Bình Hoa
Quyển 1 - Chương 17
Còn những chỗ khác… khó mà nói được.
Cố Ngôn hiểu lời cậu ta, nhưng đã không còn hơi sức.
Hắn lại bắt đầu xuất hiện ảo giác. Thân thể nhẹ lâng lâng giống như nằm trên mây, ngọn đèn biến ảo tạo ra sắc màu mập mờ, cảnh tượng quen thuộc lẫn không quen thuộc đua nhau kéo tới, cả người giống như rơi vào giấc mơ kì quái.
Nam chính trong giấc mơ này là Tần Trí Viễn.
Không có gương mặt anh tuấn, không có giọng nói mê người, nhưng ánh mắt của gã lại rất dịu dàng.
Cố Ngôn cảm thấy cơ thể lười biếng, nhịn không được cười với gã. Đáng tiếc Tần Trí Viễn trong mơ tính tình không được tốt như thế, lấy một đồ dùng tình thú chọc chọc tay hắn, hỏi: “Này, cái này phải dùng thế nào?”
Cố Ngôn hơi hé miệng.
Cái dương cụ như thật kia liền nhét vào miệng hắn.
Cố Ngôn bị sặc, không khỏi ho khan, nhưng vẫn híp mắt, thuận theo mà liếm dị vật ấy. Hai tay của hắn bị trói không thể động đậy, đành phải dựa vặn vẹo thân thể, điều chỉnh vị trí, nước bọt theo khóe miệng chảy ra, trước ngực dấp dính một mảng.
Trong mơ, hô hấp của Tần Trí Viễn ấy trở nên dồn dập. Chỉ đợi trong chốc lát, liền thô lỗ lột quần hắn, dùng sức tách hai chân hắn ra, đem dương cụ giả đã được bôi trơn nhét vào cơ thể hắn.
“Ưm…”
Cố Ngôn rên thành tiếng, đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng nháy mắt, khoái cảm mãnh liệt ào đến, rất nhanh áp đi sự đau đớn kia. Hắn di chuyển lưng, ngẩng đầu thấp giọng nỉ non: “Mau, hôn tôi…”
Tần Trí Viễn trong mơ dường như giật mình, lạnh lùng trừng hắn vài cái, đem dị vật kia cắm vào cơ thể hắn sâu hơn, ẩn vào kéo ra.
“Á… đừng…”
Cố Ngôn rốt cuộc không kìm nén được thanh âm của chính mình, cảm thấy đau đớn lại vui sướng, hai chân mở lớn run rẩy, gần như lên đỉnh.
“Rầm!”
Cố tình lúc này, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bị người đá văng ra. Bên tai ong ong, cảm giác âm thanh kia như đến từ một không gian khác, lúc đầu không để trong lòng, mãi đến khi “Tần Trí Viễn” phía trên người hắn bị người ta đánh một cái, tiếp đá một cái, hắn mới phát hiện có điều không bình thường.
A?
Xảy ra chuyện gì?
Cố Ngôn giãy dụa dựa vào sopha suy nghĩ, nhưng hắn đã quên tay của mình không thể cử động, thiếu chút nữa chạm mặt xuống đất, may đúng lúc đó có người ôm lấy thắt lưng hắn.
“Cảm ơn.”
Cố Ngôn ngẩng đầu cười.
Đêm nay hắn cười đặc biệt nhiều, nhưng cười cười liền nhăn mày, vì trước mắt lại là một Tần Trí Viễn. Lạ thật, hắn rõ ràng thấy Tần Trí Viễn bị người ta đá ngã trên mặt đất, đến giờ còn nằm một góc không đứng dậy nổi, sao đột nhiên lại biến thành hai thế này?
Hơn nữa Tần Trí Viễn mới tới này thật cổ quái, không tươi cười, ánh mắt sâu không thấy đáy, môi mỏng nhếch lên, giống như đang tận lực nén giận.
Nếu Tần Trí Viễn tức giận, chắc là bộ dạng này.
Nhưng mà Tần Trí Viễn lịch thiệp làm sao có thể tức giận được chứ? Tuyệt đối là ảo giác của hắn.
Cố Ngôn vẫn như cũ, tình nguyện hôn ảo giác này. Khi hắn nghiêng mặt hôn Tần Trí Viễn, thấy người nằm trên mặt đất được hai vệ sĩ giúp đứng dậy, gã đó vừa bị đánh hai má có chút sưng, đôi mắt hồng hồng, thờ phì phì trừng mình.
