Bình Mật Ong
Chương 18
Từ sau khi đi làm lại, sáng đó là lần đầu tiên Đào Ninh đến trễ. Tối qua hầu như cậu không ngủ, bị Úc Phong đè nặng xoạc cả đêm đến hừng đông, thật không khác gì bị tủ lạnh đè vậy.
Sáng ra, anh bảo cậu cứ nghỉ ngơi một ngày, nhưng cậu khó mà làm thế được. Nếu hôm nay là đầu tháng thì cậu sẵn sàng nằm nhà ngay — dù gì thì xương sống thắt lưng cậu cũng đang kêu gào kháng nghị, đến cả đi vệ sinh cũng phải vịn tường bước đi. Nhưng giờ lại là cuối tháng – khoảng thời gian bận rộn nhất, mà cậu lại là chủ lực của tòa soạn, không thể vì việc cá nhân mà kéo chân Phùng Học Kỳ được.
Hai chân Đào Ninh bị Úc Phong ép đến mức giờ vẫn không khép lại được. Cậu cố gắng đi thẳng lưng nhất có thể; để tránh bị đồng nghiệp trông thấy mà xấu hổ, cậu còn cố ý mặc một chiếc áo sơ mi cổ Đức, bên trong là áo sơ mi trắng. Bình thường cậu sẽ để hở hai nút áo trên cùng, nhưng hôm nay thì cài kín hết, làm cậu hơi khó thở.
Đào Ninh cứ nghĩ mình đã che giấu rất kỹ, nhưng vừa cúi xuống thì đã thất bại trong gang tấc.
Trên chiếc gáy trắng noãn là đầy rẫy vết hôn loang lổ, người mù cũng nhìn ra là đêm qua đã kịch liệt cỡ nào.
Phùng Học Kỳ bưng trà ra phía sau cậu, im lặng vài giây rồi tựa vào bàn làm việc bên cạnh, tỏ vẻ quan tâm cấp dưới: “Đúng là thanh niên! Tuy còn trẻ khỏe tinh lực dồi dào thật, nhưng phải biết lượng sức mình đấy. Anh biết bây giờ áp lực công việc của chúng ta rất lớn, dục vọng là cách tốt để thả lỏng thể xác và tinh thần, nhưng cũng vừa phải thôi! Ghế làm việc cứng lắm, em có muốn anh tìm cho em cái đệm không?”
Cậu giật bắn người, lưng chợt thẳng tắp, túm lấy cổ áo, tự nhiên hết sức quay lại đáp: “Đàn anh rảnh rỗi thật đấy.”
“Có bận có bận chứ, nhưng bận đến mấy cũng phải quan tâm đàn em mà, nhỉ? Sáng nay anh đã thấy em eo chân run rẩy rồi, nếu em không chịu được thì đây anh cho em nghỉ ngày đấy, đừng cố quá!” Nói xong, Phùng Học Kỳ vỗ vỗ vai cậu, hàm ý sâu xa vô cùng.
Đào Ninh dở khóc dở cười, không ngờ áo sơ mi này lại vô tác dụng. Cậu đành nhìn ngó xung quanh, rồi đổi chủ đề: “Hồi âm về kỳ trước khá tốt, anh có định thêm một phần vào kỳ này không?”
“Phần gì cơ?” Phùng Học Kỳ hỏi.
“Mấy hôm trước, chúng ta nhận được rất nhiều email hỏi về Úc Phong, em nghĩ là…” Cậu chưa nói hết thì đối phương đã lắc đầu: “Chắc chắn là không kịp đâu. Em không biết để có được buổi phỏng vấn Úc Phong ở kỳ trước, anh đã mất công mất sức thế nào đâu, mái tóc đen dày của anh suýt nữa đã bị mài thành đầu hói đây này. Hơn nữa, mấy chuyện “thú vị” đó vốn là không thể thực hiện được — em không nhớ lần trước, ngay cả đề cương câu hỏi mà người ta cũng không cho chúng ta tự đề ra đấy à?”
“Để em đi hẹn xem. Nếu anh ta đồng ý, thì cứ thêm một phần nhé.” Đào Ninh lục hòm email – cậu thực sự đang suy xét ở góc độ công việc.
“Em cứ thử xem, nhưng 99% là lãng phí thời gian thôi. Nhưng thôi, để em nếm mùi thất bại chút thì mới thấu nỗi khổ cực của anh được. Không hẹn được thì đừng có khóc nhá, anh đây mời…”
“Xin chào, xin hỏi Đào Ninh có ở đây không?”
Nghe tiếng, Phùng Học Kỳ ngẩng lên, nửa câu sau bị nuốt ngược về cổ. Cô bé khóa dưới đi lấy nước ngang qua, thấy người đứng trước cửa công ty thì giật mình hô lên, xoa xoa mắt hỏi: “Đàn, đàn anh Úc Phong?”
Úc Phong gật đầu.
“Đúng là đàn anh Úc Phong rồi!” Lại một tiếng hô khác vang lên, trong nháy mắt, mọi người đều đặt công việc trong tay mình xuống.
“Sao anh lại đến đây?” Đào Ninh cũng ngạc nhiên đứng dậy, đến trước mặt Úc Phong.
“Chờ em cùng đi ăn trưa.” Anh đáp: “Eo em vẫn còn đau lắm sao?”
Vừa nãy, khi Đào Ninh và Phùng Học Kỳ nói chuyện thì trong văn phòng rất ồn ào, người thì gào thét, người thì gọi điện thoại, người thì đập bàn phím. Nhưng giờ khi khách quý ghé thăm, tất cả đều yên tĩnh, yên lặng đến độ nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Úc Phong vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức dồn về cái eo mà anh nhắc đến. Đào Ninh tức khắc thẳng tắp sống lưng, liên tục nháy nháy mắt với anh: “Không đau không đau, anh đi trước đi.”
Phùng Học Kỳ đã tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ, vội bước đến chỗ hai người, chưa kịp bắt chuyện thì đã thấy — phía sau tai Úc Phong là một vết hôn tím đỏ cực kỳ khả nghi, rồi lại liên tưởng đến dấu vết tình ái mãnh liệt dưới lớp quần áo mà Đào Ninh cứ muốn che giấu.
… Được rồi, có liên quan lắm.
Sáng ra, anh bảo cậu cứ nghỉ ngơi một ngày, nhưng cậu khó mà làm thế được. Nếu hôm nay là đầu tháng thì cậu sẵn sàng nằm nhà ngay — dù gì thì xương sống thắt lưng cậu cũng đang kêu gào kháng nghị, đến cả đi vệ sinh cũng phải vịn tường bước đi. Nhưng giờ lại là cuối tháng – khoảng thời gian bận rộn nhất, mà cậu lại là chủ lực của tòa soạn, không thể vì việc cá nhân mà kéo chân Phùng Học Kỳ được.
Hai chân Đào Ninh bị Úc Phong ép đến mức giờ vẫn không khép lại được. Cậu cố gắng đi thẳng lưng nhất có thể; để tránh bị đồng nghiệp trông thấy mà xấu hổ, cậu còn cố ý mặc một chiếc áo sơ mi cổ Đức, bên trong là áo sơ mi trắng. Bình thường cậu sẽ để hở hai nút áo trên cùng, nhưng hôm nay thì cài kín hết, làm cậu hơi khó thở.
Đào Ninh cứ nghĩ mình đã che giấu rất kỹ, nhưng vừa cúi xuống thì đã thất bại trong gang tấc.
Trên chiếc gáy trắng noãn là đầy rẫy vết hôn loang lổ, người mù cũng nhìn ra là đêm qua đã kịch liệt cỡ nào.
Phùng Học Kỳ bưng trà ra phía sau cậu, im lặng vài giây rồi tựa vào bàn làm việc bên cạnh, tỏ vẻ quan tâm cấp dưới: “Đúng là thanh niên! Tuy còn trẻ khỏe tinh lực dồi dào thật, nhưng phải biết lượng sức mình đấy. Anh biết bây giờ áp lực công việc của chúng ta rất lớn, dục vọng là cách tốt để thả lỏng thể xác và tinh thần, nhưng cũng vừa phải thôi! Ghế làm việc cứng lắm, em có muốn anh tìm cho em cái đệm không?”
