Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 244: Tình thế nguy cấp
Canh hai, Văn Sính vẫn chưa nghỉ ngơi, nhiều năm nhập ngũ khiến y có một loại mẫn cảm khác thường, y cảm thấy đêm nay sẽ phát sinh quân tình, nhưng không biết quân tình sẽ phát sinh ở nơi nào, là Tân Dã hay là Phàn Thành?
Nhưng đây chỉ là sự mẫn cảm của y, mà không phải tình báo xác thực, y vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, các binh sỹ đều đã chìm trong giấc ngủ, điều y có thể làm đó là duy trì sự phòng bị cao nhất.
Văn Sính lệnh cho binh sỹ mặc giáp ôm đao đi ngủ, còn phái ra hai mươi đội trinh sát, gia tăng tuần tra phía bắc, lại lệnh cho một nghìn cung nỏ thủ trực đêm, nghiêm thủ ở trong quân doanh, mặc dù như thế, y vẫn cảm thấy không an tâm, đứng ngồi không yên.
Bỗng nhiên từ phía xa truyền đến một tràng âm thanh dồn dập, thầm nghe có binh sỹ hô to:
- Mau bẩm báo Đại soái, phát hiện tình hình quân địch!
Văn Sính lòng trầm xuống, quả nhiên đến rồi! Y bước nhanh ra khỏi đại trướng, chỉ thấy một tên binh sỹ hối hả chạy tới, hô to:
- Bẩm Đại soái, ngoài ba dặm phát hiện kỵ binh quân Tào, đang đánh về hướng đại doanh!
Văn Sính kinh hãi, lập tức ra lệnh:
- Nổi trống tập trung quân!
"Tùng! Tùng! Tùng!"
Chiếc trống trận khổng lồ vang lên, các binh sỹ bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đều nhảy dựng lên, chạy vọt ra khỏi đại trướng, nhanh chóng tập trung ở ngoài lều trướng, không đến thời gian nửa nén hương, một vạn quân Kinh Châu đã tập kết hoàn tất.
Lúc này, bọn họ đã nghe được tiếp vó ngựa như sấm rền, càng lúc càng gần, khoảng cách đến đại doanh chỉ còn một dặm
Văn Sính lại vội vàng ra lệnh:
- Đốt lửa hiệu!
Phong hỏa đài phía nam đại doanh đã đốt lửa, ánh lửa dữ dội, báo động cho Phàn Thành và Tương Dương ở phương nam.
Văn Sính đã chạy đến bên cạnh doanh lũy, bức lũy bốn phía đại doanh đều được làm bằng gỗ đắp bùn đất lên, cao khoảng hai trượng, được xây thêm giá gỗ, binh sỹ đứng trên giá gỗ bắn tên ra ngoài, phía dưới cũng có lỗ châu mai cho nỏ bắn ra, trên cung dưới nỏ, có thứ tự lớp lang.
Văn Sính đứng trên giá gỗ nhìn chăm chú về phía bắc, nhờ ánh trăng mờ mờ chiếu rọi, y mơ hồ thấy ở phía xa xuất hiện một đoàn bóng đen, ước chừng ngoài năm trăm bước, tiếng vó ngựa như sấm, bụi đất tung bay, đội kỵ binh đang hăng hái chạy về hướng đại doanh.
- Cung nỏ chuẩn bị!
Văn Sính lớn tiếng hô to.
Năm trăm cung tiễn thủ đứng trên ván gỗ đặt tên lên dây, hướng đầu mũi tên lên, chuẩn bị bắn theo đường vòng cung, mà nỏ thủ phía dưới thì tay cầm cường nỏ, chìa mũi tên ra khỏi lỗ châu mai, bọn họ đều không cần ngắm, hiệu lệnh vừa hạ xuống loạn tiễn cùng bắn ra.
Lúc này, Phó tướng Dương Hưng chạy tới như bay, bẩm báo với Văn Sính:
- Bẩm Đại soái, binh sỹ đã tập kết xong xuôi!
Tâm tình Văn Sính thoáng buông nhẹ, y có kinh nghiệm phong phú, biết rằng tập kết hoàn tất trước lúc quân địch phát động đợt công kích thứ nhất, thì đã có bảy thành cơ hội thắng lợi, Văn Sính lập tức ra lệnh:
- Điều động ba nghìn cung nỏ thủ và một nghìn đao thuẫn binh tiến lên phòng ngự, các binh sỹ còn lại chuẩn bị tác chiến!
Trong đêm tối, sát khí tràn đến, kỵ binh quân Tào đã vọt đến ngoài trăm bước, Văn Sính hét lớn một tiếng:
- Bắn!