Cố Ngôn “A” một tiếng, cuối cùng cũng nhận ra người đó là Tần Phong. Hắn tựa vào vai Tần Trí Viễn cười: “Mắt em trai anh sưng hết lên rồi, giống như con thỏ con ý, ha ha ha… Tần tiểu bạch…”
Hắn biết mình ăn nói lung tung, nhưng chính bản thân hắn cũng không khống chế được mà hưng phấn.
Đôi mắt Tần Trí Viễn thâm trầm, đem đầu hắn vùi vào ngực gã.
Cố Ngôn lại cố gắng ngẩng lên, thấy một trong hai vệ sĩ đi tới hỏi: “Ông chủ, nhị thiếu gia làm thế nào bây giờ?”
Tần Trí Viễn cuối cùng cười rộ lên.
Gã bình thường luôn cười mỉm, nhưng hôm nay dáng cười có chút khác lạ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, người nhìn thấy mà sợ hãi, nhẹ nhàng nói: “Đưa nó về nhà.”
Tần Phong lấy lại tinh thần bắt đầu to tiêng. Nhưng thanh âm này rất nhanh bị ngăn cách ở ngoài cửa, cậu ta lúc trước nói rất đúng, phòng này thuê cách âm tốt hẳn.
Cố Ngôn vì nghiệm chứng điều này, tiếp tục hôn lên mặt Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn một bên ôm chặt thắt lưng hắn, một bên cởi bỏ cà vạt trói tay hắn, nhìn cổ tay hằn vết, trầm giọng: “Tần Phong từ nhỏ đã bị chiều hư, nhưng nó lần này rất quá phận, tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”
“Được được được, tùy anh muốn thế nào dạy em trai mình, nhưng mà trước đó, có thể trông nom tôi được không?” Tay Cố Ngôn vừa được tự do, liền ôm chặt lấy Tần Trí Viễn, ghé vào bên tai gã: “Còn có… ở dưới…”
Ánh mắt Tần Trí Viễn đảo qua trên người Cố Ngôn.
Tuy rằng chạy xông tới, cũng đã nghe thấy tiếng rên rỉ trong điện thoại, nhưng thấy Cố Ngôn hai đùi trần trụi, trên người mặc mỗi áo sơ mi trắng, hạ thân cắm dương cụ giả, hai chân còn vương chấy dính nhầy, mặt còn đang nhăn nhó.
“Nó cho em dùng thuốc?”
“Ừ.” Cố Ngôn tỉnh đôi chút, miễn cưỡng đáp: “Nhưng mà anh tới rất nhanh.”
“May mà em đi chung với đoàn làm phim, gọi một hai cuộc điện thoại là biết địa điểm.” Về phần sau khi gã nhận được điện thoại, đi tìm người như thế nào, tới đây ra sao, Tần Trí Viễn không đề cập, gã đưa tay vào giữa hai chân Cố Ngôn, chậm rãi lấy dị vật tra tấn hắn ra.
Cố Ngôn hít nhẹ một cái, tuy rằng được giải thoát, nhưng lại có cảm giác trống rỗng đang chậm lan truyền.
Dược tính vẫn chưa hết.
Thân thể hắn vẫn đang khát cầu nhiệt độ cơ thể của một ai đó.
Tần Trí Viễn cởi áo khoác lên người hắn.
Cố Ngôn tự nhiên lấy áo quấn lấy người, nhiều năm qua đã thành thói quen. Lần đầu tiên gặp nhau, bộ dạng hắn còn thê thảm hơn so với bây giờ, bởi vì quá mức mạnh mẽ, trên người lúc nào cũng đầy vết thương cũ lẫn mới. Tần Trí Viễn lúc ấy cũng cởi áo khoác ném cho hắn như thế này, dùng giọng điệu đầy dịu dàng như thế nói với hắn: “Em nên học cười như thế nào trước đã.”
Sau đó, hắn thật sự học được —- ở trên giường với Tần Trí Viễn.
Rồi tiếp sau đó, hắn mới hiểu gã đối với ai cũng dịu dàng đa tình như vậy, mà hắn có vẻ như đã rơi xuống sâu lắm rồi.
Cố Ngôn có chút hốt hoảng, bỗng nhiên không phân biệt nổi thời gian và không gian. Không biết có phải là tác dụng của thuốc không, hắn như trở về lúc hai mươi tuổi, động tác trúc trắc hôn lấy môi Tần Trí Viễn, run rẩy nói: “Tần tổng, tối biết nên cười thế nào… tôi sẽ tuân thủ quy tắc của trò chơi, chỉ nói giao dịch không nói chuyện tình cảm…”
Cố Ngôn hiểu lời cậu ta, nhưng đã không còn hơi sức.
