Bình Hoa, Chào Anh
Chương 9
Giản Minh gọi điện thương lượng với Diệp Lan, muốn diễn vai thế thân trong bộ phim “Cái bóng của nhà vua”. Diệp Lan nói, “Nhà đầu tư của bộ phim này vừa hay đang ở Thượng Hải, nếu cậu muốn diễn thì có thể đi tham gia tiệc quy mô nhỏ, tự mình kiếm về, tôi không tiện cầm kịch bản. Tổ chế tác lần này rất ổn, đạo diễn và tổ chế tác đều đã từng tham gia rất nhiều bộ phim đình đám.” Diệp Lan liệt kê danh sách một loạt phim truyền hình ra, toàn là những phim đã nhận được rất nhiều giải trong lễ Quả Táo Vàng.
“Chị Diệp, vai diễn lần này chưa có quyết định à?”
Rốt cuộc Diệp Lan cũng nói thật, “Đạo diễn bộ phim này trước nay tuyển người rất thận trọng, hiện giờ mới đang trong giai đoạn chuẩn bị thôi, cậu có suy nghĩ gì có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy.” Sau đó Diệp Lan gửi thông tin thời gian địa điểm buổi tiệc qua.
Giản Thu Nhạn nghe tin con trai đi dự tiệc quy mô nhỏ với đồng nghiệp cùng ngành lập tức nhiệt tình trào dâng, muốn trang điểm cho Châu Hiểu Ngữ. Châu Hiểu Ngữ trốn trong phòng Giản Minh đọc kịch bản hai ngày, nghe được tin còn bị Giản Thu Nhạn trang điểm thì suýt phát điên, “Bác ơi, anh Minh mới cần trang điểm chứ? Con chỉ là trợ lý đi cầm túi thôi mà!”
“Nó không cần đến bác làm gì, nhưng con gái đi dự tiệc thì nhất định phải sửa soạn cho xinh đẹp vào, lỡ may gặp được mối lương duyên nào thì sao?”
Giản Minh âm thầm cười như điên, mẹ anh chắc chẳng bắt được mấy đứa con trai kết hôn nên mới quay sang lo lắng cho hạnh phúc cả đời của Châu Tiểu Đao hả?
Giản Minh đẩy trợ lý mập ra, “Mau đi đi, tối mai là dự tiệc rồi, hôm nay phải chuẩn bị cho xong.” Anh biết phụ nữ mà đã sửa soạn thì phiền phức đến mức nào.
Châu Hiểu Ngữ đã sắp khóc không thành tiếng, “Anh Minh… tôi thật sự chỉ đến cầm túi thôi!”
Đáng tiếc mẹ con Giản Thu Nhạn đều không hiểu nội tâm đấu tranh dữ dội của Châu Hiểu Ngữ, cô bị bác gái lôi đi dưỡng da toàn thân, từ đầu tóc đến móng tay đều không bỏ sót, gặp được người quen của bà Giản, đối phương hỏi, “Bà Tần đưa con dâu đến Spa đó à?”
Giản Thu Nhạn mỉm cười, thầm thừa nhận.
Châu Hiểu Ngữ chỉ hận không huỵch toẹt ngay tại trận được thì đã bị Giản Thu Nhạn lôi đi, vào phòng nghỉ mới thấy bà cười đắc ý, “Cái bà Ngô kia suốt ngày khoe khoang con dâu với cháu trai nhà mình, ai chẳng biết con trai bà ta định cư nước ngoài, cả năm chẳng về lấy một lần, sao có thể so sánh với Tiểu Ngữ nhà mình, vừa chu đáo lại có thể bầu bạn với bác chứ.”
Châu Hiểu Ngữ kháng nghị vô cùng yếu ớt, “Nhưng… vẫn có sai biệt mà?” Người ta là con dâu cưới hỏi đàng hoàng, cháu chỉ là trợ lý của con trai bác thôi, hai bên làm gì có tương đồng mà so sánh với nhau?
“Về sau là chẳng sai biệt gì đâu.”
Châu Hiểu Ngữ cứ thấy sai sai sao đó.
***
Trải qua quá trình hành hạ của Giản Thu Nhạn, Châu Hiểu Ngữ thấy bản thân như được thoát thai hoán cốt. Bà Giản cố chấp muốn chọn lễ phục dự tiệc cho cô, Châu Hiểu Ngữ cứ lo ngay ngáy bà chọn kiểu váy diêm dúa màu hồng, cũng may lần này bà Giản rất lý trí, chọn cho cô một bộ váy kiểu đơn giản màu tím nhạt lộ vai, đi kèm giày màu trắng sữa, toàn thân nhu hòa mà ngọt ngào tươi trẻ.
Nhà tạo mẫu trang điểm nhẹ rồi làm tóc cho cô, Châu Hiểu Ngữ nhìn mình trong gương mà suýt không nhận ra.
Giản Thu Nhạn đắc ý xách Châu Hiểu Ngữ đã trang điểm đẹp đẽ về nhà họ Tần, mãn nguyện nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của con trai.
Giản Minh quả thật không ngờ, trợ lý mập trang điểm lên lại khiến người khác không thể không chú ý. Không biết có phải là anh làm trong giới giải trí, ngắm người đẹp mặt thon quen rồi không mà bây giờ gặp mặt tròn tròn, càng nhìn càng thấy đẹp.
Trợ lý mập lo lắng không yên đứng trước mặt anh, nhỏ giọng thì thầm, “Anh Minh, hay là… anh ra khỏi cửa xong tìm đại quán cà phê nào thả tôi xuống, đợi lúc tàn tiệc thì đón tôi về là được.”
Giản Minh liếc nhìn bà Giản ngồi cách đó không xa đang vừa gọt táo vừa dỏng tai lên hóng, cười cười bảo, “Không được nếu để mẹ tôi biết bà hao tâm tổn sức như thế mà chỉ để cô đến quán cà phê ngồi mấy tiếng thì đau lòng nhường nào?”
Mẹ con hai người chiến đấu không biết bao nhiêu trận về chuyện hôn sự của anh rồi, đều thuộc lòng thủ đoạn của nhau hết, chỉ liếc qua là Giản Minh đã hiểu được ý bà Giản. Vốn anh chỉ định lôi Châu Hiểu Ngữ về để đánh lạc hướng thôi, có điều bây giờ anh thấy cứ thuận theo ý bà, kéo cô làm bia đỡ đạn luôn cũng tốt.
***
Bữa tiệc hoành tráng nhất mà Châu Hiểu Ngữ từng tham gia là bữa tiệc cuối năm trước khi nghỉ việc ở công ty cũ. Cô theo Giản Minh ngồi xe vào nội thành, trong lòng vẫn e sợ, nhưng đến lúc vào hội trường rồi, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông râu tóc bạc mất một nửa, tất cả căng thẳng bất an đều bay mất sạch. Cô kích động suýt nữa thì hét ầm lên, quay đầu nhìn Giản Minh xác nhận lại lần nữa, “Anh Minh anh Minh, người trước mắt có phải là thầy Trần Gia Vận không?”
Giản Minh: Vô lý quá! Loại chuyện chớp mắt biến thành fan cuồng này nhẽ ra không thể xảy ra với trợ lý mập chứ!
