Bình Hoa, Chào Anh
Chương 22
Lời của Giản Minh cũng chẳng làm Châu Hiểu Ngữ yên tâm được bao nhiêu, lúc hai người nắm tay nhau bước vào, cả phòng vốn náo nhiệt ồn ã bỗng đột nhiên yên tĩnh mất một lúc.
Châu Hiểu Ngữ muốn về chỗ ngồi cũ, Giản Minh lại giữ tay không chịu, Trần Gia Vận cười gọi phục vụ, “Thêm một ghế cho bàn này đi.”
Bàn chính toàn là đạo diễn, diễn viên chính và các diễn viên lão làng, Châu Hiểu Ngữ từ chối ngay, “Không cần không cần, ngồi ở bàn chính con ăn không vào đâu.” Mọi người vốn đã ăn uống gần xong cả, chẳng qua hai người bước vào nên mới yên tĩnh chốc lát, nghe được câu này của cô thì ồn ào hẳn lên, cười vang rộn rã, ngay đến đạo diễn Ngô Đại Long cũng phải nở nụ cười.
Tiết Khởi qua kéo Châu Hiểu Ngữ đi mất, Giản Minh đành về vị trí của mình, chịu đựng ánh mắt hỏi cung của cả bàn.
Đạo diễn Ngô chỉ nói một câu, “Đừng để ảnh hưởng đến việc đóng phim!” Trước nay ông chưa từng chơi trò tạo scandal trước khi phim chiếu, tên tuổi đều do những bộ phim quay tốt xây dựng nên, bởi thế cũng ghét nhất các diễn viên sử dụng chiêu này.
Châu Hiểu Ngữ là fan cứng của Trần Gia Vận, ông rất thích cô bé này, cũng có nghe qua chuyện Phương Lược và Châu Hiểu Ngữ khi ở Hoành Điếm, chẳng qua tính ông phóng khoáng, cũng không nghĩ Giản Minh lại chen chân vào tình cảm của người khác, còn trêu, “Nhi tử, con phải đối xử tốt với con dâu đó!”
Giản Minh cười đáp lại, “Xin nghe phụ hoàng dạy bảo!” khiến cả bàn cười nghiêng ngả.
Lần đầu tiên gặp mặt Châu Hiểu Ngữ đã gọi Trần Gia Vận là “cha chồng”, đến bây giờ thì danh sao chức vậy, quả thật chuyện đời khó lường.
***
Lúc đốt pháo hoa vừa rồi Tiết Khởi không ra ngoài, đợi đến lúc mọi người đi vào kể lại mới biết chuyện. Cô nàng lôi được Châu Hiểu Ngữ về bàn, vừa hay bàn toàn thanh niên trẻ tuổi đều đã đi lên hát hò hết cả, bèn dồn ngay cô bạn vào một góc bức cung, “Khai thật ra, chuyện giữa em với anh Minh xảy ra lúc nào thế hả?”
Châu Hiểu Ngữ nhìn trái ngó phải, thấy không ai để ý đến bọn họ mới nhỏ giọng trả lời, “Thì là… trước khi đến đây đó.”
Tiết Khởi còn lâu mới tin, “Trước khi đến đây em làm gì có ở trong đoàn, Giản Minh bận đóng phim, sao mà tỏ tình tỏ tiếc gì được?” Đầu cô nàng chợt léo lên một ý nghĩ, choáng váng không tin nổi, vẻ mặt trông cứ như bắt gặp bé gái vị thành niên phạm tội nhưng lại bỏ lỡ mất cơ hội cứu chuộc, chỉ có thể trơ mắt nìn cô bé sai mãi, rơi vào vòng xoáy đen tối của cuộc đời, “Em nói là… sau khi kết thúc phân cảnh ở Hoành Điếm xong, Giản Minh rời đi trước mấy ngày là để tìm em ấy hả?”
Châu Hiểu Ngữ đâm lao đành phải theo lao, cũng chẳng giấu giếm gì với Tiết Khởi nữa, “Đúng là mấy ngày đó, anh Minh lái xe đến tìm em, thế là… bọn em thành một cặp.”
Trông Tiết Khởi có vẻ đau đầu nhức óc lắm, “Con bé ngốc này, Giản Minh lăn lộn trong giới bao nhiêu năm, làm sao em biết anh ấy thật lòng? Nghe lời chị, người trong giới này không hợp với em đâu, đừng nhất thời vọng động, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Châu Hiểu Ngữ bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù thi thoảng sẽ thốt ra mấy câu “sự thật mất lòng”, nhưng vẫn là một cô bé thật thà. Tiết Khởi sở hữu khuôn mặt “hồ ly tinh” này tiến vào giới giải trí, gặp không biết bao nhiêu tên đàn ông từ ra hiệu ngầm đến nói thẳng, sàm sỡ chốn công cộng hay hẹn gặp lúc vắng người.
Đàn ông nghĩ cô nàng lẳng lơ dễ dãi đã đành, nhưng rất nhiều lúc đến cả nữ diễn viên cùng đoàn cũng coi Tiết Khơi như kẻ địch mà âm thầm bài xích, chỉ có Châu Hiểu Ngữ trước giờ vẫn không đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không nhìn Tiết Khởi với con mắt mang sẵn định kiến.
Tiết Khởi quen biết Châu Hiểu Ngữ càng lâu càng thích tính cách đối phương, bởi vậy mới nhẫn nại cố gắng khuyên nhủ.
Châu Hiểu Ngữ lại hoàn toàn không hiểu được sự quan tâm này của Tiết Khởi, “Chị Tiết, em thấy… anh Minh không phải chỉ chơi đùa với em thôi đâu.”
Tiết Khởi nhìn cô như nhìn đứa ngốc đã lạc đường còn chẳng nghe chỉ dẫn, “Em biết cái gì chứ? Nếu anh ấy không phải chỉ chơi đùa thôi thì em nói cho chị nghe xem, anh ấy đưa em về gặp cha mẹ chưa? Đã gặp đồng nghiệp bạn bè gì chưa?”
Nhắc đến cha mẹ Giản Minh, Châu Hiểu Ngữ rốt cuộc cũng lộ vẻ ngại ngùng, “Chị Tiết… em đã ở tại nhà anh ấy một thời gian, còn gặp cả cha mẹ lẫn anh trai anh ấy rồi. Nhẽ ra bác Giản muốn bọn em về đó ăn Tết nhưng đoàn phim không nghỉ. Bác còn nói muốn lại đây thăm nhưng bị em cản lại đấy.”
Mặc dù thẩm mỹ Giản Thu Nhạn và Châu Hiểu Ngữ khác nhau một trời một vực nhưng ý tốt của bà Châu Hiểu Ngữ vẫn luôn ghi khắc trong lòng.
Giờ Tiết Khởi mới nhớ ra, lần trước lúc Thi Khải cắm trại trước cửa nhà mình thì Châu Hiểu Ngữ cũng đang ở nhà Giản Minh, lâu quá rồi cô nàng cũng quên mất chuyện này.
“Thế thì em… gặp mặt cha mẹ chồng luôn rồi à?” Tiết Khởi vẫn không tin nổi, “Lẽ nào anh ấy đã để ý em từ sớm nên mới mang em về gặp cha mẹ?” Giản Minh cũng quá nham hiểm đi, trong lúc Châu Hiểu Ngữ còn chưa biết gì đã đưa người ta về nhà rồi!
Cô nàng làu bàu chửi rủa Giản Minh nham hiểm, thiếu mỗi nước chạy thẳng qua bàn chính mắng người thôi. Châu Hiểu Ngữ hồi tưởng lại quãng thời gian ở nhà Giản Minh, phủ định suy nghĩ của bạn mình, “Không đâu! Lúc đó anh ấy chắc chắn không có ý gì với em.” Nếu không tại sao lúc ở nhà họ Tần phần lớn thời gian cô đều ở cùng với Giản Thu Nhạn được.
“Thế anh ấy có ý với em từ lúc nào?”
Vấn đề này của Tiết Khởi thì Châu Hiểu Ngữ cũng không trả lời được, vì bản thân cô cũng đâu có biết đáp án.
Đêm đó là giao thừa, mọi người rộn ràng hào hứng quá mức, cô cũng không có cơ hội hỏi Giản Minh rõ ràng.
Buổi “thăng đường thẩm vấn” của Tiết Khởi bị cuộc gọi của Diệp Lan chen ngang. Biết Châu Hiểu Ngữ ở lại ăn Tết cùng đoàn làm phim Diệp Lan yên tâm hẳn, dặn dò cô mấy câu, đến cuối mới nói cho cô nghe một tin vui, “Tiểu Ngữ, kịch bản lúc trước em đưa cho chị có tin tốt rồi, cụ thể đợi lúc em về chúng ta bàn nhé.”
Lúc học đại học Châu Hiểu Ngữ rất thích viết tiểu thuyết, Diệp Lan lại là dân trong ngành nên đã định hướng em mình viết kịch bản. Sau khi viết ra ba bộ chẳng người hỏi thăm, cô bỏ một năm viết “Tôi không bị thần kinh”, rốt cuộc cũng có tin tốt.
