Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 36: Quán rượu Xích Bích
Quận Giang Hạ ao hồ rất nhiều, sông ngòi ngang dọc, người dân ở đây bình thường đều dùng thuyền để di chuyển, thương nhân phần lớn đều đi đường thủy, vừa vận chuyển được nhiều hàng hóa, vừa thoải mái trong việc đi đường.
Nhưng đường bộ cũng có người đi, từ huyện Dương Tân ra bắc tới Tương Dương có hai đường chính, một là đi qua Hạ Khẩu, dọc theo bờ phải Hán Thủy ra bắc, con đường còn lại chính là đi qua bến đò Xích Bích, dọc theo bờ trái Hán Thủy ra bắc.
Hai con đường, đi con đường thứ hai thuận lợi hơn.
Trưa hôm nay, trên bến đò Xích Bích xuất hiện một gã quan quân trẻ tuổi, sau lưng mang theo một gã kỵ binh tùy tùng, mặc dù tướng mạo đường đường, nghi biểu phi phàm, nhưng cái khiến người ta chú ý lại là chiến mã hắn đang cưỡi.
Đây là một chiến mã màu trắng, cực kỳ hùng tuấn, bước đi phiêu dật mà có lực, khiến ai trên đường cũng phải nghé mắt nhìn.
Quan quân này đương nhiên là Lưu Cảnh, hắn không hộ tống đại quân Lưu Bị đi thuyền trở về Tương Dương, mà cưỡi ngựa yêu theo đường bộ trở về, Lưu Bị không thuyết phục được hắn, lại lo lắng ngựa của hắn bị người đánh cắp, bèn phái một gã thủ hạ võ nghệ cao cường hộ vệ.
Mới có được bảo mã, cái khát vọng muốn sớm chiều ở cùng để tạo tình cảm khiến Lưu Cảnh không chịu đi thuyền, một đường cưỡi ngựa ra bắc, vừa đi đường vừa củng cố tình cảm
Lưu Cảnh đứng trên một cái gò cao nhìn Trường Giang cuồn cuộn, nơi này chính là Xích Bích, “Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, sông sâu sóng cả lấp anh hùng”, chưa tới bảy năm nữa, nơi này sẽ bùng nổ một trận chiến quyết định thế cục thiên hạ.
Lưu Cảnh đưa mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng bị một gã tửu bảo cắt đứt mạch suy tư:
"Quân gia, đã gần trưa rồi, vào tiểu điếm uống một ly rượu rồi qua sông! Bây giờ thuyền phu trên bến đò cũng đang nghỉ ngơi, không có ai chở đâu."
Lưu Cảnh quay đầu nhìn tửu bảo, thấy đối phương mặt mũi tươi cười, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt tình, liền hỏi:
"Quán rượu của cậu ở đâu?"
Tửu bảo chỉ một quán rượu sau lưng cách nơi đứng không xa:
"Tửu quán đệ nhất trấn nhỏ đấy!"
Lưu Cảnh nhìn theo theo ngón tay đối phương, thấy quán rượu nằm cách trấn Xích Bích chừng 500 bước, trấn Xích Bích là một trấn nhỏ, có chừng trăm gia đình, phần lớn mọi người đều mở tiệm buôn bán.
Hai bên đường ở đây có đầy đủ các loại cửa hàng, lữ xá, quán rượu, thanh lâu, nguyên liệu nấu ăn, tạp hóa nam bắc…, tổng cộng có khoảng mấy chục tiệm, chủ yếu là bán cho khách qua sông.
Thuyền bè qua sông hầu như đều cập bến Xích Bích, lên bờ uống rượu mua đồ, cho nên trấn Xích Bích rất là náo nhiệt.
Tửu quán đứng đầu trấn nhỏ theo hướng chỉ của tửu bảo là một quán rượu hai tầng, phía sau còn có vườn rau trống, diện tích ước chừng hai mẫu, ở cửa có một chuồng ngựa, hiện đang có mười mấy con, ở bên cạnh có một tấm biển gỗ, phía trên đề tên quán rượu, tấm gỗ đã được sơn vàng, trên viết ba chữ to như cái đấu: 'Xuân Lai cư'.
Lưu Cảnh nóng lòng qua sông, hắn đang do dự thì tùy tùng cười nói:
"Không thì Lưu tướng quân cứ đi uống một ly rượu, tôi tới bến đò chuẩn bị thuyền bè, sau đó sẽ quay lại."
Lưu Cảnh gật đầu một cái, như vậy cũng được, lúc này, tửu bảo lại cười nói:
"Trong quán rượu còn có bạn của quân gia, là họ nhận ra quân gia nên bảo tiểu nhân tới mời."
"Bạn?"
Lưu Cảnh hơi sững sờ, hắn không nhớ nổi mình có bằng hữu gì ở quận Giang Hạ, hắn nghi ngờ nhìn quán rượu một cái, lòng hiếu kỳ khiến hắn giục ngựa đi về phía quán rượu.
Quán rượu làm ăn cũng khá thịnh vượng, bàn trên lầu hai đã kín, ở lầu một mới được một nửa khách nhân, ước chừng mười mấy người.
Lưu Cảnh vừa tới đã thấy ở cửa có hai người đang đứng, một nam một nữ rất trẻ, tuổi tác thiếu niên kia tương đương với hắn, vóc người khôi ngô cao lớn, mắt hổ mũi cao, da hơi đen, mặc cẩm bào, thắt lưng bằng lụa cẩm, anh tư bừng bừng, nhưng ánh mắt hắn nhìn chiến mã của Lưu Cảnh rất nóng bỏng.
Mà cô gái thì Lưu Cảnh biết, không phải tiểu cô nương cùng hắn đánh giết Hoàng Dật trên cầu Xuân đó sao? Hóa ra là nàng!
Cô gái nhìn thấy Lưu Cảnh, vội vàng cười tủm tỉm đứng lên:
"Tướng quân còn nhớ tôi không?"
Lưu Cảnh gật đầu:
"Cô nương có thể bình an rời thành Võ Xương, ta cũng yên tâm!"
Hắn buộc chiến mã vào chuồng ngựa, lại dặn tửu bảo dùng thức ăn và nước uống thượng hạng cho ngựa rồi mới đi vào quán rượu, hơi chắp tay cười nói:
"Không nghĩ tới ở Xích Bích có thể gặp lại cô nương, quả nhiên là nhân sinh hà xử bất tương phùng (nơi nào cũng có thể gặp nhau)."
Cô gái không còn mặc đồ đen áo khoác đỏ như lần trước, mà mặc một bộ trang phục điển hình của con gái, lộ ra vóc người thon dài, trên người lại khoác thêm một cái áo ngắn, chiếc cổ trắng như tuyết được phủ thêm một tấm khăn hồ ly màu đỏ.
Trên người nàng không còn một chút sát khí nào cả, không thấy bóng dáng của đoản kiếm và chiến cung đâu, trở nên ôn nhu hiền thục, mặc dù tuổi tác hơi nhỏ nhưng giơ tay nhấc chân đã có một loại nhã trí không nói thành lời, gần như là khác hoàn toàn với lần trước.
Cô gái yêu kiều thi lễ:
"Đa tạ công tử một mình chịu tội, giúp tôi bình an rời thành thành Võ Xương, tiểu nữ trong lòng vô cùng cảm kích."
Nàng mặc dù luyện tập võ nghệ, ghét ác như thù, giết người bất chấp hậu quả, nhưng lúc bình thường tâm tư lại rất tinh tế, việc Lưu Cảnh cố tình chịu mọi trách nhiệm nàng cũng có thể nhận ra.
"Cô nương quá khen!"
Lưu Cảnh cười thi lễ, không để chuyện này ở trong lòng, hắn phát hiện thiếu niên ngồi đối diện dường như khá nôn nóng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía chiến mã của mình, trong đôi mắt toát lên sự mong muốn khó che giấu, điều này khiến cho Lưu Cảnh sinh lòng cảnh giác, chẳng lẽ bọn họ vì chiến mã của mình mà tới?
Hắn nhẹ nhàng tằng hắng một cái, nhìn thiếu niên cười nói:
"Tại hạ Lưu Kiện, là một Truân trưởng trong quân Kinh châu, xin hỏi nhân huynh tôn tính là chi?"
