Bình Đạm Như Thủy
Chương 29
CHƯƠNG 29.
Kỳ Vân giở lịch ra, đột nhiên giậm chân ảo não nói: “Mình quên chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh mất rồi!”
La Tĩnh Hòa đang mặc áo khoác, nghe cậu nói thế liền quay sang: “Lễ Giáng Sinh?”
Kỳ Vân buồn rầu đáp: “Ừ. Năm nay em quên béng mất.”
La Tĩnh Hòa nhẹ gật đầu, hỏi lại: “Vậy lễ Giáng Sinh mình ăn gì?”
Kỳ Vân phì cười: “Lễ Giáng Sinh không ăn gì cả, anh tưởng là Tết âm lịch của mình ấy hở.”
La Tĩnh Hòa cười nói: “Chỉ cần là ngày lễ công ty không cho nghỉ bình thường anh đều chẳng rõ mấy. Lễ Giáng Sinh, mấy năm gần đây ngày lễ của nước ngoài nhiều lên hẳn, kỳ thật người Trung Quốc chắc gì đã biết hết ý nghĩa của chúng.”
Kỳ Vân sửa sang lại túi sách: “Bà nội em là con chiên đạo Cơ Đốc, thờ Chúa Jesus ấy, ngày lễ này còn quan trọng hơn cả ngày Tết.”
La Tĩnh Hòa đứng ở huyền quan chờ Kỳ Vân sửa sang, một mặt hớn hở nói: “Này thì anh lại biết, Chúa sinh ra trong tàu ngựa đúng không. Rất đậm ý nghĩa “Anh hùng chớ hỏi xuất thân” được người Trung Quốc xem trọng.”
Kỳ Vân đập anh một cái: “Nói bậy này.”
Thấy Kỳ Vân đã sửa sang ổn thỏa, La Tĩnh Hòa liền mở cổng, nhường cậu ra trước: “Vậy, lễ Giáng Sinh thì nên làm gì đây?”
Kỳ Vân cười đáp: “Hoạt động chính cống nhất, là cầu nguyện.”
La Tĩnh Hòa cười: “Chỉ điều này là anh không thể đồng ý được rồi. Ngày lễ tốt lành lại không tự phục vụ bản thân, chẳng phải là lãng phí lắm sao? Vẫn là tổ tiên mình khôn khéo, ngày lễ trọng đại đều là cái cớ để khao bản thân, tự hành hạ mới không đi hưởng thụ.”
Kỳ Vân nhăn mặt nhăn mũi: “Mỗi anh thôi, con cừu lạc đường không có tín ngưỡng.”
Lúc Kỳ Vân học trung học, trước lễ Giáng Sinh rất thịnh hành trò tặng thiệp chúc mừng. Gập đôi tấm giấy cứng, sau đó rải bột thủy tinh lấp lánh lên một mặt. Loại thiệp tốt hơn chút thì in hình hoạt họa rất tinh xảo, khoảng hai ba đồng một cái. Loại cao cấp nhất Kỳ Vân nhận được thậm chí còn phát ra nhạc. Những tấm giấy màu cứng chạm rỗng sau đó gấp đôi lại, nhìn không ra là hình gì. Lấy ra khỏi bì thư, sau đó thật cẩn thận mà khởi động, đó là một hộp nhạc giấy rất đơn giản. Bốn phía vang lên tiếng chuông, vặn nhẹ nửa phần đáy sẽ bắt đầu chuyển động, đinh đong đinh đong vang. Chỉ có điều rất dễ hỏng, làm bằng giấy nên chất lượng dĩ nhiên không tốt lắm. Đến nay Kỳ Vân vẫn không biết là do ai tặng. Những học sinh im ỉm ít nói nhận được nhiều thiệp hơn bất cứ ai, dù trên thực tế có nhận được nhiều nhất cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa qua lễ Giáng Sinh thiệp chúc mừng liền mất tác dụng, bị vò lại, vứt bỏ, ném vào thùng rác, dính bẩn, cuối cùng mục nát trong đống rác.
