểu Ly, ngồi ở trong xe gọi điện cho cô. Trong điện thoại cô vang lên tiếng cười giỡn ồn ào “Tiểu Bạch à, kêu hai chữ chị Mạc nghe thử xem…”
“Xin chào, tôi là Trần Ngộ Bạch. Tôi tìm An Tiểu Ly.”
Trong nhất thời, A Mạc ở đầu dây bên kia méo mặt, bị nghẹn không nói ra lời. An Tiểu Ly đang say khướt, ôm Xuân Tử múa cột. A Mạc nhìn thấy màn hình An Tiểu Ly nhấp nháy hai chữ Tiểu Bạch, còn tưởng là trạch nam như An Tiểu Ly, bắt máy lên định đùa giỡn một chút. Ai ngờ đầu bên kia vang giọng nói lạnh như băng, làm lòng A Mạc nguội lạnh trong nháy mắt. Tiểu Bạch….. thì ra là Trần Ngộ Bạch….
Trần Ngộ Bạch vừa “alo” một tiếng, trong điện thoại cũng yên lặng lại, sau đó mới vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ “Alo, alo? Xin chào, tôi là bạn cùng phòng với An Tiểu Ly, tôi tên là…”
A Mạc đổi giọng, nụ cười đắc ý rạng rỡ trên mặt, tự cảm thấy không chê vào đâu được.
“… A Mạc. Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi vẫn còn nhớ. Xin đưa điện thoại cho An Tiểu Ly.” Trần Ngộ Bạch không có kiên nhẫn diễn trò với cô bé sinh viên, vô cùng khách sáo phá vỡ sân khấu của cô nàng.
A Mạc bị nghẹn hoàn toàn, khổ sở đau lòng kín đáo đưa điện thoại cho An Tiểu Ly, trốn trên giường thương tiếc cho đêm cuối cùng của cuộc sống đại học của mình.
Trần Ngộ Bạch đợi rất lâu mới thấy An Tiểu Ly xuống lầu, nhìn thấy cô vội vàng chạy đến từ xa, không thèm nhìn bậc thang, đi tới nấc cuối cùng, thì bị vấp té đập mặt nằm trên đất.
Gió nhẹ thổi qua, chiếc lá rơi xoay vòng trên mặt đất, dường như Trần Ngộ Bạch thở dài trong gió, đi đến đưa tay nắm vai cô kéo dậy “Đồ ngốc”. Anh vỗ vỗ bụi trên người cô, khẽ quát.
Bắp chân của An Tiểu Ly bị cấn vào bậc thang, đứng lên cười toe toét, vịn cánh tay anh, rồi tựa vào người anh nhõng nhẽo hô đau. Trần Ngộ Bạch kéo cô đứng vững, ngồi xổm xuống kiểm tra người cô, không bị trầy, chỉ hơi đỏ, có mấy hạt cát dính trên đó, anh thổi thổi, xong rồi lấy khăn giấy lau xuống. Đứng lên vỗ vỗ đầu cô “Đi cũng không xong.”
An Tiểu Ly cười ha hả, làm ra vẻ ngu ngốc hơn bình thường. Trần Ngộ Bạch kề sát cô ngửi ngửi, lạnh mặt cau mày “Uống rượu hả?”
“Ừ” Cô gật đầu, ra vẻ kiện cáo “Tang Tang chuốc em.”
Trần Ngộ Bạch đỡ An Tiểu Ly, không nói gì.
Tần Tang, anh mặc niệm một lần, được, tôi nhớ rồi.
Khác với cái nóng ban ngày, sân trường buổi tối có những cơn gió mát nhẹ thổi, làm người khác cảm thấy rất thoải mái. Trên đường cũng có rất nhiều đôi tình nhân tay trong tay đi dạo. Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly đi trên con đường lớn trong trường, hai bên đường có những ngọn đèn thẳng tắp, tỏa tia sáng mờ nhạt. Bóng hai người trải dài dưới ánh đèn, lá cây sào sạt, ánh sáng chập chờn, nhìn rất lãng mạn.