Vì chuyện này nên tâm tình Châu Hiểu Ngữ tốt lắm, kéo Tiết Khởi uống rượu, đến cả Thi Khải cũng sán lại, còn có nhân viên ánh sáng và quay phim của đoàn, mọi người đều không được về ăn Tết, tụ tập hết lại uống rượu, cuối cùng rất nhiều người uống say nghiêng ngả.
Châu Hiểu Ngữ say ngất ngư, lúc tàn tiệc được Giản Minh nửa ôm nửa xách về, gió lạnh thổi vào mặt vẫn hơi mơ hồ. Về đến khách sạn, cô còn ôm cổ Giản Minh líu ríu, “Song hỷ lâm môn! Song hỷ lâm môn!”
Giản Minh thấy cô như thế thì buồn cười lắm, cởi giày với áo khoác rồi nhét cô vào chăn, cô vươn tay đá chân đạp bay cả chăn sang một bên, lại bám chắc lấy Giản Minh không buông, cuối cùng anh đành đợi đến lúc trợ lý mập ngủ say rồi mới rời khỏi phòng cô.
***
Tết được nghỉ có hai ngày, đến mùng Hai đoàn phim đã bắt đầu khởi động lại, mấy người say xỉn từ đếm giao thừa vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đạo diễn Ngô Đại Long cao giọng, “Tập trung tinh thần nào!” cũng chẳng cứu vãn được tâm trạng uể oải của mọi người.
Bác gái Giản Thu Nhạn gọi điện thoại hỏi thăm an ủi hai đồng chí Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ đang phấn đấu trên cương vị công tác, đồng thời còn phát lì xì.
Châu Hiểu Ngữ ngại lắm, luôn miệng cảm ơn, nhưng đến lúc được Giản Thu Nhạn nhiệt tình mời “đợi con về chúng ta lại đi dạo phố mua quần áo nhé” thì suýt nữa bỏ chạy mất dép. Cũng may Giản Minh thấy thảm cảnh của cô nên cầm lấy điện thoại kháng nghị với mẹ già, “Mẹ, mẹ đừng bắt nạt Mập Mập nhà con, cô ấy không phải búp bê của mẹ đâu.” Trước khi Giản Thu Nhạn bốc hỏa chuẩn bị ca một bài, anh đã nhanh chóng vứt ngay một quả bom khác, “Đợi sau này con trai mẹ với Tiểu Ngũ sinh một cô con gái, đến lúc đó mẹ tha hồ trưng diện.”
Trợ lý mập phẫn nộ phóng ánh mắt sắc như dao sang, chọn chỗ camera không quay được cấu véo người anh, Giản Minh đau nghiến răng nghiến lợi, hít thở cũng khó.
Nhưng Giản Thu Nhạn lại bị đánh lạc hướng hoàn toàn, còn hung phấn truy hỏi, “Hay là… lần này hai đứa về thì tổ chức đám cưới luôn nhé!”
Châu Hiểu Ngữ nghe như sét đánh bên tai!
Cô chạy đi tìm Tiết Khởi kể khổ, “… Em căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn mà.”
Tiết Khởi kinh nghạc, “Vốn chị còn lo anh Minh chơi đùa với em, hóa ra sự thật là em mới là người chơi đùa hả?”
Châu Hiểu Ngữ, “…” Mắt nào của chị thấy em chỉ muốn chơi đùa thôi hả?
Cô đến kể khổ chẳng những không được an ủi lại còn bị Tiết Khởi cho một bài giáo huấn, nghe đau cả đầu.
“Em… chẳng qua là thấy quá nhanh thôi.” Châu Hiểu Ngữ cắt ngang bài ca của Tiết Khởi, nhân cơ hội giải thích, “Chị Tiết, chẳng lẽ chị… đã chuẩn bị gả cho anh Thi rồi à?”
Thi Khải đến giờ vẫn chưa bò được lên chức bạn trai chính thức, vẫn đang ở vị trí “người theo đuổi” nỗ lực bồi dưỡng tình cảm, cũng chẳng biết mùa quýt năm nào mới tiến được tới bước kết hôn nữa. Dựa theo kinh nghiệm bản thân, rốt cuộc lần này Tiết Khởi cũng chọn đúng bên, “Nếu muốn cưới được em thì phải tỏ ra thành khẩn nhất có thể, em vẫn nên thử anh Minh thêm đi, dễ dàng chiếm được thì chẳng biết trân trọng đâu!”
***
Tết Nguyên tiêu đoàn làm phim nghỉ một ngày. Giản Minh đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị đưa trợ lý mập đến thành phố Ngân Châu ăn một bữa thật ngon. Anh đã nghe ngóng được món thịt dê, bò tẩm bột rán, dê ăn tay không và các loại cá ở Ngân Châu rất nổi tiếng. Còn chưa kịp xuất phát thì Thi Khải đã nhảy lên chiếm một ghế, còn đem theo Tiết Khởi lên cùng dưới danh nghĩa “khảo sát Giản Minh hộ Châu Hiểu Ngữ”.
Tiết Khởi tự phong “người nhà gái”, ngồi ở ghế sau còn lên tiếng uy hiếp Giản Minh, “Anh Minh, Tiểu Ngữ nhà em tính cách đơn thuần, anh đừng có làm chuyện có lỗi với con bé đấy, nếu không em sẽ khai hết tin xấu của anh cho Cường Đầu Trọc!”
Cường Đầu Trọc là chủ nhân của một Weibo chuyên đăng tin trong ngành, đám tay chân của ông ta không chỗ nào không có mặt để săn tin, chuyên môn đi theo vạch trần đời tư của các ngôi sao, được người trong ngành cho là “phán chuẩn”. Mà quan trọng nhất là, tin ông ta đăng lên chưa lần nào thất bại, đều có ảnh và bằng chứng đàng hoàng.
Thật ra Cường Đầu Trọc là biệt danh mọi người đặt cho ông ta, chủ yếu là bởi trên đầu ông ta chẳng có lấy một sợi tóc, mặt vuông để râu, hệt như hình tượng Cường Đầu Trọc trong phim Chú gấu Boonie vậy, thậm chí còn có người nghi ngờ tác giả lấy ông ta làm hình mẫu để xây dựng nhân vật Cường Đầu Trọc, tuy tin này chưa được kiểm chứng nhưng lại lan truyền hết hang cùng ngõ hẻm trong rất nhiều năm.
Vốn Giản Minh phải dẫn theo hai con kỳ đà to oạch đương nhiên không vui nổi, nhưng Tiết Khởi còn lôi cả Cường Đầu Trọc ra để uy hiếp thì có thể thấy cô nàng đúng là coi Mập Mập như em gái, tâm tình anh nhờ vậy cũng tốt hơn nhiều.
Ngày hôm đó bốn người họ đi ăn một loạt mấy món đặc sản nổi tiếng như dê ăn tay không, kim tiền phát thái*, còn cả kỳ giông khổng lồ và cá cung đình rồi mới mãn nguyện quay về đoàn phim. Ai ngờ Tiết Khởi miệng quạ đen, ngày hôm sau trên Weibo của Cường Đầu Trọc đã đăng tin: nghi vấn sao nam đang nổi hẹn hò trợ lý.
(* Kim tiền phát thái: Là món đặc sản vùng tây bắc làm từ tảo biển và thịt ức gà, được đặt tên có phát âm gần giống “kim tiền phát tài” do cách trình bày trang trí có hình đồng tiền.)
Weibo của ông ta nhất thời sôi sùng sục, đám người hóng chuyện bắt đầu sôi nổi đoán xem “sao nam đang nổi” đó là ai. Cũng có rất nhiều người trào phúng: Sớm biết làm trợ lý còn được ngủ với nam thần thì chị đây đã thôi việc đi đăng ký chân trợ lý từ lâu rồi.
Nhưng phần đông nhất vẫn là dạng bình luận: Chú Cường, nói úp úp mở mở là đáng ghét nhất đấy, sao nam đang nổi đó rốt cuộc là ai, chú mau công khai đi!
Mấy năm gần đây sao nam đang nổi quá nhiều, hơn nữa tốc độ nổi còn mau đến độ người xem nghẹn họng. Cái bài đăng này của Cường Đầu Trọc quả thật quá chung chung, không ai đoán nổi, đám người hóng chuyện bên dưới bắt đầu chơi trò đoán mò.
Tính hóng hớt của mọi người trước nay vẫn rất cao, đặc biệt là những tin Cường Đầu Trọc đăng lên cực hiếm khi sai, thế là ai nấy đều tò mò, rất nhiều sao nam đang nổi đều bị điểm danh, trợ lý của bọn họ cũng bị lôi ra kiểm một lượt, mấy người có trợ lý là nam xem như thoát nạn.
Giản Minh cũng bị liệt vào danh sách tình nghi.
Nhưng cũng có fan của Giản Minh lên phản bác. Trợ lý của anh Minh béo không ra hình người, nếu anh Minh mà yêu trợ lý thật thì tôi đổi từ fan sang anti-fan luôn!
Không đợi mọi người đoán già đoán non chỉ ra đối tượng là ai, ngay ngày hôm sau Cường Đầu Trọc đã đăng lên một tin mới: Sao nam đang nổi cướp bạn gái người khác, bạn trai cũ của trợ lý khọc lụt phim trường.
Lần này đối tượng rõ ràng hơn hẳn, người trong đoàn làm phim “Cái bóng của nhà vua” đều lập tức nhớ ngay đến đại diện phía đầu tư Phương Lược, mặc dù không khoa trương đến mức độ khóc lụt phim trường nhưng sau khi Châu Hiểu Ngữ rời đi, trông người nọ thất vọng rất rõ ràng, còn tìm đến nói chuyện với Giản Minh, có rất nhiều người trông thấy.
Liên tiếp hai ngày đăng tin mới, quần chúng hóng hớt đều chạy hết lại Weibo của Cường Đầu Trọc đợi tin ngày thứ ba đăng lên.
Châu Hiểu Ngữ là người đầu tiên phát hiện chuyện này. Giảm Minh và Tiết Khởi bận chạy tiến độ, Thi Khải lại chẳng mấy khi lên Weibo, cũng chỉ còn mình cô hay để ý, còn phải quản lý Weibo thay Giản Minh nữa.
Lúc Giản Minh vẫn còn đang bị liệt vào danh sách tình nghi sau tin đăng đầu tiên thì đã có fan nhảy vào bày tỏ chân tình: Anh Minh, bọn em tin anh!
Châu Hiểu Ngữ nhìn cả dàn bên dưới, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Cô rất muốn đập bàn thét lớn: Ai đến nói cho tôi biết chân tướng đi!
Tin “khóc lụt phim trường” vừa đăng thì cô cũng vừa hay lướt Weibo trông thấy, nhất thời giật mình suýt đánh rơi cả điện thoại.
***
Mãi đến khi đạo diễn bộ phim “Đồng hành cùng anh” gọi điện đến mới biết chuyện.
Đầu bên kia đạo diễn còn khen, “… Tỷ suất người xem vốn đã cao hơn các phim khác đang chiếu, thêm vụ này nữa, vừa kịp cho bộ phim cái kết viên mãn, nhất định sẽ đạt được tỷ suất người xem sao ngoài dự liệu. Giản Minh, vụ này cậu làm tốt lắm!”
Giảm Minh hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, dập điện thoại nhìn thấy trợ lý mập mặt mày như muốn khóc đi lại mới biết đầu đuôi.
Lúc đó Cường Đầu Trọc đã đăng tin thứ ba, còn có hình ảnh đi kèm. Tuy không nét lắm nhưng những ai biết Giản Minh đều nhận ra, anh đang dắt tay một cô gái qua đường, cho dù đã mặc áo khoác lông vũ dày cộp vẫn có có thể nhận ra cô gái này rất gầy, khuôn mặt chỉ bằng một bàn tay, đứng cạnh Giản Minh cao to trông càng nhỏ nhắn đáng yêu. Xung quanh bọn họ xe qua xe lại, dưới ánh đèn đêm mờ ảo, hai người cũng giống như bao đôi tình nhân đang mặn nồng nơi thành phố mà thôi.
Giản Minh trông thấy ảnh chụp, cười vô cùng mãn nguyện, “Hóa ra chúng ta nhìn đẹp đôi thế này cơ à. Mập Mập, em có thấy chúng ta rất có tướng phu thê không?”
Ánh mắt Châu Hiểu Ngữ nhìn anh hiện rõ mấy chữ, “Đại ca, anh có thần kinh không, giờ nào rồi còn nghĩ đến tướng phu thê?”
Giản Minh xoa đầu cô, nhìn sao cũng ra dáng vẻ đắc ý cực kỳ, “Anh đã nói muốn công khai từ sớm mà em không chịu, lần này xem như nhờ Cường Đầu Trọc mới nên chuyện.”
Cách ăn mặc trong bức ảnh này rõ ràng là lúc bọn họ đến thành phố Ngân Châu chơi tết Nguyên tiêu bị người ta chụp được. Thời tiết lạnh lẽo như thế, đám thợ săn ảnh cũng khổ cực thật, còn vất vả chạy đến chụp trộm.
Giản Minh chỉ hận không thể phát tiền thưởng cuối năm cho tay săn ảnh chụp được bức ảnh này, khen thưởng anh ta giúp mình hoàn thành nguyện vọng.
Châu Hiểu Ngữ không đủ can đảm mở Weibo của Giản Minh, cuối cùng vẫn là anh tự mình mở ra xem, phát hiện bên dưới một hàng dài bình luận của fan, đều đang đoán xem cô gái trong bức ảnh của chú Cường là ai.
Trợ lý của Giản Minh bọn họ đều biết, bức ảnh chộp được trợ lý béo tròn béo quay lần trước chụp vào mùa hè, đồ mỏng chẳng thể che chắn được gì, thân hình hoàn toàn khác hẳn cô gái nhỏ nhắn trong bức ảnh của chú Cường.
Quần chúng cắn hạt dưa xem kịch vui đồng loạt bày tỏ thắc mắc: Hoặc là tin của chú Cường sai, hoặc là anh Minh đổi trợ lý rồi, nếu không thì chắc chắn hai tin trước sai bét.
Giản Minh đần mặt, quay sang đánh giá trợ lý mập từ trên xuống dưới một lượt, hồi tưởng lại bộ dạng cô lúc đầu gặp mặt… Quả nhiên gầy đến độ biến thành người khác luôn rồi.
Bên dưới còn có fan nhiều chuyện đưa cả tấm hình cô gái lần này và bức ảnh chụp mùa hè kia đặt cạnh nhau so sánh. Do chụp buổi tối, ánh sáng mờ ảo, nhìn không rõ đường nét khuôn mặt trợ lý mập, rất nhiều fan đã đăng bình luận đồng tình bên dưới: Chú Cường, mắt chú có vấn đề rồi, đây rõ ràng là hai người khác nhau mà!
Đoàn người lại nhảy sang Weibo Cường Đầu Trọc, khuyên ông về ăn thêm cà rốt cho bổ mắt, còn có rất nhiều người giới thiệu thuốc bổ mắt cho Cường Đầu Trọc, từ thuốc nhỏ mắt Bendazac, Lysine nội địa sản xuất cho đến Sarite Beauteye của Nhật, sắp thành Weibo quảng cáo thuốc bổ mắt đến nơi rồi.
Châu Hiểu Ngữ ban đầu còn không dám xem Weibo của Giản Minh, giờ trông thấy vẻ mặt anh là lạ lại tò mò ghé vào độc, cuối cùng cười suýt nữa thì vỡ bụng.
“Ha ha ha ha ha, ánh mắt quần chúng đúng là chuẩn nhất luôn…” Cô ôm bụng cười nghiêng ngả ngã cả lên người Giản Minh, lo lắng suốt hai ngày rốt cuộc lại xuất hiện kết quả tốt đẹp ngoài dự liệu, Châu Hiểu Ngữ nhẹ nhõm hẳn. Cô chỉ lo việc này ảnh hưởng đến sự nghiệp của Giản Minh, nhưng bây giờ xem ra vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng rồi.
Giản Minh ôm cô vào lòng, rất bất đắc dĩ, “Anh đã chuẩn bị công khai rồi, giờ ra thế này phải làm sao?”
Châu Hiểu Ngữ cười chảy cả nước mắt, mởi Weibo của mình ra, trông thấy rất nhiều fan của Giản Minh lượn qua để lại bình luận, “May mà không phải cô”, cô còn vỗ vỗ ngực, cảm thấy may mắn vô cùng, “May mà không phải tôi! Ha ha ha ha ha ha!”
Giản Minh thật chẳng biết phải phản ứng thế nào với trợ lts mập, “Em vui thế cơ à?” Anh đã chuẩn bị nhân cơ hội này công khai luôn nhưng trợ lý mập hình như không thích.
“Anh bị ngốc à? Đạo diễn Ngô ghét nhất là diễn viên tung tin tạo scandal đấy, hơn nữa em không tin sau lưng vị này không có bàn tay của Phương Lược. Đến lúc sự việc vỡ lở làm xấu mối quan hệ giữa anh và đạo diễn Ngô, nói không chừng sẽ chẳng còn lần hợp tác thứ hai nữa mất. Bây giờ cứ úp úp mở mở thế này cho qua, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ cần đăng một tin lên Weibo bảo mình đang yêu là được rồi. Dù sao anh cũng không công bố bạn gái là ai, đâu thể tính là lừa người khác được! Đợi về sau có cơ hội phù hợp thì công khai sau!”
Cuối cùng Giản Minh vẫn bị trợ lý mập thuyết phục, thế là lên Weibo đăng một tin rất “keo kiệt” thông tin, “Như mọi người đã thấy, tôi đang yêu, tôi rất tốt, cô ấy cũng rất tốt.” Đằng sau còn một hàng trái tim nhưng không giống các diễn viên khác lúc công khai còn tag cả người yêu vào.
Fan của anh chờ đợi đến cổ cao như hươu dưới Weibo mà rốt cuộc đến một nửa còn lại của thần tượng cũng chẳng biết là ai.
Bán Viên Bất Viên: Anh Minh, anh có dám công bố nửa còn lại của mình không?
Đằng sau có một đoàn ấn “Like” ào ào, đều xin Giản Minh đã làm đừng làm một nửa, hy vọng anh công khai bạn gái, đập vào mặt của Cường Đầu Trọc.
Kết quả Giản Minh bất ngờ hồi đáp lại cô nàng: Cô ấy nhát gan, sợ dọa cô ấy chạy mất. Về sau có cơ hội sẽ đưa cô ấy đi gặp mọi người.
Bán Viên Bất Viên không ngờ Giản Minh lại đích thân trả lời mình, nhất thời kích động phát điên. Cô là thành viên nòng cốt của fanclub Giản Minh, lúc trước có lần tổ chức gặp người hâm mộ cô còn cùng với mấy thành viên cốt cán nữa chụp ảnh cùng với Giản Minh, được nhận quà anh tặng.
Lời nói này của Giản Minh giống như lời ước hẹn, vào lần gặp mặt người hâm mộ tới sẽ đưa bạn gái tham dự, đây đúng là niềm vui ngoài dự kiến. Bình luận của cô nhanh chóng được đẩy lên đầu, đám người bên dưới góp gạch đều hy vọng sớm ngày được diện kiến một nửa của anh.
Ngược lại bên Weibo của Cường Đầu Trọc, vì Giản Minh đã thoải mái thừa nhận, lại thêm fan của anh đăng hình trợ lý mập và bạn gái lên so sánh bên đó, nên Cường Đầu Trọc bị vô số fan cười nhạo.
***
Lúc nghỉ tối, Châu Hiểu Ngữ nhận được điện thoại của Phương Lược.
Không biết Phương Lược đầu bên kia đã trải qua dằn vặt nội tâm thế nào, mở miệng hỏi cô, “Tiểu Ngữ, em… có ổn không?”
Châu Hiểu Ngữ sớm đã đoán được vụ việc trên Weibo Cường Đầu Trọc này liên quan đến Phương Lược, nếu không phải cô đi làm tình nguyện với Ngụy Mẫn Chi một chuyến, không kịp gầy đi thì lần này Giản Minh tổn thất lớn rồi, về sau muốn tiếp tục hợp tác với đạo diễn Ngô e cũng chẳng còn cơ hội.
“Em rất tốt, anh có chuyện gì không?”
Từ sau khi quen biết Phương Lược, mọi chuyện đều theo ý hắn, cô chỉ lo an phận là được. Trừ lần kiên quyết chia tay ra, thì hôm nay tính là lần thứ hai cô nắm quyền chủ động.
Phương Lược đầu kia hình như muốn dựa vào giọng điệu bình tĩnh của người tiếp chuyện để phán đoán tâm tình cô ra sao, kết quả lại đoán không ra, đành phải mở miệng hỏi trực tiếp, “Tin đồn trên mạng anh cũng đọc được rồi, chuyện của Giản Minh em biết rồi chứ?”
Buổi chiều Châu Hiểu Ngữ đã ôm bụng cười suốt, bây giờ cũng rất muốn cười. Trước nay cô không biết hóa ra Phương Lược cũng dễ đoán như thế. Hắn chắc chắn nghe được tin Giản Minh thừa nhận có người yêu, nhưng người con gái kia lại không phải cô nên mới gọi điện thoại đến.
“Chuyện của anh Minh em có biết, sao thế?”
Phương Lược không ngờ sau khi Giản Minh công khai có người yêu rồi mà Châu Hiểu Ngữ vẫn bình tĩnh như thế. Lúc trước hắn theo tận đến trường quay, Châu Hiểu Ngữ thừa nhận bản thân vì thích Giản Minh nên mới đến làm trợ lý, chỉ hy vọng được gần đối phương thêm một chút. Mặc dù cô đã nhắc đi nhắc lại việc bọn họ chia tay không liên quan đến Giản Minh nhưng Phương Lược vẫn không tin, hơn nữa thái độ thân mật của Giản Minh với Châu Hiểu Ngữ cũng khiến hắn càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.
Không ngờ đến lúc thông báo bạn gái của Giản Minh lại không phải cô, chuyện này khiến lòng hắn ngũ vị tạp trần, “Tiểu Ngữ, anh vẫn luôn cho rằng Giản Minh chen vào tình cảm giữa chúng ta, không ngờ bạn gái anh ta lại không phải em.”
Châu Hiểu Ngữ thở dài, “Từ đầu em đã nói, là em thích anh ấy trước. Phương Lược, không cần biết anh có tin hay không nhưng trước khi chúng ta chia tay quả thật em chưa hề quen biết Giản Minh. Hơn nữa việc em tách khỏi Giản Minh lúc ở Hoành Điếm cũng không phải vì lời uy hiếp của anh. Em chỉ muốn bản thân mạnh mẽ hơn, không cần dựa vào ai cũng có thể sống yên ổn qua ngày, cũng có thể dũng cảm đối mặt với tình yêu.”
Giọng Phương Lược vang lên bên tai cô, “Tiểu Ngữ, chỉ là anh quá yêu em, quá muốn giữ em lại bên người nên mới nỗ lực hết sức mình, hoàn toàn không phải uy hiếp em.”
Châu Hiểu Ngữ ngẩng đầu nhìn trần nhà, phòng trong khách sạn luôn có vẻ ảm đạm đến độ lạnh lẽo, cho dù có dùng ánh đèn vàng ấm áp thì cũng không thể xua nổi sự cô quạnh đến tận xương cốt, cũng giống như khoảng thời gian cô đơn độc cất bước mấy năm nay.
“Chia tay anh là quyết định em cân nhắc rất lâu. Bất kể là phụ thuộc vào người khác hay được người khác dựa dẫm, đều không phải trạng thái cộng sinh lý tưởng.” Giọng cô trầm thấp, rốt cuộc cũng không tiếp tục né tránh Phương Lược và vấn đề trong quãng thời gian qua lại, “Ban đầu khi đến với anh cũng là bởi tâm lý em vẫn còn chưa trưởng thành. Về mặt tình cảm hai chúng ta bình đẳng, nhưng em vẫn có thể sống thoải mái, đúng với bản thân mình chứ không phải chẳng có chủ kiến, cả đời nghe theo chỉ đạo của nửa còn lại.”
Cô dừng một lúc rồi mới nói nốt những lời còn lại, “Phương Lược, nhờ anh em mới hiểu, hóa ra bao nhiêu năm nay em vẫn chỉ là cô bé thiếu thốn tình thương bị cha mẹ bỏ lại sau lưng, trước khi gặp anh vẫn chưa hề lớn lên. Mỗi một mối tình đều khiến người ta trưởng thành hơn, cảm ơn anh đã giúp em khôn lớn, giúp em hiểu, hóa ra em đã sớm qua cái tuổi cần tình mẹ cha bao bọc, thay vì thu cánh nép dưới chiếc ô của anh thì em càng cần khả năng độc lập đối mặt với thế giới hơn.”
Đầu dây bên kia Phương Lược im lặng rất lâu, dường như không ngờ Châu Hiểu Ngữ lại nói ra những lời này. Trước nay anh ta vẫn dựa vào tiêu chuẩn của mình, ép Châu Hiểu Ngữ đi vào khuôn mẫu, bắt cô biến thành “nửa kia” mà mình muốn, hoàn toàn không nghĩ đến việc bản thân cô có chấp nhận chuyện đó không.
Phương Lược im lặng chèn ép hết những phản kháng âm thầm của cô, lợi dụng tình cảm cô dành cho mình để lạnh nhạt với cô, uy hiếp cô, bắt cô phải đi theo con đường mình vạch ra, cứ cho rằng mình có thể khống chế được cô.
Vừa quen cô Phương Lược đã biết cô thiếu thốn tình thương.
Những đứa trẻ thiếu thốn tình thương biểu hiện rất rõ ràng, trong mắt luôn có vẻ cảnh giác cao độ nhưng chỉ cần chút ít dịu dàng và quan tâm thôi là cũng đủ để hóa giải phòng vệ nơi trái tim, tích lũy ngày ngày tháng tháng, cô chỉ có thể nộp vũ khí giương cờ trắng đầu hàng. Hắn cứ ngỡ từ đây cuộc sống ngọt ngào viên mãn, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ có ngày tình cảm cô dành cho hắn rốt cuộc cũng bị hắn làm kiệt quệ, cô sẽ trưởng thành, sẽ tỉnh ngộ, sẽ tìm thấy con đường thuộc về chính bản thân mình để bước tiếp.
Mà cuối cùng, hắn vẫn sẩy tay để lỡ mất.
Châu Hiểu Ngữ muốn về chỗ ngồi cũ, Giản Minh lại giữ tay không chịu, Trần Gia Vận cười gọi phục vụ, “Thêm một ghế cho bàn này đi.”
Bàn chính toàn là đạo diễn, diễn viên chính và các diễn viên lão làng, Châu Hiểu Ngữ từ chối ngay, “Không cần không cần, ngồi ở bàn chính con ăn không vào đâu.” Mọi người vốn đã ăn uống gần xong cả, chẳng qua hai người bước vào nên mới yên tĩnh chốc lát, nghe được câu này của cô thì ồn ào hẳn lên, cười vang rộn rã, ngay đến đạo diễn Ngô Đại Long cũng phải nở nụ cười.
Tiết Khởi qua kéo Châu Hiểu Ngữ đi mất, Giản Minh đành về vị trí của mình, chịu đựng ánh mắt hỏi cung của cả bàn.
Đạo diễn Ngô chỉ nói một câu, “Đừng để ảnh hưởng đến việc đóng phim!” Trước nay ông chưa từng chơi trò tạo scandal trước khi phim chiếu, tên tuổi đều do những bộ phim quay tốt xây dựng nên, bởi thế cũng ghét nhất các diễn viên sử dụng chiêu này.
Châu Hiểu Ngữ là fan cứng của Trần Gia Vận, ông rất thích cô bé này, cũng có nghe qua chuyện Phương Lược và Châu Hiểu Ngữ khi ở Hoành Điếm, chẳng qua tính ông phóng khoáng, cũng không nghĩ Giản Minh lại chen chân vào tình cảm của người khác, còn trêu, “Nhi tử, con phải đối xử tốt với con dâu đó!”
Giản Minh cười đáp lại, “Xin nghe phụ hoàng dạy bảo!” khiến cả bàn cười nghiêng ngả.
Lần đầu tiên gặp mặt Châu Hiểu Ngữ đã gọi Trần Gia Vận là “cha chồng”, đến bây giờ thì danh sao chức vậy, quả thật chuyện đời khó lường.
***
Lúc đốt pháo hoa vừa rồi Tiết Khởi không ra ngoài, đợi đến lúc mọi người đi vào kể lại mới biết chuyện. Cô nàng lôi được Châu Hiểu Ngữ về bàn, vừa hay bàn toàn thanh niên trẻ tuổi đều đã đi lên hát hò hết cả, bèn dồn ngay cô bạn vào một góc bức cung, “Khai thật ra, chuyện giữa em với anh Minh xảy ra lúc nào thế hả?”
Châu Hiểu Ngữ nhìn trái ngó phải, thấy không ai để ý đến bọn họ mới nhỏ giọng trả lời, “Thì là… trước khi đến đây đó.”
Tiết Khởi còn lâu mới tin, “Trước khi đến đây em làm gì có ở trong đoàn, Giản Minh bận đóng phim, sao mà tỏ tình tỏ tiếc gì được?” Đầu cô nàng chợt léo lên một ý nghĩ, choáng váng không tin nổi, vẻ mặt trông cứ như bắt gặp bé gái vị thành niên phạm tội nhưng lại bỏ lỡ mất cơ hội cứu chuộc, chỉ có thể trơ mắt nìn cô bé sai mãi, rơi vào vòng xoáy đen tối của cuộc đời, “Em nói là… sau khi kết thúc phân cảnh ở Hoành Điếm xong, Giản Minh rời đi trước mấy ngày là để tìm em ấy hả?”
Châu Hiểu Ngữ đâm lao đành phải theo lao, cũng chẳng giấu giếm gì với Tiết Khởi nữa, “Đúng là mấy ngày đó, anh Minh lái xe đến tìm em, thế là… bọn em thành một cặp.”
Trông Tiết Khởi có vẻ đau đầu nhức óc lắm, “Con bé ngốc này, Giản Minh lăn lộn trong giới bao nhiêu năm, làm sao em biết anh ấy thật lòng? Nghe lời chị, người trong giới này không hợp với em đâu, đừng nhất thời vọng động, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Châu Hiểu Ngữ bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù thi thoảng sẽ thốt ra mấy câu “sự thật mất lòng”, nhưng vẫn là một cô bé thật thà. Tiết Khởi sở hữu khuôn mặt “hồ ly tinh” này tiến vào giới giải trí, gặp không biết bao nhiêu tên đàn ông từ ra hiệu ngầm đến nói thẳng, sàm sỡ chốn công cộng hay hẹn gặp lúc vắng người.
Đàn ông nghĩ cô nàng lẳng lơ dễ dãi đã đành, nhưng rất nhiều lúc đến cả nữ diễn viên cùng đoàn cũng coi Tiết Khơi như kẻ địch mà âm thầm bài xích, chỉ có Châu Hiểu Ngữ trước giờ vẫn không đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không nhìn Tiết Khởi với con mắt mang sẵn định kiến.
Tiết Khởi quen biết Châu Hiểu Ngữ càng lâu càng thích tính cách đối phương, bởi vậy mới nhẫn nại cố gắng khuyên nhủ.
Châu Hiểu Ngữ lại hoàn toàn không hiểu được sự quan tâm này của Tiết Khởi, “Chị Tiết, em thấy… anh Minh không phải chỉ chơi đùa với em thôi đâu.”
Tiết Khởi nhìn cô như nhìn đứa ngốc đã lạc đường còn chẳng nghe chỉ dẫn, “Em biết cái gì chứ? Nếu anh ấy không phải chỉ chơi đùa thôi thì em nói cho chị nghe xem, anh ấy đưa em về gặp cha mẹ chưa? Đã gặp đồng nghiệp bạn bè gì chưa?”
Nhắc đến cha mẹ Giản Minh, Châu Hiểu Ngữ rốt cuộc cũng lộ vẻ ngại ngùng, “Chị Tiết… em đã ở tại nhà anh ấy một thời gian, còn gặp cả cha mẹ lẫn anh trai anh ấy rồi. Nhẽ ra bác Giản muốn bọn em về đó ăn Tết nhưng đoàn phim không nghỉ. Bác còn nói muốn lại đây thăm nhưng bị em cản lại đấy.”
Mặc dù thẩm mỹ Giản Thu Nhạn và Châu Hiểu Ngữ khác nhau một trời một vực nhưng ý tốt của bà Châu Hiểu Ngữ vẫn luôn ghi khắc trong lòng.
Giờ Tiết Khởi mới nhớ ra, lần trước lúc Thi Khải cắm trại trước cửa nhà mình thì Châu Hiểu Ngữ cũng đang ở nhà Giản Minh, lâu quá rồi cô nàng cũng quên mất chuyện này.
“Thế thì em… gặp mặt cha mẹ chồng luôn rồi à?” Tiết Khởi vẫn không tin nổi, “Lẽ nào anh ấy đã để ý em từ sớm nên mới mang em về gặp cha mẹ?” Giản Minh cũng quá nham hiểm đi, trong lúc Châu Hiểu Ngữ còn chưa biết gì đã đưa người ta về nhà rồi!
Cô nàng làu bàu chửi rủa Giản Minh nham hiểm, thiếu mỗi nước chạy thẳng qua bàn chính mắng người thôi. Châu Hiểu Ngữ hồi tưởng lại quãng thời gian ở nhà Giản Minh, phủ định suy nghĩ của bạn mình, “Không đâu! Lúc đó anh ấy chắc chắn không có ý gì với em.” Nếu không tại sao lúc ở nhà họ Tần phần lớn thời gian cô đều ở cùng với Giản Thu Nhạn được.
“Thế anh ấy có ý với em từ lúc nào?”
Vấn đề này của Tiết Khởi thì Châu Hiểu Ngữ cũng không trả lời được, vì bản thân cô cũng đâu có biết đáp án.
Đêm đó là giao thừa, mọi người rộn ràng hào hứng quá mức, cô cũng không có cơ hội hỏi Giản Minh rõ ràng.
Buổi “thăng đường thẩm vấn” của Tiết Khởi bị cuộc gọi của Diệp Lan chen ngang. Biết Châu Hiểu Ngữ ở lại ăn Tết cùng đoàn làm phim Diệp Lan yên tâm hẳn, dặn dò cô mấy câu, đến cuối mới nói cho cô nghe một tin vui, “Tiểu Ngữ, kịch bản lúc trước em đưa cho chị có tin tốt rồi, cụ thể đợi lúc em về chúng ta bàn nhé.”
Lúc học đại học Châu Hiểu Ngữ rất thích viết tiểu thuyết, Diệp Lan lại là dân trong ngành nên đã định hướng em mình viết kịch bản. Sau khi viết ra ba bộ chẳng người hỏi thăm, cô bỏ một năm viết “Tôi không bị thần kinh”, rốt cuộc cũng có tin tốt.
Vì chuyện này nên tâm tình Châu Hiểu Ngữ tốt lắm, kéo Tiết Khởi uống rượu, đến cả Thi Khải cũng sán lại, còn có nhân viên ánh sáng và quay phim của đoàn, mọi người đều không được về ăn Tết, tụ tập hết lại uống rượu, cuối cùng rất nhiều người uống say nghiêng ngả.
Châu Hiểu Ngữ say ngất ngư, lúc tàn tiệc được Giản Minh nửa ôm nửa xách về, gió lạnh thổi vào mặt vẫn hơi mơ hồ. Về đến khách sạn, cô còn ôm cổ Giản Minh líu ríu, “Song hỷ lâm môn! Song hỷ lâm môn!”
Giản Minh thấy cô như thế thì buồn cười lắm, cởi giày với áo khoác rồi nhét cô vào chăn, cô vươn tay đá chân đạp bay cả chăn sang một bên, lại bám chắc lấy Giản Minh không buông, cuối cùng anh đành đợi đến lúc trợ lý mập ngủ say rồi mới rời khỏi phòng cô.
***
Tết được nghỉ có hai ngày, đến mùng Hai đoàn phim đã bắt đầu khởi động lại, mấy người say xỉn từ đếm giao thừa vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đạo diễn Ngô Đại Long cao giọng, “Tập trung tinh thần nào!” cũng chẳng cứu vãn được tâm trạng uể oải của mọi người.
Bác gái Giản Thu Nhạn gọi điện thoại hỏi thăm an ủi hai đồng chí Giản Minh và Châu Hiểu Ngữ đang phấn đấu trên cương vị công tác, đồng thời còn phát lì xì.
Châu Hiểu Ngữ ngại lắm, luôn miệng cảm ơn, nhưng đến lúc được Giản Thu Nhạn nhiệt tình mời “đợi con về chúng ta lại đi dạo phố mua quần áo nhé” thì suýt nữa bỏ chạy mất dép. Cũng may Giản Minh thấy thảm cảnh của cô nên cầm lấy điện thoại kháng nghị với mẹ già, “Mẹ, mẹ đừng bắt nạt Mập Mập nhà con, cô ấy không phải búp bê của mẹ đâu.” Trước khi Giản Thu Nhạn bốc hỏa chuẩn bị ca một bài, anh đã nhanh chóng vứt ngay một quả bom khác, “Đợi sau này con trai mẹ với Tiểu Ngũ sinh một cô con gái, đến lúc đó mẹ tha hồ trưng diện.”
Trợ lý mập phẫn nộ phóng ánh mắt sắc như dao sang, chọn chỗ camera không quay được cấu véo người anh, Giản Minh đau nghiến răng nghiến lợi, hít thở cũng khó.
Nhưng Giản Thu Nhạn lại bị đánh lạc hướng hoàn toàn, còn hung phấn truy hỏi, “Hay là… lần này hai đứa về thì tổ chức đám cưới luôn nhé!”
Châu Hiểu Ngữ nghe như sét đánh bên tai!
Cô chạy đi tìm Tiết Khởi kể khổ, “… Em căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn mà.”
Tiết Khởi kinh nghạc, “Vốn chị còn lo anh Minh chơi đùa với em, hóa ra sự thật là em mới là người chơi đùa hả?”
Châu Hiểu Ngữ, “…” Mắt nào của chị thấy em chỉ muốn chơi đùa thôi hả?
Cô đến kể khổ chẳng những không được an ủi lại còn bị Tiết Khởi cho một bài giáo huấn, nghe đau cả đầu.
“Em… chẳng qua là thấy quá nhanh thôi.” Châu Hiểu Ngữ cắt ngang bài ca của Tiết Khởi, nhân cơ hội giải thích, “Chị Tiết, chẳng lẽ chị… đã chuẩn bị gả cho anh Thi rồi à?”
Thi Khải đến giờ vẫn chưa bò được lên chức bạn trai chính thức, vẫn đang ở vị trí “người theo đuổi” nỗ lực bồi dưỡng tình cảm, cũng chẳng biết mùa quýt năm nào mới tiến được tới bước kết hôn nữa. Dựa theo kinh nghiệm bản thân, rốt cuộc lần này Tiết Khởi cũng chọn đúng bên, “Nếu muốn cưới được em thì phải tỏ ra thành khẩn nhất có thể, em vẫn nên thử anh Minh thêm đi, dễ dàng chiếm được thì chẳng biết trân trọng đâu!”
***
Tết Nguyên tiêu đoàn làm phim nghỉ một ngày. Giản Minh đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị đưa trợ lý mập đến thành phố Ngân Châu ăn một bữa thật ngon. Anh đã nghe ngóng được món thịt dê, bò tẩm bột rán, dê ăn tay không và các loại cá ở Ngân Châu rất nổi tiếng. Còn chưa kịp xuất phát thì Thi Khải đã nhảy lên chiếm một ghế, còn đem theo Tiết Khởi lên cùng dưới danh nghĩa “khảo sát Giản Minh hộ Châu Hiểu Ngữ”.
Tiết Khởi tự phong “người nhà gái”, ngồi ở ghế sau còn lên tiếng uy hiếp Giản Minh, “Anh Minh, Tiểu Ngữ nhà em tính cách đơn thuần, anh đừng có làm chuyện có lỗi với con bé đấy, nếu không em sẽ khai hết tin xấu của anh cho Cường Đầu Trọc!”
Cường Đầu Trọc là chủ nhân của một Weibo chuyên đăng tin trong ngành, đám tay chân của ông ta không chỗ nào không có mặt để săn tin, chuyên môn đi theo vạch trần đời tư của các ngôi sao, được người trong ngành cho là “phán chuẩn”. Mà quan trọng nhất là, tin ông ta đăng lên chưa lần nào thất bại, đều có ảnh và bằng chứng đàng hoàng.
Thật ra Cường Đầu Trọc là biệt danh mọi người đặt cho ông ta, chủ yếu là bởi trên đầu ông ta chẳng có lấy một sợi tóc, mặt vuông để râu, hệt như hình tượng Cường Đầu Trọc trong phim Chú gấu Boonie vậy, thậm chí còn có người nghi ngờ tác giả lấy ông ta làm hình mẫu để xây dựng nhân vật Cường Đầu Trọc, tuy tin này chưa được kiểm chứng nhưng lại lan truyền hết hang cùng ngõ hẻm trong rất nhiều năm.
Vốn Giản Minh phải dẫn theo hai con kỳ đà to oạch đương nhiên không vui nổi, nhưng Tiết Khởi còn lôi cả Cường Đầu Trọc ra để uy hiếp thì có thể thấy cô nàng đúng là coi Mập Mập như em gái, tâm tình anh nhờ vậy cũng tốt hơn nhiều.
Ngày hôm đó bốn người họ đi ăn một loạt mấy món đặc sản nổi tiếng như dê ăn tay không, kim tiền phát thái*, còn cả kỳ giông khổng lồ và cá cung đình rồi mới mãn nguyện quay về đoàn phim. Ai ngờ Tiết Khởi miệng quạ đen, ngày hôm sau trên Weibo của Cường Đầu Trọc đã đăng tin: nghi vấn sao nam đang nổi hẹn hò trợ lý.
(* Kim tiền phát thái: Là món đặc sản vùng tây bắc làm từ tảo biển và thịt ức gà, được đặt tên có phát âm gần giống “kim tiền phát tài” do cách trình bày trang trí có hình đồng tiền.)
Weibo của ông ta nhất thời sôi sùng sục, đám người hóng chuyện bắt đầu sôi nổi đoán xem “sao nam đang nổi” đó là ai. Cũng có rất nhiều người trào phúng: Sớm biết làm trợ lý còn được ngủ với nam thần thì chị đây đã thôi việc đi đăng ký chân trợ lý từ lâu rồi.
Nhưng phần đông nhất vẫn là dạng bình luận: Chú Cường, nói úp úp mở mở là đáng ghét nhất đấy, sao nam đang nổi đó rốt cuộc là ai, chú mau công khai đi!
Mấy năm gần đây sao nam đang nổi quá nhiều, hơn nữa tốc độ nổi còn mau đến độ người xem nghẹn họng. Cái bài đăng này của Cường Đầu Trọc quả thật quá chung chung, không ai đoán nổi, đám người hóng chuyện bên dưới bắt đầu chơi trò đoán mò.
Tính hóng hớt của mọi người trước nay vẫn rất cao, đặc biệt là những tin Cường Đầu Trọc đăng lên cực hiếm khi sai, thế là ai nấy đều tò mò, rất nhiều sao nam đang nổi đều bị điểm danh, trợ lý của bọn họ cũng bị lôi ra kiểm một lượt, mấy người có trợ lý là nam xem như thoát nạn.
Giản Minh cũng bị liệt vào danh sách tình nghi.
Nhưng cũng có fan của Giản Minh lên phản bác. Trợ lý của anh Minh béo không ra hình người, nếu anh Minh mà yêu trợ lý thật thì tôi đổi từ fan sang anti-fan luôn!
Không đợi mọi người đoán già đoán non chỉ ra đối tượng là ai, ngay ngày hôm sau Cường Đầu Trọc đã đăng lên một tin mới: Sao nam đang nổi cướp bạn gái người khác, bạn trai cũ của trợ lý khọc lụt phim trường.
Lần này đối tượng rõ ràng hơn hẳn, người trong đoàn làm phim “Cái bóng của nhà vua” đều lập tức nhớ ngay đến đại diện phía đầu tư Phương Lược, mặc dù không khoa trương đến mức độ khóc lụt phim trường nhưng sau khi Châu Hiểu Ngữ rời đi, trông người nọ thất vọng rất rõ ràng, còn tìm đến nói chuyện với Giản Minh, có rất nhiều người trông thấy.
Liên tiếp hai ngày đăng tin mới, quần chúng hóng hớt đều chạy hết lại Weibo của Cường Đầu Trọc đợi tin ngày thứ ba đăng lên.
Châu Hiểu Ngữ là người đầu tiên phát hiện chuyện này. Giảm Minh và Tiết Khởi bận chạy tiến độ, Thi Khải lại chẳng mấy khi lên Weibo, cũng chỉ còn mình cô hay để ý, còn phải quản lý Weibo thay Giản Minh nữa.
Lúc Giản Minh vẫn còn đang bị liệt vào danh sách tình nghi sau tin đăng đầu tiên thì đã có fan nhảy vào bày tỏ chân tình: Anh Minh, bọn em tin anh!
Châu Hiểu Ngữ nhìn cả dàn bên dưới, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Cô rất muốn đập bàn thét lớn: Ai đến nói cho tôi biết chân tướng đi!
Tin “khóc lụt phim trường” vừa đăng thì cô cũng vừa hay lướt Weibo trông thấy, nhất thời giật mình suýt đánh rơi cả điện thoại.
***
Mãi đến khi đạo diễn bộ phim “Đồng hành cùng anh” gọi điện đến mới biết chuyện.
Đầu bên kia đạo diễn còn khen, “… Tỷ suất người xem vốn đã cao hơn các phim khác đang chiếu, thêm vụ này nữa, vừa kịp cho bộ phim cái kết viên mãn, nhất định sẽ đạt được tỷ suất người xem sao ngoài dự liệu. Giản Minh, vụ này cậu làm tốt lắm!”
Giảm Minh hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, dập điện thoại nhìn thấy trợ lý mập mặt mày như muốn khóc đi lại mới biết đầu đuôi.
Lúc đó Cường Đầu Trọc đã đăng tin thứ ba, còn có hình ảnh đi kèm. Tuy không nét lắm nhưng những ai biết Giản Minh đều nhận ra, anh đang dắt tay một cô gái qua đường, cho dù đã mặc áo khoác lông vũ dày cộp vẫn có có thể nhận ra cô gái này rất gầy, khuôn mặt chỉ bằng một bàn tay, đứng cạnh Giản Minh cao to trông càng nhỏ nhắn đáng yêu. Xung quanh bọn họ xe qua xe lại, dưới ánh đèn đêm mờ ảo, hai người cũng giống như bao đôi tình nhân đang mặn nồng nơi thành phố mà thôi.
Giản Minh trông thấy ảnh chụp, cười vô cùng mãn nguyện, “Hóa ra chúng ta nhìn đẹp đôi thế này cơ à. Mập Mập, em có thấy chúng ta rất có tướng phu thê không?”
Ánh mắt Châu Hiểu Ngữ nhìn anh hiện rõ mấy chữ, “Đại ca, anh có thần kinh không, giờ nào rồi còn nghĩ đến tướng phu thê?”
Giản Minh xoa đầu cô, nhìn sao cũng ra dáng vẻ đắc ý cực kỳ, “Anh đã nói muốn công khai từ sớm mà em không chịu, lần này xem như nhờ Cường Đầu Trọc mới nên chuyện.”
Cách ăn mặc trong bức ảnh này rõ ràng là lúc bọn họ đến thành phố Ngân Châu chơi tết Nguyên tiêu bị người ta chụp được. Thời tiết lạnh lẽo như thế, đám thợ săn ảnh cũng khổ cực thật, còn vất vả chạy đến chụp trộm.
Giản Minh chỉ hận không thể phát tiền thưởng cuối năm cho tay săn ảnh chụp được bức ảnh này, khen thưởng anh ta giúp mình hoàn thành nguyện vọng.
Châu Hiểu Ngữ không đủ can đảm mở Weibo của Giản Minh, cuối cùng vẫn là anh tự mình mở ra xem, phát hiện bên dưới một hàng dài bình luận của fan, đều đang đoán xem cô gái trong bức ảnh của chú Cường là ai.
Trợ lý của Giản Minh bọn họ đều biết, bức ảnh chộp được trợ lý béo tròn béo quay lần trước chụp vào mùa hè, đồ mỏng chẳng thể che chắn được gì, thân hình hoàn toàn khác hẳn cô gái nhỏ nhắn trong bức ảnh của chú Cường.
Quần chúng cắn hạt dưa xem kịch vui đồng loạt bày tỏ thắc mắc: Hoặc là tin của chú Cường sai, hoặc là anh Minh đổi trợ lý rồi, nếu không thì chắc chắn hai tin trước sai bét.
Giản Minh đần mặt, quay sang đánh giá trợ lý mập từ trên xuống dưới một lượt, hồi tưởng lại bộ dạng cô lúc đầu gặp mặt… Quả nhiên gầy đến độ biến thành người khác luôn rồi.
Bên dưới còn có fan nhiều chuyện đưa cả tấm hình cô gái lần này và bức ảnh chụp mùa hè kia đặt cạnh nhau so sánh. Do chụp buổi tối, ánh sáng mờ ảo, nhìn không rõ đường nét khuôn mặt trợ lý mập, rất nhiều fan đã đăng bình luận đồng tình bên dưới: Chú Cường, mắt chú có vấn đề rồi, đây rõ ràng là hai người khác nhau mà!
Đoàn người lại nhảy sang Weibo Cường Đầu Trọc, khuyên ông về ăn thêm cà rốt cho bổ mắt, còn có rất nhiều người giới thiệu thuốc bổ mắt cho Cường Đầu Trọc, từ thuốc nhỏ mắt Bendazac, Lysine nội địa sản xuất cho đến Sarite Beauteye của Nhật, sắp thành Weibo quảng cáo thuốc bổ mắt đến nơi rồi.
Châu Hiểu Ngữ ban đầu còn không dám xem Weibo của Giản Minh, giờ trông thấy vẻ mặt anh là lạ lại tò mò ghé vào độc, cuối cùng cười suýt nữa thì vỡ bụng.
“Ha ha ha ha ha, ánh mắt quần chúng đúng là chuẩn nhất luôn…” Cô ôm bụng cười nghiêng ngả ngã cả lên người Giản Minh, lo lắng suốt hai ngày rốt cuộc lại xuất hiện kết quả tốt đẹp ngoài dự liệu, Châu Hiểu Ngữ nhẹ nhõm hẳn. Cô chỉ lo việc này ảnh hưởng đến sự nghiệp của Giản Minh, nhưng bây giờ xem ra vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng rồi.
Giản Minh ôm cô vào lòng, rất bất đắc dĩ, “Anh đã chuẩn bị công khai rồi, giờ ra thế này phải làm sao?”
Châu Hiểu Ngữ cười chảy cả nước mắt, mởi Weibo của mình ra, trông thấy rất nhiều fan của Giản Minh lượn qua để lại bình luận, “May mà không phải cô”, cô còn vỗ vỗ ngực, cảm thấy may mắn vô cùng, “May mà không phải tôi! Ha ha ha ha ha ha!”
Giản Minh thật chẳng biết phải phản ứng thế nào với trợ lts mập, “Em vui thế cơ à?” Anh đã chuẩn bị nhân cơ hội này công khai luôn nhưng trợ lý mập hình như không thích.
“Anh bị ngốc à? Đạo diễn Ngô ghét nhất là diễn viên tung tin tạo scandal đấy, hơn nữa em không tin sau lưng vị này không có bàn tay của Phương Lược. Đến lúc sự việc vỡ lở làm xấu mối quan hệ giữa anh và đạo diễn Ngô, nói không chừng sẽ chẳng còn lần hợp tác thứ hai nữa mất. Bây giờ cứ úp úp mở mở thế này cho qua, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ cần đăng một tin lên Weibo bảo mình đang yêu là được rồi. Dù sao anh cũng không công bố bạn gái là ai, đâu thể tính là lừa người khác được! Đợi về sau có cơ hội phù hợp thì công khai sau!”
Cuối cùng Giản Minh vẫn bị trợ lý mập thuyết phục, thế là lên Weibo đăng một tin rất “keo kiệt” thông tin, “Như mọi người đã thấy, tôi đang yêu, tôi rất tốt, cô ấy cũng rất tốt.” Đằng sau còn một hàng trái tim nhưng không giống các diễn viên khác lúc công khai còn tag cả người yêu vào.
