Bình An Trọng Sinh
Chương 265: Tiệc cưới cùng Tuần trăng mật
Lúc bắt đầu tiệc cưới, Ôn Nguyệt Nga nuốt không trôi nỗi nhục bị lăng mạ trước mặt mọi người này nên cứng rắn lôi Nghiêm Hân rời đi. Ôn Quốc Hoa đương nhiên cũng rời đi theo.
Bất quá thân thích bên phía Nghiêm gia không có ai cùng rời đi với bà ta, cho dù vốn đứng về phe Ôn Nguyệt Nga cũng không ai dám đắc tội Nghiêm Túc và Nghiêm lão gia vào lúc này.
Toàn bộ đại sảnh bày 120 bàn đều ngồi đầy người, tiệc cưới vui vẻ khoái trá mà bắt đầu.
Đại khái chắc là khó có được cơ hội chơi khăm Nghiêm Túc như hôm nay nên đám bạn bè như Đường Sâm vô cùng cố gắng tìm đủ các cớ để bắt Nghiêm Túc và Bình An uống rượu. Bình An không uống rượu nên rất nhiều thời điểm Nghiêm Túc đều phải uống thay cô.
Chẳng qua điều làm Bình An bất ngờ là Carlos lại là bạn thân của Nghiêm Túc.
Tập đoàn Phương Thị cùng Công ty của Carlos có hạng mục hợp tác, cô và Carlos cũng đã trao đổi với nhau mấy lần. Đối với người đàn ông đẹp trai nhưng tính cách lại lạnh lùng như băng này, Bình An vẫn cho là người giống như anh ta nhất định sẽ không có bạn bè gì, không ngờ xem ra anh ta và Nghiêm Túc, còn có đám Nhậm Tần Phi lại chung đụng được tốt như vậy.
Được rồi, cô công nhận, đám anh em phù rể của Nghiêm Túc thật sự không chỉ xuất sắc bình thường, mà quả thật còn muốn đẹp trai hấp dẫn hơn cả ngôi sao màn bạc. Bất quá đám chị em tốt của cô cũng chẳng kém cạnh chút nào.
“Tối nay các cậu mà chuốc say Nghiêm Túc, cô dâu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cậu đâu.” Đường Sâm khuyến cáo đám anh em, nhưng thật ra tất cả đều do chính anh ồn ào kêu gọi lên mời rượu Nghiêm Túc đó chứ ai.
Nghiêm Túc thoạt nhìn thì cũng đã khá say, mắt hoa đào như được phủ một lớp sương mù, nhìn càng thêm quyến rũ hấp dẫn.
Bình An nghe ra một tầng thâm ý khác trong câu nói của Đường Sâm, mặt liền biến đỏ ửng, kéo kéo tay Nghiêm Túc, quyết định quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ bọn họ trở về sau khi đi hưởng tuần trăng mật sẽ dạy dỗ Đường Sâm cho thật xứng đáng.
Đến lúc tiệc cưới kết thúc, Nghiêm Túc đã say đến bất tỉnh nhân sự, phải nhờ đến Đường Sâm và Nhậm Tần Phi đỡ anh lên xe.
Bình An để Nghiêm Túc tựa vào người cô, tài xế đưa họ trở về biệt thự.
Xe vừa mới lái ra khỏi bãi đậu xe của Golden Bay, Bình An nhẹ nhàng vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày của Nghiêm Túc, “Anh còn khỏe đó chứ?”
Nghiêm Túc ngồi thẳng dậy, mỉm cười thản nhiên, “Đại khái còn có thể động phòng.”
Bình An tức giận đẩy anh một chút, “Anh cũng biết giả bộ quá hén.”
“Không làm vậy thì đám nhóc thối kia làm sao bỏ qua cho chúng ta?” Nghiêm Túc ôm Bình An, hôn lên cổ cô một cái, bật cười khẽ.
Đây là biện pháp rất tốt!
Cho dù Nghiêm Túc chưa hoàn toàn say khướt nhưng cũng đã uống khá nhiều rượu, hôm nay lại bận rộn suốt cả ngày, nên mặt mày cũng đã có men say.
Sau khi trở lại biệt thự, Bình An đưa Nghiêm Túc đến giường nằm một lát, còn mình thì tới phòng tắm để pha nước tắm. Lúc cô vừa điều chỉnh xong độ ấm của nước, định đi ra ngoài lấy áo ngủ thì ngay ngoài cửa phòng tắm đã bị Nghiêm Túc ôm chầm vào lòng.
“Chúng ta đã thật lâu không có tắm uyên ương rồi!” Nghiêm Túc ôm eo Bình An, đẩy cô vào lại trong phòng tắm, đáy mắt toát ra ngọn lửa dục vọng ngùn ngụt, ánh mắt nhìn Bình An nóng rực thâm tình.
“Anh cần nghỉ ngơi đã, hôm nay chắc anh mệt lắm rồi.” Bình An cười chụp tay anh, cố gắng đẩy anh ra.
Nghiêm Túc đè cô lên vách tường, cắn vành tai cô khàn giọng nỉ non, “Anh vẫn còn có thể mệt thêm một chút nữa.”
“A...” Bình An kêu to, bị Nghiêm Túc chặn ngang ôm lên, bỏ vào trong bồn nước ấm áp.
Hơi nước mờ mịt, cả phòng kiều diễm.
Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời đã lên tới giữa không trung, hai người trên giường mới có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc Bình An mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một lồng ngực rộng lớn ấm áp, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói sáng chan hòa. Tất cả nhìn tốt đẹp biết bao nhiêu.
Cô đã là vợ của Nghiêm Túc...
Cô và anh bây giờ mặc dù chỉ biến chuyển về cách xưng hô, nhưng cảm giác này cũng rất kỳ lạ.
“Bà xã, tỉnh rồi hả?” Nghiêm Túc như cảm giác được người nằm trong lòng mình có động tác nhỏ, mắt cũng không mở mà chỉ xiết chặt cánh tay ôm cô vào sát mình hơn, thanh âm vừa rời giường khàn khàn gợi cảm chỉ của riêng anh.
Bình An quay đầu lại ôm lấy cổ anh hôn một cái, “Ừ, vừa tỉnh.”
“Mấy giờ rồi?” Nghiêm Túc cười mở hí mắt ra, thấy cô cười dịu dàng sáng rỡ thì nội tâm đầy ấm áp.
“Mười một giờ rưỡi. A, máy bay của chúng ta là lúc 2 giờ. Mau dậy đi, rất nhiều thứ còn chưa chuẩn bị đó!” Bình An vội vàng ngồi dậy. Hôm nay hai người sẽ bắt đầu du lịch tuần trăng mật, hành lý gì còn chưa soạn nữa đấy.
Nghiêm Túc nhìn cái lưng bóng loáng trắng nõn của cô, đáy mắt chứa đầy ý cười, “Đừng sợ, sẽ tới kịp mà.”
“Mau dậy đi, em đi soạn hành lý trước đây.” Bình An lấy áo ngủ khoác lên người, che đi tất cả xuân sắc.
“Dạ, bà xã!” Nghiêm Túc ngồi dậy, thân thể cường tráng cũng không mảnh vải giống cô hiển hiện ngay trước mắt Bình An.
Dáng người thật đẹp! Dù đã nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Bình An cười quăng áo ngủ qua cho anh.
“Trạm đầu tiên của chúng ta là Paris. Thật ra chúng ta cũng không cần mang nhiều đồ theo làm gì, Paris là Thiên đường mua sắm, chúng ta thiếu cái gì cần cái gì cũng đều có thể tới đó mua, đúng không?” Không phụ nữ nào có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của Thiên đường mua sắm. Bình An cũng vậy, cô thích mua sắm.
“Đúng vậy, anh sẽ dạo phố với em.” Nghiêm Túc cười nói.
Paris là một thành phố đẹp và quyến rũ tuyệt vời, phụ nữ đều yêu sự lãng mạn trời sinh của nơi này bởi nó tràn ngập hương vị phong tình của nước Pháp.
Nghiêm Túc và Bình An sau khi đặt chân tới Paris liền đến Khách sạn Lancaster để nghỉ ngơi. Họ phải làm quen với việc chênh lệch múi giờ, Paris lúc này là hơn nửa đêm.
Khách sạn Lancaster nằm ngay trên Đại lộ Champs Elysees, là một khách sạn sang trọng hào hoa, từ đây có thể thưởng thức phong cảnh lãng mạn tao nhã của Đại lộ rực rỡ ánh đèn bên dưới. Bình An đứng cùng Nghiêm Túc cạnh cửa sổ ngắm cảnh một lát mới ôm nhau về giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau hai người liền tỉnh giấc.
Sau khi xuống tầng trệt ăn sáng, họ bắt đầu thời gian trăng mật ngọt ngào của hai người.
Họ đi tháp Eiffel, Nhà thờ Đức Bà Paris, thăm điện Louvre. Cả hai đều thả lỏng cảm xúc mà hưởng thụ kỳ trăng mật, tâm trạng thoải mái vui vẻ khôn tả.
Ngày muộn, Nghiêm Túc mang Bình An đến các nhà hàng được gắn sao Michelin thưởng thức những bữa đại tiệc.
Nhà hàng mà được gắn sao Michelin là thuộc loại có danh vọng rất cao trong giới ẩm thực Âu Mỹ.
Có thể ngồi tại một nhà hàng Michelin ăn đại tiệc được gắn ‘sao’ Michelin thật sự là một loại hưởng thụ tốt đẹp.
Ngồi với Nghiêm Túc cùng hưởng thụ đại tiệc mỹ vị, cảm giác rất tốt!
Thấy cô cúi đầu cười khẽ, Nghiêm Túc tò mò hỏi, “Cười cái gì?”
“Không có gì, mai chúng ta đi đâu?” Bình An hỏi.
“Đi dạo phố với em!” Nghiêm Túc cười nói.
Bình An vui vẻ bật cười, “Chúng ta có rất nhiều thời gian, còn có thể đi Mỹ xem giải NBA*, em muốn biết từng nơi anh đã từng sống qua.”
(*) National Basketball Association: Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia, giải này thường được gọi tại Việt Nam là Giải bóng rổ nhà nghề/chuyên nghiệp Mỹ.
“Đều nằm trong chương trình du lịch của chúng ta hết!” Nghiêm Túc cười nói.
Tiếp sau, họ lại đi đảo Santorini Hy Lạp, thăm Giáo đường Firostefani với chóp tròn xanh dương, các căn nhà sơn màu xanh trắng, biển Aegean** xanh lam, trời xanh mây trắng... Màu xanh dương nơi này nhìn lãng mạn đến cực hạn. Chỉ cần một chớp mắt, Bình An đã yêu tất cả mọi thứ ở đây, bởi nó có thể làm cho cảm xúc của người ta trở nên an bình vui vẻ.
(**) Biển Aegean là một vịnh rẻo của Biển Địa Trung Hải.
Họ ở tại thị trấn Oia, nơi được xem là có thể thưởng thức cảnh mặt trời lặn đẹp nhất trên thế giới.
Khi mặt trời đang lặn xuống và biển Aegean gặp nhau, quả cầu lửa vàng rực chậm rãi rơi xuống trên bãi đá nhấp nhô đẹp tuyệt, mặt biển xanh dương được nhuộm thành một tấm thảm vàng lấp lánh rực rỡ, ráng chiều chiếu sáng bầu trời cùng các nóc nhà xanh dương trên đảo làm cho thị trấn nhỏ như bừng lên hết sức xinh đẹp.
Điểm dừng chân cuối cùng của tuần trăng mật là Cung điện Potala tại Tây Tạng(Potala Palace, Tibet). Cung điện được xây trên núi cao này là cung điện hùng vĩ nhất thế giới với đầy sắc thái thần kỳ. Thật lâu trước đây, Bình An đã muốn đến xem nơi được gọi là Cung điện Minh Châu nơi nóc nhà thế giới này rồi.
Chẳng qua phản ứng sốc độ cao*** của Bình An quá lớn, bọn họ chỉ dừng lại có hai ngày trên Cao Nguyên Tây Tạng rồi quay về Thành phố G.
(***) Trên cao không khí rất loãng, thiếu oxy, khó thở và nhiều phản ứng khác, trường hợp nặng có thể mất mạng.
Sau khi quay về Thành phố G và nghỉ ngơi một ngày, họ liền hẹn hai ông bà lão Nghiêm gia, bà ngoại và ba đến Nhà hàng Quảng Đông ăn cơm.
Một tháng không gặp, cô rất nhớ họ.
Nghiêm Túc lái xe chở Bình An tới Nhà hàng Quảng Đông. Mọi người đã đến đủ, đang thân thiện nói chuyện phiếm chờ đôi vợ chồng mới cưới này.
Nghiêm Lôi Hải cũng tới, Ôn Nguyệt Nga không có đi theo, nhưng Nghiêm Hân cùng đi với ông ta.
Lúc bước vào phòng riêng, Bình An vừa liếc mắt đã thấy Nghiêm Hân đang ra sức lấy lòng Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân.
Cô đột nhiên hơi tò mò, mục đích của cô nàng Nghiêm Hân này rốt cuộc là gì?
“Hai đứa đến rồi.” Vu Tố Hà bị Nghiêm Hân cuốn lấy đang rất bất đắc dĩ, đuôi mắt chợt thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi từ ngoài cửa vào thì lập tức vui mừng mở miệng, trong bụng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Con chào Ông nội, Bà nội, Bà ngoại, Mẹ, Ba...” Bình An cười tiến vào, chào hỏi từng người một.
“Trông khí sắc rất tốt, xem ra tuần trăng mật này rất vui vẻ ha!” Vu Tố Hà nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của Bình An, cười mà nói với Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân.
“Tân hôn mà, khí sắc không tốt sao được!” Nghiêm lão phu nhân trêu ghẹo.
Toát mồ hôi!©¸®! Bình An ngượng ngùng, cúi đầu ngồi xuống cùng mọi người, “Ăn ngon ngủ ngon dĩ nhiên là khí sắc tốt rồi!”
Viên lão phu nhân cười híp mắt nhìn đôi vợ chồng mới, “Đi những đâu, có chụp hình chứ?”
“Dạ đều chụp hết ạ, về nhà cháu sẽ cho bà xem.” Bình An nói.
Nghiêm lão phu nhân kêu Bình An kể hết những chuyện lý thú phát sinh trong chuyến du lịch để mọi người cùng chia vui.
Mọi người đều nghe say sưa, chỉ riêng Nghiêm Hân là bĩu môi, vô cùng mất kiên nhẫn. Cô ta ghét cảm giác bị xem như là trong suốt này, giống như Phương Bình An vừa xuất hiện thì cô ta lập tức trở thành hình nền trang trí vậy.
Nhiều lần Nghiêm Hân cũng muốn chen miệng cắt ngang nhưng không thành.
Phương Hữu Lợi nhìn con gái đầy hạnh phúc ngọt ngào mà lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Nguyện vọng lớn nhất đời này của ông chính là nhìn thấy Bình An có được hạnh phúc.
Đây cũng là tâm nguyện của Lệ Hoa.
Bây giờ rốt cuộc ông đã có thể yên tâm đi phát triển tình cảm của mình rồi.
“Đúng rồi, chị dâu sau này vẫn tiếp tục đi làm ở Tập đoàn Phương Thị chứ? Hay là... muốn tới công ty nhà chúng ta đây?” Nghiêm Hân đột nhiên hỏi một vấn đề rất đường đột.
Bình An vẫn giữ nụ cười, nhìn thẳng vào Nghiêm Hân, “Hiện tại hứng thú của tôi vẫn là ở Phương Thị.”
“A!” Nghiêm Hân ồ một tiếng, nhìn về phía Nghiêm Túc, “Anh Hai đồng ý à? Em cứ nghĩ là Anh Hai thích vợ mình làm mẹ hiền vợ đảm ở nhà giúp chồng dạy con hơn chứ.”
“Ủa, chẳng lẽ có công việc của chính mình thì không phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao?” Bình An như cười như không hỏi.
Nghiêm Hân ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào, bởi mẹ cô ta cũng có công tác của mình. Nếu cô ta gật đầu, vậy ý nói rằng Ôn Nguyệt Nga không phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao? Còn nếu cô ta lắc đầu... vậy chẳng phải là gậy ông đập lưng ông đó sao?
“Chẳng lẽ về sau chị còn định thừa kế Tập đoàn Phương Thị?” Nghiêm Hân cứng ngắc nói sang chuyện khác.&
Nghiêm Túc lạnh lùng liếc cô ta một cái, nghiêm nghị, “Phương Thị do ai thừa kế cô không có tư cách để bàn. Bất quá có chuyện này tôi muốn nói rõ tại đây: tất cả cổ phần của Bình An ở Phương Thị sẽ không phải là tài sản chung của vợ chồng, về sau sẽ do riêng Bình An quyết định có để lại cho con cái của chúng tôi hay không. Mà đứa con đầu tiên của chúng tôi sẽ mang họ Phương!”
Trừ Phương Hữu Lợi đã biết trước chuyện này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chính Bình An cũng chưa nghe Nghiêm Túc nói qua.
(Editor: Hình như tác giả quên, chương Nghiêm Túc xin qua lại với Bình An đã nói với Phương Hữu Lợi và sau đó nói với Bình An chuyện này.)
Nghiêm lão gia chỉ đưa mắt sâu sắc nhìn Nghiêm Túc và Bình An một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, gật gật đầu, không hề nói lời nào.
Kích động nhất chắc hẳn là Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân.
“Con nói vậy là ý gì? Chuyện này con đã thương lượng với ai chưa? Ba không đồng ý!” Nghiêm Lôi Hải không để ý bên xui gia có mặt ở đây, lập tức nổi đóa.
“Ba có đồng ý hay không không nằm trong phạm vi cân nhắc của con!” Nghiêm Túc thản nhiên.
Câu nói này kích thích rất lớn đến tôn nghiêm người làm cha của Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cho là Nghiêm Túc nếu đã nguyện ý gọi ông ta một tiếng “ba” thì ít nhất sẽ biết tôn kính người cha này, ai ngờ Nghiêm Túc ngay cả một chuyện quan trọng như vậy mà cũng không bàn thảo với ông ta mà đã ra quyết định.
Nếu như đứa bé đầu tiên là con gái thì cũng được đi, nhưng nhỡ là con trai thì sao? Nó sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Nghiêm đó! Thế mà lại mang họ Phương! Nghiêm Túc cũng đâu phải ở rể, tại sao muốn đứa bé đầu tiên mang họ Phương?
Nhất định đây là ý muốn của Phương Bình An và Phương Hữu Lợi! Trong lòng Nghiêm Lôi Hải càng thêm bất mãn với nhà họ Phương.
Phương Hữu Lợi cau mày nhìn Nghiêm Lôi Hải đang thở hổn hển hằn học, nghiêm giọng nói, “Chuyện này quả thật nên thương lượng cùng mọi người một chút. Trước đây Nghiêm Túc có đề cập với tôi...”
Nghiêm lão gia vỗ vỗ vai Phương Hữu Lợi, “Bọn thanh niên muốn quyết định thế nào là chuyện của chúng nó. Ông thông gia à, chúng nó đều trưởng thành rồi, biết cái gì đúng, cái gì là sai.”
Lời này không nghi ngờ gì là đang giúp Nghiêm Túc, khiến Nghiêm Lôi Hải đang định trông cậy vào Nghiêm lão gia để ngăn cản Nghiêm Túc đành nuốt lời nói đã ra đến trên môi.
Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà dĩ nhiên cũng không có ý kiến.
Bình An cảm kích liếc mắt nhìn Nghiêm Túc một cái.
Nghiêm Hân là người nhỏ nhất tại đây, càng không có tư cách can thiệp vào vấn đề con của Nghiêm Túc tương lai sẽ mang họ gì. Thế nhưng cô ta lại không kềm được đáy lòng ứa ra nỗi chua chát. Cô ta ghen tỵ với Phương Bình An... Ghen tỵ cô dễ dàng được mọi người công nhận, ngay cả Ông nội cố chấp cổ lỗ xỉ thế mà cũng lên tiếng nói giúp cô.
Chết tiệt! Nếu biết vậy cô ta đã không đi Mỹ, nói không chừng đã có thể ngăn cản Phương Bình An tiếp cận Nghiêm Túc.
Đề tài khiến Nghiêm Lôi Hải và con gái ông ta không vui này rất nhanh đã bị Nghiêm lão gia phủi qua. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân đang bàn nhau xem qua Tết sẽ đi du lịch ở đâu.
Còn có nửa tháng nữa là đã sang Xuân.
Tết năm nay Vu Tố Hà sẽ ở lại Trung Quốc, ra Tết mới về Mỹ tiếp tục công việc.
Cơm nước xong, Nghiêm Túc cùng Bình An trở về biệt thự.
“Anh và ba em nói chuyện này hồi nào thế?” Bình An chờ Nghiêm Túc tắm xong ra ngoài liền kéo anh ngồi cạnh mình, cười hỏi anh.
Nghiêm Túc khoát tay, “Anh không nhớ rõ.”
“Em biết anh nhớ. Lúc nào vậy? Hèn gì em thấy rất kỳ, ba em trước vẫn phản đối em qua lại với anh, sau đó lại đột nhiên đồng ý. Ba em đưa ra yêu cầu này à?” Bình An hỏi.
“Không, tự anh đề xuất đấy chứ. Ba em lúc ấy cũng không có đồng ý, sau đó... mới đáp ứng.” Nghiêm Túc sờ sờ gò má mềm mại của Bình An, nhỏ giọng nói, “Chuyện này chúng ta đừng truy cứu hay bất đồng ý kiến nhé. Con của chúng ta họ gì cũng tốt cả, đều là con của chúng ta mà, có gì thay đổi đâu.”
“Em biết. Chẳng qua...” Bình An nở nụ cười, ôm lấy vai Nghiêm Túc, “Em yêu anh. Chúng ta sinh một đứa đi!”
Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, “Lúc này?”
Bình An gật đầu khẳng định, nụ cười trên mặt ngọt ngào dịu dàng. Cô còn rất trẻ, đợi thêm vài năm nữa mới sinh cũng sẽ không trễ. Nhưng cô biết, Nghiêm Túc thích con nít dù anh chưa bao giờ nói ra. Cô tin chắc anh sẽ là một người cha tốt.
Hơn nữa, nếu Nghiêm Túc đợi thêm vài năm nữa mới được làm cha thì có hơi muộn.
“Bình An, sự nghiệp của em đang như diều gặp gió, lúc này mà làm mẹ thì sẽ rất cực.” Nghiêm Túc ôm lấy mặt cô, phân tích tình huống cho cô nghe.
“Giấc mơ của em không phải là trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ trên thương trường. Em cũng biết mình không thích hợp. Đương nhiên, em sẽ có sự nghiệp của riêng mình, nhưng sẽ không vì sự nghiệp mà bỏ qua gia đình. Em sẽ từ chức Tổng Giám Đốc của Phương Thị. Em đã có Duy An, em thích công việc tại Duy An.” Bình An vô cùng thấu hiểu bản thân. Trong suốt một năm qua làm việc tại Phương Thị, cô đã phải cố gắng hết sức thế nào. Nếu như không dựa vào ký ức của kiếp trước, chưa chắc cô đã làm được tốt như vậy.
Không phải cô không có năng lực, mà là vì áp lực quá lớn. Cô vẫn thích công việc ở Duy An hơn.
Nghiêm Túc ôm chặt cô, “Em muốn làm cái gì đều được, đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Em biết rồi!” Bình An cười nói.
Chính vì cô không muốn miễn cưỡng bản thân nên mới muốn sống một cuộc sống mà mình thích.
Nghiêm Túc đặt cô dưới thân, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu, cho đến khi thân thể cả hai như bị đốt nóng, hô hấp dồn dập, mới thả cô ra, “Bà xã à, chúng ta làm việc... có lợi cho xã hội đi thôi.”
Bình An híc híc cười duyên.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc quay lại công ty xử lý văn kiện bị tồn đọng nhiều ngày, Bình An vẫn còn vài ngày nghỉ nên ung dung tự tại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Thật ra, mấy ngày nay cô cũng không nhàn rỗi, những món đồ mà họ mua ở Châu Âu đã được lục tục chuyển phát tới hai ngày nay, cô muốn ở nhà nhận những kiện hàng được phát chuyển nhanh quốc tế này, còn phải phân phát những món này cho người thân và bạn tốt nữa.
Cô xách bao lớn bao nhỏ đến Duy An. Duy An đã tuyển vào không ít đồng nghiệp mới, Bình An cũng không biết hết mọi người, bất quá đại đa số vẫn là người làm việc từ ngày Duy An được thành lập. Nhìn thấy Bình An vào đến, ai nấy đều vô cùng cao hứng, còn kêu cô là Tổng Giám Đốc Phương.
Bình An đi thẳng tới văn phòng của Trình Vận.
“Hi, cô nàng xinh đẹp ơi, hy vọng không quấy rầy công việc của cô đấy chứ.” Bình An khoái trá chào hỏi Trình Vận, còn quay đầu lại nháy mắt với Kỷ Túy Ý đang đi tới.
Trình Vận không biết Bình An đã quay về Thành phố G, nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện trước mặt thì hết sức vui mừng, “Oa oa, cô gái mới cưới nhìn mặt hồng hào sáng rực ghê nhỉ. Hạnh phúc ngọt ngào đúng không?”
“Người khác thế nào em không biết, bất quá...” Bình An đặt mấy túi đang cầm trong tay sang một bên, vừa cười vừa ngồi xuống cái ghế đối diện Trình Vận, “Em cảm thấy hiện tại tốt vô cùng.”
“Đừng khoe khoang hạnh phúc trước mặt chị, chị sẽ ghen tỵ đấy!” Trình Vận trưng ra một vẻ mặt tôi-không-chịu-nổi.
Kỷ Túy Ý từ ngoài cửa đi vào, nói với Trình Vận, “Nhỏ này giờ cứ lúc lắc trước mặt mà kích thích chúng ta, đúng là đang đắm chìm trong hạnh phúc mà. Là lá la, hôm nay nhất định phải làm thịt nó mới được.”
Bình An buồn cười nhìn Kỷ Túy Ý, “Cậu hâm mộ ghen ghét tớ đến vậy à? Tiểu Ý, cậu cũng đang yêu, sớm muộn gì cũng y như tớ, đến lúc đó tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Hai cô tính ở trong này triển lãm tuổi trẻ phơi phới của mình đấy à? Một bà cô sắp mãn kinh như chị đây đau lòng lắm đó nhe.” Trình Vận làm bộ rất buồn khổ bất đắc dĩ.
“Chị Vận, câu này của chị sẽ làm rất nhiều phụ nữ ghét chị đó nha.” Bình An liếc sang một cái xem thường. Mặc dù Trình Vận đã hơn 30 tuổi nhưng bề ngoài chẳng già chút nào, ngược lại có vẻ chín chắn ý vị.
Kỷ Túy Ý cười nói, “Chỉ cần chị Vận đồng ý, chắc chắn sẽ có rất nhiều ông vây xung quanh.”
Bình An lập tức nằm bò lên mặt bàn, hưng phấn tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Trình Vận, “Thành thật khai báo đi, chị có bồ hay không? Coi sắc mặt dễ chịu này của chị nhất định là đang trong tình yêu chứ gì nữa! Đừng bí ẩn vậy chứ, có bí mật thì phải chia sẻ cho mọi người.”
Trình Vận nghĩ tới Phương Hữu Lợi, khuôn mặt hiện lên một tia đỏ ửng.
Kỷ Túy Ý lập tức phát hiện biến hóa nho nhỏ này của chị, mắt đều trợn tròn lên vì ngạc nhiên. Bình An hiển nhiên cũng phát hiện thấy, hai người trao đổi nhau một ánh mắt, rồi đồng loạt hứng trí bừng bừng nhìn về phía Trình Vận.
“Hai cô kia, nếu còn muốn tiếp tục bàn luận về đàn ông thì về tìm đàn ông của các cô mà nghiên cứu đi.” Trình Vận ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói.
“Được rồi, không nói thì không nói.” Bình An vô cùng chắc chắn là Trình Vận đang yêu, nhưng bây giờ hẳn là hỏi thế nào cũng sẽ không nói rồi.
Còn nhiều thời gian mà, cứ để từ từ đi. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết tóm lại là người nào đã chiếm được trái tim của Trình Vận thôi.
Chỉ cần không phải Lương Phàm là được!
Kỷ Túy Ý đương nhiên sẽ không tiếp tục chế nhạo cấp trên của mình vào lúc này, “Xem con bé này mang quà gì về đây?”
Bình An mang về cho Kỷ Túy Ý và Trình Vận khá nhiều quà. Sau khi kể cho các cô nghe không ít về những chuyện lý thú trong quá trình du lịch trăng mật, thấy thời gian không còn sớm, mọi người mới quyết định đến nhà hàng Tây gần đó ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Trình Vận mới hạ giọng hỏi Bình An, “Em chắc đã gặp Nghiêm Hân vài lần đúng không? Cảm giác cô ta là người thế nào?”
Nghiêm Hân cũng có thể được coi như là em cô cậu của Trình Vận, chẳng qua họ chỉ gặp mặt vài lần nên hoàn toàn không có tình cảm chị em gì. Bất quá chị hiểu rất rõ Nghiêm Hân là loại người nào nên có hơi lo lắng cho sự chung đụng giữa Bình An và cô ta.
“Cũng hơi không chịu nổi.” Bình An cười khổ, “Cô ta dường như rất thích Nghiêm Túc, em còn tưởng rằng cô ta sẽ giống như mẹ mình mà như nước với lửa với Nghiêm Túc chứ.”
“Cô ta chẳng những không ghét Nghiêm Túc mà còn đang cực kỳ cố gắng lấy lòng Vu Tố Hà!” Trình Vận nói, “Chị nghe người ta nói vậy. Mấy năm trước chị đã gặp cô ta một lần, lúc ấy cũng có mẹ chồng em ở đó, cô ta còn làm mặt lạnh với mẹ chồng em nữa kìa. Chẳng qua sau khi Nghiêm Túc trở thành Tổng tài của Nghiêm Thị thì cô ta thay đổi 180o.”
“Ý chị là sở dĩ Nghiêm Hân đối xử tốt với Nghiêm Túc và mẹ chồng em là vì có mục đích?” Bình An nhíu mày, điều này không sai biệt lắm với điều cô phỏng đoán.
Trình Vận gật đầu, “Rất rõ. Bất quá... hình như Nghiêm Hân còn có bệnh “yêu anh trai” nữa thì phải. Cô ta đến 13, 14 tuổi mới tiếp xúc với Nghiêm Túc, có thể không có nhiều tình cảm anh em đâu.”
Bình An sờ sờ giữa mày, “Hiển nhiên cô ta yêu sai đối tượng rồi!”
“Bình An, Nghiêm Hân đầu óc ghê gớm hơn Ôn Nguyệt Nga nhiều. Nhưng dù cô ta có thích Nghiêm Túc thì cũng sẽ không thay đổi được cái gì. Em giờ đã là con dâu Nghiêm gia, dù không chung đụng với cô ta nhiều lắm nhưng vẫn phải cẩn thận chút đó.” Trình Vận nhẹ nhàng dặn dò.
“Em hiểu!” Bình An gật đầu. Không chỉ có Nghiêm Hân, ngay cả Ôn Nguyệt Nga cô đều phải giữ một khoảng cách. Những người này đều là kẻ có lòng tham không đáy, nói không chừng sẽ xuống tay với cô để đối phó Nghiêm Túc. Gì cũng thế thôi, cô đều không muốn có bất kỳ giao thiệp nào cùng những kẻ đó.
Trình Vận mỉm cười, “Ăn cơm đi!”
Kỷ Túy Ý cười, “Người ta thì lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cậu lại lo chuyện xung đột với bà cô em chồng, à không, còn chưa được gọi là bà cô em chồng nữa là!”&
Ngày phép cho tuần trăng mật trôi qua rất nhanh, Bình An một lần nữa quay lại đi làm tại Tập đoàn Phương Thị.
Mặc dù cô đã quyết định từ chức Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị, nhưng thật khó mà mở miệng nói ra ý định này với Phương Hữu Lợi. Lúc trước chính cô yêu cầu đến làm việc tại công ty, thậm chí vì để có được chức vụ Tổng Giám Đốc mà cô đã phải nỗ lực lâu thật lâu. Nhưng bây giờ lại nói rời đi thì dường như không được tốt lắm.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi công trình Quảng trường Thời Đại hoàn tất, đây là công trình duy nhất mà cô phụ trách toàn bộ từ đầu đến cuối.
Quảng trường Thời Đại chính là khu thương mại lớn nằm lân cận với Phượng Hoàng Thành. Nơi này đã sắp hoàn công, cô muốn nhìn được nó lúc chính thức hoàn thành cũng như khai trương thành công.
Khi Bình An vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng thoải mái vui vẻ của tuần trăng mật thì công việc đã bắt đầu bận tối mắt. Chắc vì không có khoảng thời gian quá độ để chuyển đổi nên trong khoảng thời gian ngắn Bình An chưa bắt kịp được công việc, khiến cô cảm thấy phải cố hết sức kéo căng bản thân.
Tình huống này vẫn duy trì đến ngày nghỉ dài Tết Âm lịch. Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng có thể thăng bằng lại.
Tết năm nay không giống như năm ngoái. Trước kia cô dù có tiệc xã giao nhưng đa số chỉ cần cho thư ký tặng lễ qua đó là được, cô đại khái vẫn có thể đắp chăn nằm nhà mấy ngày để hưởng thụ một chút thời gian nhàn nhã tốt đẹp. Nhưng năm nay người cô cần phải ứng phó nhiều lắm, bởi rất nhiều thân thích của Nghiêm gia cô còn chưa quen biết, đành rằng có gặp sơ qua trong ngày hôn lễ, nhưng trên cơ bản thì đã quên mất quan hệ của từng người là thế nào rồi.
Cho dù quan hệ giữa Nghiêm Túc và Ôn Nguyệt Nga khá căng thẳng, nhưng bữa cơm đoàn viên đêm 30 dù thế nào cũng không thể vắng mặt. Đây là quy củ của Nghiêm gia. Chẳng qua năm nào Nghiêm lão gia đều yêu cầu con dâu trước tham gia, nhưng Vu Tố Hà vẫn ở lại Mỹ mà không về tham dự.
Năm nay ông cụ sẽ không cho phép bà vắng mặt nữa.
Trong thâm tâm của hai ông bà Nghiêm, Vu Tố Hà vĩnh viễn không phải là người ngoài.
Ôn Nguyệt Nga vốn dĩ cao hứng bừng bừng tham dự bữa tiệc đoàn viên gia đình này, nhưng khi bà ta nhìn thấy Vu Tố Hà ngồi cạnh Nghiêm lão phu nhân thì cả khuôn mặt giống như một bảng pha màu, thay đổi liên tục nhiều màu sắc.
Thiếu chút nữa là bà ta đã nhảy đổng lên la hét, con ả đê tiện này sao lại ở đây?
Nhưng bà ta không thể làm vậy. Tối nay bà ta phải giữ vững phong độ, bởi vì toàn bộ người trong gia tộc Nghiêm Thị đều có mặt tại đây. Bà ta chỉ cần hơi mất đi lý trí một chút thôi thì ngày mai nhất định sẽ trở thành đầu đề, trở thành tin tức để mọi đối tượng cười chê.
Cho dù trong lòng có nghẹn uất đến thế nào chăng nữa, bà ta cũng phải ráng nhịn mà làm kẻ cười cuối cùng.
Nếu dựa theo bối phận, chỗ ngồi của Nghiêm Lôi Hải là ngay dưới cạnh Nghiêm lão phu nhân, bất quá nơi đó đã có Vu Tố Hà ngồi, mà hiển nhiên trong suy nghĩ của hai ông bà cụ thì Vu Tố Hà quan trọng hơn con trai.
Nghiêm Lôi Hải chỉ có thể ngồi xuống phía đối diện Vu Tố Hà.
Nghiêm Túc ngồi xuống cạnh Vu Tố Hà, không thèm nhìn Ôn Nguyệt Nga ngồi đối diện một cái.
“Mọi người đã đến đông đủ, tôi cũng không muốn nói năng dài dòng, chỉ hy vọng mọi người năm mới đều được thuận lợi, cũng hy vọng công ty tiếp tục phát triển vững vàng.” Nghiêm lão gia không phải là người thích nói nhiều, lời dạo đầu chỉ nói mấy câu liền kêu mọi người bắt đầu bữa tiệc.
Người dòng họ Nghiêm ngồi ở các bàn khác đều để mắt quan sát tình huống bên này, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ tin tức nhỏ nhoi quan trọng nào.
Bình An lần đầu tiên tham gia tiệc gia tộc họ Nghiêm. Dù cô đã là người nhà Nghiêm gia, nhưng kỳ thật còn có rất nhiều người cô còn không biết, huống chi cô lại không làm việc tại Nghiêm Thị nên bình thường cũng ít tiếp xúc.
Nghiêm Hân hôm nay khá yên tĩnh, không xoắn xuýt cố ý lấy lòng Vu Tố Hà như mỗi lần nhìn thấy cô ta trước kia. Chắc hẳn bởi vì có Ôn Nguyệt Nga ở đây nên cô ta không muốn khiêu chiến dây thần kinh của mẹ mình.
Bất quá, Nghiêm Hân lại tỏ ra thật nhiệt tình đối với Bình An.
Mấy ngày qua cô ta gọi điện cho Bình An không chỉ một lần, muốn hẹn Bình An cùng đi dạo phố, thậm chí còn đề nghị đến tận nhà Bình An và Nghiêm Túc đang ở để chào hỏi.
Bình An tuyệt đối có thể khẳng định rằng nếu cô chỉ cần ra vẻ 30% nhiệt tình với Nghiêm Hân thôi thì Nghiêm Hân chắc chắn sẽ thuận thế bám theo mà bò lên, có khi còn đưa ra yêu cầu dọn đến ở luôn tại biệt thự của họ không chừng.
“Chị Hai, mấy ngày Tết này chị với anh Hai có tiết mục gì không? Có muốn cùng đi với em đến khu du lịch suối nước nóng không?” Nghiêm Hân nhìn Bình An cười đầy thân thiết lấy lòng.
“Không, chúng tôi có việc.” Bình An cười lắc đầu, nói không thân thiện lắm.
Nghiêm Hân ồ lên một tiếng thất vọng, nhưng rồi lại cười rất nhanh, “Đúng rồi, qua Tết em sẽ đến công ty làm, nếu chị Hai cũng đến làm tại Nghiêm Thị thì tốt quá, chúng ta có thể là đồng nghiệp.”
Bình An hơi kinh ngạc. Nghiêm Hân đã không chỉ một lần đề cập tới việc đến Tập đoàn Nghiêm Thị công tác, nhưng đều bị Nghiêm Túc cự tuyệt. Sao giờ Nghiêm Hân lại có thể vào làm tại công ty? Tuy cô không rõ lắm về năng lực của Nghiêm Hân, nhưng cô cảm thấy để cho Nghiêm Hân vào làm tại Nghiêm Thị không phải là ý kiến hay.
“Vậy sao? Chúc mừng cô, cô sẽ là một trợ giúp lớn cho công ty.” Bình An liếc mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga một cái, cười nói.
Ôn Nguyệt Nga không lạnh không nóng, “Đương nhiên rồi, Tiểu Hân có năng lực hơn người khác nhiều, chẳng qua là không có cơ hội mà thôi. Lần này nếu không nhờ cố gắng tranh thủ thì chưa chắc đã vào làm việc trong công ty được.” Nếu không nhờ có Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Túc vẫn sẽ không đồng ý cho Nghiêm Hân đến làm việc trong công ty.
Nghiêm Lôi Hải vẫn là cổ đông, dù số cổ phần ít hơn nhiều so với Nghiêm Túc nhưng chưa đến nỗi chỉ là một cổ đông nhỏ. Huống chi ông ta đã từng là Tổng tài của Nghiêm Thị.
Nghiêm Hân uống một hớp rượu đỏ, nhìn Bình An cười, “Chị Hai là Tổng Giám Đốc của Phương Thị, nói không chừng về sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, hoặc là... cạnh tranh đấy.”
Bình An nhẹ nhướng đôi mày thanh tú, không hiểu rõ lắm ý tứ của cô ta.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện công việc!” Nghiêm lão gia nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt dù đã già nhưng vẫn sắc bén quét qua hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga.
Không khí trở nên cứng ngắc. Nghiêm lão gia luôn đặc biệt lạnh lùng đối với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, rất ít khi tươi cười hòa ái dễ gần.
Vu Tố Hà mỉm cười dịu dàng, cố gắng xoa dịu bầu không khí, “Rất nhiều năm rồi con không đón Tết tại Trung Quốc, không khí mừng năm mới dễ chịu thật.”
“Lát nữa ngoài bờ sông có bắn pháo hoa, chúng ta ra đó xem đi.” Nghiêm lão phu nhân cười.
Nghiêm Túc còn nghiêm chỉnh nói, “Phải đi xem chứ, công ty chúng ta tài trợ không ít đâu, không xem thì lỗ vốn mất.”
Bình An kìm không được cười khẽ một tiếng, ngay cả Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cũng bị chọc cho nở nụ cười.
“Thằng nhóc thối kia, sao ông lại không biết hóa ra con lại con buôn đến thế nhỉ?” Nghiêm lão gia tức giận hỏi.
“Ông nội à, vậy là ông nội không hiểu rõ con rồi. Con là thương nhân mà.” Nghiêm Túc khoát tay, nghiêm trang nói.
Trừ hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga, tâm trạng của mọi người đều ổn định lại, cùng nhau cười cười nói nói.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, rất nhiều người đứng lên xông xáo đi qua đi lại. Những người trên danh nghĩa là thân thích Nghiêm gia này bình thường đều rất ít khi liên hệ lẫn nhau, nhân dịp này rất nhiều người muốn liên lạc tình cảm.
Dĩ nhiên, đa số đều vì điều kiện lợi ích mà hàn huyên cùng đối phương thôi.
Nghiêm Túc đang cùng bàn bạc với Vu Tố Hà về việc mấy ngày nữa bà phải quay trở về Mỹ, còn Bình An vốn đang nói chuyện với Nghiêm lão phu nhân thì Nghiêm Hân lại đột nhiên chạy tới, rất nhiệt tình lôi kéo Bình An nói chuyện.
“Đúng rồi, chị Hai, chị với anh em quen nhau thế nào đấy? Lúc ấy chị vẫn còn là sinh viên đúng không? Anh em theo đuổi chị thế nào?” Nghiêm Hân làm ra vẻ một cô bé ngây thơ, trên mặt đính một nụ cười đáng yêu hỏi Bình An.
Nếu như người hỏi không phải là Nghiêm Hân, không phải là con gái của Ôn Nguyệt Nga, thì có lẽ Bình An còn có thể tán gẫu cùng cô ta một chút.
“Đó là bí mật của tôi và Nghiêm Túc.” Bình An cười nói, thái độ không mặn không lạt.
“Đừng hẹp hòi vậy chứ. Anh Hai em chưa bao giờ chủ động theo đuổi con gái, mà toàn là các cô chủ động bò lên giường của ảnh. Chị lại là ngoại lệ. Anh ấy kết hôn với chị, chứng tỏ chị không giống những người khác.” Nụ cười ngọt ngào đáng yêu trên mặt Nghiêm Hân không thay đổi, nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia sáng ác độc.
Bình An nhún vai, “Đúng vậy, tôi là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất của Nghiêm Túc!”
Sắc mặt Nghiêm Hân khẽ tối xuống, nhưng chỉ là trong tíc tắc, rồi khuôn mặt rất nhanh lại đầy vẻ tươi cười, hỏi đùa, “Chị không sợ anh em... lại quay về như trước đây, có xì căng đan dính dáng tới những minh tinh người mẫu gì à?”
“Cô thật là không hiểu Nghiêm Túc rồi.” Bình An không tỏ vẻ gì là tức giận, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Hân một cái. Muốn dùng phương pháp này để châm ngòi quan hệ giữa cô và Nghiêm Túc à, đúng là quá ngây thơ.
“Ai nói em không hiểu anh em?” Nghiêm Hân trợn mắt nhìn Bình An, không vui kêu lên.
Bình An cười cười, từ chối cho ý kiến.
Nụ cười này trong mắt Nghiêm Hân thật giống như đang châm chọc cô ta không có tư cách để hiểu Nghiêm Túc vậy, khiến vẻ mặt cô ta trở nên hết sức khó coi.
“Còn chuyện gì khác không?” Bình An muốn đi tìm Nghiêm Túc, không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Nghiêm Hân nữa.
Nghiêm Hân nhìn thoáng ra xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này liền tiếp sát vào Bình An, hạ giọng dùng tiếng Anh nói vào tai cô, “Don’t you feel it? I really hate you, you lousy bitch!”(Chẳng lẽ mày không cảm giác được? Tao thật sự ghét mày vô cùng, đồ chó cái hạ tiện!)
Bình An nén không được cười khẽ một tiếng. Rốt cuộc cũng giả vờ không nổi nữa rồi sao? Khóe môi cô hiện lên nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Nghiêm Hân, “Thì ra cảm giác của chúng ta giống nhau. Không cần phải sắm vai quan hệ chị dâu em chồng vui vẻ làm gì. À mà chúng ta cũng không thể xưng là chị dâu em chồng đâu nhỉ, cô và mẹ cô hoàn toàn không được thừa nhận trong nhà này.”
“Mày...” Lửa giận trong đầu Nghiêm Hân lập tức phừng lên, gần như không kềm được tức giận mà muốn chửi ầm lên. Nhưng khi đuôi mắt liếc thấy Nghiêm Túc và Vu Tố Hà đang đi về phía các cô, cô ta chỉ có thể nhịn xuống, “Mày đừng mơ có được tất cả nhà chúng tao.”
Bình An cho cô ta một ánh mắt buồn cười, “Đó là của cô sao?”
Nghiêm Hân cắn chặt răng. Không phải của cô ta! Trong lòng mọi người, tất cả mọi thứ của Nghiêm gia, bao gồm cả công ty, đều là của Nghiêm Túc. Nhưng cô ta nhất định sẽ không để cho mình cái gì cũng không chiếm được.
Cô ta không phải là một kẻ thất bại như Ôn Nguyệt Nga!
“Bình An, hai người đang nói gì đó?” Nghiêm Túc chạy tới cạnh các cô, cảnh giác nhìn Nghiêm Hân.
“A, chỉ đang tán gẫu thôi.” Bình An cười nói.
Nghiêm Túc nói, “Mình về trước đi, ông bà nội đi xem pháo hoa rồi.”
“Mình cũng đi xem đi, dù sao...” Bình An ôm cánh tay Nghiêm Túc, “Không xem thì lỗ vốn mà.”
“Đúng vậy!” Nghiêm Túc cười gật đầu. Hai người không để ý đến Nghiêm Hân, cặp tay cùng nhau rời đi.
Nghiêm Hân tức đỏ mắt, nhưng không có lập trường nào để ngăn cản bọn họ rời đi, hoặc là nói gì với bọn họ.
Ôn Nguyệt Nga đi tới sau lưng cô ta, lạnh lùng nhìn bóng dáng Bình An và Nghiêm Túc đang dần xa, “Tất cả Nghiêm Thị đều sẽ là của bọn nó, nếu con vẫn còn muốn tiếp tục rong chơi.”
“Mẹ, mẹ không lấy được, nhưng con nhất định phải chiếm được. Mẹ chờ xem đi!” Nghiêm Hân quay đầu lại gằn giọng nói với Ôn Nguyệt Nga.
“Vậy sao? Mẹ mỏi mắt chờ mong à nha!” Ôn Nguyệt Nga bén nhọn mỉa mai, “Mẹ còn tưởng rằng con đã đứng về phía Nghiêm Túc rồi chứ. Tiểu Hân, con trông giống y như một cô em gái ngoan yêu anh trai của mình, đang ghen tỵ vì Phương Bình An có thể độc chiếm Nghiêm Túc.”
“Con vốn chính là một cô em gái ngoan!” Sắc mặt Nghiêm Hân tối xuống, trừng mắt Ôn Nguyệt Nga một cái, rồi xoay người tránh ra.
Bất quá thân thích bên phía Nghiêm gia không có ai cùng rời đi với bà ta, cho dù vốn đứng về phe Ôn Nguyệt Nga cũng không ai dám đắc tội Nghiêm Túc và Nghiêm lão gia vào lúc này.
Toàn bộ đại sảnh bày 120 bàn đều ngồi đầy người, tiệc cưới vui vẻ khoái trá mà bắt đầu.
Đại khái chắc là khó có được cơ hội chơi khăm Nghiêm Túc như hôm nay nên đám bạn bè như Đường Sâm vô cùng cố gắng tìm đủ các cớ để bắt Nghiêm Túc và Bình An uống rượu. Bình An không uống rượu nên rất nhiều thời điểm Nghiêm Túc đều phải uống thay cô.
Chẳng qua điều làm Bình An bất ngờ là Carlos lại là bạn thân của Nghiêm Túc.
Tập đoàn Phương Thị cùng Công ty của Carlos có hạng mục hợp tác, cô và Carlos cũng đã trao đổi với nhau mấy lần. Đối với người đàn ông đẹp trai nhưng tính cách lại lạnh lùng như băng này, Bình An vẫn cho là người giống như anh ta nhất định sẽ không có bạn bè gì, không ngờ xem ra anh ta và Nghiêm Túc, còn có đám Nhậm Tần Phi lại chung đụng được tốt như vậy.
Được rồi, cô công nhận, đám anh em phù rể của Nghiêm Túc thật sự không chỉ xuất sắc bình thường, mà quả thật còn muốn đẹp trai hấp dẫn hơn cả ngôi sao màn bạc. Bất quá đám chị em tốt của cô cũng chẳng kém cạnh chút nào.
“Tối nay các cậu mà chuốc say Nghiêm Túc, cô dâu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cậu đâu.” Đường Sâm khuyến cáo đám anh em, nhưng thật ra tất cả đều do chính anh ồn ào kêu gọi lên mời rượu Nghiêm Túc đó chứ ai.
Nghiêm Túc thoạt nhìn thì cũng đã khá say, mắt hoa đào như được phủ một lớp sương mù, nhìn càng thêm quyến rũ hấp dẫn.
Bình An nghe ra một tầng thâm ý khác trong câu nói của Đường Sâm, mặt liền biến đỏ ửng, kéo kéo tay Nghiêm Túc, quyết định quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ bọn họ trở về sau khi đi hưởng tuần trăng mật sẽ dạy dỗ Đường Sâm cho thật xứng đáng.
Đến lúc tiệc cưới kết thúc, Nghiêm Túc đã say đến bất tỉnh nhân sự, phải nhờ đến Đường Sâm và Nhậm Tần Phi đỡ anh lên xe.
Bình An để Nghiêm Túc tựa vào người cô, tài xế đưa họ trở về biệt thự.
Xe vừa mới lái ra khỏi bãi đậu xe của Golden Bay, Bình An nhẹ nhàng vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày của Nghiêm Túc, “Anh còn khỏe đó chứ?”
Nghiêm Túc ngồi thẳng dậy, mỉm cười thản nhiên, “Đại khái còn có thể động phòng.”
Bình An tức giận đẩy anh một chút, “Anh cũng biết giả bộ quá hén.”
“Không làm vậy thì đám nhóc thối kia làm sao bỏ qua cho chúng ta?” Nghiêm Túc ôm Bình An, hôn lên cổ cô một cái, bật cười khẽ.
Đây là biện pháp rất tốt!
Cho dù Nghiêm Túc chưa hoàn toàn say khướt nhưng cũng đã uống khá nhiều rượu, hôm nay lại bận rộn suốt cả ngày, nên mặt mày cũng đã có men say.
Sau khi trở lại biệt thự, Bình An đưa Nghiêm Túc đến giường nằm một lát, còn mình thì tới phòng tắm để pha nước tắm. Lúc cô vừa điều chỉnh xong độ ấm của nước, định đi ra ngoài lấy áo ngủ thì ngay ngoài cửa phòng tắm đã bị Nghiêm Túc ôm chầm vào lòng.
“Chúng ta đã thật lâu không có tắm uyên ương rồi!” Nghiêm Túc ôm eo Bình An, đẩy cô vào lại trong phòng tắm, đáy mắt toát ra ngọn lửa dục vọng ngùn ngụt, ánh mắt nhìn Bình An nóng rực thâm tình.
“Anh cần nghỉ ngơi đã, hôm nay chắc anh mệt lắm rồi.” Bình An cười chụp tay anh, cố gắng đẩy anh ra.
Nghiêm Túc đè cô lên vách tường, cắn vành tai cô khàn giọng nỉ non, “Anh vẫn còn có thể mệt thêm một chút nữa.”
“A...” Bình An kêu to, bị Nghiêm Túc chặn ngang ôm lên, bỏ vào trong bồn nước ấm áp.
Hơi nước mờ mịt, cả phòng kiều diễm.
Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời đã lên tới giữa không trung, hai người trên giường mới có dấu hiệu tỉnh lại. Lúc Bình An mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một lồng ngực rộng lớn ấm áp, ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói sáng chan hòa. Tất cả nhìn tốt đẹp biết bao nhiêu.
Cô đã là vợ của Nghiêm Túc...
Cô và anh bây giờ mặc dù chỉ biến chuyển về cách xưng hô, nhưng cảm giác này cũng rất kỳ lạ.
“Bà xã, tỉnh rồi hả?” Nghiêm Túc như cảm giác được người nằm trong lòng mình có động tác nhỏ, mắt cũng không mở mà chỉ xiết chặt cánh tay ôm cô vào sát mình hơn, thanh âm vừa rời giường khàn khàn gợi cảm chỉ của riêng anh.
Bình An quay đầu lại ôm lấy cổ anh hôn một cái, “Ừ, vừa tỉnh.”
“Mấy giờ rồi?” Nghiêm Túc cười mở hí mắt ra, thấy cô cười dịu dàng sáng rỡ thì nội tâm đầy ấm áp.
“Mười một giờ rưỡi. A, máy bay của chúng ta là lúc 2 giờ. Mau dậy đi, rất nhiều thứ còn chưa chuẩn bị đó!” Bình An vội vàng ngồi dậy. Hôm nay hai người sẽ bắt đầu du lịch tuần trăng mật, hành lý gì còn chưa soạn nữa đấy.
Nghiêm Túc nhìn cái lưng bóng loáng trắng nõn của cô, đáy mắt chứa đầy ý cười, “Đừng sợ, sẽ tới kịp mà.”
“Mau dậy đi, em đi soạn hành lý trước đây.” Bình An lấy áo ngủ khoác lên người, che đi tất cả xuân sắc.
“Dạ, bà xã!” Nghiêm Túc ngồi dậy, thân thể cường tráng cũng không mảnh vải giống cô hiển hiện ngay trước mắt Bình An.
Dáng người thật đẹp! Dù đã nhìn bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy tim đập thình thịch. Bình An cười quăng áo ngủ qua cho anh.
“Trạm đầu tiên của chúng ta là Paris. Thật ra chúng ta cũng không cần mang nhiều đồ theo làm gì, Paris là Thiên đường mua sắm, chúng ta thiếu cái gì cần cái gì cũng đều có thể tới đó mua, đúng không?” Không phụ nữ nào có thể chống đỡ được sự hấp dẫn của Thiên đường mua sắm. Bình An cũng vậy, cô thích mua sắm.
“Đúng vậy, anh sẽ dạo phố với em.” Nghiêm Túc cười nói.
Paris là một thành phố đẹp và quyến rũ tuyệt vời, phụ nữ đều yêu sự lãng mạn trời sinh của nơi này bởi nó tràn ngập hương vị phong tình của nước Pháp.
Nghiêm Túc và Bình An sau khi đặt chân tới Paris liền đến Khách sạn Lancaster để nghỉ ngơi. Họ phải làm quen với việc chênh lệch múi giờ, Paris lúc này là hơn nửa đêm.
Khách sạn Lancaster nằm ngay trên Đại lộ Champs Elysees, là một khách sạn sang trọng hào hoa, từ đây có thể thưởng thức phong cảnh lãng mạn tao nhã của Đại lộ rực rỡ ánh đèn bên dưới. Bình An đứng cùng Nghiêm Túc cạnh cửa sổ ngắm cảnh một lát mới ôm nhau về giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau hai người liền tỉnh giấc.
Sau khi xuống tầng trệt ăn sáng, họ bắt đầu thời gian trăng mật ngọt ngào của hai người.
Họ đi tháp Eiffel, Nhà thờ Đức Bà Paris, thăm điện Louvre. Cả hai đều thả lỏng cảm xúc mà hưởng thụ kỳ trăng mật, tâm trạng thoải mái vui vẻ khôn tả.
Ngày muộn, Nghiêm Túc mang Bình An đến các nhà hàng được gắn sao Michelin thưởng thức những bữa đại tiệc.
Nhà hàng mà được gắn sao Michelin là thuộc loại có danh vọng rất cao trong giới ẩm thực Âu Mỹ.
Có thể ngồi tại một nhà hàng Michelin ăn đại tiệc được gắn ‘sao’ Michelin thật sự là một loại hưởng thụ tốt đẹp.
Ngồi với Nghiêm Túc cùng hưởng thụ đại tiệc mỹ vị, cảm giác rất tốt!
Thấy cô cúi đầu cười khẽ, Nghiêm Túc tò mò hỏi, “Cười cái gì?”
“Không có gì, mai chúng ta đi đâu?” Bình An hỏi.
“Đi dạo phố với em!” Nghiêm Túc cười nói.
Bình An vui vẻ bật cười, “Chúng ta có rất nhiều thời gian, còn có thể đi Mỹ xem giải NBA*, em muốn biết từng nơi anh đã từng sống qua.”
(*) National Basketball Association: Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia, giải này thường được gọi tại Việt Nam là Giải bóng rổ nhà nghề/chuyên nghiệp Mỹ.
“Đều nằm trong chương trình du lịch của chúng ta hết!” Nghiêm Túc cười nói.
Tiếp sau, họ lại đi đảo Santorini Hy Lạp, thăm Giáo đường Firostefani với chóp tròn xanh dương, các căn nhà sơn màu xanh trắng, biển Aegean** xanh lam, trời xanh mây trắng... Màu xanh dương nơi này nhìn lãng mạn đến cực hạn. Chỉ cần một chớp mắt, Bình An đã yêu tất cả mọi thứ ở đây, bởi nó có thể làm cho cảm xúc của người ta trở nên an bình vui vẻ.
(**) Biển Aegean là một vịnh rẻo của Biển Địa Trung Hải.
Họ ở tại thị trấn Oia, nơi được xem là có thể thưởng thức cảnh mặt trời lặn đẹp nhất trên thế giới.
Khi mặt trời đang lặn xuống và biển Aegean gặp nhau, quả cầu lửa vàng rực chậm rãi rơi xuống trên bãi đá nhấp nhô đẹp tuyệt, mặt biển xanh dương được nhuộm thành một tấm thảm vàng lấp lánh rực rỡ, ráng chiều chiếu sáng bầu trời cùng các nóc nhà xanh dương trên đảo làm cho thị trấn nhỏ như bừng lên hết sức xinh đẹp.
Điểm dừng chân cuối cùng của tuần trăng mật là Cung điện Potala tại Tây Tạng(Potala Palace, Tibet). Cung điện được xây trên núi cao này là cung điện hùng vĩ nhất thế giới với đầy sắc thái thần kỳ. Thật lâu trước đây, Bình An đã muốn đến xem nơi được gọi là Cung điện Minh Châu nơi nóc nhà thế giới này rồi.
Chẳng qua phản ứng sốc độ cao*** của Bình An quá lớn, bọn họ chỉ dừng lại có hai ngày trên Cao Nguyên Tây Tạng rồi quay về Thành phố G.
(***) Trên cao không khí rất loãng, thiếu oxy, khó thở và nhiều phản ứng khác, trường hợp nặng có thể mất mạng.
Sau khi quay về Thành phố G và nghỉ ngơi một ngày, họ liền hẹn hai ông bà lão Nghiêm gia, bà ngoại và ba đến Nhà hàng Quảng Đông ăn cơm.
Một tháng không gặp, cô rất nhớ họ.
Nghiêm Túc lái xe chở Bình An tới Nhà hàng Quảng Đông. Mọi người đã đến đủ, đang thân thiện nói chuyện phiếm chờ đôi vợ chồng mới cưới này.
Nghiêm Lôi Hải cũng tới, Ôn Nguyệt Nga không có đi theo, nhưng Nghiêm Hân cùng đi với ông ta.
Lúc bước vào phòng riêng, Bình An vừa liếc mắt đã thấy Nghiêm Hân đang ra sức lấy lòng Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân.
Cô đột nhiên hơi tò mò, mục đích của cô nàng Nghiêm Hân này rốt cuộc là gì?
“Hai đứa đến rồi.” Vu Tố Hà bị Nghiêm Hân cuốn lấy đang rất bất đắc dĩ, đuôi mắt chợt thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi từ ngoài cửa vào thì lập tức vui mừng mở miệng, trong bụng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Con chào Ông nội, Bà nội, Bà ngoại, Mẹ, Ba...” Bình An cười tiến vào, chào hỏi từng người một.
“Trông khí sắc rất tốt, xem ra tuần trăng mật này rất vui vẻ ha!” Vu Tố Hà nhìn sắc mặt hồng nhuận phơn phớt của Bình An, cười mà nói với Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân.
“Tân hôn mà, khí sắc không tốt sao được!” Nghiêm lão phu nhân trêu ghẹo.
Toát mồ hôi!©¸®! Bình An ngượng ngùng, cúi đầu ngồi xuống cùng mọi người, “Ăn ngon ngủ ngon dĩ nhiên là khí sắc tốt rồi!”
Viên lão phu nhân cười híp mắt nhìn đôi vợ chồng mới, “Đi những đâu, có chụp hình chứ?”
“Dạ đều chụp hết ạ, về nhà cháu sẽ cho bà xem.” Bình An nói.
Nghiêm lão phu nhân kêu Bình An kể hết những chuyện lý thú phát sinh trong chuyến du lịch để mọi người cùng chia vui.
Mọi người đều nghe say sưa, chỉ riêng Nghiêm Hân là bĩu môi, vô cùng mất kiên nhẫn. Cô ta ghét cảm giác bị xem như là trong suốt này, giống như Phương Bình An vừa xuất hiện thì cô ta lập tức trở thành hình nền trang trí vậy.
Nhiều lần Nghiêm Hân cũng muốn chen miệng cắt ngang nhưng không thành.
Phương Hữu Lợi nhìn con gái đầy hạnh phúc ngọt ngào mà lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Nguyện vọng lớn nhất đời này của ông chính là nhìn thấy Bình An có được hạnh phúc.
Đây cũng là tâm nguyện của Lệ Hoa.
Bây giờ rốt cuộc ông đã có thể yên tâm đi phát triển tình cảm của mình rồi.
“Đúng rồi, chị dâu sau này vẫn tiếp tục đi làm ở Tập đoàn Phương Thị chứ? Hay là... muốn tới công ty nhà chúng ta đây?” Nghiêm Hân đột nhiên hỏi một vấn đề rất đường đột.
Bình An vẫn giữ nụ cười, nhìn thẳng vào Nghiêm Hân, “Hiện tại hứng thú của tôi vẫn là ở Phương Thị.”
“A!” Nghiêm Hân ồ một tiếng, nhìn về phía Nghiêm Túc, “Anh Hai đồng ý à? Em cứ nghĩ là Anh Hai thích vợ mình làm mẹ hiền vợ đảm ở nhà giúp chồng dạy con hơn chứ.”
“Ủa, chẳng lẽ có công việc của chính mình thì không phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao?” Bình An như cười như không hỏi.
Nghiêm Hân ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào, bởi mẹ cô ta cũng có công tác của mình. Nếu cô ta gật đầu, vậy ý nói rằng Ôn Nguyệt Nga không phải là mẹ hiền vợ đảm hay sao? Còn nếu cô ta lắc đầu... vậy chẳng phải là gậy ông đập lưng ông đó sao?
“Chẳng lẽ về sau chị còn định thừa kế Tập đoàn Phương Thị?” Nghiêm Hân cứng ngắc nói sang chuyện khác.&
Nghiêm Túc lạnh lùng liếc cô ta một cái, nghiêm nghị, “Phương Thị do ai thừa kế cô không có tư cách để bàn. Bất quá có chuyện này tôi muốn nói rõ tại đây: tất cả cổ phần của Bình An ở Phương Thị sẽ không phải là tài sản chung của vợ chồng, về sau sẽ do riêng Bình An quyết định có để lại cho con cái của chúng tôi hay không. Mà đứa con đầu tiên của chúng tôi sẽ mang họ Phương!”
Trừ Phương Hữu Lợi đã biết trước chuyện này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chính Bình An cũng chưa nghe Nghiêm Túc nói qua.
(Editor: Hình như tác giả quên, chương Nghiêm Túc xin qua lại với Bình An đã nói với Phương Hữu Lợi và sau đó nói với Bình An chuyện này.)
Nghiêm lão gia chỉ đưa mắt sâu sắc nhìn Nghiêm Túc và Bình An một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, gật gật đầu, không hề nói lời nào.
Kích động nhất chắc hẳn là Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân.
“Con nói vậy là ý gì? Chuyện này con đã thương lượng với ai chưa? Ba không đồng ý!” Nghiêm Lôi Hải không để ý bên xui gia có mặt ở đây, lập tức nổi đóa.
“Ba có đồng ý hay không không nằm trong phạm vi cân nhắc của con!” Nghiêm Túc thản nhiên.
Câu nói này kích thích rất lớn đến tôn nghiêm người làm cha của Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cho là Nghiêm Túc nếu đã nguyện ý gọi ông ta một tiếng “ba” thì ít nhất sẽ biết tôn kính người cha này, ai ngờ Nghiêm Túc ngay cả một chuyện quan trọng như vậy mà cũng không bàn thảo với ông ta mà đã ra quyết định.
Nếu như đứa bé đầu tiên là con gái thì cũng được đi, nhưng nhỡ là con trai thì sao? Nó sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Nghiêm đó! Thế mà lại mang họ Phương! Nghiêm Túc cũng đâu phải ở rể, tại sao muốn đứa bé đầu tiên mang họ Phương?
Nhất định đây là ý muốn của Phương Bình An và Phương Hữu Lợi! Trong lòng Nghiêm Lôi Hải càng thêm bất mãn với nhà họ Phương.
Phương Hữu Lợi cau mày nhìn Nghiêm Lôi Hải đang thở hổn hển hằn học, nghiêm giọng nói, “Chuyện này quả thật nên thương lượng cùng mọi người một chút. Trước đây Nghiêm Túc có đề cập với tôi...”
Nghiêm lão gia vỗ vỗ vai Phương Hữu Lợi, “Bọn thanh niên muốn quyết định thế nào là chuyện của chúng nó. Ông thông gia à, chúng nó đều trưởng thành rồi, biết cái gì đúng, cái gì là sai.”
Lời này không nghi ngờ gì là đang giúp Nghiêm Túc, khiến Nghiêm Lôi Hải đang định trông cậy vào Nghiêm lão gia để ngăn cản Nghiêm Túc đành nuốt lời nói đã ra đến trên môi.
Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà dĩ nhiên cũng không có ý kiến.
Bình An cảm kích liếc mắt nhìn Nghiêm Túc một cái.
Nghiêm Hân là người nhỏ nhất tại đây, càng không có tư cách can thiệp vào vấn đề con của Nghiêm Túc tương lai sẽ mang họ gì. Thế nhưng cô ta lại không kềm được đáy lòng ứa ra nỗi chua chát. Cô ta ghen tỵ với Phương Bình An... Ghen tỵ cô dễ dàng được mọi người công nhận, ngay cả Ông nội cố chấp cổ lỗ xỉ thế mà cũng lên tiếng nói giúp cô.
Chết tiệt! Nếu biết vậy cô ta đã không đi Mỹ, nói không chừng đã có thể ngăn cản Phương Bình An tiếp cận Nghiêm Túc.
Đề tài khiến Nghiêm Lôi Hải và con gái ông ta không vui này rất nhanh đã bị Nghiêm lão gia phủi qua. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân đang bàn nhau xem qua Tết sẽ đi du lịch ở đâu.
Còn có nửa tháng nữa là đã sang Xuân.
Tết năm nay Vu Tố Hà sẽ ở lại Trung Quốc, ra Tết mới về Mỹ tiếp tục công việc.
Cơm nước xong, Nghiêm Túc cùng Bình An trở về biệt thự.
“Anh và ba em nói chuyện này hồi nào thế?” Bình An chờ Nghiêm Túc tắm xong ra ngoài liền kéo anh ngồi cạnh mình, cười hỏi anh.
Nghiêm Túc khoát tay, “Anh không nhớ rõ.”
“Em biết anh nhớ. Lúc nào vậy? Hèn gì em thấy rất kỳ, ba em trước vẫn phản đối em qua lại với anh, sau đó lại đột nhiên đồng ý. Ba em đưa ra yêu cầu này à?” Bình An hỏi.
“Không, tự anh đề xuất đấy chứ. Ba em lúc ấy cũng không có đồng ý, sau đó... mới đáp ứng.” Nghiêm Túc sờ sờ gò má mềm mại của Bình An, nhỏ giọng nói, “Chuyện này chúng ta đừng truy cứu hay bất đồng ý kiến nhé. Con của chúng ta họ gì cũng tốt cả, đều là con của chúng ta mà, có gì thay đổi đâu.”
“Em biết. Chẳng qua...” Bình An nở nụ cười, ôm lấy vai Nghiêm Túc, “Em yêu anh. Chúng ta sinh một đứa đi!”
Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, “Lúc này?”
Bình An gật đầu khẳng định, nụ cười trên mặt ngọt ngào dịu dàng. Cô còn rất trẻ, đợi thêm vài năm nữa mới sinh cũng sẽ không trễ. Nhưng cô biết, Nghiêm Túc thích con nít dù anh chưa bao giờ nói ra. Cô tin chắc anh sẽ là một người cha tốt.
Hơn nữa, nếu Nghiêm Túc đợi thêm vài năm nữa mới được làm cha thì có hơi muộn.
“Bình An, sự nghiệp của em đang như diều gặp gió, lúc này mà làm mẹ thì sẽ rất cực.” Nghiêm Túc ôm lấy mặt cô, phân tích tình huống cho cô nghe.
“Giấc mơ của em không phải là trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ trên thương trường. Em cũng biết mình không thích hợp. Đương nhiên, em sẽ có sự nghiệp của riêng mình, nhưng sẽ không vì sự nghiệp mà bỏ qua gia đình. Em sẽ từ chức Tổng Giám Đốc của Phương Thị. Em đã có Duy An, em thích công việc tại Duy An.” Bình An vô cùng thấu hiểu bản thân. Trong suốt một năm qua làm việc tại Phương Thị, cô đã phải cố gắng hết sức thế nào. Nếu như không dựa vào ký ức của kiếp trước, chưa chắc cô đã làm được tốt như vậy.
Không phải cô không có năng lực, mà là vì áp lực quá lớn. Cô vẫn thích công việc ở Duy An hơn.
Nghiêm Túc ôm chặt cô, “Em muốn làm cái gì đều được, đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Em biết rồi!” Bình An cười nói.
Chính vì cô không muốn miễn cưỡng bản thân nên mới muốn sống một cuộc sống mà mình thích.
Nghiêm Túc đặt cô dưới thân, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu, cho đến khi thân thể cả hai như bị đốt nóng, hô hấp dồn dập, mới thả cô ra, “Bà xã à, chúng ta làm việc... có lợi cho xã hội đi thôi.”
Bình An híc híc cười duyên.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc quay lại công ty xử lý văn kiện bị tồn đọng nhiều ngày, Bình An vẫn còn vài ngày nghỉ nên ung dung tự tại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Thật ra, mấy ngày nay cô cũng không nhàn rỗi, những món đồ mà họ mua ở Châu Âu đã được lục tục chuyển phát tới hai ngày nay, cô muốn ở nhà nhận những kiện hàng được phát chuyển nhanh quốc tế này, còn phải phân phát những món này cho người thân và bạn tốt nữa.
Cô xách bao lớn bao nhỏ đến Duy An. Duy An đã tuyển vào không ít đồng nghiệp mới, Bình An cũng không biết hết mọi người, bất quá đại đa số vẫn là người làm việc từ ngày Duy An được thành lập. Nhìn thấy Bình An vào đến, ai nấy đều vô cùng cao hứng, còn kêu cô là Tổng Giám Đốc Phương.