Mới đầu An Tiểu Ly bị anh dắt đi, sau đó cô cảm thấy giống như mình bị anh bỏ rơi lại phía sau. Nên mới đi nhanh lên trước anh, Trần Ngộ Bạch không biết đang nghĩ gì, nghiêng mặt nhìn cô một cái. Cái nhìn này làm An Tiểu Ly run lên, lui lại hai bước. Đây không phải là … ánh mắt đói khát trong truyền thuyết sao?
Tay Trần Ngộ Bạch vẫn nắm tay cô tiếp tục tản bộ, An Tiểu Ly yên lặng đi theo một lúc khá lâu, đè nén sợ hãi, tìm đề tài nói chuyện “Mới vừa rồi anh ở trên giường thật à?”
Cô dùng sự thông minh của mình phân tích, chắc là anh chỉ nói đùa, nhưng lại không dám tin vào phân tích của mình, cô vẫn hỏi.
“Không có” Trần Ngộ Bạch nói thản nhiên.
An Tiểu Ly ồ một tiếng, cũng không nói gì khác, chỉ cảm thấy hai người cứ lẳng lặng bước đi như vậy, cũng vô cùng thoải mái. Gương mặt của anh dưới bóng đêm càng đẹp trai lạnh lùng hơn. Không biết phải vì cô uống rượu say hay không, An Tiểu Ly cảm thấy mình đặc biệt nhảy cảm, cảm thấy, cảm thấy hôm nay Trần Ngộ Bạch hơi khác, giống như có hơi… bất an?
Cứ yên lặng dạo trong vườn trường như vậy, hai người đi càng lúc càng xa. Lúc trở về, An Tiểu Ly cũng mệt mỏi, dựa vào anh, nhất định bắt anh cõng. Trần Ngộ Bạch bị cô cứ quấn lấy, cau mày thở dài, hạ người xuống “Lên đi”
An Tiểu Ly gục ở trên lưng anh vui vẻ vô cùng, cứ nói nhỏ bên tai anh, thỉnh thoảng ngâm nga bài hát nào đó, cánh tay nhỏ ôm cổ anh, da thịt sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng thổi vào sau tai anh. Trần Ngộ Bạch nghiêng đầu, thân thể hơi nóng rang lên. Bộ ngực mềm của cô cứ dồn vào anh hết lần này đến lần khác, khẽ lay động theo bước chân anh. Làm anh nhớ tới dáng vẻ cầu xin quyến rũ, híp mắt mơ màng khi cô nằm dưới anh trên chiếc giường lớn ở nhà.
Quên đi, ánh mắt anh kiên định nhìn về phía trước, mỉm cười, cõng cô đi.
———————
Lúc trở về, vì hai người đã có hơi men, nên Lý Vi Nhiên đã kêu tài xế đến lái xe. Hai người cùng ngồi ở ghế sau nghe nhạc nhẹ, Tần Tang dựa vào trong ngực anh, ngón tay vẽ vẽ trên mặt anh. Lý Vi Nhiên nhắm hai mắt mỉm cười, bắt lấy ngón trỏ của cô đưa lên môi nhẹ hôn.
Lúc xe chạy đến đường Thế Kỷ, tài xế ngừng xe lại. Lý Vi Nhiên mở mắt ra, hôn lên mặt Tần Tang một chút “Xuống xe đi, chúng mình đi chọn quà tốt nghiệp.”
Tần Tang nhõng nhẽo không muốn nhúc nhích, Lý Vi Nhiên không thể làm gì hơn là phải bước xuống xe trước, khom người ôm cô ra khỏi xe. Cô thẹn thùng xuống xe, bóp tay anh, khẽ nói liên tục để tự cô đi.
Hai người nắm tay lôi kéo đi vào JA, trên cửa treo tấm bảng “Hôm nay ngừng kinh doanh”, quản lý đã chờ ở cửa từ lâu, vẻ mặt tươi cười tiếp đón bọn họ.