Thiếu niên thu hồi ánh mắt, có vẻ hơi mất bình tĩnh, giống như không muốn người khác nhìn thấu tâm tư, vội vàng ôm quyền nói:
"Tại hạ họ Đào, người Sài Tang, tướng quân có thể gọi ta là Tứ lang, đây là em gái ta, đa tạ công tử ở thành Võ Xương tương trợ."
Lưu Cảnh giờ mới biết thân phận của bọn họ, hóa ra là người của gia tộc họ Đào ở Sài Tang, khó trách trông như người giàu sang.
"Đào công tử không nên khách khí, thật ra tôi phải cảm tạ lệnh muội xuất thủ tương trợ mới đúng."
"Ha hả! Tướng quân quá khiêm nhường."
Thiếu niên khoát tay cười nói:
"Tướng quân mời ngồi đi!"
Lưu Cảnh khiêm nhượng mấy câu liền ngồi xuống, ngồi đúng vị trí có thể nhìn thấy con ngựa của hắn, thiếu niên lại sai người mang rượu, cười híp mắt hỏi:
"Nghe giọng nói, tướng quân hình như là người ở khu vực Thái Sơn, tại sao lại nhập ngũ ở Kinh châu?"
"Thiên hạ đại loạn, có gì mà không thể."
Lưu Cảnh cười nhạt, lấy từ trong ngực ra một cái túi cẩm nhỏ, cẩn thận lôi ra một cái trâm cài trả lại cho cô gái:
"Đây là trâm cài của cô nương! Quá tinh sảo, chỉ hi vọng tôi không làm hỏng nó."
Ánh mắt cô gái sáng lên, tươi cười rạng rỡ nhận lấy chiếc trâm:
"Tôi còn tưởng đã mất rồi, hóa ra công tử nhặt được, bây giờ trả lại khiến tôi vô cùng biết ơn."
Lúc này, ánh mắt của thiếu niên lại nhìn về phía chiến mã bên ngoài, hắn rốt cuộc không nhịn được nói:
"Lưu tướng quân, chiến mã ngoài cửa có phải đoạt được trong tay Trương Võ không?"
"Đúng vậy! Trương Võ bị tôi giết chết, ngựa của hắn đương nhiên thuộc về tôi, tôi thấy công tử rất hứng thú với con ngựa này."
Thiếu niên cắn môi một cái, lấy hết dũng khí nói:
"Thực không dám giấu giếm, chúng tôi tới Giang Hạ chính là vì con ngựa này, dưới mắt con ngựa này có một nhúm lông trắng trông như giọt lệ nên mới có tên là Đích Lô, là danh mã trong thiên hạ, tôi nguyện ý bỏ ra trăm lượng vàng mua con ngựa này, không biết tướng quân có chịu bỏ thứ mình yêu thích hay không?"
Lưu Cảnh nở nụ cười, thiếu niên này đúng là không hiểu sự đời, đã nói là danh mã trong thiên hạ mà chỉ muốn bỏ ra trăm lượng vàng để mua, làm gì có ai đồng ý mối làm ăn này.
Lưu Cảnh lắc đầu:
"Là ngàn vàng cũng không bán!"
Thiếu niên biến sắc, ngây người hồi lâu rồi uống cạn sạch một ly rượu, cô gái bên cạnh cười nói:
"Lưu tướng quân, con ngựa này chúng tôi đã chú ý tới nó nhiều năm trước, cũng phái người liên hệ với Trương Võ, Trương Võ cũng đồng ý đem con ngựa này tặng chúng tôi, không ngờ lại xảy ra chiến sự, Trương Võ ngoài ý muốn bỏ mình, con ngựa này bị tướng quân bắt được, điều này khiến cho chúng tôi tiếc nuối vô cùng. Nếu như tướng quân tin chúng tôi, có thể theo chúng tôi tới Đào gia ở Sài Tang một chuyến, chúng tôi nguyện lấy ba nghìn lượng hoàng kim đổi lấy con ngựa này, không biết tướng quân có đồng ý hay không?"
"Hóa ra là vì con ngựa này tôi và cô nương mới có thể gặp lại nhau, xem ra các người đã sớm chú ý tới tôi rồi."