Nhưng mà dù có là lễ đón năm mới đi nữa, Kỳ Vân cũng không có cảm giác gì. Bà nội Kỳ Vân cả đời chưa từng xuất ngoại, nhưng hành vi điệu bộ đều tận lực dồn cho đường ray quốc tế. Bao năm nay Kỳ gia đều thế, nhà người khác thì vui vẻ náo nhiệt, còn đêm ba mươi với gia đình họ mà nói cũng chỉ là một đêm bình thường mà thôi. Đêm ba mươi không trăng, sao trời cũng mờ nhạt, vì thế không trung đặc biệt tịch mịch. Nói đi cũng phải nói lại, đêm Tết âm lịch còn có thể nghĩ đến chuyện xem sao, chắc cũng chỉ có một số ít người nhàm chán như Kỳ Vân mà thôi. Nằm sấp dưới đèn bàn đọc sách, một mặt thì vãnh tai chăm chú lắng nghe tiếng chiên trống vang trời đầy vui sướng trong tivi. Lúc đó trong thành phố vẫn chưa cấm đốt pháo, tiếng pháo rải rác phân tán đùng đùng giòn vang, ngẫu nhiên còn có cả tiếng “Tíchhh ~ Phụtttt” sắc nhọn xông về phía chân trời. Cả tiếng rào rào của những đốm lửa rải xuống, đây là âm thanh của pháo hoa. Kỳ Vân tựa vào trước cửa sổ nhìn mọi người phóng pháo hoa, bình thường người chủ gia đình sẽ châm điếu thuốc đứng cạnh, chờ đám bé trai đùa nghịch xong thì dập khói. Người già và đám bé gái thì đứng cách khá xa, có người còn bịt tai lại. Kỳ Vân cực thích hình dạng của pháo, một chuỗi đỏ rực, sau khi châm lửa lập tức nổ vang dữ dội, trong bóng đêm có thể thấy rõ quỹ đạo của những đóm lửa bắn tung lên. Vì tốc độ quá nhanh, lại nối với nhau bằng một sợi dây, nên hệt như một chuỗi hoa rũ xuống.
Đối với một người đầm mình trong cô quạnh mà nói, thời gian của một chuỗi pháo liên tục rất dài. Cảm giác như bản thân rốt cuộc bị áp lực đến mức không thể nhịn được nữa mà bạo phát vậy, nổ tung theo chuỗi pháo, phát tiết, phát tiết xong rồi sẽ chẳng còn lại gì cả. Sau khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, tiếng pháo hoa liền lập tức xếp thành cả vùng biển, rất lớn, từng đợt sóng tiếp nối nhau. Kỳ Vân chui vào chăn bịt tại lại, nhưng không thể ngăn cản âm thanh kia. Bình thường phải đến rạng sáng ba bốn giờ, người người đều đã mỏi mệt rồi mới cùng giải tán, cả thế giới rốt cuộc trở về với tĩnh lặng. Kỳ Vân ngẩn người thật lâu, không khí náo nhiệt khó có được của một năm… dù chỉ là nghe người khác náo nhiệt thôi, đã qua đi như thế đó, nghĩ đến chuyện phải đối phó với sự yên tĩnh buồn chán của nguyên một năm tiếp theo, khó trách khỏi sinh lòng muộn phiền.
“Nghĩ gì thế?” La Tĩnh Hòa thấy sắc mặt Kỳ Vân không được ổn, liền nhẹ giọng hỏi. Kỳ Vân trong kính chiếu hậu nhíu mày lại, mặt đầy ấm ức.
“Em chưa từng được ăn mừng đúng nghĩa ngày lễ của Trung Quốc.” Kỳ Vân hơi căm hận: “Em chưa được đón Tết âm lịch lần nào cả.”
“Vậy dễ thôi, năm nay anh sẽ cho em được đón một cái tết đúng nghĩa.” La Tĩnh Hòa nói.
“Thật tốt thật tốt.” Kỳ Vân vừa định cười, lại nén xuống: “Anh không về đón tết với bố mẹ sao?”
La Tĩnh Hòa khoái trá mà lướt nhìn kính chiếu hậu: “Không, năm nay bố mẹ anh muốn về quê ăn tết.”
Kỳ Vân hỏi: “Anh không về quê hở?”
La Tĩnh Hòa có chút ngượng ngùng mà cười nói: “Anh không về. Anh không thích nghi với môi trường… Thực ra thì cũng không phải. Mấy năm trước anh có về quê một lần, nhà ở quê đều ngủ giường đất, không để ý tốt, có rận có bọ chét này kia. Anh ngủ một đêm bị cắn cho nổi đỏ khắp người, theo lý thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng, cùng lắm là ngứa thôi. Nhưng mấy chỗ anh bị cắn thì lại sưng đỏ rất kinh khủng, cuối cùng còn chảy mủ. Mùng một Tết anh phát sốt, nhân viên của sở vệ sinh trong thôn đi vắng, thiếu chút nữa thiêu cháy anh rồi ấy. Có lẽ là do thể chất anh vẫy gọi cồn trùng cắn lại còn dễ dị ứng. Từ đó về sau bố mẹ anh về quê sẽ không mang anh theo, nói với người ở quê là do anh không thích nghi tốt, không uống được nước ở quê.”
Kỳ Vân cười rộ lên: “Thật nhìn không ra anh mà cũng chiều chuộng như thế đấy… Mà có khi là do bình thường anh quá coi trọng, bẩn một chút thôi cũng không nhịn được.”
La Tĩnh Hòa nói: “Năm nay cùng nhau đón năm mới nhé. Được không?”
Kỳ Vân dụi mắt: “Aii. Cùng nhau đón năm mới. Anh nói thì nhớ giữ lời đấy.”
La Tĩnh Hòa dịu dàng cười đáp: “Giữ lời mà.”
Tới trường Kỳ Vân rồi, trước khi cậu xuống xe, khom mình nhô lên từ sau lưng La Tĩnh Hòa, kết quả cụng đầu lên trần xe. La Tĩnh Hòa xoay người, bất đắc dĩ bật cười một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc: “Làm gì thế?”
Kỳ Vân nhe răng nhếch mép: “Cái này gọi là hôn tạm biệt, hôn tạm biệt đó! Anh là đồ ngốc chẳng biết tình cảm gì hết!”
La Tĩnh Hòa mỉm cười hôn lên mặt cậu: “Vậy được rồi chứ.”
Kỳ Vân dẩu môi, chậm rãi sáp lại, sau đó cắn một cái lên cằm La Tĩnh Hòa. La Tĩnh Hòa ôi một tiếng nhảy dựng lên, Kỳ Vân mở cửa xe chạy như bay trốn đi.
La Tĩnh Hòa nhìn theo bóng lưng vui vẻ của cậu nhóc, bật cười bất đắc dĩ.
Kỳ Vân giở lịch ra, đột nhiên giậm chân ảo não nói: “Mình quên chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh mất rồi!”
La Tĩnh Hòa đang mặc áo khoác, nghe cậu nói thế liền quay sang: “Lễ Giáng Sinh?”
Kỳ Vân buồn rầu đáp: “Ừ. Năm nay em quên béng mất.”
La Tĩnh Hòa nhẹ gật đầu, hỏi lại: “Vậy lễ Giáng Sinh mình ăn gì?”
Kỳ Vân phì cười: “Lễ Giáng Sinh không ăn gì cả, anh tưởng là Tết âm lịch của mình ấy hở.”
La Tĩnh Hòa cười nói: “Chỉ cần là ngày lễ công ty không cho nghỉ bình thường anh đều chẳng rõ mấy. Lễ Giáng Sinh, mấy năm gần đây ngày lễ của nước ngoài nhiều lên hẳn, kỳ thật người Trung Quốc chắc gì đã biết hết ý nghĩa của chúng.”
Kỳ Vân sửa sang lại túi sách: “Bà nội em là con chiên đạo Cơ Đốc, thờ Chúa Jesus ấy, ngày lễ này còn quan trọng hơn cả ngày Tết.”
La Tĩnh Hòa đứng ở huyền quan chờ Kỳ Vân sửa sang, một mặt hớn hở nói: “Này thì anh lại biết, Chúa sinh ra trong tàu ngựa đúng không. Rất đậm ý nghĩa “Anh hùng chớ hỏi xuất thân” được người Trung Quốc xem trọng.”
Kỳ Vân đập anh một cái: “Nói bậy này.”
Thấy Kỳ Vân đã sửa sang ổn thỏa, La Tĩnh Hòa liền mở cổng, nhường cậu ra trước: “Vậy, lễ Giáng Sinh thì nên làm gì đây?”
Kỳ Vân cười đáp: “Hoạt động chính cống nhất, là cầu nguyện.”
La Tĩnh Hòa cười: “Chỉ điều này là anh không thể đồng ý được rồi. Ngày lễ tốt lành lại không tự phục vụ bản thân, chẳng phải là lãng phí lắm sao? Vẫn là tổ tiên mình khôn khéo, ngày lễ trọng đại đều là cái cớ để khao bản thân, tự hành hạ mới không đi hưởng thụ.”
Kỳ Vân nhăn mặt nhăn mũi: “Mỗi anh thôi, con cừu lạc đường không có tín ngưỡng.”
Lúc Kỳ Vân học trung học, trước lễ Giáng Sinh rất thịnh hành trò tặng thiệp chúc mừng. Gập đôi tấm giấy cứng, sau đó rải bột thủy tinh lấp lánh lên một mặt. Loại thiệp tốt hơn chút thì in hình hoạt họa rất tinh xảo, khoảng hai ba đồng một cái. Loại cao cấp nhất Kỳ Vân nhận được thậm chí còn phát ra nhạc. Những tấm giấy màu cứng chạm rỗng sau đó gấp đôi lại, nhìn không ra là hình gì. Lấy ra khỏi bì thư, sau đó thật cẩn thận mà khởi động, đó là một hộp nhạc giấy rất đơn giản. Bốn phía vang lên tiếng chuông, vặn nhẹ nửa phần đáy sẽ bắt đầu chuyển động, đinh đong đinh đong vang. Chỉ có điều rất dễ hỏng, làm bằng giấy nên chất lượng dĩ nhiên không tốt lắm. Đến nay Kỳ Vân vẫn không biết là do ai tặng. Những học sinh im ỉm ít nói nhận được nhiều thiệp hơn bất cứ ai, dù trên thực tế có nhận được nhiều nhất cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa qua lễ Giáng Sinh thiệp chúc mừng liền mất tác dụng, bị vò lại, vứt bỏ, ném vào thùng rác, dính bẩn, cuối cùng mục nát trong đống rác.
Nhưng mà dù có là lễ đón năm mới đi nữa, Kỳ Vân cũng không có cảm giác gì. Bà nội Kỳ Vân cả đời chưa từng xuất ngoại, nhưng hành vi điệu bộ đều tận lực dồn cho đường ray quốc tế. Bao năm nay Kỳ gia đều thế, nhà người khác thì vui vẻ náo nhiệt, còn đêm ba mươi với gia đình họ mà nói cũng chỉ là một đêm bình thường mà thôi. Đêm ba mươi không trăng, sao trời cũng mờ nhạt, vì thế không trung đặc biệt tịch mịch. Nói đi cũng phải nói lại, đêm Tết âm lịch còn có thể nghĩ đến chuyện xem sao, chắc cũng chỉ có một số ít người nhàm chán như Kỳ Vân mà thôi. Nằm sấp dưới đèn bàn đọc sách, một mặt thì vãnh tai chăm chú lắng nghe tiếng chiên trống vang trời đầy vui sướng trong tivi. Lúc đó trong thành phố vẫn chưa cấm đốt pháo, tiếng pháo rải rác phân tán đùng đùng giòn vang, ngẫu nhiên còn có cả tiếng “Tíchhh ~ Phụtttt” sắc nhọn xông về phía chân trời. Cả tiếng rào rào của những đốm lửa rải xuống, đây là âm thanh của pháo hoa. Kỳ Vân tựa vào trước cửa sổ nhìn mọi người phóng pháo hoa, bình thường người chủ gia đình sẽ châm điếu thuốc đứng cạnh, chờ đám bé trai đùa nghịch xong thì dập khói. Người già và đám bé gái thì đứng cách khá xa, có người còn bịt tai lại. Kỳ Vân cực thích hình dạng của pháo, một chuỗi đỏ rực, sau khi châm lửa lập tức nổ vang dữ dội, trong bóng đêm có thể thấy rõ quỹ đạo của những đóm lửa bắn tung lên. Vì tốc độ quá nhanh, lại nối với nhau bằng một sợi dây, nên hệt như một chuỗi hoa rũ xuống.
