Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 37: Thiếu nữ con tin
Thiếu niên nam tử thấy Lưu Cảnh bộc lộ bộ mặt hung ác, sát cơ đằng đằng, thanh chủy thủ sắc bén đè ở cổ trên em gái, hắn vừa tức vừa hoảng nhưng lại vô kế khả thi.
Giằng co một lúc, thiếu niên nam tử đành bất đắc dĩ đành phải nhượng bộ, hung hăng trừng mắt với Lưu Cảnh, ra lệnh:
"Tất cả đi sang một bên!"
Mọi người rối rít tránh cửa quán rượu, Lưu Cảnh nói khẽ với cô gái nói:
"Tôi an toàn sẽ thả cô đi, nếu cô dám phản kháng một lần, tôi sẽ rạch một đao trên mặt cô, đi!"
Cô gái cắn môi tới mức trắng bệch, nàng chưa bao giờ bị bắt làm con tin, hơn nữa người bắt nàng lại còn là đàn ông, tay ôm nàng thật chặt, điều này làm nàng vừa khuất nhục vừa cảm thấy xấu hổ, quan trọng là nàng rất sợ hắn dùng đao rạch mặt mình, nếu vậy thì dung mạo của mình xong rồi.
Con gái dù sao cũng thích mình xinh đẹp, nhiều người coi trọng nhan sắc hơn cả tính mạng, nàng cũng biết tình cảnh của đối phương, chỉ cần đối phương không tổn thương nàng thì nàng cũng không mạo hiểm phản kháng.
Nàng đành nhịn lần khuất nhục này, đi theo Lưu Cảnh về phía cửa chính, Lưu Cảnh khống chế cô gái, từng bước rời quán rượu. Lúc này, tùy tùng của Lưu Cảnh đã nghe tin từ bến tàu chạy về.
Hắn thấy Lưu Cảnh đi ra, vội vàng ra cởi dây buộc ngựa, Lưu Cảnh huýt sáo một tiếng, chiến mã ngoan ngoãn đi theo ra phía bến đò.
Thiếu niên nam tử cùng với hơn 10 thủ hạ đi theo, hắn nhìn cơ thể yểu điệu của em gái bị Lưu Cảnh kéo lê về phía bến đò, mắt giận tức mới có thể phun lửa, âm thầm thề, nhất định phải bầm thây người này thành vạn đoạn.
"Mọi người nghe cho kỹ, trên bến đò, chỉ cần hắn thả người là chúng ta sẽ đồng thời động thủ, không thể để cho hắn chạy mất, biết chưa?"
"Rõ!"
Mọi người nắm chặt binh khí, từng bước từng bước đi theo Lưu Cảnh, tích lực chờ thời.
Trên bến đò, thuyền bè đã chuẩn bị xong, đây là một chiếc lâu thuyền năm trăm thạch (1), tùy tùng của Lưu Cảnh dắt ngựa lên thuyền trước.
(1) Thạch: đơn vị tính số lượng lúa, thạch lúa, trọng lượng chuyên chở của tàu thuyền thời này lấy thạch làm đơn vị tính
Lưu Cảnh nhìn theo đám người đi theo hắn tới bến đò, thấy bọn họ nắm chặt binh khí, bố trí người ở bốn phía, rất rõ ràng là muốn phát động công kích.
"Ngu xuẩn!"
Lưu Cảnh cười lạnh, nói khẽ với cô gái:
"Lên thuyền đi!"
"Tại sao còn phải lên thuyền!"
Cô gái nổi giận, nàng cắn răng nhìn Lưu Cảnh:
"Ta đã đi theo tới tận đây, ngươi định bao giờ mới chịu thả ta?"
Lưu Cảnh vẫn đè chủy thủ vào gò má của nàng, không thương hương tiếc ngọc: xem tại TruyệnFULL.vn
"Qua sông tôi sẽ thả cô, lên thuyền!"
Cô gái bất đắc dĩ bị Lưu Cảnh kéo lên thuyền, thuyền lớn chậm rãi khởi động, thiếu niên nam tử giận dữ, xông lên trước hô:
"Họ Lưu kia, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, tại sao không thả em gái ta!"
Lưu Cảnh không quay đầu lại nói:
"Các ngươi đợi thêm một giờ, thuyền phu sẽ tự động đưa em gái ngươi trở về, nếu các ngươi dám giở trò, lệnh muội ắt sẽ táng thân đáy sông, nặng nhẹ thế nào, tự các ngươi ước lượng đi!"
Thiếu niên nam tử hận tới cực điểm nhưng không thể làm gì, đành trơ mắt nhìn thuyền rời bến.
Một gã tùy tùng tiến lên thấp giọng nói:
"Thiếu chủ, không bằng chúng ta lái thuyền theo sau, động thủ ở dưới nước!"
Thiếu niên nam tử quay đầu trừng mắt một cái, trút toàn bộ lửa giận lên người này, đá mạnh một cước:
"Đồ ngu, Thượng Hương ở trên tay hắn, ngươi muốn hại chết nàng sao?"
Mọi người sợ hãi, không ai dám lên tiếng nữa.
Thiếu niên nam tử nheo mắt nhìn chiếc thuyền đi xa, trầm giọng nói:
"Lần này là ta khinh địch, ta nhận thua, lần kế sẽ không để cho hắn chạy mất."
Hắn lại quay đầu dặn dò một gã thủ hạ:
"Ngươi theo hắn tới Tương Dương, dò hỏi tung tích của ngựa Đích Lô, đồng thời tra rõ thân phận người này, sau đó trở về bẩm báo."
"Tuân lệnh!"
Thủ hạ thi lễ một cái, vội vã tìm thuyền rời đi.
... . . . .
Trên sông lớn, chiếc thuyền từ từ đi tới bờ bên kia, Lưu Cảnh chắp tay đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn sóng nước mênh mông. Lúc này, Lưu Cảnh đã thả cô gái kia ra, nàng ngồi một bên nhẹ nhàng xoa vết rách nơi gò má.
Mặc dù vết thương không sâu lắm, nhưng vế rách này cũng phải mất chừng hai tháng mới khỏi hắn, trong lòng nàng vừa hận vừa tức, nước mắt đã tuôn rơi.
Lưu Cảnh không nhịn được nhìn cô gái một cái.
"Ngươi nhìn cái gì!"
Cô gái cắn răng nghiến lợi nhìn hắn nói:
"Tốt nhất là một đao giết ta đi, sau đó ném xác xuống sông, đỡ sau này ta tìm ngươi tính sổ."
"Tôi vô tình mạo phạm cô nương nhưng do các người lừa tôi quá mức, ngựa Đích Lô là do tôi liều mạng trên chiến trường mới có được, các người lại ngang nhiên muốn cướp nó đi. Nếu không phải vì cô nương từng sóng vai tác chiến với tôi, tôi đã sớm giết rồi, Lưu Cảnh tôi lòng dạ độc ác, nói được là làm được."
"Ngươi tên là Lưu Cảnh!"
Cô gái nhìn hắn:
"Ngươi không phải Lưu Kiện? Ngươi gạt chúng ta."
Lưu Cảnh cười, nhìn nàng nói:
"Thì cứ coi như lừa các người đi, chẳng qua cô nương cũng họ Đào sao?"
Cô gái khinh miệt bĩu môi:
"Ta họ gì, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đắc tội ta, ngươi sẽ phải hối hận cả đời."
"Trên trâm cài của cô nương có một chữ “Nhân”, đó là tên của cô nương, tôi đoán cô nương họ Tôn, đúng không?"
Sắc mặt cô gái đại biến, sau đó trở nên ảm đạm, hoảng sợ nhìn Lưu Cảnh, đối phương vạch trần lai lịch của nàng, khiến nàng vô cùng sợ hãi, huynh trưởng và tùy tùng đều không ở đây, thuyền đến bờ bên kia, hắn sẽ để cho mình đi sao?
Cô gái nhìn xuống dòng sông, trong lòng đang tính toán xem có nên nhảy sông chạy trốn hay không.
Lưu Cảnh lạnh nhạt nói:
"Bất kể cô họ Tôn hay họ Tào, lời tôi nói rất có trọng lượng, sang bờ bên kia sẽ thả cô về. Chẳng qua cô nương và lệnh huynh tốt nhất không nên mạo hiểm mà thâm nhập hiểm cảnh, các người quá non nớt, rất nhiều câu nói để lộ chân tướng, tôi có thể nhìn ra thì người khác cũng làm được."
Lưu Cảnh nói câu này khiến cô gái thoáng an lòng, yên lặng chốc lát, nàng không nhịn được hỏi:
"Ngươi suy đoán thế nào?"
Lưu Cảnh cười ha hả:
"Vừa rồi tôi chỉ lừa cô một chút thôi, cô lại tự mình thừa nhận, cô nương, cô nói xem?"
"Ngươi. . . . ."
Cô gái giận đến khắp mặt đỏ bừng:
"Ngươi. . . . Ngươi là tên vô lại!"
Lưu Cảnh biết, mặc dù Tôn Kiên và Lưu Biểu là kẻ thù truyền kiếp, nhưng điều này chẳng liên quan gì tới hắn. Tuy nhiên, bây giờ hắn bắt cóc em gái Tôn Quyền, hậu quả của chuyện này cũng khiến hắn lãnh đủ, cho nên hắn nói toạc thân phận của nàng, để khi trở về Đông Ngô thiếu hắn một cái nhân tình!
Một lát sau, thiếu nữ đã bình tĩnh lại, không nhịn được liếc mắt nhìn Lưu Cảnh, cắn đôi môi, thấp giọng nói:
"Lưu tướng quân, thất phu vô tội, hoài bích có tội, ngay cả Trương Võ cũng không giữ nổi con ngựa này, tướng quân chỉ là một Truân trưởng nho nhỏ thì kiểu gì nó cũng không thuộc về tướng quân. Nếu như tướng quân chịu đem chiến mã hiến tặng cho tôi, tôi không chỉ cho tướng quân ba nghìn lượng hoàng kim, mà còn tiến cử tướng quân làm Nha tướng Giang Đông, hơn nữa chuyện tướng quân mạo phạm tôi cũng được xóa bỏ, thế nào, đây chính là cơ hội để tướng quân thăng quan phát tài đấy."
"Cô nương đang khuyên ta đầu hàng Đông Ngô sao?"
Lưu Cảnh cười cười nhìn nàng.
Cô gái thở dài:
"Là tôi nói thật lòng, tướng quân chắc chắn không giữ nổi con ngựa này, đúng rồi, tướng quân cũng họ Lưu, trừ phi tướng quân là con cháu của Lưu Biểu, nhưng mà. . . có thể sao?"
Cô gái nhìn Lưu Cảnh, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi, nàng hy vọng Lưu Cảnh có thể biết thiệt hơn, đem ngựa giao cho nàng. Đúng lúc này, chiếc thuyền bỗng nhiên lắc lư, nàng nhận ra mình đã đến bờ bên kia.
Lưu Cảnh không làm như nàng mong đợi, hắn dắt chiến mã khẽ khom người:
"Cô nương, bảo trọng nhé!"
"Lưu Cảnh, ngươi không sợ ta trả thù hay sao?"
Cô gái xông lên trước mấy bước la lớn, trong lòng nàng tràn đầy khuất nhục, nhìn Lưu Cảnh cứ như vậy rời đi, nàng không cam lòng.
Lưu Cảnh dừng bước, hắn không quay đầu lại mà trầm giọng nói:
"Tôi không làm hại cô nương, vì sao cô nương phải hại tôi?"
Nói xong, hắn dắt chiến mã lên bờ, hai người phóng người lên ngựa, Lưu Cảnh dặn tùy tùng một câu, tùy tùng ném một thanh đao cho cô gái rồi hai người phóng ngựa rời đi.
Có lẽ là do trong lòng tức giận, cô gái nhất thời không cảm nhận được thâm ý trong hành động ném đao của Lưu Cảnh. Thấy bóng người Lưu Cảnh biến mất, nàng giậm chân một cái:
"Họ Lưu kia, ngươi chờ đấy!"
Mặc dù nàng vô cùng phẫn hận với việc Lưu Cảnh bắt cóc mình, không muốn tiếp nhận nhân tình của người khác, nhưng rất nhanh, loại phẫn hận này đã phai nhạt đi mấy phần.
Bởi vì nàng đã nhận ra, nếu như hắn không cho nàng một thanh đao, sợ rằng đường về của nàng sẽ khó khăn hơn nhiều, dù sao trên thuyền cũng có sảu bảy thuyền phu thô lỗ, do lúc nãy nàng bị bắt giữ nên thể hiện thái độ khinh thị, loại khinh thị này khiến ánh mắt của họ trở nên bất thiện.
Cô gái tung người nhảy một cái lên thang lầu, một đao chém gãy tay vịn, phẫn nộ quát:
"Lái thuyền đàng hoàng cho ta, nếu không các người đừng mong sống sót”.
Thiếu nữ mạnh mẽ khiến thuyền phu thu hồi ý khinh thị, không dám có lòng xấu xa, chậm rãi di chuyển thuyền sang bờ bên kia.
... . .
Thành Võ Xương, Hoàng Tổ chắp tay đứng trong hạc đình trên bến tàu, đưa mắt nhìn đội thuyền của Lưu Bị đi xa, hắn khe khẽ thở dài, trên mặt nở nụ cười thâm ý.
"Cha, hài nhi có đôi lời muốn nói."
Con trai trưởng của Hoàng Tổ là Hoàng Xạ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, có một số lời đã nghẹn trong lòng hắn mấy ngày nay, hắn đợi đại quân Lưu Bị rời đi rồi mới nói.
Hoàng Tổ gật đầu, nháy mắt với đám thân binh bên cạnh, đám thân binh rối rít rời khỏi đình, người cuối cùng khép cửa lại.
"Ngô nhi có lời gì muốn nói?"
"Cha giao kết Lưu Bị, hài nhi rất lo lắng châu mục sẽ không vui, Vương Uy theo quân cùng đi, châu mục sao có thể không biết? Châu mục có thể vì chuyện này bất mãn với cha hay không."
Hoàng Tổ nheo mắt cười:
"Điều kiêng kị quan trường này ta sao lại không biết, đó là do con chưa hiểu, loại chuyện như vậy một khi phát sinh, Lưu Biểu ngoài việc chèn ép ta, sẽ còn cách khác là lôi kéo ta. Con cảm thấy Lưu Biểu sẽ lựa chọn phương án nào với Hoàng thị Giang Hạ?"
Hoàng Xạ giờ mới hiểu được thâm ý của phụ thân:
"Ý cha nói, châu mục sẽ tăng cường lung lạc Hoàng gia, để cho cha không kết minh với Lưu Bị đúng không ạ?"
"Đó là đương nhiên!"
Hoàng Tổ cười nói:
"Lưu Biểu yên ổn phải có thế gia Kinh châu ủng hộ, hắn không dám đắc tội danh môn Kinh châu, nhất là Hoàng thị Giang Hạ ta. Điều này quan hệ trực tiếp đến an nguy của quận Giang Hạ, chẳng nhẽ hắn không sợ chèn ép ta quá mức, ta sẽ đầu hàng Giang Đông hay sao. Cho nên hắn sẽ chỉ còn cách lung lạc ta mà thôi, sẽ không dám chèn ép nữa."
Nói tới chỗ này, Hoàng Tổ khẽ thở dài:
"Hai năm này, Lưu Biểu có chút khinh thị với ta, việc Lưu Bị nịnh hót ta coi như là cảnh cáo hắn một cái đi, để cho hắn tỉnh táo lại một chút."
"Cha quả nhiên cao minh!"
Hoàng Xạ giờ mới hiểu được dụng ý của phụ thân, trong lòng rất khâm phục, hắn dừng một chút rồi nói:
"Vậy cha có thể nhân cơ hội châu mục nhượng bộ để nói chuyện Tam đệ bị giết, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, ít nhất cái tên Lưu Cảnh đó phải công khai xin lỗi Hoàng gia!"
"Con thì biết cái gì!"
Hoàng Tổ lạnh lùng liếc mắt nhìn con trai:
"Chuyện này ta đã viết thư nhận tội với Lưu Biểu, là Hoàng Tổ ta quản thúc con cháu không nghiêm, khiến chúng ban ngày ban mặt công khai dùng vũ lực cướp đoạt dân nữ, trừng phạt nó là đúng tội!"
Hoàng Xạ ngạc nhiên:
"Việc này. . . . . Cha làm vậy không khỏi quá tổn thương tình cảm của người trong tộc rồi."
Hoàng Tổ chắp tay nhìn mặt sông, hồi lâu, hắn cười nhạt:
"Tình cảm trong gia tộc so với lợi ích của ta thật không đáng nhắc tới."
Giằng co một lúc, thiếu niên nam tử đành bất đắc dĩ đành phải nhượng bộ, hung hăng trừng mắt với Lưu Cảnh, ra lệnh:
"Tất cả đi sang một bên!"
Mọi người rối rít tránh cửa quán rượu, Lưu Cảnh nói khẽ với cô gái nói:
"Tôi an toàn sẽ thả cô đi, nếu cô dám phản kháng một lần, tôi sẽ rạch một đao trên mặt cô, đi!"
Cô gái cắn môi tới mức trắng bệch, nàng chưa bao giờ bị bắt làm con tin, hơn nữa người bắt nàng lại còn là đàn ông, tay ôm nàng thật chặt, điều này làm nàng vừa khuất nhục vừa cảm thấy xấu hổ, quan trọng là nàng rất sợ hắn dùng đao rạch mặt mình, nếu vậy thì dung mạo của mình xong rồi.
Con gái dù sao cũng thích mình xinh đẹp, nhiều người coi trọng nhan sắc hơn cả tính mạng, nàng cũng biết tình cảnh của đối phương, chỉ cần đối phương không tổn thương nàng thì nàng cũng không mạo hiểm phản kháng.
Nàng đành nhịn lần khuất nhục này, đi theo Lưu Cảnh về phía cửa chính, Lưu Cảnh khống chế cô gái, từng bước rời quán rượu. Lúc này, tùy tùng của Lưu Cảnh đã nghe tin từ bến tàu chạy về.
Hắn thấy Lưu Cảnh đi ra, vội vàng ra cởi dây buộc ngựa, Lưu Cảnh huýt sáo một tiếng, chiến mã ngoan ngoãn đi theo ra phía bến đò.
Thiếu niên nam tử cùng với hơn 10 thủ hạ đi theo, hắn nhìn cơ thể yểu điệu của em gái bị Lưu Cảnh kéo lê về phía bến đò, mắt giận tức mới có thể phun lửa, âm thầm thề, nhất định phải bầm thây người này thành vạn đoạn.
"Mọi người nghe cho kỹ, trên bến đò, chỉ cần hắn thả người là chúng ta sẽ đồng thời động thủ, không thể để cho hắn chạy mất, biết chưa?"
"Rõ!"
Mọi người nắm chặt binh khí, từng bước từng bước đi theo Lưu Cảnh, tích lực chờ thời.
Trên bến đò, thuyền bè đã chuẩn bị xong, đây là một chiếc lâu thuyền năm trăm thạch (1), tùy tùng của Lưu Cảnh dắt ngựa lên thuyền trước.
(1) Thạch: đơn vị tính số lượng lúa, thạch lúa, trọng lượng chuyên chở của tàu thuyền thời này lấy thạch làm đơn vị tính
Lưu Cảnh nhìn theo đám người đi theo hắn tới bến đò, thấy bọn họ nắm chặt binh khí, bố trí người ở bốn phía, rất rõ ràng là muốn phát động công kích.
"Ngu xuẩn!"
Lưu Cảnh cười lạnh, nói khẽ với cô gái:
"Lên thuyền đi!"
"Tại sao còn phải lên thuyền!"
Cô gái nổi giận, nàng cắn răng nhìn Lưu Cảnh:
"Ta đã đi theo tới tận đây, ngươi định bao giờ mới chịu thả ta?"
Lưu Cảnh vẫn đè chủy thủ vào gò má của nàng, không thương hương tiếc ngọc: xem tại TruyệnFULL.vn
"Qua sông tôi sẽ thả cô, lên thuyền!"
Cô gái bất đắc dĩ bị Lưu Cảnh kéo lên thuyền, thuyền lớn chậm rãi khởi động, thiếu niên nam tử giận dữ, xông lên trước hô:
"Họ Lưu kia, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, tại sao không thả em gái ta!"
Lưu Cảnh không quay đầu lại nói:
"Các ngươi đợi thêm một giờ, thuyền phu sẽ tự động đưa em gái ngươi trở về, nếu các ngươi dám giở trò, lệnh muội ắt sẽ táng thân đáy sông, nặng nhẹ thế nào, tự các ngươi ước lượng đi!"
Thiếu niên nam tử hận tới cực điểm nhưng không thể làm gì, đành trơ mắt nhìn thuyền rời bến.
Một gã tùy tùng tiến lên thấp giọng nói:
"Thiếu chủ, không bằng chúng ta lái thuyền theo sau, động thủ ở dưới nước!"
Thiếu niên nam tử quay đầu trừng mắt một cái, trút toàn bộ lửa giận lên người này, đá mạnh một cước:
"Đồ ngu, Thượng Hương ở trên tay hắn, ngươi muốn hại chết nàng sao?"
Mọi người sợ hãi, không ai dám lên tiếng nữa.
Thiếu niên nam tử nheo mắt nhìn chiếc thuyền đi xa, trầm giọng nói:
"Lần này là ta khinh địch, ta nhận thua, lần kế sẽ không để cho hắn chạy mất."
Hắn lại quay đầu dặn dò một gã thủ hạ:
"Ngươi theo hắn tới Tương Dương, dò hỏi tung tích của ngựa Đích Lô, đồng thời tra rõ thân phận người này, sau đó trở về bẩm báo."
"Tuân lệnh!"
Thủ hạ thi lễ một cái, vội vã tìm thuyền rời đi.
... . . . .
Trên sông lớn, chiếc thuyền từ từ đi tới bờ bên kia, Lưu Cảnh chắp tay đứng ở đầu thuyền, ngắm nhìn sóng nước mênh mông. Lúc này, Lưu Cảnh đã thả cô gái kia ra, nàng ngồi một bên nhẹ nhàng xoa vết rách nơi gò má.
Mặc dù vết thương không sâu lắm, nhưng vế rách này cũng phải mất chừng hai tháng mới khỏi hắn, trong lòng nàng vừa hận vừa tức, nước mắt đã tuôn rơi.
Lưu Cảnh không nhịn được nhìn cô gái một cái.
"Ngươi nhìn cái gì!"
Cô gái cắn răng nghiến lợi nhìn hắn nói:
"Tốt nhất là một đao giết ta đi, sau đó ném xác xuống sông, đỡ sau này ta tìm ngươi tính sổ."
"Tôi vô tình mạo phạm cô nương nhưng do các người lừa tôi quá mức, ngựa Đích Lô là do tôi liều mạng trên chiến trường mới có được, các người lại ngang nhiên muốn cướp nó đi. Nếu không phải vì cô nương từng sóng vai tác chiến với tôi, tôi đã sớm giết rồi, Lưu Cảnh tôi lòng dạ độc ác, nói được là làm được."
"Ngươi tên là Lưu Cảnh!"
Cô gái nhìn hắn:
"Ngươi không phải Lưu Kiện? Ngươi gạt chúng ta."
Lưu Cảnh cười, nhìn nàng nói:
"Thì cứ coi như lừa các người đi, chẳng qua cô nương cũng họ Đào sao?"
Cô gái khinh miệt bĩu môi:
"Ta họ gì, ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đắc tội ta, ngươi sẽ phải hối hận cả đời."
"Trên trâm cài của cô nương có một chữ “Nhân”, đó là tên của cô nương, tôi đoán cô nương họ Tôn, đúng không?"
Sắc mặt cô gái đại biến, sau đó trở nên ảm đạm, hoảng sợ nhìn Lưu Cảnh, đối phương vạch trần lai lịch của nàng, khiến nàng vô cùng sợ hãi, huynh trưởng và tùy tùng đều không ở đây, thuyền đến bờ bên kia, hắn sẽ để cho mình đi sao?
Cô gái nhìn xuống dòng sông, trong lòng đang tính toán xem có nên nhảy sông chạy trốn hay không.
Lưu Cảnh lạnh nhạt nói:
"Bất kể cô họ Tôn hay họ Tào, lời tôi nói rất có trọng lượng, sang bờ bên kia sẽ thả cô về. Chẳng qua cô nương và lệnh huynh tốt nhất không nên mạo hiểm mà thâm nhập hiểm cảnh, các người quá non nớt, rất nhiều câu nói để lộ chân tướng, tôi có thể nhìn ra thì người khác cũng làm được."
Lưu Cảnh nói câu này khiến cô gái thoáng an lòng, yên lặng chốc lát, nàng không nhịn được hỏi:
"Ngươi suy đoán thế nào?"