Bình An đi thẳng tới văn phòng của Trình Vận.
“Hi, cô nàng xinh đẹp ơi, hy vọng không quấy rầy công việc của cô đấy chứ.” Bình An khoái trá chào hỏi Trình Vận, còn quay đầu lại nháy mắt với Kỷ Túy Ý đang đi tới.
Trình Vận không biết Bình An đã quay về Thành phố G, nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện trước mặt thì hết sức vui mừng, “Oa oa, cô gái mới cưới nhìn mặt hồng hào sáng rực ghê nhỉ. Hạnh phúc ngọt ngào đúng không?”
“Người khác thế nào em không biết, bất quá...” Bình An đặt mấy túi đang cầm trong tay sang một bên, vừa cười vừa ngồi xuống cái ghế đối diện Trình Vận, “Em cảm thấy hiện tại tốt vô cùng.”
“Đừng khoe khoang hạnh phúc trước mặt chị, chị sẽ ghen tỵ đấy!” Trình Vận trưng ra một vẻ mặt tôi-không-chịu-nổi.
Kỷ Túy Ý từ ngoài cửa đi vào, nói với Trình Vận, “Nhỏ này giờ cứ lúc lắc trước mặt mà kích thích chúng ta, đúng là đang đắm chìm trong hạnh phúc mà. Là lá la, hôm nay nhất định phải làm thịt nó mới được.”
Bình An buồn cười nhìn Kỷ Túy Ý, “Cậu hâm mộ ghen ghét tớ đến vậy à? Tiểu Ý, cậu cũng đang yêu, sớm muộn gì cũng y như tớ, đến lúc đó tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Hai cô tính ở trong này triển lãm tuổi trẻ phơi phới của mình đấy à? Một bà cô sắp mãn kinh như chị đây đau lòng lắm đó nhe.” Trình Vận làm bộ rất buồn khổ bất đắc dĩ.
“Chị Vận, câu này của chị sẽ làm rất nhiều phụ nữ ghét chị đó nha.” Bình An liếc sang một cái xem thường. Mặc dù Trình Vận đã hơn 30 tuổi nhưng bề ngoài chẳng già chút nào, ngược lại có vẻ chín chắn ý vị.
Kỷ Túy Ý cười nói, “Chỉ cần chị Vận đồng ý, chắc chắn sẽ có rất nhiều ông vây xung quanh.”
Bình An lập tức nằm bò lên mặt bàn, hưng phấn tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Trình Vận, “Thành thật khai báo đi, chị có bồ hay không? Coi sắc mặt dễ chịu này của chị nhất định là đang trong tình yêu chứ gì nữa! Đừng bí ẩn vậy chứ, có bí mật thì phải chia sẻ cho mọi người.”
Trình Vận nghĩ tới Phương Hữu Lợi, khuôn mặt hiện lên một tia đỏ ửng.
Kỷ Túy Ý lập tức phát hiện biến hóa nho nhỏ này của chị, mắt đều trợn tròn lên vì ngạc nhiên. Bình An hiển nhiên cũng phát hiện thấy, hai người trao đổi nhau một ánh mắt, rồi đồng loạt hứng trí bừng bừng nhìn về phía Trình Vận.
“Hai cô kia, nếu còn muốn tiếp tục bàn luận về đàn ông thì về tìm đàn ông của các cô mà nghiên cứu đi.” Trình Vận ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói.
“Được rồi, không nói thì không nói.” Bình An vô cùng chắc chắn là Trình Vận đang yêu, nhưng bây giờ hẳn là hỏi thế nào cũng sẽ không nói rồi.
Còn nhiều thời gian mà, cứ để từ từ đi. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết tóm lại là người nào đã chiếm được trái tim của Trình Vận thôi.
Chỉ cần không phải Lương Phàm là được!
Kỷ Túy Ý đương nhiên sẽ không tiếp tục chế nhạo cấp trên của mình vào lúc này, “Xem con bé này mang quà gì về đây?”
Bình An mang về cho Kỷ Túy Ý và Trình Vận khá nhiều quà. Sau khi kể cho các cô nghe không ít về những chuyện lý thú trong quá trình du lịch trăng mật, thấy thời gian không còn sớm, mọi người mới quyết định đến nhà hàng Tây gần đó ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Trình Vận mới hạ giọng hỏi Bình An, “Em chắc đã gặp Nghiêm Hân vài lần đúng không? Cảm giác cô ta là người thế nào?”
Nghiêm Hân cũng có thể được coi như là em cô cậu của Trình Vận, chẳng qua họ chỉ gặp mặt vài lần nên hoàn toàn không có tình cảm chị em gì. Bất quá chị hiểu rất rõ Nghiêm Hân là loại người nào nên có hơi lo lắng cho sự chung đụng giữa Bình An và cô ta.
“Cũng hơi không chịu nổi.” Bình An cười khổ, “Cô ta dường như rất thích Nghiêm Túc, em còn tưởng rằng cô ta sẽ giống như mẹ mình mà như nước với lửa với Nghiêm Túc chứ.”
“Cô ta chẳng những không ghét Nghiêm Túc mà còn đang cực kỳ cố gắng lấy lòng Vu Tố Hà!” Trình Vận nói, “Chị nghe người ta nói vậy. Mấy năm trước chị đã gặp cô ta một lần, lúc ấy cũng có mẹ chồng em ở đó, cô ta còn làm mặt lạnh với mẹ chồng em nữa kìa. Chẳng qua sau khi Nghiêm Túc trở thành Tổng tài của Nghiêm Thị thì cô ta thay đổi 180o.”
“Ý chị là sở dĩ Nghiêm Hân đối xử tốt với Nghiêm Túc và mẹ chồng em là vì có mục đích?” Bình An nhíu mày, điều này không sai biệt lắm với điều cô phỏng đoán.
Trình Vận gật đầu, “Rất rõ. Bất quá... hình như Nghiêm Hân còn có bệnh “yêu anh trai” nữa thì phải. Cô ta đến 13, 14 tuổi mới tiếp xúc với Nghiêm Túc, có thể không có nhiều tình cảm anh em đâu.”
Bình An sờ sờ giữa mày, “Hiển nhiên cô ta yêu sai đối tượng rồi!”
“Bình An, Nghiêm Hân đầu óc ghê gớm hơn Ôn Nguyệt Nga nhiều. Nhưng dù cô ta có thích Nghiêm Túc thì cũng sẽ không thay đổi được cái gì. Em giờ đã là con dâu Nghiêm gia, dù không chung đụng với cô ta nhiều lắm nhưng vẫn phải cẩn thận chút đó.” Trình Vận nhẹ nhàng dặn dò.
“Em hiểu!” Bình An gật đầu. Không chỉ có Nghiêm Hân, ngay cả Ôn Nguyệt Nga cô đều phải giữ một khoảng cách. Những người này đều là kẻ có lòng tham không đáy, nói không chừng sẽ xuống tay với cô để đối phó Nghiêm Túc. Gì cũng thế thôi, cô đều không muốn có bất kỳ giao thiệp nào cùng những kẻ đó.
Trình Vận mỉm cười, “Ăn cơm đi!”
Kỷ Túy Ý cười, “Người ta thì lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cậu lại lo chuyện xung đột với bà cô em chồng, à không, còn chưa được gọi là bà cô em chồng nữa là!”&
Ngày phép cho tuần trăng mật trôi qua rất nhanh, Bình An một lần nữa quay lại đi làm tại Tập đoàn Phương Thị.
Mặc dù cô đã quyết định từ chức Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị, nhưng thật khó mà mở miệng nói ra ý định này với Phương Hữu Lợi. Lúc trước chính cô yêu cầu đến làm việc tại công ty, thậm chí vì để có được chức vụ Tổng Giám Đốc mà cô đã phải nỗ lực lâu thật lâu. Nhưng bây giờ lại nói rời đi thì dường như không được tốt lắm.
Ít nhất cũng phải chờ đến khi công trình Quảng trường Thời Đại hoàn tất, đây là công trình duy nhất mà cô phụ trách toàn bộ từ đầu đến cuối.
Quảng trường Thời Đại chính là khu thương mại lớn nằm lân cận với Phượng Hoàng Thành. Nơi này đã sắp hoàn công, cô muốn nhìn được nó lúc chính thức hoàn thành cũng như khai trương thành công.
Khi Bình An vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng thoải mái vui vẻ của tuần trăng mật thì công việc đã bắt đầu bận tối mắt. Chắc vì không có khoảng thời gian quá độ để chuyển đổi nên trong khoảng thời gian ngắn Bình An chưa bắt kịp được công việc, khiến cô cảm thấy phải cố hết sức kéo căng bản thân.
Tình huống này vẫn duy trì đến ngày nghỉ dài Tết Âm lịch. Dây thần kinh căng như dây đàn cuối cùng cũng có thể thăng bằng lại.
Tết năm nay không giống như năm ngoái. Trước kia cô dù có tiệc xã giao nhưng đa số chỉ cần cho thư ký tặng lễ qua đó là được, cô đại khái vẫn có thể đắp chăn nằm nhà mấy ngày để hưởng thụ một chút thời gian nhàn nhã tốt đẹp. Nhưng năm nay người cô cần phải ứng phó nhiều lắm, bởi rất nhiều thân thích của Nghiêm gia cô còn chưa quen biết, đành rằng có gặp sơ qua trong ngày hôn lễ, nhưng trên cơ bản thì đã quên mất quan hệ của từng người là thế nào rồi.
Cho dù quan hệ giữa Nghiêm Túc và Ôn Nguyệt Nga khá căng thẳng, nhưng bữa cơm đoàn viên đêm 30 dù thế nào cũng không thể vắng mặt. Đây là quy củ của Nghiêm gia. Chẳng qua năm nào Nghiêm lão gia đều yêu cầu con dâu trước tham gia, nhưng Vu Tố Hà vẫn ở lại Mỹ mà không về tham dự.
Năm nay ông cụ sẽ không cho phép bà vắng mặt nữa.
Trong thâm tâm của hai ông bà Nghiêm, Vu Tố Hà vĩnh viễn không phải là người ngoài.
Ôn Nguyệt Nga vốn dĩ cao hứng bừng bừng tham dự bữa tiệc đoàn viên gia đình này, nhưng khi bà ta nhìn thấy Vu Tố Hà ngồi cạnh Nghiêm lão phu nhân thì cả khuôn mặt giống như một bảng pha màu, thay đổi liên tục nhiều màu sắc.
Thiếu chút nữa là bà ta đã nhảy đổng lên la hét, con ả đê tiện này sao lại ở đây?
Nhưng bà ta không thể làm vậy. Tối nay bà ta phải giữ vững phong độ, bởi vì toàn bộ người trong gia tộc Nghiêm Thị đều có mặt tại đây. Bà ta chỉ cần hơi mất đi lý trí một chút thôi thì ngày mai nhất định sẽ trở thành đầu đề, trở thành tin tức để mọi đối tượng cười chê.
Cho dù trong lòng có nghẹn uất đến thế nào chăng nữa, bà ta cũng phải ráng nhịn mà làm kẻ cười cuối cùng.
Nếu dựa theo bối phận, chỗ ngồi của Nghiêm Lôi Hải là ngay dưới cạnh Nghiêm lão phu nhân, bất quá nơi đó đã có Vu Tố Hà ngồi, mà hiển nhiên trong suy nghĩ của hai ông bà cụ thì Vu Tố Hà quan trọng hơn con trai.
Nghiêm Lôi Hải chỉ có thể ngồi xuống phía đối diện Vu Tố Hà.
Nghiêm Túc ngồi xuống cạnh Vu Tố Hà, không thèm nhìn Ôn Nguyệt Nga ngồi đối diện một cái.
“Mọi người đã đến đông đủ, tôi cũng không muốn nói năng dài dòng, chỉ hy vọng mọi người năm mới đều được thuận lợi, cũng hy vọng công ty tiếp tục phát triển vững vàng.” Nghiêm lão gia không phải là người thích nói nhiều, lời dạo đầu chỉ nói mấy câu liền kêu mọi người bắt đầu bữa tiệc.
