Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 130-2: - Lễ vật của Đào gia
Người trong Đào phủ cũng thay đổi sắc mặt, với nam nhân mà nói, hạ thể đã bị tàn phế chính là sống không bằng chết. Đây chính là con trai Châu Mục nha! Ở Đào phủ gặp chuyện không may, bọn họ ăn nói với Lưu Biểu như thế nào?
Tâm tình của mỗi người đều trở nên vô cùng trầm trọng, lúc này, lại nghe huyện lệnh Chu Lăng nói:
- Thầy y của Sài Tang không cao minh lắm, nhất định phải lập tức đưa Tông công tử đi huyện Vũ Xương, thuyền đã chuẩn bị tốt, ta sẽ phái năm trăm quân hộ vệ theo.
Chu Lăng thể hiện thái độ rất rõ ràng, quyết không thể khiến Lưu Tông chết ở Sài Tang, y cũng không muốn gánh vác trách nhiệm này, y liếc nhìn mọi người Đào gia,
- Các ngươi thấy sao?
Mọi người đều yên lặng gật đầu, tất cả mọi người vô kế khả thi. Chu Lăng quyết định thật nhanh:
- Quyết định như vậy đi, lập tức đưa người đi ngay!
Lúc này, Đào Thắng tiến lên nói với Lưu Cảnh:
- Thỉnh cầu công tử, cha ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi.
Lưu Cảnh vốn định đi xem Lưu Tông, nhưng vừa nghĩ lại, lại không muốn đi, liền đi theo Đào Thắng đi đến một gian viện tử khác.
- Gia chủ, có tung tích Hoàng Dũng sao?
Lưu Cảnh cười cười lại hỏi.
Đào Thắng gật gật đầu,
- Ta đã có được tin tức, Hoàng Dũng không lâu trộm một con thuyền rời Sài Tang, đi về phía nào không rõ.
Dừng một chút, Đào Thắng lại nói:
- Có lẽ y chỉ đi đến bờ bên kia, tạm thời lẩn trốn, đợi mọi chuyện lắng xuống lại trở về, ta cảm thấy y sẽ không cam lòng, Cảnh công tử tốt nhất mau rời khỏi Sài Tang.
Lưu Cảnh cười lạnh trong lòng một tiếng, Đào Thắng này đang lừa gạt ai chứ?
Hai người đi vào một tòa viện tử, Đào Thắng đi đến trước một gian phòng ốc, cung kính nói:
- Phụ thân, Cảnh công tử đến rồi.
- Vào đi!
Trong phòng truyền đến thanh âm Đào Liệt, có chút già nua, hoàn toàn khác biệt với giọng điệu ôn hòa buổi sáng. Lưu Cảnh bởi vậy cảm nhận được Đào gia có áp lực thật lớn, mặc dù Đào gia giàu ngang một nước, nhưng đây không phải là việc dùng tiền có thể giải quyết được.
Hắn và Đào Thắng đi vào phòng, trong phòng không đốt đèn, tối om, bên trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được một người ngồi gần cửa sổ.
- Phụ thân vì sao không đốt đèn lên?
Đào Thắng có chút kinh nghi hỏi han.
- Cảnh công tử có tới không?
Vẫn là thanh âm của Đào Liệt, có vẻ rất mệt mỏi.
- Vãn bối có!
Đào Liệt thở dài một tiếng,
- Các ngươi ngồi xuống đi!
Đào Thắng và Lưu Cảnh ngồi xuống, Đào Liệt sau một lúc lâu không nói gì, Đào Thắng không kìm nổi đem lời thầy y nói lại cho phụ thân, lại qua một hồi lâu, Đào Liệt mới thở dài,
- Việc này khiến Đào gia đến ăn nói với Châu Mục như thế nào đây?
Lưu Cảnh ở bên cạnh nói:
- Đây là do con trai của Hoàng Tổ gây nên, mặc dù là phát sinh ở Đào phủ, nhưng trên thực tế không hề có liên quan đến Đào phủ, cháu nguyện giải thích rõ tình huống với gia bá, tin tưởng gia bá sẽ không trách tội Đào gia.
- Đa tạ ý tốt của Cảnh công tử, chỉ có điều...
