Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 372: Oan gia ngõ hẹp
Từ Bồ Kỳ hướng về phía đông là vùng đồi núi thấp, bao trùm lên rừng rậm mênh mông bát ngát, dân cư thưa thớt, nhưng đây lại là con đường tất yếu phải qua từ quận Trường Sa tới quận Giang Hạ, vì thế trong vùng rừng núi rậm rạp lại có một con đường quanh co khúc khuỷu uốn lượng hướng về phía xa, thông thẳng tới huyện Dương Tân của quận Giang Hạ.
Đang lúc hoàng hôn, mưa phùn lất phất bao phủ khắp Giang Nam, gió lạnh thấu xương, qua hai ngày thấm nước mưa, đường trở nên lấy lội bùn đất, đi lại vô cùng khó khăn. Trên con đường ít người qua lại này, hai vạn quân Tào đang vất vả hành quân về phía đông.
Chủ tướng Chu Linh ngồi trên chiến mã, thỉnh thoảng thúc ngựa chạy về phía cao, quan sát địa hình xung quanh. Lúc này quân Tào đã tới huyện Dương Tân – quận Giang Hạ, cách huyện thành khoảng tám mươi dặm, vùng này địa hình phức tạp, bốn phía núi non kiểm trở, vực sâu thăm thẳm, ở giữa là bồn địa hẹp dài khoảng hơn mười dặm. Nhìn từ trên bản đồ, qua vùng này thì phía trước sẽ là bình nguyên rộng lớn.
Cho dù đã hành quân ba ngày nhưng Chu Linh vẫn rất cảnh giác, sợ gặp phải quân Giang Hạ phục kích. Gã biết quân phòng thủ ở Bồ Kỳ đã rút lui rồi, nhưng trên con đường lầy lội này vẫn tìm được dấu vết hành quân của quân đội.
Nói cách khác, quân Giang Hạ không rút quân trước mặt bọn chúng, chứng tỏ hoặc quân Giang Hạ rút về phía nam, hoặc còn có một con đường cũng thông sang phía đông. Quân Giang Hạ đang đi cùng hướng với bọn chúng.
Tuy nhiên lúc này, Chu Linh sốt ruột tìm một nơi để hạ trại hơn, binh lính của gã đã hành quân một ngày một đêm, mệt mỏi kiệt sức từ lâu, nhưng bọn chúng không tìm được chỗ nào khô ráo thích hợp để cắm trại, bọn chúng không mang theo lều trại nên cần tìm một chỗ khô ráo mới có thể nghỉ ngơi tại chỗ được.
- Tướng quân!
Một gã kỵ binh từ phía trước vội vàng chạy tới, lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Mã tướng quân tìm được một khu rừng thông cạnh con đường phía trước, diện tích khoảng mấy trăm mẫu, trong rừng rất khô ráo, phù hợp để hạ trại.
Chu Linh mừng rỡ, vội hạ lệnh:
- Tăng tốc hành quân, nghỉ ngơi hại trại ở rừng túc phía trước.
Rừng thông mà Mã Diên tìm được cách đó khoảng năm dặm, là một khu rừng thông đen mấy trăm mẫu, bên trong phủ kín các tầng lá thông dày đặc, khô ráo và rất ấm áp, tràn ngập mùi hương thông nồng nặc, đây là địa điểm cắm trại quý giá nhất trong cơn mưa thu giá lạnh này.
Hai vạn quân Tào tiến vào rừng thông, binh lính lập tức hoan hô, chạy nhảy khắp nơi giống như phi ngựa vòng quanh. Mỗi người đều tìm được một khu phủ lá thông khô ráo thuộc về mình, bọn chúng đã rất mệt mỏi, dỡ túi gạo và binh khí xuống là tụ tập cùng nhau uống nước nói chuyện, chờ được ăn cơm, rất nhiều binh lính mỏi mệt đến nỗi chẳng buồn ăn cơm, cởi bỏ chiếc áo giáp ướt sũng là chùm chăn lông đi ngủ.
Nhưng là một chủ tướng, Chu Linh biết rõ trách nhiệm của mình, gã vô cùng thận trọng. Trên thực tế, khi gã bình tĩnh lại thì không hài lòng lắm với mảnh rừng thông này, bốn phía đều là rừng rậm, rất khó phát hiện quân địch, hơn nữa vừa không ở chỗ cao cũng không có nước sông phòng hộ, rất dễ sinh hỏa hoạn. Nghĩ đến việc không rõ hướng đi của quân địch, lòng gã lại dấy lên nỗi lo lắng tột cùng.
Chu Linh nhìn bầu trời đã tối đen và mưa thu giá rét, bất đắc dĩ thở dài. Mặc dù đây không phải là nơi hạ trại lý tưởng, nhưng gã không thể đi tìm chỗ mới được, đành phải dựa vào thám báo tuần tra để bảo đảm an toàn.
Chu Linh đi vòng quanh một vòng, chỉ thấy đám binh lính túm năm tụm ba một chỗ chứ không cùng nghỉ ngơi theo đội của mình, cực kỳ hỗn loạn. Gã rất không hài lòng, hạ trại là chức trách của phó tướng, lần này phó tướng Mã Diên mất chức rồi, gã hét lớn một tiếng:
- Bảo Mã Diên tới gặp ta!
Một lát sau, phó tướng Mã Diên chạy như bay đến, trái với chủ tướng Chu Linh, lúc mới bắt đầu Mã Diên vô cùng lo lắng sẽ bị quân Giang Hạ tập kích nên dù hành quân hay hạ trại đều cực kỳ thân trọng.
Tuy nhiên sau ba ngày hành quân, tính cảnh giác của gã cũng bắt đầu suy giảm, bọn họ đã hành quân mấy trăm dặm rồi, nếu quân Giang Hạ muốn phục kích bọn họ thì đã ra tay từ lâu rồi, tuyệt nhiên không đời mấy trăm dặm vẫn không động thủ.
Gã cho rằng quân Giang Hạ nhất định đã tới huyện Dương Tân bằng một con đường nhỏ khác, không thể lập mai phục ở vùng hoang dã cách hàng trăm dặm, giữ vứng thành trì để đợi quân địch mệt mỏi mới tấn công. Sự thận trọng này của Chu Linh không hẳn là cẩn thận mà là trong lòng gã sợ hãi quân Giang Hạ.
Mã Diên đang ăn cơm tối thì bị Chu Linh sai người tới tìm, tay gã vẫn còn xách một ấm nước, miệng đang nhai nuốt miếng bánh rán thịt dê, cứ thế chạy tới trước mặt Chu Linh. Lúc này gã hớp hai hụm nước thật mạnh để nuốt miếng bánh cuối cùng vào bụng, ợ một cái thật dài và đánh rắm một cái rồi mới hàm hồ hành lễ nói:
- Tham kiến Chu tướng quân!
Trong Tào quân có câu “Nhất đẳng Hạ Hầu Tào, nhị đẳng Chử Hoảng Liêu, tam đẳng Vu Nhạc Lý, tứ đẳng xem Viên Thiệu”. Nói cách khác, tướng đầu hàng của quân Viên Thiệu chỉ ở vị trí tứ đẳng trong quân Tào.
Mã Diên chính là tướng đầu hàng của Viên Thiệu, tuy rằng được phong làm quan nội hầu, nhưng địa vị trong quân Tào thực sự không cao, chỉ là thuộc cấp của Hạ Hầu Uyên. Còn Chu Linh mặc dù cũng từng là thuộc cấp của Viên Thiệu nhưng gã đầu hàng sớm, địa vị cao hơn Mã Diên nhiều, ngang hàng với các đại tướng thuộc hạ của Tào Tháo như Từ Hoảng, Trương Liêu, đều thuộc hàng đại tướng nhị đẳng.
Chu Linh thấy Mã Diên chỉ để ý ăn uống, không quan tâm đến sự hỗn loạn của binh lính, lửa giận dữ trong lòng liền bùng bên. Nếu như trước đây vì Mã Diên là thuộc cấp của Hạ Hầu Uyên nên gã mới nhẫn nhịn trong lòng, nhưng lúc này thấy Mã Diên lại đánh rắm trước mặt mình, không chịu nổi gã bèn hét lớn:
- Bắt lại cho ta!
Mười mấy thân binh đồng loạt lao lên, ấn Mã Diên quỳ xuống đất. Mã Diên gào lên:
- Ta ăn một bữa cơm cũng không cho sao?
- Thân là phó tướng lại không để ý xem sĩ tốt hạ trại thế nào, đây có đúng là tội của ngươi không?
- Nơi cắm trại là do ta tìm được, ta đã làm hết chức trách, nhưng sau khi trời tối chủ tướng mới dẫn binh đến. Trời tối, đường trơn, lại ở trong rừng rậm, đám lính chen chúc lao vào, chủ tướng ở một bên cũng không để ý, chẳng lẽ đây là trách nhiệm của ta?