“Hình như… chắc là đúng đấy.”
Thời điểm anh do dự thì Châu Hiểu Ngữ đã liến thoắng như chim sẻ bên tai, “Anh Minh biết không, chú Gia Vận tên rất hay, sự nghiệp diễn xuất cũng y hệt như tên luôn. Tôi thích xem chú ấy diễn lắm, trên người chú ấy có thần thái nho nhã khiêm tốn, lần trước đóng đại tá trung niên có vợ mắc bệnh qua đời, xem mà tim tôi cũng tan vỡ theo, chỉ mong được gả đến chăm sóc chú luôn thôi! Còn nữa còn nữa… hai năm trước chú ấy diễn vai quan chức yêu nước trong bộ phim thời Dân Quốc, mấy dòng chữ viết bằng bút lông trong phim là chú ấy tự viết đấy, xem xong phim tôi còn đi tập viết bút lông một thời gian dài luôn đó…”
Đây chắc có lẽ là lần đầu tiên từ lúc gặp nhau Giản Minh mới thấy Châu Hiểu Ngữ vui vẻ và đúng với tuổi đến thế. Anh vốn còn khó chịu, cho rằng mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề vì chẳng mê vẻ tuấn tú xuất trần của mình mà lại say đắm mấy tiền bối mặt mũi toàn nếp nhăn, nhưng giờ thấy cô kích động như thế, muốn dội nước lạnh cũng không nỡ.
“Hình như ông ấy… đã kết hôn lâu lắm rồi thì phải?” Nghĩ một hồi, anh quyết định nhắc khéo cô nàng.
Châu Hiểu Ngữ vẫn đang khóa ánh nhìn nhiệt tình rực cháy vào người thần tượng, dường như vẫn đang mê mẩn, “Đúng thế đúng thế, vợ chồng yêu thương nhau lắm.” Cô còn tự viết mấy bài phê bình phim của chú Gia Vận trên Weibo, được rất nhiều bạn bè chia sẻ lại. “Vì thế… bây giờ chú ấy là cha chồng quốc dân, bọn tôi đều gọi chú ấy là cha chồng hết cả! Gọi cha cũng được luôn!”
Giản Minh trầm mặc hồi lâu, “Thầy Trần… chỉ sinh mỗi một cô con gái.”
“Ờ, con trai chú ấy trong bộ phim thời Dân Quốc kia đẹp trai lắm, diễn cũng tốt nữa.”
Giản Minh hiểu ra ngay, lòng như bị đá đè nặng trịch.
Trợ lý mập hâm mộ Trần Gia Vận thì cũng đành, còn cuồng đến độ đến cả nhân vật con trai của ông ấy trong phim cũng tiện thể hâm mộ luôn… có tí logic nào không vậy trời? Hơn nữa bộ phim đó anh cũng biết, người diễn vai con trai Trần Gia Vận cũng còn độc thân, hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài anh tuấn có điều diễn xuất cứng nhắc, là thể loại phải đợi mười năm mới lên hương, so với dạng vừa mới ra mắt đã được người người chú ý như anh thì hoàn toàn trái ngược.
“Hay là… cô đến đó xin chữ ký thầy Trần đi?”
Khuôn mặt tròn xoe của trợ lý mập đỏ đến tận mang tai, “Làm thế… có được không?”
Cô nhóc này đối xử với anh thì như đông lạnh, ngay đến câu nói tử tế cũng chẳng thốt ra, với người ngoài thì bất luận là Tiết Khởi hay Giản Thu Nhạn, thậm chí đến cả diễn viên tiền bối, cô đều ấm áp như xuân về, vừa nhũn nhặn lại khoan dung. Giản Minh cũng chẳng biết kiếp trước mình nợ gì mà kiếp này bị cô tới đòi, mới có thể đối xử không chút khách khí với anh như thế.
Càng khiến anh tức hơn là, trong lòng rõ ràng bực bội như thế, nhưng rốt cuộc… vẫn muốn giúp cô một tay, cho cô vui vẻ.
“Cô có mang bút với sổ không?”
Trợ lý mập lục tìm túi xách, rút từ trong đó ra một quyển sổ bỏ túi to cỡ lòng bàn tay, “Cái này… có được không?”
Giản Minh cầm lấy cổ tay cô nàng dắt tới trước mặt Trần Gia Vận, “Chào thầy Trần.” Anh quen với Trần Gia Vận nhưng trước giờ chưa từng hợp tác lần nào. Mà đạo diễn bộ phim “Cái bóng của hoàng đế” này lại đã từng hợp tác cùng Trần Gia Vận vài lần rồi.
Trần Gia Vận rất khách khí, “Chào cậu, chào cậu.”
Trợ lý mập thả một câu như ném đá hội nghị, “Chào cha chồng!”
Giản Minh ngại lắm, vô cùng hối hận vừa rồi trong phút kích động đã kéo cô nàng đến bắt chuyện với Trần Gia Vận, bây giờ anh chỉ muốn đập đầu vào tường chết luôn cho rồi!
Vốn Trần Gia Vận vẫn còn khách khí câu nệ, dù sao cũng là dân trong ngành, diễn xuất của Giản Minh thế nào ai cũng hiểu cả, phim hai người tham gia cũng chẳng cùng thể loại.
Lúc Giản Minh kéo một cô nàng lại chào hỏi, Trần Gia Vận còn chưa đoán ra lý do, kết quả lại bị câu chào hỏi của Châu Hiểu Ngữ chọc cười, “Chào con dâu!” Weibo ông một hàng các nàng dâu, ngay đến “chàng dâu” cũng có, bình thường ông cũng hay chuyện trò với đám “dâu”, chỉ không ngờ cũng có lúc gặp được người hâm mộ thế này.
Mắt Giản Minh trợn tròn, “…” Thế cũng được hả?
Châu Hiểu Ngữ thấy Trần Gia Vận còn đáp lời trêu chọc như thế rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lần này quay về xưng hô bình thường, “Chú Trần, con thích xem phim chú diễn nhất đó, con còn viết mấy bài bình luận phim trên Weibo, cũng có tag chú vào, chú đều trả lời con cả. Chú có thế… cho con xin chữ ký không?”
Trần Gia Vận quả thật không ngờ tới cô gái nhỏ trước mặt này lại là fan trung thành, ông nhận bút ký tên mình, “Con là…”
Châu Hiểu Ngữ nhất thời phấn khích, cả đầu toàn là sự hào hứng khi gặp thần tượng, quên hẳn ông chủ, “Chú Gia Vận, con là Hồ Ngôn Loạn Ngữ.” Cô còn hỏi thêm đầy khao khát, “Chú có nhớ con không?”
“Nhớ chứ nhớ chứ! Mấy bài bình luận con viết đều rất sắc bén đúng trọng tâm! Không ngờ ngoài đời lại khác xa nhau thế này, chú còn tưởng là một ‘chàng dâu’ nào cơ đấy.”
Trần Gia Vận đích thực vẫn nhớ mấy bài bình luận của Châu Hiểu Ngữ, cô phân tích và đánh giá những vai diễn cũng như kỹ năng diễn xuất của ông trong những năm gần đây vô cùng chính xác, đặc biệt những diễn biến nội tâm, hình tượng nhân vật ông nghĩ ra và đưa vào trong phim, không ngờ còn có người mê phim sắc sảo nhìn ra được. Thật đúng là cảm giác gặp được tri kỷ.
Ông cứ tưởng người viết ra mấy bài bình luận ấy chắc phải là một người đàn ông từng trải, hơn nữa lúc theo sang Weibo Châu Hiểu Ngữ, đọc hết những bài bình luận Châu Hiểu Ngữ viết xong thì suy nghĩ đó càng chắc chắn hơn. Không ngờ người viết lại là một cô nhóc dễ thương ngọt ngào, còn có vẻ ngượng ngùng lúc đứng trước mặt ông. Bất ngờ quá nên ông nói chuyện với cô bé rất lâu, mãi đến khi đạo diễn Ngô Đại Long đi tới thì cuộc gặp gỡ này mới hạ màn.
Ngô Đại Long chính là đạo diễn của bộ phim “Cái bóng của nhà vua” lần này.
Buổi tiệc tối hôm nay, trừ đạo diễn, diễn viên, biên kịch ra còn có không ít người trong giới kinh doanh và cả những người có chút chút liên quan hoặc chẳng có quan hệ gì đến giới diễn viên cả.
Ngô Đại Long có thể xem là tấm gương trong ngành, những bộ phim ông quay, bất luận là cổ trang, thời Dân Quốc hay hiện đại, tỷ suất người xem đều cực kỳ tốt, rất nhiều tác phẩm đã đạt được giải quan trọng.
Nhiều người nhận xét ông và đoàn của ông là “đoàn làm phim có tâm” của nước nhà, không coi người xem là lũ ngu, từ chọn diễn viên cho đến trang phục, đạo cụ, phong cảnh chỗ quay đều rất tỉ mỉ, chăm chút.
Thật ra ở ngành sản xuất phim truyền hình này, người xem lúc nào cũng chỉ chú ý đến diễn viên, rất khó có người chú ý đến đạo diễn và đoàn chế tác. Nhưng hai năm gần đây liên tục có ba bộ phim truyền hình nổi trội, trên Weibo lại có không ít người đào lên thông tin của diễn viên, ngay đến biên kịch cũng không bỏ qua, buôn qua bán lại một hồi thì bàn đến đạo diễn.
Kết quả, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến mới thấy bất ngờ không tưởng.
Đầu tiên là phát hiện ra ba bộ phim “có tâm” chiếu gần đây đều là tác phẩm của đạo diễn Ngô Đại Long, lại lên baidu tìm theo tên ông, bên dưới là một loạt phim truyền hình tên quen đến không thể quen hơn, thời gian trải dài đến hơn mười lăm năm, thứ duy nhất không thay đổi là chất lượng tác phẩm của Ngô Đại Long.
Đây là một phát hiện kinh thiên động địa, bài viết về Ngô Đại Long trên Weibo mới vài ngày đã lên top tìm kiếm, còn có người hâm mộ nhiệt tình viết nguyên bài “Ngô Đại Long năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”.
Vừa lướt qua cái tên khéo còn tưởng Ngô Đại Long là minh tinh cỡ bự nữa ấy chứ.
Trước đây tên tuổi đạo diễn thường chẳng so được với diễn viên, nhưng đạo diễn Ngô Đại Long lại bất ngờ nổi lên, trở thành đối tượng được các nhà đầu tư ưu ái. Trên mạng còn lưu truyền một câu nói, “Chỉ cần là phim của đạo diễn Ngô Đại Long, nhất định sẽ không khiến người xem thất vọng!”
Trần Gia Vận và Ngô Đại Long là bạn tốt lâu năm nên đến thăm hỏi, Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ cũng nhân tiện lên tiếng chào. Thân là người yêu phim lâu năm, đặc biệt còn cuồng các ông chú, Châu Hiểu Ngữ lại càng tôn kính Ngô Đại Long. Phim của đạo diễn Ngô Đại Long ngoài hay ra còn có một đặc điểm rất hợp với yêu cầu của Châu Hiểu Ngữ: Cả màn hình toàn là các ông chú đẹp trai diễn xuất tốt, vô cùng phù hợp với hình mẫu đàn ông thành thục chín chắn trong tưởng tượng của Châu Hiểu Ngữ.
Giản Minh lại đau lòng phát hiện, trợ lý mập nhà mình mê mẩn Trần Gia Vận, còn gọi người ta là “cha chồng” đã đành, đến ngay cả đối với Ngô Đại Long cũng nhiệt tình như gặp ngôi sao lớn vậy, thấy có cơ hội là nịnh nọt ngay. Mới vừa mở miệng là điểm danh một loạt các tác phẩm của Ngô Đại Long đạo diễn từ lâu, câu từ khen ngợi cứ như hàng miễn phí tuôn ra như thác. Anh còn nghi ngờ có phải trước khi ra khỏi nhà trợ lý mập bị mẹ anh cho một bình mật ong không mà hôm nay nói ngọt dữ vậy.
Đã thế bộ dạng Châu Hiểu Ngữ lại còn rất dễ… lừa người. Khuôn mặt tròn tròn của cô nàng vừa nhìn đã thấy là dạng bé ngoan, khen ngợi người khác cũng rất thành khẩn, gãi rất đúng chỗ ngứa. Đến độ Ngô Đại Long còn tưởng cô nàng là diễn viên mới, xem tác phẩm của ông như bản mẫu để học tập, ai dè hỏi ra mới biết cô nhóc này là trợ lý của Giản Minh.
Giản Minh là người thế nào, Ngô Đại Long đã biết từ lâu, chẳng qua trước giờ chưa có cơ hội hợp tác mà thôi.
Những bộ phim anh đóng, Ngô Đại Long đều đã xem qua, luôn cảm thấy người này diễn quá hời hợt. Có điều hôm nay gặp người thật lại phát hiện đối phương trầm lặng bất ngờ, còn chẳng nhiều lời bằng cô trợ lý bên cạnh.
Trợ lý tuy hơi lắm miệng chút, còn xin chữ ký, nhưng gặp được khán giả nhiệt tình lại chú tâm xem phim như thế cũng coi như công sức bao năm ông bỏ ra đáng giá rồi, Ngô Đại Long vẫn rất vui vẻ.
Nhưng ông còn chưa vui xong thì Trần Gia Vận đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Úi cha cha, tôi nhớ ra rồi. Ông Ngô này ông có còn nhớ bài viết về ông hồi trước, cái bài mà về sau trở thành top tìm kiếm trên Weibo ấy không?”
Trợ lý mập vừa rồi còn miệng mồm liến thoắng bây giờ đã nín khe, chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Ngô Đại Long đầy mong đợi.
Ngô Đại Long nghĩ một lúc, “À à, nhớ rồi. Bài đó đúng là đào hết ngóc ngách luôn.” Có điều chỉ nói về các tác phẩm nhiều năm nay của ông, hoàn toàn không dính chút đời tư nào.
Trần Gia Vận cười rộ lên, “Chính là cô bé này, là cô bé này viết đó.” Bài viết đó nổi lên là vì được một tài khoản Weibo vip chia sẻ lại, rất ít người chú ý tên tác giả gốc. Phần lớn đều ở dưới bày tỏ tình cảm với tài khoản Weibo vip đó, thế là ngoài dự kiến, tác giả gốc lại chẳng được để ý mấy.