Đào Liệt lại thở dài một tiếng,
- Bất kể nói thế nào, Tông công tử là vì tham gia lễ mừng thọ của ta, lại bị thương ở Đào phủ, Đào gia sao có thể không gánh trách nhiệm, chuyện này, chúng ta phải gánh chịu trách nhiệm rồi.
Trong phòng lại trầm mặc, lúc này, Đào Thắng đứng lên nói:
- Con ra ngoài cửa chờ.
Đào Thắng đi ra cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người Đào Liệt và Lưu Cảnh, lúc này, Đào Liệt chậm rãi nói:
- Cảnh công tử, chúng ta có mấy lời muốn thẳng thắn nói một chút.
- Lưu Cảnh nguyện thành thật với lão gia chủ!
Trong phòng đốt đèn sáng lên, một ngọn đèn ở bên người Đào Liệt dấy lên ánh sáng mờ nhạt, nụ cười trên mặt Đào Liệt trở nên hiền lành, không hề trầm trọng giống như vừa nãy.
- Cảnh công tử đến đây hẳn là có liên quan đến Hoàng Tổ đúng không!
Trong lòng Lưu Cảnh ngẩn ra, hắn không ngờ tới Đào Liệt lại hỏi chuyện này, hắn giờ mới hiểu được, Đào Liệt để con đi ra ngoài, chính là vì dễ dàng nói với nhau một vài việc quan trọng, để mình xóa bỏ chướng ngại khi nói chuyện.
Việc này hơi làm khó Lưu Cảnh, vừa rồi hắn còn nói sẽ nói chuyện thành thật, hiện tại lại không chịu nói rõ, như vậy là nói không giữ lời rồi.
Trầm ngâm một lát, Lưu Cảnh cười hỏi:
- Lão gia chủ vì sao nói như vậy?
Đào Liệt là người như nào chứ, lão nhìn ra Lưu Cảnh khó xử, hắn muốn mình nói ra, còn hắn trả lời có hoặc không.
Đào Liệt cười nói:
- Ta chỉ là từ một ít việc nhỏ suy đoán, Đào gia hàng năm giúp quân Kinh Châu thu mua năm vạn thạch lương thực, năm vạn thạch lương thực này trong đó một nửa là phải trực tiếp vận chuyển cho quân Giang Hạ, nhưng bắt đầu từ năm nay, Châu Mục để toàn bộ lương thực chúng ta vận chuyển đi Tương Dương, không hề phân cho Giang Hạ, ta liền suy nghĩ, có phải giữa Châu Mục và Hoàng Tổ có ngăn cách gì hay không, đương nhiên, ta chỉ là suy đoán mà thôi.
Lưu Cảnh gật gật đầu,
- Ý của gia bá, là để cho cháu ở lại Giang Hạ.
Đào Liệt híp mắt lên, quả nhiên không ngoài dự tính của mình, Lưu Biểu để cháu trai đến Giang Hạ, chính là vì đoạt quyền của Hoàng Tổ, xem ra mâu thuẫn của Lưu Biểu và Hoàng Tổ đã công khai rồi.
Như vậy Lưu Tông gặp chuyện không may, có thể trở thành một ngòi nổ chiến tranh hay không, Đào Liệt vô cùng lo lắng Đào gia sẽ bị cuốn vào quyền lực đấu tranh Kinh Châu, cũng không hay chút nào!
Trầm tư thật lâu sau, Đào Liệt lại mỉm cười,
- Đào gia có một binh khí tốt, muốn tặng cho công tử, xin công tử vui lòng nhận cho.
Lưu Cảnh cảm giác lão nhân trước mắt này dường như có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng nói đến bên miệng, lão lại nuốt trở về rồi, trong lòng Lưu Cảnh cũng hơi không thoải mái, nếu đã thẳng thắn nói, vì sao lại ấp a ấp úng.
Hắn cũng không hỏi nhiều hơn nữa, đứng dậy thi lễ nói:
- Vậy đa tạ lão gia chủ rồi.
Đào Liệt cười cười, gọi đứa con một tiếng,
- Thắng nhi!
Đào Thắng xuất hiện ở cửa, Đào Liệt phân phó:
- Con dẫn Cảnh công tử đi xem binh khí đi!
- Vâng!
Đào Thắng hạ thấp người,
- Công tử mời đi theo ta.
Tuy rằng Đào Thắng là gia chủ Đào thị, chưởng quản kinh doanh khổng lồ và tài phú kếch xù của Đào gia, nhưng ở trước mặt phụ thân, Đào Thắng cung kính như một gã quản gia.
Lưu Cảnh đi theo Đào Thắng vào một gian phòng cách đó không xa, nơi này là nhà kho ngầm xuất nhập đồ của Đào gia. Nhà kho ngầm của Đào gia xây dựng dưới mặt đất khoảng hai trượng, dùng tảng đá xanh xây thành, vô cùng chắc chắn.
Cũng không coi là quá bí mật, rất dễ dàng liền có thể tìm tới nơi này, một gã quản gia đốt đèn lên, chỉ thấy kho hàng cũng không lớn, phạm vi chừng bốn trượng, bày đặt mấy hàng giá sắt, chất đầy vài chục hòm gỗ.
Khiến Lưu Cảnh không ngờ chính là, hắn không hề thấy vàng bạc châu báu gì cả, giá sắt lại treo đầy đao kiếm và cung tiễn, cũng không có thiếu khôi giáp, hoá ra đây là một nhà kho binh khí.
- Nơi này là một nhà kho nhỏ của Đào gia, chủ yếu để vũ khí.
Đào Thắng cười nói:
- Đào gia cũng không thu thập binh khí, cho nên cũng không có đao kiếm gì quý báu, tuy nhiên bình thường thương nhân trong nhà đều đã có một hai binh khí lớn, càng nặng càng tốt, làm vượng khí kim, Đào gia cũng có vài món, trong đó có một món binh cũng là cơ duyên đoạt được, cũng coi là danh khí, vẫn để ở chỗ này, là vật kim khí của Đào gia.
- Nếu là vượng khí của Đào gia, ta cầm đi, thật sự không thích hợp!
- Việc này không sao, công tử cầm đi, chúng ta lại thêm một thứ khác là được rồi, thương nhân với binh khí không cần quá quý báu, chỉ coi trọng số lượng và sức nặng.
Hai người đi đến góc sáng sủa, nơi này quả nhiên chất đống mười mấy món đại binh khí, đao thương mâu kích đều có vài chiếc, từng chiếc vừa thô lại dài, cực kỳ cồng kềnh.
Lúc này, Lưu Cảnh phát hiện trên mặt đất bày đặt một cái hộp gỗ dài, dài chừng ba trượng, vừa thấy liền biết là hộp binh khí.
- Chính là cái này, bên trong có kiện binh khí là từ Từ Châu đến, tộc thúc Đào Khiêm ở Từ Châu từng làm Châu Mục, Đào gia ở đó cũng có chút nhân duyên, binh khí này là do Đào gia dùng hai ngàn lượng vàng mua được.
- Hai ngàn lượng vàng!
Lưu Cảnh nghe được có chút líu lưỡi, không biết cái binh khí gì mà đáng giá tiền như vậy?
- Lúc ấy ta cũng cảm giác quá đắt rồi, nhưng gia phụ nói, binh khí này thiên hạ độc nhất vô nhị, có thể mua để trấn trạch, kết quả liền mua xong vẫn để ở đây vài năm rồi.
Đào Thắng cười thần bí, cùng quản gia mở hộp binh khí ra, bên trong chính là một cây kích hai trượng, hơn nữa là Song Diện Nguyệt Nha Kích.
Trường kích bình thường là Đơn Diện Nguyệt Nha, có hai mặt cực nhỏ, Song Diện Nguyệt Nha Kích còn có một tên khác, chinh là Phương Thiên Họa Kích.
Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, không ngờ là Phương Thiên Họa Kích. Phương Thiên Họa Kích Lưu Cảnh cũng đã gặp, là trong nghi trượng thị vệ của Lưu Biểu có tay thị vệ cầm Phương Thiên Họa Kích, nhưng đều rất thô kệch, không hề tinh xảo dài nhỏ giống Phương Thiên Họa Kích này.
Chẳng lẽ đây là họa kích của Lã Bố?
....
( Lời tác giả: Tra được một ít tư liệu, Lã Bố cũng không chỉ có một trường kích, mà là có ba chiếc, luân phiên sử dụng, nhưng lại có cách nói khác, Lã Bố trên thực tế là dùng mâu, cũng không phải là trường kích.)
...
Tâm tình của mỗi người đều trở nên vô cùng trầm trọng, lúc này, lại nghe huyện lệnh Chu Lăng nói:
- Thầy y của Sài Tang không cao minh lắm, nhất định phải lập tức đưa Tông công tử đi huyện Vũ Xương, thuyền đã chuẩn bị tốt, ta sẽ phái năm trăm quân hộ vệ theo.
Chu Lăng thể hiện thái độ rất rõ ràng, quyết không thể khiến Lưu Tông chết ở Sài Tang, y cũng không muốn gánh vác trách nhiệm này, y liếc nhìn mọi người Đào gia,
- Các ngươi thấy sao?
Mọi người đều yên lặng gật đầu, tất cả mọi người vô kế khả thi. Chu Lăng quyết định thật nhanh:
- Quyết định như vậy đi, lập tức đưa người đi ngay!
Lúc này, Đào Thắng tiến lên nói với Lưu Cảnh:
- Thỉnh cầu công tử, cha ta có chuyện quan trọng muốn tìm ngươi.
Lưu Cảnh vốn định đi xem Lưu Tông, nhưng vừa nghĩ lại, lại không muốn đi, liền đi theo Đào Thắng đi đến một gian viện tử khác.
- Gia chủ, có tung tích Hoàng Dũng sao?
Lưu Cảnh cười cười lại hỏi.
Đào Thắng gật gật đầu,
- Ta đã có được tin tức, Hoàng Dũng không lâu trộm một con thuyền rời Sài Tang, đi về phía nào không rõ.
Dừng một chút, Đào Thắng lại nói:
- Có lẽ y chỉ đi đến bờ bên kia, tạm thời lẩn trốn, đợi mọi chuyện lắng xuống lại trở về, ta cảm thấy y sẽ không cam lòng, Cảnh công tử tốt nhất mau rời khỏi Sài Tang.
Lưu Cảnh cười lạnh trong lòng một tiếng, Đào Thắng này đang lừa gạt ai chứ?
Hai người đi vào một tòa viện tử, Đào Thắng đi đến trước một gian phòng ốc, cung kính nói:
- Phụ thân, Cảnh công tử đến rồi.
- Vào đi!
Trong phòng truyền đến thanh âm Đào Liệt, có chút già nua, hoàn toàn khác biệt với giọng điệu ôn hòa buổi sáng. Lưu Cảnh bởi vậy cảm nhận được Đào gia có áp lực thật lớn, mặc dù Đào gia giàu ngang một nước, nhưng đây không phải là việc dùng tiền có thể giải quyết được.
Hắn và Đào Thắng đi vào phòng, trong phòng không đốt đèn, tối om, bên trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được một người ngồi gần cửa sổ.
- Phụ thân vì sao không đốt đèn lên?
Đào Thắng có chút kinh nghi hỏi han.
- Cảnh công tử có tới không?
Vẫn là thanh âm của Đào Liệt, có vẻ rất mệt mỏi.
- Vãn bối có!
Đào Liệt thở dài một tiếng,
- Các ngươi ngồi xuống đi!
Đào Thắng và Lưu Cảnh ngồi xuống, Đào Liệt sau một lúc lâu không nói gì, Đào Thắng không kìm nổi đem lời thầy y nói lại cho phụ thân, lại qua một hồi lâu, Đào Liệt mới thở dài,
- Việc này khiến Đào gia đến ăn nói với Châu Mục như thế nào đây?
Lưu Cảnh ở bên cạnh nói:
- Đây là do con trai của Hoàng Tổ gây nên, mặc dù là phát sinh ở Đào phủ, nhưng trên thực tế không hề có liên quan đến Đào phủ, cháu nguyện giải thích rõ tình huống với gia bá, tin tưởng gia bá sẽ không trách tội Đào gia.
- Đa tạ ý tốt của Cảnh công tử, chỉ có điều...
Đào Liệt lại thở dài một tiếng,
- Bất kể nói thế nào, Tông công tử là vì tham gia lễ mừng thọ của ta, lại bị thương ở Đào phủ, Đào gia sao có thể không gánh trách nhiệm, chuyện này, chúng ta phải gánh chịu trách nhiệm rồi.
Trong phòng lại trầm mặc, lúc này, Đào Thắng đứng lên nói:
- Con ra ngoài cửa chờ.
Đào Thắng đi ra cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người Đào Liệt và Lưu Cảnh, lúc này, Đào Liệt chậm rãi nói:
- Cảnh công tử, chúng ta có mấy lời muốn thẳng thắn nói một chút.
- Lưu Cảnh nguyện thành thật với lão gia chủ!
Trong phòng đốt đèn sáng lên, một ngọn đèn ở bên người Đào Liệt dấy lên ánh sáng mờ nhạt, nụ cười trên mặt Đào Liệt trở nên hiền lành, không hề trầm trọng giống như vừa nãy.
- Cảnh công tử đến đây hẳn là có liên quan đến Hoàng Tổ đúng không!
Trong lòng Lưu Cảnh ngẩn ra, hắn không ngờ tới Đào Liệt lại hỏi chuyện này, hắn giờ mới hiểu được, Đào Liệt để con đi ra ngoài, chính là vì dễ dàng nói với nhau một vài việc quan trọng, để mình xóa bỏ chướng ngại khi nói chuyện.
Việc này hơi làm khó Lưu Cảnh, vừa rồi hắn còn nói sẽ nói chuyện thành thật, hiện tại lại không chịu nói rõ, như vậy là nói không giữ lời rồi.
Trầm ngâm một lát, Lưu Cảnh cười hỏi:
- Lão gia chủ vì sao nói như vậy?
Đào Liệt là người như nào chứ, lão nhìn ra Lưu Cảnh khó xử, hắn muốn mình nói ra, còn hắn trả lời có hoặc không.
Đào Liệt cười nói:
- Ta chỉ là từ một ít việc nhỏ suy đoán, Đào gia hàng năm giúp quân Kinh Châu thu mua năm vạn thạch lương thực, năm vạn thạch lương thực này trong đó một nửa là phải trực tiếp vận chuyển cho quân Giang Hạ, nhưng bắt đầu từ năm nay, Châu Mục để toàn bộ lương thực chúng ta vận chuyển đi Tương Dương, không hề phân cho Giang Hạ, ta liền suy nghĩ, có phải giữa Châu Mục và Hoàng Tổ có ngăn cách gì hay không, đương nhiên, ta chỉ là suy đoán mà thôi.
Lưu Cảnh gật gật đầu,
- Ý của gia bá, là để cho cháu ở lại Giang Hạ.
Đào Liệt híp mắt lên, quả nhiên không ngoài dự tính của mình, Lưu Biểu để cháu trai đến Giang Hạ, chính là vì đoạt quyền của Hoàng Tổ, xem ra mâu thuẫn của Lưu Biểu và Hoàng Tổ đã công khai rồi.
Như vậy Lưu Tông gặp chuyện không may, có thể trở thành một ngòi nổ chiến tranh hay không, Đào Liệt vô cùng lo lắng Đào gia sẽ bị cuốn vào quyền lực đấu tranh Kinh Châu, cũng không hay chút nào!
Trầm tư thật lâu sau, Đào Liệt lại mỉm cười,
- Đào gia có một binh khí tốt, muốn tặng cho công tử, xin công tử vui lòng nhận cho.
Lưu Cảnh cảm giác lão nhân trước mắt này dường như có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng nói đến bên miệng, lão lại nuốt trở về rồi, trong lòng Lưu Cảnh cũng hơi không thoải mái, nếu đã thẳng thắn nói, vì sao lại ấp a ấp úng.
Hắn cũng không hỏi nhiều hơn nữa, đứng dậy thi lễ nói:
- Vậy đa tạ lão gia chủ rồi.
Đào Liệt cười cười, gọi đứa con một tiếng,
- Thắng nhi!
Đào Thắng xuất hiện ở cửa, Đào Liệt phân phó:
- Con dẫn Cảnh công tử đi xem binh khí đi!
- Vâng!
Đào Thắng hạ thấp người,
- Công tử mời đi theo ta.
Tuy rằng Đào Thắng là gia chủ Đào thị, chưởng quản kinh doanh khổng lồ và tài phú kếch xù của Đào gia, nhưng ở trước mặt phụ thân, Đào Thắng cung kính như một gã quản gia.
Lưu Cảnh đi theo Đào Thắng vào một gian phòng cách đó không xa, nơi này là nhà kho ngầm xuất nhập đồ của Đào gia. Nhà kho ngầm của Đào gia xây dựng dưới mặt đất khoảng hai trượng, dùng tảng đá xanh xây thành, vô cùng chắc chắn.
Cũng không coi là quá bí mật, rất dễ dàng liền có thể tìm tới nơi này, một gã quản gia đốt đèn lên, chỉ thấy kho hàng cũng không lớn, phạm vi chừng bốn trượng, bày đặt mấy hàng giá sắt, chất đầy vài chục hòm gỗ.
Khiến Lưu Cảnh không ngờ chính là, hắn không hề thấy vàng bạc châu báu gì cả, giá sắt lại treo đầy đao kiếm và cung tiễn, cũng không có thiếu khôi giáp, hoá ra đây là một nhà kho binh khí.
- Nơi này là một nhà kho nhỏ của Đào gia, chủ yếu để vũ khí.
Đào Thắng cười nói:
- Đào gia cũng không thu thập binh khí, cho nên cũng không có đao kiếm gì quý báu, tuy nhiên bình thường thương nhân trong nhà đều đã có một hai binh khí lớn, càng nặng càng tốt, làm vượng khí kim, Đào gia cũng có vài món, trong đó có một món binh cũng là cơ duyên đoạt được, cũng coi là danh khí, vẫn để ở chỗ này, là vật kim khí của Đào gia.
- Nếu là vượng khí của Đào gia, ta cầm đi, thật sự không thích hợp!
- Việc này không sao, công tử cầm đi, chúng ta lại thêm một thứ khác là được rồi, thương nhân với binh khí không cần quá quý báu, chỉ coi trọng số lượng và sức nặng.
Hai người đi đến góc sáng sủa, nơi này quả nhiên chất đống mười mấy món đại binh khí, đao thương mâu kích đều có vài chiếc, từng chiếc vừa thô lại dài, cực kỳ cồng kềnh.
Lúc này, Lưu Cảnh phát hiện trên mặt đất bày đặt một cái hộp gỗ dài, dài chừng ba trượng, vừa thấy liền biết là hộp binh khí.
- Chính là cái này, bên trong có kiện binh khí là từ Từ Châu đến, tộc thúc Đào Khiêm ở Từ Châu từng làm Châu Mục, Đào gia ở đó cũng có chút nhân duyên, binh khí này là do Đào gia dùng hai ngàn lượng vàng mua được.
- Hai ngàn lượng vàng!
Lưu Cảnh nghe được có chút líu lưỡi, không biết cái binh khí gì mà đáng giá tiền như vậy?
- Lúc ấy ta cũng cảm giác quá đắt rồi, nhưng gia phụ nói, binh khí này thiên hạ độc nhất vô nhị, có thể mua để trấn trạch, kết quả liền mua xong vẫn để ở đây vài năm rồi.
Đào Thắng cười thần bí, cùng quản gia mở hộp binh khí ra, bên trong chính là một cây kích hai trượng, hơn nữa là Song Diện Nguyệt Nha Kích.
Trường kích bình thường là Đơn Diện Nguyệt Nha, có hai mặt cực nhỏ, Song Diện Nguyệt Nha Kích còn có một tên khác, chinh là Phương Thiên Họa Kích.
Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, không ngờ là Phương Thiên Họa Kích. Phương Thiên Họa Kích Lưu Cảnh cũng đã gặp, là trong nghi trượng thị vệ của Lưu Biểu có tay thị vệ cầm Phương Thiên Họa Kích, nhưng đều rất thô kệch, không hề tinh xảo dài nhỏ giống Phương Thiên Họa Kích này.
Chẳng lẽ đây là họa kích của Lã Bố?
....
( Lời tác giả: Tra được một ít tư liệu, Lã Bố cũng không chỉ có một trường kích, mà là có ba chiếc, luân phiên sử dụng, nhưng lại có cách nói khác, Lã Bố trên thực tế là dùng mâu, cũng không phải là trường kích.)
...
Tác giả :
Cao Nguyệt