Chu Linh giận dữ, ý của Mã Diên chính là trách nhiệm của gã, gã thét ra lệnh:
- Dưới phạm phải, đánh ba mươi roi thật nặng cho ta!
Đám thân binh vung roi đánh thật mạnh, Mã Diên cắn răng không nói được một lời. Lát sau, đánh xong ba mươi roi, đám thân binh dìu gã dậy.
Chu Linh lại lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, đã phái thám báo đi chưa?
Mã Diên cúi đầu, sau một lúc lâu mới cất giọng căm giận:
- Đã phái sáu đội thám báo đi dò xét phạm vi năm dặm.
- Quá ít!
Giọng Chu Linh càng nghiêm nghị hơn, gã quát lớn:
- Ít nhất phải phái mười đội thám báo, hơn nữa phạm vi năm dặm quá nhỏ, mở rộng đến mười dặm cho ta.
- Ty chức tuân mệnh!
Mã Diên nhịn đau xoay người định đi thì Chu Linh lại quát:
- Đứng lại! Còn chuyện khác nữa.
Mã Diên dừng lại, không thèm quay đầu lạnh lùng hỏi:
- Chu tướng quân còn có chuyện gì sao?
Chu Linh chỉ đám binh lính xung quanh, giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi nhìn xem khắp nơi hỗn loạn, binh không thấy tướng, tướng không thấy binh. Nếu chẳng may có quân địch tập kích thì làm thế nào? Lập tức chỉnh đốn lại cho ta, còn dám không nghe lệnh thì ta sẽ chém ngươi ngay tức khắc!
- Tuân mệnh!
Mã Diên căm hận đáp lại, một tên lính ở bên dìu gã khập khiễng bước đi, trong lòng gã tràn đầy oán hận, chỉnh đốn lại quân đội làm sao làm được đây, trời đã tối, tập kết cả đội quân sẽ càng thêm hỗn loạn.
Huống hồ ngoài trời vẫn còn mưa, căn bản không gọi được binh lính. Điều này rõ ràng là Chu Linh kiếm cớ giết mình, khiến trong lòng gã căm hận cực độ.
Nhìn bóng Mã Diên đi xa, Chu Linh lạnh lùng hừ một tiếng, còn dám qua quýt cho xong chuyện thì không thể không giết gã.
Mã Diên vô cùng căm phẫn, nhưng gã không dám cãi lại quân lệnh, sợ Chu Linh tìm được cớ làm thịt mình, đành phải nín nhịn tới doanh trại của thám báo, cũng chính là nơi tập trung nghỉ ngơi của hàng trăm thám báo, gã hạ lệnh cho Nha tướng thám báo:
- Cấp trên có lệnh, phái thêm năm nhóm thám báo, phạm vi mở rộng đến mười dặm, ta đã truyền lệnh cho ngươi, nếu ngươi không chịu chấp hành thì tự đi giải thích với cấp trên đi!
Nha tướng nhận thấy gã đang cực kỳ tức giận nên không dám kháng lệnh, vội đi sắp xếp thám báo. Việc sắp xếp thám báo dễ nhưng muốn điều chỉnh lại đội ngũ thì vô cùng khó khăn, nhưng nghĩ đến việc Chu Linh sẽ kiếm cớ giết mình là Mã Diên lại vừa tức vừa hận.
Gã đành bất chấp khó khăn để chuẩn bị tập kết lần nữa, nhưng đúng lúc này, một tên lính chạy tới bẩm báo:
- Chủ tướng mời Mã tướng quân tới một chuyến.
Mã Diên lại quay lại doanh trại của Chu Linh, chỉ thấy mấy tên thám báo dẫn tới một lão già đeo giỏ thuốc trên lưng, Chu Linh đang tra khảo, tên thám báo bên cạnh là Thập Trưởng thì thầm với Mã Diên:
- Cách đây vài dặm về phía nam, chúng tôi phát hiện ra một con đường nhỏ khác, còn tìm được người đi hái thuốc này, lão có tình báo của quân địch.
Mai Diên hừ một tiếng, vểnh tai lắng nghe nhưng chỉ nghe thấy người đi hái thuốc nói:
- Sáng hôm nay, ta nhìn thấy một đội quân mấy nghìn người men theo con đường nhỏ đi về phía đông, ta nhìn theo cho đến lúc bọn họ biến mất ở phía xa, tiểu dân không dám nói dối.
- Bọn chúng mang theo xe ngựa, lương thực gì không?
Chu Linh cất tiếng hỏi.
- Mang theo hơn trăm chiếc xe bò, chở đầy các loại đồ đạc, muộn hơn một chút so với quân đội nhưng cũng đi qua vào buổi sáng. Tiểu dân đoán là đi tới huyện Dương Tân, huyện Dương Tân cách sáu bảy mươi dặm về phía trước, tiểu dân thường tới đó bán thuốc.
Chu Linh gật đầu, bảo đám lính dẫn người hái thuốc đi. Lúc này, gã cũng bình tâm lại, lạnh lùng nói với Mã Diên:
- Không cần tập kết lại nữa, bảo mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi một đêm đi! Canh bốn nấu cơm, canh năm xuất phát, ngày mai trước khi trời tối nhất định phải tới được huyện Dương Tân.
Mã Diên thầm chửi rủa trong lòng, tuy nhiên gã cũng thở phào.
- Ty chức xin ghi nhớ!
… …
Đêm càng lúc càng khuya, dần dần tới canh hai. Lúc đó, ở phía nam của rừng thông bỗng xuất hiện mấy chục bóng đen, bọn họ di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt, giống như ma quỷ, liên tục chuyển động về phía trước, từ từ đến gần mấy tên lính gác, khắp nơi đều có hai ba tên lính gác đang chen chúc nhau cùng ngủ.
Phía trên đầu tên lính gác xuất hiện một bóng người nhỏ gầy, giống như con khỉ, tay hắn cầm một chiếc đoản kiếm vô cùng sắc bén, từ từ bò xuống từ trên cây, y như con thằn lằn, đoản kiếm vung lên sáng lóa như chớp, lập tức chém đứt cổ họng của hai tên lính gác.
Hắn vung tay lên, mười mấy bóng đen chia thành năm nhóm, lao bổ về phía đám lính gác đang say ngủ hệt như mãnh hổ. Những bóng đen này là quân “Ứng kích” tinh nhuệ nhất trong quân Giang Hạ, mười mấy tên lính gác bỗng chốc bị tiêu diệt sạch, không ai sống sót. Tên thủ lĩnh nhỏ gầy trên cây nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng, giơ ngón tay cái về phía mọi người.
Hắn vung tay lên, dẫn theo đám thuộc hạ “Ưng kích” chạy về phía đông. Nhiệm vụ của quân “Ưng kích” là giải quyết đám lính canh ở ba mặt Đông – Tây – Nam, tạo cơ hội cho quân đội phía sau. Đúng lúc quân “Ưng kích” vừa đi không lâu, hàng trăm binh lính Giang Hạ phi như bay tới, bọn họ chạy vào trong rừng thông, bắt đầu phun dầu hỏa trên mặt đất và trên cây.
Trong rừng thông cực kỳ yên tĩnh, hai vạn quân Tào đều đang say ngủ. Trong một cái lều nhỏ, Chu Linh ngồi một mình trước đám cọc gỗ, nhìn chăm chú vào bản đồ trên cọc gỗ, lúc này gã đã tin quân Giang Hạ đã rút lui đi tới huyện Dương Tân, chuẩn bị chặn đánh mình ở huyện Dương Tân.
Trên bản đồ đánh dấu một số tin tình báo của huyện Dương Tân, chu vi thành trì khoảng mười lăm dặm, thành cao hai trượng có sông đào bảo vệ, chỉ có năm trăm trú binh. Trong khi đó huyện Hạ Trĩ là trung tâm chế luyện dầu hỏa của quân Trung Hạ, có hai nghìn quân đội. So sánh thì thấy huyện Dương Tân có buông lỏng hơn một chút.
Nhưng Chu Linh lại có hai nhiệm vụ quan trọng ở huyện Dương Tân và huyện Hạ Trĩ, phá hủy căn cứ chiết xuất dầu hỏa của quân Giang Hạ và hủy diệt đồng cỏ ven sông. Nghe nói hai bờ Phú Thủy toàn là các loại cỏ tốt cho chăn nuôi gia súc, dài tới hơn trăm dặm. Đây là địa điểm cung cấp cỏ khô quan trọng nhất của quân Giang Hạ, tiêu hủy được đồng cỏ này sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng tới kỵ binh Giang Hạ.
Chu Linh cầm bút đánh hai dấu giao nhau thật đậm nối huyện Dương Tân với huyện Hạ Trĩ, đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi. Quân đội bỗng chốc rối loạn, một tên lính phi như bay đến lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, việc lớn không hay, rừng thông cháy rồi!
Đang lúc hoàng hôn, mưa phùn lất phất bao phủ khắp Giang Nam, gió lạnh thấu xương, qua hai ngày thấm nước mưa, đường trở nên lấy lội bùn đất, đi lại vô cùng khó khăn. Trên con đường ít người qua lại này, hai vạn quân Tào đang vất vả hành quân về phía đông.
Chủ tướng Chu Linh ngồi trên chiến mã, thỉnh thoảng thúc ngựa chạy về phía cao, quan sát địa hình xung quanh. Lúc này quân Tào đã tới huyện Dương Tân – quận Giang Hạ, cách huyện thành khoảng tám mươi dặm, vùng này địa hình phức tạp, bốn phía núi non kiểm trở, vực sâu thăm thẳm, ở giữa là bồn địa hẹp dài khoảng hơn mười dặm. Nhìn từ trên bản đồ, qua vùng này thì phía trước sẽ là bình nguyên rộng lớn.
Cho dù đã hành quân ba ngày nhưng Chu Linh vẫn rất cảnh giác, sợ gặp phải quân Giang Hạ phục kích. Gã biết quân phòng thủ ở Bồ Kỳ đã rút lui rồi, nhưng trên con đường lầy lội này vẫn tìm được dấu vết hành quân của quân đội.
Nói cách khác, quân Giang Hạ không rút quân trước mặt bọn chúng, chứng tỏ hoặc quân Giang Hạ rút về phía nam, hoặc còn có một con đường cũng thông sang phía đông. Quân Giang Hạ đang đi cùng hướng với bọn chúng.
Tuy nhiên lúc này, Chu Linh sốt ruột tìm một nơi để hạ trại hơn, binh lính của gã đã hành quân một ngày một đêm, mệt mỏi kiệt sức từ lâu, nhưng bọn chúng không tìm được chỗ nào khô ráo thích hợp để cắm trại, bọn chúng không mang theo lều trại nên cần tìm một chỗ khô ráo mới có thể nghỉ ngơi tại chỗ được.
- Tướng quân!
Một gã kỵ binh từ phía trước vội vàng chạy tới, lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, Mã tướng quân tìm được một khu rừng thông cạnh con đường phía trước, diện tích khoảng mấy trăm mẫu, trong rừng rất khô ráo, phù hợp để hạ trại.
Chu Linh mừng rỡ, vội hạ lệnh:
- Tăng tốc hành quân, nghỉ ngơi hại trại ở rừng túc phía trước.
Rừng thông mà Mã Diên tìm được cách đó khoảng năm dặm, là một khu rừng thông đen mấy trăm mẫu, bên trong phủ kín các tầng lá thông dày đặc, khô ráo và rất ấm áp, tràn ngập mùi hương thông nồng nặc, đây là địa điểm cắm trại quý giá nhất trong cơn mưa thu giá lạnh này.
Hai vạn quân Tào tiến vào rừng thông, binh lính lập tức hoan hô, chạy nhảy khắp nơi giống như phi ngựa vòng quanh. Mỗi người đều tìm được một khu phủ lá thông khô ráo thuộc về mình, bọn chúng đã rất mệt mỏi, dỡ túi gạo và binh khí xuống là tụ tập cùng nhau uống nước nói chuyện, chờ được ăn cơm, rất nhiều binh lính mỏi mệt đến nỗi chẳng buồn ăn cơm, cởi bỏ chiếc áo giáp ướt sũng là chùm chăn lông đi ngủ.
Nhưng là một chủ tướng, Chu Linh biết rõ trách nhiệm của mình, gã vô cùng thận trọng. Trên thực tế, khi gã bình tĩnh lại thì không hài lòng lắm với mảnh rừng thông này, bốn phía đều là rừng rậm, rất khó phát hiện quân địch, hơn nữa vừa không ở chỗ cao cũng không có nước sông phòng hộ, rất dễ sinh hỏa hoạn. Nghĩ đến việc không rõ hướng đi của quân địch, lòng gã lại dấy lên nỗi lo lắng tột cùng.
Chu Linh nhìn bầu trời đã tối đen và mưa thu giá rét, bất đắc dĩ thở dài. Mặc dù đây không phải là nơi hạ trại lý tưởng, nhưng gã không thể đi tìm chỗ mới được, đành phải dựa vào thám báo tuần tra để bảo đảm an toàn.