Tiếng mõ vang lên, một nghìn cung nỏ thủ đồng thời bắn tên, năm trăm mũi tên bay lên trời, như một đám mây đen, nhanh chóng bay về phía đội kỵ binh. (Vào thời này thường là hai cung nỏ thủ điều khiển một cây nỏ cho nên một nghìn cung nỏ thủ chỉ bắn ra năm trăm mũi tên)
Mà tốc độ của nỏ tiễn nhanh, sức mạnh lại lớn, tựa như một đàn châu chấu gào thét mà tới, nháy mắt đã bay vào đội kỵ binh quân Tào, nhất thời người ngựa đều ngã, hơn trăm tên kỵ binh đã bị bắn rơi xuống đất.
Ngay sau đó mưa tên lại từ trên không trung trút xuống, tầm bắn cung tên khá ngắn, chỉ có bảy mươi bước, nhưng vẫn còn mấy mươi tên thoát khỏi nỏ tiễn, tên kỵ binh lao lên xa nhất đã bị bắn ngã.
Lúc này Phó tướng Dương Hưng suất lĩnh ba nghìn cung nỏ thủ và một nghìn đao thuẫn binh chi viện, các binh sỹ vội vàng chạy lên giá gỗ, đao thuẫn binh đứng sát vào bức lũy giơ thuẫn lên tạo thành một bức tường thuẫn, bảo vệ cung binh phía sau.
Cung binh đứng phía sau bức tường thuẫn, giương cung lắp tên, bắn lên không trung, mà nỏ thủ lại nấp ở dưới lũy mà bắn tên, có trình tự lớp lang, vô cùng có kết cấu.
Quân Tào không chiếm được một chút ưu thế, bọn họ từ đầu đến cuối không tiến được vào trong năm mươi bước xung quanh đại doanh, năm đợt tên đã bắn xong, kỵ binh đã tử thương gần năm trăm người, điều này đối với kỵ binh huấn luyện tốn kém mà nói, đã là tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Ở hậu phương, Đại tướng Nhạc Tiến lông mày nhíu lại, lúc y tiếp nhận quân lệnh, lấy tập kích bất ngờ làm phương thức để tấn công đại doanh quân Kinh Châu, đánh tan tác hàng phòng ngự một vạn quân ở phía bắc Phàn Thành, sau đó lập tức chiếm đóng Phàn Thành.
Đây là quân lệnh của chủ tướng Tào Nhân giao cho y, mệnh lệnh rất rõ ràng, công phá đại doanh quân Kinh Châu mới là chính, chiếm đóng Phàn Thành chỉ là phụ.
Nhạc Tiến cũng có kinh nghiệm phong phú, y biết kỵ binh tập kích trong đêm, chỉ cần đối phương không có chuẩn bị tốt, nhất định sẽ công phá đại doanh trước khi binh sỹ đối phương tập kết, một khi kỵ binh đã lọt vào đại doanh, quân địch đã hết hy vọng.
Nhưng y lại không ngờ rằng Văn Sính kinh nghiệm dày dặn, sớm đã có sự chuẩn bị, khiến hắn đánh mất tiên cơ.
Kỵ binh tấn công doanh nhờ chiếm được tiên cơ, xuất kỳ bất ý, nhưng một khi đánh mất tiên cơ, kỵ binh sẽ phơi bày dưới làn tên của đối phương, rất hiển nhiên, y đã thua một nước cờ.
Nhạc Tiến thấy kỵ binh tử thương thảm trọng, trong lòng y thầm hối hận, sớm biết như vậy đã bắt dân chúng của trấn Hà Khẩu đến đây, để bọn họ xung phong lên trước, thì sẽ không tổn thất nặng nề như thế này, nhưng hối hận cũng vô dụng, y đành phải cắn răng hạ lệnh:
- Gióng chiêng thu binh!
"Keng! Keng! Keng!"
Tiếng chiêng thu binh cất lên, hơn hai nghìn kỵ binh thoái lui như thủy triều, Nhạc Tiến lập tức hạ lệnh:
- Đổi tuyến đường, tiến công Phàn Thành!
Hơn hai nghìn năm trăm kỵ binh cũng không quan tâm kỵ binh và chiến mã bị thương nằm trên đất, liền quay đầu ngựa, chạy nhanh như gió về phương nam, thoắt cái đã không thấy bóng dáng nữa.
Quân Kinh Châu lập tức reo hò, nhưng Văn Sính lại cực kỳ lo âu, y biết rằng quân Tào nhất định là đi Phàn Thành rồi, tuy y cũng có sắp xếp, nhưng không biết quân phòng thủ có thể thủ vững hay không.
Y leo lên tháp canh, nhìn chăm chú về phương nam, chỉ thấy Phàn Thành ngoài mười dặm cũng đã đốt lửa hiệu, ánh lửa sáng rực khác thường, y thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ Phàn Thành đã có sự chuẩn bị.
Lúc này, Phó tướng Dương Hưng đến bên cạnh Văn Sính, lo lắng nói:
- Quân Tào đánh đến Phàn Thành, hiện tại chỉ là kỵ binh tiên phong, nhưng đại quân chủ lực khẳng định sẽ đánh tới rất nhanh, một khi Tào Nhân dẫn mấy vạn đại quân đánh tới, Phàn Thành tất sẽ rơi vào tay giặc, không bằng hãy nghĩ cách rút lui về phía nam trước!
Văn Sính trầm ngâm một hồi, thở dài nói:
- Ngươi nói không sai, chúng ta nhất định phải lập tức rút lui, bây giờ đi ngay.
Dương Hưng kinh ngạc, nhưng lui binh vào ban đêm mạo hiểm quá lớn, một khi bị kỵ binh do thám quân địch phát hiện, chắc chắn sẽ truy sát chúng ta, e rằng chúng sẽ thương vong nặng nề.
Văn Sính nhìn vào màn đêm, đã sắp canh ba rồi, y lắc đầu:
- Quân địch nhất định không ngờ chúng ta lui quân trong đêm, hiện tại bọn chúng đều chú ý đến Phàn Thành, chúng ta nhất định phải đi con đường khác, lui quân về phía đông, sau đó xuôi nam đi Giang Hạ, hội hợp cùng quân Giang Hạ.
- Nhưng nếu như quân Tào vượt sông thì làm sao bây giờ?
Văn Sính cười nói:
- Không sao, ta đã lệnh cho Thái Tiến thu thập thuyền bè, nếu như thấy lửa hiệu nổi lên, lập tức vượt sông xuống phía nam, quân Tào không có thuyền bè, bọn chúng chỉ có thể nhìn dòng sông mà than thở.
- Đại soái cao minh!
Văn Sính lắc đầu nói:
- Đừng có tâng bốc ta, lệnh cho binh sỹ mỗi người mang theo một đấu gạo, doanh trướng quân nhu đều vứt bỏ hết, lập tức xuất phát đi quận An Lục!
Một khắc sau, gần tám nghìn quân Kinh Châu dưới sự chỉ huy của Văn Sính, nhanh chóng rời khỏi bắc đại doanh, hối hả hành quân về hướng tây bắc, đi mấy mươi dặm là có thể tiến vào địa giới huyện Tùy, mà bên kia núi non trùng điệp, kỵ binh quân Tào không thể tác chiến ở vùng núi được.
Bọn họ không có nhiều thời gian, nhất định phải tiến vào cảnh nội huyện Tùy trước khi trời sáng, binh sỹ từng bước nhanh chóng rút lui về phía huyện Tùy.
Trong đêm tối, lửa hiệu lóe sáng từ phía bắc truyền đến, thành Tương Dương cũng đã đốt lửa hiệu, tín hiệu quân Tào tập kích quy mô lớn.
Trong một toàn nhà ở ngoại thành phía đông, một người đàn ông đang thả ba con chim bồ câu lên trời, bồ câu cất cánh bay về hướng Giang Hạ.
..
Giữa trưa ngày hôm sau, chủ tướng quân Tào là Tào Nhân chỉ huy bốn vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tới Phàn Thành, nhưng lúc này Phàn Thành vẫn chưa bị quân Tào chiếm giữ, kỵ binh do Nhạc Tiến suất lĩnh không có khả năng công thành, nhất thời không có cách nào công hạ thành trì cao to kiên cố.
Quân Tào nhanh chóng lập đại doanh ở phía tây Phàn Thành, từng tòa đại trướng màu trắng như nấm sau mưa rải rác chỉnh tề trên mặt đất xuất hiện ở đồng cỏ phía tây Phàn Thành, kéo dài mười mấy dặm, khí thế hùng vĩ.
Ở chỗ mỏm đất nhô cao ngoài đại doanh, Chủ tướng Tào Nhân, Phó tướng Tào Hồng, Vu Cấm, tiên phong Lý Điển và mười mấy tướng lĩnh của quân Tào đang ngắm nhìn Phàn Thành cách hơn một dặm và Hán Thủy phía nam, cùng với Tương Dương bên bờ đối diện của Hán Thủy.
Đây là lần đầu tiên quân Tào giết vào vùng nội địa Tương Dương, đã đến gần Tương Dương như thế, đáng tiếc một dòng Hán Thủy chặn quân Tào tiếp tục tiến bước xuôi nam.