Đối với một người đầm mình trong cô quạnh mà nói, thời gian của một chuỗi pháo liên tục rất dài. Cảm giác như bản thân rốt cuộc bị áp lực đến mức không thể nhịn được nữa mà bạo phát vậy, nổ tung theo chuỗi pháo, phát tiết, phát tiết xong rồi sẽ chẳng còn lại gì cả. Sau khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, tiếng pháo hoa liền lập tức xếp thành cả vùng biển, rất lớn, từng đợt sóng tiếp nối nhau. Kỳ Vân chui vào chăn bịt tại lại, nhưng không thể ngăn cản âm thanh kia. Bình thường phải đến rạng sáng ba bốn giờ, người người đều đã mỏi mệt rồi mới cùng giải tán, cả thế giới rốt cuộc trở về với tĩnh lặng. Kỳ Vân ngẩn người thật lâu, không khí náo nhiệt khó có được của một năm… dù chỉ là nghe người khác náo nhiệt thôi, đã qua đi như thế đó, nghĩ đến chuyện phải đối phó với sự yên tĩnh buồn chán của nguyên một năm tiếp theo, khó trách khỏi sinh lòng muộn phiền.
“Nghĩ gì thế?” La Tĩnh Hòa thấy sắc mặt Kỳ Vân không được ổn, liền nhẹ giọng hỏi. Kỳ Vân trong kính chiếu hậu nhíu mày lại, mặt đầy ấm ức.
“Em chưa từng được ăn mừng đúng nghĩa ngày lễ của Trung Quốc.” Kỳ Vân hơi căm hận: “Em chưa được đón Tết âm lịch lần nào cả.”
“Vậy dễ thôi, năm nay anh sẽ cho em được đón một cái tết đúng nghĩa.” La Tĩnh Hòa nói.
“Thật tốt thật tốt.” Kỳ Vân vừa định cười, lại nén xuống: “Anh không về đón tết với bố mẹ sao?”
La Tĩnh Hòa khoái trá mà lướt nhìn kính chiếu hậu: “Không, năm nay bố mẹ anh muốn về quê ăn tết.”
Kỳ Vân hỏi: “Anh không về quê hở?”
La Tĩnh Hòa có chút ngượng ngùng mà cười nói: “Anh không về. Anh không thích nghi với môi trường… Thực ra thì cũng không phải. Mấy năm trước anh có về quê một lần, nhà ở quê đều ngủ giường đất, không để ý tốt, có rận có bọ chét này kia. Anh ngủ một đêm bị cắn cho nổi đỏ khắp người, theo lý thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng, cùng lắm là ngứa thôi. Nhưng mấy chỗ anh bị cắn thì lại sưng đỏ rất kinh khủng, cuối cùng còn chảy mủ. Mùng một Tết anh phát sốt, nhân viên của sở vệ sinh trong thôn đi vắng, thiếu chút nữa thiêu cháy anh rồi ấy. Có lẽ là do thể chất anh vẫy gọi cồn trùng cắn lại còn dễ dị ứng. Từ đó về sau bố mẹ anh về quê sẽ không mang anh theo, nói với người ở quê là do anh không thích nghi tốt, không uống được nước ở quê.”
Kỳ Vân cười rộ lên: “Thật nhìn không ra anh mà cũng chiều chuộng như thế đấy… Mà có khi là do bình thường anh quá coi trọng, bẩn một chút thôi cũng không nhịn được.”
La Tĩnh Hòa nói: “Năm nay cùng nhau đón năm mới nhé. Được không?”
Kỳ Vân dụi mắt: “Aii. Cùng nhau đón năm mới. Anh nói thì nhớ giữ lời đấy.”
La Tĩnh Hòa dịu dàng cười đáp: “Giữ lời mà.”
Tới trường Kỳ Vân rồi, trước khi cậu xuống xe, khom mình nhô lên từ sau lưng La Tĩnh Hòa, kết quả cụng đầu lên trần xe. La Tĩnh Hòa xoay người, bất đắc dĩ bật cười một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu cậu nhóc: “Làm gì thế?”
Kỳ Vân nhe răng nhếch mép: “Cái này gọi là hôn tạm biệt, hôn tạm biệt đó! Anh là đồ ngốc chẳng biết tình cảm gì hết!”
La Tĩnh Hòa mỉm cười hôn lên mặt cậu: “Vậy được rồi chứ.”
Kỳ Vân dẩu môi, chậm rãi sáp lại, sau đó cắn một cái lên cằm La Tĩnh Hòa. La Tĩnh Hòa ôi một tiếng nhảy dựng lên, Kỳ Vân mở cửa xe chạy như bay trốn đi.
La Tĩnh Hòa nhìn theo bóng lưng vui vẻ của cậu nhóc, bật cười bất đắc dĩ.
Tác giả :
Thứ Hồng