Tần Tang đi theo anh, lặng lẽ kéo anh, kiễng chân rỉ tai nói với anh “Mạnh tay như vậy, không sợ em nghĩ anh là tên nhà giàu mới nổi à?”
Lý Vi Nhiên ôm eo cô chặt hơn, ánh mắt nhìn về phía trước, khóe miệng mỉm cười “Chỉ có những cô bé không khuôn phép mới nói như vậy.”
Tần Tang lén bấm cánh tay anh “Dám nói em không có khuôn phép.”
Lý Vi Nhiên hơi tê tê, thơm trộm lên mặt cô một cái “Ai nói. Tang Tang nhà chúng ta không bao giờ luống cuống. Tang Tang nhà chúng ta là công chúa trời sinh.” Anh nói xong, làm lễ như một quý ông Anh quốc, mỉm cười vươn tay, Tần Tang vén tóc, làm như vẻ nữ vương kéo anh đi vào trong.
Trên quầy sắp đầy kiểu dáng vàng bạc châu báu đủ loại, nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen mang bao tay màu trắng đứng sắp hàng, động loạt cười tươi hết mức, đèn trong tiệm sáng rực rỡ, tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai từ “mộng ảo”.
Tần Tang từ từ lựa chọn phía trước, Lý Vi Nhiên đi theo cô, chăm chú nhìn vào từng ánh mắt, từng dấu tay của cô. Mỗi lần cô cười lên, lòng của anh cũng ấm áp theo.
Cuối cùng, Tần Tang chọn một sợi dây chuyện rất đặc biệt, có những móc chữ S gắn chặt vào nhau và một đôi hoa tai hình đóa hoa hồng nho nhỏ. Giá tiền những món trang sức này không rẻ cũng không quá mắc, nhưng cô vừa nhìn thấy đã thích nên chọn thôi.
Lý Vi Nhiên lấy dây chuyền đeo lên cho cô, ôm cô đứng trước gương, nhìn hai gò má đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh của cô ở trong gương. Anh thầm than, nếu dùng câu “diễm như đào lý*” cũng không gì hơn vẻ này của cô hay sao? (*câu thành ngữ mô tả người phụ nữ tuyệt đẹp sang trọng)
Ngón tay Tần Tang vân vê hoa hồng trên tay, cười mỉm núp vào trong lồng ngực ấm áp của anh, làm đáy lòng anh rung động. Nhất thời, hai người nhìn lẫn nhau trong gương không biết nói gì, chỉ khẽ cười.
Đưa Tần Tang đến dưới nhà, Lý Vi Nhiên càng say men tình hơn, ôm cô đứng trong dãy hành lang tối, thế nào cũng không chịu buông tay. Tần Tang bị anh hôn đến chân cũng bủn rủn, hai tay vòng qua ngang hông anh, cũng không muốn tách ra.
“Ừm, có muốn lên ngồi chút không?” Cô ngẩng đầu đỏ mặt hỏi anh. Lý Vi Nhiên hôn lên môi cô thêm một cái “Em không sợ anh say rượu hành hung à?”
“Tại vì anh tâm thuật bất chính mới nói như vậy, kiếm cớ cho mình.”
“Dám nói anh tâm thuật bất chính.” Lý Vi Nhiên học theo khẩu khí của Tần Tang. Cô bị chọc cười, đáp trả lại anh “Ai nói? Vi Nhiên nhà mình mới không hề có tâm thuật bất chính, Vi Nhiên nhà mình có vẻ đạo mạo nhân sĩ chánh nghĩa nhất.”
Lý Vi Nhiên nghe vậy, cúi "> đầu xuống hôn cô. Tần Tang đang cười hớn hở, môi anh liền đập vào răng cô, khẽ hô đau.
Tần Tang cười tránh khỏi anh, vẫy vẫy tay xoay người chạy lên lầu. Tiếng bước chân xa dần, Lý Vi Nhiên đứng che môi dưới lầu, cau mày mỉm cười, vẫn chờ đến khi đèn nhà cô mở sáng mới rời đi.
————-
“Tiểu Bạch, trong lòng anh chứa những gì?”
Đã về đến cửa ký túc xá, An Tiểu Ly níu lấy lỗ tai đỏ ửng của Trần Ngộ Bạch hỏi nhẹ. Trần Ngộ Bạch hừ lạnh, không trả lời.
An Tiểu Ly đang nghiêm chỉnh lại thở dài “Tiểu Bạch, anh luôn không nói gì hết.”
“Ừ… Em muốn thông minh giống như Tang Tang vậy, không cần phải mỗi ngày đoán xem anh nghĩ cái gì.”
Chuyện này nhất định là do bóng đêm đa sầu đa cảm, nên An Tiểu Ly nổi máu văn nghệ, thở dài bên tai Trần Ngộ Bạch.
Đến lầu ký túc xá, Trần Ngộ Bạch mới để cô xuống. Vuốt những nếp nhăn trên áo sơ mi giúp cô, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch say rượu của cô, lại kéo cô vào trong ngực, cúi đầu cắn cô một cái.
An Tiểu Ly vươn chiếc lưỡi be bé đáp lại anh. Lúc liếm tới liếm lui trên hàm răng của anh, bị lưỡi anh cương quyết đẩy lui lại, ngăn ở miệng cô, cô chỉ biết mút lấy anh, ngon ngoãn nuốt xuống nước hương vị bạc hạ trong miệng anh.
Trước đây, An Tiểu Ly cảm giác, cảm thấy đối với cẩu nam nữ ôm hôn thắm thiết dưới ký túc xá nữ sinh là một chuyện ảnh hưởng xấu đến bộ mặt thành phố. Nhưng đến khi cô bước vào giờ phút này, cô mới hiểu được, làm cẩu nam nữ cũng có niềm vui thú của mình.
“Đừng thông minh giống Tần Tang. Anh không thích cô gái thông minh như vậy.”
Đêm đó, tiếng ngáy của A Mạc vẫn rền trời như cũ, nhưng An Tiểu Ly cũng cong khóe miệng mộng đẹp cả đêm.
“Xin chào, tôi là Trần Ngộ Bạch. Tôi tìm An Tiểu Ly.”
Trong nhất thời, A Mạc ở đầu dây bên kia méo mặt, bị nghẹn không nói ra lời. An Tiểu Ly đang say khướt, ôm Xuân Tử múa cột. A Mạc nhìn thấy màn hình An Tiểu Ly nhấp nháy hai chữ Tiểu Bạch, còn tưởng là trạch nam như An Tiểu Ly, bắt máy lên định đùa giỡn một chút. Ai ngờ đầu bên kia vang giọng nói lạnh như băng, làm lòng A Mạc nguội lạnh trong nháy mắt. Tiểu Bạch….. thì ra là Trần Ngộ Bạch….
Trần Ngộ Bạch vừa “alo” một tiếng, trong điện thoại cũng yên lặng lại, sau đó mới vang lên một giọng nữ nhỏ nhẹ “Alo, alo? Xin chào, tôi là bạn cùng phòng với An Tiểu Ly, tôi tên là…”
A Mạc đổi giọng, nụ cười đắc ý rạng rỡ trên mặt, tự cảm thấy không chê vào đâu được.
“… A Mạc. Lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi, tôi vẫn còn nhớ. Xin đưa điện thoại cho An Tiểu Ly.” Trần Ngộ Bạch không có kiên nhẫn diễn trò với cô bé sinh viên, vô cùng khách sáo phá vỡ sân khấu của cô nàng.
A Mạc bị nghẹn hoàn toàn, khổ sở đau lòng kín đáo đưa điện thoại cho An Tiểu Ly, trốn trên giường thương tiếc cho đêm cuối cùng của cuộc sống đại học của mình.
Trần Ngộ Bạch đợi rất lâu mới thấy An Tiểu Ly xuống lầu, nhìn thấy cô vội vàng chạy đến từ xa, không thèm nhìn bậc thang, đi tới nấc cuối cùng, thì bị vấp té đập mặt nằm trên đất.
Gió nhẹ thổi qua, chiếc lá rơi xoay vòng trên mặt đất, dường như Trần Ngộ Bạch thở dài trong gió, đi đến đưa tay nắm vai cô kéo dậy “Đồ ngốc”. Anh vỗ vỗ bụi trên người cô, khẽ quát.
Bắp chân của An Tiểu Ly bị cấn vào bậc thang, đứng lên cười toe toét, vịn cánh tay anh, rồi tựa vào người anh nhõng nhẽo hô đau. Trần Ngộ Bạch kéo cô đứng vững, ngồi xổm xuống kiểm tra người cô, không bị trầy, chỉ hơi đỏ, có mấy hạt cát dính trên đó, anh thổi thổi, xong rồi lấy khăn giấy lau xuống. Đứng lên vỗ vỗ đầu cô “Đi cũng không xong.”
An Tiểu Ly cười ha hả, làm ra vẻ ngu ngốc hơn bình thường. Trần Ngộ Bạch kề sát cô ngửi ngửi, lạnh mặt cau mày “Uống rượu hả?”
“Ừ” Cô gật đầu, ra vẻ kiện cáo “Tang Tang chuốc em.”
Trần Ngộ Bạch đỡ An Tiểu Ly, không nói gì.
Tần Tang, anh mặc niệm một lần, được, tôi nhớ rồi.
Khác với cái nóng ban ngày, sân trường buổi tối có những cơn gió mát nhẹ thổi, làm người khác cảm thấy rất thoải mái. Trên đường cũng có rất nhiều đôi tình nhân tay trong tay đi dạo. Trần Ngộ Bạch và An Tiểu Ly đi trên con đường lớn trong trường, hai bên đường có những ngọn đèn thẳng tắp, tỏa tia sáng mờ nhạt. Bóng hai người trải dài dưới ánh đèn, lá cây sào sạt, ánh sáng chập chờn, nhìn rất lãng mạn.
Mới đầu An Tiểu Ly bị anh dắt đi, sau đó cô cảm thấy giống như mình bị anh bỏ rơi lại phía sau. Nên mới đi nhanh lên trước anh, Trần Ngộ Bạch không biết đang nghĩ gì, nghiêng mặt nhìn cô một cái. Cái nhìn này làm An Tiểu Ly run lên, lui lại hai bước. Đây không phải là … ánh mắt đói khát trong truyền thuyết sao?
Tay Trần Ngộ Bạch vẫn nắm tay cô tiếp tục tản bộ, An Tiểu Ly yên lặng đi theo một lúc khá lâu, đè nén sợ hãi, tìm đề tài nói chuyện “Mới vừa rồi anh ở trên giường thật à?”
Cô dùng sự thông minh của mình phân tích, chắc là anh chỉ nói đùa, nhưng lại không dám tin vào phân tích của mình, cô vẫn hỏi.
“Không có” Trần Ngộ Bạch nói thản nhiên.
An Tiểu Ly ồ một tiếng, cũng không nói gì khác, chỉ cảm thấy hai người cứ lẳng lặng bước đi như vậy, cũng vô cùng thoải mái. Gương mặt của anh dưới bóng đêm càng đẹp trai lạnh lùng hơn. Không biết phải vì cô uống rượu say hay không, An Tiểu Ly cảm thấy mình đặc biệt nhảy cảm, cảm thấy, cảm thấy hôm nay Trần Ngộ Bạch hơi khác, giống như có hơi… bất an?
Cứ yên lặng dạo trong vườn trường như vậy, hai người đi càng lúc càng xa. Lúc trở về, An Tiểu Ly cũng mệt mỏi, dựa vào anh, nhất định bắt anh cõng. Trần Ngộ Bạch bị cô cứ quấn lấy, cau mày thở dài, hạ người xuống “Lên đi”
An Tiểu Ly gục ở trên lưng anh vui vẻ vô cùng, cứ nói nhỏ bên tai anh, thỉnh thoảng ngâm nga bài hát nào đó, cánh tay nhỏ ôm cổ anh, da thịt sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng thổi vào sau tai anh. Trần Ngộ Bạch nghiêng đầu, thân thể hơi nóng rang lên. Bộ ngực mềm của cô cứ dồn vào anh hết lần này đến lần khác, khẽ lay động theo bước chân anh. Làm anh nhớ tới dáng vẻ cầu xin quyến rũ, híp mắt mơ màng khi cô nằm dưới anh trên chiếc giường lớn ở nhà.
Quên đi, ánh mắt anh kiên định nhìn về phía trước, mỉm cười, cõng cô đi.
———————
Lúc trở về, vì hai người đã có hơi men, nên Lý Vi Nhiên đã kêu tài xế đến lái xe. Hai người cùng ngồi ở ghế sau nghe nhạc nhẹ, Tần Tang dựa vào trong ngực anh, ngón tay vẽ vẽ trên mặt anh. Lý Vi Nhiên nhắm hai mắt mỉm cười, bắt lấy ngón trỏ của cô đưa lên môi nhẹ hôn.
Lúc xe chạy đến đường Thế Kỷ, tài xế ngừng xe lại. Lý Vi Nhiên mở mắt ra, hôn lên mặt Tần Tang một chút “Xuống xe đi, chúng mình đi chọn quà tốt nghiệp.”
Tần Tang nhõng nhẽo không muốn nhúc nhích, Lý Vi Nhiên không thể làm gì hơn là phải bước xuống xe trước, khom người ôm cô ra khỏi xe. Cô thẹn thùng xuống xe, bóp tay anh, khẽ nói liên tục để tự cô đi.
Hai người nắm tay lôi kéo đi vào JA, trên cửa treo tấm bảng “Hôm nay ngừng kinh doanh”, quản lý đã chờ ở cửa từ lâu, vẻ mặt tươi cười tiếp đón bọn họ.
Tần Tang đi theo anh, lặng lẽ kéo anh, kiễng chân rỉ tai nói với anh “Mạnh tay như vậy, không sợ em nghĩ anh là tên nhà giàu mới nổi à?”
Lý Vi Nhiên ôm eo cô chặt hơn, ánh mắt nhìn về phía trước, khóe miệng mỉm cười “Chỉ có những cô bé không khuôn phép mới nói như vậy.”
Tần Tang lén bấm cánh tay anh “Dám nói em không có khuôn phép.”
Lý Vi Nhiên hơi tê tê, thơm trộm lên mặt cô một cái “Ai nói. Tang Tang nhà chúng ta không bao giờ luống cuống. Tang Tang nhà chúng ta là công chúa trời sinh.” Anh nói xong, làm lễ như một quý ông Anh quốc, mỉm cười vươn tay, Tần Tang vén tóc, làm như vẻ nữ vương kéo anh đi vào trong.
Trên quầy sắp đầy kiểu dáng vàng bạc châu báu đủ loại, nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen mang bao tay màu trắng đứng sắp hàng, động loạt cười tươi hết mức, đèn trong tiệm sáng rực rỡ, tất cả chỉ có thể hình dung bằng hai từ “mộng ảo”.
Tần Tang từ từ lựa chọn phía trước, Lý Vi Nhiên đi theo cô, chăm chú nhìn vào từng ánh mắt, từng dấu tay của cô. Mỗi lần cô cười lên, lòng của anh cũng ấm áp theo.
Cuối cùng, Tần Tang chọn một sợi dây chuyện rất đặc biệt, có những móc chữ S gắn chặt vào nhau và một đôi hoa tai hình đóa hoa hồng nho nhỏ. Giá tiền những món trang sức này không rẻ cũng không quá mắc, nhưng cô vừa nhìn thấy đã thích nên chọn thôi.
Lý Vi Nhiên lấy dây chuyền đeo lên cho cô, ôm cô đứng trước gương, nhìn hai gò má đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh của cô ở trong gương. Anh thầm than, nếu dùng câu “diễm như đào lý*” cũng không gì hơn vẻ này của cô hay sao? (*câu thành ngữ mô tả người phụ nữ tuyệt đẹp sang trọng)
Ngón tay Tần Tang vân vê hoa hồng trên tay, cười mỉm núp vào trong lồng ngực ấm áp của anh, làm đáy lòng anh rung động. Nhất thời, hai người nhìn lẫn nhau trong gương không biết nói gì, chỉ khẽ cười.
Đưa Tần Tang đến dưới nhà, Lý Vi Nhiên càng say men tình hơn, ôm cô đứng trong dãy hành lang tối, thế nào cũng không chịu buông tay. Tần Tang bị anh hôn đến chân cũng bủn rủn, hai tay vòng qua ngang hông anh, cũng không muốn tách ra.
“Ừm, có muốn lên ngồi chút không?” Cô ngẩng đầu đỏ mặt hỏi anh. Lý Vi Nhiên hôn lên môi cô thêm một cái “Em không sợ anh say rượu hành hung à?”
“Tại vì anh tâm thuật bất chính mới nói như vậy, kiếm cớ cho mình.”
“Dám nói anh tâm thuật bất chính.” Lý Vi Nhiên học theo khẩu khí của Tần Tang. Cô bị chọc cười, đáp trả lại anh “Ai nói? Vi Nhiên nhà mình mới không hề có tâm thuật bất chính, Vi Nhiên nhà mình có vẻ đạo mạo nhân sĩ chánh nghĩa nhất.”
Lý Vi Nhiên nghe vậy, cúi "> đầu xuống hôn cô. Tần Tang đang cười hớn hở, môi anh liền đập vào răng cô, khẽ hô đau.
Tần Tang cười tránh khỏi anh, vẫy vẫy tay xoay người chạy lên lầu. Tiếng bước chân xa dần, Lý Vi Nhiên đứng che môi dưới lầu, cau mày mỉm cười, vẫn chờ đến khi đèn nhà cô mở sáng mới rời đi.
————-
“Tiểu Bạch, trong lòng anh chứa những gì?”
Đã về đến cửa ký túc xá, An Tiểu Ly níu lấy lỗ tai đỏ ửng của Trần Ngộ Bạch hỏi nhẹ. Trần Ngộ Bạch hừ lạnh, không trả lời.
An Tiểu Ly đang nghiêm chỉnh lại thở dài “Tiểu Bạch, anh luôn không nói gì hết.”
“Ừ… Em muốn thông minh giống như Tang Tang vậy, không cần phải mỗi ngày đoán xem anh nghĩ cái gì.”
Chuyện này nhất định là do bóng đêm đa sầu đa cảm, nên An Tiểu Ly nổi máu văn nghệ, thở dài bên tai Trần Ngộ Bạch.
Đến lầu ký túc xá, Trần Ngộ Bạch mới để cô xuống. Vuốt những nếp nhăn trên áo sơ mi giúp cô, nhìn dáng vẻ ngốc nghếch say rượu của cô, lại kéo cô vào trong ngực, cúi đầu cắn cô một cái.
An Tiểu Ly vươn chiếc lưỡi be bé đáp lại anh. Lúc liếm tới liếm lui trên hàm răng của anh, bị lưỡi anh cương quyết đẩy lui lại, ngăn ở miệng cô, cô chỉ biết mút lấy anh, ngon ngoãn nuốt xuống nước hương vị bạc hạ trong miệng anh.
Trước đây, An Tiểu Ly cảm giác, cảm thấy đối với cẩu nam nữ ôm hôn thắm thiết dưới ký túc xá nữ sinh là một chuyện ảnh hưởng xấu đến bộ mặt thành phố. Nhưng đến khi cô bước vào giờ phút này, cô mới hiểu được, làm cẩu nam nữ cũng có niềm vui thú của mình.
“Đừng thông minh giống Tần Tang. Anh không thích cô gái thông minh như vậy.”
Đêm đó, tiếng ngáy của A Mạc vẫn rền trời như cũ, nhưng An Tiểu Ly cũng cong khóe miệng mộng đẹp cả đêm.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh