Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 396: Đào gia tự xét
Đêm đến, Lưu Cảnh chơi đùa với con trai trong hậu đường. Tiểu tử kia đã sắp được bốn tháng rồi, ham ăn ham ngủ, nhưng đêm nay nó rất tỉnh táo, nghịch ngợm hoạt bát bị Lưu Cảnh chọc cho cười khanh khách. Lúc này Đào Trạm bưng một chén trà sâm đi tới thấy con và chồng đang đùa nhau vui vẻ, trong lòng nàng cũng rất vui.
Nhưng thực ra lúc này từ sâu trong đáy lóng nàng lại có một nỗi lo. Vừa rồi, chị dâu có tìm nàng nói với nàng là huynh trưởng Đào Chính đã tạm thời bị cách chức. Điều này làm cho Đào Trạm hơi kinh ngạc, không phải là chuyện huynh trưởng tạm thời bị cách chức mà là tội danh mà huynh trưởng phạm phải: qua lại với kỹ nữ. Nếu vậy thì mà là tội danh... vậy thì đại bộ phận quan viên ở Kinh Châu đều tạm thời bị cách chức hết rồi.
Nhưng đúng là có chút kỳ lạ thì Đào Trạm mới có cảm giác có cái gì đó lạ trong đó. Nàng quyết định tìm một cơ hội lén hỏi chồng một câu.
Đào Trạm bỏ bát trà xuống vỗ vỗ mông đứa con rồi bế nó lên nói:
- Tiểu Hổ phải ngủ rồi.
Lưu Trí lại khóc lên, nó muốn chơi tiếp với cha. Đào Trạm cũng không để ý đến nó nữa mà nó cho bà vú. Có lẽ là thực sự mệt rồi, Lưu Trí chỉ khóc rống lên hai tiếng liền ngả vào lòng bà vú ngủ thiếp đi, bà vú liền bế nó ra ngoài.
Lưu Cảnh dựa vào giường chơi với con đã hơn nửa canh giờ hắn cũng đã mệt. Đào Trạm sờ sờ vào trán hắn dịu dàng nói:
- Đại Hổ cũng phải đi ngủ rồi.
Lưu Cảnh nắm bàn tay trắng nõn của vợ cười nói:
- Phải đi ngủ rồi, cũng phải đi ngủ với nương tử rồi.
Mặt Đào Trạm hơi đỏ lên bỏ tay hắn ra rồi bưng cho hắn bát trà sâm, nói:
- Uống trước đi đã.
Lưu Cảnh uống một hơi cạn sạch bát trà sâm. Đào Trạm vui thầm trong lòng kéo tay chồng ra ngoài thư phòng.
Hai người ôm nhau trong phòng ngủ. Đào Trạm như con mèo nằm co rúc vào lòng chồng, cúi đầu thở hổn hể. Lưu Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của vợ. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện của Đào gia cho sợ biết nhưng không biết phải mở miệng thể nào.
- Phu quân muốn nói gì vậy?
Đào Trạm cảm giác chồng sẽ nói ra suy nghĩ của mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn chồng chăm chú.
Lưu Cảnh hôn lên cái trán bóng trơn của vợ, cười nói:
- Hôm nay Đào gia có người tìm nàng đúng không?
- Đúng vậy, thiếp đang muốn nói chàng đây.
Đào Trạm đẩy Lưu Cảnh ra gắt giọng nói:
- Sao chàng lại bãi chức quan của huynh trưởng hả? Cái gì mà qua lại với danh kỹ, không ra thể thống gì? Đám quan các chàng đến kỹ viện uống rượu còn ít lắm sao?
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười nói:
- Chỉ là tạm thời cách chức thôi mà chứ đã miễn đâu, nàng không cần phải sốt ruột.
- Thiếp không sốt ruột, chỉ là cảm thấy hơn lạ. Cha nói ở Kinh Châu chưa từng có chuyện bãi quan như vậy sao huynh trưởng của muội lại gặp phải chứ?
- Hôm nay nhạc phụ cũng đến à?
- Không, là chị dâu đến tìm thiếp. Chị ấy nói trong nhà đã loạn hết lên rồi, cha rất lo lắng.
- Vậy ông nội thì sao? Thái độ của ông thế nào?
Lưu Cảnh lại cười hỏi.
Đào Trạm ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thiếp đoán có lẽ ông vẫn chưa biết chuyện này.
- Có thời gian nàng hãy về nhà nói với ông nội một chút. Bây giờ dân chúng Vũ Xương có rất nhiều ý kiến về Đào gia phải cho người khác một con đường sống.
Đào Trạm không ngờ là vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, ánh mắt của nàng đầy sự kinh ngạc:
- Lẽ nào Đào gia lại có thể đến mức không cho người khác một con đường sống sao?
- Tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, hôm nay đã có người trực tiếp đến tìm ta rồi.
Lưu Cảnh nói về chuyện tố cáo của đám tiểu thuyền cho Đào Trạm biết. Trong lòng đào Trạm thấy có hơi nặng nề, nàng thật không ngờ là Đào gia lại có tầm nhìn ngắn như vậy. Nàng muốn đi tìm Đào gia nói một câu.
.......
Sáng sớm hôm sau, Lưu Cảnh ra ngoại thành đến quân doanh. Đào Trạm dọn dẹp một chút rồi cũng đi về nhà cha mẹ đẻ.
Nhà cũ của Đào phủ ở Sài Tang, ở Vũ Xương vốn chỉ là một bộ phận để kinh doanh, nhưng mấy năm nay địa vị của Sài Tang đã từng bước được thay đổi. Phần trọng tâm của Đào gia cũng dần dần được chuyển đến Vũ Xương.
Ở góc thành Vũ Xương có xây một khu nhà tộng hơn 30 mẫu đất. Ngoài ra ngoại thành đông Vũ Xương còn có một khu vườn hơn hai trăm mẫu đất. Hôm nay Đào Trạm muốn đi chính là trang viên ở ngoại thành.
Sau nửa canh giờ, mười mấy tên thân vệ dừng xe ngựa của Đào Trạm ở trước cửa trang viên. Trước đó đã có người báo tin, mười mấy tỳ nữ của Đào gia đều ra cửa lớn nghênh đón. Xe ngựa dừng lại, nha hoàn đỡ Đào Trạm xuống xe, đi theo sau là vú nuôi đang bế Lưu Trí.
Các nữ quyến cùng nhau vây quanh Đào Trạm hỏi han ân cần. Cô của Đào Trạm ôm đứa nhỏ vào lòng, mấy đứa con gái lại chú ý về phía đứa trẻ vây quanh chọc cho nó cười.
Lúc này vợ của Đào Chính đi đến kéo Đào Trạm sang một bên nhỏ giọng nói:
- Em gái đến không khéo rồi, sáng nay Công công vừa đi vào thành nhưng đại ca muội có nhà, có muốn gặp huynh ấy không?
Đào Trạm hơi trầm ngâm rồi nói:
- Muội muốn đi thăm ông nội trước, nếu không thì thỉnh cầu đại tẩu hãy mời đại ca cùng đi gặp ông nội.
Vu thị gật gật đầu rồi vội vàng đi vào trang viên, Đào Trạm lại cùng mọi người trò chuyện hàn huyên mấy câu rồi ôm đứa trẻ đi vào trang viên.
Hai năm qua sức khỏe của Đào Liệt ngày càng sa sút, trên cơ bản ông ta đã không còn hỏi đến những chuyện của Đào gia nữa. Phần lớn thời gian lão đều trốn một mình trong viện, thích tĩnh tọa nghĩ lại cuộc đời mình, lẳng lặng trong đợi thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình đến.
Tuy sức khỏe đã suy nhược, thị lực cũng không được tốt nhưng Đào Liệt vẫn rất minh mẫn. Lão có thể nghe thấy bước chân bên ngoài. Lúc này ở ngoài phòng có tiếng bước chân chạy đến, một nha hoàn thở hồng hộc bẩm báo:
- Lão thái gia, Châu mục phu nhân đến rồi.
Đào Liệt đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lập tức mỉm cười, là đứa cháu gái bảo bối Trạm Nhi mà lão yêu quý nhất đến, vội vàng nói:
- Bảo nó ngồi đợi một chút, ta sẽ ra ngay.
Ông ta phải cố gắng hết sức mới đứng lên được, nha hoàn vội vàng chạy đến đỡ. Lúc này Đào Liệt chống gậy chầm chậm đi ra phía ngoài.
Trong nhà ngoài, Đào Trạm đã gặp huynh trưởng Đào Chính. Trong lòng Đào Chính có vẻ buồn bực cúi đầu không nói câu gì. Lúc này trong lòng y không phục lắm, đại chiến Xích Bích lần này phần lớn vật tư vận chuyển đến Xích Bích, còn có dân đoàn trưng dụng, giữ gìn trị an, hằng ngày y bận từ sáng đến tối, đến đêm đi ngủ cũng nằm mơ đang bận việc công.
Cho dù là không có công lao thì cũng đã khổ công, lại không thể ngờ chỉ vì một tờ giấy buộc tội mà mình bị cách chức. Hơn nữa lại còn bị buộc tội mình quan hệ với danh kỹ, không ra thể thống gì, quả thực khiến y không hiểu ra sao cả.
Đào Trạm ngồi đối diện lặng im nhìn huynh trưởng. Phải gần một năm rồi nàng không gặp huynh trưởng, nhìn y vừa đen vừa vừa gầy cũng biết y vất vả thế nào. Thực ra chồng mình cũng giống như vậy, qua một trận đại chiến dường như mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn.
Nàng không hề muốn huynh trưởng của mình tinh thần lại sa sút như vậy. Cho dù là gặp chuyện không hay nàng cũng hy vọng huynh trưởng có thể mạnh mẽ đối mặt.
- Thực ra đây chỉ là chuyện nhỏ, vì sao huynh trưởng phải u sầu đến vậy?
- Việc nhỏ?
Đào Chính cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Theo muội thì đương nhiên là chuyện nhỏ nhưng đối với ta mà nói đây là chuyện lớn. Mấy chục năm nay quan lại Kinh Châu có kẻ nào là không đến thanh lâu uống rượu. Cố tình buộc tội ta, ta không phục!
Đào Trạm thở dài nói:
- Huynh trưởng cũng sắp 30 tuổi rồi, sao vẫn còn giận dỗi như trẻ con vậy? Lẽ nào huynh trưởng thực sự không có nhược điểm? Ví dụ như ỷ quyền mưu lợi gì đó? Thực sự không có sao?
Đào Chính cúi đầu không nói gì, trong lòng y cũng hiểu, sao lại không có chứ, lẽ nào... tội danh thực sự của mình là ỷ quyền mưu lợi?
Đào Trạm nhìn chằm chằm vào y, lại nói tiếp:
- Huynh cũng không thể không thừa nhận đúng không? Huynh không suy nghĩ một chút xem vì sao không dùng tội danh khác? Vì sao không trực tiếp miễn chức quan của huynh mà chỉ tạm thời cách chức thôi?
Cái này gọi là người trong cuộc thường mê muội. Đào Chính vì tức giận mà không nghĩ ra bây giờ có em gái nhắc nhở rốt cuộc y cũng nhớ lại.
Quan trọng hơn em gái là vợ của Châu mục. Nếu nó nói như vậy thì nhất định là đã có tin gì rồi, sẽ liên quan đến việc hôm nay em gái tìm đến Đào gia. Đào Chính có cảm giác thông suốt vốn tinh thần đang sa sút cũng đã dần dần tỉnh lại.
Đào Chính định mở miệng hỏi thì lúc này hai nha đầu đã đỡ Đào Liệt đi vào nói:
- Là cháu gái yêu quý của ta đến rồi sao?
Đào Liệt cười ha ha nói.
Đào Trạm vội vàng đứng lên bế đứa trẻ trong tay cô cô bên cạnh cười nói:
- Không chỉ có cháu gái của ông đến đâu mà chắt ngoại của ông cũng đến rồi đây.
Đào Liệt cười híp mắt lại đi lên phía trước nhéo tay trắng nõn của Lưu Trí:
- Lần đầu tiên ta được nhìn tiểu tử này, ha ha! Còn không thèm nhìn ta à?
Lưu Trí cúi đầu chỉ đùa bàn chân nhỏ của mình không để ý gì đến lão. Đào Liệt xoa xoa đầu của nó. Lão lấy một chuỗi vòng tay ra muốn đeo cho đứa nhỏ.
Đào Trạm giật mình cuống quýt từ chối nói:
- Ông nội, không được, không được!
Đào Chính ở bên cạnh cũng ngây người ra. Y biết cái vòng tay của ông nội rất quý giá, từng là là ái vật của Quan Vũ Đế, vẫn được cất giấu trong hoàng cung. Nó được chế thành từ 4 viên kim cương tròn tròn như trứng chim bồ câu. Nó được gọi là kim cương bảo xích. Có thể trừ tà, tránh tai nạn. Ban đầu Đào gia phải mất ba vạn lượng mới mua được nó từ tay Đổng Trác.
Vòng tay là vật báu gia truyền của Đào gia chỉ chủ mới được đeo. Không ngờ là ông nội lại tháo nó ra đeo cho chắt trai. Cho dù đây là con trai của Lưu Cảnh nhưng trong lòng Đào Chính vẫn cảm thấy sợ hãi khó nói thành lời.
Đào Liệt trầm mặt xuống vẫn cố đưa cho Đào Trạm nói:
- Đây là món quà gặp mặt của cụ ngoại, có gì mà không thể?
Đương nhiên Đào Trạm không cần vật báu gia truyền của Đào gia nhưng nàng cũng không từ chối. Chỉ là nàng thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ trả lại cho cha.
Nàng đành phải nhận trước nói:
- Đa tạ ông nội.
- Thế là được rồi.
Đào Liệt khoát tay bảo cháu gái ngồi xuống. Đào Chính cũng không dám ngồi chỉ đứng bên cạnh. Đào Liệt cười nói nhẹ nhàng, chậm chạp với Đào Trạm:
- Ta biết cháu không phải chỉ đến thăm ta. Có chuyện gì cháu cứ nói đi! Nhân lúc bây giờ ta còn tỉnh táo.
Đào Trạm cũng cười cười nói:
- Đương nhiên là cháu gái đến thăm ông nội rồi, nhưng ngoài ra cũng có một chuyện nhỏ cháu muốn nói cho ông nội biết.
Đào Liệt không nói gì chỉ chuyên tâm nghe cháu gái nói... Tuy lão đã già nhưng vẫn rất tỉnh táo. Lúc này lão biết Đào Trạm đến chắc chắn là có nguyên nhân.
Đào Trạm vừa liếc nhìn Đào Chính nói:
- Huynh trưởng nói trước đi! Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Đào Liệt sửng sốt, chuyện này có liên quan đến Chính nhi sao? Mặc dù Đào Chính là con thứ của Đào Thắng nhưng vì đứa con cả đã bị bệnh chết cho nên Đào Chính đã trở thành trưởng tôn. Hơn nữa, y là người duy nhất của Đào gia theo chính trị, Đào Liệt rất coi trọng y.
Đào Chính nói ra chuyện hôm qua mình bị tạm thời cách chức một cách ấp úng. Y đang muốn giải thích mình đã chấm dứt quan hệ với cô gái lầu xanh kia nhưng Đào Liệt đã khoát tay ngắt lời của y, hỏi:
- Gần đây Đào gia có làm việc gì không ổn không?
Nhưng thực ra lúc này từ sâu trong đáy lóng nàng lại có một nỗi lo. Vừa rồi, chị dâu có tìm nàng nói với nàng là huynh trưởng Đào Chính đã tạm thời bị cách chức. Điều này làm cho Đào Trạm hơi kinh ngạc, không phải là chuyện huynh trưởng tạm thời bị cách chức mà là tội danh mà huynh trưởng phạm phải: qua lại với kỹ nữ. Nếu vậy thì mà là tội danh... vậy thì đại bộ phận quan viên ở Kinh Châu đều tạm thời bị cách chức hết rồi.
Nhưng đúng là có chút kỳ lạ thì Đào Trạm mới có cảm giác có cái gì đó lạ trong đó. Nàng quyết định tìm một cơ hội lén hỏi chồng một câu.
Đào Trạm bỏ bát trà xuống vỗ vỗ mông đứa con rồi bế nó lên nói:
- Tiểu Hổ phải ngủ rồi.
Lưu Trí lại khóc lên, nó muốn chơi tiếp với cha. Đào Trạm cũng không để ý đến nó nữa mà nó cho bà vú. Có lẽ là thực sự mệt rồi, Lưu Trí chỉ khóc rống lên hai tiếng liền ngả vào lòng bà vú ngủ thiếp đi, bà vú liền bế nó ra ngoài.
Lưu Cảnh dựa vào giường chơi với con đã hơn nửa canh giờ hắn cũng đã mệt. Đào Trạm sờ sờ vào trán hắn dịu dàng nói:
- Đại Hổ cũng phải đi ngủ rồi.
Lưu Cảnh nắm bàn tay trắng nõn của vợ cười nói:
- Phải đi ngủ rồi, cũng phải đi ngủ với nương tử rồi.
Mặt Đào Trạm hơi đỏ lên bỏ tay hắn ra rồi bưng cho hắn bát trà sâm, nói:
- Uống trước đi đã.
Lưu Cảnh uống một hơi cạn sạch bát trà sâm. Đào Trạm vui thầm trong lòng kéo tay chồng ra ngoài thư phòng.
Hai người ôm nhau trong phòng ngủ. Đào Trạm như con mèo nằm co rúc vào lòng chồng, cúi đầu thở hổn hể. Lưu Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của vợ. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện của Đào gia cho sợ biết nhưng không biết phải mở miệng thể nào.
- Phu quân muốn nói gì vậy?
Đào Trạm cảm giác chồng sẽ nói ra suy nghĩ của mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn chồng chăm chú.
Lưu Cảnh hôn lên cái trán bóng trơn của vợ, cười nói:
- Hôm nay Đào gia có người tìm nàng đúng không?
- Đúng vậy, thiếp đang muốn nói chàng đây.
Đào Trạm đẩy Lưu Cảnh ra gắt giọng nói:
- Sao chàng lại bãi chức quan của huynh trưởng hả? Cái gì mà qua lại với danh kỹ, không ra thể thống gì? Đám quan các chàng đến kỹ viện uống rượu còn ít lắm sao?
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười nói:
- Chỉ là tạm thời cách chức thôi mà chứ đã miễn đâu, nàng không cần phải sốt ruột.
- Thiếp không sốt ruột, chỉ là cảm thấy hơn lạ. Cha nói ở Kinh Châu chưa từng có chuyện bãi quan như vậy sao huynh trưởng của muội lại gặp phải chứ?
- Hôm nay nhạc phụ cũng đến à?
- Không, là chị dâu đến tìm thiếp. Chị ấy nói trong nhà đã loạn hết lên rồi, cha rất lo lắng.
- Vậy ông nội thì sao? Thái độ của ông thế nào?
Lưu Cảnh lại cười hỏi.
Đào Trạm ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thiếp đoán có lẽ ông vẫn chưa biết chuyện này.
- Có thời gian nàng hãy về nhà nói với ông nội một chút. Bây giờ dân chúng Vũ Xương có rất nhiều ý kiến về Đào gia phải cho người khác một con đường sống.
Đào Trạm không ngờ là vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, ánh mắt của nàng đầy sự kinh ngạc:
- Lẽ nào Đào gia lại có thể đến mức không cho người khác một con đường sống sao?
- Tình hình cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, hôm nay đã có người trực tiếp đến tìm ta rồi.
Lưu Cảnh nói về chuyện tố cáo của đám tiểu thuyền cho Đào Trạm biết. Trong lòng đào Trạm thấy có hơi nặng nề, nàng thật không ngờ là Đào gia lại có tầm nhìn ngắn như vậy. Nàng muốn đi tìm Đào gia nói một câu.
.......
Sáng sớm hôm sau, Lưu Cảnh ra ngoại thành đến quân doanh. Đào Trạm dọn dẹp một chút rồi cũng đi về nhà cha mẹ đẻ.
Nhà cũ của Đào phủ ở Sài Tang, ở Vũ Xương vốn chỉ là một bộ phận để kinh doanh, nhưng mấy năm nay địa vị của Sài Tang đã từng bước được thay đổi. Phần trọng tâm của Đào gia cũng dần dần được chuyển đến Vũ Xương.
Ở góc thành Vũ Xương có xây một khu nhà tộng hơn 30 mẫu đất. Ngoài ra ngoại thành đông Vũ Xương còn có một khu vườn hơn hai trăm mẫu đất. Hôm nay Đào Trạm muốn đi chính là trang viên ở ngoại thành.
Sau nửa canh giờ, mười mấy tên thân vệ dừng xe ngựa của Đào Trạm ở trước cửa trang viên. Trước đó đã có người báo tin, mười mấy tỳ nữ của Đào gia đều ra cửa lớn nghênh đón. Xe ngựa dừng lại, nha hoàn đỡ Đào Trạm xuống xe, đi theo sau là vú nuôi đang bế Lưu Trí.
Các nữ quyến cùng nhau vây quanh Đào Trạm hỏi han ân cần. Cô của Đào Trạm ôm đứa nhỏ vào lòng, mấy đứa con gái lại chú ý về phía đứa trẻ vây quanh chọc cho nó cười.
Lúc này vợ của Đào Chính đi đến kéo Đào Trạm sang một bên nhỏ giọng nói:
- Em gái đến không khéo rồi, sáng nay Công công vừa đi vào thành nhưng đại ca muội có nhà, có muốn gặp huynh ấy không?
Đào Trạm hơi trầm ngâm rồi nói:
- Muội muốn đi thăm ông nội trước, nếu không thì thỉnh cầu đại tẩu hãy mời đại ca cùng đi gặp ông nội.
Vu thị gật gật đầu rồi vội vàng đi vào trang viên, Đào Trạm lại cùng mọi người trò chuyện hàn huyên mấy câu rồi ôm đứa trẻ đi vào trang viên.
Hai năm qua sức khỏe của Đào Liệt ngày càng sa sút, trên cơ bản ông ta đã không còn hỏi đến những chuyện của Đào gia nữa. Phần lớn thời gian lão đều trốn một mình trong viện, thích tĩnh tọa nghĩ lại cuộc đời mình, lẳng lặng trong đợi thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình đến.
Tuy sức khỏe đã suy nhược, thị lực cũng không được tốt nhưng Đào Liệt vẫn rất minh mẫn. Lão có thể nghe thấy bước chân bên ngoài. Lúc này ở ngoài phòng có tiếng bước chân chạy đến, một nha hoàn thở hồng hộc bẩm báo:
- Lão thái gia, Châu mục phu nhân đến rồi.
Đào Liệt đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lập tức mỉm cười, là đứa cháu gái bảo bối Trạm Nhi mà lão yêu quý nhất đến, vội vàng nói:
- Bảo nó ngồi đợi một chút, ta sẽ ra ngay.
Ông ta phải cố gắng hết sức mới đứng lên được, nha hoàn vội vàng chạy đến đỡ. Lúc này Đào Liệt chống gậy chầm chậm đi ra phía ngoài.
Trong nhà ngoài, Đào Trạm đã gặp huynh trưởng Đào Chính. Trong lòng Đào Chính có vẻ buồn bực cúi đầu không nói câu gì. Lúc này trong lòng y không phục lắm, đại chiến Xích Bích lần này phần lớn vật tư vận chuyển đến Xích Bích, còn có dân đoàn trưng dụng, giữ gìn trị an, hằng ngày y bận từ sáng đến tối, đến đêm đi ngủ cũng nằm mơ đang bận việc công.
Cho dù là không có công lao thì cũng đã khổ công, lại không thể ngờ chỉ vì một tờ giấy buộc tội mà mình bị cách chức. Hơn nữa lại còn bị buộc tội mình quan hệ với danh kỹ, không ra thể thống gì, quả thực khiến y không hiểu ra sao cả.
Đào Trạm ngồi đối diện lặng im nhìn huynh trưởng. Phải gần một năm rồi nàng không gặp huynh trưởng, nhìn y vừa đen vừa vừa gầy cũng biết y vất vả thế nào. Thực ra chồng mình cũng giống như vậy, qua một trận đại chiến dường như mọi người đều phải chịu áp lực rất lớn.
Nàng không hề muốn huynh trưởng của mình tinh thần lại sa sút như vậy. Cho dù là gặp chuyện không hay nàng cũng hy vọng huynh trưởng có thể mạnh mẽ đối mặt.
- Thực ra đây chỉ là chuyện nhỏ, vì sao huynh trưởng phải u sầu đến vậy?
- Việc nhỏ?
Đào Chính cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Theo muội thì đương nhiên là chuyện nhỏ nhưng đối với ta mà nói đây là chuyện lớn. Mấy chục năm nay quan lại Kinh Châu có kẻ nào là không đến thanh lâu uống rượu. Cố tình buộc tội ta, ta không phục!
Đào Trạm thở dài nói:
- Huynh trưởng cũng sắp 30 tuổi rồi, sao vẫn còn giận dỗi như trẻ con vậy? Lẽ nào huynh trưởng thực sự không có nhược điểm? Ví dụ như ỷ quyền mưu lợi gì đó? Thực sự không có sao?
Đào Chính cúi đầu không nói gì, trong lòng y cũng hiểu, sao lại không có chứ, lẽ nào... tội danh thực sự của mình là ỷ quyền mưu lợi?
Đào Trạm nhìn chằm chằm vào y, lại nói tiếp:
- Huynh cũng không thể không thừa nhận đúng không? Huynh không suy nghĩ một chút xem vì sao không dùng tội danh khác? Vì sao không trực tiếp miễn chức quan của huynh mà chỉ tạm thời cách chức thôi?
Cái này gọi là người trong cuộc thường mê muội. Đào Chính vì tức giận mà không nghĩ ra bây giờ có em gái nhắc nhở rốt cuộc y cũng nhớ lại.
Quan trọng hơn em gái là vợ của Châu mục. Nếu nó nói như vậy thì nhất định là đã có tin gì rồi, sẽ liên quan đến việc hôm nay em gái tìm đến Đào gia. Đào Chính có cảm giác thông suốt vốn tinh thần đang sa sút cũng đã dần dần tỉnh lại.
Đào Chính định mở miệng hỏi thì lúc này hai nha đầu đã đỡ Đào Liệt đi vào nói:
- Là cháu gái yêu quý của ta đến rồi sao?
Đào Liệt cười ha ha nói.
Đào Trạm vội vàng đứng lên bế đứa trẻ trong tay cô cô bên cạnh cười nói:
- Không chỉ có cháu gái của ông đến đâu mà chắt ngoại của ông cũng đến rồi đây.
Đào Liệt cười híp mắt lại đi lên phía trước nhéo tay trắng nõn của Lưu Trí:
- Lần đầu tiên ta được nhìn tiểu tử này, ha ha! Còn không thèm nhìn ta à?
Lưu Trí cúi đầu chỉ đùa bàn chân nhỏ của mình không để ý gì đến lão. Đào Liệt xoa xoa đầu của nó. Lão lấy một chuỗi vòng tay ra muốn đeo cho đứa nhỏ.
Đào Trạm giật mình cuống quýt từ chối nói:
- Ông nội, không được, không được!
Đào Chính ở bên cạnh cũng ngây người ra. Y biết cái vòng tay của ông nội rất quý giá, từng là là ái vật của Quan Vũ Đế, vẫn được cất giấu trong hoàng cung. Nó được chế thành từ 4 viên kim cương tròn tròn như trứng chim bồ câu. Nó được gọi là kim cương bảo xích. Có thể trừ tà, tránh tai nạn. Ban đầu Đào gia phải mất ba vạn lượng mới mua được nó từ tay Đổng Trác.
Vòng tay là vật báu gia truyền của Đào gia chỉ chủ mới được đeo. Không ngờ là ông nội lại tháo nó ra đeo cho chắt trai. Cho dù đây là con trai của Lưu Cảnh nhưng trong lòng Đào Chính vẫn cảm thấy sợ hãi khó nói thành lời.
Đào Liệt trầm mặt xuống vẫn cố đưa cho Đào Trạm nói:
- Đây là món quà gặp mặt của cụ ngoại, có gì mà không thể?
Đương nhiên Đào Trạm không cần vật báu gia truyền của Đào gia nhưng nàng cũng không từ chối. Chỉ là nàng thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ trả lại cho cha.
Nàng đành phải nhận trước nói:
- Đa tạ ông nội.
- Thế là được rồi.
Đào Liệt khoát tay bảo cháu gái ngồi xuống. Đào Chính cũng không dám ngồi chỉ đứng bên cạnh. Đào Liệt cười nói nhẹ nhàng, chậm chạp với Đào Trạm:
- Ta biết cháu không phải chỉ đến thăm ta. Có chuyện gì cháu cứ nói đi! Nhân lúc bây giờ ta còn tỉnh táo.
Đào Trạm cũng cười cười nói:
- Đương nhiên là cháu gái đến thăm ông nội rồi, nhưng ngoài ra cũng có một chuyện nhỏ cháu muốn nói cho ông nội biết.
Đào Liệt không nói gì chỉ chuyên tâm nghe cháu gái nói... Tuy lão đã già nhưng vẫn rất tỉnh táo. Lúc này lão biết Đào Trạm đến chắc chắn là có nguyên nhân.
Đào Trạm vừa liếc nhìn Đào Chính nói:
- Huynh trưởng nói trước đi! Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Đào Liệt sửng sốt, chuyện này có liên quan đến Chính nhi sao? Mặc dù Đào Chính là con thứ của Đào Thắng nhưng vì đứa con cả đã bị bệnh chết cho nên Đào Chính đã trở thành trưởng tôn. Hơn nữa, y là người duy nhất của Đào gia theo chính trị, Đào Liệt rất coi trọng y.
Đào Chính nói ra chuyện hôm qua mình bị tạm thời cách chức một cách ấp úng. Y đang muốn giải thích mình đã chấm dứt quan hệ với cô gái lầu xanh kia nhưng Đào Liệt đã khoát tay ngắt lời của y, hỏi:
- Gần đây Đào gia có làm việc gì không ổn không?
Tác giả :
Cao Nguyệt