Trần Gia Vận vừa hay lại thuộc loại người tò mò, sau khi được tag trong một bài viết của Hồ Ngôn Loạn Ngữ xong mới đi đọc hết một lượt các bài trong Weibo của cô, đọc được rất nhiều bình luận thú vị, về sau mới phát hiện bài viết về Ngô Đại Long đó cũng chính là do Hồ Ngôn Loạn Ngữ chắp bút.
Ngô Đại Long bật cười, “Cô bé à, tôi nhờ cô mới nổi lên đó!” Ông cũng xem như đã hiểu được sự nhiệt tình của cô là từ đâu mà có rồi.
Châu Hiểu Ngữ cười ngượng ngùng, “Không phải đâu ạ, đều là nhờ thành quả công việc suốt bao năm không đổi của đạo diễn nên mới nổi đó. Cho dù không phải con thì cũng sẽ có người nhìn ra được những đóng góp của đạo diễn thôi.”
Nhận được lời khen từ một cô bé chưa từng quen biết khiến Ngô Đại Long cười không khép được miệng.
Khi đại diện bên đầu tư bộ phim “Cái bóng của nhà vua” đi tới, ông mới cùng Trần Gia Vận rời đi. Đi cách Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ một đoạn rất xa rồi, Ngô Đại Long mới nói với Trần Gia Vận, “Ông Trần này, ông nói xem… lúc trước có phải tôi võ đoán quá không?” Một diễn viên có trợ lý có thể viết ra những bài bình luận phim xuất sắc như thế, hẳn cũng không thể chỉ là một bình hoa đơn thuần được đâu?
Trần Gia Vận hiểu ý ông bạn, “Người thật đúng là rất chững chạc.” Không ngờ diễn xuất hòi hợt như thế mà ngoài đời cũng là một thanh niên không tồi, rõ ràng là một cơ hội tốt nhưng cũng không vồ vập xông tới, để dành thời gian cho cô trợ lý kích động.
Mặt người đại diện bên đầu tư ngơ ngác, “Hai vị đang nói ai thế?”
Ngô Đại Long và Trần Gia Vận chỉ nhìn nhau cười.
***
Giản Minh dường như đến hôm nay mới biết trợ lý mập. Vốn anh định đến tìm Ngô Đại Long tranh thủ kiếm vai thế thân trong “Cái bóng của nhà vua”, kết quả lại chẳng nhắc được chữ nào đến việc chính, toàn bộ thời gian đều bị trợ lý mập cướp lấy để theo đuổi thần tượng.
Dựa theo danh tiếng của Ngô Đại Long, hôm nay hẳn có vô số người theo đuổi muốn nói chuyện với ông, Giản Minh cũng chẳng muốn bám theo bàn chuyện vai diễn làm gì nữa. Bây giờ anh đang rất không vui, ngược lại vô cùng hiếu kỳ, rất muốn tìm chỗ nào trốn vào mở Weibo xem trợ lý mập rốt cuộc viết những gì mà có thể khiến Trần Gia Vận và Ngô Đại Long vui vẻ đến thế.
Châu Hiểu Ngữ giữ rịt lấy quyển sổ tay không buông, cũng muốn tìm chỗ nào trốn vào thưởng thức bút tích của thần tượng. Hai người mới quay người, chẳng ngờ đụng ngay Tần Chính.
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp cao ráo sáng sủa, mặc bộ váy quây màu đỏ, rõ ràng rất có phong thái trưởng thành chín chắn, nhưng hình như gặp phải ông chủ nhỏ nhà họ Tần là biến thành lụa quấn người luôn.
Tần Chính thấy em trai và trợ lý mập cùng nhau, còn trêu chọc, “Đây là… gặp mặt cha mẹ rồi?”
Cô gái váy đỏ bên cạnh anh ta tò mò hỏi, “Tổng giám đốc Tần biết anh Giản à?”
“Người quen.”
Giản Minh cũng đáp lễ, “Tổng giám đốc Tần định lúc nào thì đưa bạn gái về gặp phụ huynh vậy?”
Về phương diện này thì thái độ anh em hai người lại thống nhất bất thường, cả hai đều tận lực chống mắt lên trông đợi đối phương kết hôn trước để giảm bớt gánh nặng bị ép cưới hỏi của bản thân. Khổ nỗi cả hai đều ôm trong bụng mưu đồ người khác chết mình không chết, thế nên đến nay vẫn không ai chịu hy sinh tự do của bản thân cho đối phương.
“Lúc nào anh Giản kết hôn thì lúc đó tôi sẽ đưa bạn gái về nhà.” Người đứng đầu họ Tần vừa nói một câu đã khiến chị gái váy đỏ bên cạnh chuyển ánh mắt trông đợi sang người Giản Minh. Mặc dù không biết việc Giản Minh kết hôn thì liên quan gì đến tổng giám đốc Tần, nhưng việc cô nàng mong đợi Giản Minh kết hôn thì viết rành rành trên mặt.
Châu Hiểu Ngữ nghe ông chủ nhỏ giọng lầu bầu “Thằng cha chết tiệt!” là đoán được ông chủ bị Tần Chính bắt nạt rồi.
“Tổng giám đốc Tần, sao không nhìn thấy cái chị mấy hôm trước anh đưa về nhà đâu cả?” Khuôn mặt cô tròn trịa, hay miêu tả cách khác thì là mặt búp bê, đặc biệt là da trắng hồng hào, nhìn là thấy tuổi cũng còn nhỏ, bộ dạng trông hệt một cô gái hoàn toàn không màng sự đời chỉ hiếu kỳ hỏi một câu mà thôi.
Sắc mặt cô gái váy đỏ biến đổi liền, chỉ hận không thể hỏi Tần Chính cho rõ ràng ngay tại trận được thôi.
Giản Minh lập tức nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, “Anh Tần, anh đừng có hai ba ngày lại đưa người về nhà khiến bác gái mừng hụt.”
Cô gái váy đỏ vốn tưởng xuất hiện một đối thủ cạnh tranh đáng gờm, còn đến nhà ra mặt cha mẹ rồi, không ngờ… đối thủ không chỉ có một!
Cô nàng nhìn Tần Chính đầy căm tức, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì có khi Tần Chính đã bị cô nàng băm thành mảnh vụn rồi cũng nên. Cô nàng tức giận trừng mắt với Tần Chính một cái xong quay người đi thẳng, tiếng gót giày vang lên vô cùng rõ ràng.
Tần Chính trừng mắt với em trai, “Chú cứ đợi đấy!” xong là vội vã đuổi theo hướng cô gái kia biến mất.
Giản Minh cứ như phát hiện ra châu lục mới, “Ấy? Lẽ nào yêu thật rồi?” Sao có thể, đại công tử nhà họ Tần đi giữa rừng hoa để lại không biết bao nhiêu nợ tình, nhưng đến cuối cùng đều dùng tiền bạc giải quyết hòa bình hết cả, so về phương diện tình cảm thì cũng phải ngang ngửa Grandet*, nhưng về mặt tiền bạc thì cậu cả nhà họ Tần hào phóng hơn không biết bao nhiêu lần.