Hắn lại bắt đầu xuất hiện ảo giác. Thân thể nhẹ lâng lâng giống như nằm trên mây, ngọn đèn biến ảo tạo ra sắc màu mập mờ, cảnh tượng quen thuộc lẫn không quen thuộc đua nhau kéo tới, cả người giống như rơi vào giấc mơ kì quái.
Nam chính trong giấc mơ này là Tần Trí Viễn.
Không có gương mặt anh tuấn, không có giọng nói mê người, nhưng ánh mắt của gã lại rất dịu dàng.
Cố Ngôn cảm thấy cơ thể lười biếng, nhịn không được cười với gã. Đáng tiếc Tần Trí Viễn trong mơ tính tình không được tốt như thế, lấy một đồ dùng tình thú chọc chọc tay hắn, hỏi: “Này, cái này phải dùng thế nào?”
Cố Ngôn hơi hé miệng.
Cái dương cụ như thật kia liền nhét vào miệng hắn.
Cố Ngôn bị sặc, không khỏi ho khan, nhưng vẫn híp mắt, thuận theo mà liếm dị vật ấy. Hai tay của hắn bị trói không thể động đậy, đành phải dựa vặn vẹo thân thể, điều chỉnh vị trí, nước bọt theo khóe miệng chảy ra, trước ngực dấp dính một mảng.
Trong mơ, hô hấp của Tần Trí Viễn ấy trở nên dồn dập. Chỉ đợi trong chốc lát, liền thô lỗ lột quần hắn, dùng sức tách hai chân hắn ra, đem dương cụ giả đã được bôi trơn nhét vào cơ thể hắn.
“Ưm…”
Cố Ngôn rên thành tiếng, đau đến mặt mũi trắng bệch, nhưng nháy mắt, khoái cảm mãnh liệt ào đến, rất nhanh áp đi sự đau đớn kia. Hắn di chuyển lưng, ngẩng đầu thấp giọng nỉ non: “Mau, hôn tôi…”
Tần Trí Viễn trong mơ dường như giật mình, lạnh lùng trừng hắn vài cái, đem dị vật kia cắm vào cơ thể hắn sâu hơn, ẩn vào kéo ra.
“Á… đừng…”
Cố Ngôn rốt cuộc không kìm nén được thanh âm của chính mình, cảm thấy đau đớn lại vui sướng, hai chân mở lớn run rẩy, gần như lên đỉnh.
“Rầm!”
Cố tình lúc này, hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bị người đá văng ra. Bên tai ong ong, cảm giác âm thanh kia như đến từ một không gian khác, lúc đầu không để trong lòng, mãi đến khi “Tần Trí Viễn” phía trên người hắn bị người ta đánh một cái, tiếp đá một cái, hắn mới phát hiện có điều không bình thường.
A?
Xảy ra chuyện gì?
Cố Ngôn giãy dụa dựa vào sopha suy nghĩ, nhưng hắn đã quên tay của mình không thể cử động, thiếu chút nữa chạm mặt xuống đất, may đúng lúc đó có người ôm lấy thắt lưng hắn.
“Cảm ơn.”
Cố Ngôn ngẩng đầu cười.
Đêm nay hắn cười đặc biệt nhiều, nhưng cười cười liền nhăn mày, vì trước mắt lại là một Tần Trí Viễn. Lạ thật, hắn rõ ràng thấy Tần Trí Viễn bị người ta đá ngã trên mặt đất, đến giờ còn nằm một góc không đứng dậy nổi, sao đột nhiên lại biến thành hai thế này?
Hơn nữa Tần Trí Viễn mới tới này thật cổ quái, không tươi cười, ánh mắt sâu không thấy đáy, môi mỏng nhếch lên, giống như đang tận lực nén giận.
Nếu Tần Trí Viễn tức giận, chắc là bộ dạng này.
Nhưng mà Tần Trí Viễn lịch thiệp làm sao có thể tức giận được chứ? Tuyệt đối là ảo giác của hắn.
Cố Ngôn vẫn như cũ, tình nguyện hôn ảo giác này. Khi hắn nghiêng mặt hôn Tần Trí Viễn, thấy người nằm trên mặt đất được hai vệ sĩ giúp đứng dậy, gã đó vừa bị đánh hai má có chút sưng, đôi mắt hồng hồng, thờ phì phì trừng mình.
Cố Ngôn “A” một tiếng, cuối cùng cũng nhận ra người đó là Tần Phong. Hắn tựa vào vai Tần Trí Viễn cười: “Mắt em trai anh sưng hết lên rồi, giống như con thỏ con ý, ha ha ha… Tần tiểu bạch…”
Hắn biết mình ăn nói lung tung, nhưng chính bản thân hắn cũng không khống chế được mà hưng phấn.
Đôi mắt Tần Trí Viễn thâm trầm, đem đầu hắn vùi vào ngực gã.
Cố Ngôn lại cố gắng ngẩng lên, thấy một trong hai vệ sĩ đi tới hỏi: “Ông chủ, nhị thiếu gia làm thế nào bây giờ?”
Tần Trí Viễn cuối cùng cười rộ lên.
Gã bình thường luôn cười mỉm, nhưng hôm nay dáng cười có chút khác lạ, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, người nhìn thấy mà sợ hãi, nhẹ nhàng nói: “Đưa nó về nhà.”
Tần Phong lấy lại tinh thần bắt đầu to tiêng. Nhưng thanh âm này rất nhanh bị ngăn cách ở ngoài cửa, cậu ta lúc trước nói rất đúng, phòng này thuê cách âm tốt hẳn.
Cố Ngôn vì nghiệm chứng điều này, tiếp tục hôn lên mặt Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn một bên ôm chặt thắt lưng hắn, một bên cởi bỏ cà vạt trói tay hắn, nhìn cổ tay hằn vết, trầm giọng: “Tần Phong từ nhỏ đã bị chiều hư, nhưng nó lần này rất quá phận, tôi sẽ dạy dỗ lại nó.”
“Được được được, tùy anh muốn thế nào dạy em trai mình, nhưng mà trước đó, có thể trông nom tôi được không?” Tay Cố Ngôn vừa được tự do, liền ôm chặt lấy Tần Trí Viễn, ghé vào bên tai gã: “Còn có… ở dưới…”
Ánh mắt Tần Trí Viễn đảo qua trên người Cố Ngôn.
Tuy rằng chạy xông tới, cũng đã nghe thấy tiếng rên rỉ trong điện thoại, nhưng thấy Cố Ngôn hai đùi trần trụi, trên người mặc mỗi áo sơ mi trắng, hạ thân cắm dương cụ giả, hai chân còn vương chấy dính nhầy, mặt còn đang nhăn nhó.
“Nó cho em dùng thuốc?”
“Ừ.” Cố Ngôn tỉnh đôi chút, miễn cưỡng đáp: “Nhưng mà anh tới rất nhanh.”
“May mà em đi chung với đoàn làm phim, gọi một hai cuộc điện thoại là biết địa điểm.” Về phần sau khi gã nhận được điện thoại, đi tìm người như thế nào, tới đây ra sao, Tần Trí Viễn không đề cập, gã đưa tay vào giữa hai chân Cố Ngôn, chậm rãi lấy dị vật tra tấn hắn ra.
Cố Ngôn hít nhẹ một cái, tuy rằng được giải thoát, nhưng lại có cảm giác trống rỗng đang chậm lan truyền.
Dược tính vẫn chưa hết.
Thân thể hắn vẫn đang khát cầu nhiệt độ cơ thể của một ai đó.
Tần Trí Viễn cởi áo khoác lên người hắn.
Cố Ngôn tự nhiên lấy áo quấn lấy người, nhiều năm qua đã thành thói quen. Lần đầu tiên gặp nhau, bộ dạng hắn còn thê thảm hơn so với bây giờ, bởi vì quá mức mạnh mẽ, trên người lúc nào cũng đầy vết thương cũ lẫn mới. Tần Trí Viễn lúc ấy cũng cởi áo khoác ném cho hắn như thế này, dùng giọng điệu đầy dịu dàng như thế nói với hắn: “Em nên học cười như thế nào trước đã.”
Sau đó, hắn thật sự học được —- ở trên giường với Tần Trí Viễn.
Rồi tiếp sau đó, hắn mới hiểu gã đối với ai cũng dịu dàng đa tình như vậy, mà hắn có vẻ như đã rơi xuống sâu lắm rồi.
Cố Ngôn có chút hốt hoảng, bỗng nhiên không phân biệt nổi thời gian và không gian. Không biết có phải là tác dụng của thuốc không, hắn như trở về lúc hai mươi tuổi, động tác trúc trắc hôn lấy môi Tần Trí Viễn, run rẩy nói: “Tần tổng, tối biết nên cười thế nào… tôi sẽ tuân thủ quy tắc của trò chơi, chỉ nói giao dịch không nói chuyện tình cảm…”
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu