Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 22: Truyền thuyết
Thời gian cũng đã muộn, ngày dần dần tối, một người đàn ông ở trong nhà một người phụ nữ độc thân quá lâu cũng không tốt. Lý Vi Nhiên tán gẫu với Tần Tang trong chốc lát cũng định rời đi.
“Tiễn anh đi, từ lâu năm đi xuống lâu lắm, anh đi một mình rất hiu quạnh”! Ngón tay Lý Vi Nhiên quay quay chìa khóa xe, hất cằm huýt sao, dáng vẻ vô cùng ngả ngớn.
“Ừ, tôi cũng ăn no rỗi việc”! Tần Tang thản nhiên trả lời anh. Thật ra, khi không có sự phòng bị, cô cũng là một nữ sinh viên miệng lưỡi sắc bén. Tiễn thì tiễn, dù sao cô cũng muốn xuống lầu tản bộ một chút.
Thang lầu rất dài, hai người không nói gì cứ đi thẳng xuống dưới. Đến bãi đậu xe, Tần Tang nói tạm biệt xong liền đi về. Người còn chưa đi được xa, thì tiếng bước chân đuổi theo đã vang lên, quay đầu nhìn lại, vẫn là anh. Tần Tang nhíu mày dừng lại.
“Mới vừa rồi có một đoạn khá vắng, em không sợ sao? Để anh tiễn em đi!”. Lý Vi Nhiên bỏ hai tay vào túi quần, khẽ cười, nói vô cùng chân thành và nghiêm túc.
Dường như Tần Tang khẽ thở dài, hơi cúi thấp đầu xuống. Trong ánh đèn huỳnh quang ảm đảm, lông mi cô run run giống như cánh bướm mỏng manh xinh đẹp.
Lý Vi Nhiên cho cô thời gian để suy tư. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên gương mặt đã đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng.
“Đi thôi”! Lý Vi Nhiên không đợi cô lên tiếng, nắm tay cô đi về phía trước. Bàn tay anh thon dài sạch sẽ, nhè nhàng vòng trên cổ tay cô, cũng không hề thất lễ nhưng lại hết sức mập mờ. Hai người yên lặng quay trở về đường cũ.
“Hôm nay, lúc mua hoa thủy tiên, tôi lại nhớ đến một câu chuyện truyền thuyết xưa”. Tần Tang sánh vai tản bộ nhàn nhã với anh dưới bầu trời đầy sao của đêm hè, giọng nói nhẹ nhàng, dường như thực sự chỉ kể lại một câu chuyện xưa. Lý Vi Nhiên ừ một tiếng, ý bảo mình đang nghe, quay đầu sang nhìn Tần Tang. Bóng đêm trong mắt cô hóa thành vầng sáng chập chờn, làm anh xúc động đến không dời mắt đi được.
“Ngày xưa, có một cô gái sống ở một thôn núi hẻo lánh. Nơi đó có một con sông bao quanh thôn, tất cả cuộc sống mọi người đều dựa vào con sông kia. Có một ngày, bỗng nhiên con sông đó khô cạn, mọi người trong thôn rất lo lắng. Vì để kiếm nước uống cho ở nhà, cả ngày cô gái phải bôn ba tìm kiếm xung quanh. Có một buổi sớm, một mình cô đi dọc theo con sông, trong lòng tràn ngập ưu sầu. Đột nhiên, một tiếng nói vang lên bên tai cô: “Mắt của cô rất đẹp!”. Cô quay đầu lại, chỉ thấy trong nước bùn của dòng sông, có một con cá đang nhìn mình. Đó là một con cá vô cùng xinh đẹp, vảy trên người nó xanh như bầu trời, nó một đôi mắt dịu dàng, giọng nói của nó cũng rất trong trẻo.
Cuộc gặp gỡ đó, nhất định là một truyền thuyết.
Cá nói với cô gái, nếu như cô đồng ý thường đếp gặp nó, để cho nó thấy được đôi mắt của cô, nó có thể cho cô một thùng nước. Dĩ nhiên, đó chỉ là kiếm cớ mà thôi. Tâm hồn con cá cũng rất trong sáng, nó thích cô gái kia, nên muốn lúc nào cũng được nhìn thấy cô. Cho nên, sáng sớm mỗi ngày cô đều đến gặp cá, cá cũng rất giữ lời hứa của nó. Mỗi ngày cô mang nước về nhà, người nhà không ngừng hỏi xem nước từ đâu mà có, nhưng cô chỉ cười không đáp.
Đến ngày thứ ba mươi, cô phát hiện ra mình đã yêu con cá. Trong một buổi sớm sương mù mờ ảo, cuối cùng, cá cũng đã nói với cô: Hi vọng cô làm vợ nó. Cô gái chấp nhận. Cho nên cá bước ra khỏi sông, lên bờ ôm cô gái. Như thế, bọn họ kết thành vợ chồng.
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó.
Khi mùa hè đến, nước sông dần dần lại đầy tràn như xưa, cô gái và cá càng ngày càng thắm thiết không thể xa rời. Rốt cuộc có một ngày, người trong thôn thấy được cảnh cá và cô gái gặp nhau. Bọn họ cho là cá đã sử dụng yêu pháp với cô. Cho nên, bọn họ giam cầm cô gái, mang theo dao nĩa, giáo mác đi đến bờ sông. Kêu cá lên, dùng vợ của nó uy hiếp nó. Lúc nó hiện thân, bọn họ ra tay ác độc với nó. Cá chết đi trong tuyệt vọng. Sau đó mọi người chiến thắng mang thi thể cá về. Bọn họ ném thi thể đó dưới chân cô gái, hi vọng cô sẽ hồi tỉnh lại. Nhưng, điều đó chỉ làm trái tim cô vỡ vụn.
Cô ôm lấy cá đã lạnh như băng, đi về phía con sông.
Nếu như thời gian không thể chữa khỏi được nỗi đau, thì cái chết sẽ có thể làm được điều đó.
Trong ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi kỵ của mọi người, bọn họ cùng nhau chết đi. Con cái của bọn họ sau này cũng sinh sôi đầy đàn trong nước, đó chính là truyền thuyết Thủy Tiên.”
Tần Tang nói đến đây, dừng bước lại, kiên định nhìn Lý Vi Nhiên: “Lý Vi Nhiên, nếu tôi là cô bé kia, tôi tình nguyện chết khát. Nếu như tôi là con cá kia, tôi tuyệt đối sẽ không để cho truyền thuyết phát sinh!”.
Cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên không hề né tránh ánh nhìn của anh, thậm chí còn có sự quật cường ngang ngạnh.
Lý Vi Nhiên nhìn vẻ mặt chân thật của cô, cười ôn hòa, từ cổ tay cô lần xuống, mười ngón đan xen với cô. Một bàn tay khác sờ đỉnh đầu cô: “Tang Tang, em thật là một đứa bé ngốc!”.
Hèn chi lúc nào cũng tự giam mình trong cái vỏ cứng rắn, thì ra là, Tang Tang của anh thật sự chỉ là một óc sống trong vỏ. Trang bị một chiếc vỏ thật dày cho mình, chỉ bởi vì trái tim mềm yếu, sợ bị tổn thương.
“Ngày mai là sinh nhật của anh, em đi ăn cơm với anh có được hay không”? Không biết từ lúc nào bọn họ đã đi đến đầu hành lang, Lý Vi Nhiên ngừng lại, dịu dàng hỏi cô. Lòng Tần Tang giờ phút này chua ngọt mặn đắng ngỗn ngang, cảm giác như đánh vào gối bông, cho dù dùng sức "> cỡ nào cũng vô dụng. Thật là chế giễu, cô cảm thấy mình thật sự giống như một đứa con nít cố tình gây sự với anh.
Lý Vi Nhiên nhìn cô đang lăn tăn suy nghĩ, không biết có nghe thấy lời nói của anh hay không. Anh vuốt lại mái tóc cô bị gió thổi rối, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Lên đi, anh đứng ở đây chờ đèn phòng em sáng lại!”.
Tần Tang khẽ nói tạm biệt, mím môi yên lặng xoay người đi.
“Tang Tang”! Anh cất giọng gọi tên cô. Tần Tang không dám xoay người lại, chỉ đứng ở đó đưa lưng về phía anh: “Nếu như cuộc sống thật sự chỉ nghiêm khắc làm theo kế hoạch đã định của mình, vậy thì sống một trăm năm hay một năm có gì khác nhau đâu?… Dù sao em cũng biết trước kết cục của mình rồi, không phải sao?”
“Cô gái đó, nếu như bỏ lỡ cá, bất quá cô ta chỉ sống như tất cả mọi người trong ngàn vạn năm qua, chôn vùi trong lịch sử, chẳng hề có ai hay ai biết. Nhưng cô ta không có, cho nên, cô ta mới thành truyền thuyết.”
“Tang Tang, sao em biết được, em sắp bỏ qua không phải là một truyền thuyết khiến người đời sau rung động chứ”?
Trong khoảnh khắc đó, tất cả đều sụp đổ. Trong nháy mắt, trong sự tuyệt vọng của Tần Tang lại có sự hưng phấn. Giống như một người sức cùng lực kiệt bơi trong biển lớn mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc trong lúc muốn buông tay chìm xuống biển, cô lại phát hiện ra rằng, dừng lại giãy dụa thật ra cũng là sự lựa chọn không tồi.
Lúc đến nơi dùng cơm, Lương Phi Phàm và Dung Nham vẫn còn chưa tới. Mấy người bọn họ tìm phòng vào ngồi trước, lúc này là mùa tôm hùm, Trần Ngộ Bạch quyết định kêu vài món. Dù sao trời vẫn còn sớm, cả đám người vừa ăn uống vừa trò chuyện hỉ hả mới vui.
Người đến đông đủ thì thức ăn cũng được mang lên. Trước mặt mọi người đều có một cái lẩu nhỏ, nước lẩu màu trắng sôi sùng sục, mùi vị thơm vô cùng. Giữa bàn còn có một cái khay lớn bày đầy tôm hùm, từng con đã được rút chỉ, rửa sạch sẽ, được chẻ giữa sống lưng. Gắp một con cho vào nồi nhúng nhúng hai ba cái vào trong nước lẩu, mùi vị lại cực kỳ ngon. Một cái mâm khác được trang trí bánh bao xung quanh, chính giữa là một con tôm hùm chan tương, mùi vị vô cùng đặc sắc. Hồi trước An Tiểu Ly luôn luôn khinh bỉ cách xử lý hải sản nửa vời của người Nhật, cảm thấy vừa dã man vừa không vệ sinh, nhưng mà con tôm hùm này thật sự rất là ngon.
Trần Ngộ Bạch cứ nhúng tôm hùm vào nồi lẩu của mình hết con này đến con khác, nhúng xong lại bỏ vào đĩa trước mặt cô, cô lại tiếp tục ăn như hổ đói từng con.
Lúc nhân viên phục vụ đến đỗ vỏ tôm cho cô, cô mới lúng túng, ý thức được… mình thật sự ăn quá nhiều. Gần nửa bàn tôm hùm hình như đều ở trong bụng cô. Nhìn người khác cứ nếm một hai miếng rồi buông đũa, nói chuyện phiếm cười đùa. Một tay Trần Ngộ Bạch khoác lên lưng ghế nghịch tóc cô. Thấy rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu không còn chú ý đến tôm hùm nữa, anh mới kéo kéo mấy sợi tóc trong tay, khẽ hỏi cô: “Ăn ngon không?”.
An Tiểu Ly cười khúc khích gật đầu. Thì ra tên băng sơn này cũng có biểu tình đáng yêu như thế, nãy giờ chỉ lo nhúng tôm hùm cho cô, ngay cả anh cũng chẳng ăn mấy miếng.
“Tiễn anh đi, từ lâu năm đi xuống lâu lắm, anh đi một mình rất hiu quạnh”! Ngón tay Lý Vi Nhiên quay quay chìa khóa xe, hất cằm huýt sao, dáng vẻ vô cùng ngả ngớn.
“Ừ, tôi cũng ăn no rỗi việc”! Tần Tang thản nhiên trả lời anh. Thật ra, khi không có sự phòng bị, cô cũng là một nữ sinh viên miệng lưỡi sắc bén. Tiễn thì tiễn, dù sao cô cũng muốn xuống lầu tản bộ một chút.
Thang lầu rất dài, hai người không nói gì cứ đi thẳng xuống dưới. Đến bãi đậu xe, Tần Tang nói tạm biệt xong liền đi về. Người còn chưa đi được xa, thì tiếng bước chân đuổi theo đã vang lên, quay đầu nhìn lại, vẫn là anh. Tần Tang nhíu mày dừng lại.
“Mới vừa rồi có một đoạn khá vắng, em không sợ sao? Để anh tiễn em đi!”. Lý Vi Nhiên bỏ hai tay vào túi quần, khẽ cười, nói vô cùng chân thành và nghiêm túc.
Dường như Tần Tang khẽ thở dài, hơi cúi thấp đầu xuống. Trong ánh đèn huỳnh quang ảm đảm, lông mi cô run run giống như cánh bướm mỏng manh xinh đẹp.
Lý Vi Nhiên cho cô thời gian để suy tư. Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên, quả nhiên gương mặt đã đeo một chiếc mặt nạ lạnh lùng.
“Đi thôi”! Lý Vi Nhiên không đợi cô lên tiếng, nắm tay cô đi về phía trước. Bàn tay anh thon dài sạch sẽ, nhè nhàng vòng trên cổ tay cô, cũng không hề thất lễ nhưng lại hết sức mập mờ. Hai người yên lặng quay trở về đường cũ.
“Hôm nay, lúc mua hoa thủy tiên, tôi lại nhớ đến một câu chuyện truyền thuyết xưa”. Tần Tang sánh vai tản bộ nhàn nhã với anh dưới bầu trời đầy sao của đêm hè, giọng nói nhẹ nhàng, dường như thực sự chỉ kể lại một câu chuyện xưa. Lý Vi Nhiên ừ một tiếng, ý bảo mình đang nghe, quay đầu sang nhìn Tần Tang. Bóng đêm trong mắt cô hóa thành vầng sáng chập chờn, làm anh xúc động đến không dời mắt đi được.
“Ngày xưa, có một cô gái sống ở một thôn núi hẻo lánh. Nơi đó có một con sông bao quanh thôn, tất cả cuộc sống mọi người đều dựa vào con sông kia. Có một ngày, bỗng nhiên con sông đó khô cạn, mọi người trong thôn rất lo lắng. Vì để kiếm nước uống cho ở nhà, cả ngày cô gái phải bôn ba tìm kiếm xung quanh. Có một buổi sớm, một mình cô đi dọc theo con sông, trong lòng tràn ngập ưu sầu. Đột nhiên, một tiếng nói vang lên bên tai cô: “Mắt của cô rất đẹp!”. Cô quay đầu lại, chỉ thấy trong nước bùn của dòng sông, có một con cá đang nhìn mình. Đó là một con cá vô cùng xinh đẹp, vảy trên người nó xanh như bầu trời, nó một đôi mắt dịu dàng, giọng nói của nó cũng rất trong trẻo.
Cuộc gặp gỡ đó, nhất định là một truyền thuyết.
Cá nói với cô gái, nếu như cô đồng ý thường đếp gặp nó, để cho nó thấy được đôi mắt của cô, nó có thể cho cô một thùng nước. Dĩ nhiên, đó chỉ là kiếm cớ mà thôi. Tâm hồn con cá cũng rất trong sáng, nó thích cô gái kia, nên muốn lúc nào cũng được nhìn thấy cô. Cho nên, sáng sớm mỗi ngày cô đều đến gặp cá, cá cũng rất giữ lời hứa của nó. Mỗi ngày cô mang nước về nhà, người nhà không ngừng hỏi xem nước từ đâu mà có, nhưng cô chỉ cười không đáp.
Đến ngày thứ ba mươi, cô phát hiện ra mình đã yêu con cá. Trong một buổi sớm sương mù mờ ảo, cuối cùng, cá cũng đã nói với cô: Hi vọng cô làm vợ nó. Cô gái chấp nhận. Cho nên cá bước ra khỏi sông, lên bờ ôm cô gái. Như thế, bọn họ kết thành vợ chồng.
Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó.
Khi mùa hè đến, nước sông dần dần lại đầy tràn như xưa, cô gái và cá càng ngày càng thắm thiết không thể xa rời. Rốt cuộc có một ngày, người trong thôn thấy được cảnh cá và cô gái gặp nhau. Bọn họ cho là cá đã sử dụng yêu pháp với cô. Cho nên, bọn họ giam cầm cô gái, mang theo dao nĩa, giáo mác đi đến bờ sông. Kêu cá lên, dùng vợ của nó uy hiếp nó. Lúc nó hiện thân, bọn họ ra tay ác độc với nó. Cá chết đi trong tuyệt vọng. Sau đó mọi người chiến thắng mang thi thể cá về. Bọn họ ném thi thể đó dưới chân cô gái, hi vọng cô sẽ hồi tỉnh lại. Nhưng, điều đó chỉ làm trái tim cô vỡ vụn.
Cô ôm lấy cá đã lạnh như băng, đi về phía con sông.
Nếu như thời gian không thể chữa khỏi được nỗi đau, thì cái chết sẽ có thể làm được điều đó.
Trong ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi kỵ của mọi người, bọn họ cùng nhau chết đi. Con cái của bọn họ sau này cũng sinh sôi đầy đàn trong nước, đó chính là truyền thuyết Thủy Tiên.”
Tần Tang nói đến đây, dừng bước lại, kiên định nhìn Lý Vi Nhiên: “Lý Vi Nhiên, nếu tôi là cô bé kia, tôi tình nguyện chết khát. Nếu như tôi là con cá kia, tôi tuyệt đối sẽ không để cho truyền thuyết phát sinh!”.
Cô ngẩng mặt lên, lần đầu tiên không hề né tránh ánh nhìn của anh, thậm chí còn có sự quật cường ngang ngạnh.
Lý Vi Nhiên nhìn vẻ mặt chân thật của cô, cười ôn hòa, từ cổ tay cô lần xuống, mười ngón đan xen với cô. Một bàn tay khác sờ đỉnh đầu cô: “Tang Tang, em thật là một đứa bé ngốc!”.
Hèn chi lúc nào cũng tự giam mình trong cái vỏ cứng rắn, thì ra là, Tang Tang của anh thật sự chỉ là một óc sống trong vỏ. Trang bị một chiếc vỏ thật dày cho mình, chỉ bởi vì trái tim mềm yếu, sợ bị tổn thương.
“Ngày mai là sinh nhật của anh, em đi ăn cơm với anh có được hay không”? Không biết từ lúc nào bọn họ đã đi đến đầu hành lang, Lý Vi Nhiên ngừng lại, dịu dàng hỏi cô. Lòng Tần Tang giờ phút này chua ngọt mặn đắng ngỗn ngang, cảm giác như đánh vào gối bông, cho dù dùng sức "> cỡ nào cũng vô dụng. Thật là chế giễu, cô cảm thấy mình thật sự giống như một đứa con nít cố tình gây sự với anh.
Lý Vi Nhiên nhìn cô đang lăn tăn suy nghĩ, không biết có nghe thấy lời nói của anh hay không. Anh vuốt lại mái tóc cô bị gió thổi rối, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Lên đi, anh đứng ở đây chờ đèn phòng em sáng lại!”.
Tần Tang khẽ nói tạm biệt, mím môi yên lặng xoay người đi.
“Tang Tang”! Anh cất giọng gọi tên cô. Tần Tang không dám xoay người lại, chỉ đứng ở đó đưa lưng về phía anh: “Nếu như cuộc sống thật sự chỉ nghiêm khắc làm theo kế hoạch đã định của mình, vậy thì sống một trăm năm hay một năm có gì khác nhau đâu?… Dù sao em cũng biết trước kết cục của mình rồi, không phải sao?”
“Cô gái đó, nếu như bỏ lỡ cá, bất quá cô ta chỉ sống như tất cả mọi người trong ngàn vạn năm qua, chôn vùi trong lịch sử, chẳng hề có ai hay ai biết. Nhưng cô ta không có, cho nên, cô ta mới thành truyền thuyết.”
“Tang Tang, sao em biết được, em sắp bỏ qua không phải là một truyền thuyết khiến người đời sau rung động chứ”?
Trong khoảnh khắc đó, tất cả đều sụp đổ. Trong nháy mắt, trong sự tuyệt vọng của Tần Tang lại có sự hưng phấn. Giống như một người sức cùng lực kiệt bơi trong biển lớn mấy ngày mấy đêm, rốt cuộc trong lúc muốn buông tay chìm xuống biển, cô lại phát hiện ra rằng, dừng lại giãy dụa thật ra cũng là sự lựa chọn không tồi.
Lúc đến nơi dùng cơm, Lương Phi Phàm và Dung Nham vẫn còn chưa tới. Mấy người bọn họ tìm phòng vào ngồi trước, lúc này là mùa tôm hùm, Trần Ngộ Bạch quyết định kêu vài món. Dù sao trời vẫn còn sớm, cả đám người vừa ăn uống vừa trò chuyện hỉ hả mới vui.
Người đến đông đủ thì thức ăn cũng được mang lên. Trước mặt mọi người đều có một cái lẩu nhỏ, nước lẩu màu trắng sôi sùng sục, mùi vị thơm vô cùng. Giữa bàn còn có một cái khay lớn bày đầy tôm hùm, từng con đã được rút chỉ, rửa sạch sẽ, được chẻ giữa sống lưng. Gắp một con cho vào nồi nhúng nhúng hai ba cái vào trong nước lẩu, mùi vị lại cực kỳ ngon. Một cái mâm khác được trang trí bánh bao xung quanh, chính giữa là một con tôm hùm chan tương, mùi vị vô cùng đặc sắc. Hồi trước An Tiểu Ly luôn luôn khinh bỉ cách xử lý hải sản nửa vời của người Nhật, cảm thấy vừa dã man vừa không vệ sinh, nhưng mà con tôm hùm này thật sự rất là ngon.
Trần Ngộ Bạch cứ nhúng tôm hùm vào nồi lẩu của mình hết con này đến con khác, nhúng xong lại bỏ vào đĩa trước mặt cô, cô lại tiếp tục ăn như hổ đói từng con.
Lúc nhân viên phục vụ đến đỗ vỏ tôm cho cô, cô mới lúng túng, ý thức được… mình thật sự ăn quá nhiều. Gần nửa bàn tôm hùm hình như đều ở trong bụng cô. Nhìn người khác cứ nếm một hai miếng rồi buông đũa, nói chuyện phiếm cười đùa. Một tay Trần Ngộ Bạch khoác lên lưng ghế nghịch tóc cô. Thấy rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu không còn chú ý đến tôm hùm nữa, anh mới kéo kéo mấy sợi tóc trong tay, khẽ hỏi cô: “Ăn ngon không?”.
An Tiểu Ly cười khúc khích gật đầu. Thì ra tên băng sơn này cũng có biểu tình đáng yêu như thế, nãy giờ chỉ lo nhúng tôm hùm cho cô, ngay cả anh cũng chẳng ăn mấy miếng.
Tác giả :
Sói Xám Mọc Cánh