(* Nói về Eugénie Grandet, nhân vật trong tác phẩm cùng tên của Honoré de Balzac, Grandet là một tư sản giàu có nhưng keo kiệt, đối với ông ta vợ con còn chằng bằng một đồng bạc cắc.)
Anh còn tưởng cả đời này cũng không có cơ hội trông thấy anh trai mình dỗ phụ nữ nữa cơ.
“Chị Diệp, vai diễn lần này chưa có quyết định à?”
Rốt cuộc Diệp Lan cũng nói thật, “Đạo diễn bộ phim này trước nay tuyển người rất thận trọng, hiện giờ mới đang trong giai đoạn chuẩn bị thôi, cậu có suy nghĩ gì có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy.” Sau đó Diệp Lan gửi thông tin thời gian địa điểm buổi tiệc qua.
Giản Thu Nhạn nghe tin con trai đi dự tiệc quy mô nhỏ với đồng nghiệp cùng ngành lập tức nhiệt tình trào dâng, muốn trang điểm cho Châu Hiểu Ngữ. Châu Hiểu Ngữ trốn trong phòng Giản Minh đọc kịch bản hai ngày, nghe được tin còn bị Giản Thu Nhạn trang điểm thì suýt phát điên, “Bác ơi, anh Minh mới cần trang điểm chứ? Con chỉ là trợ lý đi cầm túi thôi mà!”
“Nó không cần đến bác làm gì, nhưng con gái đi dự tiệc thì nhất định phải sửa soạn cho xinh đẹp vào, lỡ may gặp được mối lương duyên nào thì sao?”
Giản Minh âm thầm cười như điên, mẹ anh chắc chẳng bắt được mấy đứa con trai kết hôn nên mới quay sang lo lắng cho hạnh phúc cả đời của Châu Tiểu Đao hả?
Giản Minh đẩy trợ lý mập ra, “Mau đi đi, tối mai là dự tiệc rồi, hôm nay phải chuẩn bị cho xong.” Anh biết phụ nữ mà đã sửa soạn thì phiền phức đến mức nào.
Châu Hiểu Ngữ đã sắp khóc không thành tiếng, “Anh Minh… tôi thật sự chỉ đến cầm túi thôi!”
Đáng tiếc mẹ con Giản Thu Nhạn đều không hiểu nội tâm đấu tranh dữ dội của Châu Hiểu Ngữ, cô bị bác gái lôi đi dưỡng da toàn thân, từ đầu tóc đến móng tay đều không bỏ sót, gặp được người quen của bà Giản, đối phương hỏi, “Bà Tần đưa con dâu đến Spa đó à?”
Giản Thu Nhạn mỉm cười, thầm thừa nhận.
Châu Hiểu Ngữ chỉ hận không huỵch toẹt ngay tại trận được thì đã bị Giản Thu Nhạn lôi đi, vào phòng nghỉ mới thấy bà cười đắc ý, “Cái bà Ngô kia suốt ngày khoe khoang con dâu với cháu trai nhà mình, ai chẳng biết con trai bà ta định cư nước ngoài, cả năm chẳng về lấy một lần, sao có thể so sánh với Tiểu Ngữ nhà mình, vừa chu đáo lại có thể bầu bạn với bác chứ.”
Châu Hiểu Ngữ kháng nghị vô cùng yếu ớt, “Nhưng… vẫn có sai biệt mà?” Người ta là con dâu cưới hỏi đàng hoàng, cháu chỉ là trợ lý của con trai bác thôi, hai bên làm gì có tương đồng mà so sánh với nhau?
“Về sau là chẳng sai biệt gì đâu.”
Châu Hiểu Ngữ cứ thấy sai sai sao đó.
***
Trải qua quá trình hành hạ của Giản Thu Nhạn, Châu Hiểu Ngữ thấy bản thân như được thoát thai hoán cốt. Bà Giản cố chấp muốn chọn lễ phục dự tiệc cho cô, Châu Hiểu Ngữ cứ lo ngay ngáy bà chọn kiểu váy diêm dúa màu hồng, cũng may lần này bà Giản rất lý trí, chọn cho cô một bộ váy kiểu đơn giản màu tím nhạt lộ vai, đi kèm giày màu trắng sữa, toàn thân nhu hòa mà ngọt ngào tươi trẻ.
Nhà tạo mẫu trang điểm nhẹ rồi làm tóc cho cô, Châu Hiểu Ngữ nhìn mình trong gương mà suýt không nhận ra.
Giản Thu Nhạn đắc ý xách Châu Hiểu Ngữ đã trang điểm đẹp đẽ về nhà họ Tần, mãn nguyện nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của con trai.
Giản Minh quả thật không ngờ, trợ lý mập trang điểm lên lại khiến người khác không thể không chú ý. Không biết có phải là anh làm trong giới giải trí, ngắm người đẹp mặt thon quen rồi không mà bây giờ gặp mặt tròn tròn, càng nhìn càng thấy đẹp.
Trợ lý mập lo lắng không yên đứng trước mặt anh, nhỏ giọng thì thầm, “Anh Minh, hay là… anh ra khỏi cửa xong tìm đại quán cà phê nào thả tôi xuống, đợi lúc tàn tiệc thì đón tôi về là được.”
Giản Minh liếc nhìn bà Giản ngồi cách đó không xa đang vừa gọt táo vừa dỏng tai lên hóng, cười cười bảo, “Không được nếu để mẹ tôi biết bà hao tâm tổn sức như thế mà chỉ để cô đến quán cà phê ngồi mấy tiếng thì đau lòng nhường nào?”
Mẹ con hai người chiến đấu không biết bao nhiêu trận về chuyện hôn sự của anh rồi, đều thuộc lòng thủ đoạn của nhau hết, chỉ liếc qua là Giản Minh đã hiểu được ý bà Giản. Vốn anh chỉ định lôi Châu Hiểu Ngữ về để đánh lạc hướng thôi, có điều bây giờ anh thấy cứ thuận theo ý bà, kéo cô làm bia đỡ đạn luôn cũng tốt.
***
Bữa tiệc hoành tráng nhất mà Châu Hiểu Ngữ từng tham gia là bữa tiệc cuối năm trước khi nghỉ việc ở công ty cũ. Cô theo Giản Minh ngồi xe vào nội thành, trong lòng vẫn e sợ, nhưng đến lúc vào hội trường rồi, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông râu tóc bạc mất một nửa, tất cả căng thẳng bất an đều bay mất sạch. Cô kích động suýt nữa thì hét ầm lên, quay đầu nhìn Giản Minh xác nhận lại lần nữa, “Anh Minh anh Minh, người trước mắt có phải là thầy Trần Gia Vận không?”
Giản Minh: Vô lý quá! Loại chuyện chớp mắt biến thành fan cuồng này nhẽ ra không thể xảy ra với trợ lý mập chứ!
“Hình như… chắc là đúng đấy.”
Thời điểm anh do dự thì Châu Hiểu Ngữ đã liến thoắng như chim sẻ bên tai, “Anh Minh biết không, chú Gia Vận tên rất hay, sự nghiệp diễn xuất cũng y hệt như tên luôn. Tôi thích xem chú ấy diễn lắm, trên người chú ấy có thần thái nho nhã khiêm tốn, lần trước đóng đại tá trung niên có vợ mắc bệnh qua đời, xem mà tim tôi cũng tan vỡ theo, chỉ mong được gả đến chăm sóc chú luôn thôi! Còn nữa còn nữa… hai năm trước chú ấy diễn vai quan chức yêu nước trong bộ phim thời Dân Quốc, mấy dòng chữ viết bằng bút lông trong phim là chú ấy tự viết đấy, xem xong phim tôi còn đi tập viết bút lông một thời gian dài luôn đó…”
Đây chắc có lẽ là lần đầu tiên từ lúc gặp nhau Giản Minh mới thấy Châu Hiểu Ngữ vui vẻ và đúng với tuổi đến thế. Anh vốn còn khó chịu, cho rằng mắt thẩm mỹ của cô có vấn đề vì chẳng mê vẻ tuấn tú xuất trần của mình mà lại say đắm mấy tiền bối mặt mũi toàn nếp nhăn, nhưng giờ thấy cô kích động như thế, muốn dội nước lạnh cũng không nỡ.
“Hình như ông ấy… đã kết hôn lâu lắm rồi thì phải?” Nghĩ một hồi, anh quyết định nhắc khéo cô nàng.
Châu Hiểu Ngữ vẫn đang khóa ánh nhìn nhiệt tình rực cháy vào người thần tượng, dường như vẫn đang mê mẩn, “Đúng thế đúng thế, vợ chồng yêu thương nhau lắm.” Cô còn tự viết mấy bài phê bình phim của chú Gia Vận trên Weibo, được rất nhiều bạn bè chia sẻ lại. “Vì thế… bây giờ chú ấy là cha chồng quốc dân, bọn tôi đều gọi chú ấy là cha chồng hết cả! Gọi cha cũng được luôn!”
Giản Minh trầm mặc hồi lâu, “Thầy Trần… chỉ sinh mỗi một cô con gái.”
“Ờ, con trai chú ấy trong bộ phim thời Dân Quốc kia đẹp trai lắm, diễn cũng tốt nữa.”
Giản Minh hiểu ra ngay, lòng như bị đá đè nặng trịch.
Trợ lý mập hâm mộ Trần Gia Vận thì cũng đành, còn cuồng đến độ đến cả nhân vật con trai của ông ấy trong phim cũng tiện thể hâm mộ luôn… có tí logic nào không vậy trời? Hơn nữa bộ phim đó anh cũng biết, người diễn vai con trai Trần Gia Vận cũng còn độc thân, hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài anh tuấn có điều diễn xuất cứng nhắc, là thể loại phải đợi mười năm mới lên hương, so với dạng vừa mới ra mắt đã được người người chú ý như anh thì hoàn toàn trái ngược.
“Hay là… cô đến đó xin chữ ký thầy Trần đi?”
Khuôn mặt tròn xoe của trợ lý mập đỏ đến tận mang tai, “Làm thế… có được không?”
Cô nhóc này đối xử với anh thì như đông lạnh, ngay đến câu nói tử tế cũng chẳng thốt ra, với người ngoài thì bất luận là Tiết Khởi hay Giản Thu Nhạn, thậm chí đến cả diễn viên tiền bối, cô đều ấm áp như xuân về, vừa nhũn nhặn lại khoan dung. Giản Minh cũng chẳng biết kiếp trước mình nợ gì mà kiếp này bị cô tới đòi, mới có thể đối xử không chút khách khí với anh như thế.
Càng khiến anh tức hơn là, trong lòng rõ ràng bực bội như thế, nhưng rốt cuộc… vẫn muốn giúp cô một tay, cho cô vui vẻ.
“Cô có mang bút với sổ không?”
Trợ lý mập lục tìm túi xách, rút từ trong đó ra một quyển sổ bỏ túi to cỡ lòng bàn tay, “Cái này… có được không?”
Giản Minh cầm lấy cổ tay cô nàng dắt tới trước mặt Trần Gia Vận, “Chào thầy Trần.” Anh quen với Trần Gia Vận nhưng trước giờ chưa từng hợp tác lần nào. Mà đạo diễn bộ phim “Cái bóng của hoàng đế” này lại đã từng hợp tác cùng Trần Gia Vận vài lần rồi.
Trần Gia Vận rất khách khí, “Chào cậu, chào cậu.”
Trợ lý mập thả một câu như ném đá hội nghị, “Chào cha chồng!”
Giản Minh ngại lắm, vô cùng hối hận vừa rồi trong phút kích động đã kéo cô nàng đến bắt chuyện với Trần Gia Vận, bây giờ anh chỉ muốn đập đầu vào tường chết luôn cho rồi!
Vốn Trần Gia Vận vẫn còn khách khí câu nệ, dù sao cũng là dân trong ngành, diễn xuất của Giản Minh thế nào ai cũng hiểu cả, phim hai người tham gia cũng chẳng cùng thể loại.
Lúc Giản Minh kéo một cô nàng lại chào hỏi, Trần Gia Vận còn chưa đoán ra lý do, kết quả lại bị câu chào hỏi của Châu Hiểu Ngữ chọc cười, “Chào con dâu!” Weibo ông một hàng các nàng dâu, ngay đến “chàng dâu” cũng có, bình thường ông cũng hay chuyện trò với đám “dâu”, chỉ không ngờ cũng có lúc gặp được người hâm mộ thế này.
Mắt Giản Minh trợn tròn, “…” Thế cũng được hả?
Châu Hiểu Ngữ thấy Trần Gia Vận còn đáp lời trêu chọc như thế rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lần này quay về xưng hô bình thường, “Chú Trần, con thích xem phim chú diễn nhất đó, con còn viết mấy bài bình luận phim trên Weibo, cũng có tag chú vào, chú đều trả lời con cả. Chú có thế… cho con xin chữ ký không?”
Trần Gia Vận quả thật không ngờ tới cô gái nhỏ trước mặt này lại là fan trung thành, ông nhận bút ký tên mình, “Con là…”
Châu Hiểu Ngữ nhất thời phấn khích, cả đầu toàn là sự hào hứng khi gặp thần tượng, quên hẳn ông chủ, “Chú Gia Vận, con là Hồ Ngôn Loạn Ngữ.” Cô còn hỏi thêm đầy khao khát, “Chú có nhớ con không?”
“Nhớ chứ nhớ chứ! Mấy bài bình luận con viết đều rất sắc bén đúng trọng tâm! Không ngờ ngoài đời lại khác xa nhau thế này, chú còn tưởng là một ‘chàng dâu’ nào cơ đấy.”
Trần Gia Vận đích thực vẫn nhớ mấy bài bình luận của Châu Hiểu Ngữ, cô phân tích và đánh giá những vai diễn cũng như kỹ năng diễn xuất của ông trong những năm gần đây vô cùng chính xác, đặc biệt những diễn biến nội tâm, hình tượng nhân vật ông nghĩ ra và đưa vào trong phim, không ngờ còn có người mê phim sắc sảo nhìn ra được. Thật đúng là cảm giác gặp được tri kỷ.
