Bình Đạm Sinh Hoạt
Chương 43: Lâm Cần giận cá chém thớt
Thông tin Lâm Cần trở lại Đông trấn rốt cục đã giấu được Lí Tu tròn nửa tháng thì bị bại lộ, thật đáng tiếc a.
Mà Lí Tu một khi đã biết chuyện, nàng phi thường x3 tức giận.
“Lâm Cần!” Thanh âm tràn đầy yêu thương, “Lâm Cần!!!” Hung hăng mà thẳng tay tát hắn một cái, “Đã về còn không cho ta biết, còn bắt ta chủ động tìm tới cửa, ngươi được đấy!”
Nếu không phải nàng trên đường nhìn thấy người giống đặc Lâm Cần, gọi không phản ứng, nàng thực muốn tới bệnh viện xem chính mình có bị hoa mắt, nàng cũng không biết Lâm Cần đã trở lại.
“Lí Tu, ngươi ra tay nặng vậy?!” Mấy tháng trước còn gửi thư hỏi hắn “Mười nguyên tắc làm thục nữ”, hắn còn tưởng nàng đã đổi tính rồi chứ, ai mà ngờ vẫn là cái bộ dạng ấy thế này.
“Đúng thế, ngươi ra tay nặng vậy là chi,” Giang Duy một bên nhịn cười, không hảo ý nói, “Ban đầu chắc sẽ ngẩn ngơ một hồi, tái tới đánh hắn tới choáng váng đi.” Sau ai chịu trách nhiệm, người ấy tự biết a, y đã có Lí Hiên rồi, không bận làm kẻ thứ ba a.
Lí Tu lạnh lùng thiêu mi, nhìn tỏng ra ý của Giang Duy, “Choáng váng xong liền ném lên núi.” Dù sao nàng cũng không phụ trách nuôi tiểu tử này. Không lương tâm a.
“Đêm rồi còn lên núi sao.” Mà bọn hắn nghe nói trên núi còn có dã thú thường qua lại a.
“Không đáng ngại, hắn không sợ bóng tối.” Hồi tiểu học, Lâm Cần đều đem bạn gái lên núi để hưởng thụ có người dựa dẫm, hắn còn sợ bóng tối chắc?
“Lỡ lúc choáng váng rồi sợ thì sao?”
“Chẳng sao đâu, ném cho hắn cái đèn pin là được rồi.” Giọng điệu bố thí.
“Ngươi mua hử?” Ngữ khí hoài nghi, người kia cũng không hào phóng vậy a.
Bàn tay Lí Tu vung lên, khẩu khí hào hùng, “Lấy trong cục một cái là được.”
= = Cái này y biết, “Đấy là của công a.”
“Nga, ta sẽ nhớ kí tên ngươi.” Sợ gì chứ…
“…”
“… Uy, hai người các ngươi, đừng quá phận a, ta còn chưa ngốc đâu, đừng vội bàn xem xử lí ta như nào đi?” Gì chứ, hắn còn đứng bên này a, thật quá đáng!
“Ngươi mới là quá phận đấy,” Lí Tu thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nhìn hắn, “Ta mặc kệ ngươi công tác gặp rắc rối gì, nhưng không liên lạc với bọn ta, làm bọn ta lo lắng không yên chính là ngươi sai, trở về còn cố tình giấu giếm thông tin, không để bọn ta tới Kim Phàm (khách sạn năm sao duy nhất ở đấy) đánh chén một bữa, là không xong đâu.”
“…” Lâm Cần trầm mặc.
“…” Giang Duy cũng lặng thinh, hắn hối hận a, viện cớ đánh chén vậy, hắn chắc chưa nghĩ tới đi?
“…” Lí Tu là rất muốn đi theo trầm mặc giống bọn họ, phối hợp thành “Trầm mặc tam huynh muội”, chính là, im lặng không phù hợp với cá tính nàng a…
“Lâm Cần, mời khách vẫn là chắc chắn rồi, ngươi chắc không ki bo vậy chưa.” Nàng chính là bạn thâm giao a, hắn không nói cũng sẽ không bức hắn.
Vả lại, không phải chuyện tình cảm gặp trục trặc sao, hắn trước kia làm tổn thương không một trăm cũng tới chín mươi người, giờ bị thế này so với các nàng đã là gì.
“…” Hắn trông giống lão gia giàu có lắm sao, cả ngày đều nằm nhà, kiếm đâu ra tiền chứ…
Chọn sai bạn rồi, sai lầm thật rồi a a a…
Đãi thì đãi, Lâm Cần bất đắc dĩ gợi lên một mạt cười, “Đi thôi, bất quá nhất định không được đem theo người nhà.”