Lưu Cảnh lắc đầu:
"Đáng tiếc quá! Vạn kim tôi cũng không đổi."
Lưu Cảnh vừa dứt lời, thiếu niên đặt mạnh ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nói:
"Ta thấy ngươi ở thành Võ Xương tương trợ xá muội nên mới khách khí với ngươi, nói chuyện mua bán, nếu không chúng ta đã sớm động thủ rồi, họ Lưu kia, chớ rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
"Đào công tử là muốn đoạt ngựa của ta sao?"
Giọng nói của Lưu Cảnh cũng trở nên lạnh lùng, đối chọi gay gắt.
"Ta chỉ khuyên ngươi thức thời vụ mới là tuấn kiệt, võ nghệ của ngươi kém cả xá muội của ta, chưa tính đến ta thì còn những người khác, ngươi mở to mắt mà nhìn xung quanh đi!"
Thiếu niên nói tới chỗ này, hơn mười tửu khách trong tửu quán đều đứng lên, ai lấy đều khôi ngô lực lưỡng, ánh mắt sắc bén, bên hông đều có lợi đao, bọn họ đóng toàn bộ cửa sổ lại đề phòng Lưu Cảnh bỏ trốn.
Lưu Cảnh cười ha hả:
"Xem tình hình, ta chỉ còn cách thức thời làm tuấn kiệt thôi, tốt nhất là hai tay dâng tặng chiến mã."
Hắn vừa nói dứt lời là động thủ liền, đưa tay kéo cô gái tới trước mặt mình, không đợi cô gái phản kháng đã dùng tay siết cổ, một thanh chủy thủ đặt vào gò má.
Cô gái phản ứng cũng cực nhanh, cùi chỏ thúc mạnh về phía sau, đánh đúng ngực Lưu Cảnh. Lưu Cảnh rên lên một tiếng, chủy thủ trong tay thêm sức, một tia máu xuất hiện trên má của nàng.
"Cô còn dám làm bậy, dung mạo của cô sẽ thay đổi đấy."
Cô gái không sợ chết nhưng lại vô cùng sợ dung mạo sẽ bị hủy, giết một trăm Lưu Cảnh cũng không lấy lại được dung mạo như hoa như ngọc bây giờ. Nàng siết chặt quả đấm, trong lòng tức giận vô cùng, hô to:
"Đồ vô sỉ, ngươi mau buông ta ra!"
Lưu Cảnh bắt cô gái làm con tin, cô gái phản kháng rồi khuất phục, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, cho tới lúc này, thiếu niên kia và tùy tùng bốn phía mới phản ứng kịp.
"Ngươi lớn mật!"
Thiếu niên đột nhiên giận dữ, vỗ bàn một cái đứng dậy:
"Buông nàng ra!"
Tùy tùng bốn phía cùng nhau rút đao xông tới, Lưu Cảnh đứng lên, kéo cô gái dựa vào vách tường, lạnh lùng nói:
"Thật xin lỗi, ta luôn là người không thức thời vụ, các ngươi nếu muốn nàng chết thì cứ tiến lên đi."
Đám tùy tùng đưa mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên này tử nhỏ lớn lên trong quyền quý, lúc nào cũng cao cao tại thượng, không biết thế gian hiểm ác, hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lưu Cảnh lại dám bắt muội muội của hắn làm con tin, đơn giản vì đây chính là ăn gan hùm mật gấu. Hắn không biết Lưu Cảnh là người hành động theo bản tính, thiên hạ không chuyện gì hắn không dám làm.
Thiếu niên nhất thời có chút bối rối, nếu như em gái xảy ra chuyện, hắn làm sao ăn nói với mẫu thân và Nhị ca? Hắn hít một hơi thật sâu, vội vàng khoát tay:
"Ngươi buông nàng ra, ta sẽ không lấy ngựa của ngươi nữa."
Lưu Cảnh nhận thấy rõ là thiếu niên đã yếu thế, thiếu nữ này còn quý báu hơn so với cả công chúa, đây chính là nhược điểm trí mạng của họ, đã như vậy thì sao hắn có thể thả nàng?
Lưu Cảnh cười lạnh, nghiêm nghị quát lên:
"Tất cả tránh qua một bên cho ta!"
Nhưng đường bộ cũng có người đi, từ huyện Dương Tân ra bắc tới Tương Dương có hai đường chính, một là đi qua Hạ Khẩu, dọc theo bờ phải Hán Thủy ra bắc, con đường còn lại chính là đi qua bến đò Xích Bích, dọc theo bờ trái Hán Thủy ra bắc.
Hai con đường, đi con đường thứ hai thuận lợi hơn.
Trưa hôm nay, trên bến đò Xích Bích xuất hiện một gã quan quân trẻ tuổi, sau lưng mang theo một gã kỵ binh tùy tùng, mặc dù tướng mạo đường đường, nghi biểu phi phàm, nhưng cái khiến người ta chú ý lại là chiến mã hắn đang cưỡi.
Đây là một chiến mã màu trắng, cực kỳ hùng tuấn, bước đi phiêu dật mà có lực, khiến ai trên đường cũng phải nghé mắt nhìn.
Quan quân này đương nhiên là Lưu Cảnh, hắn không hộ tống đại quân Lưu Bị đi thuyền trở về Tương Dương, mà cưỡi ngựa yêu theo đường bộ trở về, Lưu Bị không thuyết phục được hắn, lại lo lắng ngựa của hắn bị người đánh cắp, bèn phái một gã thủ hạ võ nghệ cao cường hộ vệ.
Mới có được bảo mã, cái khát vọng muốn sớm chiều ở cùng để tạo tình cảm khiến Lưu Cảnh không chịu đi thuyền, một đường cưỡi ngựa ra bắc, vừa đi đường vừa củng cố tình cảm
Lưu Cảnh đứng trên một cái gò cao nhìn Trường Giang cuồn cuộn, nơi này chính là Xích Bích, “Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, sông sâu sóng cả lấp anh hùng”, chưa tới bảy năm nữa, nơi này sẽ bùng nổ một trận chiến quyết định thế cục thiên hạ.
Lưu Cảnh đưa mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng bị một gã tửu bảo cắt đứt mạch suy tư:
"Quân gia, đã gần trưa rồi, vào tiểu điếm uống một ly rượu rồi qua sông! Bây giờ thuyền phu trên bến đò cũng đang nghỉ ngơi, không có ai chở đâu."
Lưu Cảnh quay đầu nhìn tửu bảo, thấy đối phương mặt mũi tươi cười, trong đôi mắt tràn đầy nhiệt tình, liền hỏi:
"Quán rượu của cậu ở đâu?"
Tửu bảo chỉ một quán rượu sau lưng cách nơi đứng không xa:
"Tửu quán đệ nhất trấn nhỏ đấy!"
Lưu Cảnh nhìn theo theo ngón tay đối phương, thấy quán rượu nằm cách trấn Xích Bích chừng 500 bước, trấn Xích Bích là một trấn nhỏ, có chừng trăm gia đình, phần lớn mọi người đều mở tiệm buôn bán.
Hai bên đường ở đây có đầy đủ các loại cửa hàng, lữ xá, quán rượu, thanh lâu, nguyên liệu nấu ăn, tạp hóa nam bắc…, tổng cộng có khoảng mấy chục tiệm, chủ yếu là bán cho khách qua sông.
Thuyền bè qua sông hầu như đều cập bến Xích Bích, lên bờ uống rượu mua đồ, cho nên trấn Xích Bích rất là náo nhiệt.
Tửu quán đứng đầu trấn nhỏ theo hướng chỉ của tửu bảo là một quán rượu hai tầng, phía sau còn có vườn rau trống, diện tích ước chừng hai mẫu, ở cửa có một chuồng ngựa, hiện đang có mười mấy con, ở bên cạnh có một tấm biển gỗ, phía trên đề tên quán rượu, tấm gỗ đã được sơn vàng, trên viết ba chữ to như cái đấu: 'Xuân Lai cư'.
Lưu Cảnh nóng lòng qua sông, hắn đang do dự thì tùy tùng cười nói:
"Không thì Lưu tướng quân cứ đi uống một ly rượu, tôi tới bến đò chuẩn bị thuyền bè, sau đó sẽ quay lại."