Ông cứ tưởng người viết ra mấy bài bình luận ấy chắc phải là một người đàn ông từng trải, hơn nữa lúc theo sang Weibo Châu Hiểu Ngữ, đọc hết những bài bình luận Châu Hiểu Ngữ viết xong thì suy nghĩ đó càng chắc chắn hơn. Không ngờ người viết lại là một cô nhóc dễ thương ngọt ngào, còn có vẻ ngượng ngùng lúc đứng trước mặt ông. Bất ngờ quá nên ông nói chuyện với cô bé rất lâu, mãi đến khi đạo diễn Ngô Đại Long đi tới thì cuộc gặp gỡ này mới hạ màn.
Ngô Đại Long chính là đạo diễn của bộ phim “Cái bóng của nhà vua” lần này.
Buổi tiệc tối hôm nay, trừ đạo diễn, diễn viên, biên kịch ra còn có không ít người trong giới kinh doanh và cả những người có chút chút liên quan hoặc chẳng có quan hệ gì đến giới diễn viên cả.
Ngô Đại Long có thể xem là tấm gương trong ngành, những bộ phim ông quay, bất luận là cổ trang, thời Dân Quốc hay hiện đại, tỷ suất người xem đều cực kỳ tốt, rất nhiều tác phẩm đã đạt được giải quan trọng.
Nhiều người nhận xét ông và đoàn của ông là “đoàn làm phim có tâm” của nước nhà, không coi người xem là lũ ngu, từ chọn diễn viên cho đến trang phục, đạo cụ, phong cảnh chỗ quay đều rất tỉ mỉ, chăm chút.
Thật ra ở ngành sản xuất phim truyền hình này, người xem lúc nào cũng chỉ chú ý đến diễn viên, rất khó có người chú ý đến đạo diễn và đoàn chế tác. Nhưng hai năm gần đây liên tục có ba bộ phim truyền hình nổi trội, trên Weibo lại có không ít người đào lên thông tin của diễn viên, ngay đến biên kịch cũng không bỏ qua, buôn qua bán lại một hồi thì bàn đến đạo diễn.
Kết quả, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến mới thấy bất ngờ không tưởng.
Đầu tiên là phát hiện ra ba bộ phim “có tâm” chiếu gần đây đều là tác phẩm của đạo diễn Ngô Đại Long, lại lên baidu tìm theo tên ông, bên dưới là một loạt phim truyền hình tên quen đến không thể quen hơn, thời gian trải dài đến hơn mười lăm năm, thứ duy nhất không thay đổi là chất lượng tác phẩm của Ngô Đại Long.
Đây là một phát hiện kinh thiên động địa, bài viết về Ngô Đại Long trên Weibo mới vài ngày đã lên top tìm kiếm, còn có người hâm mộ nhiệt tình viết nguyên bài “Ngô Đại Long năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”.
Vừa lướt qua cái tên khéo còn tưởng Ngô Đại Long là minh tinh cỡ bự nữa ấy chứ.
Trước đây tên tuổi đạo diễn thường chẳng so được với diễn viên, nhưng đạo diễn Ngô Đại Long lại bất ngờ nổi lên, trở thành đối tượng được các nhà đầu tư ưu ái. Trên mạng còn lưu truyền một câu nói, “Chỉ cần là phim của đạo diễn Ngô Đại Long, nhất định sẽ không khiến người xem thất vọng!”
Trần Gia Vận và Ngô Đại Long là bạn tốt lâu năm nên đến thăm hỏi, Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ cũng nhân tiện lên tiếng chào. Thân là người yêu phim lâu năm, đặc biệt còn cuồng các ông chú, Châu Hiểu Ngữ lại càng tôn kính Ngô Đại Long. Phim của đạo diễn Ngô Đại Long ngoài hay ra còn có một đặc điểm rất hợp với yêu cầu của Châu Hiểu Ngữ: Cả màn hình toàn là các ông chú đẹp trai diễn xuất tốt, vô cùng phù hợp với hình mẫu đàn ông thành thục chín chắn trong tưởng tượng của Châu Hiểu Ngữ.
Giản Minh lại đau lòng phát hiện, trợ lý mập nhà mình mê mẩn Trần Gia Vận, còn gọi người ta là “cha chồng” đã đành, đến ngay cả đối với Ngô Đại Long cũng nhiệt tình như gặp ngôi sao lớn vậy, thấy có cơ hội là nịnh nọt ngay. Mới vừa mở miệng là điểm danh một loạt các tác phẩm của Ngô Đại Long đạo diễn từ lâu, câu từ khen ngợi cứ như hàng miễn phí tuôn ra như thác. Anh còn nghi ngờ có phải trước khi ra khỏi nhà trợ lý mập bị mẹ anh cho một bình mật ong không mà hôm nay nói ngọt dữ vậy.
Đã thế bộ dạng Châu Hiểu Ngữ lại còn rất dễ… lừa người. Khuôn mặt tròn tròn của cô nàng vừa nhìn đã thấy là dạng bé ngoan, khen ngợi người khác cũng rất thành khẩn, gãi rất đúng chỗ ngứa. Đến độ Ngô Đại Long còn tưởng cô nàng là diễn viên mới, xem tác phẩm của ông như bản mẫu để học tập, ai dè hỏi ra mới biết cô nhóc này là trợ lý của Giản Minh.
Giản Minh là người thế nào, Ngô Đại Long đã biết từ lâu, chẳng qua trước giờ chưa có cơ hội hợp tác mà thôi.
Những bộ phim anh đóng, Ngô Đại Long đều đã xem qua, luôn cảm thấy người này diễn quá hời hợt. Có điều hôm nay gặp người thật lại phát hiện đối phương trầm lặng bất ngờ, còn chẳng nhiều lời bằng cô trợ lý bên cạnh.
Trợ lý tuy hơi lắm miệng chút, còn xin chữ ký, nhưng gặp được khán giả nhiệt tình lại chú tâm xem phim như thế cũng coi như công sức bao năm ông bỏ ra đáng giá rồi, Ngô Đại Long vẫn rất vui vẻ.
Nhưng ông còn chưa vui xong thì Trần Gia Vận đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Úi cha cha, tôi nhớ ra rồi. Ông Ngô này ông có còn nhớ bài viết về ông hồi trước, cái bài mà về sau trở thành top tìm kiếm trên Weibo ấy không?”
Trợ lý mập vừa rồi còn miệng mồm liến thoắng bây giờ đã nín khe, chỉ chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Ngô Đại Long đầy mong đợi.
Ngô Đại Long nghĩ một lúc, “À à, nhớ rồi. Bài đó đúng là đào hết ngóc ngách luôn.” Có điều chỉ nói về các tác phẩm nhiều năm nay của ông, hoàn toàn không dính chút đời tư nào.
Trần Gia Vận cười rộ lên, “Chính là cô bé này, là cô bé này viết đó.” Bài viết đó nổi lên là vì được một tài khoản Weibo vip chia sẻ lại, rất ít người chú ý tên tác giả gốc. Phần lớn đều ở dưới bày tỏ tình cảm với tài khoản Weibo vip đó, thế là ngoài dự kiến, tác giả gốc lại chẳng được để ý mấy.
Trần Gia Vận vừa hay lại thuộc loại người tò mò, sau khi được tag trong một bài viết của Hồ Ngôn Loạn Ngữ xong mới đi đọc hết một lượt các bài trong Weibo của cô, đọc được rất nhiều bình luận thú vị, về sau mới phát hiện bài viết về Ngô Đại Long đó cũng chính là do Hồ Ngôn Loạn Ngữ chắp bút.