Giang Duy cùng Lí Tu nhìn nhau cười, rốt cục, cũng nhìn thấy nụ cười của hắn rồi.
Cơm no rượu say, ách, nói là cơm no rượu say, kỳ thật ba người không có gọi rượu, chỉ kêu mỗi người một ly nước dừa = =, dẫn tới ánh mắt khác thường của nhân viên.
Cũng may là chỗ này tốt vẫn tốt hơn so với sơn a (“Sơn”, người Hán nói, nghĩa là nơi hẻo lánh), nhưng cũng không quá ồn ào…
Lâm Cần nhìn tờ hóa đơn, có điểm khóc không ra nước mắt…
Bọn họ nhịn đói mấy ngày rồi tìm hắn hãm hại sao?… Ba người, ăn gần nghìn đồng, còn chọn chỗ đắt tiền, hơn nữa bọn họ lại ăn như quỷ đói đầu thai,… Ài …
Màn đêm buông xuống, bóng ba người hợp thành một khối, tựa như hồi còn nhỏ vậy.
Lí Tu bởi lười nhác đi về nhà xa, liền nửa đường, tắt vào nhà Dương Đằng, bị Giang Lâm hai người thẳng tay mắng trọng sắc khinh hữu.
Bất quá mắng thì mắng đi, người ta chính là chẳng buồn để ý tới ╮(╯_╰)╭.
Dù sao quan hệ của nàng với Dương Đằng cả Đông trấn này đều đã thấu tỏ, cho dù có người muốn tung tin đồn nhảm, cũng còn phải chờ xét duyệt của nàng a ╮(╯_╰)╭. Đông trấn là trung tâm rối loạn, thế mà vẫn nằm trong kiểu soát của nàng a.
Còn lại Giang Lâm hai người chậm rãi dọc ven sông đi về, sau khi ăn no tản bộ một chút, thật thoải mái a…
Sau đó, tình cờ gặp Lí Hiên cùng Giang Hoài cùng đi bộ sau ăn, chỉ có thể nói là, việc này là trùng hợp mà gặp thôi.
Vì thế, ban đầu là có ba người, sau thành hai người, đến cuối lại thành nhóm bốn người.
Giang Hoài dạo này có thể nói như diều gặp gió, làm hết bài thi, lão sư khen ngợi, cha thương chú quý, còn được làm tiểu lớp trưởng, cả ngày miệng cười tới không khép lại được O(∩_∩)O~
Mà Giang Duy còn đang tận lực đem Lâm Cần từ trong hắc động chui ra, Lâm Cần lúc nào cũng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, mệt mỏi, thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Lâm Tử a, có phải thấy con đường này thực dài không…” Hai chân y cũng đã mỏi nhừ rồi a…
Vì cái gì bọn họ đã mạnh tay chui vào Kim Phàm xa xỉ vậy, lại không chịu tốn thêm mười đồng ngồi xe về nhà chứ? Ài…
= = Hình như người khơi mào vụ đi tản bộ về nhà là y đúng không? Hiện tại mệt lại than vãn sao?
“Này đừng mong ta sẽ cõng ngươi về nhà, mau qua bên vị kia của ngươi mà làm nũng…”
“= = Đừng thằng thừng vậy a…” Y mắc cỡ a…
Mắt trợn trắng, quả là người hạnh phúc a, được sủng thành ra da mặt ngày càng dày… = =
Nhìn con đường phía trước tối đen như mực, không rõ điểm cuối, Lâm Cần lẩm bẩm, “Đúng là đường dài thật a…”
“Không sao,” Giang Duy cười, “Đường dài, thì chúng ta cùng chậm rãi đi.”
Y không biết trong lòng Lâm Cần giờ đang suy nghĩ gì, cũng không muốn thương tổn hắn, bất quá, bạn bè a, cũng chỉ có thể làm bao cát, làm bờ vai để hắn trút giận thôi.
Chính là, những lời này của Giang Duy, lại khiến đố kỵ đã tích lũy bao lâu của Lâm Cần bộc phát.
Nếu như lời kia Giang Duy nói khi chỉ có hai người bọn họ, thì không kể, đằng này, hết lần này tới lần khác, bên cạnh y, kè kè một người nắm chặt tay, Lí Hiên…
Đáng ghét, đáng ghét x2, cũng không phải đối với Giang Duy, mà là cái người kia, càng lúc càng nhiều, còn có phần tự trách bản thân mình vô năng.
Lâm Cần, giận cá chém thớt a.
“Đúng vậy, con đường này dài lắm, các ngươi có thể đi được bao xa đây.”
Mà Lí Tu một khi đã biết chuyện, nàng phi thường x3 tức giận.
“Lâm Cần!” Thanh âm tràn đầy yêu thương, “Lâm Cần!!!” Hung hăng mà thẳng tay tát hắn một cái, “Đã về còn không cho ta biết, còn bắt ta chủ động tìm tới cửa, ngươi được đấy!”
Nếu không phải nàng trên đường nhìn thấy người giống đặc Lâm Cần, gọi không phản ứng, nàng thực muốn tới bệnh viện xem chính mình có bị hoa mắt, nàng cũng không biết Lâm Cần đã trở lại.
“Lí Tu, ngươi ra tay nặng vậy?!” Mấy tháng trước còn gửi thư hỏi hắn “Mười nguyên tắc làm thục nữ”, hắn còn tưởng nàng đã đổi tính rồi chứ, ai mà ngờ vẫn là cái bộ dạng ấy thế này.
“Đúng thế, ngươi ra tay nặng vậy là chi,” Giang Duy một bên nhịn cười, không hảo ý nói, “Ban đầu chắc sẽ ngẩn ngơ một hồi, tái tới đánh hắn tới choáng váng đi.” Sau ai chịu trách nhiệm, người ấy tự biết a, y đã có Lí Hiên rồi, không bận làm kẻ thứ ba a.
Lí Tu lạnh lùng thiêu mi, nhìn tỏng ra ý của Giang Duy, “Choáng váng xong liền ném lên núi.” Dù sao nàng cũng không phụ trách nuôi tiểu tử này. Không lương tâm a.
“Đêm rồi còn lên núi sao.” Mà bọn hắn nghe nói trên núi còn có dã thú thường qua lại a.
“Không đáng ngại, hắn không sợ bóng tối.” Hồi tiểu học, Lâm Cần đều đem bạn gái lên núi để hưởng thụ có người dựa dẫm, hắn còn sợ bóng tối chắc?
“Lỡ lúc choáng váng rồi sợ thì sao?”
“Chẳng sao đâu, ném cho hắn cái đèn pin là được rồi.” Giọng điệu bố thí.
“Ngươi mua hử?” Ngữ khí hoài nghi, người kia cũng không hào phóng vậy a.
Bàn tay Lí Tu vung lên, khẩu khí hào hùng, “Lấy trong cục một cái là được.”
= = Cái này y biết, “Đấy là của công a.”
“Nga, ta sẽ nhớ kí tên ngươi.” Sợ gì chứ…
“…”
“… Uy, hai người các ngươi, đừng quá phận a, ta còn chưa ngốc đâu, đừng vội bàn xem xử lí ta như nào đi?” Gì chứ, hắn còn đứng bên này a, thật quá đáng!
“Ngươi mới là quá phận đấy,” Lí Tu thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nhìn hắn, “Ta mặc kệ ngươi công tác gặp rắc rối gì, nhưng không liên lạc với bọn ta, làm bọn ta lo lắng không yên chính là ngươi sai, trở về còn cố tình giấu giếm thông tin, không để bọn ta tới Kim Phàm (khách sạn năm sao duy nhất ở đấy) đánh chén một bữa, là không xong đâu.”
“…” Lâm Cần trầm mặc.
“…” Giang Duy cũng lặng thinh, hắn hối hận a, viện cớ đánh chén vậy, hắn chắc chưa nghĩ tới đi?
“…” Lí Tu là rất muốn đi theo trầm mặc giống bọn họ, phối hợp thành “Trầm mặc tam huynh muội”, chính là, im lặng không phù hợp với cá tính nàng a…
“Lâm Cần, mời khách vẫn là chắc chắn rồi, ngươi chắc không ki bo vậy chưa.” Nàng chính là bạn thâm giao a, hắn không nói cũng sẽ không bức hắn.
Vả lại, không phải chuyện tình cảm gặp trục trặc sao, hắn trước kia làm tổn thương không một trăm cũng tới chín mươi người, giờ bị thế này so với các nàng đã là gì.
“…” Hắn trông giống lão gia giàu có lắm sao, cả ngày đều nằm nhà, kiếm đâu ra tiền chứ…
Chọn sai bạn rồi, sai lầm thật rồi a a a…
Đãi thì đãi, Lâm Cần bất đắc dĩ gợi lên một mạt cười, “Đi thôi, bất quá nhất định không được đem theo người nhà.”
Giang Duy cùng Lí Tu nhìn nhau cười, rốt cục, cũng nhìn thấy nụ cười của hắn rồi.
Cơm no rượu say, ách, nói là cơm no rượu say, kỳ thật ba người không có gọi rượu, chỉ kêu mỗi người một ly nước dừa = =, dẫn tới ánh mắt khác thường của nhân viên.
Cũng may là chỗ này tốt vẫn tốt hơn so với sơn a (“Sơn”, người Hán nói, nghĩa là nơi hẻo lánh), nhưng cũng không quá ồn ào…
Lâm Cần nhìn tờ hóa đơn, có điểm khóc không ra nước mắt…
Bọn họ nhịn đói mấy ngày rồi tìm hắn hãm hại sao?… Ba người, ăn gần nghìn đồng, còn chọn chỗ đắt tiền, hơn nữa bọn họ lại ăn như quỷ đói đầu thai,… Ài …
Màn đêm buông xuống, bóng ba người hợp thành một khối, tựa như hồi còn nhỏ vậy.
Lí Tu bởi lười nhác đi về nhà xa, liền nửa đường, tắt vào nhà Dương Đằng, bị Giang Lâm hai người thẳng tay mắng trọng sắc khinh hữu.
Bất quá mắng thì mắng đi, người ta chính là chẳng buồn để ý tới ╮(╯_╰)╭.
Dù sao quan hệ của nàng với Dương Đằng cả Đông trấn này đều đã thấu tỏ, cho dù có người muốn tung tin đồn nhảm, cũng còn phải chờ xét duyệt của nàng a ╮(╯_╰)╭. Đông trấn là trung tâm rối loạn, thế mà vẫn nằm trong kiểu soát của nàng a.
Còn lại Giang Lâm hai người chậm rãi dọc ven sông đi về, sau khi ăn no tản bộ một chút, thật thoải mái a…
Sau đó, tình cờ gặp Lí Hiên cùng Giang Hoài cùng đi bộ sau ăn, chỉ có thể nói là, việc này là trùng hợp mà gặp thôi.
Vì thế, ban đầu là có ba người, sau thành hai người, đến cuối lại thành nhóm bốn người.
Giang Hoài dạo này có thể nói như diều gặp gió, làm hết bài thi, lão sư khen ngợi, cha thương chú quý, còn được làm tiểu lớp trưởng, cả ngày miệng cười tới không khép lại được O(∩_∩)O~
Mà Giang Duy còn đang tận lực đem Lâm Cần từ trong hắc động chui ra, Lâm Cần lúc nào cũng cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, mệt mỏi, thật khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Lâm Tử a, có phải thấy con đường này thực dài không…” Hai chân y cũng đã mỏi nhừ rồi a…
Vì cái gì bọn họ đã mạnh tay chui vào Kim Phàm xa xỉ vậy, lại không chịu tốn thêm mười đồng ngồi xe về nhà chứ? Ài…
= = Hình như người khơi mào vụ đi tản bộ về nhà là y đúng không? Hiện tại mệt lại than vãn sao?
“Này đừng mong ta sẽ cõng ngươi về nhà, mau qua bên vị kia của ngươi mà làm nũng…”
“= = Đừng thằng thừng vậy a…” Y mắc cỡ a…
Mắt trợn trắng, quả là người hạnh phúc a, được sủng thành ra da mặt ngày càng dày… = =
Nhìn con đường phía trước tối đen như mực, không rõ điểm cuối, Lâm Cần lẩm bẩm, “Đúng là đường dài thật a…”
“Không sao,” Giang Duy cười, “Đường dài, thì chúng ta cùng chậm rãi đi.”
Y không biết trong lòng Lâm Cần giờ đang suy nghĩ gì, cũng không muốn thương tổn hắn, bất quá, bạn bè a, cũng chỉ có thể làm bao cát, làm bờ vai để hắn trút giận thôi.
Chính là, những lời này của Giang Duy, lại khiến đố kỵ đã tích lũy bao lâu của Lâm Cần bộc phát.
Nếu như lời kia Giang Duy nói khi chỉ có hai người bọn họ, thì không kể, đằng này, hết lần này tới lần khác, bên cạnh y, kè kè một người nắm chặt tay, Lí Hiên…
Đáng ghét, đáng ghét x2, cũng không phải đối với Giang Duy, mà là cái người kia, càng lúc càng nhiều, còn có phần tự trách bản thân mình vô năng.
Lâm Cần, giận cá chém thớt a.
“Đúng vậy, con đường này dài lắm, các ngươi có thể đi được bao xa đây.”
Tác giả :
Lam Xuyên