Chu Linh đi vòng quanh một vòng, chỉ thấy đám binh lính túm năm tụm ba một chỗ chứ không cùng nghỉ ngơi theo đội của mình, cực kỳ hỗn loạn. Gã rất không hài lòng, hạ trại là chức trách của phó tướng, lần này phó tướng Mã Diên mất chức rồi, gã hét lớn một tiếng:
- Bảo Mã Diên tới gặp ta!
Một lát sau, phó tướng Mã Diên chạy như bay đến, trái với chủ tướng Chu Linh, lúc mới bắt đầu Mã Diên vô cùng lo lắng sẽ bị quân Giang Hạ tập kích nên dù hành quân hay hạ trại đều cực kỳ thân trọng.
Tuy nhiên sau ba ngày hành quân, tính cảnh giác của gã cũng bắt đầu suy giảm, bọn họ đã hành quân mấy trăm dặm rồi, nếu quân Giang Hạ muốn phục kích bọn họ thì đã ra tay từ lâu rồi, tuyệt nhiên không đời mấy trăm dặm vẫn không động thủ.
Gã cho rằng quân Giang Hạ nhất định đã tới huyện Dương Tân bằng một con đường nhỏ khác, không thể lập mai phục ở vùng hoang dã cách hàng trăm dặm, giữ vứng thành trì để đợi quân địch mệt mỏi mới tấn công. Sự thận trọng này của Chu Linh không hẳn là cẩn thận mà là trong lòng gã sợ hãi quân Giang Hạ.
Mã Diên đang ăn cơm tối thì bị Chu Linh sai người tới tìm, tay gã vẫn còn xách một ấm nước, miệng đang nhai nuốt miếng bánh rán thịt dê, cứ thế chạy tới trước mặt Chu Linh. Lúc này gã hớp hai hụm nước thật mạnh để nuốt miếng bánh cuối cùng vào bụng, ợ một cái thật dài và đánh rắm một cái rồi mới hàm hồ hành lễ nói:
- Tham kiến Chu tướng quân!
Trong Tào quân có câu “Nhất đẳng Hạ Hầu Tào, nhị đẳng Chử Hoảng Liêu, tam đẳng Vu Nhạc Lý, tứ đẳng xem Viên Thiệu”. Nói cách khác, tướng đầu hàng của quân Viên Thiệu chỉ ở vị trí tứ đẳng trong quân Tào.
Mã Diên chính là tướng đầu hàng của Viên Thiệu, tuy rằng được phong làm quan nội hầu, nhưng địa vị trong quân Tào thực sự không cao, chỉ là thuộc cấp của Hạ Hầu Uyên. Còn Chu Linh mặc dù cũng từng là thuộc cấp của Viên Thiệu nhưng gã đầu hàng sớm, địa vị cao hơn Mã Diên nhiều, ngang hàng với các đại tướng thuộc hạ của Tào Tháo như Từ Hoảng, Trương Liêu, đều thuộc hàng đại tướng nhị đẳng.
Chu Linh thấy Mã Diên chỉ để ý ăn uống, không quan tâm đến sự hỗn loạn của binh lính, lửa giận dữ trong lòng liền bùng bên. Nếu như trước đây vì Mã Diên là thuộc cấp của Hạ Hầu Uyên nên gã mới nhẫn nhịn trong lòng, nhưng lúc này thấy Mã Diên lại đánh rắm trước mặt mình, không chịu nổi gã bèn hét lớn:
- Bắt lại cho ta!
Mười mấy thân binh đồng loạt lao lên, ấn Mã Diên quỳ xuống đất. Mã Diên gào lên:
- Ta ăn một bữa cơm cũng không cho sao?
- Thân là phó tướng lại không để ý xem sĩ tốt hạ trại thế nào, đây có đúng là tội của ngươi không?
- Nơi cắm trại là do ta tìm được, ta đã làm hết chức trách, nhưng sau khi trời tối chủ tướng mới dẫn binh đến. Trời tối, đường trơn, lại ở trong rừng rậm, đám lính chen chúc lao vào, chủ tướng ở một bên cũng không để ý, chẳng lẽ đây là trách nhiệm của ta?
Chu Linh giận dữ, ý của Mã Diên chính là trách nhiệm của gã, gã thét ra lệnh:
- Dưới phạm phải, đánh ba mươi roi thật nặng cho ta!