Tào Nhân sắc mặt âm trầm, kế hoạch tác chiến của y hiện tại đến một cái cũng không thực hiện được, khiến trong lòng y cực kỳ căm tức, quan trọng hơn là Nhạc Tiến không đoạt được một con thuyền nào để qua sông, đây mới là điều làm Tào Nhân phẫn nộ nhất.
Lúc này, Nhạc Tiến dẫn năm nha tướng bước lên phía trước, trong lòng y thấp thỏm lo âu, kiên trì quỳ xuống bẩm báo:
- Mạt tướng Nhạc Tiến tham kiến Đại tướng quân!
Tào Nhân lành lùng hỏi:
- Đã công phá được đại doanh quân Kinh Châu chưa?
- Văn Sính đã có sự chuẩn bị, ban đêm binh sỹ không nghỉ ngơi, nhanh chóng triệu tập được mấy nghìn cường cung cường nỏ ngăn chặn, kỵ binh tử thương thảm trọng, không có cách nào công phá đại doanh quân địch.
- Thế Phàn Thành đã công phá được chưa?
Tào Nhân lại lạnh lùng hỏi.
- Cũng chưa, kỵ binh không có khả năng công thành.
Trên trán Nhạc Tiến mồ hôi đã túa ra, kỵ binh do y suất lĩnh tuy sắc bén trên lưng ngựa, nhưng xuống đất thì sức chiến đấu lại không bằng cả bộ binh.
Hơn nữa binh lực quá ít, không mang theo vũ khí công thành, căn bản là không công phá được Phàn Thành cao to kiên cố, nếu như cường công, kỵ binh tất sẽ tổn thất càng nặng nề, một khi kỵ binh tổn thất hơn nghìn, e là ngay cả Thừa tướng cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Trên thực tế, Nhạc Tiến cho rằng thất bại tối qua không hoàn toàn là trách nhiệm của bản thân, Tào Nhân điều binh tác chiến cũng có trách nhiệm, tấn công đại doanh quân địch và đánh chiếm Phàn Thành vốn dĩ không nên để cùng một đội quân làm, hẳn phải là hai đội quân đồng thời tiến hành, tuy là nghĩ thế, nhưng y lại không dám nói ra.
- Mạt tướng đã tận lực, thật sự là Văn Sính kinh nghiệm già dặn, không có chúng ta chút cơ hội nào.
- Đã tận lực?
Tào Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi đã thu thập được bao nhiêu thuyền bè rồi?
Nhạc Tiến cúi đầu xuống, sau một lúc lâu mới nói:
- Thuyền bè đã bị quân địch thu thập trước đó, chiến sự ở đại doanh vừa nổ ra, toàn bộ thuyền bè đều chạy hết về nam ngạn, chúng mạt tướng chỉ tìm được vài chiến thuyền con.
- Đủ rồi!
Tào Nhân quát một tiếng chói tai, sắc mặt y xanh mét, chỉ vào Nhạc Tiến mắng:
- Ba nghìn kỵ binh lại không thu hoạch được gì, ngươi còn mặt mũi nào tới gặp ta?
- Chủ yếu là tướng địch đã có sự chuẩn bị, sự việc mắt xích với nhau, một mắt xích thất bại, thì không còn cách nào tranh thủ được Phàn Thành và thuyền bè nữa, trừ phi phái hai đội quân cùng lúc.
Tào Nhân giận run cả người, ý của Nhạc Tiến rõ ràng là nói mình phái binh sai lầm, y đang định quát lôi xuống chém đầu, Tào Hồng bên cạnh lại nhắc nhở y:
- Đại tướng quân, nhất định phải bẩm báo với Thừa tướng việc này, nghiêm trị Nhạc Tiến!
Một câu nói đã thức tỉnh Tào Nhân, Nhạc Tiến là ái tướng tâm phúc của Thừa tướng, lần này tập kích dù chưa thành công, nhưng cũng đã ép quân chủ lực Kinh Châu rời đi, giúp đại quân của mình có thể thuận lợi xuôi nam.
Nếu mình tùy tiện giết y, không thể nào ăn nói với Thừa tướng, nhưng nếu như không trừng phạt Nhạc Tiến, nhất định sẽ ảnh hưởng đến uy tính của bản thân.
Nghĩ đến đây, Tào Nhân lạnh lùng nói:
- Rõ ràng là ngươi xua binh cướp sạch trấn Hà Khẩu, làm trễ nải việc quân cơ, ngươi còn dám ngụy biện, người đâu!
Tào Nhân quát một tiếng:
- Lôi xuống đánh một trăm quân côn!
Y lại chỉ vào năm tên nha tướng:
- Xua binh cướp bóc, các ngươi cũng có phần, tất cả đều lôi xuống, đánh một trăm.
Nhưng đây chỉ là sự mẫn cảm của y, mà không phải tình báo xác thực, y vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, các binh sỹ đều đã chìm trong giấc ngủ, điều y có thể làm đó là duy trì sự phòng bị cao nhất.
Văn Sính lệnh cho binh sỹ mặc giáp ôm đao đi ngủ, còn phái ra hai mươi đội trinh sát, gia tăng tuần tra phía bắc, lại lệnh cho một nghìn cung nỏ thủ trực đêm, nghiêm thủ ở trong quân doanh, mặc dù như thế, y vẫn cảm thấy không an tâm, đứng ngồi không yên.
Bỗng nhiên từ phía xa truyền đến một tràng âm thanh dồn dập, thầm nghe có binh sỹ hô to:
- Mau bẩm báo Đại soái, phát hiện tình hình quân địch!
Văn Sính lòng trầm xuống, quả nhiên đến rồi! Y bước nhanh ra khỏi đại trướng, chỉ thấy một tên binh sỹ hối hả chạy tới, hô to:
- Bẩm Đại soái, ngoài ba dặm phát hiện kỵ binh quân Tào, đang đánh về hướng đại doanh!
Văn Sính kinh hãi, lập tức ra lệnh:
- Nổi trống tập trung quân!
"Tùng! Tùng! Tùng!"
Chiếc trống trận khổng lồ vang lên, các binh sỹ bừng tỉnh từ trong giấc mộng, đều nhảy dựng lên, chạy vọt ra khỏi đại trướng, nhanh chóng tập trung ở ngoài lều trướng, không đến thời gian nửa nén hương, một vạn quân Kinh Châu đã tập kết hoàn tất.
Lúc này, bọn họ đã nghe được tiếp vó ngựa như sấm rền, càng lúc càng gần, khoảng cách đến đại doanh chỉ còn một dặm
Văn Sính lại vội vàng ra lệnh:
- Đốt lửa hiệu!
Phong hỏa đài phía nam đại doanh đã đốt lửa, ánh lửa dữ dội, báo động cho Phàn Thành và Tương Dương ở phương nam.
Văn Sính đã chạy đến bên cạnh doanh lũy, bức lũy bốn phía đại doanh đều được làm bằng gỗ đắp bùn đất lên, cao khoảng hai trượng, được xây thêm giá gỗ, binh sỹ đứng trên giá gỗ bắn tên ra ngoài, phía dưới cũng có lỗ châu mai cho nỏ bắn ra, trên cung dưới nỏ, có thứ tự lớp lang.
Văn Sính đứng trên giá gỗ nhìn chăm chú về phía bắc, nhờ ánh trăng mờ mờ chiếu rọi, y mơ hồ thấy ở phía xa xuất hiện một đoàn bóng đen, ước chừng ngoài năm trăm bước, tiếng vó ngựa như sấm, bụi đất tung bay, đội kỵ binh đang hăng hái chạy về hướng đại doanh.
- Cung nỏ chuẩn bị!
Văn Sính lớn tiếng hô to.
Năm trăm cung tiễn thủ đứng trên ván gỗ đặt tên lên dây, hướng đầu mũi tên lên, chuẩn bị bắn theo đường vòng cung, mà nỏ thủ phía dưới thì tay cầm cường nỏ, chìa mũi tên ra khỏi lỗ châu mai, bọn họ đều không cần ngắm, hiệu lệnh vừa hạ xuống loạn tiễn cùng bắn ra.
Lúc này, Phó tướng Dương Hưng chạy tới như bay, bẩm báo với Văn Sính:
- Bẩm Đại soái, binh sỹ đã tập kết xong xuôi!
Tâm tình Văn Sính thoáng buông nhẹ, y có kinh nghiệm phong phú, biết rằng tập kết hoàn tất trước lúc quân địch phát động đợt công kích thứ nhất, thì đã có bảy thành cơ hội thắng lợi, Văn Sính lập tức ra lệnh:
- Điều động ba nghìn cung nỏ thủ và một nghìn đao thuẫn binh tiến lên phòng ngự, các binh sỹ còn lại chuẩn bị tác chiến!
Trong đêm tối, sát khí tràn đến, kỵ binh quân Tào đã vọt đến ngoài trăm bước, Văn Sính hét lớn một tiếng:
- Bắn!
Tiếng mõ vang lên, một nghìn cung nỏ thủ đồng thời bắn tên, năm trăm mũi tên bay lên trời, như một đám mây đen, nhanh chóng bay về phía đội kỵ binh. (Vào thời này thường là hai cung nỏ thủ điều khiển một cây nỏ cho nên một nghìn cung nỏ thủ chỉ bắn ra năm trăm mũi tên)
Mà tốc độ của nỏ tiễn nhanh, sức mạnh lại lớn, tựa như một đàn châu chấu gào thét mà tới, nháy mắt đã bay vào đội kỵ binh quân Tào, nhất thời người ngựa đều ngã, hơn trăm tên kỵ binh đã bị bắn rơi xuống đất.
Ngay sau đó mưa tên lại từ trên không trung trút xuống, tầm bắn cung tên khá ngắn, chỉ có bảy mươi bước, nhưng vẫn còn mấy mươi tên thoát khỏi nỏ tiễn, tên kỵ binh lao lên xa nhất đã bị bắn ngã.
Lúc này Phó tướng Dương Hưng suất lĩnh ba nghìn cung nỏ thủ và một nghìn đao thuẫn binh chi viện, các binh sỹ vội vàng chạy lên giá gỗ, đao thuẫn binh đứng sát vào bức lũy giơ thuẫn lên tạo thành một bức tường thuẫn, bảo vệ cung binh phía sau.
Cung binh đứng phía sau bức tường thuẫn, giương cung lắp tên, bắn lên không trung, mà nỏ thủ lại nấp ở dưới lũy mà bắn tên, có trình tự lớp lang, vô cùng có kết cấu.
Quân Tào không chiếm được một chút ưu thế, bọn họ từ đầu đến cuối không tiến được vào trong năm mươi bước xung quanh đại doanh, năm đợt tên đã bắn xong, kỵ binh đã tử thương gần năm trăm người, điều này đối với kỵ binh huấn luyện tốn kém mà nói, đã là tổn thất cực kỳ thảm trọng.
Ở hậu phương, Đại tướng Nhạc Tiến lông mày nhíu lại, lúc y tiếp nhận quân lệnh, lấy tập kích bất ngờ làm phương thức để tấn công đại doanh quân Kinh Châu, đánh tan tác hàng phòng ngự một vạn quân ở phía bắc Phàn Thành, sau đó lập tức chiếm đóng Phàn Thành.
Đây là quân lệnh của chủ tướng Tào Nhân giao cho y, mệnh lệnh rất rõ ràng, công phá đại doanh quân Kinh Châu mới là chính, chiếm đóng Phàn Thành chỉ là phụ.
Nhạc Tiến cũng có kinh nghiệm phong phú, y biết kỵ binh tập kích trong đêm, chỉ cần đối phương không có chuẩn bị tốt, nhất định sẽ công phá đại doanh trước khi binh sỹ đối phương tập kết, một khi kỵ binh đã lọt vào đại doanh, quân địch đã hết hy vọng.
Nhưng y lại không ngờ rằng Văn Sính kinh nghiệm dày dặn, sớm đã có sự chuẩn bị, khiến hắn đánh mất tiên cơ.
Kỵ binh tấn công doanh nhờ chiếm được tiên cơ, xuất kỳ bất ý, nhưng một khi đánh mất tiên cơ, kỵ binh sẽ phơi bày dưới làn tên của đối phương, rất hiển nhiên, y đã thua một nước cờ.
Nhạc Tiến thấy kỵ binh tử thương thảm trọng, trong lòng y thầm hối hận, sớm biết như vậy đã bắt dân chúng của trấn Hà Khẩu đến đây, để bọn họ xung phong lên trước, thì sẽ không tổn thất nặng nề như thế này, nhưng hối hận cũng vô dụng, y đành phải cắn răng hạ lệnh:
- Gióng chiêng thu binh!
"Keng! Keng! Keng!"
Tiếng chiêng thu binh cất lên, hơn hai nghìn kỵ binh thoái lui như thủy triều, Nhạc Tiến lập tức hạ lệnh:
- Đổi tuyến đường, tiến công Phàn Thành!
Hơn hai nghìn năm trăm kỵ binh cũng không quan tâm kỵ binh và chiến mã bị thương nằm trên đất, liền quay đầu ngựa, chạy nhanh như gió về phương nam, thoắt cái đã không thấy bóng dáng nữa.
Quân Kinh Châu lập tức reo hò, nhưng Văn Sính lại cực kỳ lo âu, y biết rằng quân Tào nhất định là đi Phàn Thành rồi, tuy y cũng có sắp xếp, nhưng không biết quân phòng thủ có thể thủ vững hay không.
Y leo lên tháp canh, nhìn chăm chú về phương nam, chỉ thấy Phàn Thành ngoài mười dặm cũng đã đốt lửa hiệu, ánh lửa sáng rực khác thường, y thở phào nhẹ nhõm, điều này chứng tỏ Phàn Thành đã có sự chuẩn bị.
Lúc này, Phó tướng Dương Hưng đến bên cạnh Văn Sính, lo lắng nói:
- Quân Tào đánh đến Phàn Thành, hiện tại chỉ là kỵ binh tiên phong, nhưng đại quân chủ lực khẳng định sẽ đánh tới rất nhanh, một khi Tào Nhân dẫn mấy vạn đại quân đánh tới, Phàn Thành tất sẽ rơi vào tay giặc, không bằng hãy nghĩ cách rút lui về phía nam trước!
Văn Sính trầm ngâm một hồi, thở dài nói:
- Ngươi nói không sai, chúng ta nhất định phải lập tức rút lui, bây giờ đi ngay.
Dương Hưng kinh ngạc, nhưng lui binh vào ban đêm mạo hiểm quá lớn, một khi bị kỵ binh do thám quân địch phát hiện, chắc chắn sẽ truy sát chúng ta, e rằng chúng sẽ thương vong nặng nề.
Văn Sính nhìn vào màn đêm, đã sắp canh ba rồi, y lắc đầu:
- Quân địch nhất định không ngờ chúng ta lui quân trong đêm, hiện tại bọn chúng đều chú ý đến Phàn Thành, chúng ta nhất định phải đi con đường khác, lui quân về phía đông, sau đó xuôi nam đi Giang Hạ, hội hợp cùng quân Giang Hạ.
- Nhưng nếu như quân Tào vượt sông thì làm sao bây giờ?
Văn Sính cười nói:
- Không sao, ta đã lệnh cho Thái Tiến thu thập thuyền bè, nếu như thấy lửa hiệu nổi lên, lập tức vượt sông xuống phía nam, quân Tào không có thuyền bè, bọn chúng chỉ có thể nhìn dòng sông mà than thở.
- Đại soái cao minh!
Văn Sính lắc đầu nói:
- Đừng có tâng bốc ta, lệnh cho binh sỹ mỗi người mang theo một đấu gạo, doanh trướng quân nhu đều vứt bỏ hết, lập tức xuất phát đi quận An Lục!
Một khắc sau, gần tám nghìn quân Kinh Châu dưới sự chỉ huy của Văn Sính, nhanh chóng rời khỏi bắc đại doanh, hối hả hành quân về hướng tây bắc, đi mấy mươi dặm là có thể tiến vào địa giới huyện Tùy, mà bên kia núi non trùng điệp, kỵ binh quân Tào không thể tác chiến ở vùng núi được.
Bọn họ không có nhiều thời gian, nhất định phải tiến vào cảnh nội huyện Tùy trước khi trời sáng, binh sỹ từng bước nhanh chóng rút lui về phía huyện Tùy.
Trong đêm tối, lửa hiệu lóe sáng từ phía bắc truyền đến, thành Tương Dương cũng đã đốt lửa hiệu, tín hiệu quân Tào tập kích quy mô lớn.
Trong một toàn nhà ở ngoại thành phía đông, một người đàn ông đang thả ba con chim bồ câu lên trời, bồ câu cất cánh bay về hướng Giang Hạ.
..
Giữa trưa ngày hôm sau, chủ tướng quân Tào là Tào Nhân chỉ huy bốn vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tới Phàn Thành, nhưng lúc này Phàn Thành vẫn chưa bị quân Tào chiếm giữ, kỵ binh do Nhạc Tiến suất lĩnh không có khả năng công thành, nhất thời không có cách nào công hạ thành trì cao to kiên cố.
Quân Tào nhanh chóng lập đại doanh ở phía tây Phàn Thành, từng tòa đại trướng màu trắng như nấm sau mưa rải rác chỉnh tề trên mặt đất xuất hiện ở đồng cỏ phía tây Phàn Thành, kéo dài mười mấy dặm, khí thế hùng vĩ.
Ở chỗ mỏm đất nhô cao ngoài đại doanh, Chủ tướng Tào Nhân, Phó tướng Tào Hồng, Vu Cấm, tiên phong Lý Điển và mười mấy tướng lĩnh của quân Tào đang ngắm nhìn Phàn Thành cách hơn một dặm và Hán Thủy phía nam, cùng với Tương Dương bên bờ đối diện của Hán Thủy.
Đây là lần đầu tiên quân Tào giết vào vùng nội địa Tương Dương, đã đến gần Tương Dương như thế, đáng tiếc một dòng Hán Thủy chặn quân Tào tiếp tục tiến bước xuôi nam.
Tào Nhân sắc mặt âm trầm, kế hoạch tác chiến của y hiện tại đến một cái cũng không thực hiện được, khiến trong lòng y cực kỳ căm tức, quan trọng hơn là Nhạc Tiến không đoạt được một con thuyền nào để qua sông, đây mới là điều làm Tào Nhân phẫn nộ nhất.
Lúc này, Nhạc Tiến dẫn năm nha tướng bước lên phía trước, trong lòng y thấp thỏm lo âu, kiên trì quỳ xuống bẩm báo:
- Mạt tướng Nhạc Tiến tham kiến Đại tướng quân!
Tào Nhân lành lùng hỏi:
- Đã công phá được đại doanh quân Kinh Châu chưa?
- Văn Sính đã có sự chuẩn bị, ban đêm binh sỹ không nghỉ ngơi, nhanh chóng triệu tập được mấy nghìn cường cung cường nỏ ngăn chặn, kỵ binh tử thương thảm trọng, không có cách nào công phá đại doanh quân địch.
- Thế Phàn Thành đã công phá được chưa?
Tào Nhân lại lạnh lùng hỏi.
- Cũng chưa, kỵ binh không có khả năng công thành.
Trên trán Nhạc Tiến mồ hôi đã túa ra, kỵ binh do y suất lĩnh tuy sắc bén trên lưng ngựa, nhưng xuống đất thì sức chiến đấu lại không bằng cả bộ binh.
Hơn nữa binh lực quá ít, không mang theo vũ khí công thành, căn bản là không công phá được Phàn Thành cao to kiên cố, nếu như cường công, kỵ binh tất sẽ tổn thất càng nặng nề, một khi kỵ binh tổn thất hơn nghìn, e là ngay cả Thừa tướng cũng sẽ nổi trận lôi đình.
Trên thực tế, Nhạc Tiến cho rằng thất bại tối qua không hoàn toàn là trách nhiệm của bản thân, Tào Nhân điều binh tác chiến cũng có trách nhiệm, tấn công đại doanh quân địch và đánh chiếm Phàn Thành vốn dĩ không nên để cùng một đội quân làm, hẳn phải là hai đội quân đồng thời tiến hành, tuy là nghĩ thế, nhưng y lại không dám nói ra.
- Mạt tướng đã tận lực, thật sự là Văn Sính kinh nghiệm già dặn, không có chúng ta chút cơ hội nào.
- Đã tận lực?
Tào Nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi đã thu thập được bao nhiêu thuyền bè rồi?
Nhạc Tiến cúi đầu xuống, sau một lúc lâu mới nói:
- Thuyền bè đã bị quân địch thu thập trước đó, chiến sự ở đại doanh vừa nổ ra, toàn bộ thuyền bè đều chạy hết về nam ngạn, chúng mạt tướng chỉ tìm được vài chiến thuyền con.
- Đủ rồi!
Tào Nhân quát một tiếng chói tai, sắc mặt y xanh mét, chỉ vào Nhạc Tiến mắng:
- Ba nghìn kỵ binh lại không thu hoạch được gì, ngươi còn mặt mũi nào tới gặp ta?
- Chủ yếu là tướng địch đã có sự chuẩn bị, sự việc mắt xích với nhau, một mắt xích thất bại, thì không còn cách nào tranh thủ được Phàn Thành và thuyền bè nữa, trừ phi phái hai đội quân cùng lúc.
Tào Nhân giận run cả người, ý của Nhạc Tiến rõ ràng là nói mình phái binh sai lầm, y đang định quát lôi xuống chém đầu, Tào Hồng bên cạnh lại nhắc nhở y:
- Đại tướng quân, nhất định phải bẩm báo với Thừa tướng việc này, nghiêm trị Nhạc Tiến!
Một câu nói đã thức tỉnh Tào Nhân, Nhạc Tiến là ái tướng tâm phúc của Thừa tướng, lần này tập kích dù chưa thành công, nhưng cũng đã ép quân chủ lực Kinh Châu rời đi, giúp đại quân của mình có thể thuận lợi xuôi nam.
Nếu mình tùy tiện giết y, không thể nào ăn nói với Thừa tướng, nhưng nếu như không trừng phạt Nhạc Tiến, nhất định sẽ ảnh hưởng đến uy tính của bản thân.
Nghĩ đến đây, Tào Nhân lạnh lùng nói:
- Rõ ràng là ngươi xua binh cướp sạch trấn Hà Khẩu, làm trễ nải việc quân cơ, ngươi còn dám ngụy biện, người đâu!
Tào Nhân quát một tiếng:
- Lôi xuống đánh một trăm quân côn!
Y lại chỉ vào năm tên nha tướng:
- Xua binh cướp bóc, các ngươi cũng có phần, tất cả đều lôi xuống, đánh một trăm.
Tác giả :
Cao Nguyệt