Lưu Cảnh cười ha hả:
"Vừa rồi tôi chỉ lừa cô một chút thôi, cô lại tự mình thừa nhận, cô nương, cô nói xem?"
"Ngươi. . . . ."
Cô gái giận đến khắp mặt đỏ bừng:
"Ngươi. . . . Ngươi là tên vô lại!"
Lưu Cảnh biết, mặc dù Tôn Kiên và Lưu Biểu là kẻ thù truyền kiếp, nhưng điều này chẳng liên quan gì tới hắn. Tuy nhiên, bây giờ hắn bắt cóc em gái Tôn Quyền, hậu quả của chuyện này cũng khiến hắn lãnh đủ, cho nên hắn nói toạc thân phận của nàng, để khi trở về Đông Ngô thiếu hắn một cái nhân tình!
Một lát sau, thiếu nữ đã bình tĩnh lại, không nhịn được liếc mắt nhìn Lưu Cảnh, cắn đôi môi, thấp giọng nói:
"Lưu tướng quân, thất phu vô tội, hoài bích có tội, ngay cả Trương Võ cũng không giữ nổi con ngựa này, tướng quân chỉ là một Truân trưởng nho nhỏ thì kiểu gì nó cũng không thuộc về tướng quân. Nếu như tướng quân chịu đem chiến mã hiến tặng cho tôi, tôi không chỉ cho tướng quân ba nghìn lượng hoàng kim, mà còn tiến cử tướng quân làm Nha tướng Giang Đông, hơn nữa chuyện tướng quân mạo phạm tôi cũng được xóa bỏ, thế nào, đây chính là cơ hội để tướng quân thăng quan phát tài đấy."
"Cô nương đang khuyên ta đầu hàng Đông Ngô sao?"
Lưu Cảnh cười cười nhìn nàng.
Cô gái thở dài:
"Là tôi nói thật lòng, tướng quân chắc chắn không giữ nổi con ngựa này, đúng rồi, tướng quân cũng họ Lưu, trừ phi tướng quân là con cháu của Lưu Biểu, nhưng mà. . . có thể sao?"
Cô gái nhìn Lưu Cảnh, trong đôi mắt tràn đầy mong đợi, nàng hy vọng Lưu Cảnh có thể biết thiệt hơn, đem ngựa giao cho nàng. Đúng lúc này, chiếc thuyền bỗng nhiên lắc lư, nàng nhận ra mình đã đến bờ bên kia.
Lưu Cảnh không làm như nàng mong đợi, hắn dắt chiến mã khẽ khom người:
"Cô nương, bảo trọng nhé!"
"Lưu Cảnh, ngươi không sợ ta trả thù hay sao?"
Cô gái xông lên trước mấy bước la lớn, trong lòng nàng tràn đầy khuất nhục, nhìn Lưu Cảnh cứ như vậy rời đi, nàng không cam lòng.
Lưu Cảnh dừng bước, hắn không quay đầu lại mà trầm giọng nói:
"Tôi không làm hại cô nương, vì sao cô nương phải hại tôi?"
Nói xong, hắn dắt chiến mã lên bờ, hai người phóng người lên ngựa, Lưu Cảnh dặn tùy tùng một câu, tùy tùng ném một thanh đao cho cô gái rồi hai người phóng ngựa rời đi.
Có lẽ là do trong lòng tức giận, cô gái nhất thời không cảm nhận được thâm ý trong hành động ném đao của Lưu Cảnh. Thấy bóng người Lưu Cảnh biến mất, nàng giậm chân một cái:
"Họ Lưu kia, ngươi chờ đấy!"
Mặc dù nàng vô cùng phẫn hận với việc Lưu Cảnh bắt cóc mình, không muốn tiếp nhận nhân tình của người khác, nhưng rất nhanh, loại phẫn hận này đã phai nhạt đi mấy phần.
Bởi vì nàng đã nhận ra, nếu như hắn không cho nàng một thanh đao, sợ rằng đường về của nàng sẽ khó khăn hơn nhiều, dù sao trên thuyền cũng có sảu bảy thuyền phu thô lỗ, do lúc nãy nàng bị bắt giữ nên thể hiện thái độ khinh thị, loại khinh thị này khiến ánh mắt của họ trở nên bất thiện.