Fan của anh chờ đợi đến cổ cao như hươu dưới Weibo mà rốt cuộc đến một nửa còn lại của thần tượng cũng chẳng biết là ai.
Bán Viên Bất Viên: Anh Minh, anh có dám công bố nửa còn lại của mình không?
Đằng sau có một đoàn ấn “Like” ào ào, đều xin Giản Minh đã làm đừng làm một nửa, hy vọng anh công khai bạn gái, đập vào mặt của Cường Đầu Trọc.
Kết quả Giản Minh bất ngờ hồi đáp lại cô nàng: Cô ấy nhát gan, sợ dọa cô ấy chạy mất. Về sau có cơ hội sẽ đưa cô ấy đi gặp mọi người.
Bán Viên Bất Viên không ngờ Giản Minh lại đích thân trả lời mình, nhất thời kích động phát điên. Cô là thành viên nòng cốt của fanclub Giản Minh, lúc trước có lần tổ chức gặp người hâm mộ cô còn cùng với mấy thành viên cốt cán nữa chụp ảnh cùng với Giản Minh, được nhận quà anh tặng.
Lời nói này của Giản Minh giống như lời ước hẹn, vào lần gặp mặt người hâm mộ tới sẽ đưa bạn gái tham dự, đây đúng là niềm vui ngoài dự kiến. Bình luận của cô nhanh chóng được đẩy lên đầu, đám người bên dưới góp gạch đều hy vọng sớm ngày được diện kiến một nửa của anh.
Ngược lại bên Weibo của Cường Đầu Trọc, vì Giản Minh đã thoải mái thừa nhận, lại thêm fan của anh đăng hình trợ lý mập và bạn gái lên so sánh bên đó, nên Cường Đầu Trọc bị vô số fan cười nhạo.
***
Lúc nghỉ tối, Châu Hiểu Ngữ nhận được điện thoại của Phương Lược.
Không biết Phương Lược đầu bên kia đã trải qua dằn vặt nội tâm thế nào, mở miệng hỏi cô, “Tiểu Ngữ, em… có ổn không?”
Châu Hiểu Ngữ sớm đã đoán được vụ việc trên Weibo Cường Đầu Trọc này liên quan đến Phương Lược, nếu không phải cô đi làm tình nguyện với Ngụy Mẫn Chi một chuyến, không kịp gầy đi thì lần này Giản Minh tổn thất lớn rồi, về sau muốn tiếp tục hợp tác với đạo diễn Ngô e cũng chẳng còn cơ hội.
“Em rất tốt, anh có chuyện gì không?”
Từ sau khi quen biết Phương Lược, mọi chuyện đều theo ý hắn, cô chỉ lo an phận là được. Trừ lần kiên quyết chia tay ra, thì hôm nay tính là lần thứ hai cô nắm quyền chủ động.
Phương Lược đầu kia hình như muốn dựa vào giọng điệu bình tĩnh của người tiếp chuyện để phán đoán tâm tình cô ra sao, kết quả lại đoán không ra, đành phải mở miệng hỏi trực tiếp, “Tin đồn trên mạng anh cũng đọc được rồi, chuyện của Giản Minh em biết rồi chứ?”
Buổi chiều Châu Hiểu Ngữ đã ôm bụng cười suốt, bây giờ cũng rất muốn cười. Trước nay cô không biết hóa ra Phương Lược cũng dễ đoán như thế. Hắn chắc chắn nghe được tin Giản Minh thừa nhận có người yêu, nhưng người con gái kia lại không phải cô nên mới gọi điện thoại đến.
“Chuyện của anh Minh em có biết, sao thế?”
Phương Lược không ngờ sau khi Giản Minh công khai có người yêu rồi mà Châu Hiểu Ngữ vẫn bình tĩnh như thế. Lúc trước hắn theo tận đến trường quay, Châu Hiểu Ngữ thừa nhận bản thân vì thích Giản Minh nên mới đến làm trợ lý, chỉ hy vọng được gần đối phương thêm một chút. Mặc dù cô đã nhắc đi nhắc lại việc bọn họ chia tay không liên quan đến Giản Minh nhưng Phương Lược vẫn không tin, hơn nữa thái độ thân mật của Giản Minh với Châu Hiểu Ngữ cũng khiến hắn càng khẳng định suy nghĩ của mình hơn.
Không ngờ đến lúc thông báo bạn gái của Giản Minh lại không phải cô, chuyện này khiến lòng hắn ngũ vị tạp trần, “Tiểu Ngữ, anh vẫn luôn cho rằng Giản Minh chen vào tình cảm giữa chúng ta, không ngờ bạn gái anh ta lại không phải em.”
Châu Hiểu Ngữ thở dài, “Từ đầu em đã nói, là em thích anh ấy trước. Phương Lược, không cần biết anh có tin hay không nhưng trước khi chúng ta chia tay quả thật em chưa hề quen biết Giản Minh. Hơn nữa việc em tách khỏi Giản Minh lúc ở Hoành Điếm cũng không phải vì lời uy hiếp của anh. Em chỉ muốn bản thân mạnh mẽ hơn, không cần dựa vào ai cũng có thể sống yên ổn qua ngày, cũng có thể dũng cảm đối mặt với tình yêu.”
Giọng Phương Lược vang lên bên tai cô, “Tiểu Ngữ, chỉ là anh quá yêu em, quá muốn giữ em lại bên người nên mới nỗ lực hết sức mình, hoàn toàn không phải uy hiếp em.”
Châu Hiểu Ngữ ngẩng đầu nhìn trần nhà, phòng trong khách sạn luôn có vẻ ảm đạm đến độ lạnh lẽo, cho dù có dùng ánh đèn vàng ấm áp thì cũng không thể xua nổi sự cô quạnh đến tận xương cốt, cũng giống như khoảng thời gian cô đơn độc cất bước mấy năm nay.
“Chia tay anh là quyết định em cân nhắc rất lâu. Bất kể là phụ thuộc vào người khác hay được người khác dựa dẫm, đều không phải trạng thái cộng sinh lý tưởng.” Giọng cô trầm thấp, rốt cuộc cũng không tiếp tục né tránh Phương Lược và vấn đề trong quãng thời gian qua lại, “Ban đầu khi đến với anh cũng là bởi tâm lý em vẫn còn chưa trưởng thành. Về mặt tình cảm hai chúng ta bình đẳng, nhưng em vẫn có thể sống thoải mái, đúng với bản thân mình chứ không phải chẳng có chủ kiến, cả đời nghe theo chỉ đạo của nửa còn lại.”
Cô dừng một lúc rồi mới nói nốt những lời còn lại, “Phương Lược, nhờ anh em mới hiểu, hóa ra bao nhiêu năm nay em vẫn chỉ là cô bé thiếu thốn tình thương bị cha mẹ bỏ lại sau lưng, trước khi gặp anh vẫn chưa hề lớn lên. Mỗi một mối tình đều khiến người ta trưởng thành hơn, cảm ơn anh đã giúp em khôn lớn, giúp em hiểu, hóa ra em đã sớm qua cái tuổi cần tình mẹ cha bao bọc, thay vì thu cánh nép dưới chiếc ô của anh thì em càng cần khả năng độc lập đối mặt với thế giới hơn.”
Đầu dây bên kia Phương Lược im lặng rất lâu, dường như không ngờ Châu Hiểu Ngữ lại nói ra những lời này. Trước nay anh ta vẫn dựa vào tiêu chuẩn của mình, ép Châu Hiểu Ngữ đi vào khuôn mẫu, bắt cô biến thành “nửa kia” mà mình muốn, hoàn toàn không nghĩ đến việc bản thân cô có chấp nhận chuyện đó không.
Phương Lược im lặng chèn ép hết những phản kháng âm thầm của cô, lợi dụng tình cảm cô dành cho mình để lạnh nhạt với cô, uy hiếp cô, bắt cô phải đi theo con đường mình vạch ra, cứ cho rằng mình có thể khống chế được cô.
Vừa quen cô Phương Lược đã biết cô thiếu thốn tình thương.
Những đứa trẻ thiếu thốn tình thương biểu hiện rất rõ ràng, trong mắt luôn có vẻ cảnh giác cao độ nhưng chỉ cần chút ít dịu dàng và quan tâm thôi là cũng đủ để hóa giải phòng vệ nơi trái tim, tích lũy ngày ngày tháng tháng, cô chỉ có thể nộp vũ khí giương cờ trắng đầu hàng. Hắn cứ ngỡ từ đây cuộc sống ngọt ngào viên mãn, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ có ngày tình cảm cô dành cho hắn rốt cuộc cũng bị hắn làm kiệt quệ, cô sẽ trưởng thành, sẽ tỉnh ngộ, sẽ tìm thấy con đường thuộc về chính bản thân mình để bước tiếp.
Mà cuối cùng, hắn vẫn sẩy tay để lỡ mất.
Tác giả :
Lam Ngải Thảo