Đám thân binh vung roi đánh thật mạnh, Mã Diên cắn răng không nói được một lời. Lát sau, đánh xong ba mươi roi, đám thân binh dìu gã dậy.
Chu Linh lại lạnh lùng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, đã phái thám báo đi chưa?
Mã Diên cúi đầu, sau một lúc lâu mới cất giọng căm giận:
- Đã phái sáu đội thám báo đi dò xét phạm vi năm dặm.
- Quá ít!
Giọng Chu Linh càng nghiêm nghị hơn, gã quát lớn:
- Ít nhất phải phái mười đội thám báo, hơn nữa phạm vi năm dặm quá nhỏ, mở rộng đến mười dặm cho ta.
- Ty chức tuân mệnh!
Mã Diên nhịn đau xoay người định đi thì Chu Linh lại quát:
- Đứng lại! Còn chuyện khác nữa.
Mã Diên dừng lại, không thèm quay đầu lạnh lùng hỏi:
- Chu tướng quân còn có chuyện gì sao?
Chu Linh chỉ đám binh lính xung quanh, giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi nhìn xem khắp nơi hỗn loạn, binh không thấy tướng, tướng không thấy binh. Nếu chẳng may có quân địch tập kích thì làm thế nào? Lập tức chỉnh đốn lại cho ta, còn dám không nghe lệnh thì ta sẽ chém ngươi ngay tức khắc!
- Tuân mệnh!
Mã Diên căm hận đáp lại, một tên lính ở bên dìu gã khập khiễng bước đi, trong lòng gã tràn đầy oán hận, chỉnh đốn lại quân đội làm sao làm được đây, trời đã tối, tập kết cả đội quân sẽ càng thêm hỗn loạn.
Huống hồ ngoài trời vẫn còn mưa, căn bản không gọi được binh lính. Điều này rõ ràng là Chu Linh kiếm cớ giết mình, khiến trong lòng gã căm hận cực độ.
Nhìn bóng Mã Diên đi xa, Chu Linh lạnh lùng hừ một tiếng, còn dám qua quýt cho xong chuyện thì không thể không giết gã.
Mã Diên vô cùng căm phẫn, nhưng gã không dám cãi lại quân lệnh, sợ Chu Linh tìm được cớ làm thịt mình, đành phải nín nhịn tới doanh trại của thám báo, cũng chính là nơi tập trung nghỉ ngơi của hàng trăm thám báo, gã hạ lệnh cho Nha tướng thám báo:
- Cấp trên có lệnh, phái thêm năm nhóm thám báo, phạm vi mở rộng đến mười dặm, ta đã truyền lệnh cho ngươi, nếu ngươi không chịu chấp hành thì tự đi giải thích với cấp trên đi!
Nha tướng nhận thấy gã đang cực kỳ tức giận nên không dám kháng lệnh, vội đi sắp xếp thám báo. Việc sắp xếp thám báo dễ nhưng muốn điều chỉnh lại đội ngũ thì vô cùng khó khăn, nhưng nghĩ đến việc Chu Linh sẽ kiếm cớ giết mình là Mã Diên lại vừa tức vừa hận.
Gã đành bất chấp khó khăn để chuẩn bị tập kết lần nữa, nhưng đúng lúc này, một tên lính chạy tới bẩm báo:
- Chủ tướng mời Mã tướng quân tới một chuyến.
Mã Diên lại quay lại doanh trại của Chu Linh, chỉ thấy mấy tên thám báo dẫn tới một lão già đeo giỏ thuốc trên lưng, Chu Linh đang tra khảo, tên thám báo bên cạnh là Thập Trưởng thì thầm với Mã Diên:
- Cách đây vài dặm về phía nam, chúng tôi phát hiện ra một con đường nhỏ khác, còn tìm được người đi hái thuốc này, lão có tình báo của quân địch.
Mai Diên hừ một tiếng, vểnh tai lắng nghe nhưng chỉ nghe thấy người đi hái thuốc nói:
- Sáng hôm nay, ta nhìn thấy một đội quân mấy nghìn người men theo con đường nhỏ đi về phía đông, ta nhìn theo cho đến lúc bọn họ biến mất ở phía xa, tiểu dân không dám nói dối.
- Bọn chúng mang theo xe ngựa, lương thực gì không?
Chu Linh cất tiếng hỏi.