Cô gái tung người nhảy một cái lên thang lầu, một đao chém gãy tay vịn, phẫn nộ quát:
"Lái thuyền đàng hoàng cho ta, nếu không các người đừng mong sống sót”.
Thiếu nữ mạnh mẽ khiến thuyền phu thu hồi ý khinh thị, không dám có lòng xấu xa, chậm rãi di chuyển thuyền sang bờ bên kia.
... . .
Thành Võ Xương, Hoàng Tổ chắp tay đứng trong hạc đình trên bến tàu, đưa mắt nhìn đội thuyền của Lưu Bị đi xa, hắn khe khẽ thở dài, trên mặt nở nụ cười thâm ý.
"Cha, hài nhi có đôi lời muốn nói."
Con trai trưởng của Hoàng Tổ là Hoàng Xạ đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, có một số lời đã nghẹn trong lòng hắn mấy ngày nay, hắn đợi đại quân Lưu Bị rời đi rồi mới nói.
Hoàng Tổ gật đầu, nháy mắt với đám thân binh bên cạnh, đám thân binh rối rít rời khỏi đình, người cuối cùng khép cửa lại.
"Ngô nhi có lời gì muốn nói?"
"Cha giao kết Lưu Bị, hài nhi rất lo lắng châu mục sẽ không vui, Vương Uy theo quân cùng đi, châu mục sao có thể không biết? Châu mục có thể vì chuyện này bất mãn với cha hay không."
Hoàng Tổ nheo mắt cười:
"Điều kiêng kị quan trường này ta sao lại không biết, đó là do con chưa hiểu, loại chuyện như vậy một khi phát sinh, Lưu Biểu ngoài việc chèn ép ta, sẽ còn cách khác là lôi kéo ta. Con cảm thấy Lưu Biểu sẽ lựa chọn phương án nào với Hoàng thị Giang Hạ?"
Hoàng Xạ giờ mới hiểu được thâm ý của phụ thân:
"Ý cha nói, châu mục sẽ tăng cường lung lạc Hoàng gia, để cho cha không kết minh với Lưu Bị đúng không ạ?"
"Đó là đương nhiên!"
Hoàng Tổ cười nói:
"Lưu Biểu yên ổn phải có thế gia Kinh châu ủng hộ, hắn không dám đắc tội danh môn Kinh châu, nhất là Hoàng thị Giang Hạ ta. Điều này quan hệ trực tiếp đến an nguy của quận Giang Hạ, chẳng nhẽ hắn không sợ chèn ép ta quá mức, ta sẽ đầu hàng Giang Đông hay sao. Cho nên hắn sẽ chỉ còn cách lung lạc ta mà thôi, sẽ không dám chèn ép nữa."
Nói tới chỗ này, Hoàng Tổ khẽ thở dài:
"Hai năm này, Lưu Biểu có chút khinh thị với ta, việc Lưu Bị nịnh hót ta coi như là cảnh cáo hắn một cái đi, để cho hắn tỉnh táo lại một chút."
"Cha quả nhiên cao minh!"
Hoàng Xạ giờ mới hiểu được dụng ý của phụ thân, trong lòng rất khâm phục, hắn dừng một chút rồi nói:
"Vậy cha có thể nhân cơ hội châu mục nhượng bộ để nói chuyện Tam đệ bị giết, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, ít nhất cái tên Lưu Cảnh đó phải công khai xin lỗi Hoàng gia!"
"Con thì biết cái gì!"
Hoàng Tổ lạnh lùng liếc mắt nhìn con trai:
"Chuyện này ta đã viết thư nhận tội với Lưu Biểu, là Hoàng Tổ ta quản thúc con cháu không nghiêm, khiến chúng ban ngày ban mặt công khai dùng vũ lực cướp đoạt dân nữ, trừng phạt nó là đúng tội!"
Hoàng Xạ ngạc nhiên:
"Việc này. . . . . Cha làm vậy không khỏi quá tổn thương tình cảm của người trong tộc rồi."
Hoàng Tổ chắp tay nhìn mặt sông, hồi lâu, hắn cười nhạt:
"Tình cảm trong gia tộc so với lợi ích của ta thật không đáng nhắc tới."
Tác giả :
Cao Nguyệt