Người dòng họ Nghiêm ngồi ở các bàn khác đều để mắt quan sát tình huống bên này, chỉ sợ bỏ sót bất kỳ tin tức nhỏ nhoi quan trọng nào.
Bình An lần đầu tiên tham gia tiệc gia tộc họ Nghiêm. Dù cô đã là người nhà Nghiêm gia, nhưng kỳ thật còn có rất nhiều người cô còn không biết, huống chi cô lại không làm việc tại Nghiêm Thị nên bình thường cũng ít tiếp xúc.
Nghiêm Hân hôm nay khá yên tĩnh, không xoắn xuýt cố ý lấy lòng Vu Tố Hà như mỗi lần nhìn thấy cô ta trước kia. Chắc hẳn bởi vì có Ôn Nguyệt Nga ở đây nên cô ta không muốn khiêu chiến dây thần kinh của mẹ mình.
Bất quá, Nghiêm Hân lại tỏ ra thật nhiệt tình đối với Bình An.
Mấy ngày qua cô ta gọi điện cho Bình An không chỉ một lần, muốn hẹn Bình An cùng đi dạo phố, thậm chí còn đề nghị đến tận nhà Bình An và Nghiêm Túc đang ở để chào hỏi.
Bình An tuyệt đối có thể khẳng định rằng nếu cô chỉ cần ra vẻ 30% nhiệt tình với Nghiêm Hân thôi thì Nghiêm Hân chắc chắn sẽ thuận thế bám theo mà bò lên, có khi còn đưa ra yêu cầu dọn đến ở luôn tại biệt thự của họ không chừng.
“Chị Hai, mấy ngày Tết này chị với anh Hai có tiết mục gì không? Có muốn cùng đi với em đến khu du lịch suối nước nóng không?” Nghiêm Hân nhìn Bình An cười đầy thân thiết lấy lòng.
“Không, chúng tôi có việc.” Bình An cười lắc đầu, nói không thân thiện lắm.
Nghiêm Hân ồ lên một tiếng thất vọng, nhưng rồi lại cười rất nhanh, “Đúng rồi, qua Tết em sẽ đến công ty làm, nếu chị Hai cũng đến làm tại Nghiêm Thị thì tốt quá, chúng ta có thể là đồng nghiệp.”
Bình An hơi kinh ngạc. Nghiêm Hân đã không chỉ một lần đề cập tới việc đến Tập đoàn Nghiêm Thị công tác, nhưng đều bị Nghiêm Túc cự tuyệt. Sao giờ Nghiêm Hân lại có thể vào làm tại công ty? Tuy cô không rõ lắm về năng lực của Nghiêm Hân, nhưng cô cảm thấy để cho Nghiêm Hân vào làm tại Nghiêm Thị không phải là ý kiến hay.
“Vậy sao? Chúc mừng cô, cô sẽ là một trợ giúp lớn cho công ty.” Bình An liếc mắt nhìn Ôn Nguyệt Nga một cái, cười nói.
Ôn Nguyệt Nga không lạnh không nóng, “Đương nhiên rồi, Tiểu Hân có năng lực hơn người khác nhiều, chẳng qua là không có cơ hội mà thôi. Lần này nếu không nhờ cố gắng tranh thủ thì chưa chắc đã vào làm việc trong công ty được.” Nếu không nhờ có Nghiêm Lôi Hải, Nghiêm Túc vẫn sẽ không đồng ý cho Nghiêm Hân đến làm việc trong công ty.
Nghiêm Lôi Hải vẫn là cổ đông, dù số cổ phần ít hơn nhiều so với Nghiêm Túc nhưng chưa đến nỗi chỉ là một cổ đông nhỏ. Huống chi ông ta đã từng là Tổng tài của Nghiêm Thị.
Nghiêm Hân uống một hớp rượu đỏ, nhìn Bình An cười, “Chị Hai là Tổng Giám Đốc của Phương Thị, nói không chừng về sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, hoặc là... cạnh tranh đấy.”
Bình An nhẹ nhướng đôi mày thanh tú, không hiểu rõ lắm ý tứ của cô ta.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện công việc!” Nghiêm lão gia nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt dù đã già nhưng vẫn sắc bén quét qua hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga.
Không khí trở nên cứng ngắc. Nghiêm lão gia luôn đặc biệt lạnh lùng đối với mẹ con Ôn Nguyệt Nga, rất ít khi tươi cười hòa ái dễ gần.
Vu Tố Hà mỉm cười dịu dàng, cố gắng xoa dịu bầu không khí, “Rất nhiều năm rồi con không đón Tết tại Trung Quốc, không khí mừng năm mới dễ chịu thật.”
“Lát nữa ngoài bờ sông có bắn pháo hoa, chúng ta ra đó xem đi.” Nghiêm lão phu nhân cười.
Nghiêm Túc còn nghiêm chỉnh nói, “Phải đi xem chứ, công ty chúng ta tài trợ không ít đâu, không xem thì lỗ vốn mất.”
Bình An kìm không được cười khẽ một tiếng, ngay cả Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cũng bị chọc cho nở nụ cười.
“Thằng nhóc thối kia, sao ông lại không biết hóa ra con lại con buôn đến thế nhỉ?” Nghiêm lão gia tức giận hỏi.
“Ông nội à, vậy là ông nội không hiểu rõ con rồi. Con là thương nhân mà.” Nghiêm Túc khoát tay, nghiêm trang nói.
Trừ hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga, tâm trạng của mọi người đều ổn định lại, cùng nhau cười cười nói nói.
Sau khi bữa tiệc chấm dứt, rất nhiều người đứng lên xông xáo đi qua đi lại. Những người trên danh nghĩa là thân thích Nghiêm gia này bình thường đều rất ít khi liên hệ lẫn nhau, nhân dịp này rất nhiều người muốn liên lạc tình cảm.
Dĩ nhiên, đa số đều vì điều kiện lợi ích mà hàn huyên cùng đối phương thôi.
Nghiêm Túc đang cùng bàn bạc với Vu Tố Hà về việc mấy ngày nữa bà phải quay trở về Mỹ, còn Bình An vốn đang nói chuyện với Nghiêm lão phu nhân thì Nghiêm Hân lại đột nhiên chạy tới, rất nhiệt tình lôi kéo Bình An nói chuyện.
“Đúng rồi, chị Hai, chị với anh em quen nhau thế nào đấy? Lúc ấy chị vẫn còn là sinh viên đúng không? Anh em theo đuổi chị thế nào?” Nghiêm Hân làm ra vẻ một cô bé ngây thơ, trên mặt đính một nụ cười đáng yêu hỏi Bình An.
Nếu như người hỏi không phải là Nghiêm Hân, không phải là con gái của Ôn Nguyệt Nga, thì có lẽ Bình An còn có thể tán gẫu cùng cô ta một chút.
“Đó là bí mật của tôi và Nghiêm Túc.” Bình An cười nói, thái độ không mặn không lạt.
“Đừng hẹp hòi vậy chứ. Anh Hai em chưa bao giờ chủ động theo đuổi con gái, mà toàn là các cô chủ động bò lên giường của ảnh. Chị lại là ngoại lệ. Anh ấy kết hôn với chị, chứng tỏ chị không giống những người khác.” Nụ cười ngọt ngào đáng yêu trên mặt Nghiêm Hân không thay đổi, nhưng đáy mắt lại lướt qua một tia sáng ác độc.
Bình An nhún vai, “Đúng vậy, tôi là ngoại lệ, ngoại lệ duy nhất của Nghiêm Túc!”
Sắc mặt Nghiêm Hân khẽ tối xuống, nhưng chỉ là trong tíc tắc, rồi khuôn mặt rất nhanh lại đầy vẻ tươi cười, hỏi đùa, “Chị không sợ anh em... lại quay về như trước đây, có xì căng đan dính dáng tới những minh tinh người mẫu gì à?”
“Cô thật là không hiểu Nghiêm Túc rồi.” Bình An không tỏ vẻ gì là tức giận, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Nghiêm Hân một cái. Muốn dùng phương pháp này để châm ngòi quan hệ giữa cô và Nghiêm Túc à, đúng là quá ngây thơ.
“Ai nói em không hiểu anh em?” Nghiêm Hân trợn mắt nhìn Bình An, không vui kêu lên.
Bình An cười cười, từ chối cho ý kiến.
Nụ cười này trong mắt Nghiêm Hân thật giống như đang châm chọc cô ta không có tư cách để hiểu Nghiêm Túc vậy, khiến vẻ mặt cô ta trở nên hết sức khó coi.
“Còn chuyện gì khác không?” Bình An muốn đi tìm Nghiêm Túc, không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Nghiêm Hân nữa.
Nghiêm Hân nhìn thoáng ra xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này liền tiếp sát vào Bình An, hạ giọng dùng tiếng Anh nói vào tai cô, “Don’t you feel it? I really hate you, you lousy bitch!”(Chẳng lẽ mày không cảm giác được? Tao thật sự ghét mày vô cùng, đồ chó cái hạ tiện!)
Bình An nén không được cười khẽ một tiếng. Rốt cuộc cũng giả vờ không nổi nữa rồi sao? Khóe môi cô hiện lên nụ cười nhạt, ngước mắt nhìn Nghiêm Hân, “Thì ra cảm giác của chúng ta giống nhau. Không cần phải sắm vai quan hệ chị dâu em chồng vui vẻ làm gì. À mà chúng ta cũng không thể xưng là chị dâu em chồng đâu nhỉ, cô và mẹ cô hoàn toàn không được thừa nhận trong nhà này.”
“Mày...” Lửa giận trong đầu Nghiêm Hân lập tức phừng lên, gần như không kềm được tức giận mà muốn chửi ầm lên. Nhưng khi đuôi mắt liếc thấy Nghiêm Túc và Vu Tố Hà đang đi về phía các cô, cô ta chỉ có thể nhịn xuống, “Mày đừng mơ có được tất cả nhà chúng tao.”
Bình An cho cô ta một ánh mắt buồn cười, “Đó là của cô sao?”
Nghiêm Hân cắn chặt răng. Không phải của cô ta! Trong lòng mọi người, tất cả mọi thứ của Nghiêm gia, bao gồm cả công ty, đều là của Nghiêm Túc. Nhưng cô ta nhất định sẽ không để cho mình cái gì cũng không chiếm được.
Cô ta không phải là một kẻ thất bại như Ôn Nguyệt Nga!
“Bình An, hai người đang nói gì đó?” Nghiêm Túc chạy tới cạnh các cô, cảnh giác nhìn Nghiêm Hân.
“A, chỉ đang tán gẫu thôi.” Bình An cười nói.
Nghiêm Túc nói, “Mình về trước đi, ông bà nội đi xem pháo hoa rồi.”
“Mình cũng đi xem đi, dù sao...” Bình An ôm cánh tay Nghiêm Túc, “Không xem thì lỗ vốn mà.”
“Đúng vậy!” Nghiêm Túc cười gật đầu. Hai người không để ý đến Nghiêm Hân, cặp tay cùng nhau rời đi.
Nghiêm Hân tức đỏ mắt, nhưng không có lập trường nào để ngăn cản bọn họ rời đi, hoặc là nói gì với bọn họ.
Ôn Nguyệt Nga đi tới sau lưng cô ta, lạnh lùng nhìn bóng dáng Bình An và Nghiêm Túc đang dần xa, “Tất cả Nghiêm Thị đều sẽ là của bọn nó, nếu con vẫn còn muốn tiếp tục rong chơi.”
“Mẹ, mẹ không lấy được, nhưng con nhất định phải chiếm được. Mẹ chờ xem đi!” Nghiêm Hân quay đầu lại gằn giọng nói với Ôn Nguyệt Nga.
“Vậy sao? Mẹ mỏi mắt chờ mong à nha!” Ôn Nguyệt Nga bén nhọn mỉa mai, “Mẹ còn tưởng rằng con đã đứng về phía Nghiêm Túc rồi chứ. Tiểu Hân, con trông giống y như một cô em gái ngoan yêu anh trai của mình, đang ghen tỵ vì Phương Bình An có thể độc chiếm Nghiêm Túc.”
“Con vốn chính là một cô em gái ngoan!” Sắc mặt Nghiêm Hân tối xuống, trừng mắt Ôn Nguyệt Nga một cái, rồi xoay người tránh ra.
Tác giả :
Dư Phương