- Mang theo hơn trăm chiếc xe bò, chở đầy các loại đồ đạc, muộn hơn một chút so với quân đội nhưng cũng đi qua vào buổi sáng. Tiểu dân đoán là đi tới huyện Dương Tân, huyện Dương Tân cách sáu bảy mươi dặm về phía trước, tiểu dân thường tới đó bán thuốc.
Chu Linh gật đầu, bảo đám lính dẫn người hái thuốc đi. Lúc này, gã cũng bình tâm lại, lạnh lùng nói với Mã Diên:
- Không cần tập kết lại nữa, bảo mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi một đêm đi! Canh bốn nấu cơm, canh năm xuất phát, ngày mai trước khi trời tối nhất định phải tới được huyện Dương Tân.
Mã Diên thầm chửi rủa trong lòng, tuy nhiên gã cũng thở phào.
- Ty chức xin ghi nhớ!
… …
Đêm càng lúc càng khuya, dần dần tới canh hai. Lúc đó, ở phía nam của rừng thông bỗng xuất hiện mấy chục bóng đen, bọn họ di chuyển nhanh nhẹn và linh hoạt, giống như ma quỷ, liên tục chuyển động về phía trước, từ từ đến gần mấy tên lính gác, khắp nơi đều có hai ba tên lính gác đang chen chúc nhau cùng ngủ.
Phía trên đầu tên lính gác xuất hiện một bóng người nhỏ gầy, giống như con khỉ, tay hắn cầm một chiếc đoản kiếm vô cùng sắc bén, từ từ bò xuống từ trên cây, y như con thằn lằn, đoản kiếm vung lên sáng lóa như chớp, lập tức chém đứt cổ họng của hai tên lính gác.
Hắn vung tay lên, mười mấy bóng đen chia thành năm nhóm, lao bổ về phía đám lính gác đang say ngủ hệt như mãnh hổ. Những bóng đen này là quân “Ứng kích” tinh nhuệ nhất trong quân Giang Hạ, mười mấy tên lính gác bỗng chốc bị tiêu diệt sạch, không ai sống sót. Tên thủ lĩnh nhỏ gầy trên cây nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng, giơ ngón tay cái về phía mọi người.
Hắn vung tay lên, dẫn theo đám thuộc hạ “Ưng kích” chạy về phía đông. Nhiệm vụ của quân “Ưng kích” là giải quyết đám lính canh ở ba mặt Đông – Tây – Nam, tạo cơ hội cho quân đội phía sau. Đúng lúc quân “Ưng kích” vừa đi không lâu, hàng trăm binh lính Giang Hạ phi như bay tới, bọn họ chạy vào trong rừng thông, bắt đầu phun dầu hỏa trên mặt đất và trên cây.
Trong rừng thông cực kỳ yên tĩnh, hai vạn quân Tào đều đang say ngủ. Trong một cái lều nhỏ, Chu Linh ngồi một mình trước đám cọc gỗ, nhìn chăm chú vào bản đồ trên cọc gỗ, lúc này gã đã tin quân Giang Hạ đã rút lui đi tới huyện Dương Tân, chuẩn bị chặn đánh mình ở huyện Dương Tân.
Trên bản đồ đánh dấu một số tin tình báo của huyện Dương Tân, chu vi thành trì khoảng mười lăm dặm, thành cao hai trượng có sông đào bảo vệ, chỉ có năm trăm trú binh. Trong khi đó huyện Hạ Trĩ là trung tâm chế luyện dầu hỏa của quân Trung Hạ, có hai nghìn quân đội. So sánh thì thấy huyện Dương Tân có buông lỏng hơn một chút.
Nhưng Chu Linh lại có hai nhiệm vụ quan trọng ở huyện Dương Tân và huyện Hạ Trĩ, phá hủy căn cứ chiết xuất dầu hỏa của quân Giang Hạ và hủy diệt đồng cỏ ven sông. Nghe nói hai bờ Phú Thủy toàn là các loại cỏ tốt cho chăn nuôi gia súc, dài tới hơn trăm dặm. Đây là địa điểm cung cấp cỏ khô quan trọng nhất của quân Giang Hạ, tiêu hủy được đồng cỏ này sẽ gây thiệt hại nghiêm trọng tới kỵ binh Giang Hạ.
Chu Linh cầm bút đánh hai dấu giao nhau thật đậm nối huyện Dương Tân với huyện Hạ Trĩ, đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi. Quân đội bỗng chốc rối loạn, một tên lính phi như bay đến lớn tiếng bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, việc lớn không hay, rừng thông cháy rồi!
Tác giả :
Cao Nguyệt