Bình Đạm Là Điều Hạnh Phúc Nhất
Chương 7: Thi giữa kỳ
“Danh sách chỗ ngồi và thời gian thi đã được dán ở bảng thông báo dưới lầu, hết giờ học các bạn có thể xuống đó xem.” Trước khi vào học, lớp trưởng thông báo tin này với cả lớp.
Ngay tức thì, bầu không khí buôn chuyện rộn rạo khắp phòng học.
“Chắc mình phòng số 2, còn cậu?” Tôi nghe thấy Đàm Kiện ngồi sau lưng một lần nữa mở miệng quấy rồi bạn cùng bàn của mình.
“Phòng 1 thôi.” Anh Phát đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng như ngày cũ làm tôi phải len lén quay đầu ra sau, nhìn trộm cặp đôi cùng bàn đáng yêu này.
“Đúng nhỉ,” bạn học Đàm Kiện thình lình biến hình thành thiếu nữ mất não la lớn, “bạn quên mất anh Phát nhà chúng ta học kỳ trước được nhận học bổng cơ mà, mau mời bữa cơm đi!”
Anh Phát quay đầu đi, không thèm để ý đến cậu ấy.
Thế là boy “bà tám” nào đó đành chuyển hướng sang mục tiêu khác.
“Chị Ngư, cậu thế nào?” Tôi biết ngay mục tiêu đó là mình mà.
“Chị Anh, trưa nay ăn gì đây? Mình đói chết luôn rồi.” Tôi dứt khoát quay đầu lên, không nhìn thấy cậu ấy, tôi không có nhìn thấy cậu ấy.
“Ừm… nếu ăn khoai tây thì được lưng lửng bụng đấy.” Chị Anh vừa nói vừa cười trộm một cái.
“Đúng là thê thảm, không có ai để ý tới mình hết.” Đàm Kiện bị ngó lơ bày ra một vẻ ‘hờn cả thế giới’[1].
Đáng đời cậu! Tôi độc ác nghĩ trong đầu.
Tôi thi ở phòng mấy đây? Thực ra, việc này chỉ cần tính toàn một chút là biết ngay. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ là phòng số 9.
Danh sách phòng thi được xếp theo thành tích học tập. Mỗi phòng 30 người, những người học giỏi nhất sẽ ở phòng số 1, cứ như thế phân xuống. Giám thị coi thi phòng 1 là nhẹ nhàng nhất, không ngủ gà ngủ gật thì cũng đọc báo, không một học sinh nào trong phòng này thèm làm cái việc là gian lận cả, con cưng của trời như các cậu ấy sẽ không bao giờ cho phép niềm kiêu hãnh của bản thân bị vấy bẩn.
Ngược lại, giám thị ở phòng thi cuối cùng lại có rất nhiều việc để làm, ngay cả khi học sinh đi nhà vệ sinh cũng phải cử giám thị khác theo trông chừng, đề phòng gian lận dưới mọi hình thức. Có điều dù lưu lạc đến mức nào, tôi cũng không lạc trôi đến tận phòng thi cuối cùng đâu.
Sau khi tan học xuống đến tầng dưới, quả nhiên trước bảng thông báo chật cứng toàn người là người. Vậy là, thời gian xếp hàng ăn cơm trưa của tôi bị ít hơn tận mười phút so với bình thường.
Cơm lấp đầy bụng xong, tôi mới thong thả quay lại bảng thông báo, lúc này đã trống vắng không một bóng người, thong dong chậm rãi lần tìm tên mình, sau đó lấy giấy bút ra cẩn thận ghi lại: phòng thi số 9, phòng 201 lầu B, số thứ tự 5.
Rất tốt, mặc dù là lầu B lại còn tầng 2, nhưng được cái không ngồi ở hàng cuối cùng, không cần phải đi thu giấy thi, đến giờ cơm sẽ có lợi thế cạnh tranh. Đúng thế, ổn quá quá ổn, tôi đắc ý gật đầu.
Đang chuẩn bị nhấc chân đi về hướng ký túc xá, tôi chợt nhớ ra bình nước của mình đã bị bỏ quên trong lớp. Thế là tôi vội vàng lao về phía phòng học, nhìn thấy cửa cầu thang vẫn chưa khóa tôi thở phào nhẹ nhõm, ba chân bốn cẳng chạy lên trên.
Chạy một mạch đến nơi mới phát hiện, thì ra là vì trong lớp vẫn còn người. Có thể lúc chạy lên tôi gây ra tiếng động quá lớn, cho nên bạn học nào đó cũng ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
“À…, cậu chưa về à?” Tôi lúng túng hỏi, loạt hành động vừa nãy của tôi thực sự đủ thô lỗ luôn, không phải cậu ấy nhìn thấy toàn bộ đấy chứ?
“Chưa, mình cũng chuẩn bị đi xuống đây.” La Trạc Kiệt gập sách lại, “cậu quay lại lấy đồ gì hả?”
“Ừ, bỏ quên bình nước.” Tôi ba chân bốn cẳng cầm lầy món đồ bỏ quên của mình, “vậy mình đi trước nhé, bye bye!”
Nhất định phải chạy xuống dưới trước khi cậu ấy kịp ra khỏi lớp, tôi không muốn trải nghiệm lại lần nữa cảm giác ‘sự im lặng của bầy cừu’ đâu. Nhưng mà có phải khi nãy cậu ấy đang học bài không nhỉ?
Hóa ra làm thiên tài cũng phải học. Tôi cứ nghĩ cậu ấy không động đến sách vở cơ.
…..
“Dạo này nề nếp của lớp chúng ta có chút chểnh mảng, do đó tôi quyết định sau khi thi giữa kỳ sẽ tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi, chủ yếu là chuyển chỗ những em học sinh thích nói chuyện riêng trong lớp.” Trong buổi họp lớp trước khi thi giữa kỳ, giáo viên chủ nhiệm mặt lạnh như tiền thông báo.
“Vậy cho nên, những em học sinh nào đó nên tranh thủ thời gian ít ỏi còn lại chia tay chia chân với bạn cùng bàn của mình đi.” Chưa hết, cô ấy còn tặng kèm một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc, nói ra một câu tự bản thân cô nghĩ rằng rất buồn… cười.
Cho em xin, đám cơ trên mặt của cô khi cười cũng đâu nhúc nhích nổi, cười chi bằng không cười, giống hệt phim khủng bố vậy! Xấu không phải là tội, tội lỗi ở chỗ bạn bước ra đường hù dọa người ta! Tin tôi đi, tuyệt đối không phải một mình tôi có bài phát biểu cảm nghĩ như thế này về nụ cười của cô giáo đâu.
“Vấn đề kỷ luật khi thi giữa kỳ tôi sẽ không nhắc lại với các em nữa, việc này không cần thiết. Thời gian còn lại cả lớp lo tự học đi.” Nói dứt lời, cô chủ nhiệm liền cực kỳ tiêu sái lướt ra khỏi lớp, vừa khéo ‘next’ luôn thầy phụ trách hệ A đang tuần tra đến chỗ lớp tôi.
“Xem ra cô chủ nhiệm có chút ít ý kiến với lớp các em đấy, các em phải ngoan ngoãn đi.” Thầy phụ trách ý tứ sâu xa nói, lại còn “ha ha” bổ sung thêm hai tiếng cười lớn.
“….” Không một ai để ý đến thầy ấy.
“Lý Cẩm Bội, theo tôi đến phòng giáo viên lấy bài tập phát cho các bạn.” Không hổ là thầy phụ trách, không ai đem bục thầy cũng tự tìm được thang để leo xuống.
Hai người họ đi rồi, cả lớp bắt đầu cười như điên.
Thực ra, thầy giáo dạy môn Vật lý và môn Hóa học lớp tôi đều rất thích kể chuyện cười. Tuy nhiên, về mặt chất lượng lại có sự khác biệt không hề nhẹ.
Thầy giáo môn Vật lý của chúng tôi, tức chú Tài là kẻ mạnh. Lúc thầy ấy kể chuyện cười, trong lớp không ai không trúng chiêu, ai cũng cười nghiêng ngả chỉ có thầy ấy là không, gương mặt không chút biểu cảm. Bạn tưởng tưởng nổi một người liệt mặt, nhập tâm kể một câu chuyện rất, cực kỳ, đặc biệt buồn cười là thế nào không?
Riêng Kền Kền - thầy phụ trách kiêm giáo viên môn Hóa của chúng tôi, thầy ấy thích nhất là kể những câu chuyện cười nhạt nhẽo, kể xong tự mình cười, đợi thầy ấy cười xong chúng tôi mới bắt đầu cười thầy ấy, cười đến nỗi thầy ấy lại loay hoay tìm bậc thang leo xuống.
Vậy mới nói, hai người họ đều là bảo vật.
….
Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đến.
Tôi yên lặng ngồi trong phòng thi số 9 chờ giáo viên bước vào.
Đánh mắt ra bốn phía xung quanh chỉ tìm thấy một gương mặt quen thuộc, những bạn còn lại tôi không biết một ai.
Có điều việc này cũng bình thường, dù sao đã là phòng thi số 9 rồi, cũng có nghĩa những người có mặt ở đây đều có vị trí xếp hạng từ 200 trở xuống. Tổng sĩ số của hai lớp Thực nghiệm chưa đến một trăm hai mươi người, người có thể lạc trôi đến nông nỗi này quả thực không nhiều.
Danh sách chỗ ngồi dán ngoài phòng thi có ghi rõ lớp học, cho nên mấy động vật quý hiếm chúng tôi vừa đặt chân vào phòng liền thành công thu hút được đủ loại ánh mắt. Có khinh thường, có đồng tình, cũng có cả nghi ngờ… nói chung là không khiến người ta dễ sống chút nào.
Bỏ đi, định mệnh an bài thế rồi, chỉ có một lần này thôi, một lần duy nhất này thôi, ai thích nhìn cứ nhìn đã đời đi, dù sao lần sau không còn cơ hội để nhìn nữa đâu.
Tôi sẽ không xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa, xin thề!
“Reng reng reng…” Đợi chuông vang lên mới đi vào lớp vĩnh viễn là đặc quyền của giáo viên. Đương nhiên, có xuất hiện ngoại lệ chính là những học sinh cực kỳ trâu bò nào đó.
Thứ tự như cũ, vẫn là Ngữ văn đầu tiên, kết thúc bằng Vật lý.
Nhưng mà, tâm tình của tôi đã không như cũ nữa rồi.
Sau khi thi xong, tôi chạy thẳng đến nhà ăn. Dùng cách nói của mọi người là tuyệt kỹ ra tay trong chớp mắt, chính là môn kungfu xếp hàng lấy cơm ấy mà. Đây là một môn tuyệt học đấy.
Tôi ngồi trên giường chị Anh, vừa cật lực chiến đấu với củ khoai sọ sượng ngắt, vừa nghe các cậu ấy bàn đề.
“Câu thứ 3 không chọn A hả?”
“Không phải đâu, cậu phải đọc kỹ đề trước đã, nó hỏi diện tích tăng thêm là bao nhiêu, không phải hỏi tổng diện tích!”
“Hả, ông trời ơi! Sao ông đối xử với con như vậy? 5 điểm lận đấy, 5 điểm không cánh mà bay mất rồi!”
“Bài cuối cậu có làm không? Đáp án là bao nhiêu vậy? Hoàng Sinh nói cậu ấy tính ra hơn 900, của mình là hơn 700, khác cậu ấy rồi!”
“Mình cũng tính ra hơn 700.”
“A…, ra là vậy, may mắn chỉ thiếu một bước cuối, chắc không bị trừ nhiều điểm đâu nhỉ?”
….
“Ngư, cậu thi sao rồi?” Nghiên Bân thấy tôi từ đầu tới cuối không nói tiếng nào nên bước lại gần, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Ha ha… mình cảm thấy rất tốt.” Tôi vui vẻ trả lời. “Ế, mình muốn ăn thịt heo!” Liếc thấy trong hộp cơm của Nghiên Bân có mấy miếng thịt heo, tôi lập tức thò đũa qua.
“Không cho.” Tốc độ phản ứng của Nghiên Bân rất tốt, nhanh tay lẹ chân dời hộp cơm sang chỗ khác.
“Cậu không phải chồng mình à? Làm gì ngay cả một miếng thịt cũng không cho người ta ăn. Mình muốn ăn thịt, mình muốn ăn thịt! Nếu không ly hôn đi!” Tôi học theo chiêu sư tử hống của bạn học Hồng Huy.
“Không cho là không cho, ly thì ly. Cậu không phải làm vợ người ta hả? Trước giờ đã giặt quần áo cho mình lần nào đâu.” Hiển nhiên, Nghiên Bân không chịu thua chiêu này.
“Bánh bao mập chết tiệt!” Không thèm để ý đến cậu.
“Con cá mập chết tiệt.” Rất ăn ý hai chúng tôi cùng lúc hất đầu về phía đối phương.
“Ha ha! Mình tranh được rồi.” Đũa của Hiểu San nhiều thêm một miếng thịt nữa.
“Này, của mình chứ!” Tôi và Nghiên Bân lao đến cùng một lúc.
Thời tiết thật là đẹp, tâm tình thật là đẹp, tình cảm cũng thật là đẹp!
Khi từng môn thi lần lượt được phát xuống, độ cong khóe miệng tôi lại càng lúc càng lớn.
Các môn xã hội phát huy bình thường, lọt vào top trên trong lớp. Môn Toán bi tráng một chút, có điều cũng đủ 90 điểm qua môn, vậy là đủ làm tôi hài lòng rồi. Đương nhiên, vấn đề mặt bằng trung bình của lớp là 120 điểm đã bị tôi vứt ra sau đầu từ lâu, cần gì phải bận tâm những vấn đề râu ria không quan trọng. Khiến người ta nở mày nở mặt nhất chính là Vật lý và Hóa học, hai môn tôi kém nhất, cũng là hai môn đem lại bất ngờ to lớn nhất.
Vật lý 117 điểm, điểm số trung bình của lớp là 115 điểm, tôi mà cũng có vinh hạnh ngoi lên mặt bằng chung của lớp. Mà đây còn chưa phải điều vui mừng nhất, khiến tôi hân hoan nhất chính là Phùng Giai Trình chỉ được 110 điểm. Mặc dù có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng khi biết môn Vật lý của mình cao điểm hơn cậu ta, tôi thật sự cực kỳ hả hê.
Môn Hóa học càng trâu hơn nữa, 126 điểm, cũng không tính là cao so trong lớp, cao điểm nhất lớp là cán sự môn Hóa – bạn học Lý Cẩm Bội, 139 điểm. Nhưng bạn nữ phát bài nói cho tôi biết, trước khi bài thi phát ra cậu ấy đã nhìn chòng chọc bài thi của tôi một lúc rất lâu.
Tại vì sao? Tại vì bài tập ứng dụng 20 điểm bị tôi bỏ trống, hoàn toàn không động vào một chữ, bởi vì thật sự tôi đâu có biết làm, còn lại tôi chỉ sai một câu hỏi trắc nghiệm và một câu điền vào chỗ trống. Còn Lý Cẩm Bội được trọn điểm bài tập ứng dụng. Thế có nghĩa là, nếu không tính bài tập cuối cùng, thậm chí tôi còn cao hơn cậu ấy 7 điểm. Khó trách cậu ấy nhìn chòng chọc bài thi của tôi như thế. Không lẽ cậu ấy muốn tìm xem thầy có chấm sai điểm nào của tôi hay không?
Ha ha, ai mà biết được.
Vẫn chưa biết bảng xếp hạng cụ thể, nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi lội được vào top 20 của lớp rồi, có điều chú ngựa ô tôi đây hẳn không mấy người phát hiện ra.
Đột nhiên tôi cực kỳ chờ mong khoảnh khắc bảng thành tích được dán lên, tôi mong chờ làm sao nhìn thấy vẻ mặt ngớ ra của một người nào đấy.
Không biết dưới cái nhìn không lương thiện của tôi, Phùng Giai Trình có thấy lạnh gáy không? Trong phim và tiểu thuyết đều nói như vậy mà? Khà khà, xem ra tôi hưng phấn quá độ rồi, nên bớt bớt lại thôi.
[1]: bản gốc tiếng Trung 蹲到角落了画圈圈 “ngồi góc tường vẽ vòng tròn” có nghĩa ấm ức, bực dọc sau khi chịu đả kích.
Ngay tức thì, bầu không khí buôn chuyện rộn rạo khắp phòng học.
“Chắc mình phòng số 2, còn cậu?” Tôi nghe thấy Đàm Kiện ngồi sau lưng một lần nữa mở miệng quấy rồi bạn cùng bàn của mình.
“Phòng 1 thôi.” Anh Phát đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng như ngày cũ làm tôi phải len lén quay đầu ra sau, nhìn trộm cặp đôi cùng bàn đáng yêu này.
“Đúng nhỉ,” bạn học Đàm Kiện thình lình biến hình thành thiếu nữ mất não la lớn, “bạn quên mất anh Phát nhà chúng ta học kỳ trước được nhận học bổng cơ mà, mau mời bữa cơm đi!”
Anh Phát quay đầu đi, không thèm để ý đến cậu ấy.
Thế là boy “bà tám” nào đó đành chuyển hướng sang mục tiêu khác.
“Chị Ngư, cậu thế nào?” Tôi biết ngay mục tiêu đó là mình mà.
“Chị Anh, trưa nay ăn gì đây? Mình đói chết luôn rồi.” Tôi dứt khoát quay đầu lên, không nhìn thấy cậu ấy, tôi không có nhìn thấy cậu ấy.
“Ừm… nếu ăn khoai tây thì được lưng lửng bụng đấy.” Chị Anh vừa nói vừa cười trộm một cái.
“Đúng là thê thảm, không có ai để ý tới mình hết.” Đàm Kiện bị ngó lơ bày ra một vẻ ‘hờn cả thế giới’[1].
Đáng đời cậu! Tôi độc ác nghĩ trong đầu.
Tôi thi ở phòng mấy đây? Thực ra, việc này chỉ cần tính toàn một chút là biết ngay. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ là phòng số 9.
Danh sách phòng thi được xếp theo thành tích học tập. Mỗi phòng 30 người, những người học giỏi nhất sẽ ở phòng số 1, cứ như thế phân xuống. Giám thị coi thi phòng 1 là nhẹ nhàng nhất, không ngủ gà ngủ gật thì cũng đọc báo, không một học sinh nào trong phòng này thèm làm cái việc là gian lận cả, con cưng của trời như các cậu ấy sẽ không bao giờ cho phép niềm kiêu hãnh của bản thân bị vấy bẩn.
Ngược lại, giám thị ở phòng thi cuối cùng lại có rất nhiều việc để làm, ngay cả khi học sinh đi nhà vệ sinh cũng phải cử giám thị khác theo trông chừng, đề phòng gian lận dưới mọi hình thức. Có điều dù lưu lạc đến mức nào, tôi cũng không lạc trôi đến tận phòng thi cuối cùng đâu.
Sau khi tan học xuống đến tầng dưới, quả nhiên trước bảng thông báo chật cứng toàn người là người. Vậy là, thời gian xếp hàng ăn cơm trưa của tôi bị ít hơn tận mười phút so với bình thường.
Cơm lấp đầy bụng xong, tôi mới thong thả quay lại bảng thông báo, lúc này đã trống vắng không một bóng người, thong dong chậm rãi lần tìm tên mình, sau đó lấy giấy bút ra cẩn thận ghi lại: phòng thi số 9, phòng 201 lầu B, số thứ tự 5.
Rất tốt, mặc dù là lầu B lại còn tầng 2, nhưng được cái không ngồi ở hàng cuối cùng, không cần phải đi thu giấy thi, đến giờ cơm sẽ có lợi thế cạnh tranh. Đúng thế, ổn quá quá ổn, tôi đắc ý gật đầu.
Đang chuẩn bị nhấc chân đi về hướng ký túc xá, tôi chợt nhớ ra bình nước của mình đã bị bỏ quên trong lớp. Thế là tôi vội vàng lao về phía phòng học, nhìn thấy cửa cầu thang vẫn chưa khóa tôi thở phào nhẹ nhõm, ba chân bốn cẳng chạy lên trên.