Ngô Đại Long bật cười, “Cô bé à, tôi nhờ cô mới nổi lên đó!” Ông cũng xem như đã hiểu được sự nhiệt tình của cô là từ đâu mà có rồi.
Châu Hiểu Ngữ cười ngượng ngùng, “Không phải đâu ạ, đều là nhờ thành quả công việc suốt bao năm không đổi của đạo diễn nên mới nổi đó. Cho dù không phải con thì cũng sẽ có người nhìn ra được những đóng góp của đạo diễn thôi.”
Nhận được lời khen từ một cô bé chưa từng quen biết khiến Ngô Đại Long cười không khép được miệng.
Khi đại diện bên đầu tư bộ phim “Cái bóng của nhà vua” đi tới, ông mới cùng Trần Gia Vận rời đi. Đi cách Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ một đoạn rất xa rồi, Ngô Đại Long mới nói với Trần Gia Vận, “Ông Trần này, ông nói xem… lúc trước có phải tôi võ đoán quá không?” Một diễn viên có trợ lý có thể viết ra những bài bình luận phim xuất sắc như thế, hẳn cũng không thể chỉ là một bình hoa đơn thuần được đâu?
Trần Gia Vận hiểu ý ông bạn, “Người thật đúng là rất chững chạc.” Không ngờ diễn xuất hòi hợt như thế mà ngoài đời cũng là một thanh niên không tồi, rõ ràng là một cơ hội tốt nhưng cũng không vồ vập xông tới, để dành thời gian cho cô trợ lý kích động.
Mặt người đại diện bên đầu tư ngơ ngác, “Hai vị đang nói ai thế?”
Ngô Đại Long và Trần Gia Vận chỉ nhìn nhau cười.
***
Giản Minh dường như đến hôm nay mới biết trợ lý mập. Vốn anh định đến tìm Ngô Đại Long tranh thủ kiếm vai thế thân trong “Cái bóng của nhà vua”, kết quả lại chẳng nhắc được chữ nào đến việc chính, toàn bộ thời gian đều bị trợ lý mập cướp lấy để theo đuổi thần tượng.
Dựa theo danh tiếng của Ngô Đại Long, hôm nay hẳn có vô số người theo đuổi muốn nói chuyện với ông, Giản Minh cũng chẳng muốn bám theo bàn chuyện vai diễn làm gì nữa. Bây giờ anh đang rất không vui, ngược lại vô cùng hiếu kỳ, rất muốn tìm chỗ nào trốn vào mở Weibo xem trợ lý mập rốt cuộc viết những gì mà có thể khiến Trần Gia Vận và Ngô Đại Long vui vẻ đến thế.
Châu Hiểu Ngữ giữ rịt lấy quyển sổ tay không buông, cũng muốn tìm chỗ nào trốn vào thưởng thức bút tích của thần tượng. Hai người mới quay người, chẳng ngờ đụng ngay Tần Chính.
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp cao ráo sáng sủa, mặc bộ váy quây màu đỏ, rõ ràng rất có phong thái trưởng thành chín chắn, nhưng hình như gặp phải ông chủ nhỏ nhà họ Tần là biến thành lụa quấn người luôn.
Tần Chính thấy em trai và trợ lý mập cùng nhau, còn trêu chọc, “Đây là… gặp mặt cha mẹ rồi?”
Cô gái váy đỏ bên cạnh anh ta tò mò hỏi, “Tổng giám đốc Tần biết anh Giản à?”
“Người quen.”
Giản Minh cũng đáp lễ, “Tổng giám đốc Tần định lúc nào thì đưa bạn gái về gặp phụ huynh vậy?”
Về phương diện này thì thái độ anh em hai người lại thống nhất bất thường, cả hai đều tận lực chống mắt lên trông đợi đối phương kết hôn trước để giảm bớt gánh nặng bị ép cưới hỏi của bản thân. Khổ nỗi cả hai đều ôm trong bụng mưu đồ người khác chết mình không chết, thế nên đến nay vẫn không ai chịu hy sinh tự do của bản thân cho đối phương.
“Lúc nào anh Giản kết hôn thì lúc đó tôi sẽ đưa bạn gái về nhà.” Người đứng đầu họ Tần vừa nói một câu đã khiến chị gái váy đỏ bên cạnh chuyển ánh mắt trông đợi sang người Giản Minh. Mặc dù không biết việc Giản Minh kết hôn thì liên quan gì đến tổng giám đốc Tần, nhưng việc cô nàng mong đợi Giản Minh kết hôn thì viết rành rành trên mặt.
Châu Hiểu Ngữ nghe ông chủ nhỏ giọng lầu bầu “Thằng cha chết tiệt!” là đoán được ông chủ bị Tần Chính bắt nạt rồi.
“Tổng giám đốc Tần, sao không nhìn thấy cái chị mấy hôm trước anh đưa về nhà đâu cả?” Khuôn mặt cô tròn trịa, hay miêu tả cách khác thì là mặt búp bê, đặc biệt là da trắng hồng hào, nhìn là thấy tuổi cũng còn nhỏ, bộ dạng trông hệt một cô gái hoàn toàn không màng sự đời chỉ hiếu kỳ hỏi một câu mà thôi.
Sắc mặt cô gái váy đỏ biến đổi liền, chỉ hận không thể hỏi Tần Chính cho rõ ràng ngay tại trận được thôi.
Giản Minh lập tức nhân cơ hội đổ dầu vào lửa, “Anh Tần, anh đừng có hai ba ngày lại đưa người về nhà khiến bác gái mừng hụt.”
Cô gái váy đỏ vốn tưởng xuất hiện một đối thủ cạnh tranh đáng gờm, còn đến nhà ra mặt cha mẹ rồi, không ngờ… đối thủ không chỉ có một!
Cô nàng nhìn Tần Chính đầy căm tức, nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì có khi Tần Chính đã bị cô nàng băm thành mảnh vụn rồi cũng nên. Cô nàng tức giận trừng mắt với Tần Chính một cái xong quay người đi thẳng, tiếng gót giày vang lên vô cùng rõ ràng.
Tần Chính trừng mắt với em trai, “Chú cứ đợi đấy!” xong là vội vã đuổi theo hướng cô gái kia biến mất.
Giản Minh cứ như phát hiện ra châu lục mới, “Ấy? Lẽ nào yêu thật rồi?” Sao có thể, đại công tử nhà họ Tần đi giữa rừng hoa để lại không biết bao nhiêu nợ tình, nhưng đến cuối cùng đều dùng tiền bạc giải quyết hòa bình hết cả, so về phương diện tình cảm thì cũng phải ngang ngửa Grandet*, nhưng về mặt tiền bạc thì cậu cả nhà họ Tần hào phóng hơn không biết bao nhiêu lần.
(* Nói về Eugénie Grandet, nhân vật trong tác phẩm cùng tên của Honoré de Balzac, Grandet là một tư sản giàu có nhưng keo kiệt, đối với ông ta vợ con còn chằng bằng một đồng bạc cắc.)
Anh còn tưởng cả đời này cũng không có cơ hội trông thấy anh trai mình dỗ phụ nữ nữa cơ.
Tác giả :
Lam Ngải Thảo