Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 51: Bình phương - những câu chuyện gia đình - part1: cái ổ chuột của bố tôi
Bố tôi gọi điện về nhờ bà nội và 2 chị em dọn dẹp cái ổ chuột để đón mẹ với em về. Tôi nghe thấy bà nói trong điện thoại.
- để vợ con nó về nằm đó cũng được. Đỡ tốn tiền mua nệm chứ sao?
Tôi ko biết bố nói gì nhưng tôi thấy bà nội nói
- được rồi
rồi cup máy.
Cuối cùng bố tôi và Thằng Tôm cũng về cùng với mẹ. Bố cứ hí hửng dắt mẹ lên phòng. Chưa bao giờ thấy bố vui như vậy. Chúng tôi cũng thấy vui lây. Lúc mở cửa. Cái ổ chuột của bố vẫn còn nguyên vẹn. Tuy đã được giặt giũ thơm tho. Bố tôi đứng im nhìn mẹ tôi gãi đầu. Mẹ tôi hai mắt đỏ hoe nhìn bố.
- xin... Xin... Lỗi bà xã.
- mẹ bảo tụi nhỏ để nguyên cho vợ mày chịu trách nhiệm dọn. Đứa nào gây ra đứa đấy chịu.
Mẹ tôi khóc nức nở, bố tôi lâu nứơc mắt vội vàng.
- Tôm ra bà bế nào. Bà cho em bé cháu chút.
Bà nội tôi đón thằng Tôm trong tay bà ngoại. Chúng tôi xuống phụ nấu cơm. Bố tôi và mẹ tôi ở trên phòng dọn ổ chuột.
Sau một hồi dọn dẹp. Cuối cùng bố tôi tuyên bố cái ổ chuột là lãnh Thổ riêng của bố và chỉ cho phép mẹ xâm phạm. Nhưng thời gian trôi qua, lũ nhóc nhà tôi lớn lên biết nghịch, cái ổ chuột đó trở thành đại bản doanh của mấy đứa nhóc. Bố mẹ tôi bị chiếm mất thành trì. Đành phải bỏ xứ lên giường. Quân giặc sau khi đùa nghịch dậy giời cũng nằm luôn đó ngủ. Bố tôi hay đùa... Cái ổ chuột đó là nơi chuột bố và chuột mẹ đã sản xuất thêm con chuột con. Giờ chuột mẹ ko cho đẻ nữa đành phải lên giường. Nhưng cho dù chúng tôi có lớn lên bao nhiêu, ko dùng cái ổ đó nữa. Bố vẫn giữ lại như kỉ niệm của một thời, dặn bố nhớ là đừng có bao giờ để mẹ đi mất. Bố cô đơn lắm. Bố tôi, yêu mẹ tôi rất nhiều
- để vợ con nó về nằm đó cũng được. Đỡ tốn tiền mua nệm chứ sao?
Tôi ko biết bố nói gì nhưng tôi thấy bà nội nói
- được rồi
rồi cup máy.
Cuối cùng bố tôi và Thằng Tôm cũng về cùng với mẹ. Bố cứ hí hửng dắt mẹ lên phòng. Chưa bao giờ thấy bố vui như vậy. Chúng tôi cũng thấy vui lây. Lúc mở cửa. Cái ổ chuột của bố vẫn còn nguyên vẹn. Tuy đã được giặt giũ thơm tho. Bố tôi đứng im nhìn mẹ tôi gãi đầu. Mẹ tôi hai mắt đỏ hoe nhìn bố.
- xin... Xin... Lỗi bà xã.
- mẹ bảo tụi nhỏ để nguyên cho vợ mày chịu trách nhiệm dọn. Đứa nào gây ra đứa đấy chịu.
Mẹ tôi khóc nức nở, bố tôi lâu nứơc mắt vội vàng.
- Tôm ra bà bế nào. Bà cho em bé cháu chút.
Bà nội tôi đón thằng Tôm trong tay bà ngoại. Chúng tôi xuống phụ nấu cơm. Bố tôi và mẹ tôi ở trên phòng dọn ổ chuột.
Sau một hồi dọn dẹp. Cuối cùng bố tôi tuyên bố cái ổ chuột là lãnh Thổ riêng của bố và chỉ cho phép mẹ xâm phạm. Nhưng thời gian trôi qua, lũ nhóc nhà tôi lớn lên biết nghịch, cái ổ chuột đó trở thành đại bản doanh của mấy đứa nhóc. Bố mẹ tôi bị chiếm mất thành trì. Đành phải bỏ xứ lên giường. Quân giặc sau khi đùa nghịch dậy giời cũng nằm luôn đó ngủ. Bố tôi hay đùa... Cái ổ chuột đó là nơi chuột bố và chuột mẹ đã sản xuất thêm con chuột con. Giờ chuột mẹ ko cho đẻ nữa đành phải lên giường. Nhưng cho dù chúng tôi có lớn lên bao nhiêu, ko dùng cái ổ đó nữa. Bố vẫn giữ lại như kỉ niệm của một thời, dặn bố nhớ là đừng có bao giờ để mẹ đi mất. Bố cô đơn lắm. Bố tôi, yêu mẹ tôi rất nhiều
Tác giả :
Hà Quỳnh Vân