Chạy một mạch đến nơi mới phát hiện, thì ra là vì trong lớp vẫn còn người. Có thể lúc chạy lên tôi gây ra tiếng động quá lớn, cho nên bạn học nào đó cũng ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
“À…, cậu chưa về à?” Tôi lúng túng hỏi, loạt hành động vừa nãy của tôi thực sự đủ thô lỗ luôn, không phải cậu ấy nhìn thấy toàn bộ đấy chứ?
“Chưa, mình cũng chuẩn bị đi xuống đây.” La Trạc Kiệt gập sách lại, “cậu quay lại lấy đồ gì hả?”
“Ừ, bỏ quên bình nước.” Tôi ba chân bốn cẳng cầm lầy món đồ bỏ quên của mình, “vậy mình đi trước nhé, bye bye!”
Nhất định phải chạy xuống dưới trước khi cậu ấy kịp ra khỏi lớp, tôi không muốn trải nghiệm lại lần nữa cảm giác ‘sự im lặng của bầy cừu’ đâu. Nhưng mà có phải khi nãy cậu ấy đang học bài không nhỉ?
Hóa ra làm thiên tài cũng phải học. Tôi cứ nghĩ cậu ấy không động đến sách vở cơ.
…..
“Dạo này nề nếp của lớp chúng ta có chút chểnh mảng, do đó tôi quyết định sau khi thi giữa kỳ sẽ tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi, chủ yếu là chuyển chỗ những em học sinh thích nói chuyện riêng trong lớp.” Trong buổi họp lớp trước khi thi giữa kỳ, giáo viên chủ nhiệm mặt lạnh như tiền thông báo.
“Vậy cho nên, những em học sinh nào đó nên tranh thủ thời gian ít ỏi còn lại chia tay chia chân với bạn cùng bàn của mình đi.” Chưa hết, cô ấy còn tặng kèm một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc, nói ra một câu tự bản thân cô nghĩ rằng rất buồn… cười.
Cho em xin, đám cơ trên mặt của cô khi cười cũng đâu nhúc nhích nổi, cười chi bằng không cười, giống hệt phim khủng bố vậy! Xấu không phải là tội, tội lỗi ở chỗ bạn bước ra đường hù dọa người ta! Tin tôi đi, tuyệt đối không phải một mình tôi có bài phát biểu cảm nghĩ như thế này về nụ cười của cô giáo đâu.
“Vấn đề kỷ luật khi thi giữa kỳ tôi sẽ không nhắc lại với các em nữa, việc này không cần thiết. Thời gian còn lại cả lớp lo tự học đi.” Nói dứt lời, cô chủ nhiệm liền cực kỳ tiêu sái lướt ra khỏi lớp, vừa khéo ‘next’ luôn thầy phụ trách hệ A đang tuần tra đến chỗ lớp tôi.
“Xem ra cô chủ nhiệm có chút ít ý kiến với lớp các em đấy, các em phải ngoan ngoãn đi.” Thầy phụ trách ý tứ sâu xa nói, lại còn “ha ha” bổ sung thêm hai tiếng cười lớn.
“….” Không một ai để ý đến thầy ấy.
“Lý Cẩm Bội, theo tôi đến phòng giáo viên lấy bài tập phát cho các bạn.” Không hổ là thầy phụ trách, không ai đem bục thầy cũng tự tìm được thang để leo xuống.
Hai người họ đi rồi, cả lớp bắt đầu cười như điên.
Thực ra, thầy giáo dạy môn Vật lý và môn Hóa học lớp tôi đều rất thích kể chuyện cười. Tuy nhiên, về mặt chất lượng lại có sự khác biệt không hề nhẹ.
Thầy giáo môn Vật lý của chúng tôi, tức chú Tài là kẻ mạnh. Lúc thầy ấy kể chuyện cười, trong lớp không ai không trúng chiêu, ai cũng cười nghiêng ngả chỉ có thầy ấy là không, gương mặt không chút biểu cảm. Bạn tưởng tưởng nổi một người liệt mặt, nhập tâm kể một câu chuyện rất, cực kỳ, đặc biệt buồn cười là thế nào không?
Riêng Kền Kền - thầy phụ trách kiêm giáo viên môn Hóa của chúng tôi, thầy ấy thích nhất là kể những câu chuyện cười nhạt nhẽo, kể xong tự mình cười, đợi thầy ấy cười xong chúng tôi mới bắt đầu cười thầy ấy, cười đến nỗi thầy ấy lại loay hoay tìm bậc thang leo xuống.
Vậy mới nói, hai người họ đều là bảo vật.
….
Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng đến.
Tôi yên lặng ngồi trong phòng thi số 9 chờ giáo viên bước vào.
Đánh mắt ra bốn phía xung quanh chỉ tìm thấy một gương mặt quen thuộc, những bạn còn lại tôi không biết một ai.
Có điều việc này cũng bình thường, dù sao đã là phòng thi số 9 rồi, cũng có nghĩa những người có mặt ở đây đều có vị trí xếp hạng từ 200 trở xuống. Tổng sĩ số của hai lớp Thực nghiệm chưa đến một trăm hai mươi người, người có thể lạc trôi đến nông nỗi này quả thực không nhiều.
Danh sách chỗ ngồi dán ngoài phòng thi có ghi rõ lớp học, cho nên mấy động vật quý hiếm chúng tôi vừa đặt chân vào phòng liền thành công thu hút được đủ loại ánh mắt. Có khinh thường, có đồng tình, cũng có cả nghi ngờ… nói chung là không khiến người ta dễ sống chút nào.
Bỏ đi, định mệnh an bài thế rồi, chỉ có một lần này thôi, một lần duy nhất này thôi, ai thích nhìn cứ nhìn đã đời đi, dù sao lần sau không còn cơ hội để nhìn nữa đâu.
Tôi sẽ không xuất hiện ở đây thêm một lần nào nữa, xin thề!
“Reng reng reng…” Đợi chuông vang lên mới đi vào lớp vĩnh viễn là đặc quyền của giáo viên. Đương nhiên, có xuất hiện ngoại lệ chính là những học sinh cực kỳ trâu bò nào đó.
Thứ tự như cũ, vẫn là Ngữ văn đầu tiên, kết thúc bằng Vật lý.
Nhưng mà, tâm tình của tôi đã không như cũ nữa rồi.
Sau khi thi xong, tôi chạy thẳng đến nhà ăn. Dùng cách nói của mọi người là tuyệt kỹ ra tay trong chớp mắt, chính là môn kungfu xếp hàng lấy cơm ấy mà. Đây là một môn tuyệt học đấy.
Tôi ngồi trên giường chị Anh, vừa cật lực chiến đấu với củ khoai sọ sượng ngắt, vừa nghe các cậu ấy bàn đề.
“Câu thứ 3 không chọn A hả?”
“Không phải đâu, cậu phải đọc kỹ đề trước đã, nó hỏi diện tích tăng thêm là bao nhiêu, không phải hỏi tổng diện tích!”
“Hả, ông trời ơi! Sao ông đối xử với con như vậy? 5 điểm lận đấy, 5 điểm không cánh mà bay mất rồi!”
“Bài cuối cậu có làm không? Đáp án là bao nhiêu vậy? Hoàng Sinh nói cậu ấy tính ra hơn 900, của mình là hơn 700, khác cậu ấy rồi!”
“Mình cũng tính ra hơn 700.”
“A…, ra là vậy, may mắn chỉ thiếu một bước cuối, chắc không bị trừ nhiều điểm đâu nhỉ?”
….
“Ngư, cậu thi sao rồi?” Nghiên Bân thấy tôi từ đầu tới cuối không nói tiếng nào nên bước lại gần, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Ha ha… mình cảm thấy rất tốt.” Tôi vui vẻ trả lời. “Ế, mình muốn ăn thịt heo!” Liếc thấy trong hộp cơm của Nghiên Bân có mấy miếng thịt heo, tôi lập tức thò đũa qua.
“Không cho.” Tốc độ phản ứng của Nghiên Bân rất tốt, nhanh tay lẹ chân dời hộp cơm sang chỗ khác.
“Cậu không phải chồng mình à? Làm gì ngay cả một miếng thịt cũng không cho người ta ăn. Mình muốn ăn thịt, mình muốn ăn thịt! Nếu không ly hôn đi!” Tôi học theo chiêu sư tử hống của bạn học Hồng Huy.