Lưu Cảnh gật đầu một cái, như vậy cũng được, lúc này, tửu bảo lại cười nói:
"Trong quán rượu còn có bạn của quân gia, là họ nhận ra quân gia nên bảo tiểu nhân tới mời."
"Bạn?"
Lưu Cảnh hơi sững sờ, hắn không nhớ nổi mình có bằng hữu gì ở quận Giang Hạ, hắn nghi ngờ nhìn quán rượu một cái, lòng hiếu kỳ khiến hắn giục ngựa đi về phía quán rượu.
Quán rượu làm ăn cũng khá thịnh vượng, bàn trên lầu hai đã kín, ở lầu một mới được một nửa khách nhân, ước chừng mười mấy người.
Lưu Cảnh vừa tới đã thấy ở cửa có hai người đang đứng, một nam một nữ rất trẻ, tuổi tác thiếu niên kia tương đương với hắn, vóc người khôi ngô cao lớn, mắt hổ mũi cao, da hơi đen, mặc cẩm bào, thắt lưng bằng lụa cẩm, anh tư bừng bừng, nhưng ánh mắt hắn nhìn chiến mã của Lưu Cảnh rất nóng bỏng.
Mà cô gái thì Lưu Cảnh biết, không phải tiểu cô nương cùng hắn đánh giết Hoàng Dật trên cầu Xuân đó sao? Hóa ra là nàng!
Cô gái nhìn thấy Lưu Cảnh, vội vàng cười tủm tỉm đứng lên:
"Tướng quân còn nhớ tôi không?"
Lưu Cảnh gật đầu:
"Cô nương có thể bình an rời thành Võ Xương, ta cũng yên tâm!"
Hắn buộc chiến mã vào chuồng ngựa, lại dặn tửu bảo dùng thức ăn và nước uống thượng hạng cho ngựa rồi mới đi vào quán rượu, hơi chắp tay cười nói:
"Không nghĩ tới ở Xích Bích có thể gặp lại cô nương, quả nhiên là nhân sinh hà xử bất tương phùng (nơi nào cũng có thể gặp nhau)."
Cô gái không còn mặc đồ đen áo khoác đỏ như lần trước, mà mặc một bộ trang phục điển hình của con gái, lộ ra vóc người thon dài, trên người lại khoác thêm một cái áo ngắn, chiếc cổ trắng như tuyết được phủ thêm một tấm khăn hồ ly màu đỏ.
Trên người nàng không còn một chút sát khí nào cả, không thấy bóng dáng của đoản kiếm và chiến cung đâu, trở nên ôn nhu hiền thục, mặc dù tuổi tác hơi nhỏ nhưng giơ tay nhấc chân đã có một loại nhã trí không nói thành lời, gần như là khác hoàn toàn với lần trước.
Cô gái yêu kiều thi lễ:
"Đa tạ công tử một mình chịu tội, giúp tôi bình an rời thành thành Võ Xương, tiểu nữ trong lòng vô cùng cảm kích."
Nàng mặc dù luyện tập võ nghệ, ghét ác như thù, giết người bất chấp hậu quả, nhưng lúc bình thường tâm tư lại rất tinh tế, việc Lưu Cảnh cố tình chịu mọi trách nhiệm nàng cũng có thể nhận ra.
"Cô nương quá khen!"
Lưu Cảnh cười thi lễ, không để chuyện này ở trong lòng, hắn phát hiện thiếu niên ngồi đối diện dường như khá nôn nóng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía chiến mã của mình, trong đôi mắt toát lên sự mong muốn khó che giấu, điều này khiến cho Lưu Cảnh sinh lòng cảnh giác, chẳng lẽ bọn họ vì chiến mã của mình mà tới?
Hắn nhẹ nhàng tằng hắng một cái, nhìn thiếu niên cười nói:
"Tại hạ Lưu Kiện, là một Truân trưởng trong quân Kinh châu, xin hỏi nhân huynh tôn tính là chi?"