Cậu giật bắn người, lưng chợt thẳng tắp, túm lấy cổ áo, tự nhiên hết sức quay lại đáp: “Đàn anh rảnh rỗi thật đấy.”
“Có bận có bận chứ, nhưng bận đến mấy cũng phải quan tâm đàn em mà, nhỉ? Sáng nay anh đã thấy em eo chân run rẩy rồi, nếu em không chịu được thì đây anh cho em nghỉ ngày đấy, đừng cố quá!” Nói xong, Phùng Học Kỳ vỗ vỗ vai cậu, hàm ý sâu xa vô cùng.
Đào Ninh dở khóc dở cười, không ngờ áo sơ mi này lại vô tác dụng. Cậu đành nhìn ngó xung quanh, rồi đổi chủ đề: “Hồi âm về kỳ trước khá tốt, anh có định thêm một phần vào kỳ này không?”
“Phần gì cơ?” Phùng Học Kỳ hỏi.
“Mấy hôm trước, chúng ta nhận được rất nhiều email hỏi về Úc Phong, em nghĩ là…” Cậu chưa nói hết thì đối phương đã lắc đầu: “Chắc chắn là không kịp đâu. Em không biết để có được buổi phỏng vấn Úc Phong ở kỳ trước, anh đã mất công mất sức thế nào đâu, mái tóc đen dày của anh suýt nữa đã bị mài thành đầu hói đây này. Hơn nữa, mấy chuyện “thú vị” đó vốn là không thể thực hiện được — em không nhớ lần trước, ngay cả đề cương câu hỏi mà người ta cũng không cho chúng ta tự đề ra đấy à?”
“Để em đi hẹn xem. Nếu anh ta đồng ý, thì cứ thêm một phần nhé.” Đào Ninh lục hòm email – cậu thực sự đang suy xét ở góc độ công việc.
“Em cứ thử xem, nhưng 99% là lãng phí thời gian thôi. Nhưng thôi, để em nếm mùi thất bại chút thì mới thấu nỗi khổ cực của anh được. Không hẹn được thì đừng có khóc nhá, anh đây mời…”
“Xin chào, xin hỏi Đào Ninh có ở đây không?”
Nghe tiếng, Phùng Học Kỳ ngẩng lên, nửa câu sau bị nuốt ngược về cổ. Cô bé khóa dưới đi lấy nước ngang qua, thấy người đứng trước cửa công ty thì giật mình hô lên, xoa xoa mắt hỏi: “Đàn, đàn anh Úc Phong?”
Úc Phong gật đầu.
“Đúng là đàn anh Úc Phong rồi!” Lại một tiếng hô khác vang lên, trong nháy mắt, mọi người đều đặt công việc trong tay mình xuống.
“Sao anh lại đến đây?” Đào Ninh cũng ngạc nhiên đứng dậy, đến trước mặt Úc Phong.
“Chờ em cùng đi ăn trưa.” Anh đáp: “Eo em vẫn còn đau lắm sao?”
Vừa nãy, khi Đào Ninh và Phùng Học Kỳ nói chuyện thì trong văn phòng rất ồn ào, người thì gào thét, người thì gọi điện thoại, người thì đập bàn phím. Nhưng giờ khi khách quý ghé thăm, tất cả đều yên tĩnh, yên lặng đến độ nghe được tiếng kim rơi xuống đất.
Úc Phong vừa dứt lời, ánh mắt mọi người lập tức dồn về cái eo mà anh nhắc đến. Đào Ninh tức khắc thẳng tắp sống lưng, liên tục nháy nháy mắt với anh: “Không đau không đau, anh đi trước đi.”
Phùng Học Kỳ đã tỉnh táo lại từ cơn khiếp sợ, vội bước đến chỗ hai người, chưa kịp bắt chuyện thì đã thấy — phía sau tai Úc Phong là một vết hôn tím đỏ cực kỳ khả nghi, rồi lại liên tưởng đến dấu vết tình ái mãnh liệt dưới lớp quần áo mà Đào Ninh cứ muốn che giấu.
… Được rồi, có liên quan lắm.
Tác giả :
Nhất Cá Mễ Bính