“Không cho là không cho, ly thì ly. Cậu không phải làm vợ người ta hả? Trước giờ đã giặt quần áo cho mình lần nào đâu.” Hiển nhiên, Nghiên Bân không chịu thua chiêu này.
“Bánh bao mập chết tiệt!” Không thèm để ý đến cậu.
“Con cá mập chết tiệt.” Rất ăn ý hai chúng tôi cùng lúc hất đầu về phía đối phương.
“Ha ha! Mình tranh được rồi.” Đũa của Hiểu San nhiều thêm một miếng thịt nữa.
“Này, của mình chứ!” Tôi và Nghiên Bân lao đến cùng một lúc.
Thời tiết thật là đẹp, tâm tình thật là đẹp, tình cảm cũng thật là đẹp!
Khi từng môn thi lần lượt được phát xuống, độ cong khóe miệng tôi lại càng lúc càng lớn.
Các môn xã hội phát huy bình thường, lọt vào top trên trong lớp. Môn Toán bi tráng một chút, có điều cũng đủ 90 điểm qua môn, vậy là đủ làm tôi hài lòng rồi. Đương nhiên, vấn đề mặt bằng trung bình của lớp là 120 điểm đã bị tôi vứt ra sau đầu từ lâu, cần gì phải bận tâm những vấn đề râu ria không quan trọng. Khiến người ta nở mày nở mặt nhất chính là Vật lý và Hóa học, hai môn tôi kém nhất, cũng là hai môn đem lại bất ngờ to lớn nhất.
Vật lý 117 điểm, điểm số trung bình của lớp là 115 điểm, tôi mà cũng có vinh hạnh ngoi lên mặt bằng chung của lớp. Mà đây còn chưa phải điều vui mừng nhất, khiến tôi hân hoan nhất chính là Phùng Giai Trình chỉ được 110 điểm. Mặc dù có chút cười trên nỗi đau của người khác, nhưng khi biết môn Vật lý của mình cao điểm hơn cậu ta, tôi thật sự cực kỳ hả hê.
Môn Hóa học càng trâu hơn nữa, 126 điểm, cũng không tính là cao so trong lớp, cao điểm nhất lớp là cán sự môn Hóa – bạn học Lý Cẩm Bội, 139 điểm. Nhưng bạn nữ phát bài nói cho tôi biết, trước khi bài thi phát ra cậu ấy đã nhìn chòng chọc bài thi của tôi một lúc rất lâu.
Tại vì sao? Tại vì bài tập ứng dụng 20 điểm bị tôi bỏ trống, hoàn toàn không động vào một chữ, bởi vì thật sự tôi đâu có biết làm, còn lại tôi chỉ sai một câu hỏi trắc nghiệm và một câu điền vào chỗ trống. Còn Lý Cẩm Bội được trọn điểm bài tập ứng dụng. Thế có nghĩa là, nếu không tính bài tập cuối cùng, thậm chí tôi còn cao hơn cậu ấy 7 điểm. Khó trách cậu ấy nhìn chòng chọc bài thi của tôi như thế. Không lẽ cậu ấy muốn tìm xem thầy có chấm sai điểm nào của tôi hay không?
Ha ha, ai mà biết được.
Vẫn chưa biết bảng xếp hạng cụ thể, nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi lội được vào top 20 của lớp rồi, có điều chú ngựa ô tôi đây hẳn không mấy người phát hiện ra.
Đột nhiên tôi cực kỳ chờ mong khoảnh khắc bảng thành tích được dán lên, tôi mong chờ làm sao nhìn thấy vẻ mặt ngớ ra của một người nào đấy.
Không biết dưới cái nhìn không lương thiện của tôi, Phùng Giai Trình có thấy lạnh gáy không? Trong phim và tiểu thuyết đều nói như vậy mà? Khà khà, xem ra tôi hưng phấn quá độ rồi, nên bớt bớt lại thôi.
[1]: bản gốc tiếng Trung 蹲到角落了画圈圈 “ngồi góc tường vẽ vòng tròn” có nghĩa ấm ức, bực dọc sau khi chịu đả kích.
Tác giả :
Phì Ngư Nhất Điều