Thiếu niên thu hồi ánh mắt, có vẻ hơi mất bình tĩnh, giống như không muốn người khác nhìn thấu tâm tư, vội vàng ôm quyền nói:
"Tại hạ họ Đào, người Sài Tang, tướng quân có thể gọi ta là Tứ lang, đây là em gái ta, đa tạ công tử ở thành Võ Xương tương trợ."
Lưu Cảnh giờ mới biết thân phận của bọn họ, hóa ra là người của gia tộc họ Đào ở Sài Tang, khó trách trông như người giàu sang.
"Đào công tử không nên khách khí, thật ra tôi phải cảm tạ lệnh muội xuất thủ tương trợ mới đúng."
"Ha hả! Tướng quân quá khiêm nhường."
Thiếu niên khoát tay cười nói:
"Tướng quân mời ngồi đi!"
Lưu Cảnh khiêm nhượng mấy câu liền ngồi xuống, ngồi đúng vị trí có thể nhìn thấy con ngựa của hắn, thiếu niên lại sai người mang rượu, cười híp mắt hỏi:
"Nghe giọng nói, tướng quân hình như là người ở khu vực Thái Sơn, tại sao lại nhập ngũ ở Kinh châu?"
"Thiên hạ đại loạn, có gì mà không thể."
Lưu Cảnh cười nhạt, lấy từ trong ngực ra một cái túi cẩm nhỏ, cẩn thận lôi ra một cái trâm cài trả lại cho cô gái:
"Đây là trâm cài của cô nương! Quá tinh sảo, chỉ hi vọng tôi không làm hỏng nó."
Ánh mắt cô gái sáng lên, tươi cười rạng rỡ nhận lấy chiếc trâm:
"Tôi còn tưởng đã mất rồi, hóa ra công tử nhặt được, bây giờ trả lại khiến tôi vô cùng biết ơn."
Lúc này, ánh mắt của thiếu niên lại nhìn về phía chiến mã bên ngoài, hắn rốt cuộc không nhịn được nói:
"Lưu tướng quân, chiến mã ngoài cửa có phải đoạt được trong tay Trương Võ không?"
"Đúng vậy! Trương Võ bị tôi giết chết, ngựa của hắn đương nhiên thuộc về tôi, tôi thấy công tử rất hứng thú với con ngựa này."
Thiếu niên cắn môi một cái, lấy hết dũng khí nói:
"Thực không dám giấu giếm, chúng tôi tới Giang Hạ chính là vì con ngựa này, dưới mắt con ngựa này có một nhúm lông trắng trông như giọt lệ nên mới có tên là Đích Lô, là danh mã trong thiên hạ, tôi nguyện ý bỏ ra trăm lượng vàng mua con ngựa này, không biết tướng quân có chịu bỏ thứ mình yêu thích hay không?"
Lưu Cảnh nở nụ cười, thiếu niên này đúng là không hiểu sự đời, đã nói là danh mã trong thiên hạ mà chỉ muốn bỏ ra trăm lượng vàng để mua, làm gì có ai đồng ý mối làm ăn này.
Lưu Cảnh lắc đầu:
"Là ngàn vàng cũng không bán!"
Thiếu niên biến sắc, ngây người hồi lâu rồi uống cạn sạch một ly rượu, cô gái bên cạnh cười nói:
"Lưu tướng quân, con ngựa này chúng tôi đã chú ý tới nó nhiều năm trước, cũng phái người liên hệ với Trương Võ, Trương Võ cũng đồng ý đem con ngựa này tặng chúng tôi, không ngờ lại xảy ra chiến sự, Trương Võ ngoài ý muốn bỏ mình, con ngựa này bị tướng quân bắt được, điều này khiến cho chúng tôi tiếc nuối vô cùng. Nếu như tướng quân tin chúng tôi, có thể theo chúng tôi tới Đào gia ở Sài Tang một chuyến, chúng tôi nguyện lấy ba nghìn lượng hoàng kim đổi lấy con ngựa này, không biết tướng quân có đồng ý hay không?"
"Hóa ra là vì con ngựa này tôi và cô nương mới có thể gặp lại nhau, xem ra các người đã sớm chú ý tới tôi rồi."
Lưu Cảnh lắc đầu:
"Đáng tiếc quá! Vạn kim tôi cũng không đổi."
Lưu Cảnh vừa dứt lời, thiếu niên đặt mạnh ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nói:
"Ta thấy ngươi ở thành Võ Xương tương trợ xá muội nên mới khách khí với ngươi, nói chuyện mua bán, nếu không chúng ta đã sớm động thủ rồi, họ Lưu kia, chớ rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
"Đào công tử là muốn đoạt ngựa của ta sao?"
Giọng nói của Lưu Cảnh cũng trở nên lạnh lùng, đối chọi gay gắt.
"Ta chỉ khuyên ngươi thức thời vụ mới là tuấn kiệt, võ nghệ của ngươi kém cả xá muội của ta, chưa tính đến ta thì còn những người khác, ngươi mở to mắt mà nhìn xung quanh đi!"
Thiếu niên nói tới chỗ này, hơn mười tửu khách trong tửu quán đều đứng lên, ai lấy đều khôi ngô lực lưỡng, ánh mắt sắc bén, bên hông đều có lợi đao, bọn họ đóng toàn bộ cửa sổ lại đề phòng Lưu Cảnh bỏ trốn.
Lưu Cảnh cười ha hả:
"Xem tình hình, ta chỉ còn cách thức thời làm tuấn kiệt thôi, tốt nhất là hai tay dâng tặng chiến mã."
Hắn vừa nói dứt lời là động thủ liền, đưa tay kéo cô gái tới trước mặt mình, không đợi cô gái phản kháng đã dùng tay siết cổ, một thanh chủy thủ đặt vào gò má.
Cô gái phản ứng cũng cực nhanh, cùi chỏ thúc mạnh về phía sau, đánh đúng ngực Lưu Cảnh. Lưu Cảnh rên lên một tiếng, chủy thủ trong tay thêm sức, một tia máu xuất hiện trên má của nàng.
"Cô còn dám làm bậy, dung mạo của cô sẽ thay đổi đấy."
Cô gái không sợ chết nhưng lại vô cùng sợ dung mạo sẽ bị hủy, giết một trăm Lưu Cảnh cũng không lấy lại được dung mạo như hoa như ngọc bây giờ. Nàng siết chặt quả đấm, trong lòng tức giận vô cùng, hô to:
"Đồ vô sỉ, ngươi mau buông ta ra!"
Lưu Cảnh bắt cô gái làm con tin, cô gái phản kháng rồi khuất phục, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, cho tới lúc này, thiếu niên kia và tùy tùng bốn phía mới phản ứng kịp.
"Ngươi lớn mật!"
Thiếu niên đột nhiên giận dữ, vỗ bàn một cái đứng dậy:
"Buông nàng ra!"
Tùy tùng bốn phía cùng nhau rút đao xông tới, Lưu Cảnh đứng lên, kéo cô gái dựa vào vách tường, lạnh lùng nói:
"Thật xin lỗi, ta luôn là người không thức thời vụ, các ngươi nếu muốn nàng chết thì cứ tiến lên đi."
Đám tùy tùng đưa mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên này tử nhỏ lớn lên trong quyền quý, lúc nào cũng cao cao tại thượng, không biết thế gian hiểm ác, hắn nằm mơ cũng không ngờ, Lưu Cảnh lại dám bắt muội muội của hắn làm con tin, đơn giản vì đây chính là ăn gan hùm mật gấu. Hắn không biết Lưu Cảnh là người hành động theo bản tính, thiên hạ không chuyện gì hắn không dám làm.
Thiếu niên nhất thời có chút bối rối, nếu như em gái xảy ra chuyện, hắn làm sao ăn nói với mẫu thân và Nhị ca? Hắn hít một hơi thật sâu, vội vàng khoát tay:
"Ngươi buông nàng ra, ta sẽ không lấy ngựa của ngươi nữa."
Lưu Cảnh nhận thấy rõ là thiếu niên đã yếu thế, thiếu nữ này còn quý báu hơn so với cả công chúa, đây chính là nhược điểm trí mạng của họ, đã như vậy thì sao hắn có thể thả nàng?
Lưu Cảnh cười lạnh, nghiêm nghị quát lên:
"Tất cả tránh qua một bên cho ta!"
Tác giả :
Cao Nguyệt